Trịnh Nguyễn Tranh Hùng

Chương 25: Án Mạng Ở Hồ Gia

KeoChuoi

02/06/2021

Án mạng ở Hồ gia

Trời còn chưa sáng. Một tiếng thét lớn đã vang lên khắp phố

- Máu, máu, Có án mạng, giết người….

Hồ phủ, một thương gia cỡ nhỏ ở xã Vô Ngại, toàn gia bị giết chết, gà chó không tha. Tất cả người hầu kẻ hạ cùng gia chủ tổng cộng năm mươi tám nhân mạng đều bị giết chết.

tình hình bên trong Hồ phủ cho dù là sai nha chuyên xử lý án mấy chục năm nhìn thấy, cũng không nhịn được phải buồn nôn

Bên trong phủ đâu đâu cũng là thi thể, hoặc nằm trên giường, hoặc là dựa vào gốc cây, hoặc nằm trên mặt đất. Có người trên mặt lộ ra năm sáu nhát chém, có kẻ bị chặt mất cả thủ cấp,. máu chảy lênh lánh khắp nơi... Hồ lão gia, một thương nhân buôn vải vóc với đại thanh đang nằm gục ở góc nhà với gần hai mươi nhát chém trên người.

Trẻ con, người làm cũng được hung thủ chiếu cố cẩn thận, tất cả đều trúng hai ba nhát đao, chết đến không thể chết hơn được nữa.

Đêm qua Hồ phủ còn đèn đuốc sáng trưng, vậy mà hôm nay đã thành một nơi toàn máu tạnh. Mùi máu theo gió tỏa ra, khiến người ta ghê tởm.

Mấy tên nha dịch trẻ tuổi không nhịn được ôm bụng nôn thốc, nôn tháo ngay tại chỗ.

Là ai ?

Kẻ khốn kiếp nào gây ra thảm án này. Xã trưởng Vô Ngại nghiến răng nghiến lợi, bọn mất hết nhân tính trời đất bất dung.

Sau khi chửi bới một hồi vị xã trưởng này đột nhiên nghĩ ra điều gì, hắn tái mét mặt mày, lủi vào đám đông mất dạng.

Rất nhanh tin tức tại nơi thí điểm tân pháp xảy ra án mạng đã đến tại Bùi Danh Toại, lão nhíu nhíu mày, phát tay gọi Nguyễn Huy Bá,

- Nguyễn Cấp Sự, xem ra nơi này thực ngọa hổ tàng long, cả một nhà mấy chục mạng người nói giết là giết.

Rất nhanh chóng Bùi Danh Toại sai đám bộ hạ chuẩn bị ngựa, lão đích thân đến hiện trường vụ án, lão nghĩ rằng từ vụ án này, rất có thể liên quan đến những người mà lão cần nắm thóp. Biết đâu đây lại chính là chìa khóa thi hành tân pháp ở nơi này.

Cả đám vội vã đến mức quên cả mặc quan phục, phi như bay từ hành dinh khâm sai đi đến Vô Ngại.

Đám sai nha, bộ khoái đang làm nhiệm vụ đột nhiên thấy một đám người phóng đến trước cửa Hồ Phủ không khỏi âm thầm cảnh giác. Tên cầm đầu liếc mắt ra hiệu. lập tức đám thủ hạ của hắn vây đám người Bùi Danh Toại vào giữa

Hắn đang định quát hỏi thì một tên trong đám mới đến đã quát lớn

- Ai cầm đầu ở đây, mau đi gọi huyện lệnh Yên Hưng đến đây ngay,

tên cầm đầu đám sai nha ngẩn ra, thằng mới đến này là ai, coi mình là người hầu kẻ hạ hay sao chứ hả.

Hắn đang định quát hỏi thì một tấm lệnh bài đã bay xuống trước mặt hắn

Vừa nhìn thấy lệnh bài có bốn chữ Khâm Sai Đại Thần tên sai nha này đã há hốc cả mồm, đợi khi đọc xong quan hàm và danh hiệu thì hắn đã sợ đến đái cả ra quần, vội vã quỳ lạy như tế sao”:

- Tiểu nhân Tạ Thân bái kiến Khâm Sai đại lão gia.

Bùi Danh Toại cũng không thèm để ý đến hắn mà ra lệnh:

- Mau đi gọi Tri Huyện yên hưng, cùng đám Bố Chính Sứ, Án Sát Sứ tới đây

Lão còn chưa nói hết, từ phía xa cỗ kiệu của trấn thủ An Quảng đã phi như bay đến, theo sau lão là đám quan lại trong Trấn Thủ phủ cùng với Tri huyện Yên Hưng đang giục ngựa như bay, đám sai nha khiêng kiệu thở hồng hộc như trâu mới duy trì được cước trình.

Vừa mới xuống khỏi kiệu, Nguyễn Thành Long đã trưng ra một bộ mặt lo lắng trùng trùng, nhưng thực ra trong lòng lão lại vui như mở hội, các ngươi cứ đấu với nhau ta ở giữa xem xét là được.

- Hạ quan tham kiến Khâm Sai đại nhân! Hạ quan cũng vừa mưới nghe tin, không ngờ lại có kẻ táng tâm bệnh cuồng như vậy, đem già trẻ lớn bé Hồ gia giết sạch,



Nói một hồi rồi quay sang, quát hỏi Tri huyện Yên Hưng

- Ngô Hạo, ngươi làm ăn như thế nào, lại để xảy ra chuyện này,. Bản quan hạn cho ngươi trong vòng ba ngày phải làm rõ án này, nếu không, hừ, ngươi cách chức đợi tội đi.

Thời Lê Trịnh quyền hành của trấn thủ một xứ lớn vô cùng, chỉ là một tri huyện nho nhỏ, chỉ cần trấn thủ muốn đổi chính là đổi, triều đình cũng không mấy khi can thiệp . Cho nên Nguyễn Thành Long dọa cũng không phải là dọa xuông, nếu thực sự trong ba ngày mà Ngô Hạo còn chưa điều tra được, e rằng lão thực sự là sống không bằng chết

Ban đầu Ngô Hạo cũng có ý tưởng mong muốn Đặng Mậu Lân và Bùi Danh Toại đánh nhau, tốt nhất là Đặng Mậu Lân giết chết luôn vị khâm sai này đi, quan chết chính sách mới sẽ bị hủy bỏ, nhưng nay thấy Trấn Thủ đại nhân ra lệnh như vậy gã chỉ cảm thấy da đầu tê dại, trong lòng kêu khổ liên hồi. trời ơi, ta vất vả lắm mới leo lên được vị trí này, sao lại gặp vận hạn như vậy., vụ này có dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết lầ ai làm ra, nhưng biết là một chuyện, ai lại dám tra đây, đùa hay sao. Một kẻ dám giết chết một vị hầu gia, lại định hủy thi giệt tích mà lại chỉ bị xử phạt hời hợt cho về đây lánh nạn, giờ lại sợ tri huyện như hắn hay sao chứ, người ta chỉ thổi một hơi cũng đủ giết chết hắn. Ngô Hạo đau khổ nói:

- Khâm sai đại nhân,các vị đại nhân ở đây đều mắt thần như điện, gương sáng treo cao, toàn thân đều là hảo nhãn kim tinh nhìn người không sót chút nào, xử lý vụ án này, hồi bẩm các vị đại nhân. Hạ quan tư chất ngu độn, căn bản chỉ biết giáo hóa lương dân, chuyện này, chuyện này hạ quan xin cam nguyện nghe các vị đại nhân chỉ đâu đánh đó.

Gã nói năng vô cùng lễ phép, nhưng trách nhiệm lại đẩy hết cho đám người trước mặt, nếu bị xử tội trị an bất lực, cùng lắm là bị phạt bổng lộc, nhưng nếu thực sự nghe lời trấn thủ đại nhân, nhận vụ án này, không chỉ hắn mà gia tộc hắn tất cả đều có thể bị bay đầu cũng không chừng.

Bùi Danh Toại cười cười, tên Tri Huyện này đúng là quân phế vật, nhưng bản lĩnh tranh công đổ tội, tránh nặng tìm nhẹ thật là thượng thừa, chỉ sợ hắn nhân thứ hai, ở cái huyện này không ai dám nhận thứ nhất,

- Quân vô dụng, mau cút sang một bên, vụ án này sẽ do bản khâm sai thụ lý, vừa rồi, người của bản quan đã đi điều tra, Hồ gia chuyên buôn bán với Đại Thanh, vụ án này bản quan nghi ngờ là từ phía bên kia biên giới, hừ, nếu có kẻ nào dám tư thông với ngoại bang, đừng trách bản quan vô tình.

Trấn Thủ, Bố Chính Sứ, Án Sát Sứ An Quảng đều trợn mắt há mồm, ai nấy khẩn trương tới mức vã mồ hôi trán.

Bùi Danh Toại nói đây hoàn toàn là ngậm máu phun người, cái gì mà phái người đi điều tra, lão chỉ đến trước chúng ta chừng một nén nhang, người của lão điều tra lúc nào, lại còn tư thông với ngoại bang, lão cũng thật ác độc, tội này không chỉ chém ba họ mà thôi, nhưng mặc dù biết là bị lão chụp mũ nhưng cũng không ai dám nói gì. Nguyễn Thành Long nghiến răng nghiến lợi một hồi, cuối cùng cũng đành phải dẫn đầu đám quan lại cúi đầu xưng tụng Bùi Khâm Sai quả thật là mắt thần như điện, soi rõ trắng đen, cái gì mà ngồi trong trướng quyết thắng ra ngoài ngàn dặm, chúng ta được thấy ngài phá án quả thật là đã tu mười kiếp.

Đám quan lại ai cũng nghĩ trong lòng, dù là Bùi Danh Toại hay Đặng Mậu Lân các người cứ đánh nhau đi, ai chết cúng được, thậm chí chết cả hai luôn càng tốt, việc của chúng ta chính là làm sao thượng tấu ổn thỏa mà thôi. Tóm lại, phá án phải trông vào Bùi Đại nhân ngài, chúng ta theo sau là được.

Bùi Danh Toại thấy đám quan lại khen mình sánh ngang Bao Công tái thế thì trưng ra một bộ mặt phách lối đến cực điểm, dẫn đầu đám người cấp dưới tiến vào Hồ Phủ tra xét.

tiến vào thì tiến, nhưng lão cũng chẳng có tài cán gì về bộ môn này, tất cả đều do Hoàng Đình Quyết và Nguyễn Huy Bá xem xét.

Đưa một tay lên bịt chặt mũi, cố chống lại cơn cơ thắt trong dạ dày, Bùi Danh Toại hỏi:

- Hoàng Thống Lĩnh, thế nào ?

Hoàng Đình Quyết cem xét một hồi rồi thấp giọng:

- Hồi bẩm đại nhân, Từ thủ pháp kẻ gây án, rất rõ ràng có đặc điểm giết người diệt khẩu. hung thủ còn giả dạng là bọn cướp đường nhưng có lẽ trong lúc vội vàng, hoặc cũng có thể là do chúng tự tin không bị phát hiện nên còn lưu lại vài phần dấu vết.

Bùi Danh Toại ngạc nhiên hỏi;

- Mời Thống lĩnh giải thích,

“ Đại nhân Nếu nói đây là bọn cướp thì chúng ra tay cũng quá mức độc ác hung tàn rồi, phải biết rằng đám thổ phỉ không bao giờ đuổi cùng giết tận, bởi vì làm như vậy quan phủ rất dễ nổi giận, bình thường đám quan lại biên trấn luôn làm ngơ với đám giặc cướp này nếu chúng biết giữ quy củ, nhưng nếu chúng làm ra mức này tất sẽ bị triều đình tận giệt, đây rõ ràng là có kẻ muốn chĩa mùi dùi vào đám thổ phỉ dọc biên giới An Quảng. Thứ hai nếu là thổ phỉ chúng sẽ một là cướp sách tài vật hai là gian dâm phụ nữ”

Hoàng ĐÌnh Quyết chỉ vào mấy cái thây phía xa xa rồi nói tiếp

“ Đại nhân mời xem, hoa tai và trang sức của chủ nhà vẫn còn nguyên trên người, có mấy vị nhà hoàn và tiểu thiếp của Hồ gia cũng có chút nhan sắc nhưng lại không bị thất thân, điều này càng chứng tỏ đây không phải thổ phỉ,”

Nguyễn Huy Bá gật gù:

- Hoàng Thống Lĩnh nói chí phải, Địch nhân thật sự là quá giảo hoạt. cũng thật độc ác

Hoàng Đình Quyết và Bùi Danh Toại, cũng nghĩ như vậy Hồ phủ lớn như thế lại bị giết sạch sẽ, từ trên xuống dưới không chừa một người sống nào. Việc làm này chắc hẳn là do tư thù, nhưng tư thù đến mức nào mà lại ra tay tàn độc như vậy

Nhìn khuôn mặt những người bị hại còn nguyên vẻ sợ hãi Bùi Danh Toại bắt đầu nổi giận,

- Hoàng Thống Lĩnh còn manh mối gì không.



Hoàng Đình Quyết đáp:

- Đại nhân chờ một lát

Phía trước đám người của Chu Tước Doanh đang ngồi xổm xem xét dấu chân máu lưu lại trên đất, vết máu trên đồ vật. kiểm tra thi thể, khám xét thật kỹ trong viện và các đại sảnh. Tất cả mọi điểm nghi vấn đều được ghi chép lại cẩn thận.

Đám người Nguyễn Thành Long đứng bên cạnh âm thầm cười lanh,

“ Cứ tra đi, tra ra rồi e là lão cũng không dám đắc tội,”

Lê Hoàng giả bộ cung kính hỏi:

- Bùi Đại nhân , chúng ta có thể làm được gì không?

Bùi Danh Toại cười lạnh

- Hừ, Các ngươi chỉ cần làm tốt việc thi hành tân pháp cho ta là được, còn lại để bản khâm sai lo, nên nhờ điện hạ rất kỳ vọng vào việc này, nếu làm không tốt, ai cũng đừng mong thoát tội.

……………

Đợi đám người An Quảng rời đi hết rồi, Bùi Danh Toại mới nói:

Mau cử người đi hỏi hàng xóm xung quanh thử xem hôm qua có nghe thấy tiếng động khác thường nào không. Có kẻ nào khả nghi không, nhớ mọi gió thổi cỏ lay đều phải tra cho kỹ.

Bùi Danh Toại mặc kệ đám người đang cắm cúi làm việc trên mặt ddatass, lão khoanh tay đi qua đi lại trong phòng, nhìn tới nhìn lui mọi chỗ, lão đang suy nghĩ xem làm thế nào để từ đây kéo ra được đám người Đặng Mậu Lân, và đám quan lại An Quảng, chỉ cần có một điểm mấu chốt thôi là có thể tháo gỡ được cục diện này. Điện hạ có chỉ dùng mọi cách, mọi thủ đoanh, nhất định phải nhổ bật rễ đám quý tộc An Quảng, cho dù vụ này không do Đặng Mậu Lân làm, lão cũng phải đẩy cho hắn, nhưng thực tế việc này không ngờ lại thực sự có liên quan đến Đặng Mậu Lân

………………….

Phía đông của xã Vô Ngại trên một khuôn viên rộng có đến hàng trăm mẫu, tạo lạc một tòa phủ đệ nguy nga, toàn bộ rường cột đều được làm từ gỗ lim trạm trổ vô cùng công phu, trong phủ nào là lầu gác đình đài, hoa viên, giả sơn tầng tầng lớp lớp, có nơi còn được dát vàng phủ bạc. cao quý vô cùng, tất cả mái của phủ đệ này đều lợp bằng ngói lưu ly sáng lấp lánh, xung quanh phủ là một hệ thống hào sâu vài trượng có tường thành xây bằng đá xanh bao bọc, đại môn của phủ đệ có năm cửa, trên đại môn là một tấm biển sơn son thiếp vàng có 2 chữ “ Đặng Phủ” hai bên đại môn là hai chục tên gia đinh đều mặc giáp đeo gươm, trên lầu gác còn thêm bốn năm tên đeo cung mang tên, hết sức phách lối, nơi này chính là nơi mà Đặng Mậu Lân em ruột của Đặng Thị Huệ đi đày, hắn ở nơi này không những không ăn năn hối cải gì mà thậm chí còn ngang tàng hống hách hơn, nhất là từ khi Trịnh Sâm chết, hắn cho là Trịnh Cán còn nhỏ tất nghe lời chị hắn, nên hắn càng hoàng hành bất pháp, không kiêng nể gì. Vụ án Hồ gia kia, tình cờ lại do một tên huynh đệ của hắn ở nơi này Trịnh Khản gây ra.

- Ngươi cũng thực sự ra tay quá nặng, đánh bọn chúng là được rồi, lại còn giết cả nhà,

Lúc này Đặng Mậu Lân đang ngồi ở trên một chiếc ghế bọc da bạch hổ nói với Trịnh Khản ngồi bên cạnh.

Tên Trịnh Khản này cũng không cho mấy chục nhân mạng là chuyện gì lớn lao hắn cười ha hả,

- Từ khi nào Đặng đại ca lại quan tâm đến mạng sống của đám tiện dân đó vậy. không phả huynh nổi lòng tư bị đấy chứ.

Đặng Mậu Lân, hừ lạnh:

- Bọn chúng dù có chết hết cũng không liên quan đến ta, thế nhưng Tên khâm sai Họ Bùi kia đang ở đây, chúng ta cũng nên cho hắn chút mặt mũi,

- Ha Ha ha, không phải Thái Phi đã cho người báo tin rằng, Bùi Danh Toại đến đây là để đón chúng ta về hay sao. Huynh lại còn sợ gì

- Sợ, ông đây chưa từng sợ ai cả, tuy nhiên, Thái phi cũng dặn thời gian này đang đẩy mạnh triều chính mới gì đó, bảo ta bớt gây chuyện lại, để tránh cho điện hạ phiền lòng, hơn nữa ông đây muốn về kinh thành hay sao

Trịnh Khản lạnh lùng nói:

- hừ điện hạ chỉ mới 4 tuổi rưỡi thì làm được gì, e là đám đại thần kia che mắt thái phi làm điều xằng bậy thì có,

Đặng Mậu Lân không nói gì, nhưng trong lòng hắn cũng âm thầm đồng ý với lời của Trịnh Khản, Cháu của hắn mới có mấy tuổi, xem ra đúng là đám triều thần đang che mắt chị hắn làm loạn,

Nguyên bản trong lịch sử Đặng Mậu Lân không có dã tâm gì, chỉ lo ăn chơi hưởng lạc, nhưng giờ đây, khi Trịnh Cán lên ngôi thực thi Triều chính mới, lại khiến cho hắn nổi lên dã tâm, phong hầu bái tướng, việc đầu tiên mà hắn nghĩ đến chính là xây dựng thế lực, cắt đất xưng vương.

Những năm làm vua một cõi ở đất này đã khiến dã tâm quyền lực của Đặng Mậu Lân lớn hơn bao giờ hết, hắn nhận ra rằng, chỉ có quyền lực mới có tất cả, năm xưa chính vì hắn không có thế lực, nên mới bị đi đầy đến nơi này, nếu như lúc đó, hắn là đại tượng cầm quân như Hoàng Đình Bảo, triều đình ném chuột sợ vỡ đồ, tất không dám làm gì hắn, lần này nhân cơ hội tân chúa còn nhỏ, chính hắn muốn lập ra một thế lực riêng của mình, nghĩ đến việc này trong lòng hắn bất chợt nổi lên một niềm phấn khích.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Trịnh Nguyễn Tranh Hùng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook