Triều Thiên Nhất Côn

Chương 68: Lên hổ nhiều gặp phải núi

Ôn Thụy An

03/07/2014

Vương Tiểu Thạch cười khổ, xoa mặt, không rõ nguyên nhân.

Ôn Nhu đã đánh người, còn hứng thú dạt dào, vui vẻ cao hứng liếc nhìn Vương Tiểu Thạch, giống như đang mong đợi, lúm đồng tiền tựa như một đóa hoa ngậm nụ sắp nở.

Vương Tiểu Thạch cho rằng tiếp theo sẽ còn cái bạt tai thứ hai, nhưng đợi một lát lại chẳng có gì.

Cho nên hắn hỏi:

- Không có nữa à?

Vừa hỏi như vậy, lại khiến Ôn Nhu ngẩn ra.

- Không có cái gì?

- Chỉ đánh một cái thôi sao?

- Ngươi không hỏi ta tại sao lại đánh ngươi?

Ôn Nhu rất kinh ngạc:

- Lại chỉ hỏi ta còn muốn đánh thêm mấy cái hay không?

Vương Tiểu Thạch nghĩ thầm, hỏi nàng tại sao lại đánh mình à? Vậy thì có gì để hỏi. Ôn cô nương nổi giận, cũng mặc kệ phải trái đúng sai, thị phi phức tạp. Đánh thì cũng đánh rồi, cho nàng trút hết cơn giận là được, có hỏi kết quả cũng như không.

Cho nên hắn chỉ cười cười, nói:

- Hóa ra chỉ đánh một cái, vậy thì tốt rồi.

Con ngươi Ôn Nhu đảo một vòng, cười hì hì nói:

- Ta biết rồi, ngươi đừng gạt ta.

Lúc này lại đến phiên Vương Tiểu Thạch cảm thấy khó hiểu:

- Gạt cô cái gì?

Ôn Nhu thông minh lanh lợi nói:

- Ta biết rồi, ngươi nhất định đã làm những chuyện có lỗi với ta, không dám thấy mặt trời, vì vậy mới không dám đánh trả, không dám bắt bẻ ta.

Vương Tiểu Thạch nghe vậy đành cười:

- Nào có chuyện như vậy.

Ôn Nhu ghé mặt đến, đe dọa nhìn hắn:

- Không có à?

Nàng giống như đang thẩm vấn Vương Tiểu Thạch.

Vương Tiểu Thạch chỉ ngửi được một làn hơi như hoa lan, như xạ hương, trong lòng rung động, lập tức hết sức khẩn thiết đáp:

- Không có.

Ôn Nhu vẫn không tin:

- Thật không có?

Vương Tiểu Thạch không giận không hờn nói:

- Thật không có.

Lúc này Ôn Nhu nhìn thấy trên mặt Vương Tiểu Thạch dần dần hiện lên năm vết ngón tay do mình tát, trong lòng khó chịu, khàn giọng nói:

- Tiểu Thạch Đầu, bây giờ ta mới biết, hóa ra ngươi là…

Mặc dù Vương Tiểu Thạch và Ôn Nhu đã nhiều năm chung sống, nhưng đối với nàng cáu giận buồn vui, vừa khóc vừa la, vẫn luôn có phần trở tay không kịp.

Ôn Nhu hốc mắt ướt át, giọng nói nghẹn ngào:

- Bây giờ ta mới biết, ngươi đối với ta là…

Vương Tiểu Thạch giật mình nhìn Ôn Nhu, hắn lo lắng nàng bị thứ gì kích động.

Thật vất vả Ôn Nhu mới nói tiếp:

- Bây giờ ta mới biết, ngươi quả thật là “thiên hạ ngốc nhất Tiểu Thạch Đầu”. Người ta tự dưng vô cớ đánh ngươi, ngươi lại không đánh trả, còn chờ người ta đánh cái thứ hai, cái thứ ba. Ngươi nói xem, con người của ngươi không phải trong đầu hư mất đường gân nào đó, vậy chính là tâm lý phát bệnh, ngay cả phản ứng cũng chậm chạp hơn người. Loại người như ngươi, làm sao có thể xông pha trên giang hồ? Còn sống đúng là kỳ tích.

Nàng cảm thấy thương tiếc cho Vương Tiểu Thạch.

Hết sức thương tiếc, giống như nhìn thấy một tuấn nam mỹ nữ lại là một kẻ ngu ngốc.

Nàng đương nhiên không biết, với võ công, địa vị, tài trí, cơ biến, năng lực của Vương Tiểu Thạch hôm nay, nếu như hắn đề phòng, đương thời thiên hạ, người có thể một chưởng tát vào mặt hắn chắc chắn không hơn năm người… không, e rằng một người cũng không có.

Cho nên, Ôn Nhu có thể một chưởng đánh hắn một cái bạt tai giòn giã, đó mới tuyệt đối là một kỳ tích.

- Người khác đánh ngươi, ngươi phải đánh trả, cho dù không đánh trả, cũng nhất định phải né tránh.

Ôn Nhu ân cần dạy bảo Vương Tiểu Thạch:

- Nếu không, người khác dồn hết chân lực, ngươi ăn cái tát này, chẳng phải đã chết rồi sao?

Vương Tiểu Thạch đành trả lời:

- Đúng. Ta sẽ tự cẩn thận.

Lúc này Ôn Nhu mới hài lòng một chút, đặc biệt dặn dò:

- Ngươi phải nhớ kỹ lời của ta. Ta cũng là vì muốn tốt cho ngươi. Lần sau có người ám toán ngươi như vậy, để cho ngươi kịp thời né tránh giữ mạng, ngươi phải nhớ kỹ đại ân đại đức của bản tiểu thư.

Vương Tiểu Thạch cười nói:

- Chuyện này đương nhiên. Ân đức Ôn nữ hiệp như nước sông cuồn cuộn, liên miên không dứt, cứu vạn dân trong nước sôi lửa bỏng… huống hồ chỉ là Vương Tiểu Thạch ta.

Khuôn mặt Ôn Nhu giãn ra, cười nói:

- Ngươi nhớ được là tốt rồi. Bản tiểu thư cũng không phải là người thích nhận công, nhận lao, nhận danh tiếng.

Vương Tiểu Thạch nói:

- Cô đương nhiên không phải.

Lúc này Ôn Nhu mới hài lòng, nói:

- Được rồi, đến phiên ngươi.

Vương Tiểu Thạch hỏi:

- Được cái gì? Đến phiên ta cái gì?

Vương Tiểu Thạch ăn một cái bạt tai Ôn Nhu, rốt cuộc là vì sao, cũng không hỏi một câu, hiện giờ mới xem là chân chính hỏi Ôn Nhu.

Ôn Nhu ngạc nhiên nói:

- Đến phiên ngươi nói chuyện. Ngươi từ xa chạy tới đây, không phải là muốn thỉnh giáo ta sao? Vậy thì nói đi!

Vương Tiểu Thạch ngơ ngác, lẩm bẩm nói:

- Ta vốn là đến đây để thỉnh giáo cô tính chất của mấy loại dược liệu, có điều…

Ôn Nhu không nhịn được thúc giục:

- Có điều cái gì, muốn nói thì nói mau!

Vương Tiểu Thạch cúi thấp đầu xuống, lông mi của hắn và Ôn Nhu đều giống nhau dài và cong. Hai người này một nam một nữ, nhưng lại có hai hàng lông mi như nhau.

Vương Tiểu Thạch xấu hổ cả buổi, cuối cùng mới lấy can đảm nói:

- Ôn cô nương!

Ôn Nhu nhíu mày:

- Hả? Gọi ta là Ôn Nhu được rồi, gọi như vậy ta không quen, cũng không được tự nhiên. Ngươi muốn nói gì thì nói nhanh đi, muốn mượn tiền ta, cầu ta dạy võ, cầu ta chỉ điểm đường sáng, đều dễ nói chuyện, không cần phải rẽ sáu bảy nhánh, vòng năm bốn góc như vậy.

Vương Tiểu Thạch ngầm thở ra một hơi, khẽ cắn răng, cuối cùng nói:

- Ôn Nhu, chúng ta cũng đã quen biết một thời gian dài, đúng không?

Ôn Nhu dường như cũng như có suy nghĩ, gật đầu.

Vương Tiểu Thạch liếm liếm môi khô, nói tiếp:



- Chúng ta vẫn luôn chung sống rất tốt, đúng không?

Ôn Nhu trên mặt chợt giận chợt vui, giống như có mong đợi, vừa giống như có nỗi khổ khó nói.

Vương Tiểu Thạch thấy nàng không nói gì, đành phải kiên trì nói tiếp:

- Như vậy, cô có dự định gì?

Ôn Nhu chỉ vô ý nói:

- Dự định? Cái gì dự định?

Vương Tiểu Thạch đành phải tiến thêm một bước nói thẳng:

- Ấn tượng của cô đối với ta như thế nào?

Ôn Nhu sóng mắt lưu chuyển, không trực tiếp trả lời, chỉ nói:

- Con người của ngươi… rất tốt, không như thế nào cả. Rốt cuộc là sao?

Vương Tiểu Thạch nhìn theo ánh mắt của nàng, chỉ thấy trong chùa có một cái ao trong vắt, trong ao có mấy khóm hoa sen, không phải tím thì là trắng, mỗi cây đều có sắc thái của riêng mình. Trong ao còn có ba bốn con rùa đen, có con đang bò, có con vươn đầu, có con nằm sấp leo lên lưng nhau, có con đang gặm rong rêu.

Bên cạnh còn có hai con hạc mỏ đỏ móng lam chân vàng, tiên ý đầy người, đứng yên một chân, trầm ngâm nhàn hạ.

Đối diện với ao còn có hai người tuyết, một người cao cao gầy gầy, một người lùn lùn mập mập, có lẽ bởi vì đắp đã lâu, tuyết dần tan rã, cũng tróc từng mảng rải rác thưa thớt, có một loại mùi vị điêu tàn. Gốc cây cao lớn kia, đến đầu xuân vẫn lá khô nhiều hơn mầm mới, càng tăng thêm loại khí tức này.

Mặc dù đã sớm vào xuân, nhưng ý lạnh vẫn rất dày đặc, có thể bởi vì đây là trên núi cao.

Vương Tiểu Thạch nhìn thấy, vừa lúc dùng ẩn dụ nói ra những lời mà hắn muốn nói:

- Hoa sen kia thật đẹp, giống như…

- Hả?

- Giống như cô.

- Giống ta?

Ôn Nhu dường như ngẩn ra:

- Tại sao lại giống ta?

- Gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.

Vương Tiểu Thạch chỉ vào đóa hoa sen vừa lớn vừa trắng giữa ao, nói:

- Cô ở cùng với chúng ta, nhưng cô vẫn là cô, không giống như chúng ta, luôn luôn không phàm tục.

Ôn Nhu chợt tức giận:

- Ta không phải. Ta không chịu. Ta muốn giống như các người, ta muốn làm người trong giang hồ, người trong hiệp nghĩa. Ta không muốn khác biệt. Ta không muốn ngươi dùng hoa để hình dung ta, thật là tầm thường.

Vương Tiểu Thạch đành phải đỏ mặt nói:

- Nhưng mà, cô vẫn giống như… hoa, có sự thơm mát.

Lần này Ôn Nhu nghe thấy lại dễ chịu:

- Vậy sao? Vậy sao? Ta lại không biết.

Nói xong nàng dùng mũi ngửi ngửi cánh tay của mình, cười nói:

- Hôm qua ta không tắm. Ngoài núi trên đường, tắm rửa thật không tiện. Làm người giang hồ chỉ có điểm này không tốt, ăn, uống, tắm, nằm luôn luôn không thoải mái.

Trong lòng Vương Tiểu Thạch gần như bật cười. Cô muốn làm người giang hồ, lại ngại giang hồ nhiều sương gió, điểm này điểm kia không tốt, vậy như thế nào làm người giang hồ. Làm người giang hồ rất vất vả đấy.

- Có điều.

Ôn Nhu vẫn ngước cằm nói:

- Ta không thích giống như hoa. Ta không phải là một cô gái bình thường, ta là nữ hiệp, ta không muốn giống như một đóa hoa yếu ớt.

Vương Tiểu Thạch lại không cho rằng hoa có gì yếu ớt, trái lại hắn còn cho rằng hoa rất kiên cường, cho dù hoàn cảnh khốc liệt đến đâu, bất kỳ một đóa hoa nào cũng sẽ nở đẹp như vậy, rực rỡ như vậy.

Nhưng hắn không muốn tranh luận với Ôn Nhu, cho nên nhượng bộ nói:

- Vậy cô giống như hạc, ưu tú và nhàn hạ như thế, cô xem, rùa bên cạnh đều không thể sánh bằng, đúng là hạc đứng giữa bầy rùa, phong thái chói mắt. Trong nước rùa của ao này, cô là nhân vật xuất sắc nhất. Mọi người chúng ta đều nhìn cô như vậy.

Lần này Ôn Nhu chuyên tâm nhìn một lát, lại không đồng ý:

- Cái gì nước rùa người hạc, ta không giống hạc, vừa cao vừa không trang trọng lại mỏ dài, ta cũng không muốn giống như hạc. Nơi này lại có thứ giống ta, không biết ngươi có nhìn ra hay không?

Vương Tiểu Thạch lần này vỗ mông ngựa Ôn Nhu lại toàn vỗ vào đùi ngựa, những lời muốn nói không thể nói ra, vừa nói thì lại bị nghẹn trở vào, trong lòng cũng không vui vẻ. Nghe Ôn Nhu hỏi như vậy, hắn lại giống như tìm được đường lui, ánh mắt do dự một lúc, tựa như phát hiện trâu leo cây, kêu lên:

- À, ta biết rồi, giống như…

- Giống như cái gì?

Ôn Nhu cũng hứng thú dạt dào, hi vọng chờ mong.

- Người tuyết.

- Người tuyết?

Ôn Nhu lại ngẩn ra.

- Ngươi nói ta giống như người tuyết?

Ôn Nhu chỉ vào cái mũi của mình, nói từng chữ từng câu:

- Người tuyết xấu như vậy, ta làm sao giống nó.

Vương Tiểu Thạch cũng ngẩn ra. Người tuyết xấu xí? Chuyện này hắn lại không suy nghĩ kỹ càng.

- Hai tên người tuyết này, một tên mập, một tên gầy, lại bẩn như vậy, đơn điệu như vậy, không phải trắng thì là xám, có điểm nào giống ta?

Ôn Nhu hỏi lớn:

- Người tuyết cứng nhắc, đơn thuần như vậy, chỗ nào giống ta?

Ôn Nhu luôn rất ngay thẳng, bình sinh không thích nhất là nghe có người khen nàng “đơn thuần”. Nàng hi vọng mình cũng có thể giống như mọi người, đều là người “phức tạp”. Nhưng khi gặp phải vấn đề nàng không thể hiểu rõ và xử lý, nàng lại lời ngay lẽ thẳng nói:

- Rõ ràng là chuyện đơn giản, các người cần gì phải làm cho nó phức tạp như thế.

Vương Tiểu Thạch đành phải ngượng ngùng biện bạch:

- Thực ra hai người tuyết này hình dáng rất linh động, cô xem, ánh mắt của bọn chúng cũng rất linh hoạt…

Ôn Nhu xì một tiếng nói:

- Cái gì linh hoạt. Linh hơn người sống sao. Nơi này thứ giống ta nhất, đương nhiên không phải hạc chân dài, hoa sen khổ tâm, người tuyết phai màu gì đó, mà là…

Vương Tiểu Thạch cũng muốn cẩn thận nghe xem rốt cuộc là thứ gì?

- Rùa.

Ôn Nhu nói.

Nàng vừa nói vừa cười híp mắt, tự mình thấy vui.

- Con rùa giống ta, biết co biết duỗi, gánh vác được, lòng dạ tốt, thích ăn rau, công phu đủ cứng… giống như lớp mai cứng rắn của nó. Ta thật sự thích rùa. Ta cảm thấy bọn chúng ưu mỹ động lòng người, khả ái sống lâu. Nếu như so sánh, phải so sánh ta với con rùa, như vậy mới đúng.

Chẳng có cách nào.

Gặp phải cô nương này, Vương Tiểu Thạch cũng không có biện pháp.

Ai cũng không có biện pháp.

Vương Tiểu Thạch sau khi bị bẽ mặt, trong lòng có phần nhụt chí. Lúc này Ôn Nhu lại hỏi hắn:

- Vừa rồi rốt cuộc ngươi muốn nói gì với ta?

Vương Tiểu Thạch lấy lại bình tĩnh, gượng cười nói:

- Không có gì, không có gì.

Ôn Nhu tức giận nói:

- Là cái gì thì nói cái đó, nào có chuyện không có gì.

Vương Tiểu Thạch chỉ cảm thấy lúc này khó nói, hơn nữa hứng thú đã sớm bị ba năm luồng gió lạnh, bảy tám cây đao lạnh quét về trong bụng rồi, cũng không có gì để nói.

Nhưng Ôn Nhu vẫn thúc giục hắn nói.



- Nói đi, tại sao ngươi lại trước tiên ví ta như hoa, hạc, người tuyết… nhất định là có ý đồ.

Vương Tiểu Thạch sờ sờ một nốt mụn vừa mọc ra dưới cằm, cười khổ nói:

- Cũng không có gì nữa. Trong quốc độ của rùa, những thứ như người tuyết, hạc, hoa… đều là ngoại tộc đúng không?

Nhưng Ôn Nhu vẫn không hài lòng.

- Ta cũng biết ngươi thật ra có lời muốn nói. Nhanh nói ra đi, nói mau!

- Ta…

Chợt nghe một trận tiếng gió, một người lướt nhanh đến, người chưa tới đã làm rớt xuống mấy chiếc lá khô.

Người này mặc dù lỗ mãng, nhưng khinh công rất cao, mũi chân nhẹ nhàng điểm lên cánh hoa sen, đã vượt qua ao nước.

Chỉ là hoa sen kia vốn trắng thuần như tuyết, bị chân hắn đạp lên như vậy, lưu lại một vết giày.

Người nọ vừa lướt tới vừa kêu lớn:

- Nguy rồi, nguy rồi, lần này là lên hổ nhiều gặp phải núi rồi.

Vương Tiểu Thạch cũng không ngước mắt lên, chỉ thở dài một tiếng, nói:

- Đại Phương, lại gây ra chuyện gì nữa? Là lên núi nhiều gặp phải hổ, không phải lên hổ nhiều gặp phải núi.

- Đều như nhau, như nhau.

Phương Hận Thiếu đã đáp xuống giữa Vương Tiểu Thạch và Ôn Nhu, cười hì hì nói:

- Dù sao đều giống nhau là hổ, là núi.

Ôn Nhu cố ý nghiêm mặt nói:

- Như vậy, ta gọi ngươi là Phương Ca Ngâm, có phải cũng giống vậy hay không?

Phương Hận Thiếu gượng cười nói:

- Như nhau, như nhau, đều là họ Phương, ta không ngại hắn hưởng phước của ta.

Ôn Nhu hừ một tiếng chào hỏi:

- Vậy thì được. A ha, Phương Bảo Ngưu, lâu rồi không gặp, vẫn khỏe chứ?

Phương Hận Thiếu lập tức nghệt mặt.

- Cô có thể gọi bất cứ tên gì.

Hắn gần như muốn khóc lên:

- Nhưng không nên gọi ta là “Bảo Ngưu” được không? Phong thái của ta cũng không thấp kém như vậy.

Lần này Ôn Nhu lại vui vẻ:

- Ai quan tâm phong thái của ngươi? Không phải ngươi nói đều như nhau sao.

Phương Hận Thiếu trả đũa:

- Vậy thì được, ta cũng gọi là cô là Ôn Đệ Thất, được chứ?

Ôn Nhu không hiểu:

- Ôn Đệ Thất?

Phương Hận Thiếu nhắc nhở:

- Đệ Thất, Thiên Hạ Đệ Thất.

Ôn Nhu lập tức biến sắc:

- Ngươi dám đánh đồng bản cô nương ngọc khiết băng thanh ta với tên hèn hạ đó. Ta lâu!

Ta lâu.

“Ta lâu” là có ý gì?

Đương nhiên không phải là “thê tử của ta”.

Đó là tiếng đánh người.

Đó là tiếng xé gió một chưởng của Ôn Nhu tát vào Phương Hận Thiếu.

Có điều Phương Hận Thiếu không phải là Vương Tiểu Thạch.

Võ công của hắn không cao như Vương Tiểu Thạch, phản ứng có lẽ cũng không nhanh bằng Vương Tiểu Thạch.

Nhưng Ôn Nhu lại đánh không trúng hắn.

Hắn cúi người một cái, lập tức lách qua.

Sau đó, hắn trả lại một tát.

Một tiếng “bốp” vang lên.

Người ăn bạt tai lại không phải Phương Hận Thiếu, mà là Ôn Nhu.

Cuối cùng cũng đến phiên Ôn Nhu, đến phiên Ôn Nhu ăn bạt tai.

Phương Hận Thiếu trở tay đánh Ôn Nhu một cái bạt tai, dường như còn giật mình hơn bảy tám chục cái so với Ôn Nhu.

Hắn vội vàng giải thích:

- Không phải, không phải, không phải, ta không phải muốn đánh cô, chỉ là cô đánh tới một tát, ta hoảng hốt, tránh khỏi liền thuận tay đánh trả… ta không phải cố ý muốn đánh cô. Lần này nguy rồi, đúng là lên hổ nhiều… không, lên núi nhiều gặp phải hổ.

Ôn Nhu bị đánh một cái tát, bất cứ ai cũng ngạc nhiên.

Vương Tiểu Thạch ngạc nhiên, nhưng trong ngạc nhiên cũng có suy nghĩ. Được rồi, cả ngày lẫn đêm cao hứng muốn đánh người là đánh người, thích mắng người là mắng người, hiện giờ báo ứng tuần hoàn, bị người ta đánh.

Ôn Nhu cũng ngạc nhiên, nàng luôn luôn chỉ đánh người khác, rất ít khi bị người khác bạt tai. Nàng thậm chí ngạc nhiên đến mức quên cả né tránh. Lập tức, nước mắt của nàng đã từ trong hốc mắt tràn ra.

Phương Hận Thiếu càng ngạc nhiên. Hắn phản ứng theo bản năng, vừa né tránh liền đánh trả lại, không ngờ thật sự đánh trúng, hơn nữa còn đánh cho má trái Ôn Nhu hiện lên năm vết ngón tay ửng đỏ.

Hắn thấy Ôn Nhu sắp lệ rơi tại chỗ, trong lòng càng không biết làm gì, chỉ nói:

- Cô đừng khóc, cô đừng khóc có được không? Ta không phải cố ý, ta chỉ là…

Ôn Nhu nén bi phẫn nghẹn ngào nói:

- Ngươi đánh ta một chưởng, còn nói không phải cố ý. Như vậy chẳng phải là nói, ngươi không cố ý cũng đánh trúng ta, nếu như cố ý thì ta đâu còn mạng?

Phương Hận Thiếu bị dọa, lại muốn biện bạch, chợt thấy Ôn Nhu mỉm cười, nàng lại có thể vào lúc này nín khóc mỉm cười, nói:

- Lần này đúng là lên hổ nhiều gặp phải núi rồi, bình thường đánh nhiều người, bây giờ bị người ta đánh, cũng là báo ứng.

Phương Hận Thiếu đính chính:

- Là lên núi nhiều gặp phải hổ, đừng noi gương xấu theo ta.

Sau đó hắn cẩn thận hỏi:

- Ta đã đánh cô… cô… cô không tức giận sao?

Ôn Nhu tiêu sái nói:

- Ta đánh người, người đánh ta, giang hồ nhi nữ, chỉ là đùa giỡn, một cái tát cũng không đánh chết người, ta không phát cáu, không tức giận, không trở mặt, chỉ có điều…

Nàng oán hận nhìn Phương Hận Thiếu:

- Ta tức giận nhất là người khác uốn nắn ta. Bản cô nương thích nói lên hổ nhiều gặp phải núi là lên hổ nhiều gặp phải núi, chúng ta không thích nói lên núi nhiều gặp phải hổ. Thế nào, không được sao?

- Được! Được! Được!

Phương Hận Thiếu chỉ cần Ôn Nhu không khóc không ồn ào thì như được đại xá, cái gì cũng dễ bàn:

- Cô nói cái gì thì là cái đó. Cô nói dưa vàng ta không nói xanh, cô nói khổ qua ta không nói lạnh, cô gọi tặc cha ta không nhận cường đạo mẹ nó.

Ôn Nhu hết giận mỉm cười, xì một tiếng nói:

- Tên giặc dưa ngươi, lúc này còn muốn bị đánh sao?

Phương Hận Thiếu dường như lúc này mới nhớ đến nhiệm vụ lần này hắn tới đây, vội ghé đến bên tai Vương Tiểu Thạch, lẩm bẩm nói một hồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Triều Thiên Nhất Côn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook