Chương 90: Ngoại Truyện : Mộ Cảnh Thiên, Lăng Tử Hàn
Huỳnh Thiên Kỳy
03/08/2022
( Mộ Duật Hành tác giả sẽ gọi là ông và Trình Ngữ Lam sẽ gọi là bà nhé. Câu chuyện ngoại truyện này còn có các nhân vật trong truyện, Lăng Tổng Xin Hãy Yêu Em, nếu các bạn chưa đọc thì ghé sang đọc để dễ hiểu giúp tác giả nhé)
Tuy tuổi thơ của Mộ Duật Hành thiếu thốn tình cảm gia đình, nhưng Trình Ngữ Lam đã bù đắp cho ông ba người con, gia đình lúc nào cũng tràn ngập hạnh phúc, rộn rã tiếng cười, đặc biệt là khi con gái út của ông chào đời, Mộ Ngữ Yên.
Mộ Ngữ Yên năm nay đã hơn 22 tuổi, cô được thừa hưởng nhan sắc khuynh quốc khuynh thành và thân hình chuẩn của mẹ. Tính tình thì lại rất hòa đồng, không ỷ mình là tiểu thư mà ra oai hay chảnh chọe, làm cho ai ai cũng say mê yêu thích, đặc biệt là đại thiếu gia của Lăng gia.
Mộ Cảnh Thâm và Mộ Cảnh Thiên năm nay cũng đã 28 tuổi, trái ngược với Mộ Ngữ Yên, hai cậu thừa hưởng tất cả những cái tốt của ba, từ khuôn mặt, vóc dáng, tính cách, trí thông minh, và cả khí chất bức người.
Năm hai cậu 15 tuổi, Mộ Duật Hành đã cho hai cậu đi du học, rèn luyện bản thân phải thật hoàn hảo. Năm hai cậu 20 tuổi, trở về nước tiếp quản phát triển tập đoàn và Long bang của ba.
Tính tình của Mộ Cảnh Thâm bình tĩnh, mưu mô, tàn nhẫn và quyết đoán hơn Mộ Cảnh Thiên. Cậu được Lăng Lập Thành cho là phiên bản hoàn hảo nhất của Mộ Duật Hành.
Trên bàn ăn của nhà họ Mộ, những món ăn ngon trên bàn cũng không thể làm cho Mộ Cảnh Thiên vui vẻ, hào hứng lên được. Trong đầu của anh chỉ xuất hiện một cô gái nhỏ, vô cùng xinh đẹp và đáng yêu, cô gái đó không ai khác chính là Lăng Tử Khuynh, năm nay đã hơn 22 tuổi là hòn ngọc trên tay của Lăng Lập Thành.
- Cảnh Thiên, sao không ăn?
Trình Ngữ Lam lên tiếng nhắc nhở, nãy giờ bà cứ thấy anh lầm bầm gì đó trong miệng, rồi thở dài bất lực, khuôn mặt sầu não như đang bị thất tình.
- Con no rồi, con xin phép lên phòng.
Mộ Cảnh Thâm nhếch môi cười khinh bỉ, tại sao sinh đôi nhưng tính tình của Cảnh Thiên lại không giống anh, anh chẳng bao giờ phải tương tư hay đau khổ vì một người phụ nữ...1
- Con cũng no rồi, con xin phép lên phòng.
Mộ Ngữ Yên đặt bát cơm xuống, gương mặt cũng không giấu được sự buồn bã đi lên phòng.
Trình Ngữ Lam đơ người nhìn theo, hôm nay hai đứa con của bà bị gì thế này....
Chẳng lẽ đang thất tình?
- Cảnh Thâm, con no chưa?
- Chưa ạ.
Mộ Duật Hành cong môi cười hạnh phúc, mấy đứa con của ông đã lớn thật rồi, sắp sửa bước sang một chặng đường mới mà đoạn đường đó không cần có ông theo cùng.
- ---------------
Buổi tối, Mộ Ngữ Yên buồn bã ngồi trên giường, đôi môi đỏ phụng phịu chu ra rất đáng yêu, đôi mắt to tròn long lanh cứ dán vào màn hình điện thoại, trên màn hình xuất hiện nhiều tin nhắn và cuộc gọi nhỡ của đại thiếu gia Lăng gia, Lăng Tử Hàn.
Đang trong lúc đấu tranh tâm lý thì bỗng dưng Mộ Ngữ Yên nghe có tiếng động bên ngoài ban công...
Chẳng lẽ nhà có trộm?
Nhưng không, Mộ gia có vệ sĩ canh gác rất nghiêm ngặt và cũng không có kẻ trộm nào ngu ngốc đến mức vào Mộ gia ăn trộm...
Vào đã khó, ra ngoài còn khó hơn!
Mộ Ngữ Yên nhếch môi, bước xuống giường đi lại tủ lấy khẩu súng và nép vào bên trong góc tường....1
Con nhà tông không giống lông thì cũng giống cánh, huống hồ gì khi cô lên 12 tuổi đã được ba và hai anh trai dạy bắn súng để tự bảo vệ bản thân.
Bây giờ đã có cơ hội trổ tài rồi!
* Cạch
Cánh cửa được mở, người đàn ông với dáng người cao lớn ló đầu vào quan sát. Trời ơi, Mộ gia đúng là khó vào, Lăng Tử Hàn anh phải canh cả buổi mới có thể trèo được lên phòng của Mộ Ngữ Yên...
- Là ai...
Giọng nói lanh lãnh vang lên, Mộ Ngữ Yên bước ra, nhắm súng vào đầu của Lăng Tử Hàn...
Lăng Tử Hàn mở to mắt, đây là Mộ Ngữ Yên sao? Sao lại nhắm súng vào người của anh thế này?
- Anh Tử Hàn.
Đôi mắt to tròn trợn ngược, cánh tay cầm súng cũng hạ xuống, môi mím chặt lại như đang rất khó xử khi gặp anh.
Lăng Tử Hàn nuốt một ngụm nước bọt rồi bước vào, nếu không phải tại vì hai hôm nay Ngữ Yên cứ tránh né anh thì anh cũng không cực khổ dãi gió dầm mưa như thế này.
- Tại sao lại tránh né anh? Dù không đồng ý làm bạn gái của anh, nhưng cũng đừng tránh né anh chứ.
Lăng Tử Hàn thật tội nghiệp, yêu cô từ lúc còn thuở nhỏ, bốn năm Ngữ Yên đi nước ngoài du học như bốn năm anh sống trong địa ngục, ngày nhớ đêm mong, nhắn tin gọi điện nói chuyện bao nhiêu cũng không thỏa lòng nhớ thương, những lúc rảnh rỗi anh luôn bay sang thăm nhưng cũng chưa bao giờ là đủ. Anh chỉ muốn buộc cô bên mình, thế là một tuần trước anh đã tỏ tình với cô, mọi chuyện diễn ra đúng như kế hoạch của anh, nhưng hai hôm nay không hiểu vì sao Ngữ Yên lại vô tình tránh né anh...
- Ngữ Yên, em không đồng ý?
Lăng Tử Hàn cầm lấy bả vai cô, ánh mắt thâm tình nhìn thẳng vào đôi mắt long lanh sắp òa khóc của cô.
- Anh sắp đính hôn với người khác thì còn muốn em làm bạn gái của anh làm gì. Em không muốn làm kẻ thứ 3 phá hoại hạnh phúc của người khác đâu.
Mộ Ngữ Yên quát lên, hung hăng đẩy Lăng Tử Hàn ra xa mình...
Anh đúng là xấu xa, bao nhiêu năm quan tâm, tạo niềm tin cho người ta rồi bây giờ lại đối xử với người ta như vậy.
- Anh đính hôn với ai chứ? Tình cảm của anh bao nhiêu năm qua dành cho em như thế nào chẳng lẽ em không hiểu rõ.
Lăng Tử Hàn cau mày..
Đính hôn?
Anh đính hôn với ai?
Nếu cô dâu không phải là Mộ Ngữ Yên thì cả đời này anh cũng không lấy ai hết.
Tình cảm của anh dành cho cô không phải là ngày một ngày hai, mà là đã rất nhiều năm. Từ khi cô lên 4 tuổi, anh đã xác định cô chính là vợ của anh...
- Huhu... đồ đáng ghét... rõ ràng là đính hôn mà còn dám nói thích người ta...xấu xa... anh đi về đi...
Mộ Ngữ Yên uất ức òa khóc, đưa tay đánh thùm thụp vào bờ ngực vạm vỡ của Lăng Tử Hàn. Nhưng Lăng gia nhiều đời sợ vợ, và anh cũng không ngoại lệ.1
- Ngữ Yên, đừng khóc nữa. Anh thật không có đính hôn với ai hết, anh thề đấy, anh chỉ yêu mình em thôi, nếu có đính hôn thì cũng là đính hôn với em.
Lăng Tử Hàn thừa nước đục thả câu ôm lấy cơ thể mềm mại, ngọc ngà, thơm tho của Mộ Ngữ Yên vào lòng. Trời ơi, trái tim của anh nó muốn nhảy ra bên ngoài, ở vị trí nào đó đang gào thét đòi sự công bằng....
- Vậy thì..hic...thì tại sao anh Cảnh Thiên nói là anh sắp đính hôn... anh không được gạt người ta...hic...
- Mộ Cảnh Thiên.
Lăng Tử Hàn nghiến răng, hai mắt đỏ ngầu, tức đến run người...
Anh đoán quả là không sai mà!
Dám đâm sau lưng của anh...
- Ngữ Yên à, anh thề, anh không có đính hôn, cũng không có ai ngoài em cả. Anh yêu em từ nhỏ, bao nhiêu năm tình cảm của anh chỉ ngày một lớn thêm chứ không giảm bớt.
Lăng Tử Hàn kéo nhẹ cô ra, yêu thương lau đi những giọt nước mắt cho cô, nhưng trong lòng đang mắng chửi Mộ Cảnh Thiên khốn kiếp, dám chia rẽ anh và cô.
- Thật không?
- Thật, anh chỉ có mình em thôi!
Lăng Tử Hàn mỉm cười, xoa xoa gương mặt đáng yêu của cô...
- Ngữ Yên, vậy em đồng ý làm bạn gái anh nhé?Anh thật sự rất yêu em.
Mộ Ngữ Yên mím môi, khuôn mặt đỏ bừng vì ngại ngùng, quay mặt sang hướng khác gật đầu...
- Vậy em có yêu anh không?
Lăng Tử Hàn xoay mặt cô lại, ép cô nhìn thẳng vào mắt anh...
- Có yêu anh hay không? Phải trả lời.1
- Có, người ta yêu anh.
Mộ Ngữ Yên xấu hổ dịu mặt vào ngực của Lăng Tử Hàn. Anh đúng là xấu xa, người ta ngại gần chết mà cứ bắt ép nói ra cho bằng được.
Khuôn mặt của Lăng Tử Hàn không giấu được sự hạnh phúc, vòng tay ôm chặt nữ nhân vào lòng cho thỏa thương nhớ. Bao nhiêu năm qua nhìn cô, ngắm cô, nắm tay cô nhưng anh chưa bao giờ dám ôm cô như thế này....
Cảm giác được ôm người mình yêu vào lòng thật sự rất tuyệt!
Kéo nhẹ Mộ Ngữ Yên ra, ánh mắt nóng bỏng của cô và anh chạm nhau, cô đã ngại bây giờ còn ngại hơn, tim đập thình thịch, tay chân không biết phải làm gì cho phải.
- Anh yêu em.
Lăng Tử Hàn cúi đầu hôn lên môi cô, Mộ Ngữ Yên trợn mắt, cả người đóng băng không thể nhúc nhích.
Đây là nụ hôn đầu của cô đấy!
Bị anh cướp mất luôn rồi....
Trong mắt của Lăng Tử Hàn hiện lên ý cười khi thấy Mộ Ngữ Yên không từ chối, thế là anh một lần nữa chơi lớn, đưa tay ra sau gáy giữ đầu cô lại, tiến đến nụ hôn sâu.
Mộ Ngữ Yên ngại ngùng nhắm tịt đôi mắt mặc anh làm càn, cả người bị tê dại muốn đẩy anh ra cũng không được, nhưng quả thật cô cũng thích nụ hôn này.
Căn phòng vốn dĩ màu hồng bây giờ lại thêm màu dục vọng. Bàn tay của Lăng Tử Hàn sờ soạng khắp người cô, anh là con trai mà, anh cũng có dục vọng, đứng trước người con gái anh yêu thương thì làm sao không trỗi dậy cho được...
Thật sự bây giờ anh rất muốn cô, và anh cũng có một mục đích khác...
- Ưm.... Tử Hàn, anh đừng như vậy....
- Yên Yên... cho anh được không?1
- ---------------
Mộ Cảnh Thiên nằm lăn qua lăn lại trên giường nhưng không tài nào ngủ được. Anh không hiểu tại sao hai hôm nay Lăng Tử Khuynh liên tục tránh né anh, chẳng lẽ là cô không đồng ý làm bạn gái của anh.1
Câu chuyện là như thế này, Tử Khuynh và Ngữ Yên là đôi bạn rất thân, cả hai vừa mới đi du học về hơn một tháng trước. Anh thì đã sớm để ý và yêu thích Tử Khuynh, dù cô có đi du học nhưng anh ngày ngày vẫn luôn nhắn tin và gọi điện thoại nói chuyện với cô, không để ý bất kỳ cô gái nào khác ngoài cô. Những lúc không bận công việc, anh bay sang đó viện cớ là thăm em gái Ngữ Yên nhưng không phải, một là nhìn ngắm cô và hai là anh kiểm tra xem có thằng chết tiệt nào để ý muốn cướp cô không.
Vốn dĩ cả hai đã thân thiết với nhau từ nhỏ, anh còn cảm nhận được Tử Khuynh cũng có tình cảm với anh, nên anh đã được nước lấn tới tỏ tình với cô vào một tuần trước. Lúc đó Tử Khuynh rất ngại ngùng, đỏ mặt thẹn thùng, và nói rằng cho cô một tuần để suy nghĩ và trả lời anh. Lúc đi về nhà, anh rất vui vẻ vì anh dám chắc Tử Khuynh đã yêu anh, chắc chắc sẽ đồng ý làm bạn gái của anh...nhưng hai hôm nay anh nhắn tin cô không trả lời, anh gọi điện cô không nghe máy, đến Lăng gia viện cớ tìm Lăng Tử Hàn để gặp cô, nhưng cô cũng không xuống gặp anh, cứ trốn miết ở trong phòng.
- Không thể để như vậy được.
Càng nghĩ, anh càng không cam tâm, rõ ràng là cô đã có tình cảm với anh thì tại sao lại trốn tránh anh chứ?
- Chẳng lẽ cô chú Lăng không cho Tử Khuynh quen mình?
Híp mắt suy nghĩ, khé môi của Mộ Cảnh Thiên vẽ lên nụ cười gian tà. Vội vàng đi xuống giường thay đồ và rời khỏi Mộ gia lúc 10 giờ đêm.
20 phút sau, Mộ Cảnh Thiên đã có mặt ở Lăng gia.
Đứng bên ngoài nhìn lên phòng của Lăng Tử Khuynh mà anh thở dài. Bây giờ viện cớ vô gặp Lăng Tử Hàn cũng không được, tối như vậy lên phòng gặp cậu ta thì chắc chắn mọi người sẽ nghi ngờ giới tính của anh mất, mà chưa chắc gì cậu ta có ở nhà...1
- Thiếu gia, cậu định làm gì?
Tài xế nhìn anh hỏi.
- Trèo lên chứ làm gì, anh về trước đi, sáng lại đây đón tôi.1
Mộ Cảnh Thiên khó chịu lên tiếng, khổ thân anh quá, nhưng anh không thể mất Lăng Tử Khuynh được...
Tài xế mím môi cười lên xe lái về Mộ gia...
Sáng lại đây đón tôi hay lại đây hốt xác tôi?
Anh tài xế nghi ngờ phần trăm lại đây hốt xác nhiều hơn...1
Mộ Cảnh Thiên bắt đầu dùng cặp mắt sắc bén quan sát nơi đây, vì tình yêu dành cho Tử Khuynh, anh đành mạo hiểm một lần.
Trong đêm tối, Lăng Tử Khuynh chùm chăn kín mít trên giường, trong miệng lầm bầm mắng chửi, nguyền rủa Mộ Cảnh Thiên...
- Mộ Cảnh Thiên, tốt nhất là anh nên sớm liệt dương. Anh dám trêu đùa tình cảm của tôi, đồ khốn khiếp, từ nay đừng để tôi thấy mặt anh, nếu không...tôi sẽ bảo anh hai tôi đánh anh, bắn anh, băm anh....thiến anh....1
- Mộ Cảnh Thiên, tôi ghét anh.
Mộ Cảnh Thiên giật mình trợn mắt...
Ủa, anh vừa mới lên tới ban công thôi mà.
Sao cô nhìn thấy anh hay vậy?
Mộ Cảnh Thiên mở cửa bước vào, cũng may Lăng Tử Khuynh không khóa, nếu không anh lại làm hư ổ khóa nhà cô..
Chắc lúc đó chú Lăng giận anh dữ lắm.
Khà khà...
Nhìn thấy căn phòng tối om, chỉ nghe tiếng Lăng Tử Khuynh mắng chửi anh trên giường..
Anh liền nhỏ giọng lên tiếng.
- Tử Khuynh...
Hai mắt của Lăng Tử Khuynh trợn tròn, mở tung chiếc chăn nhắm hướng công tắc chạy đi mở đèn.
Đèn được bật sáng lên, Mộ Cảnh Thiên liền nở nụ cười thân thiên nhìn Tử Khuynh.
Nhưng cuộc sống không như anh nghĩ..
Lăng Tử Khuynh chạy lại giường, cầm lấy chiếc gối đánh túi bụi vào người của anh.
- Đồ khốn khiếp, anh tới đây làm gì... anh đi tìm tình nhân của anh đi... Mộ Cảnh Thiên.
Mộ Cảnh Thiên giữ chặt chiếc gối lại, vòng tay ôm lấy eo của Tử Khuynh giữ chặt vào lòng...
- Tử Khuynh, sao lại đánh anh?
- Tôi đánh chết anh, anh dám trêu đùa tôi.
- Anh trêu đùa em chuyện gì?
- Anh nuôi tình nhân bên ngoài, ban đêm anh còn đến quán bar ôm ấp mấy cô gái lã lơi kia nữa... dơ bẩn.... Ưm....
Mộ Cảnh Thiên khóa chặt đôi môi của cô lại bằng một nụ hôn sâu, khó dứt, cứ triền miên dây dưa với nhau...
Lăng Tử Khuynh bị anh hôn tới mơ màng đầu óc, thở hổn hển, cơ thể mềm nhũn không thể đứng vững...
- Là Lăng Tử Hàn nói với em?1
Trong cơn mê muội Lăng Tử Khuynh đã gật đầu. Cô thừa nhận mình có yêu anh, khi còn ở bên Mỹ cô đã quyết tâm khi về nước sẽ tỏ tình với anh, mặc kệ anh có thích cô hay không, nhưng lúc cô định tỏ tình với anh thì anh đã tỏ tình với cô...
Lúc đó cô vui mừng đến mức muốn nhảy dựng lên, nhưng mà vì sỉ diện cô đã cố gắng kiềm chế...
Nhưng ai ngờ mấy năm cô không có ở đây Mộ Cảnh Thiên lại tác tệ như vậy, nuôi tình nhân bên ngoài...
hụ hụ
- Nghĩ xấu cho anh, không tin tưởng anh, phải phạt.
Mộ Cảnh Thiên cười gian tà, bế bổng Lăng Tử Khuynh đi lại giường nén xuống...
Cô ghen!
Điều đó chứng tỏ rằng cô có yêu anh.
Nhưng dù cô không yêu anh cũng không sao. Đêm nay anh sẽ biến cô thành người phụ nữ của mình, sau đó bảo ba mẹ của anh qua hỏi cưới...
Khà khà
Lăng Tử Hàn ơi, xem ai lợi hại hơn..1
- ---------------
- Ưm... á... Tử Hàn.. nhẹ một chút....
- ---------------
- Cảnh Thiên.... chậm một chút... Ưm....
Tuy tuổi thơ của Mộ Duật Hành thiếu thốn tình cảm gia đình, nhưng Trình Ngữ Lam đã bù đắp cho ông ba người con, gia đình lúc nào cũng tràn ngập hạnh phúc, rộn rã tiếng cười, đặc biệt là khi con gái út của ông chào đời, Mộ Ngữ Yên.
Mộ Ngữ Yên năm nay đã hơn 22 tuổi, cô được thừa hưởng nhan sắc khuynh quốc khuynh thành và thân hình chuẩn của mẹ. Tính tình thì lại rất hòa đồng, không ỷ mình là tiểu thư mà ra oai hay chảnh chọe, làm cho ai ai cũng say mê yêu thích, đặc biệt là đại thiếu gia của Lăng gia.
Mộ Cảnh Thâm và Mộ Cảnh Thiên năm nay cũng đã 28 tuổi, trái ngược với Mộ Ngữ Yên, hai cậu thừa hưởng tất cả những cái tốt của ba, từ khuôn mặt, vóc dáng, tính cách, trí thông minh, và cả khí chất bức người.
Năm hai cậu 15 tuổi, Mộ Duật Hành đã cho hai cậu đi du học, rèn luyện bản thân phải thật hoàn hảo. Năm hai cậu 20 tuổi, trở về nước tiếp quản phát triển tập đoàn và Long bang của ba.
Tính tình của Mộ Cảnh Thâm bình tĩnh, mưu mô, tàn nhẫn và quyết đoán hơn Mộ Cảnh Thiên. Cậu được Lăng Lập Thành cho là phiên bản hoàn hảo nhất của Mộ Duật Hành.
Trên bàn ăn của nhà họ Mộ, những món ăn ngon trên bàn cũng không thể làm cho Mộ Cảnh Thiên vui vẻ, hào hứng lên được. Trong đầu của anh chỉ xuất hiện một cô gái nhỏ, vô cùng xinh đẹp và đáng yêu, cô gái đó không ai khác chính là Lăng Tử Khuynh, năm nay đã hơn 22 tuổi là hòn ngọc trên tay của Lăng Lập Thành.
- Cảnh Thiên, sao không ăn?
Trình Ngữ Lam lên tiếng nhắc nhở, nãy giờ bà cứ thấy anh lầm bầm gì đó trong miệng, rồi thở dài bất lực, khuôn mặt sầu não như đang bị thất tình.
- Con no rồi, con xin phép lên phòng.
Mộ Cảnh Thâm nhếch môi cười khinh bỉ, tại sao sinh đôi nhưng tính tình của Cảnh Thiên lại không giống anh, anh chẳng bao giờ phải tương tư hay đau khổ vì một người phụ nữ...1
- Con cũng no rồi, con xin phép lên phòng.
Mộ Ngữ Yên đặt bát cơm xuống, gương mặt cũng không giấu được sự buồn bã đi lên phòng.
Trình Ngữ Lam đơ người nhìn theo, hôm nay hai đứa con của bà bị gì thế này....
Chẳng lẽ đang thất tình?
- Cảnh Thâm, con no chưa?
- Chưa ạ.
Mộ Duật Hành cong môi cười hạnh phúc, mấy đứa con của ông đã lớn thật rồi, sắp sửa bước sang một chặng đường mới mà đoạn đường đó không cần có ông theo cùng.
- ---------------
Buổi tối, Mộ Ngữ Yên buồn bã ngồi trên giường, đôi môi đỏ phụng phịu chu ra rất đáng yêu, đôi mắt to tròn long lanh cứ dán vào màn hình điện thoại, trên màn hình xuất hiện nhiều tin nhắn và cuộc gọi nhỡ của đại thiếu gia Lăng gia, Lăng Tử Hàn.
Đang trong lúc đấu tranh tâm lý thì bỗng dưng Mộ Ngữ Yên nghe có tiếng động bên ngoài ban công...
Chẳng lẽ nhà có trộm?
Nhưng không, Mộ gia có vệ sĩ canh gác rất nghiêm ngặt và cũng không có kẻ trộm nào ngu ngốc đến mức vào Mộ gia ăn trộm...
Vào đã khó, ra ngoài còn khó hơn!
Mộ Ngữ Yên nhếch môi, bước xuống giường đi lại tủ lấy khẩu súng và nép vào bên trong góc tường....1
Con nhà tông không giống lông thì cũng giống cánh, huống hồ gì khi cô lên 12 tuổi đã được ba và hai anh trai dạy bắn súng để tự bảo vệ bản thân.
Bây giờ đã có cơ hội trổ tài rồi!
* Cạch
Cánh cửa được mở, người đàn ông với dáng người cao lớn ló đầu vào quan sát. Trời ơi, Mộ gia đúng là khó vào, Lăng Tử Hàn anh phải canh cả buổi mới có thể trèo được lên phòng của Mộ Ngữ Yên...
- Là ai...
Giọng nói lanh lãnh vang lên, Mộ Ngữ Yên bước ra, nhắm súng vào đầu của Lăng Tử Hàn...
Lăng Tử Hàn mở to mắt, đây là Mộ Ngữ Yên sao? Sao lại nhắm súng vào người của anh thế này?
- Anh Tử Hàn.
Đôi mắt to tròn trợn ngược, cánh tay cầm súng cũng hạ xuống, môi mím chặt lại như đang rất khó xử khi gặp anh.
Lăng Tử Hàn nuốt một ngụm nước bọt rồi bước vào, nếu không phải tại vì hai hôm nay Ngữ Yên cứ tránh né anh thì anh cũng không cực khổ dãi gió dầm mưa như thế này.
- Tại sao lại tránh né anh? Dù không đồng ý làm bạn gái của anh, nhưng cũng đừng tránh né anh chứ.
Lăng Tử Hàn thật tội nghiệp, yêu cô từ lúc còn thuở nhỏ, bốn năm Ngữ Yên đi nước ngoài du học như bốn năm anh sống trong địa ngục, ngày nhớ đêm mong, nhắn tin gọi điện nói chuyện bao nhiêu cũng không thỏa lòng nhớ thương, những lúc rảnh rỗi anh luôn bay sang thăm nhưng cũng chưa bao giờ là đủ. Anh chỉ muốn buộc cô bên mình, thế là một tuần trước anh đã tỏ tình với cô, mọi chuyện diễn ra đúng như kế hoạch của anh, nhưng hai hôm nay không hiểu vì sao Ngữ Yên lại vô tình tránh né anh...
- Ngữ Yên, em không đồng ý?
Lăng Tử Hàn cầm lấy bả vai cô, ánh mắt thâm tình nhìn thẳng vào đôi mắt long lanh sắp òa khóc của cô.
- Anh sắp đính hôn với người khác thì còn muốn em làm bạn gái của anh làm gì. Em không muốn làm kẻ thứ 3 phá hoại hạnh phúc của người khác đâu.
Mộ Ngữ Yên quát lên, hung hăng đẩy Lăng Tử Hàn ra xa mình...
Anh đúng là xấu xa, bao nhiêu năm quan tâm, tạo niềm tin cho người ta rồi bây giờ lại đối xử với người ta như vậy.
- Anh đính hôn với ai chứ? Tình cảm của anh bao nhiêu năm qua dành cho em như thế nào chẳng lẽ em không hiểu rõ.
Lăng Tử Hàn cau mày..
Đính hôn?
Anh đính hôn với ai?
Nếu cô dâu không phải là Mộ Ngữ Yên thì cả đời này anh cũng không lấy ai hết.
Tình cảm của anh dành cho cô không phải là ngày một ngày hai, mà là đã rất nhiều năm. Từ khi cô lên 4 tuổi, anh đã xác định cô chính là vợ của anh...
- Huhu... đồ đáng ghét... rõ ràng là đính hôn mà còn dám nói thích người ta...xấu xa... anh đi về đi...
Mộ Ngữ Yên uất ức òa khóc, đưa tay đánh thùm thụp vào bờ ngực vạm vỡ của Lăng Tử Hàn. Nhưng Lăng gia nhiều đời sợ vợ, và anh cũng không ngoại lệ.1
- Ngữ Yên, đừng khóc nữa. Anh thật không có đính hôn với ai hết, anh thề đấy, anh chỉ yêu mình em thôi, nếu có đính hôn thì cũng là đính hôn với em.
Lăng Tử Hàn thừa nước đục thả câu ôm lấy cơ thể mềm mại, ngọc ngà, thơm tho của Mộ Ngữ Yên vào lòng. Trời ơi, trái tim của anh nó muốn nhảy ra bên ngoài, ở vị trí nào đó đang gào thét đòi sự công bằng....
- Vậy thì..hic...thì tại sao anh Cảnh Thiên nói là anh sắp đính hôn... anh không được gạt người ta...hic...
- Mộ Cảnh Thiên.
Lăng Tử Hàn nghiến răng, hai mắt đỏ ngầu, tức đến run người...
Anh đoán quả là không sai mà!
Dám đâm sau lưng của anh...
- Ngữ Yên à, anh thề, anh không có đính hôn, cũng không có ai ngoài em cả. Anh yêu em từ nhỏ, bao nhiêu năm tình cảm của anh chỉ ngày một lớn thêm chứ không giảm bớt.
Lăng Tử Hàn kéo nhẹ cô ra, yêu thương lau đi những giọt nước mắt cho cô, nhưng trong lòng đang mắng chửi Mộ Cảnh Thiên khốn kiếp, dám chia rẽ anh và cô.
- Thật không?
- Thật, anh chỉ có mình em thôi!
Lăng Tử Hàn mỉm cười, xoa xoa gương mặt đáng yêu của cô...
- Ngữ Yên, vậy em đồng ý làm bạn gái anh nhé?Anh thật sự rất yêu em.
Mộ Ngữ Yên mím môi, khuôn mặt đỏ bừng vì ngại ngùng, quay mặt sang hướng khác gật đầu...
- Vậy em có yêu anh không?
Lăng Tử Hàn xoay mặt cô lại, ép cô nhìn thẳng vào mắt anh...
- Có yêu anh hay không? Phải trả lời.1
- Có, người ta yêu anh.
Mộ Ngữ Yên xấu hổ dịu mặt vào ngực của Lăng Tử Hàn. Anh đúng là xấu xa, người ta ngại gần chết mà cứ bắt ép nói ra cho bằng được.
Khuôn mặt của Lăng Tử Hàn không giấu được sự hạnh phúc, vòng tay ôm chặt nữ nhân vào lòng cho thỏa thương nhớ. Bao nhiêu năm qua nhìn cô, ngắm cô, nắm tay cô nhưng anh chưa bao giờ dám ôm cô như thế này....
Cảm giác được ôm người mình yêu vào lòng thật sự rất tuyệt!
Kéo nhẹ Mộ Ngữ Yên ra, ánh mắt nóng bỏng của cô và anh chạm nhau, cô đã ngại bây giờ còn ngại hơn, tim đập thình thịch, tay chân không biết phải làm gì cho phải.
- Anh yêu em.
Lăng Tử Hàn cúi đầu hôn lên môi cô, Mộ Ngữ Yên trợn mắt, cả người đóng băng không thể nhúc nhích.
Đây là nụ hôn đầu của cô đấy!
Bị anh cướp mất luôn rồi....
Trong mắt của Lăng Tử Hàn hiện lên ý cười khi thấy Mộ Ngữ Yên không từ chối, thế là anh một lần nữa chơi lớn, đưa tay ra sau gáy giữ đầu cô lại, tiến đến nụ hôn sâu.
Mộ Ngữ Yên ngại ngùng nhắm tịt đôi mắt mặc anh làm càn, cả người bị tê dại muốn đẩy anh ra cũng không được, nhưng quả thật cô cũng thích nụ hôn này.
Căn phòng vốn dĩ màu hồng bây giờ lại thêm màu dục vọng. Bàn tay của Lăng Tử Hàn sờ soạng khắp người cô, anh là con trai mà, anh cũng có dục vọng, đứng trước người con gái anh yêu thương thì làm sao không trỗi dậy cho được...
Thật sự bây giờ anh rất muốn cô, và anh cũng có một mục đích khác...
- Ưm.... Tử Hàn, anh đừng như vậy....
- Yên Yên... cho anh được không?1
- ---------------
Mộ Cảnh Thiên nằm lăn qua lăn lại trên giường nhưng không tài nào ngủ được. Anh không hiểu tại sao hai hôm nay Lăng Tử Khuynh liên tục tránh né anh, chẳng lẽ là cô không đồng ý làm bạn gái của anh.1
Câu chuyện là như thế này, Tử Khuynh và Ngữ Yên là đôi bạn rất thân, cả hai vừa mới đi du học về hơn một tháng trước. Anh thì đã sớm để ý và yêu thích Tử Khuynh, dù cô có đi du học nhưng anh ngày ngày vẫn luôn nhắn tin và gọi điện thoại nói chuyện với cô, không để ý bất kỳ cô gái nào khác ngoài cô. Những lúc không bận công việc, anh bay sang đó viện cớ là thăm em gái Ngữ Yên nhưng không phải, một là nhìn ngắm cô và hai là anh kiểm tra xem có thằng chết tiệt nào để ý muốn cướp cô không.
Vốn dĩ cả hai đã thân thiết với nhau từ nhỏ, anh còn cảm nhận được Tử Khuynh cũng có tình cảm với anh, nên anh đã được nước lấn tới tỏ tình với cô vào một tuần trước. Lúc đó Tử Khuynh rất ngại ngùng, đỏ mặt thẹn thùng, và nói rằng cho cô một tuần để suy nghĩ và trả lời anh. Lúc đi về nhà, anh rất vui vẻ vì anh dám chắc Tử Khuynh đã yêu anh, chắc chắc sẽ đồng ý làm bạn gái của anh...nhưng hai hôm nay anh nhắn tin cô không trả lời, anh gọi điện cô không nghe máy, đến Lăng gia viện cớ tìm Lăng Tử Hàn để gặp cô, nhưng cô cũng không xuống gặp anh, cứ trốn miết ở trong phòng.
- Không thể để như vậy được.
Càng nghĩ, anh càng không cam tâm, rõ ràng là cô đã có tình cảm với anh thì tại sao lại trốn tránh anh chứ?
- Chẳng lẽ cô chú Lăng không cho Tử Khuynh quen mình?
Híp mắt suy nghĩ, khé môi của Mộ Cảnh Thiên vẽ lên nụ cười gian tà. Vội vàng đi xuống giường thay đồ và rời khỏi Mộ gia lúc 10 giờ đêm.
20 phút sau, Mộ Cảnh Thiên đã có mặt ở Lăng gia.
Đứng bên ngoài nhìn lên phòng của Lăng Tử Khuynh mà anh thở dài. Bây giờ viện cớ vô gặp Lăng Tử Hàn cũng không được, tối như vậy lên phòng gặp cậu ta thì chắc chắn mọi người sẽ nghi ngờ giới tính của anh mất, mà chưa chắc gì cậu ta có ở nhà...1
- Thiếu gia, cậu định làm gì?
Tài xế nhìn anh hỏi.
- Trèo lên chứ làm gì, anh về trước đi, sáng lại đây đón tôi.1
Mộ Cảnh Thiên khó chịu lên tiếng, khổ thân anh quá, nhưng anh không thể mất Lăng Tử Khuynh được...
Tài xế mím môi cười lên xe lái về Mộ gia...
Sáng lại đây đón tôi hay lại đây hốt xác tôi?
Anh tài xế nghi ngờ phần trăm lại đây hốt xác nhiều hơn...1
Mộ Cảnh Thiên bắt đầu dùng cặp mắt sắc bén quan sát nơi đây, vì tình yêu dành cho Tử Khuynh, anh đành mạo hiểm một lần.
Trong đêm tối, Lăng Tử Khuynh chùm chăn kín mít trên giường, trong miệng lầm bầm mắng chửi, nguyền rủa Mộ Cảnh Thiên...
- Mộ Cảnh Thiên, tốt nhất là anh nên sớm liệt dương. Anh dám trêu đùa tình cảm của tôi, đồ khốn khiếp, từ nay đừng để tôi thấy mặt anh, nếu không...tôi sẽ bảo anh hai tôi đánh anh, bắn anh, băm anh....thiến anh....1
- Mộ Cảnh Thiên, tôi ghét anh.
Mộ Cảnh Thiên giật mình trợn mắt...
Ủa, anh vừa mới lên tới ban công thôi mà.
Sao cô nhìn thấy anh hay vậy?
Mộ Cảnh Thiên mở cửa bước vào, cũng may Lăng Tử Khuynh không khóa, nếu không anh lại làm hư ổ khóa nhà cô..
Chắc lúc đó chú Lăng giận anh dữ lắm.
Khà khà...
Nhìn thấy căn phòng tối om, chỉ nghe tiếng Lăng Tử Khuynh mắng chửi anh trên giường..
Anh liền nhỏ giọng lên tiếng.
- Tử Khuynh...
Hai mắt của Lăng Tử Khuynh trợn tròn, mở tung chiếc chăn nhắm hướng công tắc chạy đi mở đèn.
Đèn được bật sáng lên, Mộ Cảnh Thiên liền nở nụ cười thân thiên nhìn Tử Khuynh.
Nhưng cuộc sống không như anh nghĩ..
Lăng Tử Khuynh chạy lại giường, cầm lấy chiếc gối đánh túi bụi vào người của anh.
- Đồ khốn khiếp, anh tới đây làm gì... anh đi tìm tình nhân của anh đi... Mộ Cảnh Thiên.
Mộ Cảnh Thiên giữ chặt chiếc gối lại, vòng tay ôm lấy eo của Tử Khuynh giữ chặt vào lòng...
- Tử Khuynh, sao lại đánh anh?
- Tôi đánh chết anh, anh dám trêu đùa tôi.
- Anh trêu đùa em chuyện gì?
- Anh nuôi tình nhân bên ngoài, ban đêm anh còn đến quán bar ôm ấp mấy cô gái lã lơi kia nữa... dơ bẩn.... Ưm....
Mộ Cảnh Thiên khóa chặt đôi môi của cô lại bằng một nụ hôn sâu, khó dứt, cứ triền miên dây dưa với nhau...
Lăng Tử Khuynh bị anh hôn tới mơ màng đầu óc, thở hổn hển, cơ thể mềm nhũn không thể đứng vững...
- Là Lăng Tử Hàn nói với em?1
Trong cơn mê muội Lăng Tử Khuynh đã gật đầu. Cô thừa nhận mình có yêu anh, khi còn ở bên Mỹ cô đã quyết tâm khi về nước sẽ tỏ tình với anh, mặc kệ anh có thích cô hay không, nhưng lúc cô định tỏ tình với anh thì anh đã tỏ tình với cô...
Lúc đó cô vui mừng đến mức muốn nhảy dựng lên, nhưng mà vì sỉ diện cô đã cố gắng kiềm chế...
Nhưng ai ngờ mấy năm cô không có ở đây Mộ Cảnh Thiên lại tác tệ như vậy, nuôi tình nhân bên ngoài...
hụ hụ
- Nghĩ xấu cho anh, không tin tưởng anh, phải phạt.
Mộ Cảnh Thiên cười gian tà, bế bổng Lăng Tử Khuynh đi lại giường nén xuống...
Cô ghen!
Điều đó chứng tỏ rằng cô có yêu anh.
Nhưng dù cô không yêu anh cũng không sao. Đêm nay anh sẽ biến cô thành người phụ nữ của mình, sau đó bảo ba mẹ của anh qua hỏi cưới...
Khà khà
Lăng Tử Hàn ơi, xem ai lợi hại hơn..1
- ---------------
- Ưm... á... Tử Hàn.. nhẹ một chút....
- ---------------
- Cảnh Thiên.... chậm một chút... Ưm....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.