Chương 14: Học đường (2)
Túc Mễ Xác
19/04/2016
Trên nhuyễn tháp,
Triệu Văn Uyển rất là lười nhác nhìn, thỉnh thoảng liếc mắt lên nhìn một cái, chiếu lỗi hai người chọn chỗ nói hai câu, trong lòng rất có loại
cảm giác thoải mái không cần đứng nói chuyện cho đau lưng.
Chính là lời nói kia ở trong tai Triệu Văn Huyên thì phải là tràn đầy ác ý, đương nhiên Triệu đại tiểu thư cũng là ép người không thèm để ý người khác nghĩ như thế nào.
Hai người trong lúc đó sóng ngầm bắt đầu khởi động, Triệu Văn Tuyết là cái ngốc lăng, không giống Diệp thị khôn khéo, hoàn toàn không phát giác đến, bày ra tư thái ở trong phòng chậm rãi đi lại, hành lễ, mỉm cười, đối nhân xử thế, thậm chí bưng một ly trà uống một hớp nước đều cẩn thận chặt chẽ, học được cẩn thận. Từng vòng tư thái đi xuống dưới, Triệu Văn Huyên bị quấy nhiễu không làm được gì, khi tới gần bên cạnh nàng bỗng nhiên hiện lên linh quang, theo bản năng nhìn cái chân của mình ngáng đi ra ngoài.
“Ai ui” Một tiếng kêu to, Triệu Văn Tuyết chính cẩn thận cầm ly trà không kịp phòng bị, thẳng tắp đổ về phía Triệu Văn Uyển trên nhuyễn tháp, người sau phản ứng nhanh, một phen túm trụ nàng đồng thời, trên người một nửa bị nước trà thấm ướt, may là ly trà lạnh, chính là bẩn quần áo thôi.
Triệu Văn Tuyết ở trong khuỷu tay Triệu Văn Uyển, lăng lăng nhìn quần áo bị ly trà làm bẩn một mảnh, hốt hoảng run run, bịt miệng liền khóc lên.
“….” Triệu Văn Uyển còn không có mở miệng đánh gãy khiến cho nàng ngừng khóc, xem nàng ở trong ngực mình run lẩy bẩy khóc thật đáng thương, chính mình dù thế nào đều hoài nghi nàng.
Hoàng ma ma nghe động tĩnh vào phòng, nhìn lên gặp hình ảnh chật vật này, lúc này nhíu mày “Sao lại thế này?”
“Muội muội luyện tập, không cẩn thận va chạm tỷ tỷ liền….” Triệu Văn Huyên nói nuốt lại một nửa, có ý nói được không rõ ràng xúc phạm bắt chước cái nào cũng được.
Hoàng ma ma vừa nghe lại trầm sắc mặt, nàng dạy Triệu Văn Uyển học hay không là một chuyện, mà lại đem quy củ không coi ra gì đánh lên mặt nàng thật là thiếu giáo huấn, Hoàng ma ma khuôn mặt băng lãnh đảo qua Triệu Văn Uyển, ánh mắt nháy mắt lợi hại đứng lên, trong lúc nhất thời trong phòng chỉ có âm thanh Triệu Văn Tuyết nức nở mong manh.
Triệu Văn Uyển cũng không để ý Hoàng ma ma chuẩn bị thu thập mình một bên Triệu Văn Huyên chờ xem kịch vui, đem Triệu Văn Tuyết trong lòng xách đi ra, thần sắc lạnh nhạt hỏi “Ngươi khóc, là ta đánh ngươi, vẫn là chửi?”
Triệu Văn Tuyết sửng sốt, lập tức thút tha thút thít một chút, hung hăng lắc lắc đầu.
“Vậy ngươi khóc cái gì?” Triệu Văn Uyển thực tế cũng bị nàng khóc có chút đau đầu, xem đứa nhỏ này cùng con thỏ tựa như chấn kinh, bộ dáng ngờ nghệch đáng thương.
“Bẩn…Bẩn” Triệu Văn Tuyết chỉ vào chỗ bẩn trên người nàng, vừa khóc đi lên, chính là ý tứ này biểu đạt rõ ràng, chính mình đem quần áo đại tỷ tỷ bẩn sợ ai mắng đâu, kết quả bản thân khóc lên.
Triệu Văn Uyển có chút không nói gì, ngẫm lại cá tính người nọ trước kia, khó trách Triệu Văn Tuyết sợ như vậy “Được rồi, ta lại không trách ngươi khóc cái gì.” Dứt lời, nhẹ nhàng một phen xoa nhẹ đỉnh đàu của nàng, đem theo một tia bất đắc dĩ trấn an nói.
Triệu Văn Tuyết kêu nàng thái độ này khác thường lạc vào trong mộng, nhất thời đã quên khóc, ngây ngốc ngơ ngác nhìn chằm chằm xem nàng, theo sau mới nhớ tới dường như thay Triệu Văn Uyển biện giải nói, “Ta…ta không cẩn thận sơ suất vấp chân, không phải đại tỷ tỷ khi dễ ta!”
Hoàng ma ma đang muốn phát tác cũng là sửng sốt, lại nhìn Triệu Văn Uyển tầm mắt đông lạnh nhìn chằm chằm vào Triệu Văn Huyên một bên, sự tình có chút vòng vo, chợt nghe Triệu Văn Uyển lại đã mở miệng, mũi nhọn cũng là thẳng chỉ Triệu Văn Huyên.
“Này sân nói nhỏ cũng không nhỏ, cũng không có đá cản vấp chân cái gì, sao êm đẹp đến chỗ ngươi liền vấp ngã đâu?”
Triệu Văn Huyên sắc mặt trắng nhợt, trên mặt vẫn còn là duy trì trấn định nói “Tỷ tỷ lời này có ý tứ gì?”
“Có ý tứ gì? Ta tận mắt gặp ngươi ngáng chân Văn Tuyết, Văn Tuyết tuổi so với ngươi nhỏ, học được so với ngươi tốt hơn, ngươi là trong lòng ghen tị thôi?” Triệu Văn Uyển há miệng nói, kỳ thật cũng không thực sự nhìn thấy, chính là lúc này cắn chết nói, Triệu Văn Huyên sao có thể chạy thoát.
“Ngươi ngươi ngươi… oan uổng người!” Triệu Văn Huyên mặt trắng bệch nghiêm túc quật cường kêu oan, khả trong đáy mắt vẫn là hiện tia chột dạ, dù sao ngáng chân Văn Tuyết là chuyện thật, cũng không dám xác định Triệu Văn Uyển thực sự thấy không, câu chuyện nhất thời chuyển, chọn trái hồng mềm Văn Tuyết nói “Văn Tuyết, ngươi nói, là ngươi bản thân không cẩn thận vấp ngã, vẫn là ta ngáng chân ngươi!”
Triệu Văn Tuyết bỗng nhiên bị chỉ ra, cũng có chút hoảng, mới vừa rồi tình cảnh kia nàng cũng không nhớ rõ ràng đến tột cùng có phải hay không bản thân vấp, xem Triệu Văn Huyên bộ dáng khí thế bức người, lại hoảng không biết nói gì cho phải, ngược lại hướng bên người Triệu Văn Uyển trốn tránh. Một màn này dừng ở trong mắt Hoàng ma ma, lại khẩn cấp ngôn từ không rõ ràng nói “Văn Tuyết, ngươi bản thân vấp ngã liền thừa nhận, cũng đừng oan uổng ta!”
Ước chừng là bị Triệu Văn Huyên cấp hù dọa, sau một lúc lâu, Triệu Văn Tuyết mới mở miệng âm thanh nhỏ bé yếu ớt nói “Ta..Ta không biết.”
Hoàng ma ma bị Triệu Văn Huyên làm cho có chút đau đầu, nghe được Triệu Văn Tuyết nói như vậy, cũng chỉ có thể cảm thán nữ nhi này của Diệp thị quá mức đơn thuần nhát gan, bày lên thần sắc nghiêm túc, lập tức ngồi xuống chỗ ngồi chính giữa, làm cho tiểu nha hoàn bưng tới hai tập giấy và bút mực cùng hai bản [nữ tắc], nhất nhất đặt ở trước mặt Triệu Văn Huyên cùng Triệu Văn Tuyết.
“Mỗi người chép năm mươi lần, chép không xong về sau cũng không cần đến học.”
Triệu Văn Uyển liếc mắt thành thật tiến lên, nhìn Triệu Văn Tuyết lộ ra vẻ mặt toàn nước mắt, dưới đáy lòng thở dài, mở miệng cầu tình “Ma ma, năm mươi lần đối với Văn Tuyết mà nói nhiều lắm, sau nói nàng cũng là vô tâm, phạt cái mấy lần là dủ. Về phần Văn Huyên, so với Văn Tuyết lớn hơn mấy tuổi, lại không có khí độ tỷ tỷ, cãi nhau không ra thể thống gì, năm mươi lần vừa lúc để cho nàng nhớ kĩ thôi.”
“Cũng tốt, vậy y theo ý Đại tiểu thư thôi.”
Đang nói đén, Triệu Văn Huyên tay cầm bút phút chốc trở nên trắng bệch, lực đạo dường như muốn bẻ gãy, bả vai khẽ run, không cần nghĩ cũng biết kia buông xuống trên mặt thần sắc ra sao.
Triệu Văn Uyển nói xong, liền làm cho nha hoàn mang đi thay quần áo thường, trước khi đi, liếc liếc mắt một cái hai người cực khổ vùi đầu chép phạt, trong đó một cái tựa hồ có điều cảm ứng nâng đầu, chống lại tầm mắt Triệu Văn Uyển, nhất thời nhoẻn miệng, trong mắt trong suốt lộ ra loại tình cảm cảm kích.
Chính là lời nói kia ở trong tai Triệu Văn Huyên thì phải là tràn đầy ác ý, đương nhiên Triệu đại tiểu thư cũng là ép người không thèm để ý người khác nghĩ như thế nào.
Hai người trong lúc đó sóng ngầm bắt đầu khởi động, Triệu Văn Tuyết là cái ngốc lăng, không giống Diệp thị khôn khéo, hoàn toàn không phát giác đến, bày ra tư thái ở trong phòng chậm rãi đi lại, hành lễ, mỉm cười, đối nhân xử thế, thậm chí bưng một ly trà uống một hớp nước đều cẩn thận chặt chẽ, học được cẩn thận. Từng vòng tư thái đi xuống dưới, Triệu Văn Huyên bị quấy nhiễu không làm được gì, khi tới gần bên cạnh nàng bỗng nhiên hiện lên linh quang, theo bản năng nhìn cái chân của mình ngáng đi ra ngoài.
“Ai ui” Một tiếng kêu to, Triệu Văn Tuyết chính cẩn thận cầm ly trà không kịp phòng bị, thẳng tắp đổ về phía Triệu Văn Uyển trên nhuyễn tháp, người sau phản ứng nhanh, một phen túm trụ nàng đồng thời, trên người một nửa bị nước trà thấm ướt, may là ly trà lạnh, chính là bẩn quần áo thôi.
Triệu Văn Tuyết ở trong khuỷu tay Triệu Văn Uyển, lăng lăng nhìn quần áo bị ly trà làm bẩn một mảnh, hốt hoảng run run, bịt miệng liền khóc lên.
“….” Triệu Văn Uyển còn không có mở miệng đánh gãy khiến cho nàng ngừng khóc, xem nàng ở trong ngực mình run lẩy bẩy khóc thật đáng thương, chính mình dù thế nào đều hoài nghi nàng.
Hoàng ma ma nghe động tĩnh vào phòng, nhìn lên gặp hình ảnh chật vật này, lúc này nhíu mày “Sao lại thế này?”
“Muội muội luyện tập, không cẩn thận va chạm tỷ tỷ liền….” Triệu Văn Huyên nói nuốt lại một nửa, có ý nói được không rõ ràng xúc phạm bắt chước cái nào cũng được.
Hoàng ma ma vừa nghe lại trầm sắc mặt, nàng dạy Triệu Văn Uyển học hay không là một chuyện, mà lại đem quy củ không coi ra gì đánh lên mặt nàng thật là thiếu giáo huấn, Hoàng ma ma khuôn mặt băng lãnh đảo qua Triệu Văn Uyển, ánh mắt nháy mắt lợi hại đứng lên, trong lúc nhất thời trong phòng chỉ có âm thanh Triệu Văn Tuyết nức nở mong manh.
Triệu Văn Uyển cũng không để ý Hoàng ma ma chuẩn bị thu thập mình một bên Triệu Văn Huyên chờ xem kịch vui, đem Triệu Văn Tuyết trong lòng xách đi ra, thần sắc lạnh nhạt hỏi “Ngươi khóc, là ta đánh ngươi, vẫn là chửi?”
Triệu Văn Tuyết sửng sốt, lập tức thút tha thút thít một chút, hung hăng lắc lắc đầu.
“Vậy ngươi khóc cái gì?” Triệu Văn Uyển thực tế cũng bị nàng khóc có chút đau đầu, xem đứa nhỏ này cùng con thỏ tựa như chấn kinh, bộ dáng ngờ nghệch đáng thương.
“Bẩn…Bẩn” Triệu Văn Tuyết chỉ vào chỗ bẩn trên người nàng, vừa khóc đi lên, chính là ý tứ này biểu đạt rõ ràng, chính mình đem quần áo đại tỷ tỷ bẩn sợ ai mắng đâu, kết quả bản thân khóc lên.
Triệu Văn Uyển có chút không nói gì, ngẫm lại cá tính người nọ trước kia, khó trách Triệu Văn Tuyết sợ như vậy “Được rồi, ta lại không trách ngươi khóc cái gì.” Dứt lời, nhẹ nhàng một phen xoa nhẹ đỉnh đàu của nàng, đem theo một tia bất đắc dĩ trấn an nói.
Triệu Văn Tuyết kêu nàng thái độ này khác thường lạc vào trong mộng, nhất thời đã quên khóc, ngây ngốc ngơ ngác nhìn chằm chằm xem nàng, theo sau mới nhớ tới dường như thay Triệu Văn Uyển biện giải nói, “Ta…ta không cẩn thận sơ suất vấp chân, không phải đại tỷ tỷ khi dễ ta!”
Hoàng ma ma đang muốn phát tác cũng là sửng sốt, lại nhìn Triệu Văn Uyển tầm mắt đông lạnh nhìn chằm chằm vào Triệu Văn Huyên một bên, sự tình có chút vòng vo, chợt nghe Triệu Văn Uyển lại đã mở miệng, mũi nhọn cũng là thẳng chỉ Triệu Văn Huyên.
“Này sân nói nhỏ cũng không nhỏ, cũng không có đá cản vấp chân cái gì, sao êm đẹp đến chỗ ngươi liền vấp ngã đâu?”
Triệu Văn Huyên sắc mặt trắng nhợt, trên mặt vẫn còn là duy trì trấn định nói “Tỷ tỷ lời này có ý tứ gì?”
“Có ý tứ gì? Ta tận mắt gặp ngươi ngáng chân Văn Tuyết, Văn Tuyết tuổi so với ngươi nhỏ, học được so với ngươi tốt hơn, ngươi là trong lòng ghen tị thôi?” Triệu Văn Uyển há miệng nói, kỳ thật cũng không thực sự nhìn thấy, chính là lúc này cắn chết nói, Triệu Văn Huyên sao có thể chạy thoát.
“Ngươi ngươi ngươi… oan uổng người!” Triệu Văn Huyên mặt trắng bệch nghiêm túc quật cường kêu oan, khả trong đáy mắt vẫn là hiện tia chột dạ, dù sao ngáng chân Văn Tuyết là chuyện thật, cũng không dám xác định Triệu Văn Uyển thực sự thấy không, câu chuyện nhất thời chuyển, chọn trái hồng mềm Văn Tuyết nói “Văn Tuyết, ngươi nói, là ngươi bản thân không cẩn thận vấp ngã, vẫn là ta ngáng chân ngươi!”
Triệu Văn Tuyết bỗng nhiên bị chỉ ra, cũng có chút hoảng, mới vừa rồi tình cảnh kia nàng cũng không nhớ rõ ràng đến tột cùng có phải hay không bản thân vấp, xem Triệu Văn Huyên bộ dáng khí thế bức người, lại hoảng không biết nói gì cho phải, ngược lại hướng bên người Triệu Văn Uyển trốn tránh. Một màn này dừng ở trong mắt Hoàng ma ma, lại khẩn cấp ngôn từ không rõ ràng nói “Văn Tuyết, ngươi bản thân vấp ngã liền thừa nhận, cũng đừng oan uổng ta!”
Ước chừng là bị Triệu Văn Huyên cấp hù dọa, sau một lúc lâu, Triệu Văn Tuyết mới mở miệng âm thanh nhỏ bé yếu ớt nói “Ta..Ta không biết.”
Hoàng ma ma bị Triệu Văn Huyên làm cho có chút đau đầu, nghe được Triệu Văn Tuyết nói như vậy, cũng chỉ có thể cảm thán nữ nhi này của Diệp thị quá mức đơn thuần nhát gan, bày lên thần sắc nghiêm túc, lập tức ngồi xuống chỗ ngồi chính giữa, làm cho tiểu nha hoàn bưng tới hai tập giấy và bút mực cùng hai bản [nữ tắc], nhất nhất đặt ở trước mặt Triệu Văn Huyên cùng Triệu Văn Tuyết.
“Mỗi người chép năm mươi lần, chép không xong về sau cũng không cần đến học.”
Triệu Văn Uyển liếc mắt thành thật tiến lên, nhìn Triệu Văn Tuyết lộ ra vẻ mặt toàn nước mắt, dưới đáy lòng thở dài, mở miệng cầu tình “Ma ma, năm mươi lần đối với Văn Tuyết mà nói nhiều lắm, sau nói nàng cũng là vô tâm, phạt cái mấy lần là dủ. Về phần Văn Huyên, so với Văn Tuyết lớn hơn mấy tuổi, lại không có khí độ tỷ tỷ, cãi nhau không ra thể thống gì, năm mươi lần vừa lúc để cho nàng nhớ kĩ thôi.”
“Cũng tốt, vậy y theo ý Đại tiểu thư thôi.”
Đang nói đén, Triệu Văn Huyên tay cầm bút phút chốc trở nên trắng bệch, lực đạo dường như muốn bẻ gãy, bả vai khẽ run, không cần nghĩ cũng biết kia buông xuống trên mặt thần sắc ra sao.
Triệu Văn Uyển nói xong, liền làm cho nha hoàn mang đi thay quần áo thường, trước khi đi, liếc liếc mắt một cái hai người cực khổ vùi đầu chép phạt, trong đó một cái tựa hồ có điều cảm ứng nâng đầu, chống lại tầm mắt Triệu Văn Uyển, nhất thời nhoẻn miệng, trong mắt trong suốt lộ ra loại tình cảm cảm kích.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.