Triều Thiên Nhất Côn

Chương 105: Trăng mờ gió lớn đêm giết người

Ôn Thụy An

03/07/2014

Hạ Tam Lạm có ba loại mê hương độc môn, xưng tuyệt võ lâm, đó là Ôn Nhu Hương, Tứ Bất Tượng, Nhân Diện Đào Hoa

Hà Tiểu Hà chính là nữ tướng của Hạ Tam Lạm.

Lúc nàng kêu lớn, là bởi vì ngửi được thuốc mê độc môn của gia tộc mình, Nhân Diện Đào Hoa.

Nhân Diện Đào Hoa, mặt của người, hương hoa đào.

Hai thứ kết hợp làm một, đó là mê hương không thể kháng cự.

Nó không độc, cho nên tính chất không mạnh.

Tính chất không mạnh thì không nổi bật, xen lẫn trong hương hoa đào, khiến cho cao thủ hạng nhất cũng không thể phân biệt, không thể phòng bị.

Vì vậy đây là mê hương chuyên dùng để đối phó với cao thủ hạng nhất.

Nó chỉ làm người mê.

Mê, chính là mất đi năng lực chiến đấu.

Đối với cao thủ võ lâm chân chính, mất đi năng lực chiến đấu, chắc chắn còn khổ sở hơn so với trúng độc, bị thương, bị mai phục.

Cũng càng đáng sợ hơn.

Môn phái Hạ Tam Lạm sở dĩ có thể dùng một tiểu tộc chấn nhiếp võ lâm, có liên quan rất lớn đến tác phong, thủ đoạn và tuyệt kỹ độc môn của bọn họ.

Nhân Diện Đào Hoa là một trong số đó.

Tối nay Hà Tiểu Hà ngủ rất sớm, trước cả khi mưa gió.

Nàng cũng không đi vào trong sân, trải qua một trận mưa to gió lớn trên cảm tình của Vương Tiểu Thạch.

Cho nên nàng ngủ rất an tường.

Không, quả là ngủ say như chết.

Trước giờ nàng ngủ đều có tiếng ngáy, nàng không muốn người khác biết được chuyện này.

Nàng thậm chí chống lại sự thật này. Có lần người khác chỉ ra, nàng vẫn kiên quyết không thừa nhận chuyện này.

Nhưng cuối cùng nàng cũng biết đây là sự thật.

Không chỉ trước kia lúc nàng sống ở thanh lâu, khách từng trêu đùa giễu cợt nàng, nàng cũng vì vậy mà trở mặt. Cho đến có một lần, nàng nửa đêm tỉnh mộng, người đã tỉnh lại, mắt đã mở ra, nhưng cả thân thể lại giữ nguyên tư thế cũ không thay đổi, khi đó nàng lại nghe được rõ ràng một loại âm thanh.

Đó là tiếng ngáy, tiếng ngáy từ trong cơ thể nàng phát ra.

Từ lúc đó trở đi, nàng biết mình phải đối diện với sự thật này.

Có điều, tối nay nàng cũng đột nhiên thức tỉnh, nhưng không phải do tiếng ngáy của mình đánh thức, mà là do một loại cảm giác kỳ dị khác.

Không phải âm thanh, mà là mùi vị.

Hương, hương vị.



Nàng bị một loại cảm giác quen thuộc đánh thức.

Nàng vén chăn ngồi dậy, lại ngửi thấy một loại mùi vị “quê nhà”.

Mùi vị “quê nhà” là gì?

Có.

Chỉ cần ngươi cẩn thận lưu ý một chút, “quê nhà” vốn có mùi vị.

Đó có thể là mùi lá cây nổi mốc, có thể là mùi vị ngọt đắng khi hạnh chín, có thể là mùi cháy khi mặt trời chiếu vào trên đá, cũng có thể là nhà nào ăn nhiều ớt dầu mè, đại tiện, tiểu tiện, trung tiện mang theo một loại mùi nồng cay cay…

Không chỉ “quê nhà” có mùi vị, ngay cả “nhà” cũng có mùi vị.

Đó có thể là mùi giày của ngươi, mùi nước tiểu của trẻ con, mùi bánh mật năm ngoái còn vương vấn trên thần đài trong nhà, mùi thê tử bôi dầu hoa thơm, thậm chí là mùi hơi lưu lại khi ngươi đi qua lầu bất ngờ hắt hơi vài cái…

Hà Tiểu Hà đột nhiên tỉnh táo, bởi vì nàng ngửi thấy mùi vị kia.

Đó là mùi hoa đào.

Nàng giống như ngửi thấy nguy cơ.

Mùi hoa đào này gần như không có gì khác so với mùi của cây hoa đào bên ngoài, cho dù có, cũng chỉ là nồng nặc hơn một chút mà thôi. Trong đêm mưa như thế, không ai có thể phân biệt được.

Nhưng Hà Tiểu Hà phân biệt được.

Đối với nàng, mùi hoa đào kia thiếu một phần dẫn người dụ người, nhiều một phần chết người giết người.

Những mùi khác đều không sợ, chỉ sợ mùi hoa đào này.

Nàng vừa ngửi được, liền kêu lên một tiếng, lập tức mở bọc vải, lôi ra một chiếc hộp, mở chiếc khóa nhỏ màu bạc, bên trong có ba viên thuốc nhỏ màu bạc. Nàng lập tức cho một viên vào miệng, ngậm lại, người đã xông ra ngoài.

Nàng vừa ra khỏi cửa phòng, vừa lúc có một tia chớp, nàng thấy được bốn người.

Cho dù trong khách sạn rất tối tăm, nàng vẫn gặp phải bốn người này.

Nàng lập tức biết phán đoán của mình đã đúng.

Bốn người này trên mặt đều mang mặt nạ.

Mặt nạ vô cùng sơ sài, chỉ vẽ lên một khuôn mặt có ngũ quan. Miệng của mặt nạ này lại rất đặc biệt, cũng rất nổi bật, trên môi không ngừng phun một loại sương màu đỏ.

Đúng rồi!

Đây chính là Nhân Diện Đào Hoa!

Nhân Diện Đào Hoa là một loại chất khí có mùi như hoa đào, sau khi trúng làm cho người ta cả người vô lực, mê hương này được đặt trong “mặt nạ” do Hạ Tam Lạm đặc biệt chế tạo.

Người có được “mặt nạ” này, có thể đeo nó lên, một mặt thổi ra mê hương, một mặt hành động bình thường.

Thuốc giải mà Hà Tiểu Hà đã dùng trước đó gọi là Tiếu Xuân Phong.

Nhưng ăn thuốc giải không có nghĩa là có thể không “hô hấp”.



Chỉ cần hô hấp, sẽ không thể không sợ uy lực của Nhân Diện Đào Hoa.

Chỉ khi đeo mặt nạ đặc chế kia lên, mới không để cho mê hương xâm nhập.

Thế nhưng Hà Tiểu Hà đã không thể lựa chọn, bởi vì mọi người dường như đều trúng phải mê hương, bốn người này giống như đi vào chỗ không người.

Hơn nữa bọn chúng còn đang xông về hướng Thu Nguyệt Các và Xuân Hoa Hiên, xem ra bọn chúng muốn hạ thủ với Vương Tiểu Thạch và Ôn Nhu.

Hà Tiểu Hà đã không thể lui, cũng không thể đi.

Nàng càng không thể tránh né, bởi vì thứ đối phương sử dụng chính là mê hương của môn phái nàng.

Nàng chỉ có một người, đối phương lại có bốn người.

Mà đây chính là một đêm trăng mờ gió lớn để giết người.

Nàng phải đối diện.

Nàng quát lên một tiếng:

- Các ngươi là ai?

Bốn người kia ngẩn ra, hiển nhiên bọn họ không ngờ lại có người trúng phải Nhân Diện Đào Hoa mà không ngã.

Bọn họ cũng chỉ ngẩn ra một chút, sau đó liền ra dấu một cái.

Hai người trong đó, một cầm đao, một cầm kiếm, chia làm hai hướng tấn công nàng.

Hai người khác, một cầm thương, một chấp côn, đã đá văng hai cửa phòng Thu Nguyệt, Xuân Hoa, muốn tấn công vào.

Bọn họ phối hợp thuần thục và khắng khít, kiên quyết và lưu loát.

Một tiếng “đùng” vang lên, ánh chớp xé trời lộ ra vuốt sắc của nó, chợt lóe lên rồi biến mất.

Đây chính là trăng mờ gió lớn đêm giết người.

Hà Tiểu Hà chỉ có một người.

Đêm tối lại dùng tư thế uy phong vô địch chiếm lĩnh toàn bộ cục diện, thỉnh thoảng ra lệnh cho sấm chớp ra uy, hung tợn.

Kẻ địch không biết có bao nhiêu?

Cho dù nàng ngăn cản được, lại làm sao phân thân đi cứu người?

Nàng chỉ cảm thấy cô lập, một mình, nhưng vẫn muốn chiến đấu đến cùng.

Trong lòng nàng không nhịn được thấp giọng kêu một tiếng: “Ông trời ơi!”

Ngay lúc này, một tiếng “ầm” vang lên, lại một tia chớp nhằm đầu nhằm mặt đánh xuống.

Chỉ nhìn thấy, nghe thấy, ngửi thấy có mấy cửa phòng đồng thời bị đá, đánh, đụng ra, có người hô lớn:

- Tiểu Hà đừng sợ, A Ngưu ta tới giúp cô!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Triều Thiên Nhất Côn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook