Triều Thiên Nhất Côn

Chương 46: Cười dữ tợn

Ôn Thụy An

03/07/2014

Vương Tiểu Thạch bắn ra ba mũi tên, đột nhiên ngước lên trời cười dữ tợn.

Nụ cười của hắn không còn khổ, mà là hổ.

Hổ gầm gió nổi, hổ gào rồng ngâm.

Hắn dùng một quyền đánh bay tổng quản biệt thự Tôn Thu Bì, một cước đá văng lãnh tụ Thác phái Lê Tỉnh Đường đang muốn tấn công chiếm ưu thế, tiếng cười dữ tợn của hắn đẩy lão đại Đỉnh phái Khuất Hoàn đang chắn đường lui lại bảy tám bước, sau đó ý còn chưa hết lại lui thêm bảy tám bước nữa, những người khác xông đến vây công đều bị Thái Dương thần nỏ trên tay hắn bức lui.

Lúc này, Đồng Quán, Vương Phủ (cùng với hai tên thủ hạ của hắn) lập tức bảo vệ Thái Kinh còn chưa tỉnh hồn.

Vương Tiểu Thạch lập tức rời đi.

Hắc Quang Thượng Nhân, Thiên Hạ Đệ Thất, Nhất Gia đang phân biệt ứng phó với ba mũi tên chết người vừa đổi hướng kia.

Vương Tiểu Thạch đột nhiên đi nhanh.

Nếu như hắn muốn phá vòng vây rời đi, cho dù hắn lợi hại đến đâu, khinh công cao đến thế nào, trong thời gian này cũng sẽ bị ít nhất ba ngàn thị vệ và đại nội cao thủ được điều tới ngăn cản bao vây.

Hắn tuyệt đối không đi được.

Nhưng Vương Tiểu Thạch không phải xông ra ngoài, mà là xông vào phía trong.

Đây là biệt thự Biệt Dã, cũng là hành cung của Thái Kinh. Hắn xông vào phía trong, cũng chỉ có một con đường chết.

Bởi vì nơi ấy không có đường, là đường cùng.

Nhưng Vương Tiểu Thạch vẫn cứ xông vào, giống như không muốn sống. Vào lúc này hắn lại không lùi mà tiến tới, hơn nữa còn tấn công vào trung tâm và hạch tâm đại bản doanh của Thái Kinh.

Lần này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu Thái Kinh và đồng đảng, nhất thời không ngăn cản được.

Chỉ có một người ngoại lệ, “Thần Du Gia Gia” Diệp Vân Diệt.

Hắn hận chết Vương Tiểu Thạch.



Hắn vẫn luôn quan sát nhất cử nhất động của Vương Tiểu Thạch, thậm chí còn không chớp mắt.

Hắn cho rằng Vương Tiểu Thạch là hòn đá chướng ngại trên tiền đồ của hắn. Nếu không phải vì Vương Tiểu Thạch, Thái Kinh nhất định đã bổ nhiệm hắn làm cao quan chức trọng rồi.

Nhưng hắn cho rằng thời cơ vẫn chưa mất.

Hắn nhìn chuẩn Vương Tiểu Thạch, chỉ cần bắt được Vương Tiểu Thạch, hoặc là giết Vương Tiểu Thạch, chiến công bằng trời này sẽ là của hắn, bất cứ ai cũng không thể sánh bằng.

Cho nên, Vương Tiểu Thạch càng hao phí thời gian tâm lực, càng khiến cho Thái Kinh hao tổn tâm thần, hắn biết chiến công của mình sẽ càng lớn, sau này địa vị càng không thể xem thường, do đó hắn càng tập trung tinh thần, chỉ đợi toàn lực một kích tất sát.

Cuối cùng hắn đã chờ được.

Vương Tiểu Thạch dùng tên bắn vào ba đại cao thủ Nhất Gia, Chiêm Biệt Dã, Thiên Hạ Đệ Thất, nhưng lại bỏ quên mấy hắn.

Vì vậy hắn lập tức ra tay, xuất thủ một quyền, đánh vào lưng Vương Tiểu Thạch.

Tình huống rất rõ ràng, nếu như hắn có thể một quyền đánh ngã, đánh chết Vương Tiểu Thạch, hắn sẽ lập nên chiến công phi thường trước mặt Thái tướng; còn nếu như không thể, chỉ cần hắn cầm chân Vương Tiểu Thạch một chút, một thoáng, một trận, như vậy Vương Tiểu Thạch bị đông đảo cường địch liên thủ bao vây nhất định không chạy thoát được, công lao này cũng không thiếu hắn.

Do đó hắn đánh tới một quyền. Một quyền này thủ thế đã lâu, lại chỉ giống như vừa sẩy tay, sẩy chân tự nhiên đánh ra.

Một quyền này giống như chẳng có gì.

Thực ra, tất cả sự vật trên đời đều chỉ giống như “chẳng có gì”. Ngươi tùy tiện nhặt một hòn đá trên đất lên, nó cũng chẳng có gì. Nhưng nếu như ngươi cẩn thận nghiên cứu, phân tích, thực ra một hòn đá chẳng có gì như vậy, bình thường đều phải trải qua vạn năm vỏ trái đất phát triển biến hoá, gió sương ăn mòn, núi lửa dung nham hun đúc, trải qua bao nhiêu thời đại diễn biến, nhìn hết bao nhiêu thế thái nhân tình, mộng ảo không hoa, hôm nay mới có thể trở thành một hòn đá nhỏ xem ra “chẳng có gì” trên tay ngươi dễ dàng nhặt lên.

Từ khi Diệp Vân Diệt luyện thành “Thất Thủ quyền”, bản thân hắn chính là một thanh thần binh, không cần dựa vào vũ khí khác.

Hắn vẫn luôn chờ đánh một quyền này, hiện giờ hắn đã đánh ra một quyền này.

Diệp Thần Du luôn cho rằng, mỗi lần cố gắng nỗ lực, thông thường đều sẽ có đền bù gấp bội.

Cho nên hắn chịu chờ, chờ đợi thời cơ thi triển sở trưởng.

Cho nên hắn muốn thử, thử các loại phương thức và chiêu thức khác nhau, một lần không được thì hai lần, đến khi nào hoàn toàn đạt được thắng lợi mới thôi.

Hắn cũng giống như người bình thường, nếm đủ khảo nghiệm và rèn luyện của thất bại. Phần lớn thời gian, mọi người đều giễu cợt và cười nhạo thất bại và khó khăn của hắn, chứ không phải khích lệ và đồng tình. Hắn cũng giống như phần lớn mọi người, khi phải một thân một mình đối mặt với những khảo nghiệm gay gắt liên tục, hắn cảm thấy trời cao đang bạc đãi mình.



Mỗi lần gặp phải những khiêu chiến trọng đại, bước ngoặt trọng yếu này, hắn đều muốn từ bỏ, nhưng cuối cùng lại không từ bỏ.

Bởi vì tại thời điểm đó, hắn luôn nghĩ đến một số chuyện.

Long đầu lão đại Thiên Cơ Trương Tam Bá vào lúc tráng niên từng bị người ta đánh cho thất bại thảm hại, sợ hãi như chó nhà có tang, thiên hạ tuy lớn nhưng gần như không chỗ dung thân. Y mang theo vài đồ đệ lưu lạc khắp nơi, cuối cùng vẫn có thể đứng lên từ trong tuyệt cảnh, hơn nữa còn khiến cho tổ chức Thiên Cơ càng lớn mạnh cường thịnh hơn.

Trương Tam Bá là dùng “phấn đấu” để chống lại thất bại.

Tổng lâu chủ Kim Phong Tế Vũ lâu Tô Mộng Chẩm, thân thể có cả bảy mươi hai loại bệnh, bệnh đến nửa chết nửa sống, hơn nữa còn bị đứt một chân, lại phân tâm vì phải đối kháng với cường địch Lục Phân Bán đường, bị thủ hạ thân tín Bạch Sầu Phi thừa cơ hội. Trước tiên y bị trúng độc, sau đó còn trúng mai phục, đến nỗi quyền hành hoàn toàn mất hết. Nhưng y lại có thể ẩn nhẫn che giấu, giữ được tính mạng, cho đến một ngày có thể tận mắt nhìn thấy kẻ thù Bạch Sầu Phi thất bại và diệt vong, y mới tự sát chết đi.

Tô Mộng Chẩm là dùng “bất khuất” để cầu thắng trong bại.

Diệp Thần Du cảm thấy trong cuộc đời, tại khoảnh khắc đối mặt với khảo nghiệm, ăn năn hối hận, lùi bước sợ hãi là chẳng có chút ý nghĩa nào. Có người có thể vượt qua những thử thách này, có người thì lại không. Có người có thể vượt qua các loại khốn cảnh, hơn nữa còn dùng khốn cảnh để rèn luyện ngọn lửa kiên cường bất khuất của mình, nhưng có người chỉ có thể cả ngày bàng hoàng, tuyệt vọng, chán nản, hận đời.

Hắn mặc kệ.

Hắn bất chấp tất cả, đấu tranh đến cùng, không chết không khuất, phấn đấu không dừng.

Hắn tin chắc, chỉ cần có thể kiên trì, hơn nữa kiên trì tới cùng, thông thường đều có thể được toại nguyện.

Hắn tình nguyện tin vào điều này, cho nên hắn có thể nhẫn nại, chờ đợi, dùng sự bền lòng và nghị lực. Một loại võ công luyện không tốt, hắn đổi sang một loại khác; một dạng tuyệt chiêu luyện không được, hắn đổi thành luyện một dạng khác.

Hắn biết phải trải qua cố gắng và khó khăn, mới có thể đợi được kết quả tốt nhất.

Cho nên hắn nhịn, hắn chờ.

Hắn nhịn và chờ để đánh một quyền này.

Một quyền này của hắn mục đích là đánh hạ Vương Tiểu Thạch.

Hắn muốn đánh ngã Vương Tiểu Thạch.

Nếu không phải còn có một người và bàn tay của y, đột nhiên, bỗng nhiên, đột ngột, thình lình, thoáng chốc, bất ngờ, bất chợt, phút chốc, vội vàng chen vào giữa Diệp Vân Diệt và Vương Tiểu Thạch, nói không chừng Thần Du Gia Gia… cũng không ai biết kết quả cuối cùng… thật sự có thể một quyền đánh ngã Vương Tiểu Thạch.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Triều Thiên Nhất Côn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook