Chương 2: Tai Nạn Giao Thông
KeoChuoi
23/05/2021
Trời còn chưa muộn lắm. đồng hồ mới chỉ năm giờ mười lăm phút, ngồi trước một cái bàn cũ kỹ ọp ẹp, là một thanh niên ba mươi lăm tuổi, hắn đã quá già để có thể đi chơi cùng cái đám nhân viên 9x bên cạnh nhưng cũng quá trẻ để đi theo các bô lão của phòng bên, thành thử hắn lại là người cô đơn hiểu theo mọi nghĩa thông thường, thời trẻ hắn cố hết sức học hành chăm chỉ, rồi lại cố chạy vạy chật vật để kiếm được việc làm này, đến lúc công việc ổn định thì hắn lại có tuổi mất rồi, nhưnhững cô gái trẻ không hợp với hắn, những cô bằng tuổi hắn thì lại có chồng hết, còn những cô hơn tuổi hắn…
Mới nghĩ đến đây hắn đã ngao ngán lắc đầu . hơn tuổi hắn mà còn chưa chồng thì chắc là có bệnh. Ngồi nghĩ ngợi vớ vẩn cho đến năm giờ ba mươi hắn tháo cái thẻ trên cổ ném vào trong ngăn bàn rồi túm lấy áo khoác đứng dậy đi ra cửa. Hết giờ rồi, hơn nữa hôm nay lại là tối cuối tuần, hắn chính là khách quen của một quán bia ngay phía bên kia đường, gần như tuần nào hắn cũng uống một hai chập ở đó. Ngày hôm nay cũng thế, chỉ chừng mười phút sau hắn đã tọng vào cổ họng của mình ba bốn cốc bia cỡ lớn và một đĩa lạc rang. Tâm trạng hắn thật sự rất kém, hắn sợ phải về nhà, mỗi khi có dịp mẹ hắn lại ca cẩm:
-Bằng tuổi mày, người ta hai con rồi kia kìa
-Khi nào thì mày định cho chúng tao bế cháu
Rồi thì đến hàng xóm làng giềng cũng không tha cho hắn;
-Bao giờ mày cho mọi người ăn cỗ đấy Huy
-Con bé hôm nọ là người yêu mày đây à
Rồi thì lại đến bạn bè. Mỗi lần tụ tập bạn bè hắn lại xúm vào đùa hắn
Rồi đến khi uống rượu thường sẽ xảy ra chuyện như thế này:
-Ai nguyên con trai thì nâng ly nào
-Giờ là ai nguyên con gái
-Những ai có cả trai gái giơ chén lên.
Định mệnh, những lúc như thế hắn thường nghĩ trong đầu, mẹ kiếp, chúng mày coi tao là không khí chắc, hay là hạt bụi dính dưới đế giày, lâu dần hắn từ bỏ luôn bạn bè, hắn không tham gia bất cứ một cuộc tụ họp nào nữa. Dần dần hắn chỉ còn lại hai sở thích đó chính là uống bia và đọc sách trong thư viện, nơi hắn làm việc, những lúc đọc sách hay say hắn cũng quên đi việc bị người thân hỏi thăm, hoặc bạn bè chế nhạo, hắn đắm mình vào khối kiến thức trong sách, hắn đọc tất từ khoa học cho đến lịch sử, rồi tiểu thuyết,
Dừng mạch suy nghĩ lại
Hắn lại tọng thêm một cốc bia nữa vào cổ họng, từng dòng chất lỏng có cồn mát lạnh chảy vào bụng hắn, hắn nhắm mắt thưởng thức dư vị của cơn say như thể một con nghiện trong cơn phê ma túy đá.
-U ơi, con thêm cốc nữa nào\
Hắn ngoắc tay về phía bà chủ quán, bà này đã quen hắn mấy năm nay rồi, bà có thể biết chính xác tâm trạng của hắn rồi đoán xem hôm nay hắn sẽ uống bao nhiêu cốc bia , bà coi đó là một trong những thú vui khi trông hàng buổi tối,
-Đợi một chút, Hôm nay mày uống hơi nhiều rồi đấy con ạ
-Kệ đi u, đừng đả kích thú vui duy nhất của con thế chứ.
Hắn cười sằng sặc rồi đưa tay nhận lấy bia. Bà chủ quán bảo hắn
-Sao mày không kiếm lấy con nào đi. Cái thư viện này đâu thiếu gái,
Hắn lắc đầu tu một hơi bia rồi mới trả lời:
-Con ở vậy cho gái nó thèm u ạ hahaa
Hắn nói xong mà chính hắn cũng không tin được, ai mà lại đi thethèm hắn, chỉ có hắn thèm người ta mà thôi. Hắn tự nhủ
-Duyên chưa tới, không cần phải vội
Hắn gật mạnh cái đầu như thể vừa phát hiện ra một cái gì vĩ đại lắm, đưa cốc bia lên cao quá đầu hắn hô lớn bất chấp những ánh mắt tò mò xung quanh:
-Đúng vậy. chưa tới lúc.
Hai tiếng sau hay cỡ đó, hắn ngất nga ngất ngưởng đi về phía cái xe máy của mình, khó nhọc lắm hắn mới ngồi lên được, rồi cũng phải hai mươi phút sau hắn mới tìm được cái lỗ tra chìa khóa, nổ máy, hắn bắt đầu vít ga, đường về nhà hắn là một con đường một chiều xinh đẹp, hai bên có hàng cây xà cứ bảy tám mươi năm tuổi hoặc có thể hơn, hắn cũng không rõ lắm, hắn chỉ biết bố hắn kể lúc ông còn bé thì chúng đã to lắm rồi, sau này người ta làm đường thì vẫn giữ hàng cây này lại. hắn phóng xe vun vút trên con đường vắng, gió lạnh lùa vào người khiến cho hắn cảm thấy dễ chịu, hắn thích cái cảm giác lâng lâng thế này cứ như hắn đang bay vậy. hắn cứ lao như thế, đến một ngã tư bỗng nhiên một tiếng Két lớn vang lên. Người hắn vẫn lâng lâng nhưng khôn còn ngồi trên xe nữa mà bay trên không trung tạo thành một đường cong hoàn hảo, chiếc xét của hắn kêu răng rắc, bắn lên vỉa hè làm vỡ phần lớn của kính của ngôi nhà nằm trên đó, kế đến thân thể mềm oặt của hắn bay đến sau làm vỡ nốt chỗ cửa kính còn lại, mảnh kính vỡ đầy trên người hắn, hai tay hắn gẫy lìa, một cơn đau kinh khủng kéo đến khi hắn xem xét tấm thân vấy máu của mình trước khi chìm vào bất tỉnh,
Rạng sáng ngày hôm đó, cha mẹ và bạn bè hắn nhận được tin, hắn đã qua đời, những người đầu tiên có mặt ở hiện trường cho biết rằng, lúc hắn chết mặt hắn vẫn mỉm cười,cố há miệng như muốn nói gì đó, nhưng không ai kịp nghe cả, khi người ta lại gần hắn đã hoàn toàn bất động.
……..
Phủ chúa Trịnh.
Hôm nay là ngày thứ hai kể thứ khi Vương tử Trịnh Cán mê man chưa tỉnh, ngay ngày hôm qua, sau khi biết tin Thế tử lâm bệnh, mọi thế lực lớn nhỏ đã kéo đến thăm hỏi, kẻ đến an ủi có, kẻ đến để thi uy với Đặng Thị Huệ cũng có, nhất là Trịnh Tông con cả của Chúa Trịnh Sâm, kẻ cạnh tranh ngôi chúa với con của nàng cũng đến, gã đến thăm hỏi chỉ là phục mục đích chính chỉ là xem liệu Trịnh Cán có qua khỏi hay không, bản thân hắn biết rõ, Phụ vương yêu quý ai hơn, ngôi thế tử khó có thể về tay hắn nếu Trịnh Cán còn sống, tuy nhiên bây giờ hắn vẫn chưa dám trở mặt với vị Tuyên phi này, dù sao ả cũng được phụ vương sủng ái, nhưng hắn đã ngấm ngầm chuẩn bị, gần đây phụ vương sức khỏe đã ngày một yếu đi, chỉ cần có cơ hội, mẹ con Đặng Thị Huệ đừng hòng chạy thoát.
Ngày hôm nay cung nữ hầu cận đã cho Trịnh Cán uống một thang thuốc, sắc mặt của Trịnh Cán đã khá hơn nhưng tỉnh thì vẫn còn chưa tỉnh, thái y đã cam đoan với Đức Chính Phi rằng nhất định Trịnh Cán sẽ không việc gì, nội trong ngày hôm nay nhất định vương tử sẽ tỉnh lại. thế nhưng đã gần hết ngày mà Vương tử vẫn mê man bất tỉnh, Đức Chính Phi nổi trận lôi đình, cho gọi Nguyễn Thanh đến trách mắng, tội nghiệp vị thái y viện sứ này phải quỳ gần nửa canh giờ, đến giờ dậu bỗng nhiên trơtrời quang mây tạnh có một tiếng sét nổ ra, đánh thẳng vào phủ chúa. Cùng lúc tiếng sét này xuất hiện thì một hầu gái coi sóc Vương tử chạy ra ngoài vừa chạy vừa gào lên:
-Vương tử tỉnh rồi,
-Vương tử tỉnh rồi.
Mới nghĩ đến đây hắn đã ngao ngán lắc đầu . hơn tuổi hắn mà còn chưa chồng thì chắc là có bệnh. Ngồi nghĩ ngợi vớ vẩn cho đến năm giờ ba mươi hắn tháo cái thẻ trên cổ ném vào trong ngăn bàn rồi túm lấy áo khoác đứng dậy đi ra cửa. Hết giờ rồi, hơn nữa hôm nay lại là tối cuối tuần, hắn chính là khách quen của một quán bia ngay phía bên kia đường, gần như tuần nào hắn cũng uống một hai chập ở đó. Ngày hôm nay cũng thế, chỉ chừng mười phút sau hắn đã tọng vào cổ họng của mình ba bốn cốc bia cỡ lớn và một đĩa lạc rang. Tâm trạng hắn thật sự rất kém, hắn sợ phải về nhà, mỗi khi có dịp mẹ hắn lại ca cẩm:
-Bằng tuổi mày, người ta hai con rồi kia kìa
-Khi nào thì mày định cho chúng tao bế cháu
Rồi thì đến hàng xóm làng giềng cũng không tha cho hắn;
-Bao giờ mày cho mọi người ăn cỗ đấy Huy
-Con bé hôm nọ là người yêu mày đây à
Rồi thì lại đến bạn bè. Mỗi lần tụ tập bạn bè hắn lại xúm vào đùa hắn
Rồi đến khi uống rượu thường sẽ xảy ra chuyện như thế này:
-Ai nguyên con trai thì nâng ly nào
-Giờ là ai nguyên con gái
-Những ai có cả trai gái giơ chén lên.
Định mệnh, những lúc như thế hắn thường nghĩ trong đầu, mẹ kiếp, chúng mày coi tao là không khí chắc, hay là hạt bụi dính dưới đế giày, lâu dần hắn từ bỏ luôn bạn bè, hắn không tham gia bất cứ một cuộc tụ họp nào nữa. Dần dần hắn chỉ còn lại hai sở thích đó chính là uống bia và đọc sách trong thư viện, nơi hắn làm việc, những lúc đọc sách hay say hắn cũng quên đi việc bị người thân hỏi thăm, hoặc bạn bè chế nhạo, hắn đắm mình vào khối kiến thức trong sách, hắn đọc tất từ khoa học cho đến lịch sử, rồi tiểu thuyết,
Dừng mạch suy nghĩ lại
Hắn lại tọng thêm một cốc bia nữa vào cổ họng, từng dòng chất lỏng có cồn mát lạnh chảy vào bụng hắn, hắn nhắm mắt thưởng thức dư vị của cơn say như thể một con nghiện trong cơn phê ma túy đá.
-U ơi, con thêm cốc nữa nào\
Hắn ngoắc tay về phía bà chủ quán, bà này đã quen hắn mấy năm nay rồi, bà có thể biết chính xác tâm trạng của hắn rồi đoán xem hôm nay hắn sẽ uống bao nhiêu cốc bia , bà coi đó là một trong những thú vui khi trông hàng buổi tối,
-Đợi một chút, Hôm nay mày uống hơi nhiều rồi đấy con ạ
-Kệ đi u, đừng đả kích thú vui duy nhất của con thế chứ.
Hắn cười sằng sặc rồi đưa tay nhận lấy bia. Bà chủ quán bảo hắn
-Sao mày không kiếm lấy con nào đi. Cái thư viện này đâu thiếu gái,
Hắn lắc đầu tu một hơi bia rồi mới trả lời:
-Con ở vậy cho gái nó thèm u ạ hahaa
Hắn nói xong mà chính hắn cũng không tin được, ai mà lại đi thethèm hắn, chỉ có hắn thèm người ta mà thôi. Hắn tự nhủ
-Duyên chưa tới, không cần phải vội
Hắn gật mạnh cái đầu như thể vừa phát hiện ra một cái gì vĩ đại lắm, đưa cốc bia lên cao quá đầu hắn hô lớn bất chấp những ánh mắt tò mò xung quanh:
-Đúng vậy. chưa tới lúc.
Hai tiếng sau hay cỡ đó, hắn ngất nga ngất ngưởng đi về phía cái xe máy của mình, khó nhọc lắm hắn mới ngồi lên được, rồi cũng phải hai mươi phút sau hắn mới tìm được cái lỗ tra chìa khóa, nổ máy, hắn bắt đầu vít ga, đường về nhà hắn là một con đường một chiều xinh đẹp, hai bên có hàng cây xà cứ bảy tám mươi năm tuổi hoặc có thể hơn, hắn cũng không rõ lắm, hắn chỉ biết bố hắn kể lúc ông còn bé thì chúng đã to lắm rồi, sau này người ta làm đường thì vẫn giữ hàng cây này lại. hắn phóng xe vun vút trên con đường vắng, gió lạnh lùa vào người khiến cho hắn cảm thấy dễ chịu, hắn thích cái cảm giác lâng lâng thế này cứ như hắn đang bay vậy. hắn cứ lao như thế, đến một ngã tư bỗng nhiên một tiếng Két lớn vang lên. Người hắn vẫn lâng lâng nhưng khôn còn ngồi trên xe nữa mà bay trên không trung tạo thành một đường cong hoàn hảo, chiếc xét của hắn kêu răng rắc, bắn lên vỉa hè làm vỡ phần lớn của kính của ngôi nhà nằm trên đó, kế đến thân thể mềm oặt của hắn bay đến sau làm vỡ nốt chỗ cửa kính còn lại, mảnh kính vỡ đầy trên người hắn, hai tay hắn gẫy lìa, một cơn đau kinh khủng kéo đến khi hắn xem xét tấm thân vấy máu của mình trước khi chìm vào bất tỉnh,
Rạng sáng ngày hôm đó, cha mẹ và bạn bè hắn nhận được tin, hắn đã qua đời, những người đầu tiên có mặt ở hiện trường cho biết rằng, lúc hắn chết mặt hắn vẫn mỉm cười,cố há miệng như muốn nói gì đó, nhưng không ai kịp nghe cả, khi người ta lại gần hắn đã hoàn toàn bất động.
……..
Phủ chúa Trịnh.
Hôm nay là ngày thứ hai kể thứ khi Vương tử Trịnh Cán mê man chưa tỉnh, ngay ngày hôm qua, sau khi biết tin Thế tử lâm bệnh, mọi thế lực lớn nhỏ đã kéo đến thăm hỏi, kẻ đến an ủi có, kẻ đến để thi uy với Đặng Thị Huệ cũng có, nhất là Trịnh Tông con cả của Chúa Trịnh Sâm, kẻ cạnh tranh ngôi chúa với con của nàng cũng đến, gã đến thăm hỏi chỉ là phục mục đích chính chỉ là xem liệu Trịnh Cán có qua khỏi hay không, bản thân hắn biết rõ, Phụ vương yêu quý ai hơn, ngôi thế tử khó có thể về tay hắn nếu Trịnh Cán còn sống, tuy nhiên bây giờ hắn vẫn chưa dám trở mặt với vị Tuyên phi này, dù sao ả cũng được phụ vương sủng ái, nhưng hắn đã ngấm ngầm chuẩn bị, gần đây phụ vương sức khỏe đã ngày một yếu đi, chỉ cần có cơ hội, mẹ con Đặng Thị Huệ đừng hòng chạy thoát.
Ngày hôm nay cung nữ hầu cận đã cho Trịnh Cán uống một thang thuốc, sắc mặt của Trịnh Cán đã khá hơn nhưng tỉnh thì vẫn còn chưa tỉnh, thái y đã cam đoan với Đức Chính Phi rằng nhất định Trịnh Cán sẽ không việc gì, nội trong ngày hôm nay nhất định vương tử sẽ tỉnh lại. thế nhưng đã gần hết ngày mà Vương tử vẫn mê man bất tỉnh, Đức Chính Phi nổi trận lôi đình, cho gọi Nguyễn Thanh đến trách mắng, tội nghiệp vị thái y viện sứ này phải quỳ gần nửa canh giờ, đến giờ dậu bỗng nhiên trơtrời quang mây tạnh có một tiếng sét nổ ra, đánh thẳng vào phủ chúa. Cùng lúc tiếng sét này xuất hiện thì một hầu gái coi sóc Vương tử chạy ra ngoài vừa chạy vừa gào lên:
-Vương tử tỉnh rồi,
-Vương tử tỉnh rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.