Triệu Hoán Thần Binh

Chương 275: Tự sinh tự diệt

Hạ Nhật Dịch Lãnh

02/03/2015

Còn có hai con là thực lực tứ giai cao đoạn. Trong đó con bị Vu Nhai giết chết cuối cùng chính là tứ giai cao đoạn, hay đúng lơn phải nói là tứ giai đỉnh phong.

Lần này không giống như đối với đàn Bạch Nhung Thanh Cương Lang, Vu Nhai không nhường con thủ lĩnh lại. Việc nhân đức không nhường ai, Địa Yểm Thú tứ giai đỉnh phong bị hắn thu làm vật cưỡi.

Nghiêm Sương giết chết một con tứ giai cao đoạn khác. Úy Trì Thiên Kinh cũng là một con tứ giai trung đoạn, chỉ có điều con này lớn hơn so với tứ giai trung đoạn, đã đến tứ giai lục đoạn. Vu Tiểu Dạ cũng là một con tứ giai sáu đoạn. Tuy rằng nàng muốn một con trông đáng yêu, nhưng biểu ca không cho.

Những người khác, theo tốc độ ra tay mà phân phối. May là nhân số không phải rất nhiều. Ngoại trừ ba gã lúc trước bị huyễn cảnh ép tới bây giờ còn đang choáng váng hôn mê, mấy người bị trọng thương là không có. Bọn họ lại đấm ngực giậm chân.

Vì sao lúc trước bọn họ lại bị thương chứ? Nếu là vết thương nhẹ có phải tốt hơn không!

Hồi tưởng lại, bọn họ cũng không có gì nói nữa. Nếu như không phải trước đó bọn họ bị thương, cũng sẽ không bị hai người Trần, Chu ném cho Vu Nhai. Cũng có lẽ bây giờ bọn họ đã theo hai người Trần, Chu chạy trốn, càng không chứng kiến được tình cảnh Vu tổ trưởng phát uy.

Đồng thời, không ít người đang cảm thấy may mắn nhớ lại, xem lúc trước mình đã từng đắc tội Vu Nhai hay không? Hiện tại tất cả mọi người đã xem Vu Nhai là tổ trưởng. Ngay cả các học sinh của học viện nhỏ cũng không ngoại lệ.

Nghiêm Sương lại cảm thấy buồn bực. Tại sao bất tri bất giác những người theo mình bao nhiêu ngày qua, trong nháy mắt đã phản bội mình như vậy.

Đương nhiên, cũng không thể trách được bọn họ. Ai bảo Nghiêm Sương cũng nghe theo mệnh lệnh của Vu Nhai. Ai bảo Nghiêm Sương lúc trước không tiến hành giáo lục lòng trung thành các loại đối với bọn họ.

Cũng là vai người qua đường giáp, Vu Nhai hiển nhiên làm tốt hơn so với nàng.

- Tổ trưởng, bọn họ phải làm sao bây giờ?

Mọi người nghỉ ngơi dưỡng sức ngay tại chỗ. Vu Nhai đang trị liệu cho ba gã bị thương trong huyễn cảnh. Linh giác của bọn họ gần như đã vỡ nát. Một học sinh không bị thương đã đi tới. Hắn chỉ vào đám người đã cướp Bạch Nhung Thanh Cương Lang trước đó, nói.

Mấy người này vừa chạy không bao xa đã bị tập kích.



Không có cách nào. Đám người Trần, Chu chạy thoát. Đội ngũ lại lớn, Vu Nhai lại khiến cho Địa Yểm Thú kiêng kỵ. Địa Yểm Thú tất nhiên sẽ lựa chọn tìm trái hồng mềm bóp trước. Nếu như bọn họ thức thời một chút, ý thức được đoàn người Vu Nhai không bị công kích, sẽ không có loại kết cục như bây giờ.

- Ném. Để cho bọn họ tự sinh tự diệt!

Vu Nhai cũng không thèm nhìn bọn họ lấy một cái nói.

Mấy người kia đều đang choáng váng hôn mê. Một tên trong đó thậm chí đã chết. Vu Nhai không hề động lòng. Trước đó thời điểm bọn họ cướp Bạch Nhung Thanh Cương Lang cũng chưa từng nghĩ qua, người bị cướp có thể sống sót hay không.

- Chuyện này...

Tất cả mọi người không đành lòng. Dù sao trước đây bọn họ vẫn là bạn học.

- Nếu như ở trên chiến trường, có người ở phía sau đâm một đao, vậy tình cảnh sẽ như thế nào? Không chỉ là giết chiến hữu còn có thể khiến đế quốc hổ thẹn. Thậm chí ảnh hưởng tới toàn bộ chiến cuộc. Những người này chết chưa hết tội, chết hơn trăm lần cũng không quá đáng!

Vu Nhai thản nhiên nói. Tình chiến hữu kiếp trước khiến hắn càng ghét cay ghét đắng đối với những kẻ đâm một đao phía sau lưng. Nhưng hiển nhiên trong lúc nhất thời bọn họ vẫn rất khó tiếp nhận được điều này. Hắn lại thở dài nói:

- Nơi này là địa bàn của Địa Yểm Thú. Tạm thời không có ma thú khác thường lui tới. Hạng giáo quan cũng sẽ không thể không quan tâm.

Nghe hắn nói như thế, các học sinh mới cảm thấy bình thường trở lại. Chỉ có điều một người trong đó đã chết vẫn để lại một bóng ma trong lòng bọn họ.

Đồng thời, hai người Trần, Chu một mình rời đi, mấy người này đột nhiên làm khó dễ, Vu Nhai bạo phát, Địa Yểm Thú trở thành vật cưỡi...

Tất cả đều khiến cho bọn họ rất lâu vẫn không thể bình tĩnh được. Chuyện xảy ra trong một ngày lại giống như đã xảy ra cả đời.

Tất cả cũng không nghỉ ngơi quá lâu. Sau khi Vu Nhai cứu tỉnh ba người bị choáng váng hôn mê kia, mọi người liền xuất phát. Ba người kia vẫn rất hoảng hốt, tinh thần không mấy bình thường, nhờ bạn bè của bọn họ dẫn theo. Đầu Địa Yểm Thú không nhỏ. Hai người ngồi ở trên còn thoải mái hơn cả ngồi trên Bạch Nhung Thanh Cương Lang.

- A, đã xảy ra chuyện gì?



Sau khi bọn họ xuất phát không lâu, ngay chỗ đó đột nhiên xuất hiện một nhân ảnh. Không ngờ chính là Hạng Phi.

Sau khi hắn nhìn thấy rõ ràng dấu vết chiến đấu để lại, nhìn thấy được mấy tên hoặc ngất đi, hoặc đã bị chết, trong lòng vô cùng kinh ngạc.

- Đây là khí tức của Địa Yểm Thú!

Sắc mặt Hạng Phi chợt biến đổi, nhanh chóng đi dạo một vòng xung quanh. Sau khi tìm được các loại vết tích, sắc mặt hắn càng ngày càng ngưng trọng. Rất nhanh, hắn đã cứu tỉnh một trong số những người bị bỏ lại. Lấy thực lực của hắn cứu tỉnh những người này dễ dàng hơn so với Vu Nhai rất nhiều.

Người kia vãn còn đang hoảng hốt. Vừa mở mắt ra, đột nhiên nhìn thấy Hạng Phi, hắn vội vàng cầu cứu, kể lể cái gì gặp phải quỷ các loại.

Đương nhiên, hắn cũng không nói gì tới chuyện cướp vật cưỡi, chỉ nói hai người Trần, Chu thế nào, tổ trưởng Vu Nhai thì thế nào. Hắn càng nói càng loạn.

Tuy rằng hắn che giấu, nhưng Hạng Phi là ai chứ? Trên cơ bản hắn có thể liên tưởng tới tất cả mọi chuyện. Dù sao người này vẫn còn đang trong tình trạng hoảng hốt. Sau đó hắn lại cứu tỉnh những người khác. Về phần hỏi những người khác cũng tương tự. Mơ hồ hắn đã ghép lại được toàn bộ câu chuyện từ đầu đến cuối.

- Hạng giáo quan, chúng ta phải làm sao bây giờ?

- Làm sao bây giờ ư? Tất nhiên là đưa các ngươi quay về học viện. Ta còn phải viết thư thông báo về các biểu hiện của bọn ngươi, cho học viện các ngươi biết. Đúng rồi, sau này các ngươi đừng nghĩ tới chuyện tham gia quân ngũ nữa. Đế quốc không cần những binh sĩ ở phía sau đâm đao vào người khác.

Hạng Phi lạnh lùng nói. Đối với mấy người này, hắn thực sự rất xem thường. Về phần kẻ đã chết sao? Chết thì chết, căn bản không có vấn đề gì. Hắn vốn đã dự tính số người chết.

Thánh Hội lần này thật sự chính là một cuộc rèn luyện sinh tử. Đương nhiên, lúc đầu khi Huyền Thần Điện được lập ra, cũng không có tàn khốc như vậy, chấp thuận cho giáo quan âm thầm đi theo bên cạnh. Nhưng Hạng Phi hắn lười biếng, mãi đến khi cảm thấy gần xong mới tới xem một chút.

Không nghĩ tới ma thú xuất hiện trên đường không ngờ là Địa Yểm Thú.

Đúng vậy, ma thú ở Thanh Man Cốc vẫn tương đối yếu. Nhữn ma thú mạnh mẽ cơ bản ở rất sâu bên trong, hơn nữa số lượng cũng rất ít. Cho nên Huyền Thần Điện đã tạo ra con đường tính toán số ma thú cường đại mà mỗi thành viên nhất định phải trải qua. Tổ 16 chính là 16 loại ma thú. Nhưng thật không nghĩ tới vận khí của tổ 16 bọn họ lại tốt như thế, gặp phải Địa Yểm Thú.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Triệu Hoán Thần Binh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook