Chương 154: Lời Nói Kinh Nhân
KeoChuoi
26/09/2022
* Lời Nói Kinh Nhân*
Cứ như vậy, hai người đổi qua không biết bao nhiêu chủ đề, rồi cuối cùng là đến đạo trị quốc.
Tiểu Thuận Tử bên cạnh Trịnh Cán cười khinh bỉ nói:
“ Hai tên thảo dân kia thì hiểu gì về đạo trị quốc”
Hắn còn đang định nói nữa, nhưng thấy ánh mắt của Trịnh Cán lom lom nhìn hắn, hắn đánh đưa tay làm bộ vả vào miệng mình rồi nhanh chóng cúi gằm mặt xuống, Trên sân khấu Phạm Đình Hổ phe phẩy cây quạt trong tay nói :
"Lần này Ngụy triều quả nhiên là cuồng vọng tự đại, dám ám sát Nhà chúa còn định hủy bỏ lục phiên, thử nói xem, nếu không có nhà chúa giúp đỡ, thì làm sao triều lê kéo dài được đến bấy nhiêu năm thực là buồn cười!"
Hồ Xuân Hương nghe thấy thế, khẽ gật đầu nói: "Không sai, Lê Cảnh Hưng hại chết Đoan Vương, các kế hoạch đều được tính toán chặt chẽ, quả thực khiến cho người ta không thể coi thường. Nhưng mà ngoài ý muốn nhất là hoàng thượng có thể Nhất cử đẩy lùi đại địch, lên ngôi cửu ngũ, không ngờ rằng một người trẻ tuổi lại có thể có bản lĩnh như vậy, thật là không thể xem thường!"
Chúng sĩ tử nghe thấy thế tới tấp gật đầu phụ họa, một người trong đó nói theo: "Hoàng thượng lần đó phế bỏ Triều Lê, thực là đúng theo lòng người, bằng không Đại Việt nguy cơ tứ phía trước mắt quả khiến cho người ta lo lắng."
Phạm Đình Hổ lại nói: "Hoàng thượng ngày đó từng đuổi quân Tây Sơn tới tận Quảng Ngãi, bình định thượng Lào, thật khiến cho người ta khâm phục! Nếu thật sự bị gian tặc hại chết, thì chính là ngày diệt vong của Đại Việt! Nếu có ngày được chiêm ngưỡng phong thái của Hoàng thượng, thật sự là may mắn trong đời."
Trịnh Cán nghe thấy thế, không khỏi đứng dậy bước tới trước mặt mấy người, hơi chắp tay nói:
"Tại hạ Lê Huy, nghe nói các hạ ngưỡng mộ Hoàng thượng, cho nên có lòng muốn tương giao."
Tần Lưu cùng Tiểu Thuận Tử và đám người ở phía sau Trịnh Cán âm thầm kinh hãi, như này, quá nguy hiểm cho hoàng thượng rồi. Phạm Đình Hồ và Hồ Xuân Hương nghe thấy thế, liếc mắt nhìn Trịnh Cán cùng Tần Lưu đi phía sau hắn, khẽ cười nói:
"Học sinh Phạm Đình Hổ, chỉ là một thảo dân, thật sự không dám trèo cao, chỉ sợ làm bẩn danh dự của công tử."
Lời vừa nói ra, Tiểu Thuận tử đứng hầu phía sau sợ tới mức cả người run lên, thiếu chút nữa quỳ rạp xuống đất, chỉ thấy hai chân nhũn ra, không còn chút khí lực! Trong lòng lại thầm lo lắng cho tên là Phạm Đình Hổ này, phải biết rằng hoàng đế nếu long nhan nổi giận, chẳng những cái đầu Phạm Đình Hổ khó bảo toàn, chỉ sợ cả gia tộc phía sau hắn cũng khó mà thoát khỏi."
Phạm Đình Hổ lúc này thấy Trịnh Cán quần áo hoa lệ khí độ bất phàm, lại làm bạn với Thị vệ đại nội, thị vệ đại nội là cái loại gì, ít nhất cũng phải là tứ phẩm, . Lúc này nhìn thấy Tần Lưu lại cẩn thận ở trước mặt thiếu niên này, liền nghĩ rằng đây là dạng công tử quyền quý. Hắn tuy rằng không phải là đại nhân vật, nhưng cũng có chí lớn, trong lòng tuy có tâm kết giao, nhưng biết rõ không thể nóng vội quá, bằng không sẽ dục tốc bất đạt, đành phải uyển chuyển từ chối ý kết giao của Trịnh Cán.
Trong lúc Tiểu Thuận Tử run sợ, Trịnh Cán lại ngạc nhiên nghĩ tới một trong những người nổi tiếng nhất thời Lê Chiêu Thống, Đông Dã Tiều, Chiêu Hổ tiên sinh . Càng cảm khái nghĩ tới Phạm Đình Hổ và Hồ Xuân Hương trong lịch sử cuối cùng có kết cục không mấy vui vẻ, không ngờ rằng mình lại gặp được cả hai vị thi sĩ có kết cục thê thảm này.
Lúc này, Tần Lưu thấy Phạm Đình Hổ không ngờ lại không biết tốt xấu mà từ chối Trịnh Cán, trong lòng cả kinh, cũng không biết phải làm sao cho phải, chỉ thấy Trịnh Cán khẽ gật đầu:
"Nếu các hạ đã không muốn kết giao, ta đây cũng không thể mang ngươi đi gặp hoàng thượng được!"
Phạm Đình Hổ hai mắt sáng ngời, kinh ngạc nói: "Ngươi quả thực có thể gặp Hoàng thượng"
Trịnh Cán lại cười nói: "Có thể, nếu ta tiến cử ngươi với hắn, nhất định có thể khiến ngươi có tiền đồ!"
Phạm Đình Hổ sau này chính là quan lớn của nhà Nguyễn, hiện giờ mình lại đúng dịp gặp được, không cần biết đây là vũ trụ gì, không cần biết lịch sử có như vũ trụ kia hay không, cũng không thể để cho hắn đầu nhập vào Nguyễn Anh được được, tương lai sẽ uy hiếp đến thiên hạ của Đại Việt, nếu không thể thuận lợi thu phục, thì chỉ có thể giết chết, đoạn tuyệt hậu họa!
Phạm Đình Hổ lúc này lại nhìn Trịnh Cán nghiêm mặt nói:
"Vị công tử này, tại hạ tuy rằng chỉ là thảo dân áo vải, nhưng mà thấy công tử nhất định là người hiển vinh, có một vài lời từ đáy lòng, hy vọng có thể nói ra, nếu công tử trách móc, có thể giết tại hạ, nhưng mà Phạm mỗ hy vọng công tử có thể chuyển lời của tiểu nhân tới cho thiên tử."
Trịnh Cán âm thầm suy nghĩ, mặt không đổi sắc gật đầu cười nói:
"Cứ nói đi, ta nhất định sẽ chuyển tới hoàng thượng, có điều nếu ngươi làm cho hoàng đế tức giận, ta cũng không giúp được gì."
Phạm Đình Hổ có lòng muốn nói lời kinh nhân, liền bất chấp nguy hiểm, xúc động nói: "Hiện giờ thiên hạ quần hùng cùng lên, trước mắt đã là thời loạn, nếu có thể để nam nữ bình quyền, thiên hạ dân chúng nhất định có thể hết sức phò tá bệ hạ, Tại hạ đã đi khắp nơi, đã gặp rất nhiều vị nữ trung hào kiệt,! Nếu Đại Việt ta có thể thu lưu cả nữ nhân hình, thì chắc chắn nhân tài trên thiên hạ sẽ càng nhiều,”
Tần Lưu bị lời này làm cho chấn động, phải biết từ trước tới giờ, đất nước luôn làm theo nho giáo, Tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu, địa vị của phụ nữ nói chung là không cao lắm, mặc dù có rất nhiều phụ nữ tài ba. Nhưng dù sao, chế độ cũng không thể dễ dàng phế bỏ, đó chính là căn cơ giúp cho nước Việt thống nhất thiên hạ. Nghĩ đến đây, hắn vội vàng cẩn thận liếc nhìn Trịnh Cán sắc mặt càng lúc càng trầm xuống, bàn tay hồi hộp đã đổ mồ hôi ướt đẫm.
Nhìn thấy bộ mặt hốt hoảng của đám người đứng sau lưng Trịnh Cán, Phạm Đình Hổ còn tưởng họ bị những lời vừa rồi của mình làm cho hoảng sợ, liền cảm thấy hơi đắc ý nhìn về phía Trịnh Cán, trịnh trọng gật đầu nói:
"Nếu như công tử có thể chuyển lời của tiểu nhân đến tai thiên tử, học sinh dù chết cũng nhắm mắt mãn nguyện!"
Dứt lời, Phạm Đình Hổ nhìn thẳng vào mắt Trịnh Cán, mấy sĩ tử vừa mới huyên thuyên với Phạm Đình Hổ lúc này cũng bị những lời của hắn làm bất ngờ, họ không hề nghĩ rằng Phạm Đình Hổ dám to gan như vậy, ai nấy đều há hốc miệng kinh ngạc.
Đúng lúc này, một sĩ tử lo sợ Trịnh Cán quả thật hạ lệnh bắt giữ Phạm Đình Hổ, vội đứng dậy nói: "Vị công tử này, lời của Phạm Đình Hổ tuy ngông cuồng nhưng lại rất có lý, hy vọng công tử có thể suy nghĩ kỹ lưỡng, bằng không sẽ tổn thất một nhân tài hiếm có thì thật đáng tiếc!"
Đỗ Hà nãy giờ thấp thõm lo âu, sợ Trịnh Cán nhất thời tức giận để lộ thân phận, nguy hiểm đến long thể, vội cố giữ bình tĩnh lên tiếng nhắc nhở:
"Công tử, giờ không còn sớm nữa, chúng ta nên quay về thôi, bằng không trong nhà sẽ loạn lên mất!"
Trịnh Cán vẫn làm như không nghe thấy, nhìn chằm chằm vào Phạm Đình Hổ, khẽ gật đầu nói:
"Thật không ngờ ngươi lại có cách nhìn nhận như thế, Nam nữ bình quyền hả, được nếu ngươi đã không sợ chết thì có dám theo ta vào cung diện kiến thiên tử không?"
Phạm Đình Hổ rùng mình một cái, ngơ ngơ ngáo ngáo nhìn về phía Trịnh Cán, ánh mắt toát lên vẻ mừng rỡ pha lẫn kinh hãi.
Trịnh Cán cười phá lên một tiếng, từ tốn nói tiếp: "Nếu ngươi có vận may, nói không chừng sẽ được thiên tử phong cho chức quan nào đó, nhưng nếu ngươi xui xẻo, chọc cho thiên tử nổi giận thì khó tránh khỏi bị chu di cửu tộc, đến lúc ấy ngươi có hối hận thì đã muộn mất rồi!" Phạm Đình Hổ khẳng khái ngẩng đầu lên cao nói lớn:
"Phạm Đình Hổ này nếu là kẻ tham sống sợ chết thì đã không nói ra những lời vừa rồi với công tử rồi."
Trịnh Cán gật đầu vẻ hài lòng, chậm rãi đề nghị:
"Nếu đã vậy, Đỗ Hà, ngày mai ngươi đưa người này vào cung gặp hoàng thượng, bản công tử sẽ chuyển lời trước”
Đỗ Hà lại nôn nóng hối thúc: "Công tử, không còn sớm nữa, chúng ta nên quay về thôi! Tên Phạm Đình Hổ này cứ giao cho tiểu nhân là được, công tử có thể yên tâm."
Trịnh Cán biết mấy người này đang lo sốt vó lên rồi, không nỡ để họ chịu tội thêm, bèn mỉm cười nói: "Được rồi, chúng ta hãy quay về!"
Dứt lời, chắp tay với Phạm Đình Hổ chào từ biệt:
"Ta ngày bận trăm công ngàn việc, khó khăn lắm mới có dịp ra ngoài một lần, lại tình cờ gặp được các hạ, đúng là một tin vui, chuyện ngày mai tuy rất khó dự liệu nhưng xin các hạ đừng bỏ lỡ cơ hội ngàn năm có một này."
Nói xong câu cuối cùng, Trịnh Cán đứng phắt dậy sải bước ra khỏi tiệm, đám hộ vệ vội cẩn thận bảo vệ kề bên, quân cấm vệ chia ra cảnh giới bên ngoài cũng đề cao tinh thần cảnh giác vây lấy bốn người vừa rời khỏi tiệm, đoàn người nhanh chóng biến mất khỏi phố xá đông đúc.
Cứ như vậy, hai người đổi qua không biết bao nhiêu chủ đề, rồi cuối cùng là đến đạo trị quốc.
Tiểu Thuận Tử bên cạnh Trịnh Cán cười khinh bỉ nói:
“ Hai tên thảo dân kia thì hiểu gì về đạo trị quốc”
Hắn còn đang định nói nữa, nhưng thấy ánh mắt của Trịnh Cán lom lom nhìn hắn, hắn đánh đưa tay làm bộ vả vào miệng mình rồi nhanh chóng cúi gằm mặt xuống, Trên sân khấu Phạm Đình Hổ phe phẩy cây quạt trong tay nói :
"Lần này Ngụy triều quả nhiên là cuồng vọng tự đại, dám ám sát Nhà chúa còn định hủy bỏ lục phiên, thử nói xem, nếu không có nhà chúa giúp đỡ, thì làm sao triều lê kéo dài được đến bấy nhiêu năm thực là buồn cười!"
Hồ Xuân Hương nghe thấy thế, khẽ gật đầu nói: "Không sai, Lê Cảnh Hưng hại chết Đoan Vương, các kế hoạch đều được tính toán chặt chẽ, quả thực khiến cho người ta không thể coi thường. Nhưng mà ngoài ý muốn nhất là hoàng thượng có thể Nhất cử đẩy lùi đại địch, lên ngôi cửu ngũ, không ngờ rằng một người trẻ tuổi lại có thể có bản lĩnh như vậy, thật là không thể xem thường!"
Chúng sĩ tử nghe thấy thế tới tấp gật đầu phụ họa, một người trong đó nói theo: "Hoàng thượng lần đó phế bỏ Triều Lê, thực là đúng theo lòng người, bằng không Đại Việt nguy cơ tứ phía trước mắt quả khiến cho người ta lo lắng."
Phạm Đình Hổ lại nói: "Hoàng thượng ngày đó từng đuổi quân Tây Sơn tới tận Quảng Ngãi, bình định thượng Lào, thật khiến cho người ta khâm phục! Nếu thật sự bị gian tặc hại chết, thì chính là ngày diệt vong của Đại Việt! Nếu có ngày được chiêm ngưỡng phong thái của Hoàng thượng, thật sự là may mắn trong đời."
Trịnh Cán nghe thấy thế, không khỏi đứng dậy bước tới trước mặt mấy người, hơi chắp tay nói:
"Tại hạ Lê Huy, nghe nói các hạ ngưỡng mộ Hoàng thượng, cho nên có lòng muốn tương giao."
Tần Lưu cùng Tiểu Thuận Tử và đám người ở phía sau Trịnh Cán âm thầm kinh hãi, như này, quá nguy hiểm cho hoàng thượng rồi. Phạm Đình Hồ và Hồ Xuân Hương nghe thấy thế, liếc mắt nhìn Trịnh Cán cùng Tần Lưu đi phía sau hắn, khẽ cười nói:
"Học sinh Phạm Đình Hổ, chỉ là một thảo dân, thật sự không dám trèo cao, chỉ sợ làm bẩn danh dự của công tử."
Lời vừa nói ra, Tiểu Thuận tử đứng hầu phía sau sợ tới mức cả người run lên, thiếu chút nữa quỳ rạp xuống đất, chỉ thấy hai chân nhũn ra, không còn chút khí lực! Trong lòng lại thầm lo lắng cho tên là Phạm Đình Hổ này, phải biết rằng hoàng đế nếu long nhan nổi giận, chẳng những cái đầu Phạm Đình Hổ khó bảo toàn, chỉ sợ cả gia tộc phía sau hắn cũng khó mà thoát khỏi."
Phạm Đình Hổ lúc này thấy Trịnh Cán quần áo hoa lệ khí độ bất phàm, lại làm bạn với Thị vệ đại nội, thị vệ đại nội là cái loại gì, ít nhất cũng phải là tứ phẩm, . Lúc này nhìn thấy Tần Lưu lại cẩn thận ở trước mặt thiếu niên này, liền nghĩ rằng đây là dạng công tử quyền quý. Hắn tuy rằng không phải là đại nhân vật, nhưng cũng có chí lớn, trong lòng tuy có tâm kết giao, nhưng biết rõ không thể nóng vội quá, bằng không sẽ dục tốc bất đạt, đành phải uyển chuyển từ chối ý kết giao của Trịnh Cán.
Trong lúc Tiểu Thuận Tử run sợ, Trịnh Cán lại ngạc nhiên nghĩ tới một trong những người nổi tiếng nhất thời Lê Chiêu Thống, Đông Dã Tiều, Chiêu Hổ tiên sinh . Càng cảm khái nghĩ tới Phạm Đình Hổ và Hồ Xuân Hương trong lịch sử cuối cùng có kết cục không mấy vui vẻ, không ngờ rằng mình lại gặp được cả hai vị thi sĩ có kết cục thê thảm này.
Lúc này, Tần Lưu thấy Phạm Đình Hổ không ngờ lại không biết tốt xấu mà từ chối Trịnh Cán, trong lòng cả kinh, cũng không biết phải làm sao cho phải, chỉ thấy Trịnh Cán khẽ gật đầu:
"Nếu các hạ đã không muốn kết giao, ta đây cũng không thể mang ngươi đi gặp hoàng thượng được!"
Phạm Đình Hổ hai mắt sáng ngời, kinh ngạc nói: "Ngươi quả thực có thể gặp Hoàng thượng"
Trịnh Cán lại cười nói: "Có thể, nếu ta tiến cử ngươi với hắn, nhất định có thể khiến ngươi có tiền đồ!"
Phạm Đình Hổ sau này chính là quan lớn của nhà Nguyễn, hiện giờ mình lại đúng dịp gặp được, không cần biết đây là vũ trụ gì, không cần biết lịch sử có như vũ trụ kia hay không, cũng không thể để cho hắn đầu nhập vào Nguyễn Anh được được, tương lai sẽ uy hiếp đến thiên hạ của Đại Việt, nếu không thể thuận lợi thu phục, thì chỉ có thể giết chết, đoạn tuyệt hậu họa!
Phạm Đình Hổ lúc này lại nhìn Trịnh Cán nghiêm mặt nói:
"Vị công tử này, tại hạ tuy rằng chỉ là thảo dân áo vải, nhưng mà thấy công tử nhất định là người hiển vinh, có một vài lời từ đáy lòng, hy vọng có thể nói ra, nếu công tử trách móc, có thể giết tại hạ, nhưng mà Phạm mỗ hy vọng công tử có thể chuyển lời của tiểu nhân tới cho thiên tử."
Trịnh Cán âm thầm suy nghĩ, mặt không đổi sắc gật đầu cười nói:
"Cứ nói đi, ta nhất định sẽ chuyển tới hoàng thượng, có điều nếu ngươi làm cho hoàng đế tức giận, ta cũng không giúp được gì."
Phạm Đình Hổ có lòng muốn nói lời kinh nhân, liền bất chấp nguy hiểm, xúc động nói: "Hiện giờ thiên hạ quần hùng cùng lên, trước mắt đã là thời loạn, nếu có thể để nam nữ bình quyền, thiên hạ dân chúng nhất định có thể hết sức phò tá bệ hạ, Tại hạ đã đi khắp nơi, đã gặp rất nhiều vị nữ trung hào kiệt,! Nếu Đại Việt ta có thể thu lưu cả nữ nhân hình, thì chắc chắn nhân tài trên thiên hạ sẽ càng nhiều,”
Tần Lưu bị lời này làm cho chấn động, phải biết từ trước tới giờ, đất nước luôn làm theo nho giáo, Tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu, địa vị của phụ nữ nói chung là không cao lắm, mặc dù có rất nhiều phụ nữ tài ba. Nhưng dù sao, chế độ cũng không thể dễ dàng phế bỏ, đó chính là căn cơ giúp cho nước Việt thống nhất thiên hạ. Nghĩ đến đây, hắn vội vàng cẩn thận liếc nhìn Trịnh Cán sắc mặt càng lúc càng trầm xuống, bàn tay hồi hộp đã đổ mồ hôi ướt đẫm.
Nhìn thấy bộ mặt hốt hoảng của đám người đứng sau lưng Trịnh Cán, Phạm Đình Hổ còn tưởng họ bị những lời vừa rồi của mình làm cho hoảng sợ, liền cảm thấy hơi đắc ý nhìn về phía Trịnh Cán, trịnh trọng gật đầu nói:
"Nếu như công tử có thể chuyển lời của tiểu nhân đến tai thiên tử, học sinh dù chết cũng nhắm mắt mãn nguyện!"
Dứt lời, Phạm Đình Hổ nhìn thẳng vào mắt Trịnh Cán, mấy sĩ tử vừa mới huyên thuyên với Phạm Đình Hổ lúc này cũng bị những lời của hắn làm bất ngờ, họ không hề nghĩ rằng Phạm Đình Hổ dám to gan như vậy, ai nấy đều há hốc miệng kinh ngạc.
Đúng lúc này, một sĩ tử lo sợ Trịnh Cán quả thật hạ lệnh bắt giữ Phạm Đình Hổ, vội đứng dậy nói: "Vị công tử này, lời của Phạm Đình Hổ tuy ngông cuồng nhưng lại rất có lý, hy vọng công tử có thể suy nghĩ kỹ lưỡng, bằng không sẽ tổn thất một nhân tài hiếm có thì thật đáng tiếc!"
Đỗ Hà nãy giờ thấp thõm lo âu, sợ Trịnh Cán nhất thời tức giận để lộ thân phận, nguy hiểm đến long thể, vội cố giữ bình tĩnh lên tiếng nhắc nhở:
"Công tử, giờ không còn sớm nữa, chúng ta nên quay về thôi, bằng không trong nhà sẽ loạn lên mất!"
Trịnh Cán vẫn làm như không nghe thấy, nhìn chằm chằm vào Phạm Đình Hổ, khẽ gật đầu nói:
"Thật không ngờ ngươi lại có cách nhìn nhận như thế, Nam nữ bình quyền hả, được nếu ngươi đã không sợ chết thì có dám theo ta vào cung diện kiến thiên tử không?"
Phạm Đình Hổ rùng mình một cái, ngơ ngơ ngáo ngáo nhìn về phía Trịnh Cán, ánh mắt toát lên vẻ mừng rỡ pha lẫn kinh hãi.
Trịnh Cán cười phá lên một tiếng, từ tốn nói tiếp: "Nếu ngươi có vận may, nói không chừng sẽ được thiên tử phong cho chức quan nào đó, nhưng nếu ngươi xui xẻo, chọc cho thiên tử nổi giận thì khó tránh khỏi bị chu di cửu tộc, đến lúc ấy ngươi có hối hận thì đã muộn mất rồi!" Phạm Đình Hổ khẳng khái ngẩng đầu lên cao nói lớn:
"Phạm Đình Hổ này nếu là kẻ tham sống sợ chết thì đã không nói ra những lời vừa rồi với công tử rồi."
Trịnh Cán gật đầu vẻ hài lòng, chậm rãi đề nghị:
"Nếu đã vậy, Đỗ Hà, ngày mai ngươi đưa người này vào cung gặp hoàng thượng, bản công tử sẽ chuyển lời trước”
Đỗ Hà lại nôn nóng hối thúc: "Công tử, không còn sớm nữa, chúng ta nên quay về thôi! Tên Phạm Đình Hổ này cứ giao cho tiểu nhân là được, công tử có thể yên tâm."
Trịnh Cán biết mấy người này đang lo sốt vó lên rồi, không nỡ để họ chịu tội thêm, bèn mỉm cười nói: "Được rồi, chúng ta hãy quay về!"
Dứt lời, chắp tay với Phạm Đình Hổ chào từ biệt:
"Ta ngày bận trăm công ngàn việc, khó khăn lắm mới có dịp ra ngoài một lần, lại tình cờ gặp được các hạ, đúng là một tin vui, chuyện ngày mai tuy rất khó dự liệu nhưng xin các hạ đừng bỏ lỡ cơ hội ngàn năm có một này."
Nói xong câu cuối cùng, Trịnh Cán đứng phắt dậy sải bước ra khỏi tiệm, đám hộ vệ vội cẩn thận bảo vệ kề bên, quân cấm vệ chia ra cảnh giới bên ngoài cũng đề cao tinh thần cảnh giác vây lấy bốn người vừa rời khỏi tiệm, đoàn người nhanh chóng biến mất khỏi phố xá đông đúc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.