Chương 139: Chương 95.1
Túc Mễ Xác
29/12/2017
Uyển tam phòng, Từ
thị vẫn còn trong thời gian bị cấm túc, nghe bên ngoài lờ mờ truyền đến
tiếng động, đôi mi thanh tú nhanh chóng nhíu lại, tay cầm bút không tự
chủ nắm chặt, chữ viết một nửa lại không có tâm tình viết, trong lòng
một trận nóng nảy.
Chỉ sau một lúc, có người gõ cửa, Từ thị ổn định tâm tình lên tiếng nói “tiến vào”, liền nhìn thấy bà tử chính mình phái đi nghe ngóng uyển Vinh Xuân di nương trở về “Đóng cửa”.
Bà tử tiện thể đứng ở cửa, đóng chặt lại “Tam phu nhân, Vinh Xuân di nương sinh.”
Từ thị nghe vậy, giấy Tuyên Thành trong tay không tự giác nắm chặt, trên mặt lộ ra cảm xúc kỳ dị “Sinh là…”
“Là con trai” Bà tử chi tiết đáp “Lão phu nhân với Tam lão gia đều ở đó, nhìn đều rất vui vẻ.”
Mắt thấy giấy Tuyên Thành trong tay Từ thị bị nắm thành một cục, đột nhiên sắc mặt đen xì trầm xuống làm bà tử không dám mở miệng nói thêm.
Có lẽ là nhận ra chính mình luống cuống, không biết lại nghĩ tới điều gì, vẻ mặt Từ thị nháy mắt thay đổi, ngay cả trong ánh mắt đều hiện lên ánh sáng rực rỡ “Con trai sao, kia thật sự quá tốt rồi. Con của ta…”
Bà tử cẩn thận nghe được rõ ràng câu thì thào cuối cùng, nhất thời cảm thấy Tam phu nhân chịu đả kích, mặc dù xem như chủ mẫu, nhưng mẹ đẻ là Vinh Xuân di nương, mẫu bằng tử quý, trong bụng phu nhân lại không thấy hiện tượng gì, về sau sợ là lấy không được. Vốn tưởng rằng Từ thị sẽ vì vậy mà tức giận còn đẩy bà tử xa hơn một chút, nhìn nàng tâm tình ngược lại vui vẻ mà bưng lên cháo tổ yến đã lạnh từng thìa từng thìa an tâm ăn, chỉ cảm thấy quái dị không nói nên lời.
Lúc trước còn nói không muốn ăn uống…
Cặp mắt Từ thị nhuộm đầy vui vẻ, trong con ngươi thấp thoáng trong nháy mắt tia đắc ý cùng tàn nhẫn, con trai a, đứa nhỏ nhớ mong ngày đêm…Trong phòng yên tĩnh ẩn ẩn phát ra tiếng cười khanh khách giả tạo, không khỏi khiến bà tử báo tin hoảng sợ, mà ngay cả nha hoàn canh cửa bên ngoài cũng cảm thấy lạnh lẽo, Tam phu nhân nhất định là tức giận đến điên rồi.
……
Mà bên Minh Nhứ Uyển, trong phòng lão phu nhân tràn ngập tiếng chúc mừng vui cười, chẳng qua là có thêm con cháu nỗi dõi, quan hệ vui vẻ hòa thuận.
Trong phòng tập trung không ít người, Triệu Văn Uyển, Triệu Văn Hi, Văn Tuyết đều có, vây quanh bên người lão phu nhân, Triệu Văn Uyển mang đến vẹt Thiên Tiên giống như đặc biệt thích trẻ con, bay xung quanh bên Cổ ma ma không ngừng, ngoài Thiên Tiên người vui nhất là Thụy Ca Nhi, vẫn hô không ngừng tiểu đệ đệ có thể cùng nhau chơi đùa, Dương ma ma thấy hắn thường thường nghĩ đi lên sờ đứa bé, chỉ sợ không cẩn thận làm bị thương, đứa bé còn nhỏ da mỏng, liền đơn giản dỗ ra ngoài.
Cổ ma ma ôm đứa bé quấn tã ngủ say cho lão phu nhân nhìn, thói quen làm người mà nói một câu “Tiểu công tử trắng trẻo mập mạp, mặt mày tuấn tú, tương lại nhất định giống đại thiếu gia thành công.”
Diệp thị và Lãnh thị hai người con dâu trên mặt đều là vui mừng, cũng gọi Cổ ma ma mang đến nhìn một cái, nhất là Lãnh thị nhìn giống như đặc biết thích trẻ con, còn chủ động thỉnh cầu nói mẹ đẻ đứa bé này thân mình suy yếu, Từ thị còn đang bị cấm túc, lão phu nhân bệnh vừa mới khỏi, chỉ lực bất tòng tâm, ủy khuất đứa bé này, liền nói muốn ôm đến chỗ mình chăm sóc, chờ Vinh Xuân di nương khỏe lại liền đem trả lại đứa bé.
Nhắc đến chuyện này, lão phu nhân vốn còn cười đến híp mắt lại nhiễm vài phần thần sắc, làm cho người ta thưởng chút bạc cho Cổ ma ma, hỏi một câu “Vinh Xuân di nương đã tỉnh chưa?”
Cổ ma ma trả lời “Tôn ma ma ở bên cạnh chăm sóc, còn chưa tỉnh lại, lúc này ngay cả đứa bé cũng chưa kịp nhìn một cái.”
“Sao lại thế?” Triệu lão phu nhân lại hỏi một câu, lúc đứa nhỏ này ra đời chỉ nói có chút dấu hiệu chảy máu, đứa nhỏ sinh xong rồi lẽ ra nên ngừng chảy mới đúng, sao sẽ không thấy tốt hơn chút nào.
Diệp thị xen vào nói “Cũng đúng, lúc sinh chỉ sợ nàng khí lực không đủ, còn cố ý cho nàng ngậm nhân sâm.”
Cổ ma ma dù sao không phải đại phu, theo Nguyên đại phu nói “Nên dùng thuốc cũng đã dùng, Nguyên đại phu cũng xem tỉ mỉ, Vinh Xuân di nương thân mình vốn không tốt, sợ là cả đời này nguyên khí hao tổn quá nhiều, nửa đêm nay nếu không tốt hơn chỉ sợ là…”
Mọi người vừa nghe lời này đã hiểu ý tứ, Triệu lão phu nhân thở dài, phân phó nói “Ngươi tối nay liền ôm đứa nhỏ canh giữ ở Thiền viện đi, Vinh Xuân di nương vừa tỉnh, liền cho nàng nhìn đứa bé, đừng để không có cơ hội nhìn thấy con.”
“Vâng, lão phu nhân.” Cổ ma ma lên tiếng, ôm đứa bé lui ra của.
Trong Thiên viện ánh sáng lúc sáng lúc tối, ngọn lửa không ngừng nhảy lên, bùm bùm cháy một tia ánh sáng rồi liền ảm đạm lại. Tôn ma ma thấy bấc đèn có chút yếu ớt không rõ, rời khỏi bên người Vinh Xuân di nương lần nữa đẩy đẩy bấc đèn, này chỉ trong chớp mắt, chợt nghe người trên giường suy yếu ho khan, cúi đầu gọi đứa nhỏ, Tôn ma ma khóe miệng lạnh lùng trong con ngươi có chút không kiên nhẫn, động tác trong tay căn bản không thấy nhanh hơn, chậm rì rì làm như không nghe thấy, dập dập bấc đèn giống như nhàm chán giết thời gian.
“Kẽo kẹt” một tiếng đẩy cửa, cùng với gian ngoài tiểu nha hoàn hô một tiếng Cổ ma ma, động tác trong tay Tôn ma ma cuối cùng mới dừng lại, mặt vừa rồi không chút biểu tình lập tức thay bằng khuôn mặt u sầu lo lắng, hô một câu “Vinh Xuân di nương, ngài đã tỉnh rồi, làm lão nô sợ hãi.”
Bên này Cổ ma ma vừa vào cửa chợt nghe tin tức Vinh Xuân di nương tỉnh, ôm đứa bé vội vàng bước nhanh hơn “Di nương ngài tỉnh…”
Vinh Xuân di nương mặc dù tỉnh, nhưng sắc mặt tái nhợt hơn bình thường, môi khô nứt tái nhợt, bộ dạng hấp hối, từ lúc vừa tỉnh lại không ngừng gọi con, Cổ ma ma nhìn nước mắt cũng rơi xuống, là một người thấy loại tình cảnh này khó tránh khỏi đều thương cảm người yếu, Vinh Xuân di nương ngư vậy sợ là dầu hết đèn tắt.
“Di nương muốn ôm tiểu công tử không?” Cổ ma ma lại nhìn đứa bé đầy nếp nhăn trong ngực để gần trước mặt.
Vinh Xuân di nương nghe vậy duy yếu gật gật đầu, Tôn ma ma cùng Cổ ma ma liếc nhau, hai người đều biết Vinh Xuân di nương hiện tại là hồi quang phản chiếu, Tôn ma ma nhỏ giọng nói với Cổ ma ma “Ta đi thỉnh Nguyên đại phu lại đây xem xem, ngài thay ta chăm sóc di nương trong chốc lát.”
Cổ ma ma không nhịn được thở dài, để Tôn ma ma trước giúp đem Vinh Xuân di nương nửa ngồi dậy, tựa vào bên giường, nàng theo ngồi xuống, đem đứa nhỏ cẩn thận chuyển qua, đáy mắt Vinh Xuân di nương một mảnh xanh đen, lúc ôm ấp đứa nhỏ nước mắt rơi như vỡ đê, đưa tay vuốt ve mang theo run rẩy “Đứa nhỏ”
Nàng cúi đầu ở trên trán hắn hôn nhẹ một cái, Cổ ma ma tuy rằng không đành lòng đánh gãy thời gian mẫu tử ở chung hiếm hoi này, nhưng vẫn hảo tâm nhắc nhở Vinh Xuân di nương một câu, đứa nhỏ này vừa mới sinh sức chống cự yếu ớt, người lớn không thể hôn, hơn nữa Vinh Xuân di nương vẫn là …
Vinh Xuân di nương nghe vậy lo lắng không thôi, có chút bắt đầu tay chân luống cuống, Cổ ma ma trấn an một câu, Vinh Xuân di nương mới an tâm, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ngủ an ổn, thở nhẹ một hơi, lập tức cười cười, sa vào trong vui sướng làm mẫu thân.
Bộ dạng tốt hơn này làm Cổ ma ma ở bên nhìn mà đau lòng, phát hiện cánh tay Vinh Xuân di nương ôm đứa nhỏ đều run run, vội trấn an mà khuyên nhủ “Di nương vừa mới sinh đứa nhỏ, vẫn là nghỉ ngơi thật tốt, chờ dưỡng tốt lại ôm tiểu công tử, đến lúc đó nhất định trắng mập không ít.”
Vinh Xuân tự nhiên cũng hiểu được mình đang cố sức, lưu luyến mà đem đứa bé giao cho Cổ ma ma “lão phu nhân đã đặt tên cho đứa bé chưa?”
“Còn chưa có, nói là chờ di nương khỏe lại cùng Tam gia đặt tên.”
Vinh Xuân di nương nằm lại trên giường, hạnh phúc cười cười, hình ảnh một nhà ba người ấm áp bỗng hiện lên trước mắt, một màn giống như chân thật, Cổ ma ma không biết trong mắt nàng nhìn thấy gì, chỉ thấy nàng mặt mày tươi cười đưa tay với với, chưa quơ được gì, cánh tay liền thẳng tắp rơi xuống…
“Vinh Xuân di nương.”
“Nguy rồi, sao nhiều máu như vậy?!”
“Đại phu…”
Trong lúc nhất thời, trong Thiên viện loạn thành một đoàn, người trên giường lại không có động tĩnh.
Chỉ sau một lúc, có người gõ cửa, Từ thị ổn định tâm tình lên tiếng nói “tiến vào”, liền nhìn thấy bà tử chính mình phái đi nghe ngóng uyển Vinh Xuân di nương trở về “Đóng cửa”.
Bà tử tiện thể đứng ở cửa, đóng chặt lại “Tam phu nhân, Vinh Xuân di nương sinh.”
Từ thị nghe vậy, giấy Tuyên Thành trong tay không tự giác nắm chặt, trên mặt lộ ra cảm xúc kỳ dị “Sinh là…”
“Là con trai” Bà tử chi tiết đáp “Lão phu nhân với Tam lão gia đều ở đó, nhìn đều rất vui vẻ.”
Mắt thấy giấy Tuyên Thành trong tay Từ thị bị nắm thành một cục, đột nhiên sắc mặt đen xì trầm xuống làm bà tử không dám mở miệng nói thêm.
Có lẽ là nhận ra chính mình luống cuống, không biết lại nghĩ tới điều gì, vẻ mặt Từ thị nháy mắt thay đổi, ngay cả trong ánh mắt đều hiện lên ánh sáng rực rỡ “Con trai sao, kia thật sự quá tốt rồi. Con của ta…”
Bà tử cẩn thận nghe được rõ ràng câu thì thào cuối cùng, nhất thời cảm thấy Tam phu nhân chịu đả kích, mặc dù xem như chủ mẫu, nhưng mẹ đẻ là Vinh Xuân di nương, mẫu bằng tử quý, trong bụng phu nhân lại không thấy hiện tượng gì, về sau sợ là lấy không được. Vốn tưởng rằng Từ thị sẽ vì vậy mà tức giận còn đẩy bà tử xa hơn một chút, nhìn nàng tâm tình ngược lại vui vẻ mà bưng lên cháo tổ yến đã lạnh từng thìa từng thìa an tâm ăn, chỉ cảm thấy quái dị không nói nên lời.
Lúc trước còn nói không muốn ăn uống…
Cặp mắt Từ thị nhuộm đầy vui vẻ, trong con ngươi thấp thoáng trong nháy mắt tia đắc ý cùng tàn nhẫn, con trai a, đứa nhỏ nhớ mong ngày đêm…Trong phòng yên tĩnh ẩn ẩn phát ra tiếng cười khanh khách giả tạo, không khỏi khiến bà tử báo tin hoảng sợ, mà ngay cả nha hoàn canh cửa bên ngoài cũng cảm thấy lạnh lẽo, Tam phu nhân nhất định là tức giận đến điên rồi.
……
Mà bên Minh Nhứ Uyển, trong phòng lão phu nhân tràn ngập tiếng chúc mừng vui cười, chẳng qua là có thêm con cháu nỗi dõi, quan hệ vui vẻ hòa thuận.
Trong phòng tập trung không ít người, Triệu Văn Uyển, Triệu Văn Hi, Văn Tuyết đều có, vây quanh bên người lão phu nhân, Triệu Văn Uyển mang đến vẹt Thiên Tiên giống như đặc biệt thích trẻ con, bay xung quanh bên Cổ ma ma không ngừng, ngoài Thiên Tiên người vui nhất là Thụy Ca Nhi, vẫn hô không ngừng tiểu đệ đệ có thể cùng nhau chơi đùa, Dương ma ma thấy hắn thường thường nghĩ đi lên sờ đứa bé, chỉ sợ không cẩn thận làm bị thương, đứa bé còn nhỏ da mỏng, liền đơn giản dỗ ra ngoài.
Cổ ma ma ôm đứa bé quấn tã ngủ say cho lão phu nhân nhìn, thói quen làm người mà nói một câu “Tiểu công tử trắng trẻo mập mạp, mặt mày tuấn tú, tương lại nhất định giống đại thiếu gia thành công.”
Diệp thị và Lãnh thị hai người con dâu trên mặt đều là vui mừng, cũng gọi Cổ ma ma mang đến nhìn một cái, nhất là Lãnh thị nhìn giống như đặc biết thích trẻ con, còn chủ động thỉnh cầu nói mẹ đẻ đứa bé này thân mình suy yếu, Từ thị còn đang bị cấm túc, lão phu nhân bệnh vừa mới khỏi, chỉ lực bất tòng tâm, ủy khuất đứa bé này, liền nói muốn ôm đến chỗ mình chăm sóc, chờ Vinh Xuân di nương khỏe lại liền đem trả lại đứa bé.
Nhắc đến chuyện này, lão phu nhân vốn còn cười đến híp mắt lại nhiễm vài phần thần sắc, làm cho người ta thưởng chút bạc cho Cổ ma ma, hỏi một câu “Vinh Xuân di nương đã tỉnh chưa?”
Cổ ma ma trả lời “Tôn ma ma ở bên cạnh chăm sóc, còn chưa tỉnh lại, lúc này ngay cả đứa bé cũng chưa kịp nhìn một cái.”
“Sao lại thế?” Triệu lão phu nhân lại hỏi một câu, lúc đứa nhỏ này ra đời chỉ nói có chút dấu hiệu chảy máu, đứa nhỏ sinh xong rồi lẽ ra nên ngừng chảy mới đúng, sao sẽ không thấy tốt hơn chút nào.
Diệp thị xen vào nói “Cũng đúng, lúc sinh chỉ sợ nàng khí lực không đủ, còn cố ý cho nàng ngậm nhân sâm.”
Cổ ma ma dù sao không phải đại phu, theo Nguyên đại phu nói “Nên dùng thuốc cũng đã dùng, Nguyên đại phu cũng xem tỉ mỉ, Vinh Xuân di nương thân mình vốn không tốt, sợ là cả đời này nguyên khí hao tổn quá nhiều, nửa đêm nay nếu không tốt hơn chỉ sợ là…”
Mọi người vừa nghe lời này đã hiểu ý tứ, Triệu lão phu nhân thở dài, phân phó nói “Ngươi tối nay liền ôm đứa nhỏ canh giữ ở Thiền viện đi, Vinh Xuân di nương vừa tỉnh, liền cho nàng nhìn đứa bé, đừng để không có cơ hội nhìn thấy con.”
“Vâng, lão phu nhân.” Cổ ma ma lên tiếng, ôm đứa bé lui ra của.
Trong Thiên viện ánh sáng lúc sáng lúc tối, ngọn lửa không ngừng nhảy lên, bùm bùm cháy một tia ánh sáng rồi liền ảm đạm lại. Tôn ma ma thấy bấc đèn có chút yếu ớt không rõ, rời khỏi bên người Vinh Xuân di nương lần nữa đẩy đẩy bấc đèn, này chỉ trong chớp mắt, chợt nghe người trên giường suy yếu ho khan, cúi đầu gọi đứa nhỏ, Tôn ma ma khóe miệng lạnh lùng trong con ngươi có chút không kiên nhẫn, động tác trong tay căn bản không thấy nhanh hơn, chậm rì rì làm như không nghe thấy, dập dập bấc đèn giống như nhàm chán giết thời gian.
“Kẽo kẹt” một tiếng đẩy cửa, cùng với gian ngoài tiểu nha hoàn hô một tiếng Cổ ma ma, động tác trong tay Tôn ma ma cuối cùng mới dừng lại, mặt vừa rồi không chút biểu tình lập tức thay bằng khuôn mặt u sầu lo lắng, hô một câu “Vinh Xuân di nương, ngài đã tỉnh rồi, làm lão nô sợ hãi.”
Bên này Cổ ma ma vừa vào cửa chợt nghe tin tức Vinh Xuân di nương tỉnh, ôm đứa bé vội vàng bước nhanh hơn “Di nương ngài tỉnh…”
Vinh Xuân di nương mặc dù tỉnh, nhưng sắc mặt tái nhợt hơn bình thường, môi khô nứt tái nhợt, bộ dạng hấp hối, từ lúc vừa tỉnh lại không ngừng gọi con, Cổ ma ma nhìn nước mắt cũng rơi xuống, là một người thấy loại tình cảnh này khó tránh khỏi đều thương cảm người yếu, Vinh Xuân di nương ngư vậy sợ là dầu hết đèn tắt.
“Di nương muốn ôm tiểu công tử không?” Cổ ma ma lại nhìn đứa bé đầy nếp nhăn trong ngực để gần trước mặt.
Vinh Xuân di nương nghe vậy duy yếu gật gật đầu, Tôn ma ma cùng Cổ ma ma liếc nhau, hai người đều biết Vinh Xuân di nương hiện tại là hồi quang phản chiếu, Tôn ma ma nhỏ giọng nói với Cổ ma ma “Ta đi thỉnh Nguyên đại phu lại đây xem xem, ngài thay ta chăm sóc di nương trong chốc lát.”
Cổ ma ma không nhịn được thở dài, để Tôn ma ma trước giúp đem Vinh Xuân di nương nửa ngồi dậy, tựa vào bên giường, nàng theo ngồi xuống, đem đứa nhỏ cẩn thận chuyển qua, đáy mắt Vinh Xuân di nương một mảnh xanh đen, lúc ôm ấp đứa nhỏ nước mắt rơi như vỡ đê, đưa tay vuốt ve mang theo run rẩy “Đứa nhỏ”
Nàng cúi đầu ở trên trán hắn hôn nhẹ một cái, Cổ ma ma tuy rằng không đành lòng đánh gãy thời gian mẫu tử ở chung hiếm hoi này, nhưng vẫn hảo tâm nhắc nhở Vinh Xuân di nương một câu, đứa nhỏ này vừa mới sinh sức chống cự yếu ớt, người lớn không thể hôn, hơn nữa Vinh Xuân di nương vẫn là …
Vinh Xuân di nương nghe vậy lo lắng không thôi, có chút bắt đầu tay chân luống cuống, Cổ ma ma trấn an một câu, Vinh Xuân di nương mới an tâm, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ngủ an ổn, thở nhẹ một hơi, lập tức cười cười, sa vào trong vui sướng làm mẫu thân.
Bộ dạng tốt hơn này làm Cổ ma ma ở bên nhìn mà đau lòng, phát hiện cánh tay Vinh Xuân di nương ôm đứa nhỏ đều run run, vội trấn an mà khuyên nhủ “Di nương vừa mới sinh đứa nhỏ, vẫn là nghỉ ngơi thật tốt, chờ dưỡng tốt lại ôm tiểu công tử, đến lúc đó nhất định trắng mập không ít.”
Vinh Xuân tự nhiên cũng hiểu được mình đang cố sức, lưu luyến mà đem đứa bé giao cho Cổ ma ma “lão phu nhân đã đặt tên cho đứa bé chưa?”
“Còn chưa có, nói là chờ di nương khỏe lại cùng Tam gia đặt tên.”
Vinh Xuân di nương nằm lại trên giường, hạnh phúc cười cười, hình ảnh một nhà ba người ấm áp bỗng hiện lên trước mắt, một màn giống như chân thật, Cổ ma ma không biết trong mắt nàng nhìn thấy gì, chỉ thấy nàng mặt mày tươi cười đưa tay với với, chưa quơ được gì, cánh tay liền thẳng tắp rơi xuống…
“Vinh Xuân di nương.”
“Nguy rồi, sao nhiều máu như vậy?!”
“Đại phu…”
Trong lúc nhất thời, trong Thiên viện loạn thành một đoàn, người trên giường lại không có động tĩnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.