Chương 28: Lúc Em Trên Giường Là Ngoan Nhất (H)
Huỳnh Thiên Kỳy
21/06/2022
Vào phòng, Mộ Duật Hành quăng mạnh Trình Ngữ Lam xuống giường, vừa đưa
tay cởi áo vest vừa nhìn cô với ánh mắt chứa đầy dục vọng và tức giận.
- Anh định làm gì?
Hai tay của Trình Ngữ Lam bấu chặt xuống ga niệm, ánh mắt sợ hãi nhìn Mộ Duật Hành.
- Làm gì ư? Tôi sẽ làm giống như Dương Hữu Bằng từng làm với em.1
Hai mắt của Mộ Duật Hành đỏ ngầu hằn lên tia máu, đưa tay cởi bỏ chiếc áo sơ mi trên mình người quăng xuống, nhào đến ôm hôn cô điên cuồng...
Nước mắt trực trào rơi xuống. Trình Ngữ Lam cảm thấy như mình đang bị sỉ nhục, nhưng cô cũng không phản kháng, mặc cho anh làm những gì anh muốn...
Đè Trình Ngữ Lam nằm xuống giường, môi lưỡi của anh thay phiên nhau càng quét vào bên trong khoan miệng của cô. Cô nhắm tịt mắt, hai tay nhắm chặt gra giường.
Mộ Duật Hành từng bước, từng bước hôn xuống phía dưới. Hôn vào chiếc cổ trắng ngần và xương quai xanh tuyệt mỹ của cô. Vị ngọt, hương thơm phát ra từ da thịt của cô làm lòng anh cuộn trào cơn dục vọng...
Hôm nay dù trời có sập xuống thì anh cũng phải chiếm bằng được Trình Ngữ Lam.
Kéo tuột hai dây áo đầm của Trình Ngữ Lam xuống, hai khối mềm mại căng tròn đang phập phồng lên xuống đập vào mắt anh. Anh không nhịn được mà cúi xuống cắn vào một bên nhũ hoa của cô như trừng phạt. Sau đó dùng môi lưỡi thưởng thức như một món ăn ngon, đặc biệt dành riêng cho mình.1
Khi Mộ Duật Hành chạm vào ngực cô, trong đầu của cô liền trở nên trống rỗng, cảm giác kích thích lan truyền khắp cơ thể. Cô không kiềm nén được mà bật ra tiếng rên khe khẽ đầy nũng nịu.
- Tiếng rên của em cũng thật hấp dẫn.
Mộ Duật Hành nhếch môi cười giữ hai tay của cô lại. Trình Ngữ Lam như tỉnh táo lại sau lời nói của anh, trừng mắt nhìn anh.
Những lời này anh cũng thốt ra được sao?
Anh không biết xấu hổ là gì sao?
- Không được nói.
Mộ Duật Hành không hơn thua với cô, anh dùng lưỡi liếm hai bầu ngực của cô một mảng ướt nhẹt. Sau đó cắn mút chùn chụt, một bên nắn bóp mân mê nhũ hoa đến đáng thương.
Một lúc sau, bàn tay ma quỷ của Mộ Duật Hành đã luồn ra phía sau kéo móc khóa chiếc đầm xuống. Chiếc đầm của cô bị anh quăng tùy tiện xuống đất, trên người chỉ còn vỏn vẹn một chiếc quần lót nhỏ xinh.
Mộ Duật Hành hôn lung tung khắp người cô, cắn vào vành tai đỏ ủng của cô rồi bật cười trêu chọc.
- Em xem, em ướt đẫm rồi này.
Bàn tay thô ráp, cứng rắn của Mộ Duật Hành kéo chiếc quần lót xuống rồi vuốt ve xung quanh hoa viên của cô. Nơi đó bị anh kích thích mà ướt đẫm, dính đầy lên từng ngón tay của anh.
- Anh đừng nói bậy... aa... ư...
Cả người của Trình Ngữ Lam tê dại, căng cứng. Hơi thở cũng trở nên gấp gáp, bầu ngực phập phồng kịch liệt, ánh mắt mong lung như phía trước có làn khói trắng...
- Ư...
Cuối cùng sự bướng bỉnh của cô cũng không thắng được dục vọng mà rên lên thành tiếng...
Chết tiệt, không được rên.
Cơn giận của Mộ Duật Hành dừng như đã biến mất, thay vào đó là cơn dục vọng đang bùng cháy sau tiếng rên rỉ đầy cuốn hút của cô. Anh lúc nào cũng thua trước cô. Những lúc tức giận đến muốn phát điên lên, nhưng chỉ cần một hành động đáng yêu của cô anh liền nguôi ngoai cơn giận, làm anh không thể nào lớn tiếng quát nạt cô được.
Anh tàn nhẫn, vô tình, độc ác nhưng khi làm cô đau, làm cô khóc anh lại không đành lòng. Nhiều lần anh đã dặn lòng rằng mình phải cứng rắn không được mền lòng trước cô, nhưng mọi thứ đều trở nên vô nghĩa khi anh nhìn thấy nụ cười và những giọt nước mắt lăn trên khuôn mặt xinh đẹp của cô...
Cô cho anh niềm vui, hạnh phúc nhưng cũng chính cô làm cho trái tim của anh đau đớn như bị đâm thủng...1
Hai chân của Trình Ngữ Lam bị Mộ Duật Hành mở rộng để sang hai bên thất lưng của anh. Ở tư thế này, toàn bộ cơ thể trắng muốt như bông hoa của cô đều bại lộ trước mắt anh, đặc biệt là cô bé hồng hào đang nở rộ chào đón anh yêu thương.
24 năm trên cuộc đời Trình Ngữ Lam lần đầu nếm trải chuyện quan hệ giữa nam và nữ. Cô không ngăn được xấu hổ mà lấy tay che khuôn mặt đỏ lựng của mình lại, mặc anh muốn làm gì thì làm.
Nhưng trong lòng của Trình Ngữ Lam không có một chút gì gọi là tệ hại, hay khó chịu. Mà ngược lại còn có chút gì đó ham muốn, muốn sự va chạm nhiều hơn như vậy nữa.
Mộ Duật Hành đưa tay cởi bỏ những thứ vướng víu trên người của mình vứt tùy ý. Thân người trần trụi, vật nam tính hung hăng của anh cũng đã dũng mãnh đứng dậy.
- Mở mắt ra.
Mộ Duật Hành kéo hai tay của Trình Ngữ Lam ra khỏi mặt. Anh muốn cho cô biết rằng, từ nay về sau cô chỉ có thể tiếp nhận một mình anh thôi.
Trình Ngữ Lam mở mắt ra nhìn, nhưng vừa mở mắt thì ngay tức khắc cô đã nhắm tịt mắt lại, cả thân người đỏ như trái cà chua.
- Ngứa không? Nếu ngứa thì mở mắt ra nhìn.
Trình Ngữ Lam liều mạng mở mắt, giờ phút này cô còn sợ gì nữa. Cảm giác vừa ngứa, vừa trống rỗng làm cô cực kỳ khó chịu...
- Lúc em trên giường là ngoan nhất.
Mộ Duật Hành vỗ yêu vào mông cô. Phải nói vợ anh quá hoàn hảo, điện nước rất đầy đủ, không thiếu cũng không dư...nhưng chỉ có cái tính bướng bỉnh, không chịu nghe lời là anh không hài lòng.1
Nhưng con người thì ai hoàn hảo, anh sẽ dùng cách của anh để dạy dỗ lại cô, xem cô còn dám đi gặp Dương Hữu Bằng nữa không!
- Khó chịu...
- Ngữ Lam, em là của tôi, mãi mãi chỉ là của tôi.
Câu nói vừa dứt thì Mộ Duật Hành đã động mạnh thất lưng, chôn vùi dục vọng vào bên trong cơ thể cô.
- Aaaa....
Tiếng hét vang dội và nước mắt tuôn rơi, nơi đó của cô đau như bị xé rách...
Nhìn thấy cô đau đớn, cộng thêm bên trong cô quá khít chặt làm cho Mộ Duật Hành cau mày khó hiểu. Anh đẩy mạnh thêm một cái, một dòng máu đỏ tươi trào ra rớt xuống gra giường....
Cái quái gì vậy???
- Aaaaa.... đau quá....
Trong đầu của Mộ Duật Hành như nổ tung. Ở hiện tại anh có quá nhiều câu hỏi, nhưng lại không biết hỏi câu nào trước nên đành ngậm miệng cho qua.
- Đau... không...làm nữa...
- Ngữ Lam... thả lỏng ra sẽ không đau nữa...1
- Anh định làm gì?
Hai tay của Trình Ngữ Lam bấu chặt xuống ga niệm, ánh mắt sợ hãi nhìn Mộ Duật Hành.
- Làm gì ư? Tôi sẽ làm giống như Dương Hữu Bằng từng làm với em.1
Hai mắt của Mộ Duật Hành đỏ ngầu hằn lên tia máu, đưa tay cởi bỏ chiếc áo sơ mi trên mình người quăng xuống, nhào đến ôm hôn cô điên cuồng...
Nước mắt trực trào rơi xuống. Trình Ngữ Lam cảm thấy như mình đang bị sỉ nhục, nhưng cô cũng không phản kháng, mặc cho anh làm những gì anh muốn...
Đè Trình Ngữ Lam nằm xuống giường, môi lưỡi của anh thay phiên nhau càng quét vào bên trong khoan miệng của cô. Cô nhắm tịt mắt, hai tay nhắm chặt gra giường.
Mộ Duật Hành từng bước, từng bước hôn xuống phía dưới. Hôn vào chiếc cổ trắng ngần và xương quai xanh tuyệt mỹ của cô. Vị ngọt, hương thơm phát ra từ da thịt của cô làm lòng anh cuộn trào cơn dục vọng...
Hôm nay dù trời có sập xuống thì anh cũng phải chiếm bằng được Trình Ngữ Lam.
Kéo tuột hai dây áo đầm của Trình Ngữ Lam xuống, hai khối mềm mại căng tròn đang phập phồng lên xuống đập vào mắt anh. Anh không nhịn được mà cúi xuống cắn vào một bên nhũ hoa của cô như trừng phạt. Sau đó dùng môi lưỡi thưởng thức như một món ăn ngon, đặc biệt dành riêng cho mình.1
Khi Mộ Duật Hành chạm vào ngực cô, trong đầu của cô liền trở nên trống rỗng, cảm giác kích thích lan truyền khắp cơ thể. Cô không kiềm nén được mà bật ra tiếng rên khe khẽ đầy nũng nịu.
- Tiếng rên của em cũng thật hấp dẫn.
Mộ Duật Hành nhếch môi cười giữ hai tay của cô lại. Trình Ngữ Lam như tỉnh táo lại sau lời nói của anh, trừng mắt nhìn anh.
Những lời này anh cũng thốt ra được sao?
Anh không biết xấu hổ là gì sao?
- Không được nói.
Mộ Duật Hành không hơn thua với cô, anh dùng lưỡi liếm hai bầu ngực của cô một mảng ướt nhẹt. Sau đó cắn mút chùn chụt, một bên nắn bóp mân mê nhũ hoa đến đáng thương.
Một lúc sau, bàn tay ma quỷ của Mộ Duật Hành đã luồn ra phía sau kéo móc khóa chiếc đầm xuống. Chiếc đầm của cô bị anh quăng tùy tiện xuống đất, trên người chỉ còn vỏn vẹn một chiếc quần lót nhỏ xinh.
Mộ Duật Hành hôn lung tung khắp người cô, cắn vào vành tai đỏ ủng của cô rồi bật cười trêu chọc.
- Em xem, em ướt đẫm rồi này.
Bàn tay thô ráp, cứng rắn của Mộ Duật Hành kéo chiếc quần lót xuống rồi vuốt ve xung quanh hoa viên của cô. Nơi đó bị anh kích thích mà ướt đẫm, dính đầy lên từng ngón tay của anh.
- Anh đừng nói bậy... aa... ư...
Cả người của Trình Ngữ Lam tê dại, căng cứng. Hơi thở cũng trở nên gấp gáp, bầu ngực phập phồng kịch liệt, ánh mắt mong lung như phía trước có làn khói trắng...
- Ư...
Cuối cùng sự bướng bỉnh của cô cũng không thắng được dục vọng mà rên lên thành tiếng...
Chết tiệt, không được rên.
Cơn giận của Mộ Duật Hành dừng như đã biến mất, thay vào đó là cơn dục vọng đang bùng cháy sau tiếng rên rỉ đầy cuốn hút của cô. Anh lúc nào cũng thua trước cô. Những lúc tức giận đến muốn phát điên lên, nhưng chỉ cần một hành động đáng yêu của cô anh liền nguôi ngoai cơn giận, làm anh không thể nào lớn tiếng quát nạt cô được.
Anh tàn nhẫn, vô tình, độc ác nhưng khi làm cô đau, làm cô khóc anh lại không đành lòng. Nhiều lần anh đã dặn lòng rằng mình phải cứng rắn không được mền lòng trước cô, nhưng mọi thứ đều trở nên vô nghĩa khi anh nhìn thấy nụ cười và những giọt nước mắt lăn trên khuôn mặt xinh đẹp của cô...
Cô cho anh niềm vui, hạnh phúc nhưng cũng chính cô làm cho trái tim của anh đau đớn như bị đâm thủng...1
Hai chân của Trình Ngữ Lam bị Mộ Duật Hành mở rộng để sang hai bên thất lưng của anh. Ở tư thế này, toàn bộ cơ thể trắng muốt như bông hoa của cô đều bại lộ trước mắt anh, đặc biệt là cô bé hồng hào đang nở rộ chào đón anh yêu thương.
24 năm trên cuộc đời Trình Ngữ Lam lần đầu nếm trải chuyện quan hệ giữa nam và nữ. Cô không ngăn được xấu hổ mà lấy tay che khuôn mặt đỏ lựng của mình lại, mặc anh muốn làm gì thì làm.
Nhưng trong lòng của Trình Ngữ Lam không có một chút gì gọi là tệ hại, hay khó chịu. Mà ngược lại còn có chút gì đó ham muốn, muốn sự va chạm nhiều hơn như vậy nữa.
Mộ Duật Hành đưa tay cởi bỏ những thứ vướng víu trên người của mình vứt tùy ý. Thân người trần trụi, vật nam tính hung hăng của anh cũng đã dũng mãnh đứng dậy.
- Mở mắt ra.
Mộ Duật Hành kéo hai tay của Trình Ngữ Lam ra khỏi mặt. Anh muốn cho cô biết rằng, từ nay về sau cô chỉ có thể tiếp nhận một mình anh thôi.
Trình Ngữ Lam mở mắt ra nhìn, nhưng vừa mở mắt thì ngay tức khắc cô đã nhắm tịt mắt lại, cả thân người đỏ như trái cà chua.
- Ngứa không? Nếu ngứa thì mở mắt ra nhìn.
Trình Ngữ Lam liều mạng mở mắt, giờ phút này cô còn sợ gì nữa. Cảm giác vừa ngứa, vừa trống rỗng làm cô cực kỳ khó chịu...
- Lúc em trên giường là ngoan nhất.
Mộ Duật Hành vỗ yêu vào mông cô. Phải nói vợ anh quá hoàn hảo, điện nước rất đầy đủ, không thiếu cũng không dư...nhưng chỉ có cái tính bướng bỉnh, không chịu nghe lời là anh không hài lòng.1
Nhưng con người thì ai hoàn hảo, anh sẽ dùng cách của anh để dạy dỗ lại cô, xem cô còn dám đi gặp Dương Hữu Bằng nữa không!
- Khó chịu...
- Ngữ Lam, em là của tôi, mãi mãi chỉ là của tôi.
Câu nói vừa dứt thì Mộ Duật Hành đã động mạnh thất lưng, chôn vùi dục vọng vào bên trong cơ thể cô.
- Aaaa....
Tiếng hét vang dội và nước mắt tuôn rơi, nơi đó của cô đau như bị xé rách...
Nhìn thấy cô đau đớn, cộng thêm bên trong cô quá khít chặt làm cho Mộ Duật Hành cau mày khó hiểu. Anh đẩy mạnh thêm một cái, một dòng máu đỏ tươi trào ra rớt xuống gra giường....
Cái quái gì vậy???
- Aaaaa.... đau quá....
Trong đầu của Mộ Duật Hành như nổ tung. Ở hiện tại anh có quá nhiều câu hỏi, nhưng lại không biết hỏi câu nào trước nên đành ngậm miệng cho qua.
- Đau... không...làm nữa...
- Ngữ Lam... thả lỏng ra sẽ không đau nữa...1
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.