Chương 15: Chất vấn
Huỳnh Thiên Kỳy
16/06/2022
Trình Ngữ Lam về nhà liền chạy đi tìm Mộ Duật Hành hỏi cho ra lẽ mọi
việc. Nếu ngay từ đầu anh đã có âm mưu muốn giết chết Dương Hữu Bằng để
chiếm lấy cô, thì cả đời này cô cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho anh,
không bao giờ chấp nhận anh.
- Mộ Duật Hành đâu?
Trình Ngữ Lam hỏi người làm với ánh mắt rất giận dữ.
- Thiếu gia đang trong thư phòng thưa phu nhân.
Mộ Duật Hành đang trong thư phòng nghe điện thoại thì Trình Ngữ Lam mở cửa đi nhanh vào, lớn giọng nói:
- Mộ Duật Hành, tôi có chuyện muốn hỏi anh.
Mộ Duật Hành giơ tay lên bảo cô im lặng, anh đang nói chuyện với một lão đại bên Ý.
- Được, khi nào rảnh tôi sẽ bay sang đó gặp ông.
Mộ Duật Hành cúp máy đặt điện thoại xuống bàn, anh rất khó chịu khi ai đó tự ý vào thư phòng của anh và còn đang lúc anh làm việc.
- Em muốn hỏi việc gì?
- Có phải chính anh đã gây ra vụ tai nạn cho Hữu Bằng không?
Mộ Duật Hành cười nhạt, thì ra cô tức giận chạy vào đây như vậy là vì cho rằng vụ tai nạn của Dương Hữu Bằng là do anh gây ra.1
Nhưng nếu là như vậy thì cô đã quá khinh thường anh rồi. Anh chưa bao giờ giết người mà không chết cả, chỉ là anh không muốn giết mà thôi, chứ nếu anh muốn thì 10 cái mạng của Dương Hữu Bằng cũng chết dưới tay của anh.1
Anh thừa nhận anh có cho người sang Mỹ giết chết Dương Hữu Bằng nhưng Dương gia giấu người quá kỹ.1
Ở hiện tại anh muốn giết Dương Hữu Bằng lúc nào cũng được, dễ như anh trở bàn tay vậy, nhưng anh không làm vì sợ cô sẽ hận anh.
Dương gia cũng có vệ sĩ nhưng làm sao đấu lại với thuộc hạ của anh, chỉ cần một Mạc Kỳ Vân ra tay thì cả Dương gia đều chết sạch.
- Em cho rằng như vậy à?
- Tôi hỏi anh, chứ không phải anh hỏi tôi.
- Em vì một thằng đàn ông khác mà về chất vấn chồng mình sao? Như vậy không tốt đâu bảo bối à.
Mộ Duật Hành thong thả đút hay tay vào túi quần nhìn Trình Ngữ Lam.
- Tôi hỏi anh có hay không?
Trình Ngữ Lam tức điên lên quát thẳng vào mặt của Mộ Duật Hành. Anh đang giỡn mặt với cô à?
Mộ Duật Hành không nói gì đi lại bàn làm việc kéo ngăn kéo phía dưới ra, anh lấy một khẩu súng đặt lên bàn rồi quay lại nhìn cô.
- Nếu em cho rằng anh đã gây ra vụ tai nạn đó thì em cứ bắn chết anh để trả thù cho người em yêu. Nhưng nhớ phải bắn ngay tim của anh, mạng của anh rất lớn, nếu không sẽ không chết được.1
Một đời người chỉ chết một lần, thay vì chết dưới tay của người khác thì Mộ Duật Hành sẽ chọn chết dưới tay của Trình Ngữ Lam, như vậy sẽ hạnh phúc hơn rất nhiều.1
- Anh cho rằng tôi không dám sao?
- Ngữ Lam, em có biết đời này anh hối hận việc gì nhất không?
- ....
- Anh hối hận tại sao sáu tháng trước lại cứu em, để rồi yêu em.
Mộ Duật Hành đưa tay vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của Trình Ngữ Lam. Anh ước gì hôm đó anh không nhìn thấy cô ngất xỉu bên đường, nếu là vậy anh đâu đem lòng yêu cô, và không yêu thì sẽ không thấy đau lòng.
Sáu tháng trước Trình Ngữ Lam bị sốt và ngất xỉu bên đường, rất may lúc đó Mộ Duật Hành đi ngang qua và nhìn thấy. Lúc đầu anh cũng định xem như không thấy chuyện gì nhưng hôm đó trời đã sắp tối, cô còn là phụ nữ nên anh mới có lòng tốt đưa đi bệnh viện.1
Thế là mọi việc đã bắt đầu từ khoảnh khắc đó.
Giọt nước mắt tuôn trào ra nơi khóe mắt, anh nói như vậy có nghĩa là anh phủ nhận việc gây ra vụ tai nạn cho Hữu Bằng.
Vậy là Hữu Bằng lừa gạt cô sao?1
- Ngữ Lam, anh không thể sống mà nhìn thấy em bên người đàn ông khác được, hay là em giết anh đi. Anh chết rồi, em đã có thể bên người em yêu.1
Mộ Duật Hành đã yêu Trình Ngữ Lam đến điên rồi, anh không thể nhìn thấy cô hạnh phúc bên người khác được. Nhiều lúc anh cũng muốn buông tay cô nhưng anh không đành lòng, anh không cam tâm. Anh chỉ muốn cô là của anh, mãi mãi thuộc về anh...1
- Tôi... tôi...
- Nếu em không giết chết anh thì đời này em cũng đừng hòng trốn thoát anh, và anh cũng sẽ không tha cho Dương Hữu Bằng.
- Anh không được làm hại anh ấy.1
- Em cho anh một lý do đi.
Mộ Duật Hành thong thả đi lại ghế ngồi xuống, dựa người ra sau nhướn mày nhìn Trình Ngữ Lam.
- Chỉ cần anh tha cho anh ấy, tôi chấp nhận làm người vợ hiền của anh, mãi mãi sống bên anh.1
- Nếu không tha thì sao?
- Mộ Duật Hành, anh không được quá đáng.
- Em xem người đang quá đáng là ai? Trình Ngữ Lam, đừng nghĩ những việc em làm mà anh không biết. Hôm qua em đi đâu? Gặp ai?
Bàn tay của Mộ Duật Hành cuộn tròn lại khi hôm qua cô đã nói dối anh. Cuộc đời của anh rất ghét lừa dối và phản bội nhưng Trình Ngữ Lam đã làm cả hai.
- Tôi không phải tù nhân hay thuộc hạ của anh mà đi đâu cũng phải báo cáo với anh. Còn nữa, anh cho người theo dõi tôi?
- Không như vậy thì làm sao biết em lừa dối anh.
- Anh...
- Ngữ Lam, đừng để anh phải nóng lên. Nếu không, anh không biết mình sẽ làm ra những việc gì đâu.1
Tốt nhất Trình Ngữ Lam đừng nói gì cả, những lời nói của cô như cao dao khứa vào tim anh, làm anh rất đau...1
- Mộ Duật Hành đâu?
Trình Ngữ Lam hỏi người làm với ánh mắt rất giận dữ.
- Thiếu gia đang trong thư phòng thưa phu nhân.
Mộ Duật Hành đang trong thư phòng nghe điện thoại thì Trình Ngữ Lam mở cửa đi nhanh vào, lớn giọng nói:
- Mộ Duật Hành, tôi có chuyện muốn hỏi anh.
Mộ Duật Hành giơ tay lên bảo cô im lặng, anh đang nói chuyện với một lão đại bên Ý.
- Được, khi nào rảnh tôi sẽ bay sang đó gặp ông.
Mộ Duật Hành cúp máy đặt điện thoại xuống bàn, anh rất khó chịu khi ai đó tự ý vào thư phòng của anh và còn đang lúc anh làm việc.
- Em muốn hỏi việc gì?
- Có phải chính anh đã gây ra vụ tai nạn cho Hữu Bằng không?
Mộ Duật Hành cười nhạt, thì ra cô tức giận chạy vào đây như vậy là vì cho rằng vụ tai nạn của Dương Hữu Bằng là do anh gây ra.1
Nhưng nếu là như vậy thì cô đã quá khinh thường anh rồi. Anh chưa bao giờ giết người mà không chết cả, chỉ là anh không muốn giết mà thôi, chứ nếu anh muốn thì 10 cái mạng của Dương Hữu Bằng cũng chết dưới tay của anh.1
Anh thừa nhận anh có cho người sang Mỹ giết chết Dương Hữu Bằng nhưng Dương gia giấu người quá kỹ.1
Ở hiện tại anh muốn giết Dương Hữu Bằng lúc nào cũng được, dễ như anh trở bàn tay vậy, nhưng anh không làm vì sợ cô sẽ hận anh.
Dương gia cũng có vệ sĩ nhưng làm sao đấu lại với thuộc hạ của anh, chỉ cần một Mạc Kỳ Vân ra tay thì cả Dương gia đều chết sạch.
- Em cho rằng như vậy à?
- Tôi hỏi anh, chứ không phải anh hỏi tôi.
- Em vì một thằng đàn ông khác mà về chất vấn chồng mình sao? Như vậy không tốt đâu bảo bối à.
Mộ Duật Hành thong thả đút hay tay vào túi quần nhìn Trình Ngữ Lam.
- Tôi hỏi anh có hay không?
Trình Ngữ Lam tức điên lên quát thẳng vào mặt của Mộ Duật Hành. Anh đang giỡn mặt với cô à?
Mộ Duật Hành không nói gì đi lại bàn làm việc kéo ngăn kéo phía dưới ra, anh lấy một khẩu súng đặt lên bàn rồi quay lại nhìn cô.
- Nếu em cho rằng anh đã gây ra vụ tai nạn đó thì em cứ bắn chết anh để trả thù cho người em yêu. Nhưng nhớ phải bắn ngay tim của anh, mạng của anh rất lớn, nếu không sẽ không chết được.1
Một đời người chỉ chết một lần, thay vì chết dưới tay của người khác thì Mộ Duật Hành sẽ chọn chết dưới tay của Trình Ngữ Lam, như vậy sẽ hạnh phúc hơn rất nhiều.1
- Anh cho rằng tôi không dám sao?
- Ngữ Lam, em có biết đời này anh hối hận việc gì nhất không?
- ....
- Anh hối hận tại sao sáu tháng trước lại cứu em, để rồi yêu em.
Mộ Duật Hành đưa tay vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của Trình Ngữ Lam. Anh ước gì hôm đó anh không nhìn thấy cô ngất xỉu bên đường, nếu là vậy anh đâu đem lòng yêu cô, và không yêu thì sẽ không thấy đau lòng.
Sáu tháng trước Trình Ngữ Lam bị sốt và ngất xỉu bên đường, rất may lúc đó Mộ Duật Hành đi ngang qua và nhìn thấy. Lúc đầu anh cũng định xem như không thấy chuyện gì nhưng hôm đó trời đã sắp tối, cô còn là phụ nữ nên anh mới có lòng tốt đưa đi bệnh viện.1
Thế là mọi việc đã bắt đầu từ khoảnh khắc đó.
Giọt nước mắt tuôn trào ra nơi khóe mắt, anh nói như vậy có nghĩa là anh phủ nhận việc gây ra vụ tai nạn cho Hữu Bằng.
Vậy là Hữu Bằng lừa gạt cô sao?1
- Ngữ Lam, anh không thể sống mà nhìn thấy em bên người đàn ông khác được, hay là em giết anh đi. Anh chết rồi, em đã có thể bên người em yêu.1
Mộ Duật Hành đã yêu Trình Ngữ Lam đến điên rồi, anh không thể nhìn thấy cô hạnh phúc bên người khác được. Nhiều lúc anh cũng muốn buông tay cô nhưng anh không đành lòng, anh không cam tâm. Anh chỉ muốn cô là của anh, mãi mãi thuộc về anh...1
- Tôi... tôi...
- Nếu em không giết chết anh thì đời này em cũng đừng hòng trốn thoát anh, và anh cũng sẽ không tha cho Dương Hữu Bằng.
- Anh không được làm hại anh ấy.1
- Em cho anh một lý do đi.
Mộ Duật Hành thong thả đi lại ghế ngồi xuống, dựa người ra sau nhướn mày nhìn Trình Ngữ Lam.
- Chỉ cần anh tha cho anh ấy, tôi chấp nhận làm người vợ hiền của anh, mãi mãi sống bên anh.1
- Nếu không tha thì sao?
- Mộ Duật Hành, anh không được quá đáng.
- Em xem người đang quá đáng là ai? Trình Ngữ Lam, đừng nghĩ những việc em làm mà anh không biết. Hôm qua em đi đâu? Gặp ai?
Bàn tay của Mộ Duật Hành cuộn tròn lại khi hôm qua cô đã nói dối anh. Cuộc đời của anh rất ghét lừa dối và phản bội nhưng Trình Ngữ Lam đã làm cả hai.
- Tôi không phải tù nhân hay thuộc hạ của anh mà đi đâu cũng phải báo cáo với anh. Còn nữa, anh cho người theo dõi tôi?
- Không như vậy thì làm sao biết em lừa dối anh.
- Anh...
- Ngữ Lam, đừng để anh phải nóng lên. Nếu không, anh không biết mình sẽ làm ra những việc gì đâu.1
Tốt nhất Trình Ngữ Lam đừng nói gì cả, những lời nói của cô như cao dao khứa vào tim anh, làm anh rất đau...1
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.