Chương 947: Trực tiếp giẫm chết.
Hạ Nhật Dịch Lãnh
24/03/2015
Hoàng Phủ Cung trợn to mắt nói:
- Vu Nhai?
Hoàng Phủ Cung nhìn chằm chằm vào người bịt mặt.
Keng!
Lời Vu Nhai muốn hỏi vừa rồi Dạ Tình đã hỏi, chứng cứ muốn thu thập thì nàng cũng đã làm thay. Quả nhiên phu nhân đồng tâm, Vu Nhai còn lời gì nói với mấy người trước mắt? Không có, vậy trực tiếp giết sạch.
Cự kiếm bỗng nhiên xuất hiện, vô số long văn vòng quanh trên cự kiếm. Các quái long sáo trang Đế Long tộc đỏ thẫm trên người Vu Nhai sáng lên, hắn phát ra hơi thở bá đạo, ma thú, không phải đến từ sáo trang Đế Long tộc mà còn ẩn giấu hơi thở Xích Thố. Hết cách, mấy ngày nay khi Vu Nhai nghỉ ngơi hắn tiếp tục biến thân Xích Thố tu luyện nên càng không giống người, chẳng ra cái gì. Đó chỉ là cảm giác của Vu Nhai, mọi người lại thấy trước mắt là con thú long đáng sợ.
Hoàng Phủ Cung không muốn hành hạ Vu Nhai, gã ra lệnh:
- Giết . . . Giết hắn! Hắn chỉ có một người!
Hoàng Phủ Cung ra lệnh đám người Công Tôn Bình giết người. Thế tử Mông thân vương run rẩy, gã ngửi được mùi chết chóc.
Công Tôn Bình không sợ hãi:
- Hừ! Ngươi chính là Vu Nhai? Nghe nói Thất hoàng tử rất thưởng thức ngươi, tương lai ngươi sẽ trở thành trợ thủ đắc lực của hắn phải không? Ha ha, Nhị hoàng tử, Thất hoàng tử là đối đầu, chúng ta cũng đấu chơi.
Công Tôn Bình còn trẻ đã đến thực lực thiên binh sư nhị đoạn, gã không sợ Vu Nhai. Công Tôn Bình thậm chí không sợ Độc Cô Cửu Diệp.
Giọng Vu Nhai qua mặt nạ nên cực kỳ trầm thấp:
- Cùng lên đi.
Công Tôn Bình hừ lạnh một tiếng:
- Không biết lượng sức.
Công Tôn Bình đạp một cái, sàn đá nứt nẻ, trong phút chốc đã đến trước mặt Vu Nhai. Tay ám ảnh tiệt sát thuật cầm một tạ xích, đó là huyền binh bản mệnh của gã. Trên huyền binh đầy ắp phù văn, là Ngũ Thanh làm cho Công Tôn Bình.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Cự kiếm vung nặng nề va chạm với tạ xích. Mọi người thấy Công Tôn Bình kiêu ngạo không ai bì nổi bị đánh bay, tạ xích bất quy tắc va đập trong không gian. Cao thấp rõ ràng, cùng là thiên binh sư nhị đoạn nhưng chênh lệch quá lớn.
Mỗi đại đẳng cấp Vu Nhai đều đến đỉnh, hắn tích lũy càng lúc càng mạnh, chênh lệch lớn với cùng đẳng cấp. Trừ phi là thiên tài đỉnh cao của đại gia tộc giống như Độc Cô Cửu Diệp, nếu không thì cùng đẳng cấp đấu với hắn là muốn chết.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Mọi người chưa kịp phản ứng thì nghe tiếng chấn động.
Vu Nhai bỗng nhiên bay lên liên tục đạp không khí, rõ ràng hắn đứng trong không trung nhưng mỗi chân đạp bể đá lót sàn. Vu Nhai đạp gió mà đi, tốc độ siêu nhanh. Chớp mắt Vu Nhai đã đứng trên đầu Công Tôn Bình đứng lảo đảo, biểu tình nghi ngờ. Công Tôn Bình chưa kịp phản ứng thì bị Vu Nhai đạp một cước.
Có tiếng hét thảm vang lên:
- A!
Đầu Công Tôn Bình như trái dưa hấu bị đạp bể, chất dịch trắng đỏ phun ra. Cơ thể Công Tôn Bình nát vụn, thiên binh sư nhị đoạn bị giẫm chết.
Cộp cộp cộp!
Mọi người, bao gồm Hoàng Phủ Cung khi thấy tình trạng thảm thiết của Công Tôn Bình thì vội thụt lùi mấy bước. Hình Uyển hét chói tai, sợ hãi núp sau lưng thế tử Mông thân vương. Hình Uyển liếc trộm Công Tôn Bình, nàng buồn nôn suýt ói ra.
Dạ Tình, Nghiêm Sương, Tiểu Mỹ đứng đối diện không chịu nổi cảnh tượng trước mắt, nhưng may là ba nàng trải qua nhiều chuyện, quen thấy người chết nên khuôn mặt chỉ hơi trắng. Ánh mắt Dạ Tình, Nghiêm Sương, Tiểu Mỹ là lạ nhìn bóng lưng Vu Nhai. Hung tàn quá!
Tiểu Mỹ chớp mắt, nhỏ giọng nói:
- Dạ Tình tỷ, rõ ràng hắn là U Hoang tại sao những người này gọi hắn là Vu Nhai?
- Cái này . . .
Dạ Tình liếc Vu Nhai, thật đúng là nữ sinh ngoại hướng, nàng không chắc hắn có muốn để Nghiêm Sương, Tiểu Mỹ biết không.
Nghiêm Sương chú ý thấy biểu hiện của Dạ Tình, không nghe nàng trả lời câu hỏi. Nghiêm Sương có ảo tưởng kỳ lạ, lúc trước Dạ Tình tức giận nói muốn một nữ cưới hai phu quân, chẳng lẽ nàng thật sự làm?
Hay trước khi Dạ Tình đi di tích Đế Long tộc gặp tên khốn Vu Nhai, nhanh chân giành trước. U Hoang chỉ có thể đau đớn nát tim, vì quá si tình nên âm thầm theo Dạ Tình tới Ma Pháp đế đô. U Hoang vì bằng hữu của Dạ Tình, tức là đám người Nghiêm Sương, Tiểu Mỹ, Độc Cô Cửu Tà, Lý thân Bá biến thân U Linh sát thủ lật ngược Ma Pháp đế quốc?
Nhưng không đúng, U Hoang là U Linh sát thủ thì Vu Nhai đi đâu?
Đúng rồi, chắc Vu Nhai biến thân A Kích đi phủ công chúa Nguyệt Lâm Sa thuyết phục nàng ra mặt. Hai nam nhân vì một nữ nhân mà phối hợp chặt chẽ. Nghiêm Sương tự cho là hiểu hết, mắt nàng sáng rực vui mừng vì tỷ muội của mình. Dạ Tình thật lợi hại, khiến hai nam nhân vì nàng đến mức này, đúng là thỏa mãn chết không hối tiếc.
Nghiêm Sương ngẫm nghĩ rồi lại tức giận, chỉ tội cho nàng không có chút sức hấp dẫn nữ nhân sao?
Hoàng Phủ Cung cố gắng tỉnh táo lại:
- Vu Nhai, ngươi . . . Ngươi dám giết người, ngươi có biết Công Tôn Bình là người của Nhị hoàng tử không?
Khi quang minh thánh tử thấy bên cạnh mình còn mấy chục người thì trái tim treo cao hơi bình tĩnh một chút. Dù Vu Nhai mạnh đến mấy có thể đấu lại mấy chục thiên tài trẻ sao?
Hoàng Phủ Cung tiếp tục bảo:
- Ngươi chết chắc, Nhị hoàng tử sẽ không tha cho ngươi. Đừng tưởng rằng ngươi mang mặt nạ là trốn được.
Vu Nhai âm trầm nói:
- Mặt nạ chỉ là phối trí tiêu chuẩn trang bị sáo trang của ta, nếu Hoàng Phu thế tử thấy nó chướng mắt thì ta tháo xuống đây.
Vu Nhai nhẹ nhàng tháo mặt nạ lộ ra khuôn mặt Vu Nhai, không có xấu xa, có sáo trang Đế Long tộc màu đỏ sẫm tôn lên hắn uy vũ, bá đạo, lạnh lùng. Có lẽ Vu Nhai vẫn bị Xích Thố ảnh hưởng, sự bá đạo của ma thú khác với nhân loại. Bá chủ bầu trời nhìn xuống chúng sinh.
Vu Nhai lạnh lùng nói:
- Nhị hoàng tử đúng là có quyền lực ngập trời, dù ta trở thành thiên binh sư e rằng khó thể tránh thoát lòng bàn tay của hắn.
- Ngươi biết thì tốt rồi.
Hoàng Phủ Cung không biết tại sao lại lôi Nhị hoàng tử ra uy hiếp Vu Nhai, rõ ràng gã có thân phận thế tử Mông thân vương cũng rất mạnh. Có lẽ ở trước mặt Vu Nhai thì Hoàng Phủ Cung khó thể che giấu nỗi lòng yếu ớt, tự ti, hoặc là gã sợ. Thế tử Mông thân vương sợ chút nữa sẽ xảy ra chuyện gì, gã không quá tin tưởng vào mấy chục thiên tài trẻ bên cạnh mình.
Giọng Vu Nhai càng âm trầm hơn:
- Nhưng tại sao Nhị hoàng tử phải đối phó với ta? Trong tên đăng ký vào di tích không có Vu Nhai ta, các ngươi chết đã bị phù văn trận vĩ đại che giấu, sẽ không bị ai phát hiện, đúng không? Thế tử đại nhân cấu kết Quang Minh thần điện hãm hại dân chúng Huyền Binh đế quốc, các ngươi biết ta là Vu Nhai thì sao? Các ngươi có cơ hội báo với Nhị hoàng tử không?
Nhị hoàng tử nói câu này là trả lại lời vừa rồi Hoàng Phủ Cung uy hiếp Dạ Tình, Nghiêm Sương, Tiểu Mỹ, tất cả đều thấy thế tử Mông thân vương đã kiêu căng cỡ nào.
- Vu Nhai?
Hoàng Phủ Cung nhìn chằm chằm vào người bịt mặt.
Keng!
Lời Vu Nhai muốn hỏi vừa rồi Dạ Tình đã hỏi, chứng cứ muốn thu thập thì nàng cũng đã làm thay. Quả nhiên phu nhân đồng tâm, Vu Nhai còn lời gì nói với mấy người trước mắt? Không có, vậy trực tiếp giết sạch.
Cự kiếm bỗng nhiên xuất hiện, vô số long văn vòng quanh trên cự kiếm. Các quái long sáo trang Đế Long tộc đỏ thẫm trên người Vu Nhai sáng lên, hắn phát ra hơi thở bá đạo, ma thú, không phải đến từ sáo trang Đế Long tộc mà còn ẩn giấu hơi thở Xích Thố. Hết cách, mấy ngày nay khi Vu Nhai nghỉ ngơi hắn tiếp tục biến thân Xích Thố tu luyện nên càng không giống người, chẳng ra cái gì. Đó chỉ là cảm giác của Vu Nhai, mọi người lại thấy trước mắt là con thú long đáng sợ.
Hoàng Phủ Cung không muốn hành hạ Vu Nhai, gã ra lệnh:
- Giết . . . Giết hắn! Hắn chỉ có một người!
Hoàng Phủ Cung ra lệnh đám người Công Tôn Bình giết người. Thế tử Mông thân vương run rẩy, gã ngửi được mùi chết chóc.
Công Tôn Bình không sợ hãi:
- Hừ! Ngươi chính là Vu Nhai? Nghe nói Thất hoàng tử rất thưởng thức ngươi, tương lai ngươi sẽ trở thành trợ thủ đắc lực của hắn phải không? Ha ha, Nhị hoàng tử, Thất hoàng tử là đối đầu, chúng ta cũng đấu chơi.
Công Tôn Bình còn trẻ đã đến thực lực thiên binh sư nhị đoạn, gã không sợ Vu Nhai. Công Tôn Bình thậm chí không sợ Độc Cô Cửu Diệp.
Giọng Vu Nhai qua mặt nạ nên cực kỳ trầm thấp:
- Cùng lên đi.
Công Tôn Bình hừ lạnh một tiếng:
- Không biết lượng sức.
Công Tôn Bình đạp một cái, sàn đá nứt nẻ, trong phút chốc đã đến trước mặt Vu Nhai. Tay ám ảnh tiệt sát thuật cầm một tạ xích, đó là huyền binh bản mệnh của gã. Trên huyền binh đầy ắp phù văn, là Ngũ Thanh làm cho Công Tôn Bình.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Cự kiếm vung nặng nề va chạm với tạ xích. Mọi người thấy Công Tôn Bình kiêu ngạo không ai bì nổi bị đánh bay, tạ xích bất quy tắc va đập trong không gian. Cao thấp rõ ràng, cùng là thiên binh sư nhị đoạn nhưng chênh lệch quá lớn.
Mỗi đại đẳng cấp Vu Nhai đều đến đỉnh, hắn tích lũy càng lúc càng mạnh, chênh lệch lớn với cùng đẳng cấp. Trừ phi là thiên tài đỉnh cao của đại gia tộc giống như Độc Cô Cửu Diệp, nếu không thì cùng đẳng cấp đấu với hắn là muốn chết.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Mọi người chưa kịp phản ứng thì nghe tiếng chấn động.
Vu Nhai bỗng nhiên bay lên liên tục đạp không khí, rõ ràng hắn đứng trong không trung nhưng mỗi chân đạp bể đá lót sàn. Vu Nhai đạp gió mà đi, tốc độ siêu nhanh. Chớp mắt Vu Nhai đã đứng trên đầu Công Tôn Bình đứng lảo đảo, biểu tình nghi ngờ. Công Tôn Bình chưa kịp phản ứng thì bị Vu Nhai đạp một cước.
Có tiếng hét thảm vang lên:
- A!
Đầu Công Tôn Bình như trái dưa hấu bị đạp bể, chất dịch trắng đỏ phun ra. Cơ thể Công Tôn Bình nát vụn, thiên binh sư nhị đoạn bị giẫm chết.
Cộp cộp cộp!
Mọi người, bao gồm Hoàng Phủ Cung khi thấy tình trạng thảm thiết của Công Tôn Bình thì vội thụt lùi mấy bước. Hình Uyển hét chói tai, sợ hãi núp sau lưng thế tử Mông thân vương. Hình Uyển liếc trộm Công Tôn Bình, nàng buồn nôn suýt ói ra.
Dạ Tình, Nghiêm Sương, Tiểu Mỹ đứng đối diện không chịu nổi cảnh tượng trước mắt, nhưng may là ba nàng trải qua nhiều chuyện, quen thấy người chết nên khuôn mặt chỉ hơi trắng. Ánh mắt Dạ Tình, Nghiêm Sương, Tiểu Mỹ là lạ nhìn bóng lưng Vu Nhai. Hung tàn quá!
Tiểu Mỹ chớp mắt, nhỏ giọng nói:
- Dạ Tình tỷ, rõ ràng hắn là U Hoang tại sao những người này gọi hắn là Vu Nhai?
- Cái này . . .
Dạ Tình liếc Vu Nhai, thật đúng là nữ sinh ngoại hướng, nàng không chắc hắn có muốn để Nghiêm Sương, Tiểu Mỹ biết không.
Nghiêm Sương chú ý thấy biểu hiện của Dạ Tình, không nghe nàng trả lời câu hỏi. Nghiêm Sương có ảo tưởng kỳ lạ, lúc trước Dạ Tình tức giận nói muốn một nữ cưới hai phu quân, chẳng lẽ nàng thật sự làm?
Hay trước khi Dạ Tình đi di tích Đế Long tộc gặp tên khốn Vu Nhai, nhanh chân giành trước. U Hoang chỉ có thể đau đớn nát tim, vì quá si tình nên âm thầm theo Dạ Tình tới Ma Pháp đế đô. U Hoang vì bằng hữu của Dạ Tình, tức là đám người Nghiêm Sương, Tiểu Mỹ, Độc Cô Cửu Tà, Lý thân Bá biến thân U Linh sát thủ lật ngược Ma Pháp đế quốc?
Nhưng không đúng, U Hoang là U Linh sát thủ thì Vu Nhai đi đâu?
Đúng rồi, chắc Vu Nhai biến thân A Kích đi phủ công chúa Nguyệt Lâm Sa thuyết phục nàng ra mặt. Hai nam nhân vì một nữ nhân mà phối hợp chặt chẽ. Nghiêm Sương tự cho là hiểu hết, mắt nàng sáng rực vui mừng vì tỷ muội của mình. Dạ Tình thật lợi hại, khiến hai nam nhân vì nàng đến mức này, đúng là thỏa mãn chết không hối tiếc.
Nghiêm Sương ngẫm nghĩ rồi lại tức giận, chỉ tội cho nàng không có chút sức hấp dẫn nữ nhân sao?
Hoàng Phủ Cung cố gắng tỉnh táo lại:
- Vu Nhai, ngươi . . . Ngươi dám giết người, ngươi có biết Công Tôn Bình là người của Nhị hoàng tử không?
Khi quang minh thánh tử thấy bên cạnh mình còn mấy chục người thì trái tim treo cao hơi bình tĩnh một chút. Dù Vu Nhai mạnh đến mấy có thể đấu lại mấy chục thiên tài trẻ sao?
Hoàng Phủ Cung tiếp tục bảo:
- Ngươi chết chắc, Nhị hoàng tử sẽ không tha cho ngươi. Đừng tưởng rằng ngươi mang mặt nạ là trốn được.
Vu Nhai âm trầm nói:
- Mặt nạ chỉ là phối trí tiêu chuẩn trang bị sáo trang của ta, nếu Hoàng Phu thế tử thấy nó chướng mắt thì ta tháo xuống đây.
Vu Nhai nhẹ nhàng tháo mặt nạ lộ ra khuôn mặt Vu Nhai, không có xấu xa, có sáo trang Đế Long tộc màu đỏ sẫm tôn lên hắn uy vũ, bá đạo, lạnh lùng. Có lẽ Vu Nhai vẫn bị Xích Thố ảnh hưởng, sự bá đạo của ma thú khác với nhân loại. Bá chủ bầu trời nhìn xuống chúng sinh.
Vu Nhai lạnh lùng nói:
- Nhị hoàng tử đúng là có quyền lực ngập trời, dù ta trở thành thiên binh sư e rằng khó thể tránh thoát lòng bàn tay của hắn.
- Ngươi biết thì tốt rồi.
Hoàng Phủ Cung không biết tại sao lại lôi Nhị hoàng tử ra uy hiếp Vu Nhai, rõ ràng gã có thân phận thế tử Mông thân vương cũng rất mạnh. Có lẽ ở trước mặt Vu Nhai thì Hoàng Phủ Cung khó thể che giấu nỗi lòng yếu ớt, tự ti, hoặc là gã sợ. Thế tử Mông thân vương sợ chút nữa sẽ xảy ra chuyện gì, gã không quá tin tưởng vào mấy chục thiên tài trẻ bên cạnh mình.
Giọng Vu Nhai càng âm trầm hơn:
- Nhưng tại sao Nhị hoàng tử phải đối phó với ta? Trong tên đăng ký vào di tích không có Vu Nhai ta, các ngươi chết đã bị phù văn trận vĩ đại che giấu, sẽ không bị ai phát hiện, đúng không? Thế tử đại nhân cấu kết Quang Minh thần điện hãm hại dân chúng Huyền Binh đế quốc, các ngươi biết ta là Vu Nhai thì sao? Các ngươi có cơ hội báo với Nhị hoàng tử không?
Nhị hoàng tử nói câu này là trả lại lời vừa rồi Hoàng Phủ Cung uy hiếp Dạ Tình, Nghiêm Sương, Tiểu Mỹ, tất cả đều thấy thế tử Mông thân vương đã kiêu căng cỡ nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.