Quyển 1 - Chương 31: chương 31
Tiễn Vũ
27/04/2023
Hoàng Tam Trụ là nội môn đệ tử Ma Vân tông, trong vòng mười năm này đến phiên hắn làm "người trông cửa".
Cái gọi là "người trông cửa" là một công việc vô cùng nhẹ nhàng bởi vì các sư huynh đệ ở bên ngoài tu luyện trừ phi cấp bậc cực kì tôn quý nếu không cũng sẽ không có quyền được sử dụng truyền tống trận cố định để trở về nội môn. Cho nên trong mười năm tới, Hoàng Tam Trụ chỉ việc nhàn nhã canh giữ trước truyền tống trận, tu luyện Ám thuộc tính, ngẫu nhiên nhớ lại đoạn thời gian điên cuồng lần đầu thức tỉnh Ám thuộc tính khi còn trẻ mà bị Quang minh trận doanh đuổi giết kia.
Cho đến khi Ma Vân tông mở cửa với hắn, hắn mới biết được bản thân không cô đơn. Hóa ra số người thân mang Ám thuộc tính trên Chu Tước đại lục có khối người, bọn họ đều bị 'Quang minh chi sĩ' coi thành 'Ma tộc' ẩn nấp trong xã hội nhân loại, bị ép che giấu tung tích tụ tập tại thành trì dưới mặt đất, không được thấy ánh mặt trời.
Đúng, tông môn của Hoàng Tam Trụ chính là một nơi chuyên thu nhận những nhân loại mang Ám thuộc tính, không chuyện ác nào không làm, yêu tà cực độ, cùng Quang minh trận doanh khắp nơi đối lập · Hắc Ám địa hạ tông phái · Ma Vân tông!
Đang lúc Hoàng Tam Trụ đắm chìm trong hồi ức, địa điểm truyền tống trận bên người hắn lại vang nhẹ một tiếng, thanh âm sởn tóc gáy nhất thời dọa hắn nhảy dựng!
Ai về tông?
Một quầng sáng chiếu rọi, trên ma trận lớn như vậy xuất hiện hai bóng ma, một lớn một nhỏ, thì ra là một nhân sĩ bất nam bất nữ nắm lấy một thiếu nữ đầu ổ gà khoảng mười tuổi.
"Ma vân che thiên, Ma ngự tứ phương! Huynh đệ! Hoan nghênh về tông!"
Hoàng Tam Trụ công thức hóa vươn tay phải quá đỉnh đầu, tuy cách thức chào hỏi này trong vòng mười năm chẳng được dùng qua được vài lần nhưng hắn cũng không ngượng tay.
Hả! Nữ.. à không.. nam nhân này sao lạ mặt vậy? Hắn theo quán tính dừng ánh mắt trên Vân văn thêu bằng tơ hồng trên áo bào của nam nhân yêu.
"Một đóa, hai đóa, ba đóa, bốn đóa, năm đóa.."
Càng đếm mồ hôi lạnh trên đỉnh đầu Hoàng Tam Trụ càng nhiều, hắn là nội môn đệ tử thứ 368, nhập môn tròn 42 năm, hiện thời trên áo bào cũng chỉ thêu có bốn đóa Ma Vân văn.
Mà của đối phương, lại có đến mười đóa!
Đếm tới mười Hoàng Tam Trụ trực tiếp mềm chân quỳ rạp xuống đất, cả người run rẩy, cùng vừa rồi như hai người khác nhau.
Mười đóa! Đó là dấu hiệu của trưởng lão! Hơn nữa sau mười đóa Ma Vân, rõ ràng còn lấy tơ bạc thêu một chữ nhỏ · 'Đông'!
Đông Minh Đại trưởng lão năm mươi năm chưa từng xuất hiện hồi tông! Nhân vật chỉ từng xuất hiện trong truyền thuyết!
"Đại.. Đại.. Trưởng lão cát tường!" Răng Hoàng Tam Trụ lúc này đã va cầm cập vào nhau. Làm sao cũng không ngờ được bản thân lại có vận khí đón gió Đại trưởng lão!
"Xin hỏi? Vị này là nữ tử dùng để ấm giường cho Đại trưởng lão sao?"
Hoàng Tam Trụ a dua chỉ vào Yêu Nhiêu hỏi, tuy rằng bị thân phận của Đông Minh trưởng lão dọa cho không nhẹ nhưng vẫn bỏ ra chút tâm tình đánh giá thiếu nữ, tâm tư tựa như mấy bà tám đầu đường cuối hẻm nói dài nói ngắn: Ra mà xem khẩu vị của Đông Minh Đại trưởng lão uy chấn tám phương đi, nhìn cái đầu ổ gà này mà xem, còn cả gương mặt đầy bọt nước kia nữa!
Chậc chậc! Tâm tư bát quái của Hoàng Tam Trụ không biết đã trôi đến phương trời nào. Cần phải cẩn thận ghi nhớ đam mê này của Đại trưởng lão mới được, về sau Hoàng Tam Trụ ta chỉ cần dựa vào việc dâng hiến xấu nữ là có thể ở trong nội môn này thăng chức theo đường thẳng rồi, ha ha ha!
"Không, đây là đồ đệ ta mới thu nhận"
Đông Minh âm dương quái khí căn bản không có để ý đến biểu cảm vụng trộm mừng thầm kia của Hoàng Tam Trụ, quay sang Yêu Nhiêu nở một nụ cười cổ quái. Đại khái là muốn biểu đạt vẻ hiền lành, bất quá loại này "hiền lành" hơi có chút làm cho người ta cực kỳ kinh hãi.
"Đúng! Sư phụ thân ái của ta! Sư phụ thật vĩ đại! Lại còn có một tông phái lớn như vậy!"
Trên mặt Yêu Nhiêu căn bản không có vẻ kinh hoảng, ánh mắt vô tri chung quanh đánh giá, hưng phấn đến mức nhìn tựa như một thiếu nữ đã bị bán còn giúp người ta đếm tiền.
Mối quan hệ khó hiểu này rốt cuộc là sao? Đông Minh tà ác vì sao lại không giết Yêu Nhiêu? Chuyện này cần quay lại mười phút trước khi Yêu Nhiêu vừa đặt chân xuống khu rừng rậm kia!
·
Ma Vân tông Đông Minh Đại trưởng lão ưa thích tu luyện ở nơi âm trầm, chán ghét nhất là bị người khác quấy rầy. Làm phiền lão tu luyện, mổ bụng xé xác!
Vốn là điều thường thấy, cho đến khi nhìn đạo kiếm khí thiếu nữ đánh về phía tên triệu hồi sư kia, trong mắt Đông Minh lộ ra ánh sáng tham lam tựa như dã thú nhìn thấy miếng thịt tươi ngon. Người khác nhận không ra chẳng nhẽ lão cũng nhận không ra chắc? Kia thế nhưng là võ chiêu Ám thuộc tính! Tuyệt thế kiếm khí lấy lực lượng Ám thuộc tính làm cơ sở! Đủ để cho Đông Minh Lĩnh chủ cấp 7 cũng thèm muốn không thôi! Dùng thân thể mà có thể ngưng tụ kiếm ý! Đây là loại võ nghệ cấp bậc gì? Tuyệt đối còn hi hữu hơn so với huyễn thú Ám hệ!
Bảo bối này không thể bị những triệu hồi sư khác bắt đi được!
Đông Minh lập tức hiện thân, trước một giây tiêu diệt Mã Lí sau "hiền lành mời" thiếu nữ này trở thành đệ tử của mình.
Cũng không cần coi Đông Minh trưởng lão là người lương thiện. Không ngay tại chỗ mạnh mẽ ép hỏi võ kỹ của Yêu Nhiêu đơn giản là vì trong Ma Vân tông có truyền thừa một loại bí pháp đoạt xá tà ác.
Bí pháp tên là "Cắn nuốt", dùng các loại động vật sống hiến tế mở ra cấm thuật hắc ám cổ xưa, có thể trực tiếp đoạt lấy toàn bộ lực lượng của một người, chuyển dời đến trên người kẻ còn lại. Chỉ cần nghe tên đã biết loại cấm thuật này có bao nhiêu tàn nhẫn huyết tinh, tàn nhẫn đến mức Đông Minh trưởng lão giết người như ma không đến trường hợp bất đắc dĩ nhất cũng không dám tùy ý sử dụng.
"Chỉ cần thiếu nữ này ngoan ngoãn đem võ kỹ hoàn chỉnh nộp ra, cho nàng đường sống cùng địa vị chẳng qua chỉ là việc nhỏ." Lòng nghĩ như vậy, Đông Minh cố gắng nỗ lực bày ra dáng vẻ sư phụ hiền từ nhất.
Nhìn gương mặt bất nam bất nữ dữ tợn kia, trong lòng Yêu Nhiêu là một mảnh lạnh lẽo! Kia đâu phải là thiện ý mà 'mời'? Rõ ràng là không phân phải trái 'áp chế'!
Những ngón tay vừa rồi đục lỗ trên đầu Mã Lí lúc ấy đang đặt ngay trên mạch môn của nàng, Yêu Nhiêu dám dùng mười cái mạng cam đoan, nếu lúc đó nàng mở miệng nói nửa chữ không, cánh tay phải của nàng lập tức lìa khỏi thân thể!
Được rồi! Nếu ở trong mắt ngươi ta còn hữu dụng, để chứng tỏ ta và các ngươi không phải địch nhân, từ giờ trở đi, ta sẽ hóa thân thành Ma nữ tà ác chân chính!
Tầm mắt Yêu Nhiêu dừng trên người Hoàng Tam Trụ đang quỳ rạp trước mặt Đông Minh, người này một thân huyết khí, có lẽ cũng là ác ma giết người không chớp mắt. Ánh mắt của nàng nhất thời tràn ngập sát ý.
"Bộp!" Một cước bất ngờ đá vào gương mặt bánh nướng của Hoàng Tam Trụ, nương theo sức nặng cơ thể đem cái đầu lớn của hắn đập xuống đất. Mặt mũi hắn nhất thời máu chảy đầm đìa!
"Ngươi làm trò gì vậy?" Âm điệu bất nam bất nữ của Đông Minh xen lẫn một tia tức giận, nha đầu này quả nhiên là muốn phản kháng, đã không ăn mềm, hừ, vậy thì đừng trách ta không khách khí!
"Sư phụ!" Biểu cảm trong chớp mắt thay đổi, Yêu Nhiêu lập tức nhảy xuống khỏi gương mặt bị hủy dung của Hoàng Tam Trụ, phong tình vạn chủng lắc lắc eo thon đi lên phía trước lôi kéo tay Đông Minh:.
"Tên nô tài chết bầm này vừa rồi lại dám nói xấu người bắt cóc thiếu nữ làm ấm giường, đây không phải trần trụi khiêu khích đối với dung mạo anh minh thần võ, khí thế che lấp núi sông của người sao! Lấy loại phong độ này của sư phụ, không biết thế gian còn có bao nhiêu mỹ nữ giai nhân đang chờ sư phụ chọn lựa, làm sao có thể để cho nô tài chết bầm này chửi bới. Kẻ như thế này nên trực tiếp ném đi cho sói ăn mới đúng!"
Ồ! Hóa ra nha đầu đột nhiên ra tay là vì vậy, Đông Minh lúc này mới cúi đầu nhìn kỹ, trong đôi mắt tiểu nha đầu nhìn như nhu nhược thế nhưng lại có một cỗ tàn nhẫn của Ác Ma.
Ha ha ha! Không tồi, trẻ nhỏ dễ dạy, rất có phong phạm năm đó của lão phu! Đông Minh nội tâm lãnh khốc vô cùng nhìn thấy ánh mắt tàn nhẫn này đột nhiên cảm thấy tính cách ác liệt của tiểu nha đầu rất hợp khẩu vị.
Cái gọi là "người trông cửa" là một công việc vô cùng nhẹ nhàng bởi vì các sư huynh đệ ở bên ngoài tu luyện trừ phi cấp bậc cực kì tôn quý nếu không cũng sẽ không có quyền được sử dụng truyền tống trận cố định để trở về nội môn. Cho nên trong mười năm tới, Hoàng Tam Trụ chỉ việc nhàn nhã canh giữ trước truyền tống trận, tu luyện Ám thuộc tính, ngẫu nhiên nhớ lại đoạn thời gian điên cuồng lần đầu thức tỉnh Ám thuộc tính khi còn trẻ mà bị Quang minh trận doanh đuổi giết kia.
Cho đến khi Ma Vân tông mở cửa với hắn, hắn mới biết được bản thân không cô đơn. Hóa ra số người thân mang Ám thuộc tính trên Chu Tước đại lục có khối người, bọn họ đều bị 'Quang minh chi sĩ' coi thành 'Ma tộc' ẩn nấp trong xã hội nhân loại, bị ép che giấu tung tích tụ tập tại thành trì dưới mặt đất, không được thấy ánh mặt trời.
Đúng, tông môn của Hoàng Tam Trụ chính là một nơi chuyên thu nhận những nhân loại mang Ám thuộc tính, không chuyện ác nào không làm, yêu tà cực độ, cùng Quang minh trận doanh khắp nơi đối lập · Hắc Ám địa hạ tông phái · Ma Vân tông!
Đang lúc Hoàng Tam Trụ đắm chìm trong hồi ức, địa điểm truyền tống trận bên người hắn lại vang nhẹ một tiếng, thanh âm sởn tóc gáy nhất thời dọa hắn nhảy dựng!
Ai về tông?
Một quầng sáng chiếu rọi, trên ma trận lớn như vậy xuất hiện hai bóng ma, một lớn một nhỏ, thì ra là một nhân sĩ bất nam bất nữ nắm lấy một thiếu nữ đầu ổ gà khoảng mười tuổi.
"Ma vân che thiên, Ma ngự tứ phương! Huynh đệ! Hoan nghênh về tông!"
Hoàng Tam Trụ công thức hóa vươn tay phải quá đỉnh đầu, tuy cách thức chào hỏi này trong vòng mười năm chẳng được dùng qua được vài lần nhưng hắn cũng không ngượng tay.
Hả! Nữ.. à không.. nam nhân này sao lạ mặt vậy? Hắn theo quán tính dừng ánh mắt trên Vân văn thêu bằng tơ hồng trên áo bào của nam nhân yêu.
"Một đóa, hai đóa, ba đóa, bốn đóa, năm đóa.."
Càng đếm mồ hôi lạnh trên đỉnh đầu Hoàng Tam Trụ càng nhiều, hắn là nội môn đệ tử thứ 368, nhập môn tròn 42 năm, hiện thời trên áo bào cũng chỉ thêu có bốn đóa Ma Vân văn.
Mà của đối phương, lại có đến mười đóa!
Đếm tới mười Hoàng Tam Trụ trực tiếp mềm chân quỳ rạp xuống đất, cả người run rẩy, cùng vừa rồi như hai người khác nhau.
Mười đóa! Đó là dấu hiệu của trưởng lão! Hơn nữa sau mười đóa Ma Vân, rõ ràng còn lấy tơ bạc thêu một chữ nhỏ · 'Đông'!
Đông Minh Đại trưởng lão năm mươi năm chưa từng xuất hiện hồi tông! Nhân vật chỉ từng xuất hiện trong truyền thuyết!
"Đại.. Đại.. Trưởng lão cát tường!" Răng Hoàng Tam Trụ lúc này đã va cầm cập vào nhau. Làm sao cũng không ngờ được bản thân lại có vận khí đón gió Đại trưởng lão!
"Xin hỏi? Vị này là nữ tử dùng để ấm giường cho Đại trưởng lão sao?"
Hoàng Tam Trụ a dua chỉ vào Yêu Nhiêu hỏi, tuy rằng bị thân phận của Đông Minh trưởng lão dọa cho không nhẹ nhưng vẫn bỏ ra chút tâm tình đánh giá thiếu nữ, tâm tư tựa như mấy bà tám đầu đường cuối hẻm nói dài nói ngắn: Ra mà xem khẩu vị của Đông Minh Đại trưởng lão uy chấn tám phương đi, nhìn cái đầu ổ gà này mà xem, còn cả gương mặt đầy bọt nước kia nữa!
Chậc chậc! Tâm tư bát quái của Hoàng Tam Trụ không biết đã trôi đến phương trời nào. Cần phải cẩn thận ghi nhớ đam mê này của Đại trưởng lão mới được, về sau Hoàng Tam Trụ ta chỉ cần dựa vào việc dâng hiến xấu nữ là có thể ở trong nội môn này thăng chức theo đường thẳng rồi, ha ha ha!
"Không, đây là đồ đệ ta mới thu nhận"
Đông Minh âm dương quái khí căn bản không có để ý đến biểu cảm vụng trộm mừng thầm kia của Hoàng Tam Trụ, quay sang Yêu Nhiêu nở một nụ cười cổ quái. Đại khái là muốn biểu đạt vẻ hiền lành, bất quá loại này "hiền lành" hơi có chút làm cho người ta cực kỳ kinh hãi.
"Đúng! Sư phụ thân ái của ta! Sư phụ thật vĩ đại! Lại còn có một tông phái lớn như vậy!"
Trên mặt Yêu Nhiêu căn bản không có vẻ kinh hoảng, ánh mắt vô tri chung quanh đánh giá, hưng phấn đến mức nhìn tựa như một thiếu nữ đã bị bán còn giúp người ta đếm tiền.
Mối quan hệ khó hiểu này rốt cuộc là sao? Đông Minh tà ác vì sao lại không giết Yêu Nhiêu? Chuyện này cần quay lại mười phút trước khi Yêu Nhiêu vừa đặt chân xuống khu rừng rậm kia!
·
Ma Vân tông Đông Minh Đại trưởng lão ưa thích tu luyện ở nơi âm trầm, chán ghét nhất là bị người khác quấy rầy. Làm phiền lão tu luyện, mổ bụng xé xác!
Vốn là điều thường thấy, cho đến khi nhìn đạo kiếm khí thiếu nữ đánh về phía tên triệu hồi sư kia, trong mắt Đông Minh lộ ra ánh sáng tham lam tựa như dã thú nhìn thấy miếng thịt tươi ngon. Người khác nhận không ra chẳng nhẽ lão cũng nhận không ra chắc? Kia thế nhưng là võ chiêu Ám thuộc tính! Tuyệt thế kiếm khí lấy lực lượng Ám thuộc tính làm cơ sở! Đủ để cho Đông Minh Lĩnh chủ cấp 7 cũng thèm muốn không thôi! Dùng thân thể mà có thể ngưng tụ kiếm ý! Đây là loại võ nghệ cấp bậc gì? Tuyệt đối còn hi hữu hơn so với huyễn thú Ám hệ!
Bảo bối này không thể bị những triệu hồi sư khác bắt đi được!
Đông Minh lập tức hiện thân, trước một giây tiêu diệt Mã Lí sau "hiền lành mời" thiếu nữ này trở thành đệ tử của mình.
Cũng không cần coi Đông Minh trưởng lão là người lương thiện. Không ngay tại chỗ mạnh mẽ ép hỏi võ kỹ của Yêu Nhiêu đơn giản là vì trong Ma Vân tông có truyền thừa một loại bí pháp đoạt xá tà ác.
Bí pháp tên là "Cắn nuốt", dùng các loại động vật sống hiến tế mở ra cấm thuật hắc ám cổ xưa, có thể trực tiếp đoạt lấy toàn bộ lực lượng của một người, chuyển dời đến trên người kẻ còn lại. Chỉ cần nghe tên đã biết loại cấm thuật này có bao nhiêu tàn nhẫn huyết tinh, tàn nhẫn đến mức Đông Minh trưởng lão giết người như ma không đến trường hợp bất đắc dĩ nhất cũng không dám tùy ý sử dụng.
"Chỉ cần thiếu nữ này ngoan ngoãn đem võ kỹ hoàn chỉnh nộp ra, cho nàng đường sống cùng địa vị chẳng qua chỉ là việc nhỏ." Lòng nghĩ như vậy, Đông Minh cố gắng nỗ lực bày ra dáng vẻ sư phụ hiền từ nhất.
Nhìn gương mặt bất nam bất nữ dữ tợn kia, trong lòng Yêu Nhiêu là một mảnh lạnh lẽo! Kia đâu phải là thiện ý mà 'mời'? Rõ ràng là không phân phải trái 'áp chế'!
Những ngón tay vừa rồi đục lỗ trên đầu Mã Lí lúc ấy đang đặt ngay trên mạch môn của nàng, Yêu Nhiêu dám dùng mười cái mạng cam đoan, nếu lúc đó nàng mở miệng nói nửa chữ không, cánh tay phải của nàng lập tức lìa khỏi thân thể!
Được rồi! Nếu ở trong mắt ngươi ta còn hữu dụng, để chứng tỏ ta và các ngươi không phải địch nhân, từ giờ trở đi, ta sẽ hóa thân thành Ma nữ tà ác chân chính!
Tầm mắt Yêu Nhiêu dừng trên người Hoàng Tam Trụ đang quỳ rạp trước mặt Đông Minh, người này một thân huyết khí, có lẽ cũng là ác ma giết người không chớp mắt. Ánh mắt của nàng nhất thời tràn ngập sát ý.
"Bộp!" Một cước bất ngờ đá vào gương mặt bánh nướng của Hoàng Tam Trụ, nương theo sức nặng cơ thể đem cái đầu lớn của hắn đập xuống đất. Mặt mũi hắn nhất thời máu chảy đầm đìa!
"Ngươi làm trò gì vậy?" Âm điệu bất nam bất nữ của Đông Minh xen lẫn một tia tức giận, nha đầu này quả nhiên là muốn phản kháng, đã không ăn mềm, hừ, vậy thì đừng trách ta không khách khí!
"Sư phụ!" Biểu cảm trong chớp mắt thay đổi, Yêu Nhiêu lập tức nhảy xuống khỏi gương mặt bị hủy dung của Hoàng Tam Trụ, phong tình vạn chủng lắc lắc eo thon đi lên phía trước lôi kéo tay Đông Minh:.
"Tên nô tài chết bầm này vừa rồi lại dám nói xấu người bắt cóc thiếu nữ làm ấm giường, đây không phải trần trụi khiêu khích đối với dung mạo anh minh thần võ, khí thế che lấp núi sông của người sao! Lấy loại phong độ này của sư phụ, không biết thế gian còn có bao nhiêu mỹ nữ giai nhân đang chờ sư phụ chọn lựa, làm sao có thể để cho nô tài chết bầm này chửi bới. Kẻ như thế này nên trực tiếp ném đi cho sói ăn mới đúng!"
Ồ! Hóa ra nha đầu đột nhiên ra tay là vì vậy, Đông Minh lúc này mới cúi đầu nhìn kỹ, trong đôi mắt tiểu nha đầu nhìn như nhu nhược thế nhưng lại có một cỗ tàn nhẫn của Ác Ma.
Ha ha ha! Không tồi, trẻ nhỏ dễ dạy, rất có phong phạm năm đó của lão phu! Đông Minh nội tâm lãnh khốc vô cùng nhìn thấy ánh mắt tàn nhẫn này đột nhiên cảm thấy tính cách ác liệt của tiểu nha đầu rất hợp khẩu vị.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.