Chương 157: Ôn Dịch
KeoChuoi
26/09/2022
* Ôn Dịch*
Cuối tháng giêng năm sau, Quân tình nguyện điền châu của Đại tướng Sầm Nghi Đống cũng vượt qua Ma Lật Pha, đánh chiếm các tỉnh biên giới đại Việt, Sầm Nghi Đống chủ trương vây chặt mặt bắc để kết hợp với quân đội của Ô Đại Kinh ở phía tây tạo thành thế gọng kìm nhằm đánh về Thăng Long, Hiện nay Ô Đại Kinh đã chiếm tới Bảo Hà, toàn bộ Hà Giang, Ô Đại Kinh cùng Nguyễn Hữu Du đã đánh mấy trận lớn nhỏ, thắng thua có cả, nhất thời cũng chưa phân thắng, bại, Quân Điền Châu của Sầm Nghi Đống, mới đánh đến Cao Bình thì tướng giữ thành của Đại Việt đã sợ hãi đầu hàng,. Còn ở mặt trận phía đông, Nguyễn Khắc Tuân đã dùng kế đẩy lui Phúc Khang An về phía sau, phá hủy kho lương Trường bình, nhất thời chiếm chút ưu thế, cứ theo tình hình này thì trước tết nguyên đán, chiến trận sẽ hạ màn.
Trên một con đường hoang vắng dọc theo một dòng suối không tên, một đoàn quân Việt đang thần tốc hành quân trên chốn hoang dã bạt ngàn, các binh sĩ cỡi trên lưng ngựa, khuôn mặt đã bị nắng gắt đến đen thui, trên lưng ngựa có túi da hành quân của bọn họ, mỗi quân Việt đều có trang bị trường mâu. Đoản đao. Hoành đao, khiên tròn và cung tên, họ vác bình nước, chốc chốc lại che tay giữa trán ngóng nhìn bốn bề, ở phía sau đoàn quân là xe lớn chở quân nhu, do hàng nghìn chiếc xe lớn ván phẳng tổ chức lại, mỗi chiếc xe lớn do ba bốn con trâu mộng kéo thồ, trên xe chất đầy lương thảo và các loại vật tư quân dụng, ba nghìn quân Đại Việt cỡi ngựa hộ tống tả hữu, những đồ quân nhu này do một vạn dân phu dọc các tỉnh biên giới phái đến phụ trách vận chuyển. Cầm đầu cánh quân này chính là ba anh em nhà họ Tô , Đại ca Tô Tinh Hạ, nhị ca Tô Tinh Hà, Tam đệ Tô Thành,. Cả ba đều là tướng dưới quyền Nguyễn Khắc Tuân, lần này được Nguyễn Khắc Tuân giao trọng trách đánh chặn Sầm Nghi Đống.
Lúc này cánh quân này đang tiến đánh Thạch Thành, Ngôi thành xưa kia là cứ điểm quân sự của các châu đồng bào thiểu số, sau này khi bãi bỏ chế độ Đại Tri châu, nơi đây vẫn là điểm mấu chốt về quân sự, nơi này bắt buộc phải đi qua để vào sâu trong nội địa.
Tô Thành nãy giờ vẫn trầm mặc không nói, lúc này mới nói: “Đại ca, chúng ta không thế đem sự việc chỉ nghĩ một bên như thế, làm sao mà biết được rằng quân Sâm Nghi Đống đang ở Tuyệt Cốc nhất định sẽ đến viện trợ?"
“Lão tam, đệ nghĩ quá nhiều đấy, Đại ca không phải đã nói sao? Quân Thanh ở Tuyệt cốc là gần nơi này nhất, nếu đệ bị nghẹn, đệ uống nước trong ấm, hay chạy ra ngoài giếng, "
“Không phải như huynh nghĩ đâu!" Tô Thành có chút không vui bèn phản bác lại hắn. nói: “Chúng ta không biết cơ cấu trong nội bộ quân Thanh, cứ cho là bọn chúng đến cầu viện tuyệt cốc đi, Nhưng nếu như quân Thanh ở Tuyệt Cốc là của Ô Đại Kinh, thì bọn chúng chỉ còn cách quay lại Cao chương cầu viện”
Ba huynh đệ trầm mặc hẳn, Tô Tinh Hạ cũng đột nhiên ý thức được chính mình suy nghĩ vấn đề vẫn chưa đủ chặt chẽ, hắn một lòng nghĩ đến viện quân, lại không nghĩ rằng, nếu quân Thanh ở Tuyệt cốc không đến viện trợ thì sao? Hơn nữa cho dù đến viện trợ, bọn họ bèn nhất định có thể đi qua Tuyệt cốc sao Một chuỗi nghi vấn đó làm cho gã cũng cảm thấy không thể quá chủ quan, phiến diện như thế được, hắn gật đầu nói: “Thôi được! Chúng ta không vội đưa ra quyết định trước, chờ tình báo bên kia qua đây rồi hẳn nói."
Nhưng hắn chưa kịp nói gì thêm thì có thân binh hoảng loạn xông vào doanh trướng,:
“Cấp báo,”
Nghe tên đó báo cáo xong, Tô Tịnh Hạ gấp đến độ đứng bật dậy.
“- Tại sao lại có thể như vậy?
Đang yên lành sao đột nhiên có nhiều tướng sĩ bị bệnh?”
Hắn vừa hỏi vừa đi như chạy trong đại doanh, vừa mới tiến vào viên môn, đã có thương y đưa khăn mặt cho y, thời đại này tuy rằng lạc hậu, nhưng dưới sự chỉ đạo của Trịnh Cán và Lê Hữu Trác những làm thương y theo quân, việc phòng bị cơ bản như che mặt bằng khăn vẫn biết đến
Ba huynh đệ họ Tô tiếp nhận khăn ướt áp lên mặt, lại nhìn bốn phía, thấy cả tòa đại doanh thu dụng đã chật ních, rất nhiều thương binh vì không có nơi an bài nên đành phải nằm cả ra ngoài trời, những thương binh này sắc mặt đỏ bừng, môi khô nứt, thậm chí có những thương binh bị nghiêm trọng đã hấp hối.
Trên mặt đất đều là người nằm đó ho hen, rất nhiều, trong không khí tràn ngập mùi tanh tưởi. Áp chiếc khăn ướt vào mặt nhưng cơ bản vẫn không ngăn được mùi tanh tưởi này. Đám người đi theo sau ba huynh đệ họ Tô tuy rằng cũng có khăn ướt che mặt nhưng vẫn theo bản năng chau mày lại.
Thấy tình trạng đó, trong lòng Tô Tinh Hạ đột nhiên xao động,? Đây không phải là hiện tượng hay ho. Hắn không thể ngăn chặn được hai chữ đáng sợ "Ôn dịch" đang hiện lên trong đầu! Không phải là ôn dịch đấy chứ?
Đã được Lê thần y huấn luyện qua về công tác phòng dịch trong Đại doanh, Tô Tinh Hạ đương nhiên biết ôn dịch đáng sợ thế nào, nó lây lan cực nhanh, quả thực là lưỡi hái tử thần, vô cùng khủng bố!
Nếu thật sự ôn dịch bùng nổ quy mô lớn, vậy thì bao gồm cả hắn cùng với hơn ba bốn vạn quân Đại Việt ở đây chỉ sợ không một ai sống sót, không chỉ có đám người này không sống được, chỉ sợ toàn bộ bách tính xung quanh đây không sống được. Mà đại họa qua đi, chỉ sợ toàn bộ nhân khẩu sẽ giảm mạnh mà trước nay chưa từng có!
Tô Tinh Hạ chiểu theo những gì mà Lê Hữu Trác nói thì nhận thấy khả năng lớn nhất chính là bệnh cúm.
Mà đáng sợ nhất chính là, nếu thật sự bệnh cúm bùng nổ, vậy hiện tại làm gì cũng đã muộn, toàn bộ không khí, nước, thậm chí là động vật hoang dã cũng đã lây bệnh độc. Tô Tinh Hạ đang dự tính đem toàn bộ thương binh trong đại doanh này chôn sống hết cũng không thể ngăn được bệnh phát tán.
Tâm trạng Tô Tinh Hạ nặng trĩu, lập tức không kìm được sự giận giữ chất vấn y lệnh phụ trách thu dụng:
- Tình hình bệnh dịch đã nghiêm trọng như vậy, vì sao không bẩm báo sớm?
Y lệnh mặt nhăn nhó nói:
- Hồi bẩm Đại soái, ban đầu con số chỉ hơn một trăm người bị bệnh, tiểu nhân cũng không để ý, không cho là bệnh dịch, chỉ cho họ chút thuốc, nhưng tới hôm nay, số người bị bệnh bất chợt gia tăng tới hơn năm nghìn người, lúc này tiểu nhân mới cảm thấy bất thường, vì vậy mới không kịp bẩm báo cho ngài.
Dừng một chút, y lệnh hạ giọng nói:
- Đại soái chưa chắc đã là ôn dịch!
Tô Tinh Hạ hận không thể tát chết tên quân y, hắn cố nén lửa giận hỏi:
- Cụ thể là bệnh trạng gì?
Y lệnh đáp:
- Ban đầu hơi sốt, cả người mệt mỏi, sau đó nước mắt hay chảy, ngày hôm sau mơ màng khó thở, ho, thương binh cơ thể yếu sẽ xuất hiện co giật.
Tô Tinh Hạ vừa nghe qua cơ bản đã khẳng định, đây chính là bạo phát của bệnh cúm!
Bệnh cúm bạo phát quy mô lớn, việc khống chế bệnh dịch đã vô cùng khó khăn rồi, bệnh cúm chính là sát thủ của tử vong! Tướng sĩ thể lực khỏe mạnh có lẽ sẽ cứng cỏi vượt qua được, nhưng những thương binh hoặc tướng sĩ thể chất kém một chút, e rằng cũng khó thoát khỏi một kiếp này. Nhanh chóng tuần tra xong đại doanh, Tô Tinh Hạ quay về lều lớn liên tục truyền đạt vài quân lệnh khẩn cấp.
Thứ nhất, lập tức triệu hồi đám tiên phong, Tô Tinh Hạ cũng không xác định tiên phong quân có bị nhiễm bệnh dịch hay không, nhưng hắn tuyệt không dám mạo hiểm, nếu chẳng may đám đó cũng cũng bị nhiễm bệnh dịch, vậy thì việc chạy loăng quăng ở ngoài rất có khả năng đem tình hình bệnh dịch khuếch tán đến toàn bộ, Nếu thật sự như vậy, thì là đã đem là ngập đầu tai ương đối với nước Việt!
Thứ hai, mệnh lệnh các đồn lũy khác, canh phòng nghiêm ngặt Quân Thanh tiến sâu vào nội địa., Tô Tinh Hạ không thể không lo lắng, nếu chẳng may Thanh quân cũng đã nhiễm bệnh dịch, một khi để bọn họ tiến vào, vậy thì quân Thanh căn bản không cần công thành chiếm đất, thậm chí cũng không dùng binh đao, cũng đủ hủy diệt căn cơ của nước Việt.
Thứ 3, mệnh lệnh Quân đội cô lập vùng này, không cho phép ra vào, cố gắng hết sức đem khống chế tình hình bệnh dịch ở phủ Cao Bình và mấy huyện quanh đó, , ngăn chặn tình hình bệnh dịch khuếch tán về xuôi.
Thứ tư, , các doanh tách ra đóng quân, ngoại trừ đội vận lương và đội gánh vác nhiệm vụ cảnh giới, chỉ cho phép mọi người tiến vào mà không cho ra ngoài, một khi phát hiện người bệnh tức khắc đưa về đại doanh để cách ly trị liệu. Nếu các huyện các xã các đình ở gần đó có biểu hiện bệnh dịch, thì lập tức phái binh phong tỏa cách ly!
Thứ năm, đào núi dùng vôi thực thi tiêu độc toàn diện đối với quân doanh, cả người lẫn vật cũng không được phép uống nước lã, không được ăn thức ăn sống nguội. Người chưa bị bệnh phải dùng khăn ướt che mặt, người bị bệnh chết thì cả người lẫn vật lập tức hoả táng!
Thứ sáu, lập tức điều động thầy thuốc từ các quận, đồng thời xin Triều đình khẩn cấp mua thảo dược!
Lấy tốc độ nhanh nhất hạ xong mệnh lệnh, Tô Tinh Hạ lúc này mới thở phào một hơi, sau đó lòng tràn đầy ảo não ngồi trở lại trên chiếu, đang yên lành sao lại bị nhiễm bệnh cúm? Đương nhiên, Tô Tinh Hạ tạm thời chỉ là hoài nghi, dù sao hắn không phải thầy thuốc nên không thể xác định được tình hình trước mắt là bệnh cúm, hoặc có lẽ còn là loại bệnh nguy hiểm hơn cả bệnh cúm cũng không biết chừng.
Tô Tinh Hà em hắn khẽ thở dài, nói:
- Trận ôn dịch này tới thật không đúng lúc chút nào.
Đám người còn lại đều thở dài, Nhưng mọi người còn chưa kịp chuẩn bị tinh thần thì một tên lính đã chạy như bay vào:
“ Báo, Bình Nam đại tướng quân Nguyễn Hữu Du truyền tin, đại doanh nhiễm ôn dịch, hiện nay đã mất sức chiến đấu, đại soái mệnh lệnh chúng ta hết sức giữ gìn”
Tên kia còn chưa nói xong, thì Tô Tinh Hạ đã ngồi gục cả xuống bàn, thều thào:
“ Xong rồi, xong rồi”
Cuối tháng giêng năm sau, Quân tình nguyện điền châu của Đại tướng Sầm Nghi Đống cũng vượt qua Ma Lật Pha, đánh chiếm các tỉnh biên giới đại Việt, Sầm Nghi Đống chủ trương vây chặt mặt bắc để kết hợp với quân đội của Ô Đại Kinh ở phía tây tạo thành thế gọng kìm nhằm đánh về Thăng Long, Hiện nay Ô Đại Kinh đã chiếm tới Bảo Hà, toàn bộ Hà Giang, Ô Đại Kinh cùng Nguyễn Hữu Du đã đánh mấy trận lớn nhỏ, thắng thua có cả, nhất thời cũng chưa phân thắng, bại, Quân Điền Châu của Sầm Nghi Đống, mới đánh đến Cao Bình thì tướng giữ thành của Đại Việt đã sợ hãi đầu hàng,. Còn ở mặt trận phía đông, Nguyễn Khắc Tuân đã dùng kế đẩy lui Phúc Khang An về phía sau, phá hủy kho lương Trường bình, nhất thời chiếm chút ưu thế, cứ theo tình hình này thì trước tết nguyên đán, chiến trận sẽ hạ màn.
Trên một con đường hoang vắng dọc theo một dòng suối không tên, một đoàn quân Việt đang thần tốc hành quân trên chốn hoang dã bạt ngàn, các binh sĩ cỡi trên lưng ngựa, khuôn mặt đã bị nắng gắt đến đen thui, trên lưng ngựa có túi da hành quân của bọn họ, mỗi quân Việt đều có trang bị trường mâu. Đoản đao. Hoành đao, khiên tròn và cung tên, họ vác bình nước, chốc chốc lại che tay giữa trán ngóng nhìn bốn bề, ở phía sau đoàn quân là xe lớn chở quân nhu, do hàng nghìn chiếc xe lớn ván phẳng tổ chức lại, mỗi chiếc xe lớn do ba bốn con trâu mộng kéo thồ, trên xe chất đầy lương thảo và các loại vật tư quân dụng, ba nghìn quân Đại Việt cỡi ngựa hộ tống tả hữu, những đồ quân nhu này do một vạn dân phu dọc các tỉnh biên giới phái đến phụ trách vận chuyển. Cầm đầu cánh quân này chính là ba anh em nhà họ Tô , Đại ca Tô Tinh Hạ, nhị ca Tô Tinh Hà, Tam đệ Tô Thành,. Cả ba đều là tướng dưới quyền Nguyễn Khắc Tuân, lần này được Nguyễn Khắc Tuân giao trọng trách đánh chặn Sầm Nghi Đống.
Lúc này cánh quân này đang tiến đánh Thạch Thành, Ngôi thành xưa kia là cứ điểm quân sự của các châu đồng bào thiểu số, sau này khi bãi bỏ chế độ Đại Tri châu, nơi đây vẫn là điểm mấu chốt về quân sự, nơi này bắt buộc phải đi qua để vào sâu trong nội địa.
Tô Thành nãy giờ vẫn trầm mặc không nói, lúc này mới nói: “Đại ca, chúng ta không thế đem sự việc chỉ nghĩ một bên như thế, làm sao mà biết được rằng quân Sâm Nghi Đống đang ở Tuyệt Cốc nhất định sẽ đến viện trợ?"
“Lão tam, đệ nghĩ quá nhiều đấy, Đại ca không phải đã nói sao? Quân Thanh ở Tuyệt cốc là gần nơi này nhất, nếu đệ bị nghẹn, đệ uống nước trong ấm, hay chạy ra ngoài giếng, "
“Không phải như huynh nghĩ đâu!" Tô Thành có chút không vui bèn phản bác lại hắn. nói: “Chúng ta không biết cơ cấu trong nội bộ quân Thanh, cứ cho là bọn chúng đến cầu viện tuyệt cốc đi, Nhưng nếu như quân Thanh ở Tuyệt Cốc là của Ô Đại Kinh, thì bọn chúng chỉ còn cách quay lại Cao chương cầu viện”
Ba huynh đệ trầm mặc hẳn, Tô Tinh Hạ cũng đột nhiên ý thức được chính mình suy nghĩ vấn đề vẫn chưa đủ chặt chẽ, hắn một lòng nghĩ đến viện quân, lại không nghĩ rằng, nếu quân Thanh ở Tuyệt cốc không đến viện trợ thì sao? Hơn nữa cho dù đến viện trợ, bọn họ bèn nhất định có thể đi qua Tuyệt cốc sao Một chuỗi nghi vấn đó làm cho gã cũng cảm thấy không thể quá chủ quan, phiến diện như thế được, hắn gật đầu nói: “Thôi được! Chúng ta không vội đưa ra quyết định trước, chờ tình báo bên kia qua đây rồi hẳn nói."
Nhưng hắn chưa kịp nói gì thêm thì có thân binh hoảng loạn xông vào doanh trướng,:
“Cấp báo,”
Nghe tên đó báo cáo xong, Tô Tịnh Hạ gấp đến độ đứng bật dậy.
“- Tại sao lại có thể như vậy?
Đang yên lành sao đột nhiên có nhiều tướng sĩ bị bệnh?”
Hắn vừa hỏi vừa đi như chạy trong đại doanh, vừa mới tiến vào viên môn, đã có thương y đưa khăn mặt cho y, thời đại này tuy rằng lạc hậu, nhưng dưới sự chỉ đạo của Trịnh Cán và Lê Hữu Trác những làm thương y theo quân, việc phòng bị cơ bản như che mặt bằng khăn vẫn biết đến
Ba huynh đệ họ Tô tiếp nhận khăn ướt áp lên mặt, lại nhìn bốn phía, thấy cả tòa đại doanh thu dụng đã chật ních, rất nhiều thương binh vì không có nơi an bài nên đành phải nằm cả ra ngoài trời, những thương binh này sắc mặt đỏ bừng, môi khô nứt, thậm chí có những thương binh bị nghiêm trọng đã hấp hối.
Trên mặt đất đều là người nằm đó ho hen, rất nhiều, trong không khí tràn ngập mùi tanh tưởi. Áp chiếc khăn ướt vào mặt nhưng cơ bản vẫn không ngăn được mùi tanh tưởi này. Đám người đi theo sau ba huynh đệ họ Tô tuy rằng cũng có khăn ướt che mặt nhưng vẫn theo bản năng chau mày lại.
Thấy tình trạng đó, trong lòng Tô Tinh Hạ đột nhiên xao động,? Đây không phải là hiện tượng hay ho. Hắn không thể ngăn chặn được hai chữ đáng sợ "Ôn dịch" đang hiện lên trong đầu! Không phải là ôn dịch đấy chứ?
Đã được Lê thần y huấn luyện qua về công tác phòng dịch trong Đại doanh, Tô Tinh Hạ đương nhiên biết ôn dịch đáng sợ thế nào, nó lây lan cực nhanh, quả thực là lưỡi hái tử thần, vô cùng khủng bố!
Nếu thật sự ôn dịch bùng nổ quy mô lớn, vậy thì bao gồm cả hắn cùng với hơn ba bốn vạn quân Đại Việt ở đây chỉ sợ không một ai sống sót, không chỉ có đám người này không sống được, chỉ sợ toàn bộ bách tính xung quanh đây không sống được. Mà đại họa qua đi, chỉ sợ toàn bộ nhân khẩu sẽ giảm mạnh mà trước nay chưa từng có!
Tô Tinh Hạ chiểu theo những gì mà Lê Hữu Trác nói thì nhận thấy khả năng lớn nhất chính là bệnh cúm.
Mà đáng sợ nhất chính là, nếu thật sự bệnh cúm bùng nổ, vậy hiện tại làm gì cũng đã muộn, toàn bộ không khí, nước, thậm chí là động vật hoang dã cũng đã lây bệnh độc. Tô Tinh Hạ đang dự tính đem toàn bộ thương binh trong đại doanh này chôn sống hết cũng không thể ngăn được bệnh phát tán.
Tâm trạng Tô Tinh Hạ nặng trĩu, lập tức không kìm được sự giận giữ chất vấn y lệnh phụ trách thu dụng:
- Tình hình bệnh dịch đã nghiêm trọng như vậy, vì sao không bẩm báo sớm?
Y lệnh mặt nhăn nhó nói:
- Hồi bẩm Đại soái, ban đầu con số chỉ hơn một trăm người bị bệnh, tiểu nhân cũng không để ý, không cho là bệnh dịch, chỉ cho họ chút thuốc, nhưng tới hôm nay, số người bị bệnh bất chợt gia tăng tới hơn năm nghìn người, lúc này tiểu nhân mới cảm thấy bất thường, vì vậy mới không kịp bẩm báo cho ngài.
Dừng một chút, y lệnh hạ giọng nói:
- Đại soái chưa chắc đã là ôn dịch!
Tô Tinh Hạ hận không thể tát chết tên quân y, hắn cố nén lửa giận hỏi:
- Cụ thể là bệnh trạng gì?
Y lệnh đáp:
- Ban đầu hơi sốt, cả người mệt mỏi, sau đó nước mắt hay chảy, ngày hôm sau mơ màng khó thở, ho, thương binh cơ thể yếu sẽ xuất hiện co giật.
Tô Tinh Hạ vừa nghe qua cơ bản đã khẳng định, đây chính là bạo phát của bệnh cúm!
Bệnh cúm bạo phát quy mô lớn, việc khống chế bệnh dịch đã vô cùng khó khăn rồi, bệnh cúm chính là sát thủ của tử vong! Tướng sĩ thể lực khỏe mạnh có lẽ sẽ cứng cỏi vượt qua được, nhưng những thương binh hoặc tướng sĩ thể chất kém một chút, e rằng cũng khó thoát khỏi một kiếp này. Nhanh chóng tuần tra xong đại doanh, Tô Tinh Hạ quay về lều lớn liên tục truyền đạt vài quân lệnh khẩn cấp.
Thứ nhất, lập tức triệu hồi đám tiên phong, Tô Tinh Hạ cũng không xác định tiên phong quân có bị nhiễm bệnh dịch hay không, nhưng hắn tuyệt không dám mạo hiểm, nếu chẳng may đám đó cũng cũng bị nhiễm bệnh dịch, vậy thì việc chạy loăng quăng ở ngoài rất có khả năng đem tình hình bệnh dịch khuếch tán đến toàn bộ, Nếu thật sự như vậy, thì là đã đem là ngập đầu tai ương đối với nước Việt!
Thứ hai, mệnh lệnh các đồn lũy khác, canh phòng nghiêm ngặt Quân Thanh tiến sâu vào nội địa., Tô Tinh Hạ không thể không lo lắng, nếu chẳng may Thanh quân cũng đã nhiễm bệnh dịch, một khi để bọn họ tiến vào, vậy thì quân Thanh căn bản không cần công thành chiếm đất, thậm chí cũng không dùng binh đao, cũng đủ hủy diệt căn cơ của nước Việt.
Thứ 3, mệnh lệnh Quân đội cô lập vùng này, không cho phép ra vào, cố gắng hết sức đem khống chế tình hình bệnh dịch ở phủ Cao Bình và mấy huyện quanh đó, , ngăn chặn tình hình bệnh dịch khuếch tán về xuôi.
Thứ tư, , các doanh tách ra đóng quân, ngoại trừ đội vận lương và đội gánh vác nhiệm vụ cảnh giới, chỉ cho phép mọi người tiến vào mà không cho ra ngoài, một khi phát hiện người bệnh tức khắc đưa về đại doanh để cách ly trị liệu. Nếu các huyện các xã các đình ở gần đó có biểu hiện bệnh dịch, thì lập tức phái binh phong tỏa cách ly!
Thứ năm, đào núi dùng vôi thực thi tiêu độc toàn diện đối với quân doanh, cả người lẫn vật cũng không được phép uống nước lã, không được ăn thức ăn sống nguội. Người chưa bị bệnh phải dùng khăn ướt che mặt, người bị bệnh chết thì cả người lẫn vật lập tức hoả táng!
Thứ sáu, lập tức điều động thầy thuốc từ các quận, đồng thời xin Triều đình khẩn cấp mua thảo dược!
Lấy tốc độ nhanh nhất hạ xong mệnh lệnh, Tô Tinh Hạ lúc này mới thở phào một hơi, sau đó lòng tràn đầy ảo não ngồi trở lại trên chiếu, đang yên lành sao lại bị nhiễm bệnh cúm? Đương nhiên, Tô Tinh Hạ tạm thời chỉ là hoài nghi, dù sao hắn không phải thầy thuốc nên không thể xác định được tình hình trước mắt là bệnh cúm, hoặc có lẽ còn là loại bệnh nguy hiểm hơn cả bệnh cúm cũng không biết chừng.
Tô Tinh Hà em hắn khẽ thở dài, nói:
- Trận ôn dịch này tới thật không đúng lúc chút nào.
Đám người còn lại đều thở dài, Nhưng mọi người còn chưa kịp chuẩn bị tinh thần thì một tên lính đã chạy như bay vào:
“ Báo, Bình Nam đại tướng quân Nguyễn Hữu Du truyền tin, đại doanh nhiễm ôn dịch, hiện nay đã mất sức chiến đấu, đại soái mệnh lệnh chúng ta hết sức giữ gìn”
Tên kia còn chưa nói xong, thì Tô Tinh Hạ đã ngồi gục cả xuống bàn, thều thào:
“ Xong rồi, xong rồi”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.