Chương 19: Đại ca (1)
Túc Mễ Xác
09/06/2016
Hoàng ma ma ở Định
quốc công phủ tính ra ở hai mươi ngày có dư, đến gần cuối tháng, được
lão thái thái ban cho thật nhiều cùng chờ từ biệt, ba vị tiểu thư Triệu
gia huấn luyện xem như biểu lộ được một phần.
Ngày sinh Triệu đại lão gia là do một tay Diệp thị xử lý quyết định, Hạ thị đi chỗ lão thái thái năn nỉ khóc nháo, nghĩ muốn dính vào một chân, nhưng không được như mong muốn, trong lòng không thoải mái mà giày vò không ít chuyện, chính là còn nháo như thế nào đều ở trong Lan Uyển, không dám mà nháo đến chỗ người khác.
Chuyện lễ vật sinh nhật nên lập kế hoạch chi tiết, nhưng Triệu Văn Uyển như cũ không có một chút ý tưởng, này có thể sử dụng tiền mua đồ vật nhất định không thiếu, nàng muốn đưa ra cái thật là độc đáo. Nghe Bảo Thiền nói, sáng sớm Triệu Văn Huyên liền bắt tay vào chuẩn bị, thêu một bức “Một đường vinh hoa” cuộn vải bố thật dài ở giữa một đàn cò trắng thẳng cánh bay lên trời, bên dưới lấy hoa sen nở rộ tô điểm cho bức thêu, ngụ ý vô cùng tốt.
“Năm vừa rồi lễ vật của tiểu thư đều là nghe theo Đại thiếu gia làm cho, năm nay bản thân ngài lo lắng, thực sự nghĩ không ra, ngài có thể thỉnh giáo Đại thiếu gia” Bảo Thiền lúc trước một bộ dáng không quan tâm, nhưng lúc này thật ra có chút hoảng, Tuyết Nhạn đề cập qua hai câu, dù sao cũng là tiểu thư nhà mình, cũng không nguyện để tiểu thư khó xử đi, liền đúng mực tiếp tục nhắc nhở
Triệu Văn Uyển nghe vậy sửng sốt, là hoàn toàn không nghĩ tới Đại tiểu thư Triệu gia trước kia không để ý đến trình độ này, cũng khó trách Triệu Hoành Thịnh không thích nàng, thiên vị Triệu Văn Huyên.
Còn có đại ca kia cùng nàng chung một mẫu thân, rõ ràng là Đại thiếu gia con vợ cả ở trong phủ cũng không có cảm giác tồn tại, thế cho nên chính mình thiếu chút nữa xem nhẹ sự tồn tại của hắn. Cháu ruột trưởng tử Định quốc công phủ, từ nhỏ thông minh hơn người, ba tuổi đọc thơ, năm tuổi làm văn, bảy tuổi đỗ tú tài, cũng là năm ấy gặp biến cố, sau một hồi bệnh nặng thân thể cực kì suy yếu, ốm đau triền miên.Năm ấy ngay cả oa nhi đính hôn từ nhỏ cũng chối từ, đối Triệu Nguyên Lễ có thể là thật lớn nhục nhã, lão thái thái rất là phẫn nộ, còn nói “Gia đình bọn họ chính là bội bạc, không qua lại cũng thế.”
Quốc công phủ cùng gia đình kia bởi vậy liền chặt đứt lui tới, nói đến gia đình kia cũng là cùng quốc công phủ tương đối thế gia vọng tộc có tiếng, hai nhà kết làm quan hệ thông gia, ở trong triều đình chỉ biết càng thêm củng cố quyền thế, chỉ tiếc Triệu Nguyên Lễ bệnh….Lâu ngày, trong kinh có đồn đãi vì quá mức trí tuệ mệnh số tổn thất, thậm chí có lời đồn không rõ ràng khắc chết mẫu thân, lại nói nữa cũng chỉ cảm thán một tiếng đáng tiếc thôi.
Kết cục Triệu Nguyên Lễ không khó đoán, từ nhỏ cực kì nổi bật, sau gặp biến cố. Đối với hắn đả kích là có thể nghĩ đến, khát vọng nhiệt huyết một hồi thành không tưởng, buồn bực không vui mà chết. Triệu Hoành Thịnh từ nhỏ sủng ái, sau lại thương xót hắn, chính là dần dần phần chờ mong kia chuyển tới trên người Triệu Nguyên Tấn, liên quan đến Triệu Nguyên Lễ chú ý cũng tựa như ít đi, mà Triệu Văn Uyển thân nhân cùng huyết mạnh duy nhất, một lòng một dạ nhào vào trên người Cố Cảnh Hành, làm sao lo lắng đại ca nàng…
Triệu Văn Uyển trầm mặt thần sắc thay đổi liên tục, cuối cùng thở mạnh ra một hơi, mở miệng nói “Làm cho Bách Linh làm điểm tâm nhẹ ăn ngon, chúng ta đi Thanh Phong Cư.”
Thanh Phong Cư, vừa vào cửa là ruộng ngô đồng lớn che cả bầu trời, trong sân nhỏ là ba gian nhà cùng kiểu dáng, bố cục Trúc Tương Phi Uyển không kém bao nhiêu. Trong viện trồng đầy cây chuối xanh biếc, làm cho ngày hè chói chang thêm vài phần u lạnh.
Gã sai vặt đang ở trong viện quét rác nhìn người tới, rất là kinh ngạc nhanh chóng tiến lên thỉnh an. Triệu Văn Uyển nhìn bốn phía xung quanh, thực sự vắng vẻ quá…
“Trong viện này như thế nào liền chỉ có một mình ngươi?”
“Bẩm báo Đại tiểu thư, Đại thiếu gia thích thanh tĩnh, đuổi đi những người hầu hạ lúc trước, chỉ lưu lại tiểu nhân cùng một bà tử và một nha hoàn, bà tử trong nhà có chuyện xin phép nghỉ một thời gian. Đinh Hương đi phòng bếp làm điểm tâm cho Đại thiếu gia, giờ cơm đã qua hai khắc, lúc này khẳng định đói.” Gã sai vặt là cái thông minh, nói rõ ràng, cũng có một chút đau lòng chủ tử nhà mình.
Triệu Văn Uyển sáng tỏ, lập tức dẫn đầu đi vào trong phòng, vòng qua tấm bình phong đến chính đường, gặp cửa sổ đều cổ quái bị bịt kín, khiến cho đá cẩm thạch màu xanh nước biển lộ ra vẻ u trầm thâm lãnh….Trong phòng bày biện đơn giản, lộ ra văn nhã, chính là cửa sổ bịt chặt, giấy dán cửa cũng phá lệ dày, khiến cho ánh mặt trời cơ hồ không có cách nào tiến vào soi sang, cho nên mặc dù bên ngoài là giữa mùa hè thời tiết nóng như lửa, trong phòng vẫn là khí lạnh đánh úp vào người.
“Đại ca?” Triệu Văn Uyển không tự giác nhíu mày, hướng người trên giường gọi một tiếng.
Trên giường người nửa dựa vào giường mắt mở yếu ớt, mặc quần áo trong trắng như tuyết, tóc dài vấn lên, dùng một cây trâm cắm ở sau đầu còn lại liền thả xuống, tùy ý rơi trên giường hẹp, ánh sáng mơ hờ rơi xuống khuôn mặt tuấn mỹ không có biểu tình gì, thản nhiên lên tiếng đáp.
Triệu Văn Uyển trên mặt đầu tiên là kinh ngạc một chút, đại khái là liên quan đến lâu ngày không thấy ánh mặt trời, tái nhợt gần như trong suốt, nổi bật là trong đôi mắt đen sáng ngời trí tuệ như ngôi sao tỏa sáng, hai người tướng mạo đều kế thừa ưu điểm Thẩm thị, người từng gặp qua dung mạo huynh muội bọn họ đều nói, một người giống như hằng nga trên cung trăng, một cái phảng phất như trích tiên từ trong tranh.
Thẳng đến khi truyền đến tiếng đối phương cố ý ho nhẹ, Triệu Văn Uyển mới xấu hổ thu lại tầm mắt, kêu Bảo Thiền lấy đồ ăn từ trong hộp đựng đồ ăn, để trên bàn gỗ bên cạnh giường, canh đậu hũ gạch cua non mềm, thịt gà ướp lá trà và củ sen chua ngọt, còn một bát canh hạt sen bách hợp, đúng là thanh lọc cơ thể giải trừ nóng bức.
Triệu Nguyên Lễ khó hiểu nhìn về phía nàng, Triệu Văn Uyển bưng chén cơm Bảo Thiền xới cho thật tốt, mặt ửng đỏ, có chút không được tự nhiên dường như là che giấu, cường ngạnh nói “Đại ca, ăn cơm.”
“…” Triệu Nguyên Lễ nhìn một thìa cơm trắng kia đưa đến bên miệng, trong tròng mắt chuyển qua một chút thâm ý, lập tức lạnh nhạt mở miệng “Ta thân thể còn không có hư nhược đến phần trên.”
Lấy ra bát cơm trong tay nàng, Triệu Nguyên Lễ chính mình chậm rãi dùng cơm. Xem cẩn thận, còn có thể nhìn ra đến vài phần không được tự nhiên.
“Nói đi, tới tìm ta có chuyện gì?” Dùng qua vài miếng, đại khái là trực tiếp bị tầm mắt nào đó nhìn chằm chằm đến khó chịu, Triệu Nguyên Lễ khó có được bỏ qua quy củ ăn không nói chuyện, mở miệng hỏi.
Triệu Văn Uyển nhếch miệng cười, mặc dù người này bày ra khuôn mặt lạnh lùng, nhưng nàng chính là cảm thấy thân cận, hơn nữa gặp người như ngọc như thần thế này, lại như vậy gặp được, rất là đau lòng càng muốn đối với người này tốt, có lẽ là do dòng máu chảy trong thân thể quấy phá.
Thường lui tới, Triệu Nguyên Lễ bày ra mặt lạnh thế này, Triệu Văn Uyển đã sớm không hiếm lạ rồi, lúc này khác thường tổng làm cho hắn cảm thấy là lạ làm sao, muội muội này của hắn bị chiều chuộng thành ngang ngược như là thay đổi gì đó, làm cho hắn không khỏi nhìn nhiều vài lần, cơm cũng không tự giác ăn hơn phân nửa. Người sau lại bày ra một cái mỉm cười xán lạn, bộ dáng một chút cũng không bị ảnh hưởng bởi khí lạnh, Triệu Nguyên Lễ đột nhiên thoáng lên một đoạn trí nhớ, trong trí nhớ một cái nữ oa quấn hai búi tóc nụ hoa cũng từng như vậy mỉm cười ngọt ngào, hé ra gương mặt hoảng hốt, nàng túm lấy cánh tay hắn liên tiếp chỉ con dế, hỏi đông hỏi tây.
“Ca ca, chơi với ta đi.”
“Ca ca. mẫu thân vì cái gì vẫn chưa trở lại, cái kia Diệp thị thật là dọa người, ta sợ, ta chỉ muốn ca ca”
Chỉ tiếc muội muội sau lại không còn thường xuyên tới.
Ngày sinh Triệu đại lão gia là do một tay Diệp thị xử lý quyết định, Hạ thị đi chỗ lão thái thái năn nỉ khóc nháo, nghĩ muốn dính vào một chân, nhưng không được như mong muốn, trong lòng không thoải mái mà giày vò không ít chuyện, chính là còn nháo như thế nào đều ở trong Lan Uyển, không dám mà nháo đến chỗ người khác.
Chuyện lễ vật sinh nhật nên lập kế hoạch chi tiết, nhưng Triệu Văn Uyển như cũ không có một chút ý tưởng, này có thể sử dụng tiền mua đồ vật nhất định không thiếu, nàng muốn đưa ra cái thật là độc đáo. Nghe Bảo Thiền nói, sáng sớm Triệu Văn Huyên liền bắt tay vào chuẩn bị, thêu một bức “Một đường vinh hoa” cuộn vải bố thật dài ở giữa một đàn cò trắng thẳng cánh bay lên trời, bên dưới lấy hoa sen nở rộ tô điểm cho bức thêu, ngụ ý vô cùng tốt.
“Năm vừa rồi lễ vật của tiểu thư đều là nghe theo Đại thiếu gia làm cho, năm nay bản thân ngài lo lắng, thực sự nghĩ không ra, ngài có thể thỉnh giáo Đại thiếu gia” Bảo Thiền lúc trước một bộ dáng không quan tâm, nhưng lúc này thật ra có chút hoảng, Tuyết Nhạn đề cập qua hai câu, dù sao cũng là tiểu thư nhà mình, cũng không nguyện để tiểu thư khó xử đi, liền đúng mực tiếp tục nhắc nhở
Triệu Văn Uyển nghe vậy sửng sốt, là hoàn toàn không nghĩ tới Đại tiểu thư Triệu gia trước kia không để ý đến trình độ này, cũng khó trách Triệu Hoành Thịnh không thích nàng, thiên vị Triệu Văn Huyên.
Còn có đại ca kia cùng nàng chung một mẫu thân, rõ ràng là Đại thiếu gia con vợ cả ở trong phủ cũng không có cảm giác tồn tại, thế cho nên chính mình thiếu chút nữa xem nhẹ sự tồn tại của hắn. Cháu ruột trưởng tử Định quốc công phủ, từ nhỏ thông minh hơn người, ba tuổi đọc thơ, năm tuổi làm văn, bảy tuổi đỗ tú tài, cũng là năm ấy gặp biến cố, sau một hồi bệnh nặng thân thể cực kì suy yếu, ốm đau triền miên.Năm ấy ngay cả oa nhi đính hôn từ nhỏ cũng chối từ, đối Triệu Nguyên Lễ có thể là thật lớn nhục nhã, lão thái thái rất là phẫn nộ, còn nói “Gia đình bọn họ chính là bội bạc, không qua lại cũng thế.”
Quốc công phủ cùng gia đình kia bởi vậy liền chặt đứt lui tới, nói đến gia đình kia cũng là cùng quốc công phủ tương đối thế gia vọng tộc có tiếng, hai nhà kết làm quan hệ thông gia, ở trong triều đình chỉ biết càng thêm củng cố quyền thế, chỉ tiếc Triệu Nguyên Lễ bệnh….Lâu ngày, trong kinh có đồn đãi vì quá mức trí tuệ mệnh số tổn thất, thậm chí có lời đồn không rõ ràng khắc chết mẫu thân, lại nói nữa cũng chỉ cảm thán một tiếng đáng tiếc thôi.
Kết cục Triệu Nguyên Lễ không khó đoán, từ nhỏ cực kì nổi bật, sau gặp biến cố. Đối với hắn đả kích là có thể nghĩ đến, khát vọng nhiệt huyết một hồi thành không tưởng, buồn bực không vui mà chết. Triệu Hoành Thịnh từ nhỏ sủng ái, sau lại thương xót hắn, chính là dần dần phần chờ mong kia chuyển tới trên người Triệu Nguyên Tấn, liên quan đến Triệu Nguyên Lễ chú ý cũng tựa như ít đi, mà Triệu Văn Uyển thân nhân cùng huyết mạnh duy nhất, một lòng một dạ nhào vào trên người Cố Cảnh Hành, làm sao lo lắng đại ca nàng…
Triệu Văn Uyển trầm mặt thần sắc thay đổi liên tục, cuối cùng thở mạnh ra một hơi, mở miệng nói “Làm cho Bách Linh làm điểm tâm nhẹ ăn ngon, chúng ta đi Thanh Phong Cư.”
Thanh Phong Cư, vừa vào cửa là ruộng ngô đồng lớn che cả bầu trời, trong sân nhỏ là ba gian nhà cùng kiểu dáng, bố cục Trúc Tương Phi Uyển không kém bao nhiêu. Trong viện trồng đầy cây chuối xanh biếc, làm cho ngày hè chói chang thêm vài phần u lạnh.
Gã sai vặt đang ở trong viện quét rác nhìn người tới, rất là kinh ngạc nhanh chóng tiến lên thỉnh an. Triệu Văn Uyển nhìn bốn phía xung quanh, thực sự vắng vẻ quá…
“Trong viện này như thế nào liền chỉ có một mình ngươi?”
“Bẩm báo Đại tiểu thư, Đại thiếu gia thích thanh tĩnh, đuổi đi những người hầu hạ lúc trước, chỉ lưu lại tiểu nhân cùng một bà tử và một nha hoàn, bà tử trong nhà có chuyện xin phép nghỉ một thời gian. Đinh Hương đi phòng bếp làm điểm tâm cho Đại thiếu gia, giờ cơm đã qua hai khắc, lúc này khẳng định đói.” Gã sai vặt là cái thông minh, nói rõ ràng, cũng có một chút đau lòng chủ tử nhà mình.
Triệu Văn Uyển sáng tỏ, lập tức dẫn đầu đi vào trong phòng, vòng qua tấm bình phong đến chính đường, gặp cửa sổ đều cổ quái bị bịt kín, khiến cho đá cẩm thạch màu xanh nước biển lộ ra vẻ u trầm thâm lãnh….Trong phòng bày biện đơn giản, lộ ra văn nhã, chính là cửa sổ bịt chặt, giấy dán cửa cũng phá lệ dày, khiến cho ánh mặt trời cơ hồ không có cách nào tiến vào soi sang, cho nên mặc dù bên ngoài là giữa mùa hè thời tiết nóng như lửa, trong phòng vẫn là khí lạnh đánh úp vào người.
“Đại ca?” Triệu Văn Uyển không tự giác nhíu mày, hướng người trên giường gọi một tiếng.
Trên giường người nửa dựa vào giường mắt mở yếu ớt, mặc quần áo trong trắng như tuyết, tóc dài vấn lên, dùng một cây trâm cắm ở sau đầu còn lại liền thả xuống, tùy ý rơi trên giường hẹp, ánh sáng mơ hờ rơi xuống khuôn mặt tuấn mỹ không có biểu tình gì, thản nhiên lên tiếng đáp.
Triệu Văn Uyển trên mặt đầu tiên là kinh ngạc một chút, đại khái là liên quan đến lâu ngày không thấy ánh mặt trời, tái nhợt gần như trong suốt, nổi bật là trong đôi mắt đen sáng ngời trí tuệ như ngôi sao tỏa sáng, hai người tướng mạo đều kế thừa ưu điểm Thẩm thị, người từng gặp qua dung mạo huynh muội bọn họ đều nói, một người giống như hằng nga trên cung trăng, một cái phảng phất như trích tiên từ trong tranh.
Thẳng đến khi truyền đến tiếng đối phương cố ý ho nhẹ, Triệu Văn Uyển mới xấu hổ thu lại tầm mắt, kêu Bảo Thiền lấy đồ ăn từ trong hộp đựng đồ ăn, để trên bàn gỗ bên cạnh giường, canh đậu hũ gạch cua non mềm, thịt gà ướp lá trà và củ sen chua ngọt, còn một bát canh hạt sen bách hợp, đúng là thanh lọc cơ thể giải trừ nóng bức.
Triệu Nguyên Lễ khó hiểu nhìn về phía nàng, Triệu Văn Uyển bưng chén cơm Bảo Thiền xới cho thật tốt, mặt ửng đỏ, có chút không được tự nhiên dường như là che giấu, cường ngạnh nói “Đại ca, ăn cơm.”
“…” Triệu Nguyên Lễ nhìn một thìa cơm trắng kia đưa đến bên miệng, trong tròng mắt chuyển qua một chút thâm ý, lập tức lạnh nhạt mở miệng “Ta thân thể còn không có hư nhược đến phần trên.”
Lấy ra bát cơm trong tay nàng, Triệu Nguyên Lễ chính mình chậm rãi dùng cơm. Xem cẩn thận, còn có thể nhìn ra đến vài phần không được tự nhiên.
“Nói đi, tới tìm ta có chuyện gì?” Dùng qua vài miếng, đại khái là trực tiếp bị tầm mắt nào đó nhìn chằm chằm đến khó chịu, Triệu Nguyên Lễ khó có được bỏ qua quy củ ăn không nói chuyện, mở miệng hỏi.
Triệu Văn Uyển nhếch miệng cười, mặc dù người này bày ra khuôn mặt lạnh lùng, nhưng nàng chính là cảm thấy thân cận, hơn nữa gặp người như ngọc như thần thế này, lại như vậy gặp được, rất là đau lòng càng muốn đối với người này tốt, có lẽ là do dòng máu chảy trong thân thể quấy phá.
Thường lui tới, Triệu Nguyên Lễ bày ra mặt lạnh thế này, Triệu Văn Uyển đã sớm không hiếm lạ rồi, lúc này khác thường tổng làm cho hắn cảm thấy là lạ làm sao, muội muội này của hắn bị chiều chuộng thành ngang ngược như là thay đổi gì đó, làm cho hắn không khỏi nhìn nhiều vài lần, cơm cũng không tự giác ăn hơn phân nửa. Người sau lại bày ra một cái mỉm cười xán lạn, bộ dáng một chút cũng không bị ảnh hưởng bởi khí lạnh, Triệu Nguyên Lễ đột nhiên thoáng lên một đoạn trí nhớ, trong trí nhớ một cái nữ oa quấn hai búi tóc nụ hoa cũng từng như vậy mỉm cười ngọt ngào, hé ra gương mặt hoảng hốt, nàng túm lấy cánh tay hắn liên tiếp chỉ con dế, hỏi đông hỏi tây.
“Ca ca, chơi với ta đi.”
“Ca ca. mẫu thân vì cái gì vẫn chưa trở lại, cái kia Diệp thị thật là dọa người, ta sợ, ta chỉ muốn ca ca”
Chỉ tiếc muội muội sau lại không còn thường xuyên tới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.