Chương 77: Phương Thập Thanh
Ôn Thụy An
03/07/2014
Vương Tiểu Thạch trong lòng đang suy nghĩ mục đích Phương Ứng Khán đến đây, lại nghe một giọng treo trẻo hỏi:
- Ngươi nói xem, hôm nay có phải ta rất xui xẻo hay không?
Vương Tiểu Thạch nghe được trong lòng bừng tỉnh, lúc này mới ngước mắt lên, chợt thấy một khuôn mặt như cười mà không cười, như giận mà không giận, thoạt nhìn như một người ngọc xinh đẹp, lại giống như trong tranh vẽ bước ra, không chân thực lắm.
Vương Tiểu Thạch luôn nhạy bén hơn người, xưa nay tâm tình bình hòa, sấm đánh không động, sét đánh không kinh, gặp biến không sợ, nhưng vì đang suy nghĩ ý đồ của Phương Ứng Khán và Lôi Mị, trong lúc ngơ ngẩn lại bị Ôn cô nương làm giật mình, trong ngày xuân vừa hiện này lại lạnh cóng cả tay lẫn chân.
- Sao vậy?
Vương Tiểu Thạch nhất thời còn chưa khôi phục ý thức lại.
- Cô xui xẻo?
Lương A Ngưu lại tiếp lời, bực bội nói:
- Vậy chúng ta hôm nay xem là gì? Ăn một chỉ của tên nam không ra nam, nữ không ra nữ kia, còn không biết lúc nào nằm lúc nào đứng, lúc nào sống nhảy nhót lúc nào chết thẳng cẳng. Cô mà xui xẻo, vậy ta đây coi là cái bà nội gì?
Ôn Nhu nhìn Lương A Ngưu, mở to mắt, nhất thời nói không nên lời.
Nàng từ trước đến nay không sợ trời, không sợ đất, nhưng lại hơi sợ cái tên vuông vuông vức vức, nhanh nhanh nhẹn nhẹn, dũng dũng mãnh mãnh, lỗ lỗ mãng mãng, lại thâm thâm trầm trầm, thành thành thực thực này, cười lên nhe hàm răng vàng, giận lên toàn thân phát run, vừa mở miệng là thốt ra những lời thô tục.
Cho nên nàng nhất thời ngẩn ra.
- Ôn cô nương hôm nay đương nhiên là xui xẻo.
May mắn lúc này Phương Hận Thiếu lại đứng ra bảo vệ nàng:
- Cô ấy còn bị ta tát một cái.
- Đúng vậy.
Ôn Nhu lại có tiền vốn để trở mình, cong môi nói:
- Ta còn bị ngươi quát mắng.
Vừa rồi Vương Tiểu Thạch quả thật đã nghiêm mặt bảo nàng im miệng.
Vương Tiểu Thạch không dám chọc nàng, chỉ nói:
- Vừa rồi là do tình hình bất đắc dĩ…
Ôn Nhu trề môi nói:
- Ta cũng không cần ngươi xin lỗi.
Sau đó nàng lại áp sát bên má của Vương Tiểu Thạch. Vương Tiểu Thạch không tự chủ được rụt lại phía sau, chỉ cảm thấy một mùi thơm như hương như xạ bay vào mũi, hết sức dễ chịu.
Ôn Nhu lại ghé đến bên tai hắn nói một câu:
- Ngươi là lão đại của mọi người, ở trước mặt người khác ta đành phải nhường ngươi, ngươi quát ngươi mắng, có lý ta chịu, không lý ta nhịn, nhưng khi không có ai ta sẽ lần lượt tính nợ với ngươi, chỉ có ngươi nhường ta, không có ta nhường ngươi.
Vương Tiểu Thạch không ngờ lúc này Ôn Nhu lại “tính toán” với hắn, vạch rõ giới hạn, lại không biết trả lời như thế nào. Kỳ quái là, hắn đối mặt với đại địch cừu nhân, cao thủ cao nhân, đa phần vẫn thoải mái như thường, cười nói tự nhiên, tan như tro bụi, trầm tĩnh ung dung, chưa bao giờ có chuyện lâm trận sợ hãi, không lời đối đáp, nhưng gặp phải Ôn Nhu lại trở nên hiền như khúc gỗ.
Hắn chỉ cảm thấy bên tai bị sợi tóc của Ôn Nhu phất qua, ngứa ngáy rất dễ chịu, thật sự có xung động muốn cầm lấy ngửi ngửi lọn tóc của nàng.
- Ngươi quát mắng ta, ta cũng không tính toán.
Ôn Nhu nói lớn:
- Có điều tại sao ngươi lại mắng ta, bảo ta im miệng?
Vương Tiểu Thạch ngượng ngùng:
- Ta là vì muốn tốt cho cô.
Ôn Nhu không hiểu:
- Vì muốn tốt cho ta?
Vương Tiểu Thạch nói:
- Ta sợ bọn họ ra tay với cô.
Người không hiểu vẫn là Ôn Nhu:
- Ta không sợ bọn họ ra tay. Có ngươi ở đây, không phải ngươi đã đuổi bọn họ đi rồi sao?
Câu này lại nói lên nghi vấn trong lòng mọi người.
Lương A Ngưu thuận theo câu nói này hỏi tiếp:
- Tam ca, vì sao không lập tức giết chết hai mầm họa này, phòng ngừa hậu hoạn?
Vương Tiểu Thạch thở dài một tiếng.
Câu trả lời của hắn cũng rất trực tiếp:
- Một người, đã rất khó giải quyết; hai người, ta không phải đối thủ.
Hà Tiểu Hà lại hỏi:
- Nếu vậy, tại sao bọn họ không liên thủ giết chết ngươi?
Vương Tiểu Thạch đáp:
- Vấn đề là bọn họ có thể thật sự toàn tâm toàn ý liên thủ hay không.
Hà Tiểu Hà đã hiểu được sáu phần:
- Ngươi nói là, Phương Ứng Khán không tin tưởng Lôi Mị?
Vương Tiểu Thạch đáp:
- Lôi Mị cũng chưa chắc đã hoàn toàn tin tưởng Phương Ứng Khán. Tiểu hầu gia từng thấy quá nhiều lần Lôi Mị giết chủ, hắn nhạy bén đa nghi, không nắm chắc đầy đủ thì sẽ không để nàng có cơ hội.
Hà Tiểu Hà im lặng. Đường Thất Muội lại nói:
- Lôi Mị trước sau giết chết Lôi Tổn, lật đổ Tô Mộng Chẩm, đánh lén Bạch Sầu Phi, là vì cái gì? Làm những chuyện này, rõ ràng là hết sức nguy hiểm, lại dường như không có lợi ích gì lớn đối với nàng.
Vương Tiểu Thạch cười khổ nói:
- Nói thật, rất khó đoán được thân phận và mục đích thật sự của Lôi Mị. Người ta chỉ biết nàng thần bí kỳ dị, cao thâm khó lường, thật sự rất giống với môn phái của Đường huynh.
Đường Thất Muội xuất thân từ Đường môn. Tứ Xuyên Thục Trung Đường môn có thể nói là bang phái thần bí nhất trong võ lâm, thế lực to lớn, tiềm lực sâu xa, tổ chức chặt chẽ, thủ đoạn tàn độc, ám khí tuyệt kỹ càng xưng bá thiên hạ. Trên giang hồ có không ít cao thủ, phe phái, bang hội của hai phe hắc bạch bị bọn họ khống chế, nhưng rất ít người có thể nhìn thấu Thục Trung Đường môn, Xuyên Tây Đường gia rốt cuộc có ý đồ gì, mục tiêu gì.
Đường Thất Muội gật đầu, lại không lên tiếng.
Ôn Nhu vẫn muốn hỏi:
- Nhưng mà, lời của ta đâu có sai. Phương Thập Thanh, cái tên này có gì ghê gớm? Không bằng gọi là Phương Chính, Phương Viên, Phương Thập Hồng dễ nghe hơn nhiều. Muốn uy phong, không bằng gọi là Phương Thập Lam, Phương Thập Mệnh. Gọi là Phương Thập Thanh, chẳng hề xuất sắc chút nào. Ta đã không nói sai, vì sao lại không cho ta nói?
Thực ra trong lòng mọi người đều muốn hỏi câu này.
Lúc này Vương Tiểu Thạch mới nghiêm mặt nói:
- Nhu nhi, cô lại xem thường rồi. Ba chữ “Phương Thập Thanh” này dã tâm lớn, tầm mắt cao, không thể trêu đùa được.
Ôn Nhu không hiểu.
Không hiểu Ôn Nhu.
Vương Tiểu Thạch đành phải hỏi ngược lại:
- Cô có nhớ danh hiệu của sư phụ ta là gì không?
Lần này Ôn Nhu trả lời rất lưu loát:
- Thiên Y Cư Sĩ.
Vương Tiểu Thạch lại hỏi:
- Sư phụ của sư phụ ta thì sao?
Ôn Nhu không hề nghĩ ngợi, đáp ngay:
- Vi Thanh Thanh Thanh.
Những người này vốn là cao nhân trong võ lâm. Ôn Nhu ra đời không lâu, nhưng cũng là một người xông pha giang hồ, những chuyện này tất nhiên là nghe nhiều thành quen, tùy ý trả lời.
Nàng vừa trả lời, rất nhiều người đều sáng mắt lên.
Sáng lên như hiểu, có hiểu mới có sáng.
Đã hiểu.
Lúc này Hà Tiểu Hà mới thở ra một hơi:
- Vi Thanh Thanh Thanh, Phương Thập Thanh, chuyện đại hiệp Vi Thanh Thanh Thanh không làm được, hắn còn phải chỉnh lý từ đầu, đúng là hậu sinh khả úy.
Phương Hận Thiếu nuốt một ngụm nước bọt:
- Vậy là hắn khoe khoang, sẽ lập nên công lao sự nghiệp còn lớn hơn Vi đại hiệp?
Đường Thất Muội hừ lạnh một tiếng nói:
- Khẩu khí thật lớn, tham vọng thật to, chẳng trách…
Phía sau hai chữ “chẳng trách” của hắn có rất nhiều ý nghĩa.
Chẳng trách ngươi lại kinh ngạc.
Chẳng trách vừa rồi sau khi ngươi nghe được cái tên này, lập tức trở nên nghiêm túc.
Chẳng trách ngươi nhìn thấy Phương Ứng Khán đột nhiên xuất hiện, lại tỏ ra mặt ủ mày chau như vậy. Người có dã tâm như thế, trèo đèo lội suối đến nơi này, tất nhiên là có âm mưu rất lớn.
Chẳng trách ngươi lại quát mắng Ôn Nhu không được nói xằng nói bậy.
Lúc ấy Ôn Nhu nói không được khéo, nhưng thực ra quan trọng hơn vẫn là sức phán đoán.
Không có khả năng phán đoán chính xác, mắt thấy tâm không thấy, thấy được thì có lợi ích gì?
Thế gian này chẳng phải có rất nhiều người mù mở mắt.
Tâm sáng còn rõ ràng hơn mắt sáng.
- Ngươi nói xem, hôm nay có phải ta rất xui xẻo hay không?
Vương Tiểu Thạch nghe được trong lòng bừng tỉnh, lúc này mới ngước mắt lên, chợt thấy một khuôn mặt như cười mà không cười, như giận mà không giận, thoạt nhìn như một người ngọc xinh đẹp, lại giống như trong tranh vẽ bước ra, không chân thực lắm.
Vương Tiểu Thạch luôn nhạy bén hơn người, xưa nay tâm tình bình hòa, sấm đánh không động, sét đánh không kinh, gặp biến không sợ, nhưng vì đang suy nghĩ ý đồ của Phương Ứng Khán và Lôi Mị, trong lúc ngơ ngẩn lại bị Ôn cô nương làm giật mình, trong ngày xuân vừa hiện này lại lạnh cóng cả tay lẫn chân.
- Sao vậy?
Vương Tiểu Thạch nhất thời còn chưa khôi phục ý thức lại.
- Cô xui xẻo?
Lương A Ngưu lại tiếp lời, bực bội nói:
- Vậy chúng ta hôm nay xem là gì? Ăn một chỉ của tên nam không ra nam, nữ không ra nữ kia, còn không biết lúc nào nằm lúc nào đứng, lúc nào sống nhảy nhót lúc nào chết thẳng cẳng. Cô mà xui xẻo, vậy ta đây coi là cái bà nội gì?
Ôn Nhu nhìn Lương A Ngưu, mở to mắt, nhất thời nói không nên lời.
Nàng từ trước đến nay không sợ trời, không sợ đất, nhưng lại hơi sợ cái tên vuông vuông vức vức, nhanh nhanh nhẹn nhẹn, dũng dũng mãnh mãnh, lỗ lỗ mãng mãng, lại thâm thâm trầm trầm, thành thành thực thực này, cười lên nhe hàm răng vàng, giận lên toàn thân phát run, vừa mở miệng là thốt ra những lời thô tục.
Cho nên nàng nhất thời ngẩn ra.
- Ôn cô nương hôm nay đương nhiên là xui xẻo.
May mắn lúc này Phương Hận Thiếu lại đứng ra bảo vệ nàng:
- Cô ấy còn bị ta tát một cái.
- Đúng vậy.
Ôn Nhu lại có tiền vốn để trở mình, cong môi nói:
- Ta còn bị ngươi quát mắng.
Vừa rồi Vương Tiểu Thạch quả thật đã nghiêm mặt bảo nàng im miệng.
Vương Tiểu Thạch không dám chọc nàng, chỉ nói:
- Vừa rồi là do tình hình bất đắc dĩ…
Ôn Nhu trề môi nói:
- Ta cũng không cần ngươi xin lỗi.
Sau đó nàng lại áp sát bên má của Vương Tiểu Thạch. Vương Tiểu Thạch không tự chủ được rụt lại phía sau, chỉ cảm thấy một mùi thơm như hương như xạ bay vào mũi, hết sức dễ chịu.
Ôn Nhu lại ghé đến bên tai hắn nói một câu:
- Ngươi là lão đại của mọi người, ở trước mặt người khác ta đành phải nhường ngươi, ngươi quát ngươi mắng, có lý ta chịu, không lý ta nhịn, nhưng khi không có ai ta sẽ lần lượt tính nợ với ngươi, chỉ có ngươi nhường ta, không có ta nhường ngươi.
Vương Tiểu Thạch không ngờ lúc này Ôn Nhu lại “tính toán” với hắn, vạch rõ giới hạn, lại không biết trả lời như thế nào. Kỳ quái là, hắn đối mặt với đại địch cừu nhân, cao thủ cao nhân, đa phần vẫn thoải mái như thường, cười nói tự nhiên, tan như tro bụi, trầm tĩnh ung dung, chưa bao giờ có chuyện lâm trận sợ hãi, không lời đối đáp, nhưng gặp phải Ôn Nhu lại trở nên hiền như khúc gỗ.
Hắn chỉ cảm thấy bên tai bị sợi tóc của Ôn Nhu phất qua, ngứa ngáy rất dễ chịu, thật sự có xung động muốn cầm lấy ngửi ngửi lọn tóc của nàng.
- Ngươi quát mắng ta, ta cũng không tính toán.
Ôn Nhu nói lớn:
- Có điều tại sao ngươi lại mắng ta, bảo ta im miệng?
Vương Tiểu Thạch ngượng ngùng:
- Ta là vì muốn tốt cho cô.
Ôn Nhu không hiểu:
- Vì muốn tốt cho ta?
Vương Tiểu Thạch nói:
- Ta sợ bọn họ ra tay với cô.
Người không hiểu vẫn là Ôn Nhu:
- Ta không sợ bọn họ ra tay. Có ngươi ở đây, không phải ngươi đã đuổi bọn họ đi rồi sao?
Câu này lại nói lên nghi vấn trong lòng mọi người.
Lương A Ngưu thuận theo câu nói này hỏi tiếp:
- Tam ca, vì sao không lập tức giết chết hai mầm họa này, phòng ngừa hậu hoạn?
Vương Tiểu Thạch thở dài một tiếng.
Câu trả lời của hắn cũng rất trực tiếp:
- Một người, đã rất khó giải quyết; hai người, ta không phải đối thủ.
Hà Tiểu Hà lại hỏi:
- Nếu vậy, tại sao bọn họ không liên thủ giết chết ngươi?
Vương Tiểu Thạch đáp:
- Vấn đề là bọn họ có thể thật sự toàn tâm toàn ý liên thủ hay không.
Hà Tiểu Hà đã hiểu được sáu phần:
- Ngươi nói là, Phương Ứng Khán không tin tưởng Lôi Mị?
Vương Tiểu Thạch đáp:
- Lôi Mị cũng chưa chắc đã hoàn toàn tin tưởng Phương Ứng Khán. Tiểu hầu gia từng thấy quá nhiều lần Lôi Mị giết chủ, hắn nhạy bén đa nghi, không nắm chắc đầy đủ thì sẽ không để nàng có cơ hội.
Hà Tiểu Hà im lặng. Đường Thất Muội lại nói:
- Lôi Mị trước sau giết chết Lôi Tổn, lật đổ Tô Mộng Chẩm, đánh lén Bạch Sầu Phi, là vì cái gì? Làm những chuyện này, rõ ràng là hết sức nguy hiểm, lại dường như không có lợi ích gì lớn đối với nàng.
Vương Tiểu Thạch cười khổ nói:
- Nói thật, rất khó đoán được thân phận và mục đích thật sự của Lôi Mị. Người ta chỉ biết nàng thần bí kỳ dị, cao thâm khó lường, thật sự rất giống với môn phái của Đường huynh.
Đường Thất Muội xuất thân từ Đường môn. Tứ Xuyên Thục Trung Đường môn có thể nói là bang phái thần bí nhất trong võ lâm, thế lực to lớn, tiềm lực sâu xa, tổ chức chặt chẽ, thủ đoạn tàn độc, ám khí tuyệt kỹ càng xưng bá thiên hạ. Trên giang hồ có không ít cao thủ, phe phái, bang hội của hai phe hắc bạch bị bọn họ khống chế, nhưng rất ít người có thể nhìn thấu Thục Trung Đường môn, Xuyên Tây Đường gia rốt cuộc có ý đồ gì, mục tiêu gì.
Đường Thất Muội gật đầu, lại không lên tiếng.
Ôn Nhu vẫn muốn hỏi:
- Nhưng mà, lời của ta đâu có sai. Phương Thập Thanh, cái tên này có gì ghê gớm? Không bằng gọi là Phương Chính, Phương Viên, Phương Thập Hồng dễ nghe hơn nhiều. Muốn uy phong, không bằng gọi là Phương Thập Lam, Phương Thập Mệnh. Gọi là Phương Thập Thanh, chẳng hề xuất sắc chút nào. Ta đã không nói sai, vì sao lại không cho ta nói?
Thực ra trong lòng mọi người đều muốn hỏi câu này.
Lúc này Vương Tiểu Thạch mới nghiêm mặt nói:
- Nhu nhi, cô lại xem thường rồi. Ba chữ “Phương Thập Thanh” này dã tâm lớn, tầm mắt cao, không thể trêu đùa được.
Ôn Nhu không hiểu.
Không hiểu Ôn Nhu.
Vương Tiểu Thạch đành phải hỏi ngược lại:
- Cô có nhớ danh hiệu của sư phụ ta là gì không?
Lần này Ôn Nhu trả lời rất lưu loát:
- Thiên Y Cư Sĩ.
Vương Tiểu Thạch lại hỏi:
- Sư phụ của sư phụ ta thì sao?
Ôn Nhu không hề nghĩ ngợi, đáp ngay:
- Vi Thanh Thanh Thanh.
Những người này vốn là cao nhân trong võ lâm. Ôn Nhu ra đời không lâu, nhưng cũng là một người xông pha giang hồ, những chuyện này tất nhiên là nghe nhiều thành quen, tùy ý trả lời.
Nàng vừa trả lời, rất nhiều người đều sáng mắt lên.
Sáng lên như hiểu, có hiểu mới có sáng.
Đã hiểu.
Lúc này Hà Tiểu Hà mới thở ra một hơi:
- Vi Thanh Thanh Thanh, Phương Thập Thanh, chuyện đại hiệp Vi Thanh Thanh Thanh không làm được, hắn còn phải chỉnh lý từ đầu, đúng là hậu sinh khả úy.
Phương Hận Thiếu nuốt một ngụm nước bọt:
- Vậy là hắn khoe khoang, sẽ lập nên công lao sự nghiệp còn lớn hơn Vi đại hiệp?
Đường Thất Muội hừ lạnh một tiếng nói:
- Khẩu khí thật lớn, tham vọng thật to, chẳng trách…
Phía sau hai chữ “chẳng trách” của hắn có rất nhiều ý nghĩa.
Chẳng trách ngươi lại kinh ngạc.
Chẳng trách vừa rồi sau khi ngươi nghe được cái tên này, lập tức trở nên nghiêm túc.
Chẳng trách ngươi nhìn thấy Phương Ứng Khán đột nhiên xuất hiện, lại tỏ ra mặt ủ mày chau như vậy. Người có dã tâm như thế, trèo đèo lội suối đến nơi này, tất nhiên là có âm mưu rất lớn.
Chẳng trách ngươi lại quát mắng Ôn Nhu không được nói xằng nói bậy.
Lúc ấy Ôn Nhu nói không được khéo, nhưng thực ra quan trọng hơn vẫn là sức phán đoán.
Không có khả năng phán đoán chính xác, mắt thấy tâm không thấy, thấy được thì có lợi ích gì?
Thế gian này chẳng phải có rất nhiều người mù mở mắt.
Tâm sáng còn rõ ràng hơn mắt sáng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.