Chương 50: Chương 38 (1)
Túc Mễ Xác
15/10/2016
“Tiểu thư, Lục
vương gia đưa nhân sâm trên núi là cho tiểu thư bồi bổ thân mình, bản
thân ngài không để lại, như thế nào….” Có thể không công tiện nghi vị ở
Tây sương phòng kia, Bảo Thiền cầm theo hộp thức ăn, bên trong đựng
chính là gà hầm nhân sâm Đại tiểu thư sai Bách Linh làm, cảm thấy được
có phần lãng phí.
Triệu Văn Uyển đi ở phía trước, nghe được lời nói thầm của nàng, thầm thở dài. Chính mình không đau không bệch, Cố Cảnh Hành đưa thuốc bổ, dù sao vẫn cảm thấy giống như nguyền rủa mình, nàng làm sao mà nuốt trôi, đương nhiên cũng không ngoại trừ khả năng là nàng nghĩ nhiều (ôi suy nghĩ của tỷ mà để ca ấy biết được không biết sẽ như thế nào đây). Nhưng mà Mục Lan Yên trên đường đến kinh thành thân thể bị tổn hại, đều không phải là sinh ra đã yếu, có thể đem nàng dưỡng tốt, thuận theo tâm ý tổ mẫu không nói, cũng giảm bớt việc nàng động một cái liền té xỉu, không chừng ngày nào đó liền sử dụng trên người mình, điểm ấy Triệu Văn Uyển vẫn là đề phòng.
Nghĩ đến tổ mẫu cố ý đem mình rời đi cùng phụ thân một chỗ, nhất định là muốn cấp Triệu Văn Hi danh chính ngôn thuận, Triệu Văn Uyển liếc mắt nhìn Bảo Thiền còn đang bất bình, trước tiên nói ra đạo lý hiển nhiên “Mục cô nương có thể vào trong mắt lão phu nhân không phải là không có nguyên do, phỏng chừng hơn mấy ngày nữa, người ta liền xoay người làm chủ tử, chúng ta không đến mức vội vã tạo quan hệ tốt, nhưng cũng không thể để cho người lắm miệng nói cái gì. Đồ vật này nọ, ta nguyện ý liền cho, ở trong mắt ta vị trí không đáng là gì, ngươi cũng không cần phải thay ta ấm ức.”
Bảo Thiền giật mình mở ta miệng, ánh mắt phức tạp mà nhìn về phía Tây sương phòng cách không xa, trở lại nhìn trên người Triệu Văn Uyển, sau một lúc lâu, như là nghĩ thông suốt cái gì gật gật đầu “Nô tỳ hiểu được.”
Triệu Văn Uyển vừa lòng vuôt cằm, tiếp tục đi về phía trước, Bảo Thiền được Tuyết Nhạn mang theo, tính tình nhưng thật ra thông thấu không ít, trở về nên thưởng liền sẽ thưởng, đi theo nàng tự nhiên sẽ không bạc đãi.
Tây sương phòng, chỗ ở của Mục Lan Yên hiển nhiên là có nhiều hơn vài nha hoàn bà tử, hầu hạ chu đáo. Triệu Văn Uyển vào phòng, đã ngửi thấy một cỗ mùi thuốc đông y dày đặc, làm cho người ta có chút hít thở không thông, lại vừa thấy cửa sổ đóng kín, cùng Mục Lan Yên trên giường vừa khỏi bệnh lại có vẻ càng suy yếu hơn, nhíu mày.
Người sau nhìn thấy, tựa hồ muốn giãy dụa đứng dậy cấp Triệu Văn Uyển hành lễ, được Triệu Văn Uyển đè xuống “Mục cô nương vết thương còn chưa tốt, không cần coi trọng này đó, ta làm cho đầu bếp làm thức ăn cấp cô nương bồi bổ, nhìn hơi nóng không sai biệt lắm, ăn xong uống thuốc điều tốt thân thể.”
Dứt lời, Bảo Thiền lấy từ hộp thức ăn ra một bát lớn, múc thêm một chén nhỏ đưa tới trong tay Triệu Văn Uyển.
Mục Lan Yên gặp Triệu Văn Uyển tư thế muốn bón chính mình, vội vàng nâng lên nửa thân mình muốn tiếp nhận “Ta tự mình làm là được, làm sao có thể phiền toái Triệu tiểu thư tự mình…”
“Ngươi vẫn còn bị thương, đừng lộn xộn, cẩn thận miệng vết thương vỡ ra.” Triệu Văn Uyển vững vàng cầm bát, múc một muôi thổi thổi, đưa tới bên môi nàng “Mục cô nương cũng đừng cùng ta khách khí, lần này là ta không đem ngươi chiếu cố tốt, ban đầu muốn cho ngươi điều dưỡng thân thể, ai biết sẽ thành như vậy.”
“Triệu tiểu thư nói quá lời, này là ngoài ý muốn ai cũng không muốn, Lan Yên….Vận khí không tốt thôi.” Mục Lan Yên nhìn Triệu Văn Uyển chói lọi, trước mắt lại không giống chính mình nghèo túng, con ngươi buông xuống, giấu đi một tia khó chịu nổi, nàng sau này mới biết Lục vương gia đi thăm Triệu Văn Uyển trước, mới đi vào trong uyển của nàng, thậm chí sau đó lại hướng Trúc Tương Phi Uyển đưa này nọ, nguyên bản… đều là chính mình đắc ý.
Triệu Văn Uyển phát hiện cảm xúc nàng ta dao động, không để ý lắm mà bỏ qua, ánh mắt thoáng nhìn bên ngoài vài bà tử thái độ cung kính, lại không nhìn thấy có người vào cửa, trong lòng có vài phần đoán được.
“Bất quá nói lại, Mục cô nương tốt tốt ở Thiên Viện, lúc ấy như thế nào sẽ xuất hiện ở tẩm điện Lục vương gia, vẫn là đồng bọn của thích khách, bắt cóc ngươi cùng công chúa?” Triệu Văn Uyển ra vẻ hiếu kì nói.
“Không có…là ta ban đêm ngủ không được nghĩ đi tản bộ, nhất thời không chú ý đi qua.” Thanh âm Mục Lan Yên vài phần hư yếu.
“Theo nô tỳ, Mục cô nương quả thật vận khí tốt, đi tản bộ không chú ý có thể đi đến chỗ Lục vương gia, hai nơi cách xa như vậy, ngộ nhỡ dọc theo đường đi liền đụng đến thích khách, kia mới thực sự là đáng sợ.” Bảo Thiền thông minh mà trêu ghẹo nói, trong lòng là nửa phần cũng không tin.
Triệu Văn Uyển khóe môi cong cong, lại rất nhanh thu lại, phụ họa nói “Bảo Thiền nói cũng đúng, Mục cô nương ban đầu gặp nạn là gặp ta, cứu một mạng theo ta quay về trong phủ, thiếu chút nữa lại tổn hại trong tay ta, ta đến bây giờ nghĩ lại mà sợ.”
Mục Lan Yên trên mặt có chút ngượng ngùng, nhất thời cũng không biết nói cái gì cho tốt, uống canh gà Triệu Văn Uyển tự mình múc đến bên môi, có phần không có tư vị gì.
Triệu Văn Uyển kiên nhẫn uy hơn nửa bát, cũng sợ hăng quá hóa dở, sai người ta lưu lại không ít dược liệu trân quý nàng mang đến, dặn Lục Vân để ý chiếu cố nhiều hơn “Mục cô nương bộ dạng này thực sự là cực kì giống… Mới trước đây ta cùng Hi muội muội thường xuyên chơi đùa cùng nhau, tuổi lại xấp xỉ, sau nàng lại rời đi, ta còn khóc một trận, nhìn Mục cô nương giống như nhìn thấy được Văn Hi muội muội, không nguyên do mà muốn thân cận.”
“Nếu nguyện ý, ngươi cũng có thể gọi ta một tiếng tỷ tỷ.” Triệu Văn Uyển lôi kéo tay nàng, thiện ý giải thích nói.
Mục Lan Yên kinh ngạc, thái độ Triệu Văn Uyển chuyển biến không phải không cảm thấy kì quái, trong đầu có linh quang xẹt qua, con ngươi thâm thúy, trong lòng hiện lên suy đoán không có khả năng, làm cho nàng tim đập nhanh “Tỷ…Tỷ tỷ?”
“Muội muội tốt, tạm thời ở trong phù điều dưỡng, có cái gì thiếu, không tốt, cứ nói.” Triệu Văn Uyển bày ra điệu bộ tỷ tỷ săn sóc, có phần thở mạnh nói.
Sau đó lấy lí do không quấy rầy nàng nghỉ ngơi, đi ra ngoài phòng, Triệu Văn Uyển vừa đi, một bên còn dặn dò Bảo Thiền trời mùa thu mát mẻ hơi lạnh, buổi tối cấp Mục vô nương quần áo dày một chút. Đang nói chuyện, liền gặp Dương ma ma ở đối diện ôm quần áo các loại này nọ ý cười trong suốt đi tới.
“Đại tiểu thư có tâm, ta vì Mục cô nương mang đến một ít quần áo, vào mùa thu hơi lạnh, liền mang mấy bộ quần áo mới lại đây.” Dương ma ma ý cười vừa lòng nói, đoạn đối thoại mới vừa rồi nàng vừa vặn nghe được rõ ràng, ban đầu còn lo lắng, lúc này chỉ cảm thấy Triệu Văn Uyển hiểu chuyện biết săn sóc.
Triệu Văn Uyển cũng cười “Vất vả Dương ma ma.”
Hàn huyên hai câu, liền đều rời đi.
Mục Lan Yên ở trong nhà nghe động tĩnh, nhìn không được tò mò nhìn xung quanh, nhìn thấy Dương ma ma đi tới, thu lại vài phần ý tứ hưng phấn, bày ra rụt rè ân cần thăm hỏi nói “Dương ma ma.”
Bà tử trong phòng mới vừa rồi ở bên ngoài được Dương ma ma căn dặn, đối với Mục Lan Yên thái độ cung kính hơn, vừa nói sửa đổi phòng ở, tay chân có phần cần mẫn.
Dương ma ma thoáng nhìn canh gà hầm nhân sâm trên bàn, nhận ra là nhân sâm kia, kinh ngạc rất nhiều rồi nhìn về hướng Triệu Văn Uyển ‘Tác phong mạnh mẽ.” có nhận thức mới “Lão nô phụng mệnh lão phu nhân, cấp cô nương đặt mua một chút đồ dùng, y phục này là Bảo Y Các mới làm. Làm theo dáng người cô nương, nên sẽ vừa người.”
Mục Lan Yên hiển nhiên là thụ sủng nhược kinh, vội vã nói “Ta ở quý phủ quấy rầy đã lâu, sao có thể làm cho lão phu nhân tốn kém, này đó ta không thể…”
“Những thứ này đều là cô nương nên được.” Dương ma ma cười nói, phương diện này cũng là ý tứ của lão phu nhân, sợ cô nương chịu đựng không nổi, liền lộ ra ý tứ.
Mục Lan Yên rõ ràng sửng sốt, chung quy là tâm tư dễ hiểu, thần sắc cố giữ không được vội vàng hướng Dương ma ma xác nhận nói “Ta cùng Triệu Văn Hi kia…”
Dương ma ma nghe vậy hơi hơi nhíu mi, cúi đầu lên tiếng trả lời giải đáp cho người trước mắt. Người sau gắt gao cắn môi, giống như muốn khóc, trong chốc lát lại giống như cười, xoay người liền hôn mê, trên mặt lộ ra một giọt nước mắt. Dương ma ma vội vàng sai Lục vân đi mời đại phu, chính mình coi chừng người không biết suy nghĩ cái gì.
Đại tiểu thư, Lục vương gia, Mục cô nương…Mới vừa rồi đoạn đối thoại làm nàng không tự giác suy đoán không tốt, nhưng nhìn người này bộ dáng nhu nhược không đành lòng đem người nghĩ xấu, nhưng người này đối với chuyện thân phận Triệu Văn Hi làm như trốn tránh làm nàng nghi hoặc.
Thôi, vì lão phu nhân tìm được người trở về mà cao hứng, chính mình hà cớ gì phải đi bới móc, coi như chính mình già rồi hồ đồ nghĩ nhiều…
Một phòng khác, Triệu đại lão gia từ Minh Nhứ Uyển trở về, liền đi thẳng đến chỗ Diệp thị, tìm người thương lượng. Mới đầu nghe lão phu nhân nói Mục Lan Yên chính là Triệu Văn Hi hắn là không tin, thẳng đến lão phu nhân phái ra hồi báo từ thám tử .
Thời điểm Triệu Văn Hi mất tích, Mục Lan Yên bị bọn buôn người lừa gạt, sau lại tìm trở về, liền một hồi sốt cao, đem trí nhớ ba tuổi quên hết không còn, quan phủ từ chỗ bọn buôn người lấy được ngọc bội hình bươm bướm đưa đến Mục phủ, Triệu lão phu nhân theo điểm ấy xác nhận Mục Lan Yên chính là đứa nhỏ chi thứ hai.
Ngọc bội hình bươm bướm là vật bên người Văn Phương, sau lại truyền cho Triệu Văn Hi, vẫn đeo chưa bao giờ tháo xuống. Dương ma ma cũng chứng thật, ngọc bội kia ở ngay trong bao quần áo của Mục Lan Yên.
Thời gian, đặc trưng, tín vật…cái gì đều phù hợp, Triệu Hoành Thịnh tự nhiên là tin, nghe theo an bài của lão phu nhân, tìm ngày tốt cho đứa nhỏ danh chính ngôn thuận, nhận tổ quy tông.
“Này mười lăm tháng này vừa lúc là trung thu, là tháng đoàn viên, mẫu thân ý tứ chọn ngày này nhân thức đứa nhỏ, vừa lúc trên người nàng vết thương cũng không sai biệt lắm khá hơn, cùng nhau đón tết trung thu.” Triệu Hoành Thịnh đối với đứa nhỏ của lão nhị mất tích tìm trở về, cũng là rất xúc động “Nàng ở bên ngoài chịu nhiều đau khổ, ngươi làm chủ mẫu, quan tâm nhiều một chút.”
Diệp thị nghe vậy âm thầm nhíu mày, trên mặt cũng không mảy may lộ ra nói “Đây là tự nhiên. Chính là…Này thời gian cách lâu như vậy, lão phu nhân lại nhiều lần thất vọng, quay về như vậy, ngươi xác định? Trước kia cũng không phải không có kẻ lừa đảo là đứa nhỏ chi thứ hai đến đây nhân thức người thân, cuối cùng đều may mắn, vạch trần được.”
Triệu Hoành Thịnh cũng nghĩ đến trong quá trình tìm người gặp nhiều nhấp nhô, không có cẩn thân phát hiện tâm tư Diệp thị, chỉ nói “Vì phân rõ thân phận, không làm giả được, nói đến cũng khéo, đúng là nha đầu Văn Uyển kia mang về, nha đầu kia cùng phủ chúng ta duyên phận thật thắm thiết.”
Diệp thị dạ vâng lên tiếng trả lời, trong lòng lại mắng Triệu Văn Uyển xen vào việc của người khác.
Triệu Hoành Thịnh ngừng một chút, làm như nhớ tới cái gì, chống lại thần sắc Diệp thị nói “Chi thứ hai không còn ai, Văn Hi nhận tổ quy tông, mặc kệ là về dưới danh nghĩa của ta, hay về dưới danh nghĩa lão tam, ngươi làm chủ mẫu đều phải đối xử bình đẳng, tốt tốt bù lại thiếu thốn mấy năm nay. Ta biết dù sao không có quan hệ ruột thịt, tính tình Văn Uyển lúc trước…ta và ngươi cũng chưa làm tròn trách nhiệm phụ mẫu, ta không nghĩ Văn Hi sẽ dẫm lên vết xe đổ.”
Diệp thị mặt ửng hồng, bị Triệu Hoành Thịnh lần này ngầm chỉ trích tâm tư buồn bã, rồi lại phát tác không được, ra vẻ ủy khuất nói “Lão gia nói như thế nào, ta đem Văn Uyển làm như con mình, lúc trước ngươi cũng nhìn thấy, chúng ta cảm tình rất tốt, ai ngờ càng về sau…” lão gia mơ hồ nàng tin có một nửa là do bị Hạ thị ngầm châm ngòi ly gián.
Nhắc tới chuyện cũ năm xưa, Triệu Hoành Thịnh khoát tay áo, cho Diệp thị một viên an tâm nói “Được rồi, không nói việc này, trong Định Quốc Công phủ này ngươi làm chủ, thay ta chia sẻ không ít, ta tin ngươi có chừng mực.”
“Ân.” Diệp thị yếu ớt cười trả lời nói, trong lòng lại càng không thoải mái.
Mục Lan Yên nghĩ muốn trèo lên Định Quốc Công phủ…. Nàng làm sao dễ dàng làm theo ý của nàng ta!
Triệu Văn Uyển đi ở phía trước, nghe được lời nói thầm của nàng, thầm thở dài. Chính mình không đau không bệch, Cố Cảnh Hành đưa thuốc bổ, dù sao vẫn cảm thấy giống như nguyền rủa mình, nàng làm sao mà nuốt trôi, đương nhiên cũng không ngoại trừ khả năng là nàng nghĩ nhiều (ôi suy nghĩ của tỷ mà để ca ấy biết được không biết sẽ như thế nào đây). Nhưng mà Mục Lan Yên trên đường đến kinh thành thân thể bị tổn hại, đều không phải là sinh ra đã yếu, có thể đem nàng dưỡng tốt, thuận theo tâm ý tổ mẫu không nói, cũng giảm bớt việc nàng động một cái liền té xỉu, không chừng ngày nào đó liền sử dụng trên người mình, điểm ấy Triệu Văn Uyển vẫn là đề phòng.
Nghĩ đến tổ mẫu cố ý đem mình rời đi cùng phụ thân một chỗ, nhất định là muốn cấp Triệu Văn Hi danh chính ngôn thuận, Triệu Văn Uyển liếc mắt nhìn Bảo Thiền còn đang bất bình, trước tiên nói ra đạo lý hiển nhiên “Mục cô nương có thể vào trong mắt lão phu nhân không phải là không có nguyên do, phỏng chừng hơn mấy ngày nữa, người ta liền xoay người làm chủ tử, chúng ta không đến mức vội vã tạo quan hệ tốt, nhưng cũng không thể để cho người lắm miệng nói cái gì. Đồ vật này nọ, ta nguyện ý liền cho, ở trong mắt ta vị trí không đáng là gì, ngươi cũng không cần phải thay ta ấm ức.”
Bảo Thiền giật mình mở ta miệng, ánh mắt phức tạp mà nhìn về phía Tây sương phòng cách không xa, trở lại nhìn trên người Triệu Văn Uyển, sau một lúc lâu, như là nghĩ thông suốt cái gì gật gật đầu “Nô tỳ hiểu được.”
Triệu Văn Uyển vừa lòng vuôt cằm, tiếp tục đi về phía trước, Bảo Thiền được Tuyết Nhạn mang theo, tính tình nhưng thật ra thông thấu không ít, trở về nên thưởng liền sẽ thưởng, đi theo nàng tự nhiên sẽ không bạc đãi.
Tây sương phòng, chỗ ở của Mục Lan Yên hiển nhiên là có nhiều hơn vài nha hoàn bà tử, hầu hạ chu đáo. Triệu Văn Uyển vào phòng, đã ngửi thấy một cỗ mùi thuốc đông y dày đặc, làm cho người ta có chút hít thở không thông, lại vừa thấy cửa sổ đóng kín, cùng Mục Lan Yên trên giường vừa khỏi bệnh lại có vẻ càng suy yếu hơn, nhíu mày.
Người sau nhìn thấy, tựa hồ muốn giãy dụa đứng dậy cấp Triệu Văn Uyển hành lễ, được Triệu Văn Uyển đè xuống “Mục cô nương vết thương còn chưa tốt, không cần coi trọng này đó, ta làm cho đầu bếp làm thức ăn cấp cô nương bồi bổ, nhìn hơi nóng không sai biệt lắm, ăn xong uống thuốc điều tốt thân thể.”
Dứt lời, Bảo Thiền lấy từ hộp thức ăn ra một bát lớn, múc thêm một chén nhỏ đưa tới trong tay Triệu Văn Uyển.
Mục Lan Yên gặp Triệu Văn Uyển tư thế muốn bón chính mình, vội vàng nâng lên nửa thân mình muốn tiếp nhận “Ta tự mình làm là được, làm sao có thể phiền toái Triệu tiểu thư tự mình…”
“Ngươi vẫn còn bị thương, đừng lộn xộn, cẩn thận miệng vết thương vỡ ra.” Triệu Văn Uyển vững vàng cầm bát, múc một muôi thổi thổi, đưa tới bên môi nàng “Mục cô nương cũng đừng cùng ta khách khí, lần này là ta không đem ngươi chiếu cố tốt, ban đầu muốn cho ngươi điều dưỡng thân thể, ai biết sẽ thành như vậy.”
“Triệu tiểu thư nói quá lời, này là ngoài ý muốn ai cũng không muốn, Lan Yên….Vận khí không tốt thôi.” Mục Lan Yên nhìn Triệu Văn Uyển chói lọi, trước mắt lại không giống chính mình nghèo túng, con ngươi buông xuống, giấu đi một tia khó chịu nổi, nàng sau này mới biết Lục vương gia đi thăm Triệu Văn Uyển trước, mới đi vào trong uyển của nàng, thậm chí sau đó lại hướng Trúc Tương Phi Uyển đưa này nọ, nguyên bản… đều là chính mình đắc ý.
Triệu Văn Uyển phát hiện cảm xúc nàng ta dao động, không để ý lắm mà bỏ qua, ánh mắt thoáng nhìn bên ngoài vài bà tử thái độ cung kính, lại không nhìn thấy có người vào cửa, trong lòng có vài phần đoán được.
“Bất quá nói lại, Mục cô nương tốt tốt ở Thiên Viện, lúc ấy như thế nào sẽ xuất hiện ở tẩm điện Lục vương gia, vẫn là đồng bọn của thích khách, bắt cóc ngươi cùng công chúa?” Triệu Văn Uyển ra vẻ hiếu kì nói.
“Không có…là ta ban đêm ngủ không được nghĩ đi tản bộ, nhất thời không chú ý đi qua.” Thanh âm Mục Lan Yên vài phần hư yếu.
“Theo nô tỳ, Mục cô nương quả thật vận khí tốt, đi tản bộ không chú ý có thể đi đến chỗ Lục vương gia, hai nơi cách xa như vậy, ngộ nhỡ dọc theo đường đi liền đụng đến thích khách, kia mới thực sự là đáng sợ.” Bảo Thiền thông minh mà trêu ghẹo nói, trong lòng là nửa phần cũng không tin.
Triệu Văn Uyển khóe môi cong cong, lại rất nhanh thu lại, phụ họa nói “Bảo Thiền nói cũng đúng, Mục cô nương ban đầu gặp nạn là gặp ta, cứu một mạng theo ta quay về trong phủ, thiếu chút nữa lại tổn hại trong tay ta, ta đến bây giờ nghĩ lại mà sợ.”
Mục Lan Yên trên mặt có chút ngượng ngùng, nhất thời cũng không biết nói cái gì cho tốt, uống canh gà Triệu Văn Uyển tự mình múc đến bên môi, có phần không có tư vị gì.
Triệu Văn Uyển kiên nhẫn uy hơn nửa bát, cũng sợ hăng quá hóa dở, sai người ta lưu lại không ít dược liệu trân quý nàng mang đến, dặn Lục Vân để ý chiếu cố nhiều hơn “Mục cô nương bộ dạng này thực sự là cực kì giống… Mới trước đây ta cùng Hi muội muội thường xuyên chơi đùa cùng nhau, tuổi lại xấp xỉ, sau nàng lại rời đi, ta còn khóc một trận, nhìn Mục cô nương giống như nhìn thấy được Văn Hi muội muội, không nguyên do mà muốn thân cận.”
“Nếu nguyện ý, ngươi cũng có thể gọi ta một tiếng tỷ tỷ.” Triệu Văn Uyển lôi kéo tay nàng, thiện ý giải thích nói.
Mục Lan Yên kinh ngạc, thái độ Triệu Văn Uyển chuyển biến không phải không cảm thấy kì quái, trong đầu có linh quang xẹt qua, con ngươi thâm thúy, trong lòng hiện lên suy đoán không có khả năng, làm cho nàng tim đập nhanh “Tỷ…Tỷ tỷ?”
“Muội muội tốt, tạm thời ở trong phù điều dưỡng, có cái gì thiếu, không tốt, cứ nói.” Triệu Văn Uyển bày ra điệu bộ tỷ tỷ săn sóc, có phần thở mạnh nói.
Sau đó lấy lí do không quấy rầy nàng nghỉ ngơi, đi ra ngoài phòng, Triệu Văn Uyển vừa đi, một bên còn dặn dò Bảo Thiền trời mùa thu mát mẻ hơi lạnh, buổi tối cấp Mục vô nương quần áo dày một chút. Đang nói chuyện, liền gặp Dương ma ma ở đối diện ôm quần áo các loại này nọ ý cười trong suốt đi tới.
“Đại tiểu thư có tâm, ta vì Mục cô nương mang đến một ít quần áo, vào mùa thu hơi lạnh, liền mang mấy bộ quần áo mới lại đây.” Dương ma ma ý cười vừa lòng nói, đoạn đối thoại mới vừa rồi nàng vừa vặn nghe được rõ ràng, ban đầu còn lo lắng, lúc này chỉ cảm thấy Triệu Văn Uyển hiểu chuyện biết săn sóc.
Triệu Văn Uyển cũng cười “Vất vả Dương ma ma.”
Hàn huyên hai câu, liền đều rời đi.
Mục Lan Yên ở trong nhà nghe động tĩnh, nhìn không được tò mò nhìn xung quanh, nhìn thấy Dương ma ma đi tới, thu lại vài phần ý tứ hưng phấn, bày ra rụt rè ân cần thăm hỏi nói “Dương ma ma.”
Bà tử trong phòng mới vừa rồi ở bên ngoài được Dương ma ma căn dặn, đối với Mục Lan Yên thái độ cung kính hơn, vừa nói sửa đổi phòng ở, tay chân có phần cần mẫn.
Dương ma ma thoáng nhìn canh gà hầm nhân sâm trên bàn, nhận ra là nhân sâm kia, kinh ngạc rất nhiều rồi nhìn về hướng Triệu Văn Uyển ‘Tác phong mạnh mẽ.” có nhận thức mới “Lão nô phụng mệnh lão phu nhân, cấp cô nương đặt mua một chút đồ dùng, y phục này là Bảo Y Các mới làm. Làm theo dáng người cô nương, nên sẽ vừa người.”
Mục Lan Yên hiển nhiên là thụ sủng nhược kinh, vội vã nói “Ta ở quý phủ quấy rầy đã lâu, sao có thể làm cho lão phu nhân tốn kém, này đó ta không thể…”
“Những thứ này đều là cô nương nên được.” Dương ma ma cười nói, phương diện này cũng là ý tứ của lão phu nhân, sợ cô nương chịu đựng không nổi, liền lộ ra ý tứ.
Mục Lan Yên rõ ràng sửng sốt, chung quy là tâm tư dễ hiểu, thần sắc cố giữ không được vội vàng hướng Dương ma ma xác nhận nói “Ta cùng Triệu Văn Hi kia…”
Dương ma ma nghe vậy hơi hơi nhíu mi, cúi đầu lên tiếng trả lời giải đáp cho người trước mắt. Người sau gắt gao cắn môi, giống như muốn khóc, trong chốc lát lại giống như cười, xoay người liền hôn mê, trên mặt lộ ra một giọt nước mắt. Dương ma ma vội vàng sai Lục vân đi mời đại phu, chính mình coi chừng người không biết suy nghĩ cái gì.
Đại tiểu thư, Lục vương gia, Mục cô nương…Mới vừa rồi đoạn đối thoại làm nàng không tự giác suy đoán không tốt, nhưng nhìn người này bộ dáng nhu nhược không đành lòng đem người nghĩ xấu, nhưng người này đối với chuyện thân phận Triệu Văn Hi làm như trốn tránh làm nàng nghi hoặc.
Thôi, vì lão phu nhân tìm được người trở về mà cao hứng, chính mình hà cớ gì phải đi bới móc, coi như chính mình già rồi hồ đồ nghĩ nhiều…
Một phòng khác, Triệu đại lão gia từ Minh Nhứ Uyển trở về, liền đi thẳng đến chỗ Diệp thị, tìm người thương lượng. Mới đầu nghe lão phu nhân nói Mục Lan Yên chính là Triệu Văn Hi hắn là không tin, thẳng đến lão phu nhân phái ra hồi báo từ thám tử .
Thời điểm Triệu Văn Hi mất tích, Mục Lan Yên bị bọn buôn người lừa gạt, sau lại tìm trở về, liền một hồi sốt cao, đem trí nhớ ba tuổi quên hết không còn, quan phủ từ chỗ bọn buôn người lấy được ngọc bội hình bươm bướm đưa đến Mục phủ, Triệu lão phu nhân theo điểm ấy xác nhận Mục Lan Yên chính là đứa nhỏ chi thứ hai.
Ngọc bội hình bươm bướm là vật bên người Văn Phương, sau lại truyền cho Triệu Văn Hi, vẫn đeo chưa bao giờ tháo xuống. Dương ma ma cũng chứng thật, ngọc bội kia ở ngay trong bao quần áo của Mục Lan Yên.
Thời gian, đặc trưng, tín vật…cái gì đều phù hợp, Triệu Hoành Thịnh tự nhiên là tin, nghe theo an bài của lão phu nhân, tìm ngày tốt cho đứa nhỏ danh chính ngôn thuận, nhận tổ quy tông.
“Này mười lăm tháng này vừa lúc là trung thu, là tháng đoàn viên, mẫu thân ý tứ chọn ngày này nhân thức đứa nhỏ, vừa lúc trên người nàng vết thương cũng không sai biệt lắm khá hơn, cùng nhau đón tết trung thu.” Triệu Hoành Thịnh đối với đứa nhỏ của lão nhị mất tích tìm trở về, cũng là rất xúc động “Nàng ở bên ngoài chịu nhiều đau khổ, ngươi làm chủ mẫu, quan tâm nhiều một chút.”
Diệp thị nghe vậy âm thầm nhíu mày, trên mặt cũng không mảy may lộ ra nói “Đây là tự nhiên. Chính là…Này thời gian cách lâu như vậy, lão phu nhân lại nhiều lần thất vọng, quay về như vậy, ngươi xác định? Trước kia cũng không phải không có kẻ lừa đảo là đứa nhỏ chi thứ hai đến đây nhân thức người thân, cuối cùng đều may mắn, vạch trần được.”
Triệu Hoành Thịnh cũng nghĩ đến trong quá trình tìm người gặp nhiều nhấp nhô, không có cẩn thân phát hiện tâm tư Diệp thị, chỉ nói “Vì phân rõ thân phận, không làm giả được, nói đến cũng khéo, đúng là nha đầu Văn Uyển kia mang về, nha đầu kia cùng phủ chúng ta duyên phận thật thắm thiết.”
Diệp thị dạ vâng lên tiếng trả lời, trong lòng lại mắng Triệu Văn Uyển xen vào việc của người khác.
Triệu Hoành Thịnh ngừng một chút, làm như nhớ tới cái gì, chống lại thần sắc Diệp thị nói “Chi thứ hai không còn ai, Văn Hi nhận tổ quy tông, mặc kệ là về dưới danh nghĩa của ta, hay về dưới danh nghĩa lão tam, ngươi làm chủ mẫu đều phải đối xử bình đẳng, tốt tốt bù lại thiếu thốn mấy năm nay. Ta biết dù sao không có quan hệ ruột thịt, tính tình Văn Uyển lúc trước…ta và ngươi cũng chưa làm tròn trách nhiệm phụ mẫu, ta không nghĩ Văn Hi sẽ dẫm lên vết xe đổ.”
Diệp thị mặt ửng hồng, bị Triệu Hoành Thịnh lần này ngầm chỉ trích tâm tư buồn bã, rồi lại phát tác không được, ra vẻ ủy khuất nói “Lão gia nói như thế nào, ta đem Văn Uyển làm như con mình, lúc trước ngươi cũng nhìn thấy, chúng ta cảm tình rất tốt, ai ngờ càng về sau…” lão gia mơ hồ nàng tin có một nửa là do bị Hạ thị ngầm châm ngòi ly gián.
Nhắc tới chuyện cũ năm xưa, Triệu Hoành Thịnh khoát tay áo, cho Diệp thị một viên an tâm nói “Được rồi, không nói việc này, trong Định Quốc Công phủ này ngươi làm chủ, thay ta chia sẻ không ít, ta tin ngươi có chừng mực.”
“Ân.” Diệp thị yếu ớt cười trả lời nói, trong lòng lại càng không thoải mái.
Mục Lan Yên nghĩ muốn trèo lên Định Quốc Công phủ…. Nàng làm sao dễ dàng làm theo ý của nàng ta!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.