Triệu Thị Quý Nữ

Chương 17: 10: Gây trở ngại (1)

Túc Mễ Xác

24/05/2016

Thời gian qua có xu hướng gió yên sóng lặng sống tại bình thản, chính là phần này bình thản ở giữa lại ẩn nấp sóng ngầm, không biết đến khi nào sóng gió nổi lên. Tuần của giữa tháng mùa hè chính là ngày sinh Triệu Hoành Thịnh, đây chính là sự kiện lớn không thể khinh thường, mặc dù hãy còn sớm, nhưng trong các viện đều hăng hái chuẩn bị xong, chờ đợi mở ra nổi bật.

Tại đây tình hình rơi xuống, nên ăn nên ngủ Triệu Văn Uyển liền càng đặc biệt, trải qua chuyện vỡ đầu Tuyết Nhạn cùng Triệu Văn Uyển có vài phần thân cận nhìn không được hảo tâm nhắc đến vài điểm, nhận được cũng là người sau trả lời qua loa có lệ, chỉ có thể bất dắc dĩ từ bỏ.

Không biết, cũng không phải Triệu Văn Uyển không để ở trong lòng, mà là quá để ý, loại chuyện lớn này phải làm thật ấn tượng còn phải thật nổi bật mới được, lễ vật kia liền tuyệt đối không thể làm theo phong cách tầm thường, lại để lại trong lòng Triệu Hoành Thịnh, quả thật Triệu Văn Uyển nhanh nghĩ đến hỏng đầu.

Ban đêm, trăng sáng sao thưa, trước cửa sổ treo mành trúc tinh tế, bốn góc gim chặt, bức vẽ mát mẻ, lại không bị muỗi làm phiền, Triệu Văn Uyển mơ mơ màng màng tỉnh dậy đi tiểu đêm, mơ hồ xem đến bên ngoài đầu cửa sổ có bóng người chớp lên, phút chốc khôi phục mấy phần tỉnh táo.

Đêm dài vắng người, mọi nơi một mảnh yên tĩnh. Triệu Văn Uyển đi giầy vào, động tác cực nhanh ra cửa, bên ngoài vẫn chưa thấy nha hoàn gác đêm, một băng ghế nhỏ trơ trọi dưới ánh trăng, phản xạ ánh sáng yếu ớt.

Hôm nay buổi tối trực đêm…..là Kim Điệp ?

Triệu Văn Uyển nhìn chăm chú ghế nhỏ kia trong chốc lát, chợt nghe cách đó không xa truyền tới tiếng nói nhỏ, ánh mắt chợt hiện thâm thúy, lập tức vụng trộm theo thanh âm sờ soạng đi qua.

Một góc tường viện, hai cây hòe cao ngất thấp thoáng đan chéo nhau, vừa vặn có thể làm cho người ta ẩn nấp bên trong, ánh trăng nhẹ nhàng, theo góc độ Triệu Văn Uyển nhìn đi qua, vừa vặn đem thân hình của hai người nhìn rõ ràng. Nữ tử ăn mặc quần áo nha hoàn ngẩng mặt, vẻ mặt ái mộ nhìn nam tử bên cạnh.

Chỉ nghe nam tử kia đè thấp thanh âm, hơi có chút không kiên nhẫn mở miệng “ Có việc thì mau nói! Mạo hiểm trèo tường lại đây bị bắt cũng là bị trách phạt rất lớn? Đến tột cùng là chuyện gì mà phải gặp?”

Kim Điệp cắn môi, cũng là ủy khuất, hốc mắt ngân ngấn nước mắt ô ô nuốt nước mắt nói “ Ta cũng vậy thực sự không có cách nào khác, ta…..ta nguyệt sự chậm mấy ngày, nếu còn chưa tới, mấy người trong phòng chắc chắn sẽ nghi ngờ!”

Nam tử nhất thời sắc mặt thay đổi, hiện lên vẻ mặt khẩn trương hỏi “ Chính là chậm mấy ngày, ngươi sao có thể xác định là…”



“Ta nguyệt sự luôn luôn thực chuẩn, hơn nữa tháng trước ngươi….Muốn vài hồi.” Kim Điệp nói xong trên hai má nhiễm tầng ửng đỏ, nhưng vừa nghĩ tới sẽ đối mặt với hậu quả, lại luống cuống lên, cầm lấy tay áo hắn lo sợ không yên nói “Triệu đại ca, chúng ta nên làm cái gì bây giờ a?”

Người sau mạnh mẽ rút tay áo, sắc mặt khó coi nói “Ta như thế nào biết, làm sao bây giờ!” Nhìn Kim Điệp thần sắc kinh ngạc, một lát sau nam tử giọng điệu hòa hoãn “Chuyện này tuyệt không thể làm cho người thứ ba biết. Điệp Nhi, ngươi yên tâm, mặc kệ như thế nào ta đều phụ trách với ngươi, cũng nhận lời qua muốn cho ngươi sống những ngày tốt nhất. Chính là...Ngươi cũng biết ta thật vất vả mới đi đến vị trí này, trước mắt đứa nhỏ không phải thời điểm đến…”

Kim Điệp cũng có chút nghẹn ngào, bị hắn ôm trong ngực nhỏ giọng nức nở.

“Sáng mai ta đi ra ngoài làm việc, mang thuốc về đem đến, mau chóng đem đứa nhỏ bỏ đi thôi.” Nam tử ôm Kim Điệp, lời nói nhu tình cùng trên mặt thần sắc âm lãnh hoàn toàn bất đồng, chỉ tiếc Kim Điệp vùi đầu vào trong ngực hắn không nhìn thấy, khóc càng lợi hại.

Trên mặt nam tử hiện lên một chút phiền toái, một tay vỗ về phía sau lưng nàng nói “Đừng khóc, vẫn là đợi đến ngày kia, còn ở góc viện này gặp mặt, ta tiến vào mang thuốc cho ngươi, mấy ngày này ngươi cũng an phận chút, đừng làm cho người trong phòng ngươi nhìn ra manh mối. Được rồi, ta cũng nên đi, ngươi chạy nhanh trở về.”

Kim Điệp tựa hồ là được trấn an, dần dần thu lại tiếng khóc, lau lệ, cuối cùng vẫn là không cam lòng hỏi “Ngươi nay là tâm phúc bên người đại phu nhân, ta cũng thay nàng làm không ít chuyện, ngươi nói xem chúng ta đi cầu xin nàng, có thể hay không thả chúng ta một con đường sống.”

“Ngươi điên rồi sao!” Nam tử lúc này trợn tròn mắt, hung ác mà liếc nàng “Trong phủ rất không chấp nhận việc quan hệ bất chính, liên quan đến tính mạng, ngươi sao có thể ngây thơ như vậy!”

Kim Điệp bị thái độ của hắn làm kinh sợ, sau một lúc lâu lại rơi nước mắt lắc đầu, ý bảo chính mình sẽ nghe theo lời nói của hắn. Sau khi được cam đoan, một đạo bóng đen trèo tường đi ra ngoài, còn lại Kim Điệp cảm xúc khó khăn mà ổn định lại, đứng dưới bóng cây gạt lệ.

Triệu Văn Uyển xoay người trở về phòng, quay lại không người nào phát hiện. Hơn nửa đêm thấy một hồi tra nam nữ si trình diễn bi tình, vẫn còn có chút ngán, bất quá lại giải quyết được phức tạp mấy ngày liền của Triệu Văn Uyển, cũng không thể xác định người có dị tâm trong uyển là Kim Điệp.

Hiện tại dường như chân tướng đã vén lên rất rõ ràng, người bên cạnh Diệp thị đích thực năng lực cao, thông đồng tiểu nha hoàn trong viện của nàng, người nọ thật đúng là suy nghĩ hao tâm tổn trí, nàng nên đáp lễ như thế nào cho tốt đây?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Triệu Thị Quý Nữ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook