Chương 1037: Ý kiến của lão viện trưởng.
Hạ Nhật Dịch Lãnh
29/03/2015
Vu Thiên Tuyết rất kiên cưỡng, nàng bị Độc Cô Chiến Phong vứt bỏ, bị nhi tử cặn bã oán trách, bị vài người Vu gia khinh thường, tất cả làm trái tim nàng cứng rắn hơn. Nhưng những chuyện Vu Nhai làm, hoặc nên nói là các truyền thuyết truyền về, Vu Thiên Tuyết là mẫu thân không thể nghe ngon lành như những người khác. Vu Thiên Tuyết rất lo, nhưng nàng luôn kiên cường chịu đựng.
Lần này là cái gút không đường mở, trái tim kiên cường của Bắc Đẩu cô nhi viện tan vỡ.
Khi Bắc Đẩu cô nhi viện trông thấy nhi tử thì không kiềm nén được cảm xúc nữa. Lão già Mê Thành đến, Vu Thiên Tuyết không bao giờ làm chuyện gì cản trở ai, nếu Vu Nhai có việc quan trọng cần hoàn thành, nàng là mẫu thân phải ủng hộ, nhi tử đã trưởng thành.
Tất cả mẫu thân trong thiên hạ không hy vọng nhi tử oanh liệt nổi tiếng cỡ nào mà chỉ cần hai chữ bình an.
Vu Thiên Tuyết không thể ngăn cản chuyện nhi tử làm, nàng chỉ có thể ở phía sau lo lắng, âm thầm ủng hộ, cầu nguyện, chờ hắn về báo tiếng bình an là đã đủ.
Hốc mắt Vu Nhai cũng đỏ:
- Yên tâm đi, nhi tử của người có rất nhiều câu chuyện liên quan Độc Cô gia sẽ kể cho mẫu thân nghe, ta sẽ không chết tại đây. Ta nhất định sẽ bảo vệ Dao Quang thành, có một ngày ta sẽ đánh bại kẻ bạc tình kia, khiến hắn quỳ trước mặt người van xin. Mẫu thân, bây giờ nhi tử lặp lại lời này, mẫu thân đã tin chưa?
Kiếp trước Vu Nhai không có mẫu thân, hắn rất chú trọng Vu Thiên Tuyết đời này. Tuy không tiếp xúc nhiều, trong lòng Vu Nhai thấy hơi quái dị nhưng hắn hưởng thụ sự ấm áp.
- Tin, nhi tử của Vu Thiên Tuyết ta chuyện gì cũng có thể làm được. Ngươi là huyết mạch của Vu Thiên Tuyết ta, không liên quan đến Độc Cô gia.
Vu Thiên Tuyết nhớ lại lần đầu tiên Vu Nhai tuyên bố sau khi thay đổi tính cách, khi đó nàng nghĩ là nhi tử muốn an ủi mình, giờ thì nàng thật sự tin. Cảm xúc của Vu Thiên Tuyết đối với Độc Cô Chiến Phong không còn như xưa, vì nàng đã có nhi tử ưu tú.
- Ha ha ha ha ha ha! Đúng, ta họ Vu!
Vu Nhai cười to, tiếng cười sang sảng càng thêm tự tin. Lão già Mê Thành là trưởng lão Độc Cô gia thì rất buồn bực. Sao tiểu tử này cố chấp quá.
Lão già Mê Thành thở dài, lão hiểu rõ về chuyện của Vu Nhai, cũng cảm thấy Độc Cô Chiến Phong làm quá đáng. Nhưng trong lòng lão già Mê Thành không mấy chú trọng, chủ yếu thì người Độc Cô gia có lịch sử phong lưu đầy rẫy, huyết mạch rơi rớt bên ngoài.
Không thiếu người giống như Vu Nhai, Độc Cô gia cũng nhận những huyết mạch rơi rớt này. Chẳng qua Vu Nhai khá đặc biệt.
Hơn nữa chủ yếu không phải Độc Cô Chiến Phong sai mà là nữ nhân bên cạnh gã làm sai.
Lão già Mê Thành cũng biết đứng trên lập trường của Vu Nhai, Độc Cô Chiến Phong làm như vậy là kẻ bạc tình tội ác tày trời. Có lẽ bởi vì yêu ai yêu cả đường đi nên lão già Mê Thành càng lúc càng ghét Độc Cô Chiến Phong, thấy buồn nôn loại đàn ông bạc tình này.
Đôi khi lão già Mê Thành sẽ cảm thán rằng:
- Cha nó, lão tử bị tiểu tử này ảnh hưởng trở nên càng ngây thơ sao?
Vu Nhai đi ra nói chuyện với lão già Mê Thành, biết lão có chuyện cần bàn. Vu Nhai không đi ngay, hắn mời lão già Mê Thành vào nhà. Vu Thiên Tuyết là mẫu thân của Vu Nhai nên cũng cần chào hỏi.
Trọng bảo lần trước có tác dụng với Vu Thiên Tuyết lớn hơn Vu Nhai tưởng tượng nhiều. Vu Thiên Tuyết chẳng những tu luyện lại, trong thời gian một năm ngắn ngủi thực lực lên đến linh binh sư, thân thể không yếu ớt nữa. Điều này làm Vu Nhai rất vui, trọng bảo tạm mất tác dụng thì bị cất đi. Huyền binh bản mệnh của Vu Thiên Tuyết vẫn là kiếm.
Thời gian chậm rãi trôi, chớp mắt đã qua nửa canh giờ. Lão già Mê Thành và Vu Nhai đến lúc này mới ra khỏi Vu gia, truyền hàng loạt mệnh lệnh.
- Tất cả mọi người rút về trung tâm Dao Quang thành, người nào giúp được thì lập tức xây tường thành mới cho ta. Xới đất, dỡ phòng cũng được, phải lao động ngay, ít nhất xây tường thành đơn giản.
Đây là kết quả sau khi lão già Mê Thành, Vu Nhai bàn bạc.
Hết cách, Dao Quang thành quá to, muốn bày phù văn trận bao phủ nguyên tòa thành trong thời gian ngắn là chuyện không thể nên đành thu nhỏ lại. Phù văn trận càng nhỏ thì càng cứng chắc hơn, lỗ hổng nhỏ đi.
Không chỉ thế, sau khi rút nhỏ phù văn trận các con đường có thể đổi thành mê cung, ví dụ như di tích đầy phù văn bên trong toàn là cạm bẫy. Lúc trước Ma Pháp đế quốc không dám đánh bậy di tích biệt viện của Cổ Duệ chi dân, bạo lực phá mở phù văn sẽ xuất hiện hàng loạt vấn đề. Tạm thời không suy tính đến cạm bẫy, xây tường xong rồi tính.
Chỉ có phòng ngự được ngoài tường thì bọn họ ở bên trong mới có thời gian tiếp tục bày bó.
- Được rồi, mọi người đã rút vào nội thành hết chưa? Giờ cải tạo đất đai theo bản đồ này . . .
Mệnh ệnh tuyên bố, không ai dám nói gì thêm, nhanh chóng trở về khu vực Vu Nhai đánh dấu. Tuy số người hơi nhiều nhưng còn xa mới đến mức chen chúc nhau. Khu vực bị đánh dấu tạm gọi là nội thành, sau đó mọi người bắt đầu phân công hợp tác. Có nhiều người, nhiều huyền binh giả, muốn xây tường thành đơn giản không khó khăn gì.
Có người xây tường, có nhiều người khác còn rảnh rang. Mệnh lệnh thứ hai là bày các loại địa thế để dễ tạo phù văn. Ví dụ như cải tạo ngõ hẻm thế nào, mấy con hẻm tụ về hướng nào. Mọi người rút vào nội thành. Vu Nhai, lão già Mê Thành bàn bạc, sắp xếp sơ sài nhưng được bao nhiêu hay bấy nhiêu.
Người toàn Dao Quang thành đều bận rộn, dù bụng dạ suy nghĩ cái gì thì hai trưởng lão Độc Cô gia khủng bố uy hiếp, người không muốn lên thuyền đều phải chết. Leo lên thuyền ít nhất không chết ngay.
Mông thân vương đã nói sẽ đồ thành, muốn Dao Quang thành chôn cùng nhi tử của gã. Cho nênDao Quang tử chiến đến cùng.
Cùng lúc đó, trong biệt thự tạm thời của Mông thân vương, đám thánh binh sư đứng trong không trung nhìn Dao Quang thành xa xa, nhíu mày hỏi:
- Lạ thật, trong thành nhỏ đó làm cái quỷ gì mà tất cả rút vào trong? Hay chúng ta đi xem thử?
Các thánh binh sư không biết Dao Quang thành định làm gì, không phòng thủ tường thành kiên cố còn dựng thứ gì trong thành?
Mông thân vương lạnh lùng nói:
- Hừ! Chắc là có trò gì đó, nhưng nhiều trò hơn thì sao? Chờ binh sĩ Bắc Đẩu hành tỉnh đến, dùng mạng sống binh sĩ lấp đầy là được. Chúng ta không có gì nhiều nhưng mạng người thì rất nhiều.
Trong Dao Quang thành làm chuyện như vậy chắc là có tính toán gì, dù sao hai trưởng lão Độc Cô gia là cáo già. Tuy đệ nhất thân vương không rõ ý định của lão già Mê Thành, Độc Cô Thanh Hải nhưng gã đầy tự tin. Như Mông thân vương đã nói, Bắc Đẩu hành tỉnh có nhiều mạng người, dư sức lấp đầy Dao Quang thành nho nhỏ.
Bây giờ hai trưởng lão Độc Cô gia ở trong Dao Quang thành, binh sĩ Bắc Đẩu hành tỉnh chưa tới, không cần thiết thăm dò. Lỡ bị đánh lén chết một, hai thánh binh sư thì càng bực mình, cứ bình tĩnh chờ đợi.
Lần này là cái gút không đường mở, trái tim kiên cường của Bắc Đẩu cô nhi viện tan vỡ.
Khi Bắc Đẩu cô nhi viện trông thấy nhi tử thì không kiềm nén được cảm xúc nữa. Lão già Mê Thành đến, Vu Thiên Tuyết không bao giờ làm chuyện gì cản trở ai, nếu Vu Nhai có việc quan trọng cần hoàn thành, nàng là mẫu thân phải ủng hộ, nhi tử đã trưởng thành.
Tất cả mẫu thân trong thiên hạ không hy vọng nhi tử oanh liệt nổi tiếng cỡ nào mà chỉ cần hai chữ bình an.
Vu Thiên Tuyết không thể ngăn cản chuyện nhi tử làm, nàng chỉ có thể ở phía sau lo lắng, âm thầm ủng hộ, cầu nguyện, chờ hắn về báo tiếng bình an là đã đủ.
Hốc mắt Vu Nhai cũng đỏ:
- Yên tâm đi, nhi tử của người có rất nhiều câu chuyện liên quan Độc Cô gia sẽ kể cho mẫu thân nghe, ta sẽ không chết tại đây. Ta nhất định sẽ bảo vệ Dao Quang thành, có một ngày ta sẽ đánh bại kẻ bạc tình kia, khiến hắn quỳ trước mặt người van xin. Mẫu thân, bây giờ nhi tử lặp lại lời này, mẫu thân đã tin chưa?
Kiếp trước Vu Nhai không có mẫu thân, hắn rất chú trọng Vu Thiên Tuyết đời này. Tuy không tiếp xúc nhiều, trong lòng Vu Nhai thấy hơi quái dị nhưng hắn hưởng thụ sự ấm áp.
- Tin, nhi tử của Vu Thiên Tuyết ta chuyện gì cũng có thể làm được. Ngươi là huyết mạch của Vu Thiên Tuyết ta, không liên quan đến Độc Cô gia.
Vu Thiên Tuyết nhớ lại lần đầu tiên Vu Nhai tuyên bố sau khi thay đổi tính cách, khi đó nàng nghĩ là nhi tử muốn an ủi mình, giờ thì nàng thật sự tin. Cảm xúc của Vu Thiên Tuyết đối với Độc Cô Chiến Phong không còn như xưa, vì nàng đã có nhi tử ưu tú.
- Ha ha ha ha ha ha! Đúng, ta họ Vu!
Vu Nhai cười to, tiếng cười sang sảng càng thêm tự tin. Lão già Mê Thành là trưởng lão Độc Cô gia thì rất buồn bực. Sao tiểu tử này cố chấp quá.
Lão già Mê Thành thở dài, lão hiểu rõ về chuyện của Vu Nhai, cũng cảm thấy Độc Cô Chiến Phong làm quá đáng. Nhưng trong lòng lão già Mê Thành không mấy chú trọng, chủ yếu thì người Độc Cô gia có lịch sử phong lưu đầy rẫy, huyết mạch rơi rớt bên ngoài.
Không thiếu người giống như Vu Nhai, Độc Cô gia cũng nhận những huyết mạch rơi rớt này. Chẳng qua Vu Nhai khá đặc biệt.
Hơn nữa chủ yếu không phải Độc Cô Chiến Phong sai mà là nữ nhân bên cạnh gã làm sai.
Lão già Mê Thành cũng biết đứng trên lập trường của Vu Nhai, Độc Cô Chiến Phong làm như vậy là kẻ bạc tình tội ác tày trời. Có lẽ bởi vì yêu ai yêu cả đường đi nên lão già Mê Thành càng lúc càng ghét Độc Cô Chiến Phong, thấy buồn nôn loại đàn ông bạc tình này.
Đôi khi lão già Mê Thành sẽ cảm thán rằng:
- Cha nó, lão tử bị tiểu tử này ảnh hưởng trở nên càng ngây thơ sao?
Vu Nhai đi ra nói chuyện với lão già Mê Thành, biết lão có chuyện cần bàn. Vu Nhai không đi ngay, hắn mời lão già Mê Thành vào nhà. Vu Thiên Tuyết là mẫu thân của Vu Nhai nên cũng cần chào hỏi.
Trọng bảo lần trước có tác dụng với Vu Thiên Tuyết lớn hơn Vu Nhai tưởng tượng nhiều. Vu Thiên Tuyết chẳng những tu luyện lại, trong thời gian một năm ngắn ngủi thực lực lên đến linh binh sư, thân thể không yếu ớt nữa. Điều này làm Vu Nhai rất vui, trọng bảo tạm mất tác dụng thì bị cất đi. Huyền binh bản mệnh của Vu Thiên Tuyết vẫn là kiếm.
Thời gian chậm rãi trôi, chớp mắt đã qua nửa canh giờ. Lão già Mê Thành và Vu Nhai đến lúc này mới ra khỏi Vu gia, truyền hàng loạt mệnh lệnh.
- Tất cả mọi người rút về trung tâm Dao Quang thành, người nào giúp được thì lập tức xây tường thành mới cho ta. Xới đất, dỡ phòng cũng được, phải lao động ngay, ít nhất xây tường thành đơn giản.
Đây là kết quả sau khi lão già Mê Thành, Vu Nhai bàn bạc.
Hết cách, Dao Quang thành quá to, muốn bày phù văn trận bao phủ nguyên tòa thành trong thời gian ngắn là chuyện không thể nên đành thu nhỏ lại. Phù văn trận càng nhỏ thì càng cứng chắc hơn, lỗ hổng nhỏ đi.
Không chỉ thế, sau khi rút nhỏ phù văn trận các con đường có thể đổi thành mê cung, ví dụ như di tích đầy phù văn bên trong toàn là cạm bẫy. Lúc trước Ma Pháp đế quốc không dám đánh bậy di tích biệt viện của Cổ Duệ chi dân, bạo lực phá mở phù văn sẽ xuất hiện hàng loạt vấn đề. Tạm thời không suy tính đến cạm bẫy, xây tường xong rồi tính.
Chỉ có phòng ngự được ngoài tường thì bọn họ ở bên trong mới có thời gian tiếp tục bày bó.
- Được rồi, mọi người đã rút vào nội thành hết chưa? Giờ cải tạo đất đai theo bản đồ này . . .
Mệnh ệnh tuyên bố, không ai dám nói gì thêm, nhanh chóng trở về khu vực Vu Nhai đánh dấu. Tuy số người hơi nhiều nhưng còn xa mới đến mức chen chúc nhau. Khu vực bị đánh dấu tạm gọi là nội thành, sau đó mọi người bắt đầu phân công hợp tác. Có nhiều người, nhiều huyền binh giả, muốn xây tường thành đơn giản không khó khăn gì.
Có người xây tường, có nhiều người khác còn rảnh rang. Mệnh lệnh thứ hai là bày các loại địa thế để dễ tạo phù văn. Ví dụ như cải tạo ngõ hẻm thế nào, mấy con hẻm tụ về hướng nào. Mọi người rút vào nội thành. Vu Nhai, lão già Mê Thành bàn bạc, sắp xếp sơ sài nhưng được bao nhiêu hay bấy nhiêu.
Người toàn Dao Quang thành đều bận rộn, dù bụng dạ suy nghĩ cái gì thì hai trưởng lão Độc Cô gia khủng bố uy hiếp, người không muốn lên thuyền đều phải chết. Leo lên thuyền ít nhất không chết ngay.
Mông thân vương đã nói sẽ đồ thành, muốn Dao Quang thành chôn cùng nhi tử của gã. Cho nênDao Quang tử chiến đến cùng.
Cùng lúc đó, trong biệt thự tạm thời của Mông thân vương, đám thánh binh sư đứng trong không trung nhìn Dao Quang thành xa xa, nhíu mày hỏi:
- Lạ thật, trong thành nhỏ đó làm cái quỷ gì mà tất cả rút vào trong? Hay chúng ta đi xem thử?
Các thánh binh sư không biết Dao Quang thành định làm gì, không phòng thủ tường thành kiên cố còn dựng thứ gì trong thành?
Mông thân vương lạnh lùng nói:
- Hừ! Chắc là có trò gì đó, nhưng nhiều trò hơn thì sao? Chờ binh sĩ Bắc Đẩu hành tỉnh đến, dùng mạng sống binh sĩ lấp đầy là được. Chúng ta không có gì nhiều nhưng mạng người thì rất nhiều.
Trong Dao Quang thành làm chuyện như vậy chắc là có tính toán gì, dù sao hai trưởng lão Độc Cô gia là cáo già. Tuy đệ nhất thân vương không rõ ý định của lão già Mê Thành, Độc Cô Thanh Hải nhưng gã đầy tự tin. Như Mông thân vương đã nói, Bắc Đẩu hành tỉnh có nhiều mạng người, dư sức lấp đầy Dao Quang thành nho nhỏ.
Bây giờ hai trưởng lão Độc Cô gia ở trong Dao Quang thành, binh sĩ Bắc Đẩu hành tỉnh chưa tới, không cần thiết thăm dò. Lỡ bị đánh lén chết một, hai thánh binh sư thì càng bực mình, cứ bình tĩnh chờ đợi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.