Chương 74: Hòn đá bị thương
Ôn Thụy An
03/07/2014
Vương Tiểu Thạch cũng không thừa thắng truy kích, chỉ lặng lẽ cúi người, nhặt những mảnh đá vỡ.
Thần sắc của hắn quý trọng như vậy, bi thương như vậy, trong mắt tràn đầy tình cảm và yêu thương, giống như đó không phải đá mà là con của hắn.
Ngay cả Ôn Nhu luôn thích trêu đùa, nhìn thứ gì cũng không vừa mắt, lúc này thấy vậy cũng không khỏi có phần cảm động.
- Đá cũng có sinh mệnh.
Trong giọng nói của Vương Tiểu Thạch tràn đầy áy náy và thương tiếc:
- Nó có tình cảm.
Phương Ứng Khán lại rất thành khẩn nói:
- Xin lỗi, nó quá mạnh, ta thu thế không được, đã đánh vỡ nó.
Hắn thực ra không phải thành khẩn, mà là kính trọng.
Hắn kính trọng Vương Tiểu Thạch kính trọng hòn đá của mình, bởi vì đá chính là thần binh lợi khí của Vương Tiểu Thạch.
Một kiếm thủ giỏi nên xem kiếm của mình như tính mạng.
Vương Tiểu Thạch đối với đá của hắn cũng có loại tình cảm này.
Điểm này Phương Ứng Khán hiểu rõ, cho nên hắn tôn kính.
- Vì cứu người.
Giọng nói của Vương Tiểu Thạch vẫn rất bi thương:
- Ta đành phải hi sinh nó. Mỗi hòn đá đều khác nhau, tinh thạch là hiếm thấy nhất trên thế gian, bể một khối thì ít đi một khối.
Sau đó hắn ngẩng đầu, nhìn về phía Phương Ứng Khán:
- Kiếm của ngươi cũng là kiếm tốt, nó đã bị thương, ngươi nên giữ gìn nó cho tốt.
- Đúng vậy.
Phương Ứng Khán nghiêm nghị nói:
- Cảm ơn.
- Tại sao ngươi lại tới đây?
Vương Tiểu Thạch hỏi.
- Vì muốn bức ngươi ra tay.
Phương Ứng Khán đáp.
Vương Tiểu Thạch cười khổ:
- Vì muốn bức ra quân bài sát thủ của ta, các ngươi không ngại đường xá xa xôi chạy đến đây?
Phương Ứng Khán nhướng mày:
- Cũng để xem thử có thể giết được ngươi hay không. Nếu ta có thể giết ngươi, vậy tên của ta cũng có thể đổi rồi.
Vương Tiểu Thạch cảm thấy hứng thú:
- Đổi tên? Đổi tên gì? Phương Ứng Khán, không phải mọi người đều nên nhìn ngươi cho kỹ sao?
Phương Ứng Khán cười:
- Chỉ cần mọi người đều nhìn vào ta, ta càng nên đổi tên.
Vương Tiểu Thạch nói:
- Cái tên này không dễ đổi.
Phương Ứng Khán nói:
- Đã đổi xong rồi.
Vương Tiểu Thạch hỏi:
- Có thể cho biết hay không?
Phương Ứng Khán gật đầu.
Hắn chỉ nói hai chữ:
- Thập Thanh.
Vương Tiểu Thạch vừa nghe, cả người chấn động, sắc mặt lại trầm xuống.
Trong nháy mắt này, Lương A Ngưu, Phương Hận Thiếu, Hà Tiểu Hà đều cảm giác được, từ khi bọn họ quen biết Vương Tiểu Thạch tới nay, chưa từng thấy hắn kinh ngạc như vậy.
Vì sao?
Cái tên “Thập Thanh” này có chỗ nào đặc biệt?
Chợt nghe Vương Tiểu Thạch cười lạnh nói:
- Thật có chí khí.
Phương Ứng Khán vui vẻ nói:
- Đại trượng phu nên như thế.
- Ta lại không hiểu.
Lần này người cất tiếng là đại tiểu thư danh nữ hiệp tiểu cô nương Ôn Nhu của chúng ta:
- Thập Thanh, Thập Thanh, như vậy có gì ghê gớm? Có chí khí gì?
Nàng lẩm bẩm (nhưng vừa lớn tiếng vừa hung dữ):
- Phương Thập Thanh? Vậy thì có gì. Không bằng gọi là Thập Kim (nhặt vàng), Thập Ngân (nhặt bạc), Thập Bí Cấp (nhặt bí kíp), Thập Nhân Nha Tuệ (học mót)… vậy còn thú vị hơn. Các người nghe thử, Phương Thập Bảo, Phương Thập Thu, Phương Thập Thập… thật vang dội biết bao. Phương Thập Thanh, đúng là quá…
Vương Tiểu Thạch biến sắc, chợt quát lên:
- Im miệng!
Lần này Ôn Nhu thật sự im tiếng.
Nàng thật sự nghe lời.
Nàng đương nhiên không phải nghe lời, mà là từ trước đến giờ nàng chưa từng thấy Vương Tiểu Thạch nổi giận, chưa từng thấy Vương Tiểu Thạch đối xử với nàng như thế, không ngờ được Vương Tiểu Thạch lại hung dữ như vậy.
Cho nên nàng nghe lời không lên tiếng, mặc dù trong vành mắt đều là lệ, trong lòng đều là ủy khuất.
Nhưng nàng cũng nhìn Vương Tiểu Thạch với cặp mắt khác xưa.
Người này, hóa ra đối xử với đá cũng ôn hòa hữu tình, một khi nổi giận lại hung dữ như vậy, lạnh lùng như vậy, tàn khốc như vậy.
Ôn Nhu có thể nhịn được không khóc ra thành tiếng, đã là chuyện xưa nay hiếm có, đã rất nể mặt Vương Tiểu Thạch rồi.
Mặc dù nàng vẫn không hiểu, gọi là “Phương Thập Thanh” có gì ghê gớm.
Phương Ứng Khán dường như rất cảm tạ vì Vương Tiểu Thạch quát mắng Ôn Nhu, hắn nói:
- Đá thủy tinh của ngươi cộng thêm Sơn Tự kinh của Thương Tâm thần tiễn, quả thật không gì sánh được.
Vương Tiểu Thạch khiêm tốn nói:
- Huyết kiếm của ngươi đã xuất, thần thương lại không phát, cảm ơn đã nhường.
Phương Ứng Khán lại không nhận cái lễ này của hắn:
- Ngươi là người thông minh, đương nhiên biết vì sao ta không đánh tiếp, ta đánh không nổi nữa.
Vương Tiểu Thạch cũng nói thẳng không e dè:
- Đánh tiếp chưa chắc ngươi đã không giết được ta, nhưng bên cạnh lại có băn khoăn.
Phương Ứng Khán thở dài một hơi, nói:
- Ta có vướng mắc.
Lập tức lại ung dung nói:
- Nhưng lần này ta tới lại không phải để giết ngươi.
Vương Tiểu Thạch cười nói:
- Ngươi chỉ tới để thử công lực của ta?
Phương Ứng Khán nói:
- Ta tới để kết giao bằng hữu với ngươi.
Vương Tiểu Thạch nói:
- Kết giao bằng hữu? Vậy bằng hữu của ta trước tiên ăn hai chỉ của ngươi làm lễ sao?
Phương Ứng Khán cười ha hả. Hai người nói chuyện như vậy, tựa như hảo hữu, không giống như vừa rồi còn quyết đấu quên mình, cũng không giống như vừa có một trận quyết chiến sinh tử.
Mọi người đều ngơ ngác, không hiểu trong hồ lô của hai người bán thuốc gì.
Kỳ lạ nhất, Lương A Ngưu và Hà Tiểu Hà mỗi người bị trúng một chỉ của Phương Ứng Khán, ngoại trừ cảm thấy mi tâm và quỹ cốt một lạnh một nóng, cũng không có cảm giác khác thường nào.
Chẳng lẽ hai chỉ kia của Phương Ứng Khán đánh uổng công?
Phương Ứng Khán thấy trong lòng bàn tay của Vương Tiểu Thạch vẫn cầm tinh phiến nho nhỏ đã vỡ vụn, dáng vẻ hết sức yêu quý, vạn phần quý trọng, liền trêu đùa một câu:
- Ngươi giống như đang thu nhặt tàn chi của người.
- Không.
Vương Tiểu Thạch nghiêm túc nói:
- Là tàn chi và tay chân của chính ta.
Nụ cười trên mặt Phương Ứng Khán dần dần mất đi.
Sau đó hắn hỏi một vấn đề thành khẩn:
- Trước khi ngươi rời khỏi kinh, ta cảm thấy ba người võ công cao thâm khó lường nhất đều có một đặc điểm chung, ngươi có biết là gì không?
Vương Tiểu Thạch đang đợi Phương Ứng Khán nói tiếp.
Hắn biết nếu Phương Ứng Khán đã hỏi, nhất định sẽ nói tiếp.
Phương Ứng Khán quả nhiên tiếp lời:
- Đó là ngươi, Địch Phi Kinh của Lục Phân Bán đường và Kinh Đào Thư Sinh Ngô Kỳ Vinh mới vào kinh.
Đoạn sau của hắn càng bí ẩn:
- Ba người các ngươi đều có liên quan đến lực lượng của thủy tinh.
Vương Tiểu Thạch dường như cũng cảm thấy ngạc nhiên:
- Hả?
- Ta vẫn luôn hoài nghi hòn đá mạnh nhất của ngươi là đá thủy tinh.
Phương Ứng Khán vui vẻ mỉm cười:
- Điểm này ta không đoán sai.
- Ngươi không đoán sai.
Vương Tiểu Thạch thẳng thắn thừa nhận:
- Nghe nói Dục Tiên Dục Tử chưởng của Ngô Kinh Đào là luyện thành trong động đá thủy tinh, linh lực của thủy tinh đã tăng cường chưởng công của hắn.
- Trên cổ Địch Phi Kinh vẫn luôn đeo tinh thạch, mà hắn vẫn luôn không để lộ tài năng, cũng không ai biết thực lực của hắn.
Phương Ứng Khán thở dài nói:
- Ngày đó Bạch Sầu Phi lên lầu Tam Hợp, nếu không phải đã đánh giá thấp Địch Phi Kinh, hắn cũng sẽ không dùng Kinh Thần chỉ bắn bể pha lê tinh thạch trên cổ Đê Thủ Thần Long. Chỉ cần hắn không chọc giận nhân vật thần bí khó lường này, nói không chừng khi Tô Mộng Chẩm và Lôi Thuần phản chiến, bao vây Kim Phong Tế Vũ lâu, Địch Phi Kinh giúp hắn một tay, chưa chắc đã bỏ mạng đương trường.
Vương Tiểu Thạch liếc Lôi Mị một cái, nói:
- Bạch nhị ca vốn cũng không đáng chết.
Phương Ứng Khán nói:
- Kiếm pháp của Lôi Mị rất tốt.
Vương Tiểu Thạch nói:
- Nàng ám toán người khác cũng chọn thời cơ rất chuẩn.
Phương Ứng Khán:
- Cho nên, hôm nay nếu hai chúng ta liên thủ đấu với ngươi, ngươi có bao nhiêu cơ hội sống sót?
Vương Tiểu Thạch lại nói:
- Nếu như biết, vừa rồi ngươi cũng không cần dừng tay.
Hắn lập tức bổ sung một câu:
- Vừa rồi ngươi căn bản sẽ không thu kiếm, nếu như hai ngươi có thể tận tâm tận lực liên thủ.
Nghe được câu này, công tử hầu gia như khắc từ phấn ngọc, trên gò má như tuyết ngọc đột nhiên hiện lên hai đóa mây đỏ.
Ngay cả mắt của hắn cũng biến thành màu vàng.
Tay đã đặt lên chuôi kiếm.
Vỏ kiếm lại loáng thoáng nhìn thấy tơ máu, giống như trong vỏ không phải kiếm, mà là một thanh, cây, nhánh máu có sinh mệnh đang vui mừng nhảy nhót.
Đó là máu bên ngoài cơ thể Phương Ứng Khán.
Kiếm màu máu.
Máu hình kiếm.
Thần sắc của hắn quý trọng như vậy, bi thương như vậy, trong mắt tràn đầy tình cảm và yêu thương, giống như đó không phải đá mà là con của hắn.
Ngay cả Ôn Nhu luôn thích trêu đùa, nhìn thứ gì cũng không vừa mắt, lúc này thấy vậy cũng không khỏi có phần cảm động.
- Đá cũng có sinh mệnh.
Trong giọng nói của Vương Tiểu Thạch tràn đầy áy náy và thương tiếc:
- Nó có tình cảm.
Phương Ứng Khán lại rất thành khẩn nói:
- Xin lỗi, nó quá mạnh, ta thu thế không được, đã đánh vỡ nó.
Hắn thực ra không phải thành khẩn, mà là kính trọng.
Hắn kính trọng Vương Tiểu Thạch kính trọng hòn đá của mình, bởi vì đá chính là thần binh lợi khí của Vương Tiểu Thạch.
Một kiếm thủ giỏi nên xem kiếm của mình như tính mạng.
Vương Tiểu Thạch đối với đá của hắn cũng có loại tình cảm này.
Điểm này Phương Ứng Khán hiểu rõ, cho nên hắn tôn kính.
- Vì cứu người.
Giọng nói của Vương Tiểu Thạch vẫn rất bi thương:
- Ta đành phải hi sinh nó. Mỗi hòn đá đều khác nhau, tinh thạch là hiếm thấy nhất trên thế gian, bể một khối thì ít đi một khối.
Sau đó hắn ngẩng đầu, nhìn về phía Phương Ứng Khán:
- Kiếm của ngươi cũng là kiếm tốt, nó đã bị thương, ngươi nên giữ gìn nó cho tốt.
- Đúng vậy.
Phương Ứng Khán nghiêm nghị nói:
- Cảm ơn.
- Tại sao ngươi lại tới đây?
Vương Tiểu Thạch hỏi.
- Vì muốn bức ngươi ra tay.
Phương Ứng Khán đáp.
Vương Tiểu Thạch cười khổ:
- Vì muốn bức ra quân bài sát thủ của ta, các ngươi không ngại đường xá xa xôi chạy đến đây?
Phương Ứng Khán nhướng mày:
- Cũng để xem thử có thể giết được ngươi hay không. Nếu ta có thể giết ngươi, vậy tên của ta cũng có thể đổi rồi.
Vương Tiểu Thạch cảm thấy hứng thú:
- Đổi tên? Đổi tên gì? Phương Ứng Khán, không phải mọi người đều nên nhìn ngươi cho kỹ sao?
Phương Ứng Khán cười:
- Chỉ cần mọi người đều nhìn vào ta, ta càng nên đổi tên.
Vương Tiểu Thạch nói:
- Cái tên này không dễ đổi.
Phương Ứng Khán nói:
- Đã đổi xong rồi.
Vương Tiểu Thạch hỏi:
- Có thể cho biết hay không?
Phương Ứng Khán gật đầu.
Hắn chỉ nói hai chữ:
- Thập Thanh.
Vương Tiểu Thạch vừa nghe, cả người chấn động, sắc mặt lại trầm xuống.
Trong nháy mắt này, Lương A Ngưu, Phương Hận Thiếu, Hà Tiểu Hà đều cảm giác được, từ khi bọn họ quen biết Vương Tiểu Thạch tới nay, chưa từng thấy hắn kinh ngạc như vậy.
Vì sao?
Cái tên “Thập Thanh” này có chỗ nào đặc biệt?
Chợt nghe Vương Tiểu Thạch cười lạnh nói:
- Thật có chí khí.
Phương Ứng Khán vui vẻ nói:
- Đại trượng phu nên như thế.
- Ta lại không hiểu.
Lần này người cất tiếng là đại tiểu thư danh nữ hiệp tiểu cô nương Ôn Nhu của chúng ta:
- Thập Thanh, Thập Thanh, như vậy có gì ghê gớm? Có chí khí gì?
Nàng lẩm bẩm (nhưng vừa lớn tiếng vừa hung dữ):
- Phương Thập Thanh? Vậy thì có gì. Không bằng gọi là Thập Kim (nhặt vàng), Thập Ngân (nhặt bạc), Thập Bí Cấp (nhặt bí kíp), Thập Nhân Nha Tuệ (học mót)… vậy còn thú vị hơn. Các người nghe thử, Phương Thập Bảo, Phương Thập Thu, Phương Thập Thập… thật vang dội biết bao. Phương Thập Thanh, đúng là quá…
Vương Tiểu Thạch biến sắc, chợt quát lên:
- Im miệng!
Lần này Ôn Nhu thật sự im tiếng.
Nàng thật sự nghe lời.
Nàng đương nhiên không phải nghe lời, mà là từ trước đến giờ nàng chưa từng thấy Vương Tiểu Thạch nổi giận, chưa từng thấy Vương Tiểu Thạch đối xử với nàng như thế, không ngờ được Vương Tiểu Thạch lại hung dữ như vậy.
Cho nên nàng nghe lời không lên tiếng, mặc dù trong vành mắt đều là lệ, trong lòng đều là ủy khuất.
Nhưng nàng cũng nhìn Vương Tiểu Thạch với cặp mắt khác xưa.
Người này, hóa ra đối xử với đá cũng ôn hòa hữu tình, một khi nổi giận lại hung dữ như vậy, lạnh lùng như vậy, tàn khốc như vậy.
Ôn Nhu có thể nhịn được không khóc ra thành tiếng, đã là chuyện xưa nay hiếm có, đã rất nể mặt Vương Tiểu Thạch rồi.
Mặc dù nàng vẫn không hiểu, gọi là “Phương Thập Thanh” có gì ghê gớm.
Phương Ứng Khán dường như rất cảm tạ vì Vương Tiểu Thạch quát mắng Ôn Nhu, hắn nói:
- Đá thủy tinh của ngươi cộng thêm Sơn Tự kinh của Thương Tâm thần tiễn, quả thật không gì sánh được.
Vương Tiểu Thạch khiêm tốn nói:
- Huyết kiếm của ngươi đã xuất, thần thương lại không phát, cảm ơn đã nhường.
Phương Ứng Khán lại không nhận cái lễ này của hắn:
- Ngươi là người thông minh, đương nhiên biết vì sao ta không đánh tiếp, ta đánh không nổi nữa.
Vương Tiểu Thạch cũng nói thẳng không e dè:
- Đánh tiếp chưa chắc ngươi đã không giết được ta, nhưng bên cạnh lại có băn khoăn.
Phương Ứng Khán thở dài một hơi, nói:
- Ta có vướng mắc.
Lập tức lại ung dung nói:
- Nhưng lần này ta tới lại không phải để giết ngươi.
Vương Tiểu Thạch cười nói:
- Ngươi chỉ tới để thử công lực của ta?
Phương Ứng Khán nói:
- Ta tới để kết giao bằng hữu với ngươi.
Vương Tiểu Thạch nói:
- Kết giao bằng hữu? Vậy bằng hữu của ta trước tiên ăn hai chỉ của ngươi làm lễ sao?
Phương Ứng Khán cười ha hả. Hai người nói chuyện như vậy, tựa như hảo hữu, không giống như vừa rồi còn quyết đấu quên mình, cũng không giống như vừa có một trận quyết chiến sinh tử.
Mọi người đều ngơ ngác, không hiểu trong hồ lô của hai người bán thuốc gì.
Kỳ lạ nhất, Lương A Ngưu và Hà Tiểu Hà mỗi người bị trúng một chỉ của Phương Ứng Khán, ngoại trừ cảm thấy mi tâm và quỹ cốt một lạnh một nóng, cũng không có cảm giác khác thường nào.
Chẳng lẽ hai chỉ kia của Phương Ứng Khán đánh uổng công?
Phương Ứng Khán thấy trong lòng bàn tay của Vương Tiểu Thạch vẫn cầm tinh phiến nho nhỏ đã vỡ vụn, dáng vẻ hết sức yêu quý, vạn phần quý trọng, liền trêu đùa một câu:
- Ngươi giống như đang thu nhặt tàn chi của người.
- Không.
Vương Tiểu Thạch nghiêm túc nói:
- Là tàn chi và tay chân của chính ta.
Nụ cười trên mặt Phương Ứng Khán dần dần mất đi.
Sau đó hắn hỏi một vấn đề thành khẩn:
- Trước khi ngươi rời khỏi kinh, ta cảm thấy ba người võ công cao thâm khó lường nhất đều có một đặc điểm chung, ngươi có biết là gì không?
Vương Tiểu Thạch đang đợi Phương Ứng Khán nói tiếp.
Hắn biết nếu Phương Ứng Khán đã hỏi, nhất định sẽ nói tiếp.
Phương Ứng Khán quả nhiên tiếp lời:
- Đó là ngươi, Địch Phi Kinh của Lục Phân Bán đường và Kinh Đào Thư Sinh Ngô Kỳ Vinh mới vào kinh.
Đoạn sau của hắn càng bí ẩn:
- Ba người các ngươi đều có liên quan đến lực lượng của thủy tinh.
Vương Tiểu Thạch dường như cũng cảm thấy ngạc nhiên:
- Hả?
- Ta vẫn luôn hoài nghi hòn đá mạnh nhất của ngươi là đá thủy tinh.
Phương Ứng Khán vui vẻ mỉm cười:
- Điểm này ta không đoán sai.
- Ngươi không đoán sai.
Vương Tiểu Thạch thẳng thắn thừa nhận:
- Nghe nói Dục Tiên Dục Tử chưởng của Ngô Kinh Đào là luyện thành trong động đá thủy tinh, linh lực của thủy tinh đã tăng cường chưởng công của hắn.
- Trên cổ Địch Phi Kinh vẫn luôn đeo tinh thạch, mà hắn vẫn luôn không để lộ tài năng, cũng không ai biết thực lực của hắn.
Phương Ứng Khán thở dài nói:
- Ngày đó Bạch Sầu Phi lên lầu Tam Hợp, nếu không phải đã đánh giá thấp Địch Phi Kinh, hắn cũng sẽ không dùng Kinh Thần chỉ bắn bể pha lê tinh thạch trên cổ Đê Thủ Thần Long. Chỉ cần hắn không chọc giận nhân vật thần bí khó lường này, nói không chừng khi Tô Mộng Chẩm và Lôi Thuần phản chiến, bao vây Kim Phong Tế Vũ lâu, Địch Phi Kinh giúp hắn một tay, chưa chắc đã bỏ mạng đương trường.
Vương Tiểu Thạch liếc Lôi Mị một cái, nói:
- Bạch nhị ca vốn cũng không đáng chết.
Phương Ứng Khán nói:
- Kiếm pháp của Lôi Mị rất tốt.
Vương Tiểu Thạch nói:
- Nàng ám toán người khác cũng chọn thời cơ rất chuẩn.
Phương Ứng Khán:
- Cho nên, hôm nay nếu hai chúng ta liên thủ đấu với ngươi, ngươi có bao nhiêu cơ hội sống sót?
Vương Tiểu Thạch lại nói:
- Nếu như biết, vừa rồi ngươi cũng không cần dừng tay.
Hắn lập tức bổ sung một câu:
- Vừa rồi ngươi căn bản sẽ không thu kiếm, nếu như hai ngươi có thể tận tâm tận lực liên thủ.
Nghe được câu này, công tử hầu gia như khắc từ phấn ngọc, trên gò má như tuyết ngọc đột nhiên hiện lên hai đóa mây đỏ.
Ngay cả mắt của hắn cũng biến thành màu vàng.
Tay đã đặt lên chuôi kiếm.
Vỏ kiếm lại loáng thoáng nhìn thấy tơ máu, giống như trong vỏ không phải kiếm, mà là một thanh, cây, nhánh máu có sinh mệnh đang vui mừng nhảy nhót.
Đó là máu bên ngoài cơ thể Phương Ứng Khán.
Kiếm màu máu.
Máu hình kiếm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.