Triệu Viện Viện Phản Công

Chương 4: CHƯƠNG 4

Phong Nguyệt Sát Ngã

25/12/2024

Lần nữa nhận được cuộc gọi video của bố, là vào mùa đông.

Ông ấy hỏi han vài câu: "Viện Viện, có cần bố gửi áo lông vũ cho con không?"

Mong bố gửi đến, chắc con đã c.h.ế.t cóng rồi.

Tôi không lên tiếng, nhưng để ý thấy cửa nhà phía sau ông ấy mở ra, có người từ ngoài cửa đi vào.

Là Trương Nhã, mặc chiếc áo lông vũ mẹ mua cho tôi!

Vì là chiếc áo cuối cùng mẹ mua cho tôi, tôi căn bản không nỡ mặc, vẫn luôn để trong tủ quần áo.

Tôi phát điên, hỏi bố: "Trương Nhã đang mặc cái gì? Lấy từ trong tủ quần áo của con ra à?"

Bố tôi vừa điều chỉnh góc quay của camera, vừa đeo tai nghe: "Không có, con nhìn nhầm rồi, đó là áo bố mua cho nó."

Sao tôi có thể nhìn nhầm! Chiếc áo đó tôi mặc vừa, Trương Nhã mặc lại rộng cả một số, ai mua quần áo mới lại mua rộng cả một số?!

Ngoài ống kính, tôi siết chặt nắm tay.

Bố tôi chuyển chủ đề, nói: "Viện Viện, mẹ con trước khi mất có đưa cho con một chiếc thẻ ngân hàng, trong đó có bao nhiêu tiền vậy?"

Nếu là trước đây, tôi chắc chắn sẽ nói thẳng cho ông ấy biết, nhưng giờ đây tôi đã đề phòng ông ấy hơn: "Bố hỏi cái này làm gì?"

"Bố muốn mua một căn nhà." Ông ấy cười ngượng, "Thành Tây mới mở bán một khu, vị trí tốt, lại là khu học xá, sau này chắc chắn sẽ tăng giá mạnh. Con giúp bố trả tiền cọc, sau này bố trả lại con."



"Bố đến tiền cọc cũng không có sao?" Tôi khó mà tin được, "Thế tiền trước đây bố để dành đổi xe đâu?"

Bố tôi đứng dậy, có vẻ như đi ra ban công, còn kéo cửa ban công lại, tỏ vẻ rất cẩn thận.

Ống kính rung lắc, chiếu vào mái tóc bạc của ông ấy.

Tôi vừa tức giận, vừa cảm thấy có chút bi ai.

Ở nhà mình mà cũng phải lén lút gọi điện, những ngày tôi không có nhà, e rằng ông ấy cũng không sống được như ý.

"Viện Viện, chuyện này con đừng nói với người khác. Em trai dì Lưu con trước đây thầu công trình, bị ông chủ lừa, bồi thường rất nhiều tiền. Tiền lương công nhân cũng không phát được, đều tìm đến tận nhà nó rồi. Dì Lưu con cả đêm không ngủ được, cầu xin bố cho nó mượn tiền để cứu giúp. Con nói xem, số tiền này bố có thể không cho mượn không?"

Tôi ngắt lời ông ấy: "Bố cho mượn bao nhiêu?"

Ánh mắt ông ấy lảng tránh: "20 vạn."

Tôi hỏi tiếp: "Anh ta có viết giấy nợ không?"

"Đều là người nhà cả, nói chuyện này làm tổn thương tình cảm."

Tôi tức đến bật cười.

Thành phố nhỏ tuyến 18 của chúng tôi, 20 vạn có thể nói là tiền lương ba bốn năm của rất nhiều người. Một khoản tiền lớn như vậy cho vay mà không có giấy nợ, chẳng khác nào cho không?

"Bố có tiền cho anh ta vay, lại không có tiền mua nhà? Nếu bố đã không có tiền, thì mua nhà làm gì?"



Ông ấy thở dài: "Viện Viện, bố muốn có một đứa con trai."

Tôi vẫn còn giận, không hiểu được logic trong chuyện này, hỏi ngược lại: "Cho nên?"

"Dì Lưu con nói, không có đảm bảo, cô ấy không dám sinh con. Một căn nhà đứng tên cô ấy, mới coi là đảm bảo." Ông ấy nói.

Hoàng hôn ngoài cửa sổ rất chói mắt, chiếu lên khuôn mặt đầy nếp nhăn của bố tôi.

Khiến tôi cảm thấy xa lạ hơn bao giờ hết.

Một lúc lâu sau, tôi mới tìm lại được giọng nói của mình: "Bố đã hơn 50 rồi, còn sinh con trai, nhà có ngai vàng cần phải kế thừa sao?"

3

Bố mẹ tôi có ba căn nhà.

Một căn là nhà của đơn vị bố tôi, ông ấy có thể ở đến khi nghỉ hưu, nhưng chỉ có quyền ở, quyền sở hữu thuộc về đơn vị. Căn thứ hai đứng tên hai người bố mẹ, sau khi mẹ qua đời, trong đó có một tỷ lệ nhất định thuộc về tôi, bố không thể bán khi không có sự đồng ý của tôi. Căn thứ ba là mẹ mua trả góp, trước khi qua đời bà đã sang tên cho tôi.

Cho nên, dì Lưu sốt ruột muốn mua một căn nhà, có lẽ là đã nhìn ra, bố tôi không có bất động sản nào có thể tự mình định đoạt.

Bà ta châm ngòi, trước tiên dùng cách mượn tiền để chuyển hết tiền mặt trong tay bố tôi đi, sau đó lại nhắm đến tôi.

Những thủ đoạn không quan trọng trước đây thì thôi, liên quan đến lợi ích thiết thân, tuyệt đối không thể nhịn.

 

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Triệu Viện Viện Phản Công

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook