Chương 1039: Trận pháp đều có thể dùng sức mạnh.
Hạ Nhật Dịch Lãnh
29/03/2015
Lãnh Thu Dương cười khổ nói:
- Ta đã tới tuổi này, còn quan tâm những điều đó làm chi? Chỉ cần Vu Nhai vượt qua cửa khó khăn thì ta sẽ hết sức giúp đỡ, nghĩ cách thúc đẩy gia tộc lĩnh chủ. Ít nhất hắn là Bắc Đẩu thành chủ đời tiếp theo.
Bắc Đẩu hành tỉnh bị các phương khi dễ, Lãnh Thu Dương là thành chủ có cảm nhận sâu sắc nhất. Khi không ra ngoài Lãnh Thu Dương là vua địa phương, gã không muốn bỏ quyền lực này. Nhưng với tình huống trước mắt thì Bắc Đẩu thành chủ không có quyền lực chọn.
Mọi người không phản đối, bây giờ không phải là lúc phân tâm.
Các lãnh tụ Bắc Đẩu hành tỉnh không nói nhiều, sắp xếp các chuyện nho nhỏ. Quả nhiên không alau sau thuộc hạ của Mông thân vương đến. Bọn họ làm theo kế hoạch của Bắc Đẩu lão viện trưởng, kéo dài thời gian. Các lãnh tụ cố ý cho thuộc hạ Mông thân vương có được lệnh điều binh từ 'thân tín' của Lãnh Thu Dương. 77 có được lệnh điều binh sốt ruột chạy về, không giận chó đánh mèo người khác. Thánh binh sư điều binh chạy đi Dao Quang thành ngay.
Tại sao thánh binh sư phe Mông thân vương sốt ruột trở về?
Thánh binh sư đến điều binh nên phe Mông thân vương thiếu một thánh binh sư, nếu lúc này hai trưởng lão Độc Cô gia công kích thì đệ nhất thân vương có chống cự nổi không là một ẩn số. Thánh binh sư này phải gấp gáp chạy về.
Đám người Mông thân vương có tự tin sẽ chống đỡ được, thánh binh sư không dễ giết. Đặc biệt là mấy thánh binh sư hợp tác lại sẽ có cơ hội tiêu diệt hai trưởng lão Độc Cô gia. Trưởng lão Độc Cô gia muốn giết bọn họ là điều không thể nào, trừ phi có thể tiêu diệt từng bộ phận. Nhưng người đạt đến thánh binh sư có ai không phải là chiến tích hiển hách? Muốn diệt từng phần nói dễ hơn làm.
Độc Cô Thanh Hải, lão già Mê Thành biết rõ điều này nên không sốt ruột ra tay.
Nếu từ Độc Cô Thanh Hải ngăn cản thánh binh sư điều binh thì có thể tiêu diệt được gã, nhưng trong Dao Quang thành chỉ còn lại mình lão già Mê Thành làm sao đỡ nổi đám người Mông thân vương hợp tác? Vì tính rõ ràng nên đệ nhất thân vương mới dám phái người đi điều binh.
Trong Dao Quang thành, Vu Nhai ra lệnh:
- Nào, mọi người không cần đắn đo nhiều, kế hoạch tiếp tục.
Thời gian trôi qua, binh sĩ đi chậm, lúc chạy tới Dao Quang thành đã là đêm khuya. Trong Dao Quang thành hoàn toàn thay đổi, thêm một nội thành. Dao Quang thành tay đổi ngay cả người địa phương đều không nhìn ra.
một tầng ngõ tắt hỗn loạn từ tường nội thành kéo dài ra, nhìn kỹ những chỗ này sẽ thấy trong mỗi góc có đủ loại miếng sắt, huyền binh khắc đầy phù văn.
Hiện tại những phù văn chưa bị kích phát, trông Dao Quang thành rất yên bình. Binh sĩ Bắc Đẩu hành tỉnh đều đến, số người rất quá nhiều, thanh âm chấn động đủ khiến lòng người run rẩy.
- Ngăn nổi không?
Đây là nghi vấn trong lòng mọi người, nhưng không còn cách nào hơn là tử chiến đến cùng, chỉ có thể nghe theo lệnh tiếp tục sắp đặt.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Vang tiếng nổ điếc tai, tường thành dày bị lực lượng khủng bố của thánh binh sư đánh thủng một lỗ to. Các binh sĩ bên ngoài thấy rõ tường nội thành trông thật rách nát.
Mông thân vương lạnh lùng nói:
- Tấn công đi, san bằng nguyên Dao Quang thành. Ta sẽ không lấy chiến lợi phẩm.
- Grao!
Binh sĩ bên dưới thành sĩ khí không cao, không phải đánh nhau với Ma Pháp đế quốc mà bị ép đánh người mình thì sao có sĩ khí nổi? Nhiều người cũng biết sự việc hơi phức tạp. Mông thân vương dứt lời, vài người nổi lên ý xấu. Đệ nhất thân vương không lấy chiến lợi phẩm nghĩa là thứ cướp được sẽ thuộc về bọn họ.
Nhiều người có vinh diệu binh sĩ, nhưng cũng có nhiều người nhân phẩm không ra làm sao. Đa số binh sĩ mắt xanh lè như sói đói. Những quân quan hiểu rõ nội tình thì thở dài, bọn họ biết chút nữa Dao Quang thành sẽ là thảm kịch trần gian.
Nhưng Bắc Đẩu thành chủ còn không có đường chọn thì bọn họ biết làm sao đây? Đành cắn răng đánh.
Quân quan bất đắc dĩ nói:
- Giểt!
Đám lính ùa vào nội thành.
Mông thân vương lạnh lùng nói:
- Hai vị Độc Cô gia, ta kính trọng hai vị là tiền bối, hai vị là cột trụ Huyền Binh đế quốc ta. Nếu có thể thì ta không hy vọng giữa chúng ta xảy ra trận quyết chiến. Dao Quang thành chắc chắn sẽ tiêu đời, ta là hoàng tộc.
Độc Cô Thanh Hải trả lời:
- Được, chỉ cần các ngươi không tham chiến thì chúng ta cũng vậy, chán chết.
Đệ nhất thân vương hỏi:
- Thật không? Vậy mời hai vị cùng chúng ta đi ngọn núi cách xa Dao Quang thành được không?
Mông thân vương không muốn đánh nhau với hai lão già biến thái, trời biết có chết một, hai thánh binh sư không? Dù thánh binh sư không chết nhưng bị đánh tàn phế thì đệ nhất thân vương cũng rất đau lòng. Thánh binh sư siêu đáng giá, Mông thân vương sẽ không để mặc Độc Cô Thanh Hải, lão già Mê Thành ở trong thành, lỡ hai lão nhân mang Vu Nhai bỏ chạy thì làm sao? Có đuổi theo cũng không kịp.
- Được, Mê Thành lão quỷ, chúng ta lên đi.
Ngạc nhiên là Độc Cô Thanh Hải đồng ý, cùng lão già Mê Thành bay lên cao, đá xuống trước mặt Mông thân vương. Đệ nhất thân vương ngẩn ra, làm động tác mời với hai lão nhân. Độc Cô Thanh Hải, lão già Mê Thành nhún vai đi theo mấy thánh binh sư rời xa Dao Quang thành, đương nhiên không thể quá xa vì bọn họ còn cần xem cuộc chiến.
Mông thân vương chỉ cần bảo đảm Độc Cô Thanh Hải, lão già Mê Thành không kịp cứu người là ổn.
Mấy thánh binh sư đứng hình lăng giác trông chừng Độc Cô Thanh Hải, lão già Mê Thành. Binh sĩ Bắc Đẩu hành tỉnh đã đến gần tường nội thành, tấn công kích trong ánh mắt mong chờ của Mông thân vương.
Bốp!
Mông thân vương háo hức trông chờ, thấy tường nội thành vô cùng đơn giản bỗng bay đầy phù văn, tỏa sáng rực rỡ trong đêm khuya. Phù văn bí ẩn chặn lại đợt công kích thăm dò của đám binh sĩ Bắc Đẩu hành tỉnh.
- Đây là . . . Phù văn?
Mông thân vương ngây người, nhìn Dao Quang thành trân trân, nhìn chằm chằm phù văn tỏa ánh sáng alạp lòa. Đệ nhất thân vương từ từ dời mắt nhìn hướng lão già Mê Thành, Độc Cô Thanh Hải, ánh mắt khó hiểu.
Lão già Mê Thành mỉm cười nói:
- Đúng vậy! Đây chính là phù văn, nói đúng hơn là phù văn trận đã thất truyền, Vu Nhai mang về từ di tích ma pháp viễn cổ gì đó. Không tệ đúng không? Ha ha ha ha ha ha! Sức chiến đấu của Huyền Binh đế quốc trên chiến trường sẽ nâng cao lên, khi Ma Pháp đế quốc mời sứ đoàn chúng ta qua bên đó chắc cũng không ngờ bị chúng ta học được thứ tốt như vậy.
Ma Pháp đế quốc không hiểu gì về phù văn tựa như Huyền Binh đế quốc chóng mặt với ma pháp trận bí ẩn. Ma Pháp đế quốc không biết phù văn trong di tích ma pháp viễn cổ là trận pháp, cộng với sự việc Cổ Duệ chi dân quan trọng nên mới mời sứ đoàn Huyền Binh đế quốc đi.
Kết quả là ra trò lầm lẫn buồn cười này.
Đương nhiên dù có trận pháp phù văn thì số lượng phù văn sư vẫn là vấn đề lớn. Chiến tuyến của hai nước khá dài, muốn nhờ vào phù văn sư thay đổi thế cục chiến trường là chuyện không thể. Nhưng dùng phù văn thủ thành rất có lợi.
- Ta đã tới tuổi này, còn quan tâm những điều đó làm chi? Chỉ cần Vu Nhai vượt qua cửa khó khăn thì ta sẽ hết sức giúp đỡ, nghĩ cách thúc đẩy gia tộc lĩnh chủ. Ít nhất hắn là Bắc Đẩu thành chủ đời tiếp theo.
Bắc Đẩu hành tỉnh bị các phương khi dễ, Lãnh Thu Dương là thành chủ có cảm nhận sâu sắc nhất. Khi không ra ngoài Lãnh Thu Dương là vua địa phương, gã không muốn bỏ quyền lực này. Nhưng với tình huống trước mắt thì Bắc Đẩu thành chủ không có quyền lực chọn.
Mọi người không phản đối, bây giờ không phải là lúc phân tâm.
Các lãnh tụ Bắc Đẩu hành tỉnh không nói nhiều, sắp xếp các chuyện nho nhỏ. Quả nhiên không alau sau thuộc hạ của Mông thân vương đến. Bọn họ làm theo kế hoạch của Bắc Đẩu lão viện trưởng, kéo dài thời gian. Các lãnh tụ cố ý cho thuộc hạ Mông thân vương có được lệnh điều binh từ 'thân tín' của Lãnh Thu Dương. 77 có được lệnh điều binh sốt ruột chạy về, không giận chó đánh mèo người khác. Thánh binh sư điều binh chạy đi Dao Quang thành ngay.
Tại sao thánh binh sư phe Mông thân vương sốt ruột trở về?
Thánh binh sư đến điều binh nên phe Mông thân vương thiếu một thánh binh sư, nếu lúc này hai trưởng lão Độc Cô gia công kích thì đệ nhất thân vương có chống cự nổi không là một ẩn số. Thánh binh sư này phải gấp gáp chạy về.
Đám người Mông thân vương có tự tin sẽ chống đỡ được, thánh binh sư không dễ giết. Đặc biệt là mấy thánh binh sư hợp tác lại sẽ có cơ hội tiêu diệt hai trưởng lão Độc Cô gia. Trưởng lão Độc Cô gia muốn giết bọn họ là điều không thể nào, trừ phi có thể tiêu diệt từng bộ phận. Nhưng người đạt đến thánh binh sư có ai không phải là chiến tích hiển hách? Muốn diệt từng phần nói dễ hơn làm.
Độc Cô Thanh Hải, lão già Mê Thành biết rõ điều này nên không sốt ruột ra tay.
Nếu từ Độc Cô Thanh Hải ngăn cản thánh binh sư điều binh thì có thể tiêu diệt được gã, nhưng trong Dao Quang thành chỉ còn lại mình lão già Mê Thành làm sao đỡ nổi đám người Mông thân vương hợp tác? Vì tính rõ ràng nên đệ nhất thân vương mới dám phái người đi điều binh.
Trong Dao Quang thành, Vu Nhai ra lệnh:
- Nào, mọi người không cần đắn đo nhiều, kế hoạch tiếp tục.
Thời gian trôi qua, binh sĩ đi chậm, lúc chạy tới Dao Quang thành đã là đêm khuya. Trong Dao Quang thành hoàn toàn thay đổi, thêm một nội thành. Dao Quang thành tay đổi ngay cả người địa phương đều không nhìn ra.
một tầng ngõ tắt hỗn loạn từ tường nội thành kéo dài ra, nhìn kỹ những chỗ này sẽ thấy trong mỗi góc có đủ loại miếng sắt, huyền binh khắc đầy phù văn.
Hiện tại những phù văn chưa bị kích phát, trông Dao Quang thành rất yên bình. Binh sĩ Bắc Đẩu hành tỉnh đều đến, số người rất quá nhiều, thanh âm chấn động đủ khiến lòng người run rẩy.
- Ngăn nổi không?
Đây là nghi vấn trong lòng mọi người, nhưng không còn cách nào hơn là tử chiến đến cùng, chỉ có thể nghe theo lệnh tiếp tục sắp đặt.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Vang tiếng nổ điếc tai, tường thành dày bị lực lượng khủng bố của thánh binh sư đánh thủng một lỗ to. Các binh sĩ bên ngoài thấy rõ tường nội thành trông thật rách nát.
Mông thân vương lạnh lùng nói:
- Tấn công đi, san bằng nguyên Dao Quang thành. Ta sẽ không lấy chiến lợi phẩm.
- Grao!
Binh sĩ bên dưới thành sĩ khí không cao, không phải đánh nhau với Ma Pháp đế quốc mà bị ép đánh người mình thì sao có sĩ khí nổi? Nhiều người cũng biết sự việc hơi phức tạp. Mông thân vương dứt lời, vài người nổi lên ý xấu. Đệ nhất thân vương không lấy chiến lợi phẩm nghĩa là thứ cướp được sẽ thuộc về bọn họ.
Nhiều người có vinh diệu binh sĩ, nhưng cũng có nhiều người nhân phẩm không ra làm sao. Đa số binh sĩ mắt xanh lè như sói đói. Những quân quan hiểu rõ nội tình thì thở dài, bọn họ biết chút nữa Dao Quang thành sẽ là thảm kịch trần gian.
Nhưng Bắc Đẩu thành chủ còn không có đường chọn thì bọn họ biết làm sao đây? Đành cắn răng đánh.
Quân quan bất đắc dĩ nói:
- Giểt!
Đám lính ùa vào nội thành.
Mông thân vương lạnh lùng nói:
- Hai vị Độc Cô gia, ta kính trọng hai vị là tiền bối, hai vị là cột trụ Huyền Binh đế quốc ta. Nếu có thể thì ta không hy vọng giữa chúng ta xảy ra trận quyết chiến. Dao Quang thành chắc chắn sẽ tiêu đời, ta là hoàng tộc.
Độc Cô Thanh Hải trả lời:
- Được, chỉ cần các ngươi không tham chiến thì chúng ta cũng vậy, chán chết.
Đệ nhất thân vương hỏi:
- Thật không? Vậy mời hai vị cùng chúng ta đi ngọn núi cách xa Dao Quang thành được không?
Mông thân vương không muốn đánh nhau với hai lão già biến thái, trời biết có chết một, hai thánh binh sư không? Dù thánh binh sư không chết nhưng bị đánh tàn phế thì đệ nhất thân vương cũng rất đau lòng. Thánh binh sư siêu đáng giá, Mông thân vương sẽ không để mặc Độc Cô Thanh Hải, lão già Mê Thành ở trong thành, lỡ hai lão nhân mang Vu Nhai bỏ chạy thì làm sao? Có đuổi theo cũng không kịp.
- Được, Mê Thành lão quỷ, chúng ta lên đi.
Ngạc nhiên là Độc Cô Thanh Hải đồng ý, cùng lão già Mê Thành bay lên cao, đá xuống trước mặt Mông thân vương. Đệ nhất thân vương ngẩn ra, làm động tác mời với hai lão nhân. Độc Cô Thanh Hải, lão già Mê Thành nhún vai đi theo mấy thánh binh sư rời xa Dao Quang thành, đương nhiên không thể quá xa vì bọn họ còn cần xem cuộc chiến.
Mông thân vương chỉ cần bảo đảm Độc Cô Thanh Hải, lão già Mê Thành không kịp cứu người là ổn.
Mấy thánh binh sư đứng hình lăng giác trông chừng Độc Cô Thanh Hải, lão già Mê Thành. Binh sĩ Bắc Đẩu hành tỉnh đã đến gần tường nội thành, tấn công kích trong ánh mắt mong chờ của Mông thân vương.
Bốp!
Mông thân vương háo hức trông chờ, thấy tường nội thành vô cùng đơn giản bỗng bay đầy phù văn, tỏa sáng rực rỡ trong đêm khuya. Phù văn bí ẩn chặn lại đợt công kích thăm dò của đám binh sĩ Bắc Đẩu hành tỉnh.
- Đây là . . . Phù văn?
Mông thân vương ngây người, nhìn Dao Quang thành trân trân, nhìn chằm chằm phù văn tỏa ánh sáng alạp lòa. Đệ nhất thân vương từ từ dời mắt nhìn hướng lão già Mê Thành, Độc Cô Thanh Hải, ánh mắt khó hiểu.
Lão già Mê Thành mỉm cười nói:
- Đúng vậy! Đây chính là phù văn, nói đúng hơn là phù văn trận đã thất truyền, Vu Nhai mang về từ di tích ma pháp viễn cổ gì đó. Không tệ đúng không? Ha ha ha ha ha ha! Sức chiến đấu của Huyền Binh đế quốc trên chiến trường sẽ nâng cao lên, khi Ma Pháp đế quốc mời sứ đoàn chúng ta qua bên đó chắc cũng không ngờ bị chúng ta học được thứ tốt như vậy.
Ma Pháp đế quốc không hiểu gì về phù văn tựa như Huyền Binh đế quốc chóng mặt với ma pháp trận bí ẩn. Ma Pháp đế quốc không biết phù văn trong di tích ma pháp viễn cổ là trận pháp, cộng với sự việc Cổ Duệ chi dân quan trọng nên mới mời sứ đoàn Huyền Binh đế quốc đi.
Kết quả là ra trò lầm lẫn buồn cười này.
Đương nhiên dù có trận pháp phù văn thì số lượng phù văn sư vẫn là vấn đề lớn. Chiến tuyến của hai nước khá dài, muốn nhờ vào phù văn sư thay đổi thế cục chiến trường là chuyện không thể. Nhưng dùng phù văn thủ thành rất có lợi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.