Chương 95: Ngoại Truyện : Mộ Cảnh Thâm và Lãnh Nhược Vũ (4)
Huỳnh Thiên Kỳy
06/08/2022
3 tháng sau.
Hôm nay là một ngày rất đặc biệt, chấn động khắp cả thành phố S. Một hôn lễ nhưng có đến ba người cô dâu là Lãnh Nhược Vũ, Mộ Ngữ Yên và Lăng Tử Khuynh. Ai ai cũng xinh đẹp trong chiếc váy cưới, trên mặt không giấu được sự hạnh phúc, miệng thì nở nụ cười rạng rỡ, ánh mắt chứa đầy tình yêu dành cho một nữa của đời mình.
Tạm gác lại những chuyện của quá khứ, Trình Ngữ Lam không muốn vì mình mà làm lỡ dỡ hạnh phúc của con cái. Bà cũng đã già rồi, không thể cứ mãi ở bên cạnh chăm sóc.
Lãnh Nhược Vũ mặc trên người chiếc váy cưới kiểu dáng đơn giản, nhưng không kém sang trọng quý phái. Trên môi lúc nào cũng nở nụ cười làm tăng thêm phần xinh đẹp, ôm chặt cánh tay của Mộ Cảnh Thâm như sợ lạc mất người mình yêu.
Bạch Kỳ Vân ngồi ở bên dưới nhìn lên sân khấu. Trong lòng vô cùng thấp thỏm lo lắng, không yên mặc dù đây là ngày vui của con gái.... truyện teen hay
Lúc đầu khi Nhược Vũ nói rằng đang yêu Mộ Cảnh Thâm bà đã kịch liệt ngăn cấm, nhất quyết không đồng ý cho cả hai tiến đến hôn nhân, nhưng sau đó vài hôm Mộ Duật Hành đã sang Ý tìm Lãnh Huyết nói chuyện và tất nhiên Lãnh Huyết đã đồng ý vì Nhược Vũ cứ khóc rồi trốn trong phòng không chịu ra ngoài.
Vì thế, bà cũng đành ngậm ngùi chấp nhận!
Hơn 10 giờ tối, khách khứa đã về gần hết, Mộ Cảnh Thâm chu đáo đưa Lãnh Nhược Vũ ra xe đi về biệt thự nghỉ ngơi. Hơn hai tháng nay, cô và anh đã sống cùng nhau tại biệt thự riêng. Sau khi kết hôn cả hai cũng sẽ ở đó, chứ không về Mộ gia. Không phải vì Trình Ngữ Lam không thích Nhược Vũ, mà đó là ý của anh và Mộ Cảnh Thiên cũng vậy, cũng muốn sống riêng để tận hưởng cuộc sống vợ chồng son, khi nào Tử Khuynh có thai thì mới về Mộ gia cho bà chăm sóc...
Tất nhiên Mộ Duật Hành và Trình Ngữ Lam cũng đồng ý. Tụi nhỏ còn trẻ, sẽ có những hành động cử chỉ thân mật, nếu sống chung với ông bà thật sự rất bất tiện.
Lãnh Nhược Vũ cầm chiếc váy cưới đi lên phòng ngủ, cả người của cô cũng đã rã rời vì đứng tiếp khách cả buổi, mấy hôm nay cũng chẳng ăn ngủ được gì vì cứ nôn nao mong chờ đến ngày mình được làm cô dâu, được khoác tay người mình yêu lên lễ đường.
Nằm dài xuống giường cho đỡ mệt mỏi, nghĩ đến đêm hôm nay làm cô không tránh khỏi đỏ mặt, môi đỏ chúm chím xinh đẹp, ánh mắt cũng thẹn thùng trông thấy.
Ngồi thẳng dậy đi vào phòng tắm. Hơn 30 phút sau, Lãnh Nhược Vũ đi ra với chiếc váy ngủ hai dây màu đỏ rượu cực kỳ nóng bỏng, khoe trọn những đường cong và vòng 1 đẫy đà quyến rũ. Chiếc váy ngủ này còn có chi tiết xẻ đùi gợi cảm, làm lộ ra đôi chân dài thon gọn, trắng sáng, mịn màng đến hút hồn.
Bồi hồi, xao xuyến ngồi xuống mép giường, trên mặt ngại ngùng thấy rõ, dù đây không phải là lần đầu tiên nhưng không hiểu tại sao cô lại thấy rất hồi hộp, rạo rực và cũng có phần lo lắng trong lòng.
* Cạch
Cánh cửa phòng được Mộ Cảnh Thâm mở ra. Dáng vẻ cao ngạo lạnh lùng đi vào, ánh mắt hiện lên ý cười cợt thấy rõ, khé môi nhếch lên đầy sự khinh bỉ nhìn Lãnh Nhược Vũ.1
Thế ấy mà Nhược Vũ lại không nhận ra. Mỉm cười đứng dậy đi lại phía anh, giúp anh cởi áo vest, gile, cà vạt và những khuy áo sơ mi, miệng nhỏ lên tiếng hỏi han:
- Khách về hết rồi sao anh?
- ....
- Anh, chúng ta định đi hưởng tuần trăng mật ở đâu?
- ....
Hai câu hỏi nhưng Mộ Cảnh Thâm cứ im lặng không trả lời. Nhược Vũ có chút khó chịu ngước lên nhìn anh định trách móc, nhưng lại bắt gặp ngay gương mặt sắc lạnh, ánh mắt hun tợn của anh làm cô khẽ rùng mình....
- Anh...anh sao vậy?
Lãnh Nhược Vũ lắp bắp, bàn tay nhỏ nhắng mềm mại tê dại chẳng thể nhúc nhích, khuôn mặt cũng trở nên mông lung chẳng hiểu chuyện gì...
Anh như vậy là ý gì?
Chẳng lẽ cô đã làm sai điều gì?
Nhưng dù cô có làm sai thì anh cũng không được thái độ đó với cô, rõ ràng đây là đêm tân hôn của cả hai mà!
Mộ Cảnh Thâm cười khẩy, vuốt nhẹ khuôn mặt xinh đẹp của cô, lạnh lùng lên tiếng:
- Em thật ngây thơ!
Ngây thơ ư?
Cô thật không hiểu!
- Lãnh Nhược Vũ, là em ngu ngốc hay là tôi quá tài giỏi khi hơn hai năm qua em cho rằng tôi yêu em...1
- Cảnh Thâm, anh đừng đùa nữa, em thật sự không cảm thấy vui.1
Khuôn mặt của Lãnh Nhược Vũ lúc này trở nên rất hoang mang, cô trấn an lý trí của mình rằng đây chỉ là sự vui đùa của anh.
Giọng nói trầm thấp tiếp tục vang lên trong không gian tĩnh lặng. Âm thanh rất đỗi nhẹ nhàng, nhưng lại đâm sau vào trái tim mỏng manh của người con gái đã yêu sâu đậm.
- Tôi chưa bao giờ yêu em, những gì tôi làm tất cả chỉ là một sự lừa dối. Em thật ngu ngốc! Hừ!1
Tiếng sét đánh rầm vang bên tai, Lãnh Nhược Vũ cảm thấy trái tim mình đang rỉ máu, lồng ngực đau vô cùng tận, nước mắt đột ngột rơi xuống khỏi khóe mắt...
Ngu ngốc?
Yêu anh là ngu ngốc sao?1
Vậy là cô đã ngu ngốc chìm đắm trong hạnh phúc suốt hơn hai năm qua!
- Làm ơn đừng đùa nữa, em không chịu được.
- Lãnh Nhược Vũ, em biết có không, người mẹ mà em yêu thương chính là một người phụ nữ độc ác, đáng chết, thậm chí đến ông của em cũng không kém phần...Ông của em đã giết ông của tôi, ba tôi trả thù là chuyện rất bình thường, vậy mẹ em lấy lý do gì hãm hại ba mẹ tôi? Hại chết một đứa bé còn đang trong bụng mẹ, hại ba mẹ tôi phải đau khổ vì mất con... Quả thật ông và mẹ em nợ ba mẹ tôi rất nhiều, vậy nên... em phải trả nợ.1
Giọt nước mắt nóng hổi lại rơi xuống trên gương mặt, Lãnh Nhược Vũ loạng choạng về sau với trái tim đã hoàn toàn vỡ nát như những hạt cát. Sự thật như cơn sóng vùi lấp tình yêu của cô, bao nhiêu niềm tin hy vọng đều bị cuốn trôi.
Thì ra mọi chuyện là như vậy, anh đến bên cô với mục đích để trả thù chứ chưa một giây phút nào yêu cô.
Thì ra ông cô đã giết ông của anh.
Thì ra mẹ cô đã giết con của mẹ anh.
Thì ra tình yêu của anh dành cho cô là một sự giả dối.
Cô hiểu rồi, cô hiểu tất cả rồi!
- Vậy em có tội gì? Tại sao anh lại đối xử với em như vậy?
- Hừ... tội ư? Vì em chính là con gái của Bạch Kỳ Vân.1
Mộ Cảnh Thâm gầm lên đầy rùng rợn, cầm lấy bả vai cô đẩy mạnh vào trong vách tường, ánh mắt cháy rực như lửa...
Nhược Vũ đau đớn đến nhăn mặt, nhưng nó không đau bằng trái tim của cô, vỡ vụn và tan nát.
Đây là Mộ Cảnh Thâm dịu dàng của cô sao?
- Cảnh Thâm, nếu anh muốn trả thù, anh có thể giết chết em, em sẽ không một lời oán trách.
Giọng nói yếu ớt có phần chua xót run rẩy trông rất đáng thương, nhưng đổi lại là một nụ cười đầy nham hiểm của Mộ Cảnh Thâm...
- Dễ thế à? Nếu dễ như vậy thì tôi đâu mất hơn hai năm chiều chuộng em, giả vờ yêu thương em.
Lãnh Nhược Vũ cắn chặt môi, nước mắt đã nhòe cả khuôn mặt..
Đây là những lời nói trong đêm tân hôn sao?
Mộ Cảnh Thâm thật quá nhẫn tâm với cô!
- Trông em kìa, thật là d.â.m đảng, muốn tôi lắm rồi sao?
Mộ Cảnh Thâm chống một tay bên tường, bật cười rầm rì trong cổ họng nhìn xuống cơ thể quyến rũ của Nhược Vũ, bàn tay còn lại lã lướt khắp thân thể cô, kéo lệch một bên dây áo xuống.
- Tôi không muốn.
Lãnh Nhược Vũ bắt đầu phản kháng, bàn tay yếu ớt chống cự, nhưng Mộ Cảnh Thâm chỉ chờ đến ngày này thì sao có thể dễ dàng buông tha..
- Lãnh Nhược Vũ, từ đây em phải sống theo ý tôi, em không có quyền lên tiếng hay phản đối.1
Dứt lời, Mộ Cảnh Thâm hung hăng kéo Nhược Vũ lại giường đẩy mạnh cô ngã xuống, chỉ vài giây ngắn ngủi trên người của cô đã chẳng còn một mảnh vài che thân.
Nằm đè xuống người cô hành hạ, bao nhiêu nỗi oán hận trong lòng, anh đều trút hết xuống cơ thể mỏng manh bé nhỏ của cô...
- Hừ...còn không mặc quần lót, đúng là d.â.m đảng, em muốn tôi lắm rồi sao? Tôi tội nguyện cho em.
Những lời nói như đang sỉ nhục, Lãnh Nhược Vũ oằn người đánh vào người anh nhất quyết không cam chịu...
Cô không có lỗi, cô không đáng bị đối xử như vậy!
- Không, Mộ Cảnh Thâm.
- Lãnh Nhược Vũ, nếu em không nằm yên cho tôi phát tiết thì hậu quả em gánh không nỗi đâu. Anh trai của em làm việc trong Long bang của tôi, chỉ cần một cuộc gọi của tôi, chắc chắn anh trai của em sẽ chầu diêm vương và kể cả người mẹ yêu quý của em.1
- DẠNG CHÂN RA!
Hôm nay là một ngày rất đặc biệt, chấn động khắp cả thành phố S. Một hôn lễ nhưng có đến ba người cô dâu là Lãnh Nhược Vũ, Mộ Ngữ Yên và Lăng Tử Khuynh. Ai ai cũng xinh đẹp trong chiếc váy cưới, trên mặt không giấu được sự hạnh phúc, miệng thì nở nụ cười rạng rỡ, ánh mắt chứa đầy tình yêu dành cho một nữa của đời mình.
Tạm gác lại những chuyện của quá khứ, Trình Ngữ Lam không muốn vì mình mà làm lỡ dỡ hạnh phúc của con cái. Bà cũng đã già rồi, không thể cứ mãi ở bên cạnh chăm sóc.
Lãnh Nhược Vũ mặc trên người chiếc váy cưới kiểu dáng đơn giản, nhưng không kém sang trọng quý phái. Trên môi lúc nào cũng nở nụ cười làm tăng thêm phần xinh đẹp, ôm chặt cánh tay của Mộ Cảnh Thâm như sợ lạc mất người mình yêu.
Bạch Kỳ Vân ngồi ở bên dưới nhìn lên sân khấu. Trong lòng vô cùng thấp thỏm lo lắng, không yên mặc dù đây là ngày vui của con gái.... truyện teen hay
Lúc đầu khi Nhược Vũ nói rằng đang yêu Mộ Cảnh Thâm bà đã kịch liệt ngăn cấm, nhất quyết không đồng ý cho cả hai tiến đến hôn nhân, nhưng sau đó vài hôm Mộ Duật Hành đã sang Ý tìm Lãnh Huyết nói chuyện và tất nhiên Lãnh Huyết đã đồng ý vì Nhược Vũ cứ khóc rồi trốn trong phòng không chịu ra ngoài.
Vì thế, bà cũng đành ngậm ngùi chấp nhận!
Hơn 10 giờ tối, khách khứa đã về gần hết, Mộ Cảnh Thâm chu đáo đưa Lãnh Nhược Vũ ra xe đi về biệt thự nghỉ ngơi. Hơn hai tháng nay, cô và anh đã sống cùng nhau tại biệt thự riêng. Sau khi kết hôn cả hai cũng sẽ ở đó, chứ không về Mộ gia. Không phải vì Trình Ngữ Lam không thích Nhược Vũ, mà đó là ý của anh và Mộ Cảnh Thiên cũng vậy, cũng muốn sống riêng để tận hưởng cuộc sống vợ chồng son, khi nào Tử Khuynh có thai thì mới về Mộ gia cho bà chăm sóc...
Tất nhiên Mộ Duật Hành và Trình Ngữ Lam cũng đồng ý. Tụi nhỏ còn trẻ, sẽ có những hành động cử chỉ thân mật, nếu sống chung với ông bà thật sự rất bất tiện.
Lãnh Nhược Vũ cầm chiếc váy cưới đi lên phòng ngủ, cả người của cô cũng đã rã rời vì đứng tiếp khách cả buổi, mấy hôm nay cũng chẳng ăn ngủ được gì vì cứ nôn nao mong chờ đến ngày mình được làm cô dâu, được khoác tay người mình yêu lên lễ đường.
Nằm dài xuống giường cho đỡ mệt mỏi, nghĩ đến đêm hôm nay làm cô không tránh khỏi đỏ mặt, môi đỏ chúm chím xinh đẹp, ánh mắt cũng thẹn thùng trông thấy.
Ngồi thẳng dậy đi vào phòng tắm. Hơn 30 phút sau, Lãnh Nhược Vũ đi ra với chiếc váy ngủ hai dây màu đỏ rượu cực kỳ nóng bỏng, khoe trọn những đường cong và vòng 1 đẫy đà quyến rũ. Chiếc váy ngủ này còn có chi tiết xẻ đùi gợi cảm, làm lộ ra đôi chân dài thon gọn, trắng sáng, mịn màng đến hút hồn.
Bồi hồi, xao xuyến ngồi xuống mép giường, trên mặt ngại ngùng thấy rõ, dù đây không phải là lần đầu tiên nhưng không hiểu tại sao cô lại thấy rất hồi hộp, rạo rực và cũng có phần lo lắng trong lòng.
* Cạch
Cánh cửa phòng được Mộ Cảnh Thâm mở ra. Dáng vẻ cao ngạo lạnh lùng đi vào, ánh mắt hiện lên ý cười cợt thấy rõ, khé môi nhếch lên đầy sự khinh bỉ nhìn Lãnh Nhược Vũ.1
Thế ấy mà Nhược Vũ lại không nhận ra. Mỉm cười đứng dậy đi lại phía anh, giúp anh cởi áo vest, gile, cà vạt và những khuy áo sơ mi, miệng nhỏ lên tiếng hỏi han:
- Khách về hết rồi sao anh?
- ....
- Anh, chúng ta định đi hưởng tuần trăng mật ở đâu?
- ....
Hai câu hỏi nhưng Mộ Cảnh Thâm cứ im lặng không trả lời. Nhược Vũ có chút khó chịu ngước lên nhìn anh định trách móc, nhưng lại bắt gặp ngay gương mặt sắc lạnh, ánh mắt hun tợn của anh làm cô khẽ rùng mình....
- Anh...anh sao vậy?
Lãnh Nhược Vũ lắp bắp, bàn tay nhỏ nhắng mềm mại tê dại chẳng thể nhúc nhích, khuôn mặt cũng trở nên mông lung chẳng hiểu chuyện gì...
Anh như vậy là ý gì?
Chẳng lẽ cô đã làm sai điều gì?
Nhưng dù cô có làm sai thì anh cũng không được thái độ đó với cô, rõ ràng đây là đêm tân hôn của cả hai mà!
Mộ Cảnh Thâm cười khẩy, vuốt nhẹ khuôn mặt xinh đẹp của cô, lạnh lùng lên tiếng:
- Em thật ngây thơ!
Ngây thơ ư?
Cô thật không hiểu!
- Lãnh Nhược Vũ, là em ngu ngốc hay là tôi quá tài giỏi khi hơn hai năm qua em cho rằng tôi yêu em...1
- Cảnh Thâm, anh đừng đùa nữa, em thật sự không cảm thấy vui.1
Khuôn mặt của Lãnh Nhược Vũ lúc này trở nên rất hoang mang, cô trấn an lý trí của mình rằng đây chỉ là sự vui đùa của anh.
Giọng nói trầm thấp tiếp tục vang lên trong không gian tĩnh lặng. Âm thanh rất đỗi nhẹ nhàng, nhưng lại đâm sau vào trái tim mỏng manh của người con gái đã yêu sâu đậm.
- Tôi chưa bao giờ yêu em, những gì tôi làm tất cả chỉ là một sự lừa dối. Em thật ngu ngốc! Hừ!1
Tiếng sét đánh rầm vang bên tai, Lãnh Nhược Vũ cảm thấy trái tim mình đang rỉ máu, lồng ngực đau vô cùng tận, nước mắt đột ngột rơi xuống khỏi khóe mắt...
Ngu ngốc?
Yêu anh là ngu ngốc sao?1
Vậy là cô đã ngu ngốc chìm đắm trong hạnh phúc suốt hơn hai năm qua!
- Làm ơn đừng đùa nữa, em không chịu được.
- Lãnh Nhược Vũ, em biết có không, người mẹ mà em yêu thương chính là một người phụ nữ độc ác, đáng chết, thậm chí đến ông của em cũng không kém phần...Ông của em đã giết ông của tôi, ba tôi trả thù là chuyện rất bình thường, vậy mẹ em lấy lý do gì hãm hại ba mẹ tôi? Hại chết một đứa bé còn đang trong bụng mẹ, hại ba mẹ tôi phải đau khổ vì mất con... Quả thật ông và mẹ em nợ ba mẹ tôi rất nhiều, vậy nên... em phải trả nợ.1
Giọt nước mắt nóng hổi lại rơi xuống trên gương mặt, Lãnh Nhược Vũ loạng choạng về sau với trái tim đã hoàn toàn vỡ nát như những hạt cát. Sự thật như cơn sóng vùi lấp tình yêu của cô, bao nhiêu niềm tin hy vọng đều bị cuốn trôi.
Thì ra mọi chuyện là như vậy, anh đến bên cô với mục đích để trả thù chứ chưa một giây phút nào yêu cô.
Thì ra ông cô đã giết ông của anh.
Thì ra mẹ cô đã giết con của mẹ anh.
Thì ra tình yêu của anh dành cho cô là một sự giả dối.
Cô hiểu rồi, cô hiểu tất cả rồi!
- Vậy em có tội gì? Tại sao anh lại đối xử với em như vậy?
- Hừ... tội ư? Vì em chính là con gái của Bạch Kỳ Vân.1
Mộ Cảnh Thâm gầm lên đầy rùng rợn, cầm lấy bả vai cô đẩy mạnh vào trong vách tường, ánh mắt cháy rực như lửa...
Nhược Vũ đau đớn đến nhăn mặt, nhưng nó không đau bằng trái tim của cô, vỡ vụn và tan nát.
Đây là Mộ Cảnh Thâm dịu dàng của cô sao?
- Cảnh Thâm, nếu anh muốn trả thù, anh có thể giết chết em, em sẽ không một lời oán trách.
Giọng nói yếu ớt có phần chua xót run rẩy trông rất đáng thương, nhưng đổi lại là một nụ cười đầy nham hiểm của Mộ Cảnh Thâm...
- Dễ thế à? Nếu dễ như vậy thì tôi đâu mất hơn hai năm chiều chuộng em, giả vờ yêu thương em.
Lãnh Nhược Vũ cắn chặt môi, nước mắt đã nhòe cả khuôn mặt..
Đây là những lời nói trong đêm tân hôn sao?
Mộ Cảnh Thâm thật quá nhẫn tâm với cô!
- Trông em kìa, thật là d.â.m đảng, muốn tôi lắm rồi sao?
Mộ Cảnh Thâm chống một tay bên tường, bật cười rầm rì trong cổ họng nhìn xuống cơ thể quyến rũ của Nhược Vũ, bàn tay còn lại lã lướt khắp thân thể cô, kéo lệch một bên dây áo xuống.
- Tôi không muốn.
Lãnh Nhược Vũ bắt đầu phản kháng, bàn tay yếu ớt chống cự, nhưng Mộ Cảnh Thâm chỉ chờ đến ngày này thì sao có thể dễ dàng buông tha..
- Lãnh Nhược Vũ, từ đây em phải sống theo ý tôi, em không có quyền lên tiếng hay phản đối.1
Dứt lời, Mộ Cảnh Thâm hung hăng kéo Nhược Vũ lại giường đẩy mạnh cô ngã xuống, chỉ vài giây ngắn ngủi trên người của cô đã chẳng còn một mảnh vài che thân.
Nằm đè xuống người cô hành hạ, bao nhiêu nỗi oán hận trong lòng, anh đều trút hết xuống cơ thể mỏng manh bé nhỏ của cô...
- Hừ...còn không mặc quần lót, đúng là d.â.m đảng, em muốn tôi lắm rồi sao? Tôi tội nguyện cho em.
Những lời nói như đang sỉ nhục, Lãnh Nhược Vũ oằn người đánh vào người anh nhất quyết không cam chịu...
Cô không có lỗi, cô không đáng bị đối xử như vậy!
- Không, Mộ Cảnh Thâm.
- Lãnh Nhược Vũ, nếu em không nằm yên cho tôi phát tiết thì hậu quả em gánh không nỗi đâu. Anh trai của em làm việc trong Long bang của tôi, chỉ cần một cuộc gọi của tôi, chắc chắn anh trai của em sẽ chầu diêm vương và kể cả người mẹ yêu quý của em.1
- DẠNG CHÂN RA!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.