Quyển 1 - Chương 4: TUNG THẾ PHÁ THIÊN KIẾM QUYẾT
Tiễn Vũ
20/07/2016
Yêu Nhiêu nhìn Hỏa
Dực phía sau lưng đồ điên không nhịn được lệ rơi đầy mặt, Kim Quang Hỏa
Dực đó! Thần thú trong truyền thuyết---Thần Thánh Quang Huy chỉ có Hoàng Kim Vinh Quang Thiên Sư mới có khả năng thi triển! Thân phận của đồ
điên này cuối cùng là gì!
Nàng vừa đem nước mắt chảy xuống nuốt vào trong bụng, mặt không đổi sắc vứt "Tiểu Cường" (con gián á mấy bạn) xuống đất một cái "bộp", hung hăng giẫm thành một vũng bùn.
Nếu như là người bình thường, nhất định cũng sẽ xem Yêu Nhiêu là đồ điên, chẳng qua chỉ có nàng mới biết được lực sát thương của những con côn trùng nho nhỏ đó đối với phụ thân điên là rất lớn!
Phụ thân điên kia của nàng có lẽ là do trước kia từng bị Ma vương hệ côn trùng đả kích nghiêm trọng, cũng có thể đó chính là nguyên nhân mà đồ điên mất trí nhớ. Cho nên ông đối với tất cả côn trùng đều vô cùng sợ hãi. Cho dù chỉ là một con bươm bướm nhỏ mỏng manh vô hại cũng có thể làm cho ông gào khan cả buổi, mà mấy con tiểu lang Linh Thú như Thanh đầu, Lục đầu đau khổ bị nô lệ, mỗi ngày công việc thường lệ chính là vất vả ngồi chồm hổm trong bùn để bắt nhện.
Mà loại sinh vật giáp xác "To lớn" như Tiểu Cường này, đối với đồ điên mà nói, tuyệt đối là kích thích trí mạng.
Quả nhiên, nhìn đến Tiểu Cường không đến một giây liền trở thành một vũng bùn dưới chân của Yêu Nhiêu, cả người đồ điên phát run từ trên không bay xuống, quỳ một gối xuống trước mặt của Yêu Nhiêu, trang nghiêm làm đúng chuẩn nghi lễ của một Kỵ Sĩ:
"Thần Vương điện hạ của ta, ta là đầy tớ trung thành của ngài, sức mạnh thần kì của ngài chỉ trong một giây đã giết chết Đại Ma Vương, làm cho ta vô cùng thuyết phục, mệnh lệnh của ngài, chính là vinh dự cả đời của ta, cho dù bây giờ để cho ta hiến thân, ta cũng tuyệt đối không có ý kiến khác!
Nhìn vết sẹo che kín trên mặt của đồ điên, Yêu Nhiêu vô cùng đau xót nói:
"Hiến thân thì không cần, bởi vì ngươi lớn lên quá xấu, bổn vương ăn sẽ bị thiệt thòi. Ngươi vẫn là đọc thuộc lòng khẩu quyết của Tung Thế Phá Thiên Kiếm Quyết tầng thứ tư cho bổn vương nghe một lần đi."
"Vâng! Thần vương điện hạ của ta!"
Các vị bằng hữu, các người không có đoán sai, trải qua vô số lần tự mình thực nghiệm, Yêu Nhiêu đã nắm rõ loại mất trí nhớ tạm thời này của phụ thân điên mà không ngừng dùng những thủ đoạn bỉ ổi để "Bóc lột" những cái tuyệt học võ kỹ của phụ thân điên.
Vô sỉ a, hết sức vô sỉ! Ngay cả đồ điên đáng thương như vậy cũng không bỏ qua! Theo góc độ nào đó mà nói! Sức mạnh của Yêu Nhiêu so với đồ điên càng cường đại hơn! Do cướp đoạt mà có, ngay cả đồ điên một nghèo hai trắng chỉ có một chút trí nhớ cũng muốn cướp đoạt!
"Nữ nhi kế thừa sự nghiệp của phụ thân, là điều hiển nhiên." Yêu Nhiêu lúc nào cũng lấy cớ này để an ủi mình.
Phải biết rằng phụ thân điên này của nàng quả thực chính là một tòa bảo khố di động, đồ điên ở dưới tình huống mà ngay cả Yêu Nhiêu cũng không nhận thức được, võ kỹ và triệu hồi thuật đều có thể hạ bút thành văn, trong thời gian mười bốn năm, liên tục bị Yêu Nhiêu thúc ép đọc thuộc lòng các loại bí pháp, đặc biệt là "Tung Thế Phá Thiên Kiếm Quyết" mà bây giờ Yêu Nhiêu đang học trộm.
Mức độ trân quý của bộ kiếm quyết này, không thua gì bảo vật trấn quốc của một quốc gia. Ở trước mặt nó, cái " Vũ Đạo Thần Thánh" (*) gì đó đều giống như là đồ bỏ đi.
(*)Vũ đạo ở đây không phải nhảy múa nha mọi người nó có ý là những người cầm vũ khí để biểu diễn hay luyện võ ak mọi người.
"Ta cường đại cũng là vì để có thể bảo vệ phụ thân nha." Yêu Nhiêu đối với đồ điên mặt không đỏ tim không đập mạnh: "Nữ nhi của người mặc dù có linh lực, nhưng không có trải qua thông linh, không triệu hồi được chiến thú, chỉ có thể bóc lột một chút võ kỹ để phòng thân."
Mấy con Tiểu Lang Linh Thú Thanh đầu và Lục đầu, xấu hổ đến mức cúi thấp cái đầu to xuống, trực tiếp đem hình ảnh của Yêu Nhiêu ở trong lòng bọn họ và vô sỉ ngang bằng nhau.
Ở trên mảnh đại lục này, một nhân loại thức tỉnh ,được linh lực phải trải qua nghi thức đặc biệt là tiến hành thông linh với huyễn thú hộ mệnh, sau khi được thần hộ mệnh cường đại cho phép mới có thể có được năng lực khế ước với Huyễn thú, từ đó trở thành Triệu Hồi Sư.
Loại ma pháp trận to lớn để tiến hành thông linh này, chỉ có thế lực to lớn của Thế gia, Môn phái, Thần điện, hay là học viện đặc biệt đào tạo Triệu Hồi Sư mới có. Không thông qua con đường trong ma pháp trận này để tiến hành thông linh, cho dù là người có linh lực, cũng chỉ là một người bình thường.
Yêu Nhiêu đã sinh sống ở trong rừng rậm mười bốn năm, đương nhiên không có cơ hội này.
Nhưng mà thật sự đúng như lời của Yêu Nhiêu nói, nếu như không có chiến thú, vũ khí phòng thân tốt nhất chính là học võ kỹ. Chỉ là người có vận khí tốt giống như Yêu Nhiêu như vậy, ở trên người đồ điên học được một bộ võ kỹ cường đại hoàn chỉnh như thế, trên mảnh đại lục này thật đúng là không tìm ra người thứ hai.
Qua việc học tập với phụ thân điên, trong mười bốn năm Yêu Nhiêu đã muốn từng bước nắm giữ ba tầng võ kỹ đầu tiên của "Tung Thế Phá Thiên Kiếm Quyết" , cho dù không có chiến thú hỗ trợ, hơn nữa còn có ám thuộc tính của Hắc Châu, tin rằng một mình đấu với Triệu Hồi Sư cấp 2 đã muốn không thành vấn đề quá lớn.
Kiếp trước Yêu Nhiêu chưa bao giờ nghe nói qua võ kỹ nào tuyệt vời hơn so với "Tung Thế Phá Thiên Kiếm Quyết" , bởi vì các loại võ kỹ mà các Thế gia trên đại lục xem như vật báu mà truyền thụ, đều là tâm pháp bị hủy hoại không còn hoàn chỉnh của những cao thủ thiên tài thời thượng cổ để lại, một chiêu nửa thức (có nghĩa là trong một chiêu mà chỉ biết có nửa chiêu), có cái thậm chí còn ghi bậy bạ làm cho người tu luyện tẩu hỏa nhập ma, cho dù võ kỹ là đồ bỏ đi như vậy, cũng đều để đám võ giả cường đại nhắm trúng mê mẩn không thôi, nếu như để bọn họ thấy võ kỹ cường đại hoàn chỉnh như "Tung Thế Phá Thiên Kiếm Quyết", vậy còn không đập đầu vô đậu hủ mà chết sao.
Triệu hồi sư bình thường đều không biết võ kỹ, dù sao sau khi có chiến thú, tên ngốc nào còn có thể chuyên tâm đi nghiên cứu võ kỹ đến mức mệt như con chó chứ, cho nên chiến thú phối hợp với võ kỹ, trong tương lai không xa, sẽ là sát chiêu mạnh nhất của Yêu Nhiêu.
Bị Yêu Nhiêu không ngừng "Áp bức" , đêm dài rất nhanh trôi qua, trời vừa sáng, hai con ngươi của phụ thân điên quả nhiên co rụt lại, lại trở nên cái gì cũng không nhớ được.
"Ta nói Yêu Yêu, phụ thân làm sao thế này, thật giống như nói mớ cả đêm không có ngủ vậy."
Phụ thân điên lại quên hết mọi thứ đã xảy ra ở ban đêm vẫn giống như khi còn nhỏ, một tay ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Yêu Nhiêu áp vào trong lòng hơi có mùi thối của ông, bàn tay to xoa nhẹ làm tóc của nàng rối tung.
Đây là một loại thói quen đã hình thành từ nhiều năm qua mỗi khi tỉnh dậy của ông, mặc kệ Yêu Nhiêu phản kháng như thế nào cũng không thể lay chuyển, may mắn là Yêu Nhiêu đã sớm dạy ông phải tắm rửa mỗi ngày, nếu không đã sớm bị cả người toàn mùi hôi của sói của phụ thân điên xông thành thịt khô rồi.
"Phiền chết đi được, mới đó mà trời đã sáng, ta còn muốn hỏi ông chiêu thức của thuật 'Ma diễm bạo' -Thánh Quang hệ dùng để diệt ma thì cần có điều kiện gì thì nó mới sử dụng được."
"Ma diễm bạo là đồ chơi gì hả? Có thể ăn sao?" Nước miếng của phụ thân điên đã nhanh chảy xuống ngực, gương mặt đầy vết thương như một con rết vốn dĩ đã vô cùng dữ tợn , lúc này lại hài hước đáng yêu không nói nên lời.
"Không thể ăn." Yêu Nhiêu dùng một tay đánh vào ngón tay mà phụ thân điên đang ngậm ở trong miệng: "Phụ thân chờ một chút, ta đi vào trong Đại Viên sơn cốc tìm một chút cỏ linh chi, chu quả.....linh tinh ăn ngon cho người."
"Đại Viên sơn cốc, nguy hiểm, phụ thân mang con đi." Đồ điên gắt gao nắm cánh tay nhỏ bé của Yêu Nhiêu, nhắc tới ăn, thì cũng không còn điên hay ngốc nữa.
Trong lòng của Yêu Nhiêu lại ấm áp, chỉ vào vòng tay kim quang lấp lánh ở trên cánh tay trái của phụ thân điên nói: "Phụ thân cho ta mượn cái này dùng một chút không phải là được rồi sao, không tìm nhiều đồ bổ về cho người ăn, người sẽ càng ngày càng ngốc."
Nàng đã sớm biết, cái vòng tay kim quang trên cánh tay của đồ điên là một bảo bối tốt, mấy cái hoa văn đã không phân rõ hình dáng, chỉ có một con chim nhỏ giống Phượng Hoàng ở chính giữa nhìn sống động như thật, thỉnh thoảng phát ra một ít màu đỏ nhạt rực rỡ. Sau khi đeo cái vòng này vào, không cần thông linh với huyễn thú hộ mệnh, có thể dùng nó khống chế huyễn thú trong khoảng thời gian ngắn.
Qua nhiều năm như vậy, Yêu Nhiêu phát hiện đồ điên ẩn cư nhiều năm ở trong sơn cốc, đối với các loại thảo dược đều vô cùng quen thuộc, bản thân thường xuyên đi hái cỏ linh chi và chu quả để ăn, có lẽ trong tiềm thức, ông biết loại thuốc này có thể giúp mình khôi phục trí nhớ, vì vậy mơi luôn ẩn cư ở trong núi.
"Cho con, nhớ mang đồ ăn ngon về nha." Phụ thân điên thản nhiên nhét cái vòng Ngự Thú vào trong lòng của Yêu Nhiêu, trong ánh mắt, toàn bộ ánh sáng đều biến thành hình dáng của chân gà.
Nàng vừa đem nước mắt chảy xuống nuốt vào trong bụng, mặt không đổi sắc vứt "Tiểu Cường" (con gián á mấy bạn) xuống đất một cái "bộp", hung hăng giẫm thành một vũng bùn.
Nếu như là người bình thường, nhất định cũng sẽ xem Yêu Nhiêu là đồ điên, chẳng qua chỉ có nàng mới biết được lực sát thương của những con côn trùng nho nhỏ đó đối với phụ thân điên là rất lớn!
Phụ thân điên kia của nàng có lẽ là do trước kia từng bị Ma vương hệ côn trùng đả kích nghiêm trọng, cũng có thể đó chính là nguyên nhân mà đồ điên mất trí nhớ. Cho nên ông đối với tất cả côn trùng đều vô cùng sợ hãi. Cho dù chỉ là một con bươm bướm nhỏ mỏng manh vô hại cũng có thể làm cho ông gào khan cả buổi, mà mấy con tiểu lang Linh Thú như Thanh đầu, Lục đầu đau khổ bị nô lệ, mỗi ngày công việc thường lệ chính là vất vả ngồi chồm hổm trong bùn để bắt nhện.
Mà loại sinh vật giáp xác "To lớn" như Tiểu Cường này, đối với đồ điên mà nói, tuyệt đối là kích thích trí mạng.
Quả nhiên, nhìn đến Tiểu Cường không đến một giây liền trở thành một vũng bùn dưới chân của Yêu Nhiêu, cả người đồ điên phát run từ trên không bay xuống, quỳ một gối xuống trước mặt của Yêu Nhiêu, trang nghiêm làm đúng chuẩn nghi lễ của một Kỵ Sĩ:
"Thần Vương điện hạ của ta, ta là đầy tớ trung thành của ngài, sức mạnh thần kì của ngài chỉ trong một giây đã giết chết Đại Ma Vương, làm cho ta vô cùng thuyết phục, mệnh lệnh của ngài, chính là vinh dự cả đời của ta, cho dù bây giờ để cho ta hiến thân, ta cũng tuyệt đối không có ý kiến khác!
Nhìn vết sẹo che kín trên mặt của đồ điên, Yêu Nhiêu vô cùng đau xót nói:
"Hiến thân thì không cần, bởi vì ngươi lớn lên quá xấu, bổn vương ăn sẽ bị thiệt thòi. Ngươi vẫn là đọc thuộc lòng khẩu quyết của Tung Thế Phá Thiên Kiếm Quyết tầng thứ tư cho bổn vương nghe một lần đi."
"Vâng! Thần vương điện hạ của ta!"
Các vị bằng hữu, các người không có đoán sai, trải qua vô số lần tự mình thực nghiệm, Yêu Nhiêu đã nắm rõ loại mất trí nhớ tạm thời này của phụ thân điên mà không ngừng dùng những thủ đoạn bỉ ổi để "Bóc lột" những cái tuyệt học võ kỹ của phụ thân điên.
Vô sỉ a, hết sức vô sỉ! Ngay cả đồ điên đáng thương như vậy cũng không bỏ qua! Theo góc độ nào đó mà nói! Sức mạnh của Yêu Nhiêu so với đồ điên càng cường đại hơn! Do cướp đoạt mà có, ngay cả đồ điên một nghèo hai trắng chỉ có một chút trí nhớ cũng muốn cướp đoạt!
"Nữ nhi kế thừa sự nghiệp của phụ thân, là điều hiển nhiên." Yêu Nhiêu lúc nào cũng lấy cớ này để an ủi mình.
Phải biết rằng phụ thân điên này của nàng quả thực chính là một tòa bảo khố di động, đồ điên ở dưới tình huống mà ngay cả Yêu Nhiêu cũng không nhận thức được, võ kỹ và triệu hồi thuật đều có thể hạ bút thành văn, trong thời gian mười bốn năm, liên tục bị Yêu Nhiêu thúc ép đọc thuộc lòng các loại bí pháp, đặc biệt là "Tung Thế Phá Thiên Kiếm Quyết" mà bây giờ Yêu Nhiêu đang học trộm.
Mức độ trân quý của bộ kiếm quyết này, không thua gì bảo vật trấn quốc của một quốc gia. Ở trước mặt nó, cái " Vũ Đạo Thần Thánh" (*) gì đó đều giống như là đồ bỏ đi.
(*)Vũ đạo ở đây không phải nhảy múa nha mọi người nó có ý là những người cầm vũ khí để biểu diễn hay luyện võ ak mọi người.
"Ta cường đại cũng là vì để có thể bảo vệ phụ thân nha." Yêu Nhiêu đối với đồ điên mặt không đỏ tim không đập mạnh: "Nữ nhi của người mặc dù có linh lực, nhưng không có trải qua thông linh, không triệu hồi được chiến thú, chỉ có thể bóc lột một chút võ kỹ để phòng thân."
Mấy con Tiểu Lang Linh Thú Thanh đầu và Lục đầu, xấu hổ đến mức cúi thấp cái đầu to xuống, trực tiếp đem hình ảnh của Yêu Nhiêu ở trong lòng bọn họ và vô sỉ ngang bằng nhau.
Ở trên mảnh đại lục này, một nhân loại thức tỉnh ,được linh lực phải trải qua nghi thức đặc biệt là tiến hành thông linh với huyễn thú hộ mệnh, sau khi được thần hộ mệnh cường đại cho phép mới có thể có được năng lực khế ước với Huyễn thú, từ đó trở thành Triệu Hồi Sư.
Loại ma pháp trận to lớn để tiến hành thông linh này, chỉ có thế lực to lớn của Thế gia, Môn phái, Thần điện, hay là học viện đặc biệt đào tạo Triệu Hồi Sư mới có. Không thông qua con đường trong ma pháp trận này để tiến hành thông linh, cho dù là người có linh lực, cũng chỉ là một người bình thường.
Yêu Nhiêu đã sinh sống ở trong rừng rậm mười bốn năm, đương nhiên không có cơ hội này.
Nhưng mà thật sự đúng như lời của Yêu Nhiêu nói, nếu như không có chiến thú, vũ khí phòng thân tốt nhất chính là học võ kỹ. Chỉ là người có vận khí tốt giống như Yêu Nhiêu như vậy, ở trên người đồ điên học được một bộ võ kỹ cường đại hoàn chỉnh như thế, trên mảnh đại lục này thật đúng là không tìm ra người thứ hai.
Qua việc học tập với phụ thân điên, trong mười bốn năm Yêu Nhiêu đã muốn từng bước nắm giữ ba tầng võ kỹ đầu tiên của "Tung Thế Phá Thiên Kiếm Quyết" , cho dù không có chiến thú hỗ trợ, hơn nữa còn có ám thuộc tính của Hắc Châu, tin rằng một mình đấu với Triệu Hồi Sư cấp 2 đã muốn không thành vấn đề quá lớn.
Kiếp trước Yêu Nhiêu chưa bao giờ nghe nói qua võ kỹ nào tuyệt vời hơn so với "Tung Thế Phá Thiên Kiếm Quyết" , bởi vì các loại võ kỹ mà các Thế gia trên đại lục xem như vật báu mà truyền thụ, đều là tâm pháp bị hủy hoại không còn hoàn chỉnh của những cao thủ thiên tài thời thượng cổ để lại, một chiêu nửa thức (có nghĩa là trong một chiêu mà chỉ biết có nửa chiêu), có cái thậm chí còn ghi bậy bạ làm cho người tu luyện tẩu hỏa nhập ma, cho dù võ kỹ là đồ bỏ đi như vậy, cũng đều để đám võ giả cường đại nhắm trúng mê mẩn không thôi, nếu như để bọn họ thấy võ kỹ cường đại hoàn chỉnh như "Tung Thế Phá Thiên Kiếm Quyết", vậy còn không đập đầu vô đậu hủ mà chết sao.
Triệu hồi sư bình thường đều không biết võ kỹ, dù sao sau khi có chiến thú, tên ngốc nào còn có thể chuyên tâm đi nghiên cứu võ kỹ đến mức mệt như con chó chứ, cho nên chiến thú phối hợp với võ kỹ, trong tương lai không xa, sẽ là sát chiêu mạnh nhất của Yêu Nhiêu.
Bị Yêu Nhiêu không ngừng "Áp bức" , đêm dài rất nhanh trôi qua, trời vừa sáng, hai con ngươi của phụ thân điên quả nhiên co rụt lại, lại trở nên cái gì cũng không nhớ được.
"Ta nói Yêu Yêu, phụ thân làm sao thế này, thật giống như nói mớ cả đêm không có ngủ vậy."
Phụ thân điên lại quên hết mọi thứ đã xảy ra ở ban đêm vẫn giống như khi còn nhỏ, một tay ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Yêu Nhiêu áp vào trong lòng hơi có mùi thối của ông, bàn tay to xoa nhẹ làm tóc của nàng rối tung.
Đây là một loại thói quen đã hình thành từ nhiều năm qua mỗi khi tỉnh dậy của ông, mặc kệ Yêu Nhiêu phản kháng như thế nào cũng không thể lay chuyển, may mắn là Yêu Nhiêu đã sớm dạy ông phải tắm rửa mỗi ngày, nếu không đã sớm bị cả người toàn mùi hôi của sói của phụ thân điên xông thành thịt khô rồi.
"Phiền chết đi được, mới đó mà trời đã sáng, ta còn muốn hỏi ông chiêu thức của thuật 'Ma diễm bạo' -Thánh Quang hệ dùng để diệt ma thì cần có điều kiện gì thì nó mới sử dụng được."
"Ma diễm bạo là đồ chơi gì hả? Có thể ăn sao?" Nước miếng của phụ thân điên đã nhanh chảy xuống ngực, gương mặt đầy vết thương như một con rết vốn dĩ đã vô cùng dữ tợn , lúc này lại hài hước đáng yêu không nói nên lời.
"Không thể ăn." Yêu Nhiêu dùng một tay đánh vào ngón tay mà phụ thân điên đang ngậm ở trong miệng: "Phụ thân chờ một chút, ta đi vào trong Đại Viên sơn cốc tìm một chút cỏ linh chi, chu quả.....linh tinh ăn ngon cho người."
"Đại Viên sơn cốc, nguy hiểm, phụ thân mang con đi." Đồ điên gắt gao nắm cánh tay nhỏ bé của Yêu Nhiêu, nhắc tới ăn, thì cũng không còn điên hay ngốc nữa.
Trong lòng của Yêu Nhiêu lại ấm áp, chỉ vào vòng tay kim quang lấp lánh ở trên cánh tay trái của phụ thân điên nói: "Phụ thân cho ta mượn cái này dùng một chút không phải là được rồi sao, không tìm nhiều đồ bổ về cho người ăn, người sẽ càng ngày càng ngốc."
Nàng đã sớm biết, cái vòng tay kim quang trên cánh tay của đồ điên là một bảo bối tốt, mấy cái hoa văn đã không phân rõ hình dáng, chỉ có một con chim nhỏ giống Phượng Hoàng ở chính giữa nhìn sống động như thật, thỉnh thoảng phát ra một ít màu đỏ nhạt rực rỡ. Sau khi đeo cái vòng này vào, không cần thông linh với huyễn thú hộ mệnh, có thể dùng nó khống chế huyễn thú trong khoảng thời gian ngắn.
Qua nhiều năm như vậy, Yêu Nhiêu phát hiện đồ điên ẩn cư nhiều năm ở trong sơn cốc, đối với các loại thảo dược đều vô cùng quen thuộc, bản thân thường xuyên đi hái cỏ linh chi và chu quả để ăn, có lẽ trong tiềm thức, ông biết loại thuốc này có thể giúp mình khôi phục trí nhớ, vì vậy mơi luôn ẩn cư ở trong núi.
"Cho con, nhớ mang đồ ăn ngon về nha." Phụ thân điên thản nhiên nhét cái vòng Ngự Thú vào trong lòng của Yêu Nhiêu, trong ánh mắt, toàn bộ ánh sáng đều biến thành hình dáng của chân gà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.