Chương 209: Lựa Chọn Của Hoàng Gia
KeoChuoi
07/10/2022
Lựa Chọn Của Hoàng Gia
Hoàng Nhan Hồng liền tỉnh táo tinh thần. Mấy ngày hôm trước ông ta nghe báo cáo về kinh doanh, trong đó có báo cáo về việc kinh doanh của sòng bạc. Không ngờ phát hiện ra khoản nợ lớn nhất là của Đặng Siêu.. Mà Đặng Siêu lại là lang tướng thị vệ của Đông cung. thân phận đặc thù này khiến Hoàng Nhan Hồng rất chú ý. Đương nhiên, Hoàng Nhan Hồng không phải nghĩ tới việc miễn khoản nợ này cho Đặng Siêu. Mà là ông ta có chút kỳ quái. Sao Thái Tử lại có thể coi trọng một kẻ ăn chơi trác táng như Đặng Siêu. Hoàng Nhan Hồng đã từng là người của Thái Tử, nên ông ta rất hiểu tính tình của Nguyễn Phúc Đảm. Nguyễn Phúc Đảm là người đại trí giả ngu. Nhìn bên ngoài thì có vẻ yếu đuối, rộng lượng, kỳ thực y là người có thủ đoạn cao minh. Chính vì nghi hoặc như vậy, nên ông ta rất chú ý tới Đặng Siêu, ra lệnh cho liên tục điều tra tin tức của Đặng Siêu. Ông ta vội vàng hỏi:
“- Có tình huống gì mới?””
- Giữa trưa hôm nay, có người thay Đặng Siêu trả nợ năm nghìn quan tiền đánh bạc. Mà người thay y trả nợ này rất kỳ quái. Cháu đã sai Hoàng Quản Gia thăm dò một chút. Hình như chính là người đã cho Đặng Siêu tiền trả nợ ở thanh lâu kia.”
“- Bối cảnh như thế nào”
Hoàng Nhan Khánh lắc đầu nói:
Không thể nắm được. Tuy nhiên có thể khẳng định người này không phải là người của Thái Tử. Cũng không phải người của Đặng phủ, cháu nghi ngờ đấy là người của Chu Tước Doanh
“- Không có khả năng!”
Hoàng Nhan Hồng không chút do dự phủ định suy nghĩ này. Nếu Trịnh Cán muốn giúp Đặng Siêu, chỉ cần thông báo với mình một tiếng là được, cần gì vòng vo như vậy. Mà hơn nữa, Trịnh Cán cũng không có lý do gì trả tiền thay cho Đặng Siêu. Một tên nhãi đó, còn chưa xứng đáng cho Trịnh Cán ra mặt,
Kỳ thực, Hoàng Nhan Hồng đã đoán ra là ai. Chỉ có thể là người của Nguyễn Phúc Đán. Nhất định là Nguyễn Phúc Đán đang muốn lôi kéo Đặng Siêu.
Hoàng Nhan Hồng ngẫm nghĩ một chút, lại dặn dò:
“Tạm thời án binh bất động, điều tra kín kẽ một chút”
Hoàng Nhan Khánh thi lễ, lui xuống. Hoàng Nhan Hồng không còn lòng dạ nào đọc sách. Ông ta chắp tay sau lưng đi lại trong phòng, suy nghĩ tiền căn hậu quả của việc này. Ông ta là người ngoài cuộc nên khá tỉnh táo. Ông ta không tin Nguyễn Phúc Đảm không biết việc của Đặng Siêu. Chỉ là Nguyễn Phúc Đảm đang giả vờ hồ đồ mà thôi. Làm một Thái tử, sao có thể để cho một kẻ thấp kém như vậy ở bên người. Cho dù dựa vào quan hệ cũng không có khả năng. Huống chi loại người như Đặng Siêu này, rất dễ bị mua chuộc.
Chẳng lẽ là…
Hoàng Nhan Hồng bỗng nhiên nghĩ ra một vấn đề. Ông ta không khỏi hít một hơi khí lạnh. Nếu là như vậy, vậy thì tâm cơ của Thái Tử quả thật quá sâu…
…………………
Trịnh Cán hôm nay chính là đến chúc tết Đại Doanh ở phía ngoài kinh thành, hôm nay hắn mặc Hoàng Kim Giáp, đầu đội tử kim quan, rất có vẻ thiếu niên oai hùng. Vừa đi hắn vừa nghĩ đến những lời sẽ nói với đám quân sĩ, năm nay là một năm quan trọng, đại quân chuẩn bị xuất chinh, cho nên Việc mộ binh vẫn đang tiếp tục tiến hành ở các quận huyện . Năm trước đã chiêu mộ được vài chục ngàn binh lính, đều tập trung tập luyện ở thành Thái Nguyên. Và Tây Đô, Trên thực tế, việc tập luyện của tân binh đã bắt đầu từ năm trước, đối với tân binh mà nói, họ đã không còn có năm mới, đổ mồ hôi sôi nước mắt chịu sự huấn luyện nghiêm khắc nhưng lúc nào họ cũng ra sức cố gắng. Lúc này đại doanh hết sức yên ắng, trên sân luyện tập 10 ngàn đại quân đã xếp thành hàng, khí thế ngùn ngụt khắp trời. Đội quân đông nghịt vô biên, phía trước đội ngũ, hàng trăm đại tướng đội mũ mặc áo giáp sắt chờ Trịnh Cán đến. ngựa của Trịnh Cán cùng hàng trăm Cẩm y Vệ và Thị vệ bảo vệ đã tới phía trước doanh trại. Đám tướng lĩnh như Hoàng Đình Bảo, Nguyễn Hữu Du, Bùi Tín… đã đợi sẵn từ lâu, Trịnh Cán xuống ngựa, dám tướng quân thủy bộ, cùng nhau quỳ gối thi lễ:
“ Tham kiến Hoàng Thượng “
“ Các vị tướng quân miễn lễ!”
Trịnh Cán tươi cười mời mọi người đứng dậy. Trịnh Cán nhìn thấy trong ánh mắt của mọi người tràn đầy sự kì vọng và lòng nhiệt tình, biết rằng họ đang rất muốn nghe những lời chúc năm mới của mình, liền tươi cười nói:
- Không để các huynh đệ phải sốt ruột chờ đợi nữa, mọi người vào trong đi.
Mọi người vui mừng vây quanh Trịnh Cán cùng tiến vào doanh trại.. Cùng Trịnh Cán đi vào quân doanh, một vạn đại quân lập tức reo hò, tiếng hò hét vang tận mây xanh. Đây là chủ soái dẫn dắt họ nam chinh bắc chiến, là Hoàng đế Đại Việt của họ, trong lòng họ Trịnh Cán tồn tại như thần. Trịnh Cán hướng về phía mọi người vẫy tay, tiếng reo hò càng thêm vang dội, Phía trước đội quân có bày một chiếc bục bằng gỗ lớn cao năm thước, các tướng vây quanh Trịnh Cán cùng bước lên bục gỗ. Như thường lệ, mỗi năm Trịnh Cán đều đọc diễn văn tân niêm, hoàn toàn không phải lời nói suông mà là những lời hứa hẹn với các tướng sĩ, như lời diễn văn tân niên năm ngoái, Trịnh Cán hứa với tướng sĩ về chế độ ruộng đất và chế độ thưởng công năm kia thì là nếu phục vụ đủ năm thì sẽ có thể được về nhà. Hơn nữa mọi người đều biết rất rõ, năm nay sẽ là năm có đại biến, Hoàng Thượng sẽ hứa với mọi người những gì, trong lòng mỗi người đều tràn đầy mong đợi.
Trịnh Cán bước lên bục gỗ,
Một vạn quân lập tức quỳ xuống hô vàng như sấm:
“ Trung thắng Doanh tham kiến Hoàng thượng”
Trịnh Các hắn vẫy vẫy tay, một vạn đại quân đứng lên rồi trong phút chốc yên lặng như tờ, một vạn đôi mắt chăm chú nhìn Trịnh Cán. Nhìn xuống từng gương mặt tràn đầy sự hồ hởi phía dưới, Trịnh Cán cao giọng nói:
- Các vị tướng sĩ, trước tiên trẫm chúc tết các ngươi và gia đình các ngươi!
“ Từ khi trẫm lên ngôi chúa. Các vị đã anh dũng chiến đấu. chúng ta đã giành được những thắng lợi huy hoàng, mượn cơ hội này, chúng ta hãy bày tỏ niềm thương tiếc sâu sắc của mình với các tướng sĩ đã tử trận. Những người nằm xuống ở nghĩa trang liệt sĩ Tử Trầm,…
Buổi chiều, Trịnh Cán rời khỏi doanh trại, nhưng hắn không vội vã hồi cung mà lệnh cho thủ hạ đưa cùng hắn đến Trịnh Vương Phủ, phủ chúa năm xưa, nay chính là Đại Bản Doanh của 9 đơn vị Chu Tước
Trịnh Cán đem theo đội kị binh nhanh như chớp đã đến trước cửa phủ, tiếng vó ngựa quyết liệt đã làm kinh động đến những người đang đợi sẵn . Cửa nhỏ bên cạnh đã mở, một vị quan viên chạy vội ra, Trịnh Cán quay người xuống ngựa hỏi:
- Người đã tới chưa?
- Bẩm Đại Thống Lĩnh, sớm đã tới rồi.
Mười mấy thị vệ theo sát Trịnh Cán bước nhanh vào cổng chính , Trịnh Cán rất nhanh đi đến một căn phòng, Trong phòng lập tức bước ra một nam tử trung niên, chính là Hoàng Nhan Liệt, nhân vật số hai của gia tộc họ Hoàng. Y biết Trịnh Cán, vội vàng bước đến phía trước quỳ xuống:
“tham kiến Hoàng Thượng điện hạ!
“- Trẫm miễn lễ”
Trịnh Cán cười nói:
“- Nghe nói đến mấy hôm rồi, “
“ Thần đến lâu rồi, chỉ làm sợ Hoàng thượng nhiều việc- “
Hai người nói xong đi vào phòng. Căn phòng được bài trí rất ngăn nắp. Sát tường có bày một chiếc giường hai người ngồi, giữa phòng đặt một chiếc bàn nhỏ, góc tường có bày lư hương, trong phòng tràn ngập một mùi hương thơm ngát. Sau khi an tọa Trịnh Cán nâng chén trà lên tươi cười nói:
“ Lần này vận chuyển chắc có vất vả”
Số tiền vàng và lương thực mà Hoàng gia đã hứa nửa năm trước đã lần lượt được đưa đến một nửa, còn thiếu một chút. Trịnh Cán cũng biết Hoàng gia vận chuyển không dễ, cho nên cũng không thúc giục họ, thấy Hoàng Nhan Liệt tỏ thái độ đặc biệt với mình hắn liền cười nói:
“Lần này ngươi đến còn có chuyện gì khác”
“ Không dấu hoàng thượng, thần có việc quan trọng muốn bẩm báo “
Nói xong, Hoàng Nhan Liệt lấy thư của chủ gia tộc Hoàng Nhan Hồng đặt lên bàn, chậm rãi đưa cho Trịnh Cán:
“- Đây là bức thư chủ gia tộc chúng tôi gửi cho Hoàng thượng. Những lời chủ gia tộc muốn nói đều ở cả trong đó.”
Trịnh Cán cầm lá thư lên, bóc ra xem qua một lượt. Phần lớn nội dung đều là Hoàng Nhan Hồng bày tỏ sự ủng hộ với Đại việt. Có điều Trịnh Cán lại không có hứng thú với điều này, hắn muốn nhìn thấy những thứ thực tế. Rất nhanh ở phần cuối của lá thư, hắn nhìn thấy sự bày tỏ thái độ rõ ràng của Hoàng Nhan Hồng, y bằng lòng tặng hơn phân nửa đất đai ở Đại Nam của gia tộc hắn cho Trịnh Cán.
Hoàng Nhan Hồng liền tỉnh táo tinh thần. Mấy ngày hôm trước ông ta nghe báo cáo về kinh doanh, trong đó có báo cáo về việc kinh doanh của sòng bạc. Không ngờ phát hiện ra khoản nợ lớn nhất là của Đặng Siêu.. Mà Đặng Siêu lại là lang tướng thị vệ của Đông cung. thân phận đặc thù này khiến Hoàng Nhan Hồng rất chú ý. Đương nhiên, Hoàng Nhan Hồng không phải nghĩ tới việc miễn khoản nợ này cho Đặng Siêu. Mà là ông ta có chút kỳ quái. Sao Thái Tử lại có thể coi trọng một kẻ ăn chơi trác táng như Đặng Siêu. Hoàng Nhan Hồng đã từng là người của Thái Tử, nên ông ta rất hiểu tính tình của Nguyễn Phúc Đảm. Nguyễn Phúc Đảm là người đại trí giả ngu. Nhìn bên ngoài thì có vẻ yếu đuối, rộng lượng, kỳ thực y là người có thủ đoạn cao minh. Chính vì nghi hoặc như vậy, nên ông ta rất chú ý tới Đặng Siêu, ra lệnh cho liên tục điều tra tin tức của Đặng Siêu. Ông ta vội vàng hỏi:
“- Có tình huống gì mới?””
- Giữa trưa hôm nay, có người thay Đặng Siêu trả nợ năm nghìn quan tiền đánh bạc. Mà người thay y trả nợ này rất kỳ quái. Cháu đã sai Hoàng Quản Gia thăm dò một chút. Hình như chính là người đã cho Đặng Siêu tiền trả nợ ở thanh lâu kia.”
“- Bối cảnh như thế nào”
Hoàng Nhan Khánh lắc đầu nói:
Không thể nắm được. Tuy nhiên có thể khẳng định người này không phải là người của Thái Tử. Cũng không phải người của Đặng phủ, cháu nghi ngờ đấy là người của Chu Tước Doanh
“- Không có khả năng!”
Hoàng Nhan Hồng không chút do dự phủ định suy nghĩ này. Nếu Trịnh Cán muốn giúp Đặng Siêu, chỉ cần thông báo với mình một tiếng là được, cần gì vòng vo như vậy. Mà hơn nữa, Trịnh Cán cũng không có lý do gì trả tiền thay cho Đặng Siêu. Một tên nhãi đó, còn chưa xứng đáng cho Trịnh Cán ra mặt,
Kỳ thực, Hoàng Nhan Hồng đã đoán ra là ai. Chỉ có thể là người của Nguyễn Phúc Đán. Nhất định là Nguyễn Phúc Đán đang muốn lôi kéo Đặng Siêu.
Hoàng Nhan Hồng ngẫm nghĩ một chút, lại dặn dò:
“Tạm thời án binh bất động, điều tra kín kẽ một chút”
Hoàng Nhan Khánh thi lễ, lui xuống. Hoàng Nhan Hồng không còn lòng dạ nào đọc sách. Ông ta chắp tay sau lưng đi lại trong phòng, suy nghĩ tiền căn hậu quả của việc này. Ông ta là người ngoài cuộc nên khá tỉnh táo. Ông ta không tin Nguyễn Phúc Đảm không biết việc của Đặng Siêu. Chỉ là Nguyễn Phúc Đảm đang giả vờ hồ đồ mà thôi. Làm một Thái tử, sao có thể để cho một kẻ thấp kém như vậy ở bên người. Cho dù dựa vào quan hệ cũng không có khả năng. Huống chi loại người như Đặng Siêu này, rất dễ bị mua chuộc.
Chẳng lẽ là…
Hoàng Nhan Hồng bỗng nhiên nghĩ ra một vấn đề. Ông ta không khỏi hít một hơi khí lạnh. Nếu là như vậy, vậy thì tâm cơ của Thái Tử quả thật quá sâu…
…………………
Trịnh Cán hôm nay chính là đến chúc tết Đại Doanh ở phía ngoài kinh thành, hôm nay hắn mặc Hoàng Kim Giáp, đầu đội tử kim quan, rất có vẻ thiếu niên oai hùng. Vừa đi hắn vừa nghĩ đến những lời sẽ nói với đám quân sĩ, năm nay là một năm quan trọng, đại quân chuẩn bị xuất chinh, cho nên Việc mộ binh vẫn đang tiếp tục tiến hành ở các quận huyện . Năm trước đã chiêu mộ được vài chục ngàn binh lính, đều tập trung tập luyện ở thành Thái Nguyên. Và Tây Đô, Trên thực tế, việc tập luyện của tân binh đã bắt đầu từ năm trước, đối với tân binh mà nói, họ đã không còn có năm mới, đổ mồ hôi sôi nước mắt chịu sự huấn luyện nghiêm khắc nhưng lúc nào họ cũng ra sức cố gắng. Lúc này đại doanh hết sức yên ắng, trên sân luyện tập 10 ngàn đại quân đã xếp thành hàng, khí thế ngùn ngụt khắp trời. Đội quân đông nghịt vô biên, phía trước đội ngũ, hàng trăm đại tướng đội mũ mặc áo giáp sắt chờ Trịnh Cán đến. ngựa của Trịnh Cán cùng hàng trăm Cẩm y Vệ và Thị vệ bảo vệ đã tới phía trước doanh trại. Đám tướng lĩnh như Hoàng Đình Bảo, Nguyễn Hữu Du, Bùi Tín… đã đợi sẵn từ lâu, Trịnh Cán xuống ngựa, dám tướng quân thủy bộ, cùng nhau quỳ gối thi lễ:
“ Tham kiến Hoàng Thượng “
“ Các vị tướng quân miễn lễ!”
Trịnh Cán tươi cười mời mọi người đứng dậy. Trịnh Cán nhìn thấy trong ánh mắt của mọi người tràn đầy sự kì vọng và lòng nhiệt tình, biết rằng họ đang rất muốn nghe những lời chúc năm mới của mình, liền tươi cười nói:
- Không để các huynh đệ phải sốt ruột chờ đợi nữa, mọi người vào trong đi.
Mọi người vui mừng vây quanh Trịnh Cán cùng tiến vào doanh trại.. Cùng Trịnh Cán đi vào quân doanh, một vạn đại quân lập tức reo hò, tiếng hò hét vang tận mây xanh. Đây là chủ soái dẫn dắt họ nam chinh bắc chiến, là Hoàng đế Đại Việt của họ, trong lòng họ Trịnh Cán tồn tại như thần. Trịnh Cán hướng về phía mọi người vẫy tay, tiếng reo hò càng thêm vang dội, Phía trước đội quân có bày một chiếc bục bằng gỗ lớn cao năm thước, các tướng vây quanh Trịnh Cán cùng bước lên bục gỗ. Như thường lệ, mỗi năm Trịnh Cán đều đọc diễn văn tân niêm, hoàn toàn không phải lời nói suông mà là những lời hứa hẹn với các tướng sĩ, như lời diễn văn tân niên năm ngoái, Trịnh Cán hứa với tướng sĩ về chế độ ruộng đất và chế độ thưởng công năm kia thì là nếu phục vụ đủ năm thì sẽ có thể được về nhà. Hơn nữa mọi người đều biết rất rõ, năm nay sẽ là năm có đại biến, Hoàng Thượng sẽ hứa với mọi người những gì, trong lòng mỗi người đều tràn đầy mong đợi.
Trịnh Cán bước lên bục gỗ,
Một vạn quân lập tức quỳ xuống hô vàng như sấm:
“ Trung thắng Doanh tham kiến Hoàng thượng”
Trịnh Các hắn vẫy vẫy tay, một vạn đại quân đứng lên rồi trong phút chốc yên lặng như tờ, một vạn đôi mắt chăm chú nhìn Trịnh Cán. Nhìn xuống từng gương mặt tràn đầy sự hồ hởi phía dưới, Trịnh Cán cao giọng nói:
- Các vị tướng sĩ, trước tiên trẫm chúc tết các ngươi và gia đình các ngươi!
“ Từ khi trẫm lên ngôi chúa. Các vị đã anh dũng chiến đấu. chúng ta đã giành được những thắng lợi huy hoàng, mượn cơ hội này, chúng ta hãy bày tỏ niềm thương tiếc sâu sắc của mình với các tướng sĩ đã tử trận. Những người nằm xuống ở nghĩa trang liệt sĩ Tử Trầm,…
Buổi chiều, Trịnh Cán rời khỏi doanh trại, nhưng hắn không vội vã hồi cung mà lệnh cho thủ hạ đưa cùng hắn đến Trịnh Vương Phủ, phủ chúa năm xưa, nay chính là Đại Bản Doanh của 9 đơn vị Chu Tước
Trịnh Cán đem theo đội kị binh nhanh như chớp đã đến trước cửa phủ, tiếng vó ngựa quyết liệt đã làm kinh động đến những người đang đợi sẵn . Cửa nhỏ bên cạnh đã mở, một vị quan viên chạy vội ra, Trịnh Cán quay người xuống ngựa hỏi:
- Người đã tới chưa?
- Bẩm Đại Thống Lĩnh, sớm đã tới rồi.
Mười mấy thị vệ theo sát Trịnh Cán bước nhanh vào cổng chính , Trịnh Cán rất nhanh đi đến một căn phòng, Trong phòng lập tức bước ra một nam tử trung niên, chính là Hoàng Nhan Liệt, nhân vật số hai của gia tộc họ Hoàng. Y biết Trịnh Cán, vội vàng bước đến phía trước quỳ xuống:
“tham kiến Hoàng Thượng điện hạ!
“- Trẫm miễn lễ”
Trịnh Cán cười nói:
“- Nghe nói đến mấy hôm rồi, “
“ Thần đến lâu rồi, chỉ làm sợ Hoàng thượng nhiều việc- “
Hai người nói xong đi vào phòng. Căn phòng được bài trí rất ngăn nắp. Sát tường có bày một chiếc giường hai người ngồi, giữa phòng đặt một chiếc bàn nhỏ, góc tường có bày lư hương, trong phòng tràn ngập một mùi hương thơm ngát. Sau khi an tọa Trịnh Cán nâng chén trà lên tươi cười nói:
“ Lần này vận chuyển chắc có vất vả”
Số tiền vàng và lương thực mà Hoàng gia đã hứa nửa năm trước đã lần lượt được đưa đến một nửa, còn thiếu một chút. Trịnh Cán cũng biết Hoàng gia vận chuyển không dễ, cho nên cũng không thúc giục họ, thấy Hoàng Nhan Liệt tỏ thái độ đặc biệt với mình hắn liền cười nói:
“Lần này ngươi đến còn có chuyện gì khác”
“ Không dấu hoàng thượng, thần có việc quan trọng muốn bẩm báo “
Nói xong, Hoàng Nhan Liệt lấy thư của chủ gia tộc Hoàng Nhan Hồng đặt lên bàn, chậm rãi đưa cho Trịnh Cán:
“- Đây là bức thư chủ gia tộc chúng tôi gửi cho Hoàng thượng. Những lời chủ gia tộc muốn nói đều ở cả trong đó.”
Trịnh Cán cầm lá thư lên, bóc ra xem qua một lượt. Phần lớn nội dung đều là Hoàng Nhan Hồng bày tỏ sự ủng hộ với Đại việt. Có điều Trịnh Cán lại không có hứng thú với điều này, hắn muốn nhìn thấy những thứ thực tế. Rất nhanh ở phần cuối của lá thư, hắn nhìn thấy sự bày tỏ thái độ rõ ràng của Hoàng Nhan Hồng, y bằng lòng tặng hơn phân nửa đất đai ở Đại Nam của gia tộc hắn cho Trịnh Cán.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.