Chương 788: Xem hắn bái ai làm sư phụ.
Hạ Nhật Dịch Lãnh
18/03/2015
Lão già Mê Thành trợn to mắt nói:
- Lão già nói mau, cái gì gọi là Vu tiểu tử chăm chú?
Tiếp theo là hai lão già cãi cọ. Gây lộn cả buổi Độc Cô Thanh Hải không kiềm được nói ra chuyện Vu Nhai và Liễu đại sư. Để lão già Mê Thành tự mình điều tra chẳng bằng Độc Cô Thanh Hải tự nói ra, lão chờ xem sắc mặt tức giận của lão già Mê Thành.
Quả niên lão già Mê Thành nghe Vu Nhai, Liễu đại sư giao dịch phù văn thì lão suýt nổi khùng.
Lão già Mê Thành liên tục biến sắc mặt, một lúc lâu sau đặt quyết tâm:
- Không được, lão tử nhất định phải đi tìm hắn, sao có thể để tử tôn Độc Cô gia ta trở thành truyền nhân của họ Liễu chết tiệt kia?
- Lão bất tử, ngươi làm gì? Tính ăn vụng sao?
Độc Cô Thanh Hải nghe lão già Mê Thành nói thì nhảy dựng lên:
- Lúc trước chúng ta đã giao hẹn rồi, phải quan sát trước, nhìn xem Vu tiểu tử cuối cùng hứng thú với cái nàoh ơn, có thiên phú mặt nào hơn. Rõ ràng Vu tiểu tử càng có hứng thú với kiếm pháp, bây giờ muốn thu đệ tử cũng nên là ta thu!
Lão già Mê Thành tức giận nói:
- Nhảm nhí, chẳng qua Vu tiểu tử chưa phát huy ra phù văn cho ngươi xem, không có quyết đấu phù văn. Hừ, trong địa binh sư có cảm ngộ như vậy chắc chắn là vì tạo nghệ phù văn của Vu tiểu tử sâu đậm.
- Ngươi cưỡng từ đoạt lý!
Lão già Mê Thành cãi lại:
- Lão tử chính là cưỡng từ đoạt lý rồi sao? Đồ đệ của lão tử sắp bị họ Liễu khốn kiếp cướp đi, bây giờ lão tử không đi còn ngồi đây làm gì? Tiếp tục cãi lộn với lão bất tử nhà ngươi sao?
- Cha nó, được rồi, muốn đi thì cùng đi. Lúc đó chúng ta cho tiểu tử này chọn, nhìn xem hắn muốn bái ai làm sư phụ.
Lão già Mê Thành nói ngay:
- Được, đi thì đi. Ta không tin Vu tiểu tử sẽ thích kiếm pháp người điên của ngươi!
trong lòng lão già Mê Thành thì nổi kế mưu ma chước quỷ. Nói thật là lão già Mê Thành không tin chắc sẽ giành Vu Nhai thắng Độc Cô Thanh Hải. Như Độc Cô Thanh Hải nói, Vu Nhai rất giỏi về kiếm đạo, chờ khi gặp tiểu tử này lão phải tìm cách bắt trói lão bất tử Độc Cô Thanh Hải lại.
Nếu không phải bây giờ lão già Mê Thành không có cách nào ngăn cản Độc Cô Thanh Hải thì lão đã chẳng tỏ vẻ chính khí chính nghĩa, trong bụng thì một bồ dao găm. Lão già Mê Thành sẽ trói Độc Cô Thanh Hải lại ngay, thậm chí đánh Độc Cô Thanh Hải tơi tả liệt giường mấy tháng, để xem Độc Cô Thanh Hải làm sao giành người với lão được.
Đương nhiên lão già Mê Thành có một điều buồn bực là Độc Cô Thanh Hải có một tôn nữ để sắc dụ, còn lão tại sao không có tôn nữ?
- Hì hì, rõ ràng là hắn sẽ không học phù văn với ngươi, Vu tiểu tử không có thời gian tiêu hao thứ này.
Độc Cô Thanh Hải cười gian nói:
- Kiếm pháp người điên của ta . . . Phi phi, huyễn tà kiếm pháp của ta thì khác, chắc chắn hắn sẽ . . .
Sau khi Độc Cô Thanh Hải đọc thư của Độc Cô Cửu Huyền xong tự tin hơn lão già Mê Thành rất nhiều. Dĩ nhiên nếu Độc Cô Thanh Hải có cơ hội thì tốt nhất là không để lão già Mê Thành đến trước mặt Vu Nhai, vì phòng ngừa. Hết cách, mặc dù kiếm pháp của Độc Cô Thanh Hải siêu cường đại nhưng hơi bị điên, mặt ngoài lão kiên quyết không thừa nhận điều này.
Tóm lại hai lão già ngoài miệng đấu võ mồm, trong lòng tự tính kế riêng. Độc Cô Thanh Hải, lão già Mê Thành thu dọn đồ đạc xong rời khỏi kiếm phong chạy hướng đế đô. Hai lão nhân không biết Vu Nhai đang ở trong Độc Cô gia, suốt ngày Độc Cô Thanh Hải, lão già Mê Thành ở trên kiếm phong thì làm sao biết chuyện xảy ra trong Độc Cô gia hai ngày nay? Không ai báo cáo cho hai lão nhân vui buồn thất thường biết.
Độc Cô Cửu Huyền viết thư gửi đi vào đêm chia tay, nàng không viết chuyện Vu Nhai đuổi theo trọng bảo.
Ngày hôm qua Vu Nhai dẫn động kiếm ảnh trận, tuy ít có người được 'dẫn động kiếm tâm', trong thế hệ trẻ tạm thời chỉ có Vu Nhai và Độc Cô Cửu Diệp. Nhưng Độc Cô gia không chỉ có thế hệ trẻ, tính ra mấy đời có rải rác mấy chục người, cách một đoạn thời gian sẽ có người dẫn động. Chẳng lẽ Độc Cô Thanh Hải phải chú ý từng người sao?
Hai người rời đi, lão già Mê Thành chợt mở miệng nói:
- Phải rồi lão già, kiếm ảnh trận của ngươi làm sao đây?
- A!
Độc Cô Thanh Hải thế mới nhớ đến lão là người phụ trách kiếm ảnh trận trong Độc Cô gia, là cái nôi của thiên tài trử. Trong kiếm ảnh trận có khá nhiều tử tôn trẻ đang rèn luyện.
- Kệ cha nó, bây giờ lão tử trả lại thân phận trưởng lão kiếm ảnh trận, lão tử không cần mọi quyền hạn. Gia chủ cứ tìm người khác phụ trách là được.
Độc Cô Thanh Hải ném các loại lệnh bài xuống tòa kiếm phong không người của lão, khắc mấy câu để lại cho gia chủ Độc Cô gia rồi chạy mất.
Buồn cười, chẳng lẽ kêu Độc Cô Thanh Hải trở về dặn dò, giao tiếp công việc này nọ? Chờ lão làm xong thì lão già Mê Thành đã không còn tăm hơi, lão trước một bước tìm ra Vu Nhai thì Độc Cô Thanh Hải sẽ khóc hận.
Độc Cô Thanh Hải là người điên, chuyện gì lão cũng làm được.
Lão già Mê Thành không trông chờ Độc Cô Thanh Hải sẽ chịu trách nhiệm kiếm ảnh trận, lão chỉ muốn thấy vẻ mặt sốt ruột của Độc Cô Thanh Hải. Tóm lại cuối cùng hai lão nhân rời khỏi khu vực trung tâm. Lão già Mê Thành thấy tội cho Độc Cô gia chủ.
- Hắt xì.
Trong Thần kiếm các Độc Cô gia, có vẻ Độc Cô gia chủ cũng bị cảm, gã vuốt mũi lắc đầu. Độc Cô gia chủ nhìn phong thư trong tay, là Độc Cô Cửu Diệp gửi. Độc Cô Cửu Diệp bận tham gia sứ đoàn đi ma pháp đế quốc nên không về báo cáo được.
- Tiểu tử này này làm người ta bất ngờ, kiếm pháp mạnh mẽ tuyệt đối, tiễn pháp có thể chiến thắng Hoàng gia, thuật rèn khiến thiên tài Thần Tượng hành tỉnh khâm phục, thuật phù văn, điên cuồng đột phá, điên cuồng cảm ngộ, còn là cảm ngộ về vận mệnh. Là cường giả đáng sợ nào đứng sau lưng tiểu tử này này? Hay huyền kiếm bản mệnh của Vu tiểu tử có binh linh đáng sợ đa tài đa nghệ.
Như Độc Cô Thanh Hải đã nói lúc Vu Nhai nhảy vào Thiên Tội Uyên, bọn họ âm thầm công nhận hắn là song huyền binh giả, trong cơ thể hắn dung hợp một thanh kiếm siêu cường đại. Tuy nhiên Độc Cô gia chủ đọc thư Độc Cô Cửu Diệp gửi xong không quá chắc chắn.
Như Độc Cô Thanh Hải, một con chim sẻ màu trắng bay vào tay Độc Cô gia chủ.
Độc Cô gia chủ khẽ kêu:
- A?
Độc Cô gia chủ thầm nghĩ:
- Ai sẽ gửi thư cho mình vào lúc này?
Độc Cô gia chủ mở thư ra, con ngươi co rút, sao lại là Độc Cô Cửu Diệp?
Độc Cô gia chủ ôm thắc mắc đọc thư, xem sơ mấy dòng gã giật mình đứng bật dậy.
- Cái gì?
Là cái gì khiến gia chủ thiên hạ đệ nhất đại gia tộc biến sắc mặt? Vẫn là chuyện về Vu Nhai. Hết cách, nội dung trong thư đảo điên suy đoán lúc trước của Độc Cô gia chủ, đảo điên suy đoán về Vu Nhai.
- Lão già nói mau, cái gì gọi là Vu tiểu tử chăm chú?
Tiếp theo là hai lão già cãi cọ. Gây lộn cả buổi Độc Cô Thanh Hải không kiềm được nói ra chuyện Vu Nhai và Liễu đại sư. Để lão già Mê Thành tự mình điều tra chẳng bằng Độc Cô Thanh Hải tự nói ra, lão chờ xem sắc mặt tức giận của lão già Mê Thành.
Quả niên lão già Mê Thành nghe Vu Nhai, Liễu đại sư giao dịch phù văn thì lão suýt nổi khùng.
Lão già Mê Thành liên tục biến sắc mặt, một lúc lâu sau đặt quyết tâm:
- Không được, lão tử nhất định phải đi tìm hắn, sao có thể để tử tôn Độc Cô gia ta trở thành truyền nhân của họ Liễu chết tiệt kia?
- Lão bất tử, ngươi làm gì? Tính ăn vụng sao?
Độc Cô Thanh Hải nghe lão già Mê Thành nói thì nhảy dựng lên:
- Lúc trước chúng ta đã giao hẹn rồi, phải quan sát trước, nhìn xem Vu tiểu tử cuối cùng hứng thú với cái nàoh ơn, có thiên phú mặt nào hơn. Rõ ràng Vu tiểu tử càng có hứng thú với kiếm pháp, bây giờ muốn thu đệ tử cũng nên là ta thu!
Lão già Mê Thành tức giận nói:
- Nhảm nhí, chẳng qua Vu tiểu tử chưa phát huy ra phù văn cho ngươi xem, không có quyết đấu phù văn. Hừ, trong địa binh sư có cảm ngộ như vậy chắc chắn là vì tạo nghệ phù văn của Vu tiểu tử sâu đậm.
- Ngươi cưỡng từ đoạt lý!
Lão già Mê Thành cãi lại:
- Lão tử chính là cưỡng từ đoạt lý rồi sao? Đồ đệ của lão tử sắp bị họ Liễu khốn kiếp cướp đi, bây giờ lão tử không đi còn ngồi đây làm gì? Tiếp tục cãi lộn với lão bất tử nhà ngươi sao?
- Cha nó, được rồi, muốn đi thì cùng đi. Lúc đó chúng ta cho tiểu tử này chọn, nhìn xem hắn muốn bái ai làm sư phụ.
Lão già Mê Thành nói ngay:
- Được, đi thì đi. Ta không tin Vu tiểu tử sẽ thích kiếm pháp người điên của ngươi!
trong lòng lão già Mê Thành thì nổi kế mưu ma chước quỷ. Nói thật là lão già Mê Thành không tin chắc sẽ giành Vu Nhai thắng Độc Cô Thanh Hải. Như Độc Cô Thanh Hải nói, Vu Nhai rất giỏi về kiếm đạo, chờ khi gặp tiểu tử này lão phải tìm cách bắt trói lão bất tử Độc Cô Thanh Hải lại.
Nếu không phải bây giờ lão già Mê Thành không có cách nào ngăn cản Độc Cô Thanh Hải thì lão đã chẳng tỏ vẻ chính khí chính nghĩa, trong bụng thì một bồ dao găm. Lão già Mê Thành sẽ trói Độc Cô Thanh Hải lại ngay, thậm chí đánh Độc Cô Thanh Hải tơi tả liệt giường mấy tháng, để xem Độc Cô Thanh Hải làm sao giành người với lão được.
Đương nhiên lão già Mê Thành có một điều buồn bực là Độc Cô Thanh Hải có một tôn nữ để sắc dụ, còn lão tại sao không có tôn nữ?
- Hì hì, rõ ràng là hắn sẽ không học phù văn với ngươi, Vu tiểu tử không có thời gian tiêu hao thứ này.
Độc Cô Thanh Hải cười gian nói:
- Kiếm pháp người điên của ta . . . Phi phi, huyễn tà kiếm pháp của ta thì khác, chắc chắn hắn sẽ . . .
Sau khi Độc Cô Thanh Hải đọc thư của Độc Cô Cửu Huyền xong tự tin hơn lão già Mê Thành rất nhiều. Dĩ nhiên nếu Độc Cô Thanh Hải có cơ hội thì tốt nhất là không để lão già Mê Thành đến trước mặt Vu Nhai, vì phòng ngừa. Hết cách, mặc dù kiếm pháp của Độc Cô Thanh Hải siêu cường đại nhưng hơi bị điên, mặt ngoài lão kiên quyết không thừa nhận điều này.
Tóm lại hai lão già ngoài miệng đấu võ mồm, trong lòng tự tính kế riêng. Độc Cô Thanh Hải, lão già Mê Thành thu dọn đồ đạc xong rời khỏi kiếm phong chạy hướng đế đô. Hai lão nhân không biết Vu Nhai đang ở trong Độc Cô gia, suốt ngày Độc Cô Thanh Hải, lão già Mê Thành ở trên kiếm phong thì làm sao biết chuyện xảy ra trong Độc Cô gia hai ngày nay? Không ai báo cáo cho hai lão nhân vui buồn thất thường biết.
Độc Cô Cửu Huyền viết thư gửi đi vào đêm chia tay, nàng không viết chuyện Vu Nhai đuổi theo trọng bảo.
Ngày hôm qua Vu Nhai dẫn động kiếm ảnh trận, tuy ít có người được 'dẫn động kiếm tâm', trong thế hệ trẻ tạm thời chỉ có Vu Nhai và Độc Cô Cửu Diệp. Nhưng Độc Cô gia không chỉ có thế hệ trẻ, tính ra mấy đời có rải rác mấy chục người, cách một đoạn thời gian sẽ có người dẫn động. Chẳng lẽ Độc Cô Thanh Hải phải chú ý từng người sao?
Hai người rời đi, lão già Mê Thành chợt mở miệng nói:
- Phải rồi lão già, kiếm ảnh trận của ngươi làm sao đây?
- A!
Độc Cô Thanh Hải thế mới nhớ đến lão là người phụ trách kiếm ảnh trận trong Độc Cô gia, là cái nôi của thiên tài trử. Trong kiếm ảnh trận có khá nhiều tử tôn trẻ đang rèn luyện.
- Kệ cha nó, bây giờ lão tử trả lại thân phận trưởng lão kiếm ảnh trận, lão tử không cần mọi quyền hạn. Gia chủ cứ tìm người khác phụ trách là được.
Độc Cô Thanh Hải ném các loại lệnh bài xuống tòa kiếm phong không người của lão, khắc mấy câu để lại cho gia chủ Độc Cô gia rồi chạy mất.
Buồn cười, chẳng lẽ kêu Độc Cô Thanh Hải trở về dặn dò, giao tiếp công việc này nọ? Chờ lão làm xong thì lão già Mê Thành đã không còn tăm hơi, lão trước một bước tìm ra Vu Nhai thì Độc Cô Thanh Hải sẽ khóc hận.
Độc Cô Thanh Hải là người điên, chuyện gì lão cũng làm được.
Lão già Mê Thành không trông chờ Độc Cô Thanh Hải sẽ chịu trách nhiệm kiếm ảnh trận, lão chỉ muốn thấy vẻ mặt sốt ruột của Độc Cô Thanh Hải. Tóm lại cuối cùng hai lão nhân rời khỏi khu vực trung tâm. Lão già Mê Thành thấy tội cho Độc Cô gia chủ.
- Hắt xì.
Trong Thần kiếm các Độc Cô gia, có vẻ Độc Cô gia chủ cũng bị cảm, gã vuốt mũi lắc đầu. Độc Cô gia chủ nhìn phong thư trong tay, là Độc Cô Cửu Diệp gửi. Độc Cô Cửu Diệp bận tham gia sứ đoàn đi ma pháp đế quốc nên không về báo cáo được.
- Tiểu tử này này làm người ta bất ngờ, kiếm pháp mạnh mẽ tuyệt đối, tiễn pháp có thể chiến thắng Hoàng gia, thuật rèn khiến thiên tài Thần Tượng hành tỉnh khâm phục, thuật phù văn, điên cuồng đột phá, điên cuồng cảm ngộ, còn là cảm ngộ về vận mệnh. Là cường giả đáng sợ nào đứng sau lưng tiểu tử này này? Hay huyền kiếm bản mệnh của Vu tiểu tử có binh linh đáng sợ đa tài đa nghệ.
Như Độc Cô Thanh Hải đã nói lúc Vu Nhai nhảy vào Thiên Tội Uyên, bọn họ âm thầm công nhận hắn là song huyền binh giả, trong cơ thể hắn dung hợp một thanh kiếm siêu cường đại. Tuy nhiên Độc Cô gia chủ đọc thư Độc Cô Cửu Diệp gửi xong không quá chắc chắn.
Như Độc Cô Thanh Hải, một con chim sẻ màu trắng bay vào tay Độc Cô gia chủ.
Độc Cô gia chủ khẽ kêu:
- A?
Độc Cô gia chủ thầm nghĩ:
- Ai sẽ gửi thư cho mình vào lúc này?
Độc Cô gia chủ mở thư ra, con ngươi co rút, sao lại là Độc Cô Cửu Diệp?
Độc Cô gia chủ ôm thắc mắc đọc thư, xem sơ mấy dòng gã giật mình đứng bật dậy.
- Cái gì?
Là cái gì khiến gia chủ thiên hạ đệ nhất đại gia tộc biến sắc mặt? Vẫn là chuyện về Vu Nhai. Hết cách, nội dung trong thư đảo điên suy đoán lúc trước của Độc Cô gia chủ, đảo điên suy đoán về Vu Nhai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.