Chương 6: Chưa thấy qua đồ ĐẦN CỠ NÀY
Bạch Lộ Vị Song
21/05/2022
Dựa theo kịch bản ban đầu của sói xám Diệp đại nhân, lẽ ra hắn phải âm thầm đào một cái hố, dụ dỗ Thất điện hạ rơi vào đó. Sau đó vị điện hạ này trưng ra vẻ mặt tuyệt vọng hướng hắn gào thét "Ngươi là đồ lừa đảo"
Thê thảm, bất lực lại phẫn nộ.
Như vậy lúc này, Diệp Tương Bạch liền có thể khoát tay áo, ngọc thụ lâm phong từ trên cao nhìn xuống nói: "Xưa nay lòng người khó dò, hôm nay giáo huấn điện hạ bài học này thì nên ghi nhớ." . truyện teen hay
Lời lẽ thương xót, lại phối hợp với ánh mắt lạnh lẽo, thật sự quá hoàn hảo, thú vị, bá khí chừng nào!
Thế nhưng tên ngốc nằm trên giường hoàn toàn không cho hắn cơ hội biểu diễn một màn đó.
Căn phòng chìm trong yên lặng, Triệu Trường Niệm trúng độc hôn mê nằm ở trên giường, sắc mặt xanh tím. Bên cạnh là Diệp Tương Bạch không trúng độc, cúi đầu nhìn nàng, sắc mặt cũng xanh tím.
Hắn đã lo hết mọi việc cho chu toàn, hết thảy thuận lợi, chỉ cần để cho ngự y tới xem một chút cho thương thế Thất điện hạ, sau đó bẩm báo lại cho hoàng thượng, lại thêm tin sử giám ngục chết, năm nay việc đốc quản quân lương liền có nửa khả năng rơi vào tay người khác, cũng sẽ không rơi vào tay Thái tử chấm mút.
Nhưng hắn nửa điểm cũng không thể cao hứng, còn cảm thấy có chút gắt gỏng.
"Quốc Công, ngự y đã đến." Cung nhân cách rèm cừa ở bên ngoài thấp giọng bẩm.
Diệp Tương Bạch lên tiếng, đem khăn lau sạch sẽ số thuốc còn lại trên người Trường Niệm, tiện tay giúp nàng kéo lại áo bào, nghĩ ngợi một chút rồi hỏi: "Các ngươi ai có nhiệm vụ để mắt đến Thất Hoàng Tử?"
Cung nhân sững sờ, tựa hồ không nghĩ hắn sẽ hỏi cái này, nhưng sau một hồi vẫn lưu loát đáp: "Thất Hoàng Tử hiếm khi xuất hiện trước mặt mọi người, tin tức không nhiều, bất quá có mấy vị đại nhân tiếp xúc đều nói, điện hạ tâm tư đơn thuần, nhẹ dạ dễ tin."
Chỗ nào tâm tư đơn thuần, rõ ràng chính là ngu xuẩn tìm đường chết. Nếu hắn thật sự động sát tâm, người hiện tại chắc chắn đã đi xuống Hoàng Tuyền mà hắn còn không biết.
Có thể sống đến bây giờ cũng là kỳ tích.
Khẽ thở dài, Diệp Tương Bạch khoát tay: "Không cần phải để ý đến hắn, đi làm việc đi."
"Vâng." Cung nhân hành lễ lui ra.
Triệu Trường Niệm cảm thấy mình gặp ác mộng, trong mộng có núi đao biển lửa, dây sắt chảo dầu, nàng không trốn đi đâu được. Toàn thân trên dưới đều đau đến điên người. Thật vất vả nhìn ra xa phát hiện có dòng suối trong vắt, nàng chạy như bay nhảy vào, kết quả lại chết chìm, không thở được, chỉ có thể vùng vẫy trong tuyệt vọng.
"Đau..."
Một tiếng rên rỉ tràn ra khỏi khẽ răng, tứ chi đột nhiên có tri giác. Trường Niệm giật giật ngón tay, mơ hồ nghe thấy bên cạnh có người nói chuyện.
"Thần có tội, thỉnh bệ hạ trách phạt."
"Ái khanh có tội gì? Là Niệm Nhi xương cốt quá yếu, đứa nhỏ này sinh non, cơ thể yếu ớt nhiều bệnh khó tránh khỏi."
Hoá ra là giọng nói của phụ hoàng? Trường Niệm giật mình, cố sức mở mắt, nghiêng đầu nhìn.
Có người ngồi ở bàn trà bên ngoài vách ngăn, xuyên qua bức ngăn trạm chỗ rỗng hình hoa, ẩn hiện long bào màu vàng rực rỡ.
"Điện hạ tỉnh rồi?" Hồng Tụ đang đứng bên giường hô nhỏ một tiếng, mừng rỡ nắm tay nàng, sau đó vội vàng nâng váy chạy ra ngoài bẩm báo.
Chỉ trong một lát, liền có cung nhân đến dìu nàng ra ngoài hành lễ.
Mông đau đến tê dại, Trường Niệm ánh mắt lại sáng ngời, mặc cho cung nhân đang dìu lấy nàng, mũi chân liền dùng sức bước đi, nhanh chóng đi đến trước bàn trà.
"Nhi thần thỉnh an phụ hoàng!"
Hai đầu gối quỳ xuống đất, đau đến mức khiến người ta nhe rang. Trường Niệm ngược lại hít hai ngụm khí lạnh, sau đó dập đầu lạy.
Diệp Tương Bạch đứng ở bên cạnh, dư quang liếc nàng một cái, mím môi.
Những hoàng tử khác đều đã được ban ân xá chắp tay thi lễ. Bên này Thất Hoàng Tử vẫn còn muốn dập đầu, nhưng nàng lại không thấy ủy khuất, ngược lại dập rất kiên quyết. Nếu không phải trên mặt đất có lót thảm, sợ là đập đến ra tiếng.
Bất quá ngẫm lại, trừ những dịp lễ lớn, Thất Hoàng Tử hẳn là đã nửa năm chưa gặp bệ hạ.
Đúng là kẻ đáng thương.
Hoàng đế nhiều nhi tử, vị Thất Hoàng Tử này lại không có gì ấn tượng đối với ngài, đương nhiên cũng không có nhiều tình cảm. Nếu không phải Diệp Tương Bạch nói nên đến xem, hoàng thượng hôm nay cũng không ngồi ở đây. Bất quá người trong hoàng thất am hiểu nhất chính là công phu diễn xuất, dù đã thật lâu không gặp đứa con trai này, hắn cũng vẫn hiền lành nói:
"Thân thể không thoải mái thì đừng nên quỳ, đứng lên đi."
"Đa tạ phụ hoàng!"
Trường Niệm đứng dậy, ngồi cũng không được, chỉ có thể để cung nhân dìu ở bên cạnh. Bất quá nàng thật sự vui vẻ, khuôn mặt tái nhợt ửng đỏ, đôi mắt sáng ngời như lưu ly lưu chuyển.
Diệp Tương Bạch nhìn thoáng qua, thầm mắng một câu đồ đần.
Đế vương vốn vô tình, hoàng đế xưa nay sẽ không vì tình thân mà cảm động, nàng hiện tại vẻ mặt cao hứng cũng vô dụng.
"Thái tử lần này hạ thủ có hơi nặng, trẫm đã cho người truyền hắn, chờ hắn tới bồi tội." Hoàng đế nửa trách cứ nửa trấn an nói, "Bất quá ngươi cũng thế, đang êm đẹp đi trêu chọc hắn làm gì?"
Trường Niệm nháy mắt mấy cái, nhỏ giọng nói: "Nhi thần biết sai."
Biết sai cái gì? Trước mặt có Thái tử lòng dạ hẹp hòi, sau lưng có hắn hãm hại, người này còn thấy đó là lỗi của mình? Diệp Tương Bạch nghe được mắt thầm trợn trắng, nhịn không được liền nói một câu: "Thất điện hạ tính tình ngay thẳng, quả thực dễ dàng đắc tội với người khác."
Lời ra khỏi miệng, hắn liền hối hận.
Hắn làm gì vậy? Giúp Triệu Trường Niệm không có lợi cho hắn, tại sao hắn lại mở miệng? Hắn chỉ đến thổi gió bên tai Hoàng đế, cũng không phải tới giải vây cho đồ đần.
Hoàng đế nghe lời hắn nói, có chút ngoài ý muốn, liếc hắn một cái, sờ râu nói: "Ái khanh nói cũng có lý."
Trường Niệm nghe, không cảm thấy Diệp Tương Bạch giúp nàng, còn tưởng rằng đang chỉ trích, khuôn mặt nhỏ nhắn xịu xuống, mở miệng liền muốn biện hộ.
Diệp Tương Bạch nhíu mày, biết đồ đần này muốn làm gì, vội vàng đuổi người, lên tiếng trước: "Điện hạ bị thương nặng, vẫn là đi nghỉ ngơi trước đi."
"Ta không sao!" Nghe hắn muốn đuổi nàng đi, Trường Niệm lập tức lắc đầu.
Diệp Tương Bạch cắn răng, duy trì nụ cười trên mặt: "Ngự y nói ngài bị thương nặng, xém chút mất mạng, ngài không cần gắng sức."
"Ta... Ta còn có thể kiên trì một lát." Trường Niệm đáng thương nhìn hắn.
Thật vất vả phụ hoàng mới đến chỗ nàng một hôm, nàng muốn nhìn nhiều một chút không được sao?
Không được!
Diệp Tương Bạch nheo mắt lại, sắc mặt nàng đã khó coi như vậy, thân thể cũng run rẩy, chứng tỏ thuốc của hắn công dụng quá tốt, đủ để cho Hoàng thượng động lòng trắc ẩn. Nhưng nàng ráng chống đỡ không sao là có ý gì? Hủy đi chuyện tốt của hắn thì sao?
Hắn quay đầu, nhìn Hồng Đề một chút.
Cung nữ này so với Thất Hoàng Tử thông minh hơn nhiều, lập tức giật giật ống tay áo của nàng.
Trường Niệm cúi đầu, bĩu môi, khàn giọng hướng Hoàng đế hành lễ: "Thần cáo lui trước."
"Đi nghỉ ngơi đi." Hoàng đế xua tay, cũng không thèm nhìn nàng.
Diệp Tương Bạch liếc mắt nhìn, liền thấy Thất điện hạ đột nhiên như mất đi sức lực. Cả người choáng váng, được người khác đỡ vào giường ở bên trong, bị chăn vây thành một đoàn.
Từ xa nhìn tới chỉ có thể nhìn thấy chăn bông cuộn tròn ở trên giường. Thế nhưng không biết tại sao, Diệp Tương Bạch lại có trực giác.
Cái đồ đần này khẳng định đỏ mắt rồi.
Thê thảm, bất lực lại phẫn nộ.
Như vậy lúc này, Diệp Tương Bạch liền có thể khoát tay áo, ngọc thụ lâm phong từ trên cao nhìn xuống nói: "Xưa nay lòng người khó dò, hôm nay giáo huấn điện hạ bài học này thì nên ghi nhớ." . truyện teen hay
Lời lẽ thương xót, lại phối hợp với ánh mắt lạnh lẽo, thật sự quá hoàn hảo, thú vị, bá khí chừng nào!
Thế nhưng tên ngốc nằm trên giường hoàn toàn không cho hắn cơ hội biểu diễn một màn đó.
Căn phòng chìm trong yên lặng, Triệu Trường Niệm trúng độc hôn mê nằm ở trên giường, sắc mặt xanh tím. Bên cạnh là Diệp Tương Bạch không trúng độc, cúi đầu nhìn nàng, sắc mặt cũng xanh tím.
Hắn đã lo hết mọi việc cho chu toàn, hết thảy thuận lợi, chỉ cần để cho ngự y tới xem một chút cho thương thế Thất điện hạ, sau đó bẩm báo lại cho hoàng thượng, lại thêm tin sử giám ngục chết, năm nay việc đốc quản quân lương liền có nửa khả năng rơi vào tay người khác, cũng sẽ không rơi vào tay Thái tử chấm mút.
Nhưng hắn nửa điểm cũng không thể cao hứng, còn cảm thấy có chút gắt gỏng.
"Quốc Công, ngự y đã đến." Cung nhân cách rèm cừa ở bên ngoài thấp giọng bẩm.
Diệp Tương Bạch lên tiếng, đem khăn lau sạch sẽ số thuốc còn lại trên người Trường Niệm, tiện tay giúp nàng kéo lại áo bào, nghĩ ngợi một chút rồi hỏi: "Các ngươi ai có nhiệm vụ để mắt đến Thất Hoàng Tử?"
Cung nhân sững sờ, tựa hồ không nghĩ hắn sẽ hỏi cái này, nhưng sau một hồi vẫn lưu loát đáp: "Thất Hoàng Tử hiếm khi xuất hiện trước mặt mọi người, tin tức không nhiều, bất quá có mấy vị đại nhân tiếp xúc đều nói, điện hạ tâm tư đơn thuần, nhẹ dạ dễ tin."
Chỗ nào tâm tư đơn thuần, rõ ràng chính là ngu xuẩn tìm đường chết. Nếu hắn thật sự động sát tâm, người hiện tại chắc chắn đã đi xuống Hoàng Tuyền mà hắn còn không biết.
Có thể sống đến bây giờ cũng là kỳ tích.
Khẽ thở dài, Diệp Tương Bạch khoát tay: "Không cần phải để ý đến hắn, đi làm việc đi."
"Vâng." Cung nhân hành lễ lui ra.
Triệu Trường Niệm cảm thấy mình gặp ác mộng, trong mộng có núi đao biển lửa, dây sắt chảo dầu, nàng không trốn đi đâu được. Toàn thân trên dưới đều đau đến điên người. Thật vất vả nhìn ra xa phát hiện có dòng suối trong vắt, nàng chạy như bay nhảy vào, kết quả lại chết chìm, không thở được, chỉ có thể vùng vẫy trong tuyệt vọng.
"Đau..."
Một tiếng rên rỉ tràn ra khỏi khẽ răng, tứ chi đột nhiên có tri giác. Trường Niệm giật giật ngón tay, mơ hồ nghe thấy bên cạnh có người nói chuyện.
"Thần có tội, thỉnh bệ hạ trách phạt."
"Ái khanh có tội gì? Là Niệm Nhi xương cốt quá yếu, đứa nhỏ này sinh non, cơ thể yếu ớt nhiều bệnh khó tránh khỏi."
Hoá ra là giọng nói của phụ hoàng? Trường Niệm giật mình, cố sức mở mắt, nghiêng đầu nhìn.
Có người ngồi ở bàn trà bên ngoài vách ngăn, xuyên qua bức ngăn trạm chỗ rỗng hình hoa, ẩn hiện long bào màu vàng rực rỡ.
"Điện hạ tỉnh rồi?" Hồng Tụ đang đứng bên giường hô nhỏ một tiếng, mừng rỡ nắm tay nàng, sau đó vội vàng nâng váy chạy ra ngoài bẩm báo.
Chỉ trong một lát, liền có cung nhân đến dìu nàng ra ngoài hành lễ.
Mông đau đến tê dại, Trường Niệm ánh mắt lại sáng ngời, mặc cho cung nhân đang dìu lấy nàng, mũi chân liền dùng sức bước đi, nhanh chóng đi đến trước bàn trà.
"Nhi thần thỉnh an phụ hoàng!"
Hai đầu gối quỳ xuống đất, đau đến mức khiến người ta nhe rang. Trường Niệm ngược lại hít hai ngụm khí lạnh, sau đó dập đầu lạy.
Diệp Tương Bạch đứng ở bên cạnh, dư quang liếc nàng một cái, mím môi.
Những hoàng tử khác đều đã được ban ân xá chắp tay thi lễ. Bên này Thất Hoàng Tử vẫn còn muốn dập đầu, nhưng nàng lại không thấy ủy khuất, ngược lại dập rất kiên quyết. Nếu không phải trên mặt đất có lót thảm, sợ là đập đến ra tiếng.
Bất quá ngẫm lại, trừ những dịp lễ lớn, Thất Hoàng Tử hẳn là đã nửa năm chưa gặp bệ hạ.
Đúng là kẻ đáng thương.
Hoàng đế nhiều nhi tử, vị Thất Hoàng Tử này lại không có gì ấn tượng đối với ngài, đương nhiên cũng không có nhiều tình cảm. Nếu không phải Diệp Tương Bạch nói nên đến xem, hoàng thượng hôm nay cũng không ngồi ở đây. Bất quá người trong hoàng thất am hiểu nhất chính là công phu diễn xuất, dù đã thật lâu không gặp đứa con trai này, hắn cũng vẫn hiền lành nói:
"Thân thể không thoải mái thì đừng nên quỳ, đứng lên đi."
"Đa tạ phụ hoàng!"
Trường Niệm đứng dậy, ngồi cũng không được, chỉ có thể để cung nhân dìu ở bên cạnh. Bất quá nàng thật sự vui vẻ, khuôn mặt tái nhợt ửng đỏ, đôi mắt sáng ngời như lưu ly lưu chuyển.
Diệp Tương Bạch nhìn thoáng qua, thầm mắng một câu đồ đần.
Đế vương vốn vô tình, hoàng đế xưa nay sẽ không vì tình thân mà cảm động, nàng hiện tại vẻ mặt cao hứng cũng vô dụng.
"Thái tử lần này hạ thủ có hơi nặng, trẫm đã cho người truyền hắn, chờ hắn tới bồi tội." Hoàng đế nửa trách cứ nửa trấn an nói, "Bất quá ngươi cũng thế, đang êm đẹp đi trêu chọc hắn làm gì?"
Trường Niệm nháy mắt mấy cái, nhỏ giọng nói: "Nhi thần biết sai."
Biết sai cái gì? Trước mặt có Thái tử lòng dạ hẹp hòi, sau lưng có hắn hãm hại, người này còn thấy đó là lỗi của mình? Diệp Tương Bạch nghe được mắt thầm trợn trắng, nhịn không được liền nói một câu: "Thất điện hạ tính tình ngay thẳng, quả thực dễ dàng đắc tội với người khác."
Lời ra khỏi miệng, hắn liền hối hận.
Hắn làm gì vậy? Giúp Triệu Trường Niệm không có lợi cho hắn, tại sao hắn lại mở miệng? Hắn chỉ đến thổi gió bên tai Hoàng đế, cũng không phải tới giải vây cho đồ đần.
Hoàng đế nghe lời hắn nói, có chút ngoài ý muốn, liếc hắn một cái, sờ râu nói: "Ái khanh nói cũng có lý."
Trường Niệm nghe, không cảm thấy Diệp Tương Bạch giúp nàng, còn tưởng rằng đang chỉ trích, khuôn mặt nhỏ nhắn xịu xuống, mở miệng liền muốn biện hộ.
Diệp Tương Bạch nhíu mày, biết đồ đần này muốn làm gì, vội vàng đuổi người, lên tiếng trước: "Điện hạ bị thương nặng, vẫn là đi nghỉ ngơi trước đi."
"Ta không sao!" Nghe hắn muốn đuổi nàng đi, Trường Niệm lập tức lắc đầu.
Diệp Tương Bạch cắn răng, duy trì nụ cười trên mặt: "Ngự y nói ngài bị thương nặng, xém chút mất mạng, ngài không cần gắng sức."
"Ta... Ta còn có thể kiên trì một lát." Trường Niệm đáng thương nhìn hắn.
Thật vất vả phụ hoàng mới đến chỗ nàng một hôm, nàng muốn nhìn nhiều một chút không được sao?
Không được!
Diệp Tương Bạch nheo mắt lại, sắc mặt nàng đã khó coi như vậy, thân thể cũng run rẩy, chứng tỏ thuốc của hắn công dụng quá tốt, đủ để cho Hoàng thượng động lòng trắc ẩn. Nhưng nàng ráng chống đỡ không sao là có ý gì? Hủy đi chuyện tốt của hắn thì sao?
Hắn quay đầu, nhìn Hồng Đề một chút.
Cung nữ này so với Thất Hoàng Tử thông minh hơn nhiều, lập tức giật giật ống tay áo của nàng.
Trường Niệm cúi đầu, bĩu môi, khàn giọng hướng Hoàng đế hành lễ: "Thần cáo lui trước."
"Đi nghỉ ngơi đi." Hoàng đế xua tay, cũng không thèm nhìn nàng.
Diệp Tương Bạch liếc mắt nhìn, liền thấy Thất điện hạ đột nhiên như mất đi sức lực. Cả người choáng váng, được người khác đỡ vào giường ở bên trong, bị chăn vây thành một đoàn.
Từ xa nhìn tới chỉ có thể nhìn thấy chăn bông cuộn tròn ở trên giường. Thế nhưng không biết tại sao, Diệp Tương Bạch lại có trực giác.
Cái đồ đần này khẳng định đỏ mắt rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.