Chương 78: Chương 56 (2)
Túc Mễ Xác
04/02/2017
Ánh mắt Triệu Văn
Uyển trong suốt phát sáng không che dấu nhìn chằm chằm đại ca đoạt được
khôi thủ “họa”, liên quan “Lục vương gia” nói giúp đại ca mình nhìn cũng thuận mắt hơn nhiều, tuy rằng thua vẫn rất có phong độ.
“Vì sao Lục ca muội xuống dốc thất bại?” Bên cạnh thanh âm khó hiểu hỏi.
Triệu Văn Uyển hoàn hồn chống lại Vĩnh Bình Công chúa mắt to chớp chớp, mới phát hiện chính mình vừa rồi không chú ý nói ra suy nghĩ trong lòng, nghĩ đến tiểu cô nương này sùng bái tôn kính ca ca, trấn an cười gật gật đầu, cũng không để ý.
Lập tức, thi võ bắt đầu, hai người cùng dời đi lực chú ý, lôi đài đấu võ cao một thước (một mét), hai bên đặt các loại vũ khí, Đại Lương tôn sùng võ nghệ, hoàng đế từ khi khai quốc đã là như thế, xuất hiện rất nhiều nam tử thế gia anh dũng thiện chiến, đương kim Thánh thượng từ khi quản lý triều chính đến nay luôn chú trọng đề cao rèn luyện võ nghệ nâng cao tri thức, trọng võ cũng trọng văn, chỉ là tuyển chọn nam tử thi võ vẫn là trước nửa năm so với thi văn.
Nội thị ôm lô chế tạo bằng đồng, theo thứ tự để các công tử lấy số, trên bài gỗ một đen một đỏ, con số giống nhau thì làm một tổ, tổng cộng chia làm mười tám tổ, vòng thứ nhất loại bỏ mười người, vòng thứ hai loại ra hai mươi người, còn lại sáu người vào vòng trong, ba vòng thắng hai, một người vượt lên đứng thứ nhất.
Theo tiếng chiêng thứ nhất vang lên, vòng thứ nhất mở màn bắt đầu, trên trận đấu không ít người quen, Triệu Văn Uyển đang nhìn, liền chống lại khuôn mặt màu lúa mạch tươi cười đường hoàng của Hạ Tĩnh Viễn, trên nguyên tắc nhìn thấy không thể không giả bộ làm như không nhìn thấy, Triệu Văn Uyển đáp lại một nụ cười yếu ớt có lễ, lại giống như khiến đối phương càng cao hứng, hai ba lần đem đối thủ không lưu tình quật ngã xuống đất.
“…” Đều là con cháu thế gia, xuống tay như vậy thật sự không có việc gì sao? Triệu Văn Uyển nghĩ trong lòng, bỗng dưng cảm nhận được trên sân có một tầm mắt nhìn chằm chằm mình, không hiểu sao rùng mình một cái, lập tức thấy thế tử Bình Nam Vương cách Hạ Tĩnh Viễn không xa, lúc này chính là hướng về phía mình dương lên ý cười như có như không, lộ ra một tia cổ quái.
“Người nọ là…” Triệu Văn Uyển hỏi Vĩnh Bình Công chúa bên cạnh, người sau theo tầm mắt nhìn lại, trả lời thế tử Bình Nam Vương, không nhìn thấy khi Triệu Văn Uyển nghe được đáp án thân mình nháy mắt buộc chặt.
Tự nhiên là hắn! Triệu Văn Uyển giống như nuốt phải ruồi bọ mà ghê tởm, cũng hiểu được ý tứ trong mắt người nọ là gì, chăm chăm nhìn, khiến nàng hận không thể móc mắt đối phương ra.
Con ngươi Triệu Văn Uyển buông xuống, trấn an sự tình còn chưa phát sinh hết thảy đều còn kịp, bưng lên ly trà bên cạnh uống một ngụm, ổn định tâm thần, bỏ lỡ một ánh mắt âm u khó chịu ở bên khác, cũng không biết chính mình khác thường rơi vào trong mắt người nọ, nhiễu loạn một mặt nước yên tĩnh.
Vòng thứ nhất loại đều là những người không chăm chỉ rèn luyện chỉ lo ăn chơi trác táng, bản lĩnh chống đỡ không được bao lâu, đã bị đánh nằm bò ra đất, kêu la được nội thị nâng đi xuống trị liệu. Những người đánh thắng như đám người Hạ Tĩnh Viễn, thế tử Bình Nam Vương, Phương Tử Mặc đều là người có năng lực, cũng không trì hoãn mà vào vòng thứ hai.
So sánh với trận đầu thoải mái, trận thứ hai nghiêm túc hơn nhiều, Triệu Văn Uyển bị thế tử Bình Nam Vương làm cho ghê tởm một phen, âm thầm cầu nguyện vòng thứ hai ai đó đem hắn ngược chết, khiến hắn bị kẹp hai nách knock-out. Chính là nhìn qua công phu của thế tử Bình Nam Vương, chỉ sợ biểu ca không làm được, Triệu Văn Uyển ý tưởng này vừa xẹt qua trong đầu, chỉ thấy Hạ Tĩnh Viễn cầm một khối bài gỗ đi tới trước mặt thế tử Bình Nam Vương, hai người dẫn đầu đánh nhau.
Hạ Tĩnh Viễn trà trộn trong quân doanh, sở trường sử dụng côn bổng, thế tử Bình Nam Vương không chút để ý mà chọn thanh kiếm, không biết nói câu gì khiến Hạ Tĩnh Viễn đỏ mặt khó thở mà hướng hắn mạnh mẽ công kích, hai người ngươi tới ta đi, rất kịch liệt, thế nhưng phương diện này thế tử Bình Nam Vương quả thật hơn một chút, kiên trì đến hiệp thứ mười, cảm thấy Hạ Tĩnh Viễn có chút cố sức, chợt trên tay tê rần, côn bổng bị đánh rơi xuống, mà trên cổ đặt một lưỡi kiếm.
“Đa tạ.”
Hạ Tĩnh Viễn sắc mặt khó coi rời khỏi lôi đài, người sau càng phát ra đắc ý, nhìn chằm chằm chỗ ngồi Triệu Văn Uyển, gợi lên ý cười không đàng hoàng. Triệu Văn Uyển né đi, uống trà giải tỏa chán ghét.
Bỗng nhiên đối diện phát ra một trận xôn xao, Vĩnh Bình Công chúa bên cạnh vẫn im lặng bỗng dưng níu tay áo Triệu Văn Uyển, chợt nghe nàng hưng phấn nói “Lục ca ca!”
Triệu Văn Hi ngồi bên cạnh cũng hết sức kích động, trải qua giáo huấn hôm qua, tính tình tương đối thu liễm, khăn tay trong tay vò nhàu, tim đập gia tốc, khuôn mặt ửng đỏ.
Triệu Văn Uyển theo ánh mắt của nàng nhìn qua, trong ánh nắng tươi đẹp sáng chói, người nọ một thân mặc trường bào, vạt áo cùng cổ tay đều dùng chỉ bạc rất nhỏ thêu bức tranh hạc trắng bay trong đám mây, phối hợp với đai lưng màu vàng, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng, trong nháy mắt từ một tường thành màu đen u ám thành ngọc bích màu vàng, mặc dù quanh thân biểu lộ hàn ý chớ tới gần, lại như cũ không thể ngăn chặn mọi người nhìn kỹ hắn cùng với tưởng tượng xa vời.
Hơi đứng dậy giống như đi dạo bước lên lôi đài, tư thái nhàn hạ như thế, lại sinh ra một cỗ cảm giác từ trên cao nhìn xuống chúng sinh.
“Châc chậc, còn nói có thể chống đỡ được lâu dài.” Nam tử ngồi bên cạnh ghế trống bĩu môi, trong con ngươi bắt đầu xuất hiện ánh sáng rực rỡ xem kịch vui.
Triệu Văn Uyển thẳng nhìn chằm chằm người nọ, giống như muốn nhìn đến nở hoa, bất ngờ không kịp đề phòng đón nhận người nọ nhíu mi cười yếu ớt, cũng đem bản thân bị sặc, một trận mãnh liệt ho khan.
Trên lôi đài, người nọ ý cười càng rõ ràng, khiến mọi người nhất thời kinh ngạc, đó là Lục vương gia trong lời đồn không nói cười tính tình thất thường sao?
Chỉ có Triệu Văn Uyển bị sặc đỏ mặt biết rõ ràng người nọ nhất định là cố ý, nghĩ đến đủ chuyện trước kia, Triệu Văn Uyển bị sặc nước mắt lưng tròng đáy lòng một mảng hoang mang chán nản.
Nằm tào( tương đương dm), buồn bực im lặng làm người chết!
Vĩnh Bình Công chúa thoáng nhìn nàng trong ánh mắt hoàn toàn không có tình yêu, đột nhiên hoảng sợ, lại liên hệ lời đồn lúc trước, ngốc mà an ủi “Lục ca muội nói tỷ rất tốt, thật sự, không lừa tỷ.”
Ngươi…Tốt lắm? Dùng loại ngữ điệu nào nói, khen ngợi vẫn là hạ nhục, trong hoàn cảnh nào nói, Triệu Văn Uyển không nắm chắc ánh mắt lo lắng chậm rãi nhìn Vĩnh Bình Công chúa, cười thê lương, trong kịch bản cũng nói qua được chưa, nói xong nàng liền bị xử án treo đó, có thể nào vui vẻ chơi đùa. Triệu Văn Uyển bị Vĩnh Bình Công chúa hiểu lầm đánh cho hoàn toàn yên lặng.
Trên lôi đài, Cố Cảnh Hành rất là vừa lòng mà thu hồi tâm mắt, trên mặt không biểu lộ chút gì, ánh mắt thâm trầm nhìn người đối diện. Thế tử Bình Nam Vương….
Người sau lúc ban đầu giật mình, sau khi ngẩn người gợi lên một ý cười nghiền ngẫm “Lục ca, muốn so cái gì?”
Cố Cảnh Hành liếc liếc nhìn ngân kiếm trên tay hắn một cái, thanh âm lạnh nhạt nói “So tiện, ngươi là người giỏi.”
“…” Thế tử Bình Nam Vương nghẹn họng, biểu cảm không hiểu ý tứ của Cố Cảnh Hành, trực giác không phải ý tốt.
“Ta không cần binh khí.” Cố Cảnh Hành sau đó nói.
Thế tử Bình Nam Vương nghe vậy cũng quăng ngân kiếm trong tay, cùng Cố Cảnh Hành từng quyền đánh nhau, chỉ trong chốc lát trên mặt thế tử Bình Nam Vương giống như nở hoa, một mảng tím mảng hồng, cũng không biết có phải hắn cố ý hay không, chuyên chọn mặt ra tay, chờ nội thị vội vàng xông lên hô dừng, trên mặt thế tử Bình Nam Vương đã không có chỗ nào tốt, sung phù thành đầu heo.
Thế tử Bình Nam Vương cũng không phải ngu, giao đấu lần này xảy ra, cũng biết mình đắc tội Lục vương gia, chịu đựng đau đớn mà mở miệng hỏi “Không biết đệ vì sao chọc giận Lục ca không vui, khiến Lục ca nổi giận như thế?”
“Mơ tưởng thứ không nên, đây là kết cục.”
Thế tử Bình Nam Vương con ngươi co rụt lại, làm như không thể tin, thông suốt lập tức buông thõng, khiến nội thị vội vàng sốt ruột đưa đi chỗ ngự ý.
Triệu Văn Uyển nhìn thấy, trong lòng vui vẻ đồng thời thầm nghĩ “Thế tử Bình Nam Vương này nhất định là chỗ nào đắc tội Lục vương gia bụng dạ hẹp hòi mới khiến đối phương ra tay tàn nhẫn như vậy".
Bên này thi đấu hăng hái, bên kia cũng không rảnh, mấy trận xảy ra, Phương Tử Mặc gần như mạnh mẽ đè ép làm cho người ta nghe tin đã sợ mất mật, còn lại bốn người thắng trận sau khi nhìn quá trình hai người đánh nhau, sinh ra vài phần khiếp đảm, chỉ là tiếng chiêng vang lên, chưa cho những người kia cơ hội đổi ý, liền vào cuộc đua cuối cùng.
Đến lượt, những người kia đi qua hình thành một đoàn, chống lại Cố Cảnh Hành cùng Phương Tử Mặc, lấy bốn địch hai, vẫn rơi vào thế hạ phong, bốn người vốn là nghĩ muốn tiêu hao khí lực hai người, ai ngờ hai người này giống như làm bằng sắt, càng đánh càng hăng, ngược lại mấy người bọn họ dần dần hết sức, rất có xúc động muốn đầu hàng cho xong việc.
Vì mặt mũi cắn răng chống đỡ đến cuối cùng, kết quả cũng là bị hai người kia một cước đã xuống lôi đài, chẳng qua là bốn người kia trên mặt đều mang theo một loại sợ hãi cùng được giải thoát.
Khôi thủ chỉ có một người, Cố Cảnh Hành cùng Phương Tử Mặc hai người liếc nhau, cùng là tuấn tú lạnh lùng chẳng qua người trước hơi lộ vẻ âm trầm, người sau mang theo tự cao tự đại hờ hững, đều thu hút vô số hồng nhan.
Hai người cũng không thực sự làm bằng sắt, quản sự trong cung nhìn thời gian không sai liền tuyên bố tạm dừng thi đấu, qua giờ ăn trưa lại tiếp tục. Nghênh đón mặt trời buổi trưa, mọi người tự nhiên đều không có dị nghị.
Bữa trưa bố trí ở Cảnh Phong Cung, cung nữ đi qua dẫn đường, chờ sau khi các công tử, tiểu thư ngồi vào chỗ, mang lên thức ăn tinh xảo. Triệu Văn Uyển cùng Vĩnh Bình Công chúa cùng nhau đi ở cuối cùng, gần đến cửa cung liền phát hiện một bóng dáng cao to đứng chờ, ánh mắt nhìn Triệu Văn Uyển, hiển nhiên là nói ra suy nghĩ của mình.
Vĩnh Bình Công chúa kinh ngạc liếc liếc mắt nhìn Phương Tử Mặc, không biết nghĩ tới điều gì nhíu mi, nàng thấy người kia giống như cái đầu gỗ chỉ phải vào cửa chờ.
“Phương công tử?” Triệu Văn Uyển trong lòng không phải không có kinh ngạc nhìn người đối diện, đặc biệt…chờ mình?
“Gọi ta Tử Mặc là được.” Thần sắc Phương Tử Mặc lạnh lùng hơi hơi nhu hòa, nói tiếp “Triệu tiểu thư rất tốt, tại hạ muốn cùng tiểu thư kết duyên Tấn Tần, không biết ý tiểu thư như thế nào?”
(Duyên Tần Tấn: Tần Tấn chi hảo - Nên duyên Tần Tấn
Câu thành ngữ này có xuất xứ từ “Tả truyện”. Thời Xuân Thu, nhằm tăng cường mối quan hệ láng giềng tốt đẹp với nước Tần, Tấn Hiến Công đã đem con gái của mình gả cho Tần Mục Công. Về sau, Tấn Hiến Công khi tuổi về già rất ân sủng Hoàng phi Ly Cơ, bức chết Thái tử Thân Sinh. Ly Cơ lại còn muốn bức hại hai vị công tử là Di Ngô và Trùng Nhĩ, khiến hai người đành phải trốn khỏi nước Tấn. Sau khi Tấn Hiến Công qua đời, con trai của Ly Cơ lên làm vua, nhưng ít lâu sau bị hai vị đại phu trung thành với công tử Di Ngô giết chết. Họ còn cử người đi đón công tử Di Ngô đang sống lưu vong ở nước Lương về làm vua. Công tử Di Ngô được Tần Mục Công cử quân hộ tống trở về nước Tấn. Mấy năm sau, nước Tấn xảy ra nạn đói phải cầu cứu với nước Tần, được Tần Mục Công giúp cho khá nhiều lương thực. Nhưng mặc dù nước Tấn nhiều lần nuốt lời hứa và nói nước Tần những lời dị nghị, Tần Mục Công vẫn rất khoan dung độ lượng, giữ mối bang giao với nước Tấn. Bấy giờ, công tử Trùng Nhĩ đang sống lưu vong tại các nước chư hầu, cuối cùng lưu lạc đến nước Tần. Tần Mục Công rất mến mộ và gả Công chúa Hoài Doanh cho chàng. Công chúa Hoài Doanh thấy Trùng Nhĩ rất coi thường mình liền nói: “Hai nước Tần Tấn địa vị ngang nhau, tại sao chàng lại khinh rẻ tôi?”. Trùng Nhĩ biết mình đã sai, bèn lập tức xin lỗi nàng. Về sau, Tần Mục Công cử người hộ tống Trùng Nhĩ về nước. Cuối cùng Trùng Nhĩ trở thành vua nước Tấn, rồi cũng cho con trai mình lấy con gái vua nước Tần làm vợ. Hai cha con đều thông gia với nước Tần. Câu thành ngữ này vốn nói về hai nước thông gia hữu hảo. Nhưng ngày nay người ta vẫn thường dùng nó để chỉ về hôn nhân nam nữ.)
Triệu Văn Uyển đầu tiên là bị hai chữ “rất tốt” phản xạ có điều kiện mà hoảng sợ, lập tức ý thức được hắn nói gì đó, mở to đôi mắt đẹp giật mình sững sờ nhìn, chỉ nhìn thấy trong hai tròng mắt hắn chân thành, cũng không phải vui đùa, nói trắng ra như thế,lại khiến cho người ta một chút cũng không có biện pháp sinh ra chán ghét.
Không khí nháy mắt ngưng trệ, Phương Tử Mặc làm như nhìn ra nàng khó xử, mở miệng nói “Tiểu thư cũng không cần phải gấp gáp trả lời tại hạ ngay, hôn nhân đại sự nên thận trọng, tại hạ có thể chờ được.”
Triệu Văn Uyển chống lại con ngươi trong suốt, ý đồ tìm kiếm tia khác thường, ngoại trừ chân thành, đáng tiếc không có kết quả…Kịch bản, không giống a, Triệu Văn Uyển thu lại con ngươi, đối với Phương Tử Mặc chờ đợi mình trả lời cuối cùng lên tiếng đáp ứng, liền một trước một sau vào bữa tiệc.
Cách cửa cung không xa sau cây cột trên hành lang, dần dần hiện ra hai bóng dáng, trong đó một người không để ý hàn khí người bên cạnh, không sợ chết nói “Vương gia, tiểu nhân cảm thấy ngài luyện công phu ẩn thân là tốt nhất!”
“…” Hàn khí tăng lên.
Phong Vu Tu nhún vai, nhìn về phía bên trong cửa cung, tiếp tục trêu chọc nói “Xem ra cần ra tay tranh đoạt hết sức a, Vương gia là đối tượng trước kia người ta thầm mến có cảm tưởng gì?”
Cố Cảnh Hành chậm rãi nghiêng đầu, chăm chú nhìn Phong Vu Tu một lúc lâu nói “Ngươi như thế nào không khác gì tam cô lục bà (chỉ kẻ nhiều chuyện, hay xoi mói hoặc làm ăn bất chính, tam cô: đạo cô, ni cô, quái cô; lục bà: nha bà, bà mai, sư bà, tú bà, dược bà, bà mụ) không có ai thích”
Tam cô…Lục bà…Không có cô nương thích… Phong Vu Tu chỉ cảm thấy hai đầu gối như trúng mũi tên, đau quá.
Trái lại Cố Cảnh Hành một mình đi về phía trước mắt phượng híp lại, mang theo một tia nhớ kĩ đi vào bên trong. Đối tượng trước kia thầm mến? Nếu từng chiếm giữ qua, sợ gì không chiếm giữ được lần nữa.
“Vì sao Lục ca muội xuống dốc thất bại?” Bên cạnh thanh âm khó hiểu hỏi.
Triệu Văn Uyển hoàn hồn chống lại Vĩnh Bình Công chúa mắt to chớp chớp, mới phát hiện chính mình vừa rồi không chú ý nói ra suy nghĩ trong lòng, nghĩ đến tiểu cô nương này sùng bái tôn kính ca ca, trấn an cười gật gật đầu, cũng không để ý.
Lập tức, thi võ bắt đầu, hai người cùng dời đi lực chú ý, lôi đài đấu võ cao một thước (một mét), hai bên đặt các loại vũ khí, Đại Lương tôn sùng võ nghệ, hoàng đế từ khi khai quốc đã là như thế, xuất hiện rất nhiều nam tử thế gia anh dũng thiện chiến, đương kim Thánh thượng từ khi quản lý triều chính đến nay luôn chú trọng đề cao rèn luyện võ nghệ nâng cao tri thức, trọng võ cũng trọng văn, chỉ là tuyển chọn nam tử thi võ vẫn là trước nửa năm so với thi văn.
Nội thị ôm lô chế tạo bằng đồng, theo thứ tự để các công tử lấy số, trên bài gỗ một đen một đỏ, con số giống nhau thì làm một tổ, tổng cộng chia làm mười tám tổ, vòng thứ nhất loại bỏ mười người, vòng thứ hai loại ra hai mươi người, còn lại sáu người vào vòng trong, ba vòng thắng hai, một người vượt lên đứng thứ nhất.
Theo tiếng chiêng thứ nhất vang lên, vòng thứ nhất mở màn bắt đầu, trên trận đấu không ít người quen, Triệu Văn Uyển đang nhìn, liền chống lại khuôn mặt màu lúa mạch tươi cười đường hoàng của Hạ Tĩnh Viễn, trên nguyên tắc nhìn thấy không thể không giả bộ làm như không nhìn thấy, Triệu Văn Uyển đáp lại một nụ cười yếu ớt có lễ, lại giống như khiến đối phương càng cao hứng, hai ba lần đem đối thủ không lưu tình quật ngã xuống đất.
“…” Đều là con cháu thế gia, xuống tay như vậy thật sự không có việc gì sao? Triệu Văn Uyển nghĩ trong lòng, bỗng dưng cảm nhận được trên sân có một tầm mắt nhìn chằm chằm mình, không hiểu sao rùng mình một cái, lập tức thấy thế tử Bình Nam Vương cách Hạ Tĩnh Viễn không xa, lúc này chính là hướng về phía mình dương lên ý cười như có như không, lộ ra một tia cổ quái.
“Người nọ là…” Triệu Văn Uyển hỏi Vĩnh Bình Công chúa bên cạnh, người sau theo tầm mắt nhìn lại, trả lời thế tử Bình Nam Vương, không nhìn thấy khi Triệu Văn Uyển nghe được đáp án thân mình nháy mắt buộc chặt.
Tự nhiên là hắn! Triệu Văn Uyển giống như nuốt phải ruồi bọ mà ghê tởm, cũng hiểu được ý tứ trong mắt người nọ là gì, chăm chăm nhìn, khiến nàng hận không thể móc mắt đối phương ra.
Con ngươi Triệu Văn Uyển buông xuống, trấn an sự tình còn chưa phát sinh hết thảy đều còn kịp, bưng lên ly trà bên cạnh uống một ngụm, ổn định tâm thần, bỏ lỡ một ánh mắt âm u khó chịu ở bên khác, cũng không biết chính mình khác thường rơi vào trong mắt người nọ, nhiễu loạn một mặt nước yên tĩnh.
Vòng thứ nhất loại đều là những người không chăm chỉ rèn luyện chỉ lo ăn chơi trác táng, bản lĩnh chống đỡ không được bao lâu, đã bị đánh nằm bò ra đất, kêu la được nội thị nâng đi xuống trị liệu. Những người đánh thắng như đám người Hạ Tĩnh Viễn, thế tử Bình Nam Vương, Phương Tử Mặc đều là người có năng lực, cũng không trì hoãn mà vào vòng thứ hai.
So sánh với trận đầu thoải mái, trận thứ hai nghiêm túc hơn nhiều, Triệu Văn Uyển bị thế tử Bình Nam Vương làm cho ghê tởm một phen, âm thầm cầu nguyện vòng thứ hai ai đó đem hắn ngược chết, khiến hắn bị kẹp hai nách knock-out. Chính là nhìn qua công phu của thế tử Bình Nam Vương, chỉ sợ biểu ca không làm được, Triệu Văn Uyển ý tưởng này vừa xẹt qua trong đầu, chỉ thấy Hạ Tĩnh Viễn cầm một khối bài gỗ đi tới trước mặt thế tử Bình Nam Vương, hai người dẫn đầu đánh nhau.
Hạ Tĩnh Viễn trà trộn trong quân doanh, sở trường sử dụng côn bổng, thế tử Bình Nam Vương không chút để ý mà chọn thanh kiếm, không biết nói câu gì khiến Hạ Tĩnh Viễn đỏ mặt khó thở mà hướng hắn mạnh mẽ công kích, hai người ngươi tới ta đi, rất kịch liệt, thế nhưng phương diện này thế tử Bình Nam Vương quả thật hơn một chút, kiên trì đến hiệp thứ mười, cảm thấy Hạ Tĩnh Viễn có chút cố sức, chợt trên tay tê rần, côn bổng bị đánh rơi xuống, mà trên cổ đặt một lưỡi kiếm.
“Đa tạ.”
Hạ Tĩnh Viễn sắc mặt khó coi rời khỏi lôi đài, người sau càng phát ra đắc ý, nhìn chằm chằm chỗ ngồi Triệu Văn Uyển, gợi lên ý cười không đàng hoàng. Triệu Văn Uyển né đi, uống trà giải tỏa chán ghét.
Bỗng nhiên đối diện phát ra một trận xôn xao, Vĩnh Bình Công chúa bên cạnh vẫn im lặng bỗng dưng níu tay áo Triệu Văn Uyển, chợt nghe nàng hưng phấn nói “Lục ca ca!”
Triệu Văn Hi ngồi bên cạnh cũng hết sức kích động, trải qua giáo huấn hôm qua, tính tình tương đối thu liễm, khăn tay trong tay vò nhàu, tim đập gia tốc, khuôn mặt ửng đỏ.
Triệu Văn Uyển theo ánh mắt của nàng nhìn qua, trong ánh nắng tươi đẹp sáng chói, người nọ một thân mặc trường bào, vạt áo cùng cổ tay đều dùng chỉ bạc rất nhỏ thêu bức tranh hạc trắng bay trong đám mây, phối hợp với đai lưng màu vàng, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng, trong nháy mắt từ một tường thành màu đen u ám thành ngọc bích màu vàng, mặc dù quanh thân biểu lộ hàn ý chớ tới gần, lại như cũ không thể ngăn chặn mọi người nhìn kỹ hắn cùng với tưởng tượng xa vời.
Hơi đứng dậy giống như đi dạo bước lên lôi đài, tư thái nhàn hạ như thế, lại sinh ra một cỗ cảm giác từ trên cao nhìn xuống chúng sinh.
“Châc chậc, còn nói có thể chống đỡ được lâu dài.” Nam tử ngồi bên cạnh ghế trống bĩu môi, trong con ngươi bắt đầu xuất hiện ánh sáng rực rỡ xem kịch vui.
Triệu Văn Uyển thẳng nhìn chằm chằm người nọ, giống như muốn nhìn đến nở hoa, bất ngờ không kịp đề phòng đón nhận người nọ nhíu mi cười yếu ớt, cũng đem bản thân bị sặc, một trận mãnh liệt ho khan.
Trên lôi đài, người nọ ý cười càng rõ ràng, khiến mọi người nhất thời kinh ngạc, đó là Lục vương gia trong lời đồn không nói cười tính tình thất thường sao?
Chỉ có Triệu Văn Uyển bị sặc đỏ mặt biết rõ ràng người nọ nhất định là cố ý, nghĩ đến đủ chuyện trước kia, Triệu Văn Uyển bị sặc nước mắt lưng tròng đáy lòng một mảng hoang mang chán nản.
Nằm tào( tương đương dm), buồn bực im lặng làm người chết!
Vĩnh Bình Công chúa thoáng nhìn nàng trong ánh mắt hoàn toàn không có tình yêu, đột nhiên hoảng sợ, lại liên hệ lời đồn lúc trước, ngốc mà an ủi “Lục ca muội nói tỷ rất tốt, thật sự, không lừa tỷ.”
Ngươi…Tốt lắm? Dùng loại ngữ điệu nào nói, khen ngợi vẫn là hạ nhục, trong hoàn cảnh nào nói, Triệu Văn Uyển không nắm chắc ánh mắt lo lắng chậm rãi nhìn Vĩnh Bình Công chúa, cười thê lương, trong kịch bản cũng nói qua được chưa, nói xong nàng liền bị xử án treo đó, có thể nào vui vẻ chơi đùa. Triệu Văn Uyển bị Vĩnh Bình Công chúa hiểu lầm đánh cho hoàn toàn yên lặng.
Trên lôi đài, Cố Cảnh Hành rất là vừa lòng mà thu hồi tâm mắt, trên mặt không biểu lộ chút gì, ánh mắt thâm trầm nhìn người đối diện. Thế tử Bình Nam Vương….
Người sau lúc ban đầu giật mình, sau khi ngẩn người gợi lên một ý cười nghiền ngẫm “Lục ca, muốn so cái gì?”
Cố Cảnh Hành liếc liếc nhìn ngân kiếm trên tay hắn một cái, thanh âm lạnh nhạt nói “So tiện, ngươi là người giỏi.”
“…” Thế tử Bình Nam Vương nghẹn họng, biểu cảm không hiểu ý tứ của Cố Cảnh Hành, trực giác không phải ý tốt.
“Ta không cần binh khí.” Cố Cảnh Hành sau đó nói.
Thế tử Bình Nam Vương nghe vậy cũng quăng ngân kiếm trong tay, cùng Cố Cảnh Hành từng quyền đánh nhau, chỉ trong chốc lát trên mặt thế tử Bình Nam Vương giống như nở hoa, một mảng tím mảng hồng, cũng không biết có phải hắn cố ý hay không, chuyên chọn mặt ra tay, chờ nội thị vội vàng xông lên hô dừng, trên mặt thế tử Bình Nam Vương đã không có chỗ nào tốt, sung phù thành đầu heo.
Thế tử Bình Nam Vương cũng không phải ngu, giao đấu lần này xảy ra, cũng biết mình đắc tội Lục vương gia, chịu đựng đau đớn mà mở miệng hỏi “Không biết đệ vì sao chọc giận Lục ca không vui, khiến Lục ca nổi giận như thế?”
“Mơ tưởng thứ không nên, đây là kết cục.”
Thế tử Bình Nam Vương con ngươi co rụt lại, làm như không thể tin, thông suốt lập tức buông thõng, khiến nội thị vội vàng sốt ruột đưa đi chỗ ngự ý.
Triệu Văn Uyển nhìn thấy, trong lòng vui vẻ đồng thời thầm nghĩ “Thế tử Bình Nam Vương này nhất định là chỗ nào đắc tội Lục vương gia bụng dạ hẹp hòi mới khiến đối phương ra tay tàn nhẫn như vậy".
Bên này thi đấu hăng hái, bên kia cũng không rảnh, mấy trận xảy ra, Phương Tử Mặc gần như mạnh mẽ đè ép làm cho người ta nghe tin đã sợ mất mật, còn lại bốn người thắng trận sau khi nhìn quá trình hai người đánh nhau, sinh ra vài phần khiếp đảm, chỉ là tiếng chiêng vang lên, chưa cho những người kia cơ hội đổi ý, liền vào cuộc đua cuối cùng.
Đến lượt, những người kia đi qua hình thành một đoàn, chống lại Cố Cảnh Hành cùng Phương Tử Mặc, lấy bốn địch hai, vẫn rơi vào thế hạ phong, bốn người vốn là nghĩ muốn tiêu hao khí lực hai người, ai ngờ hai người này giống như làm bằng sắt, càng đánh càng hăng, ngược lại mấy người bọn họ dần dần hết sức, rất có xúc động muốn đầu hàng cho xong việc.
Vì mặt mũi cắn răng chống đỡ đến cuối cùng, kết quả cũng là bị hai người kia một cước đã xuống lôi đài, chẳng qua là bốn người kia trên mặt đều mang theo một loại sợ hãi cùng được giải thoát.
Khôi thủ chỉ có một người, Cố Cảnh Hành cùng Phương Tử Mặc hai người liếc nhau, cùng là tuấn tú lạnh lùng chẳng qua người trước hơi lộ vẻ âm trầm, người sau mang theo tự cao tự đại hờ hững, đều thu hút vô số hồng nhan.
Hai người cũng không thực sự làm bằng sắt, quản sự trong cung nhìn thời gian không sai liền tuyên bố tạm dừng thi đấu, qua giờ ăn trưa lại tiếp tục. Nghênh đón mặt trời buổi trưa, mọi người tự nhiên đều không có dị nghị.
Bữa trưa bố trí ở Cảnh Phong Cung, cung nữ đi qua dẫn đường, chờ sau khi các công tử, tiểu thư ngồi vào chỗ, mang lên thức ăn tinh xảo. Triệu Văn Uyển cùng Vĩnh Bình Công chúa cùng nhau đi ở cuối cùng, gần đến cửa cung liền phát hiện một bóng dáng cao to đứng chờ, ánh mắt nhìn Triệu Văn Uyển, hiển nhiên là nói ra suy nghĩ của mình.
Vĩnh Bình Công chúa kinh ngạc liếc liếc mắt nhìn Phương Tử Mặc, không biết nghĩ tới điều gì nhíu mi, nàng thấy người kia giống như cái đầu gỗ chỉ phải vào cửa chờ.
“Phương công tử?” Triệu Văn Uyển trong lòng không phải không có kinh ngạc nhìn người đối diện, đặc biệt…chờ mình?
“Gọi ta Tử Mặc là được.” Thần sắc Phương Tử Mặc lạnh lùng hơi hơi nhu hòa, nói tiếp “Triệu tiểu thư rất tốt, tại hạ muốn cùng tiểu thư kết duyên Tấn Tần, không biết ý tiểu thư như thế nào?”
(Duyên Tần Tấn: Tần Tấn chi hảo - Nên duyên Tần Tấn
Câu thành ngữ này có xuất xứ từ “Tả truyện”. Thời Xuân Thu, nhằm tăng cường mối quan hệ láng giềng tốt đẹp với nước Tần, Tấn Hiến Công đã đem con gái của mình gả cho Tần Mục Công. Về sau, Tấn Hiến Công khi tuổi về già rất ân sủng Hoàng phi Ly Cơ, bức chết Thái tử Thân Sinh. Ly Cơ lại còn muốn bức hại hai vị công tử là Di Ngô và Trùng Nhĩ, khiến hai người đành phải trốn khỏi nước Tấn. Sau khi Tấn Hiến Công qua đời, con trai của Ly Cơ lên làm vua, nhưng ít lâu sau bị hai vị đại phu trung thành với công tử Di Ngô giết chết. Họ còn cử người đi đón công tử Di Ngô đang sống lưu vong ở nước Lương về làm vua. Công tử Di Ngô được Tần Mục Công cử quân hộ tống trở về nước Tấn. Mấy năm sau, nước Tấn xảy ra nạn đói phải cầu cứu với nước Tần, được Tần Mục Công giúp cho khá nhiều lương thực. Nhưng mặc dù nước Tấn nhiều lần nuốt lời hứa và nói nước Tần những lời dị nghị, Tần Mục Công vẫn rất khoan dung độ lượng, giữ mối bang giao với nước Tấn. Bấy giờ, công tử Trùng Nhĩ đang sống lưu vong tại các nước chư hầu, cuối cùng lưu lạc đến nước Tần. Tần Mục Công rất mến mộ và gả Công chúa Hoài Doanh cho chàng. Công chúa Hoài Doanh thấy Trùng Nhĩ rất coi thường mình liền nói: “Hai nước Tần Tấn địa vị ngang nhau, tại sao chàng lại khinh rẻ tôi?”. Trùng Nhĩ biết mình đã sai, bèn lập tức xin lỗi nàng. Về sau, Tần Mục Công cử người hộ tống Trùng Nhĩ về nước. Cuối cùng Trùng Nhĩ trở thành vua nước Tấn, rồi cũng cho con trai mình lấy con gái vua nước Tần làm vợ. Hai cha con đều thông gia với nước Tần. Câu thành ngữ này vốn nói về hai nước thông gia hữu hảo. Nhưng ngày nay người ta vẫn thường dùng nó để chỉ về hôn nhân nam nữ.)
Triệu Văn Uyển đầu tiên là bị hai chữ “rất tốt” phản xạ có điều kiện mà hoảng sợ, lập tức ý thức được hắn nói gì đó, mở to đôi mắt đẹp giật mình sững sờ nhìn, chỉ nhìn thấy trong hai tròng mắt hắn chân thành, cũng không phải vui đùa, nói trắng ra như thế,lại khiến cho người ta một chút cũng không có biện pháp sinh ra chán ghét.
Không khí nháy mắt ngưng trệ, Phương Tử Mặc làm như nhìn ra nàng khó xử, mở miệng nói “Tiểu thư cũng không cần phải gấp gáp trả lời tại hạ ngay, hôn nhân đại sự nên thận trọng, tại hạ có thể chờ được.”
Triệu Văn Uyển chống lại con ngươi trong suốt, ý đồ tìm kiếm tia khác thường, ngoại trừ chân thành, đáng tiếc không có kết quả…Kịch bản, không giống a, Triệu Văn Uyển thu lại con ngươi, đối với Phương Tử Mặc chờ đợi mình trả lời cuối cùng lên tiếng đáp ứng, liền một trước một sau vào bữa tiệc.
Cách cửa cung không xa sau cây cột trên hành lang, dần dần hiện ra hai bóng dáng, trong đó một người không để ý hàn khí người bên cạnh, không sợ chết nói “Vương gia, tiểu nhân cảm thấy ngài luyện công phu ẩn thân là tốt nhất!”
“…” Hàn khí tăng lên.
Phong Vu Tu nhún vai, nhìn về phía bên trong cửa cung, tiếp tục trêu chọc nói “Xem ra cần ra tay tranh đoạt hết sức a, Vương gia là đối tượng trước kia người ta thầm mến có cảm tưởng gì?”
Cố Cảnh Hành chậm rãi nghiêng đầu, chăm chú nhìn Phong Vu Tu một lúc lâu nói “Ngươi như thế nào không khác gì tam cô lục bà (chỉ kẻ nhiều chuyện, hay xoi mói hoặc làm ăn bất chính, tam cô: đạo cô, ni cô, quái cô; lục bà: nha bà, bà mai, sư bà, tú bà, dược bà, bà mụ) không có ai thích”
Tam cô…Lục bà…Không có cô nương thích… Phong Vu Tu chỉ cảm thấy hai đầu gối như trúng mũi tên, đau quá.
Trái lại Cố Cảnh Hành một mình đi về phía trước mắt phượng híp lại, mang theo một tia nhớ kĩ đi vào bên trong. Đối tượng trước kia thầm mến? Nếu từng chiếm giữ qua, sợ gì không chiếm giữ được lần nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.