Chương 326: Tiểu tử thành tiểu chất
Hạ Nhật Dịch Lãnh
06/03/2015
Vu Nhai lẳng lặng nghe. Hắn muốn hiểu rõ tất cả về nghề nghiệp thần bí này. Người nghiên cứu mấy chục năm, một phù văn không đánh ra được. Nhưng đối với các bối cảnh lịch sử của phù văn sư các loại, chung quy có thể tìm ra manh mối.
- Đế quốc Huyền Binh quật khởi, ban đầu địa vị ngang hàng với đế quốc Ma pháp, thống trị đại lục Thần Huyền. Phù văn sư cũng đạt tới thời kỳ cường thịnh nhất. Đáng tiếc tiệc vui chóng tàn. Bởi vì phù văn sư cũng giống như luyện kim sư đế quốc Ma Pháp, đều là tồn tại điên cuồng đến cực độ. Lúc ấy có vị thiên tài phù văn sư vì vậy mà phát điên, không ngờ muốn rời khỏi phạm trù của Huyền Binh, in lục phù văn ở trên cơ thể người. Hắn thấy phôi phù văn tốt nhất chính là phù văn sư. Kết quả, điều này tạo thành tai họa lớn cho phù văn sư.
- Chỉ có một người, cũng không đến mức bị diệt sạch chứ?
Vu Nhai hỏi.
- Nhưng đế quốc Ma Pháp nhân cơ hội này cũng tham gia vào, gần như xuất ra tất cả lực lượng ẩn nấp ở đế quốc Huyền Binh!
Phó viện thở dài một cái nói.
- Nếu không phải phù văn sư bị diệt sạch, hiện tại đại lục đã là của đế quốc Huyền Binh chúng ta.
Vu Nhai gật đầu. Đối với phù văn sư cuối cùng hắn cũng đã có nhận thức sơ bộ.
- Thật ra, theo lời đồn đại, phù văn sư bây giờ vẫn có, chỉ là số lượng ít đến mức một bàn tay cũng có thể đếm hết, vẫn luôn nhận được sự bảo vệ bí mật của đế quốc!
Phó viện trưởng lại nói:
- Có lẽ có thể tìm được ngay ở trong đế quốc.
- Chỉ sợ chúng ta cũng không thể tìm tới được. Nếu không Ngụy đại thúc và Lữ lão cũng sẽ không rầu rĩ như thế.
- Quả thực đúng vậy.
Phó viện trưởng cười khổ.
- Đúng rồi, Ngụy đại thúc, theo lời đồn đại những Siêu Cấp Thần Binh đó đều có phù văn tồn tại. Đây lại là chuyện gì? Lẽ nào cũng là do phù văn sư in lên sao? Còn nữa, chỉ có Huyền Binh nắm giữ phù văn, mới có thể trở thành Siêu Cấp Huyền Binh sao?
Vu Nhai hỏi.
- Cái này... Ta cũng không hiểu rõ lắm. Siêu Cấp Thần Binh có thể sánh ngang với phù văn sư, vẫn rất thần bí!
Khóe miệng Phó viện trưởng giật giật vài cái nói, nếu như hắn biết trong cơ thể Vu Nhai cất giấu ba Thần Binh Siêu Cấp còn thần bí ngang với phù văn sư, không biết hắn sẽ nghĩ như thế nào:
- Chỉ có điều, ta nghe nói sở dĩ có Huyền Binh bản mạng, dẫn tới hàng ngàn hàng vạn Huyền Binh Giả như hiện nay, chính là do phù văn sư phát minh hoặc phát hiện ra.
Vu Nhai có phần sững sờ, chợt gật đầu, suy tính cái gì.
Kế tiếp Phó viện trưởng lại nói về chuyện Lữ lão. Trước đây, lúc Lữ lão vẫn còn trẻ, cũng bởi vì ở Lữ gia biết được chuyện phù văn sư, điên cuồng si mê, thậm chí vì vậy mà hủy diệt một thanh vũ khí phù văn của Lữ gia, cho nên mới bị đuổi ra khỏi Lữ gia, sau đó lại chuyển đến học viện Bắc Đấu. Lúc đó, hắn gặp được lão viện trưởng, lão viện trưởng mới chỉ là Phó viện trưởng, nhưng quyền lực cực lớn. Sau khi nghe qua về chuyện phù văn sư, người trực tiếp vung tay lên, quyết định hạng mục này.
Đáng tiếc, quyết định lựa chọn mấy học sinh khả năng có thiên phú cùng lão sư nghiên cứu cũng không tìm ra được điều gì. Sau đó tâm tư lão viện trưởng cũng phai nhạt. Mấy học sinh có thiên phú và lão sư người thì từ bỏ, người thì chết.
Lữ lão vẫn không buông tha, tự mình nghiên cứu đến bây giờ. Bởi vì thực lực Lữ lão rất cường đại, lão viện trưởng cũng sẽ không đuổi hắn đi, để hắn tới nơi này trông coi thư viện. Hắn trông coi nhiều năm như vậy, mỗi lần có sách mới tới Lữ lão đều phải xem trước qua một lần. Dần dần, lão cũng tự xem mình là nhân viên quản lý sách. Mấy chục năm qua, lão cơ bản đã buông tha, ai biết Vu Nhai lại mang đến cho hắn hi vọng.
Về phần Ngụy Phó viện trưởng, chính là một trong những học sinh trước đây đã tham gia nghiên cứu.
Thở dài một cái, người Lữ gia đều giống như Lữ Nham, đều là những người chấp nhất thậm chí bướng bỉnh!
Vu Nhai đánh tiếng cáo từ Phó viện trưởng. Đối với phù văn, trong lòng hắn vẫn có rất nhiều điều kết không giải được. Đương nhiên, hiện tại cho dù hắn có suy nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra được. Trừ khi Thôn Thiên Kiếm Linh đi ra giải thích nghi hoặc cho hắn. Hơn nữa Thôn Thiên Kiếm Linh cũng không nhất định có thể biết được về điều này.
Phải biết rằng, ban đầu, Huyền Binh Điển này vốn từ địa cầu mang tới.
Trước đó, Vu Nhai đã nhắc tới chuyện phù văn sư trong thư gửi cho Thủy Tinh. Tin tưởng lấy năng lực của nghiệp đoàn võ học, Thủy Tinh hẳn có thể tìm kiếm một cách toàn diện hơn.
Hiện tại điều Vu Nhai cần phải làm là về nhà cùng Vu Thiên Tuyết, hưởng thêm mấy ngày hạnh phúc còn lại, thì tốt hơn.
Đáng tiếc Vu Nhai còn chưa về đến nhà, đã bị Nghiêm Sương chặn lối đi.
- Phụ thân ta tìm ngươi. Đi thôi!
Vu Nhai cười khổ một cái. Người lãnh đạo trực tiếp không tiện đắc tội. Hắn cũng biết mình chắc chắn phải đi giải thích cho rõ. Nhưng hắn thật sự không nghĩ tới Nghiêm Lôi lại gấp gáp như vậy. Ngẫm lại cũng đúng. Đây chính là điểm mấu chốt liên quan đến chuyện Nghiêm Lôi có thể tiếp tục đột phá hay không.
- Tiểu tử nói mau, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, phù văn sư là sao?
Nghiêm Lôi đuổi Nghiêm Sương đang lộ biểu tình không vui ra ngoài, sau đó lôi Vu Nhai lại hỏi.
Thời điểm Phó viện trưởng tìm được Nghiêm Lôi, Nghiêm Lôi chính là nghe không hiểu ra sao, chỉ nói loạn mấy câu. Hắn làm sao biết được phù văn là thứ gì, thậm chí ngay cả nghe cũng chưa từng nghe qua.
Vu Nhai cũng không giấu diếm, nói ra gần như tất cả mọi chuyện.
- Con mẹ nó thật lạ. Hóa ra đại lục Thần Huyền còn có chức nghiệp cường đại như vậy. Ta đường đường thủ tọa bộ binh phòng, không ngờ lại không biết. Lúc trước đã thấy lão gia trông coi thư viện này cũng rất thần bí, không ngờ được lại đang nghiên cứu đối với phù văn sư. Nhưng con mẹ nó, mấy chục năm rồi cũng chưa nghiên cứu ra cái rắm gì. Còn chưa phải bị bộ binh phòng ta giành trước một bước, ha ha ha!
Nghiêm Lôi nói, không coi ai ra gì, cười lớn, trực tiếp đem công lao của Vu Nhai gắn ở trên người hắn. Đột nhiên khuôn mặt tươi cười chợt dừng lại, nhìn chằm chằm vào Vu Nhai nói:
- Ta nói này tiểu chất Vu Nhai, ngươi vừa nói ngươi muốn biết rằng phù văn là bởi vì truyền thừa Thất Tinh Thần Kích. Nhưng điều này và Huyền Cực Đỉnh Phong Quyết thì có liên quan gì. Hình như ta bảo ngươi tìm hiểu bí mật của Huyền Cực Đỉnh Phong Quyết, mà không phải là phù văn?
Vu Nhai không nói gì nổi. Trực tiếp từ tiểu huynh đệ biến thành tiểu chất, cũng thật quá nhanh đi. Không nhiều lời vô ích, hắn đột nhiên vung tay lên. Một thanh trường kích màu xanh đột nhiên xuất hiện ở trong tay hắn. Trên trường kích còn có bảy ngôi sao, thần bí, phi phàm...
Nghiêm Lôi há hốc miệng. Hắn đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng khi Thất Tinh Thần Kích xuất hiện vẫn không nhịn được khiếp sợ. Mấy chục năm qua, tâm tính kiên cường của hắn thiếu chút nữa thì mất thăng bằng. Mãi đến khi Thất Tinh Thần Kích lại biến mất, Nghiêm Lôi vẫn chưa phục hồi lại tinh thần.
- Đế quốc Huyền Binh quật khởi, ban đầu địa vị ngang hàng với đế quốc Ma pháp, thống trị đại lục Thần Huyền. Phù văn sư cũng đạt tới thời kỳ cường thịnh nhất. Đáng tiếc tiệc vui chóng tàn. Bởi vì phù văn sư cũng giống như luyện kim sư đế quốc Ma Pháp, đều là tồn tại điên cuồng đến cực độ. Lúc ấy có vị thiên tài phù văn sư vì vậy mà phát điên, không ngờ muốn rời khỏi phạm trù của Huyền Binh, in lục phù văn ở trên cơ thể người. Hắn thấy phôi phù văn tốt nhất chính là phù văn sư. Kết quả, điều này tạo thành tai họa lớn cho phù văn sư.
- Chỉ có một người, cũng không đến mức bị diệt sạch chứ?
Vu Nhai hỏi.
- Nhưng đế quốc Ma Pháp nhân cơ hội này cũng tham gia vào, gần như xuất ra tất cả lực lượng ẩn nấp ở đế quốc Huyền Binh!
Phó viện thở dài một cái nói.
- Nếu không phải phù văn sư bị diệt sạch, hiện tại đại lục đã là của đế quốc Huyền Binh chúng ta.
Vu Nhai gật đầu. Đối với phù văn sư cuối cùng hắn cũng đã có nhận thức sơ bộ.
- Thật ra, theo lời đồn đại, phù văn sư bây giờ vẫn có, chỉ là số lượng ít đến mức một bàn tay cũng có thể đếm hết, vẫn luôn nhận được sự bảo vệ bí mật của đế quốc!
Phó viện trưởng lại nói:
- Có lẽ có thể tìm được ngay ở trong đế quốc.
- Chỉ sợ chúng ta cũng không thể tìm tới được. Nếu không Ngụy đại thúc và Lữ lão cũng sẽ không rầu rĩ như thế.
- Quả thực đúng vậy.
Phó viện trưởng cười khổ.
- Đúng rồi, Ngụy đại thúc, theo lời đồn đại những Siêu Cấp Thần Binh đó đều có phù văn tồn tại. Đây lại là chuyện gì? Lẽ nào cũng là do phù văn sư in lên sao? Còn nữa, chỉ có Huyền Binh nắm giữ phù văn, mới có thể trở thành Siêu Cấp Huyền Binh sao?
Vu Nhai hỏi.
- Cái này... Ta cũng không hiểu rõ lắm. Siêu Cấp Thần Binh có thể sánh ngang với phù văn sư, vẫn rất thần bí!
Khóe miệng Phó viện trưởng giật giật vài cái nói, nếu như hắn biết trong cơ thể Vu Nhai cất giấu ba Thần Binh Siêu Cấp còn thần bí ngang với phù văn sư, không biết hắn sẽ nghĩ như thế nào:
- Chỉ có điều, ta nghe nói sở dĩ có Huyền Binh bản mạng, dẫn tới hàng ngàn hàng vạn Huyền Binh Giả như hiện nay, chính là do phù văn sư phát minh hoặc phát hiện ra.
Vu Nhai có phần sững sờ, chợt gật đầu, suy tính cái gì.
Kế tiếp Phó viện trưởng lại nói về chuyện Lữ lão. Trước đây, lúc Lữ lão vẫn còn trẻ, cũng bởi vì ở Lữ gia biết được chuyện phù văn sư, điên cuồng si mê, thậm chí vì vậy mà hủy diệt một thanh vũ khí phù văn của Lữ gia, cho nên mới bị đuổi ra khỏi Lữ gia, sau đó lại chuyển đến học viện Bắc Đấu. Lúc đó, hắn gặp được lão viện trưởng, lão viện trưởng mới chỉ là Phó viện trưởng, nhưng quyền lực cực lớn. Sau khi nghe qua về chuyện phù văn sư, người trực tiếp vung tay lên, quyết định hạng mục này.
Đáng tiếc, quyết định lựa chọn mấy học sinh khả năng có thiên phú cùng lão sư nghiên cứu cũng không tìm ra được điều gì. Sau đó tâm tư lão viện trưởng cũng phai nhạt. Mấy học sinh có thiên phú và lão sư người thì từ bỏ, người thì chết.
Lữ lão vẫn không buông tha, tự mình nghiên cứu đến bây giờ. Bởi vì thực lực Lữ lão rất cường đại, lão viện trưởng cũng sẽ không đuổi hắn đi, để hắn tới nơi này trông coi thư viện. Hắn trông coi nhiều năm như vậy, mỗi lần có sách mới tới Lữ lão đều phải xem trước qua một lần. Dần dần, lão cũng tự xem mình là nhân viên quản lý sách. Mấy chục năm qua, lão cơ bản đã buông tha, ai biết Vu Nhai lại mang đến cho hắn hi vọng.
Về phần Ngụy Phó viện trưởng, chính là một trong những học sinh trước đây đã tham gia nghiên cứu.
Thở dài một cái, người Lữ gia đều giống như Lữ Nham, đều là những người chấp nhất thậm chí bướng bỉnh!
Vu Nhai đánh tiếng cáo từ Phó viện trưởng. Đối với phù văn, trong lòng hắn vẫn có rất nhiều điều kết không giải được. Đương nhiên, hiện tại cho dù hắn có suy nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra được. Trừ khi Thôn Thiên Kiếm Linh đi ra giải thích nghi hoặc cho hắn. Hơn nữa Thôn Thiên Kiếm Linh cũng không nhất định có thể biết được về điều này.
Phải biết rằng, ban đầu, Huyền Binh Điển này vốn từ địa cầu mang tới.
Trước đó, Vu Nhai đã nhắc tới chuyện phù văn sư trong thư gửi cho Thủy Tinh. Tin tưởng lấy năng lực của nghiệp đoàn võ học, Thủy Tinh hẳn có thể tìm kiếm một cách toàn diện hơn.
Hiện tại điều Vu Nhai cần phải làm là về nhà cùng Vu Thiên Tuyết, hưởng thêm mấy ngày hạnh phúc còn lại, thì tốt hơn.
Đáng tiếc Vu Nhai còn chưa về đến nhà, đã bị Nghiêm Sương chặn lối đi.
- Phụ thân ta tìm ngươi. Đi thôi!
Vu Nhai cười khổ một cái. Người lãnh đạo trực tiếp không tiện đắc tội. Hắn cũng biết mình chắc chắn phải đi giải thích cho rõ. Nhưng hắn thật sự không nghĩ tới Nghiêm Lôi lại gấp gáp như vậy. Ngẫm lại cũng đúng. Đây chính là điểm mấu chốt liên quan đến chuyện Nghiêm Lôi có thể tiếp tục đột phá hay không.
- Tiểu tử nói mau, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, phù văn sư là sao?
Nghiêm Lôi đuổi Nghiêm Sương đang lộ biểu tình không vui ra ngoài, sau đó lôi Vu Nhai lại hỏi.
Thời điểm Phó viện trưởng tìm được Nghiêm Lôi, Nghiêm Lôi chính là nghe không hiểu ra sao, chỉ nói loạn mấy câu. Hắn làm sao biết được phù văn là thứ gì, thậm chí ngay cả nghe cũng chưa từng nghe qua.
Vu Nhai cũng không giấu diếm, nói ra gần như tất cả mọi chuyện.
- Con mẹ nó thật lạ. Hóa ra đại lục Thần Huyền còn có chức nghiệp cường đại như vậy. Ta đường đường thủ tọa bộ binh phòng, không ngờ lại không biết. Lúc trước đã thấy lão gia trông coi thư viện này cũng rất thần bí, không ngờ được lại đang nghiên cứu đối với phù văn sư. Nhưng con mẹ nó, mấy chục năm rồi cũng chưa nghiên cứu ra cái rắm gì. Còn chưa phải bị bộ binh phòng ta giành trước một bước, ha ha ha!
Nghiêm Lôi nói, không coi ai ra gì, cười lớn, trực tiếp đem công lao của Vu Nhai gắn ở trên người hắn. Đột nhiên khuôn mặt tươi cười chợt dừng lại, nhìn chằm chằm vào Vu Nhai nói:
- Ta nói này tiểu chất Vu Nhai, ngươi vừa nói ngươi muốn biết rằng phù văn là bởi vì truyền thừa Thất Tinh Thần Kích. Nhưng điều này và Huyền Cực Đỉnh Phong Quyết thì có liên quan gì. Hình như ta bảo ngươi tìm hiểu bí mật của Huyền Cực Đỉnh Phong Quyết, mà không phải là phù văn?
Vu Nhai không nói gì nổi. Trực tiếp từ tiểu huynh đệ biến thành tiểu chất, cũng thật quá nhanh đi. Không nhiều lời vô ích, hắn đột nhiên vung tay lên. Một thanh trường kích màu xanh đột nhiên xuất hiện ở trong tay hắn. Trên trường kích còn có bảy ngôi sao, thần bí, phi phàm...
Nghiêm Lôi há hốc miệng. Hắn đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng khi Thất Tinh Thần Kích xuất hiện vẫn không nhịn được khiếp sợ. Mấy chục năm qua, tâm tính kiên cường của hắn thiếu chút nữa thì mất thăng bằng. Mãi đến khi Thất Tinh Thần Kích lại biến mất, Nghiêm Lôi vẫn chưa phục hồi lại tinh thần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.