Chương 133: THÁP ĐẦU NGƯỜI
KeoChuoi
26/09/2022
* THÁP ĐẦU NGƯỜI*
Tháng 7 năm 1794 tức năm Cảnh Hưng thứ năm mươi tư. Binh biến Cao Bình nổ ra giữa Cẩm Y Vệ và Kim Ngô vệ đã là giọt nước tràn ly, với cái chết của Hoàng Quán Hùng cậu của Trịnh Dương và Hầu Tứ con trai của Hầu Triều Tông, chính thức làm rạn vỡ mối quan hệ giữa hai nhà Lê, Trịnh, mặc dù Lê Hiển Tông đã cố gắng cứu vãn bằng một đạo thánh chỉ dĩ hòa vi quý, nhưng trong cơn điên loạn, Hầu Triều Tông đã dẫn Cẩm Y Vệ làm loạn, đánh vào tận Cấm Thành, đồng thời lão cũng cho người thông báo với thiên hạ rằng Lê Hiển Tông chính là người đã ra lệnh hạ sát Trịnh Tông và chính lão cũng có mặt ở đó vào đêm Trịnh Tông chết, khi Hầu Triều Tông vứt thánh chỉ xuống đất ở Kinh Thành Cao Bình thì Trịnh Cán cũng đã nhận được tin từ Ảnh vệ, nhận thấy đây là một cơ hội tốt vô cùng để có thể danh chính ngôn thuận khắc thừa đại thống, Trịnh Cán ngay lập tức ra lệnh cho các tướng dưới quyền tiến quân vào kinh thành, với chiêu bài, báo thù cho cha và anh, dưới sức ép của quân đội Trịnh Cán, quân triều đình liền không thể nào đánh nổi, cực chẳng đã, trong đêm đó, Lê Hiển Tông mang theo gia quyến chạy về phía Quảng Tây, ý đồ cầu cứu Phúc Khang An đang làm Tổng đốc lưỡng Quảng.
Tại kinh thành Cao Bình của nhà Lê , quân đội Trịnh Cán đã làm chủ hoàn toàn tình thế, Dương Thị Ngọc Hoan vì lo sợ cho mạng sống của bà cháu nàng, nên đã bảo Trịnh Dương nhường ngôi cho Trịnh Cán, đồng thời xin về quê cũ ở Thanh Hóa cả đời sẽ không trở lại kinh thành một bước. Sau này sử cũ gọi đây là Cao Bình chi loạn, đánh dấu sự tan ra của nhà Lê , mở đầu cho họ Trịnh cầm quyền sau này,
Ngày hai mươi ba tháng sáu năm Cảnh Hưng thứ năm mươi tư, tức tháng 7 năm 1794. Dưới sự chủ trì của Thái Phi Dương Thị Ngọc Hoan, Trịnh Dương trên lý thuyết là người thừa kế hợp pháp của họ Trịnh, đã nhường lại vương vị cho Trịnh Cán tại kinh thành Cao Bình, Lễ lên ngôi đơn giản mà long trọng, Trịnh Cán lên ngôi chúa, xưng là Đô Nguyên Soái, Tổng Quốc Chính, Thiên Hạ Binh Mã Đại Nguyên soái, vương vị là Kinh Thân Vương, do một số vấn đề về chính trị, hắn vẫn để niên hiệu của Lê Hiển Tông để tính thời gian mà không có gì thay đổi, với sức mạnh quân sự tuyệt đối của mình, hắn nhanh chóng ra lệnh bại bỏ toàn bộ Lục phiên của Cao bình, mọi công tác đều chờ Nội các tại thăng long họp, ra lệnh chọn kinh thành Thăng Long là kinh đô mới, Giáng Trịnh Dương xuống làm Thọ Xuân Công, ban cho đất phong ở Thọ Xuân, Thanh Hóa. đồng thời ra lệnh, toàn dân Bắc Đại việt nhập hộ khẩu toàn dân, tên nước từ nay là đại việt, đồng thời người dân sẽ phải chấp hành luật cư trú, luật thương mại mới của hắn,
Chưa dừng lại ở đó qua ngày hôm sau, Tĩnh Tây đại đô hộ, Nguyễn Khắc Tuân có biểu ủng hộ gửi về triều, trong biểu Nguyễn Khắc Tuân bày tỏ lòng trung thành với họ Trịnh, đồng thời cũng báo cáo rằng, gia quyến Lê Hiển Tông đã chạy thoát khỏi biên giới nước ta, hiện giờ có tin rằng bọn chúng đã ở Kỳ Nam Thành, một thành biên giới ở Quảng Tây, nghe nói Lê Hiển Tông tuổi cao nên đến đó bị ốm, đồng thời tờ biểu cũng nói rằng, nếu không nhân cơ hội này, thì sẽ không còn cơ hội nào bắt được Lê Hiển Tông nữa, hơn nữa trong tay Lê Hiển Tông có công thức làm thuốc nổ,.
Sau khi nhận đươc tin của Nguyễn Khắc Tuân, Trịnh cán lập tức ra lệnh Nguyễn Khắc Tuân toàn lực đuổi giết, quyết không cho bọn chúng gặp được Phúc Khang An,
*
*
Sáng sớm mồng một tháng 8 năm Cảnh Hưng thứ năm mươi tư, tức ba ngày sau binh biến Cao Bình, Thái thú Kỳ Nam, Trương Đức Hải đạt được tin tức, một đội quân Việt gần vạn người, hiện đang ở trong hạp cốc phía tây Kỳ Nam Thành mấy trăm dặm, hắn vô cùng khẩn trương, , liền lập tức pháp người cầu viện quân Thanh ở gần đó, trong thành của hắn chỉ có dân binh e rằng chiến đấu không nổi, hắn cũng hỏa tốc báo với Tổng Đốc Lưỡng Quảng rằng Lê Hiển Tông đến đây thì bị ốm nặng không đi được nữa, đồng thời Phúc Khang An cũng ra lệnh cho hắn cầm cự, rất nhanh quân đội bát kỳ sẽ đến "
Nhận được tin của trương đức hải, , thủ lĩnh quân Thanh ở gần đó nhất lập tức quyết định tới thành Kỳ Nam tiếp viện, đồng thời dời địa điểm đóng quân của quân Thanh tới nơi hiểm yếu hơn gần Kỳ Nam thành, chỉ cần giữ vững nơi đó, cho dù quân Việt tới mấy vạn người, cũng không sợ bọn họ.
Bốn ngàn quân quân Thanh vứt bỏ chỗ dừng chân cũ dọc theo quan đạo xuất phát tới thành Kỳ Nam, đồng thời, một tiểu đội quân Thanh theo mật đạo tiến tới phía Đại Việt, bọn họ muốn tới thám thính động tĩnh của quân Việt. lần này vì là lần đầu ra sức dưới trướng Trịnh Cán nên Nguyễn Khắc Tuân trực tiếp dẫn binh, dưới trướng hắn là ba đại tướng, La Thiên Tường, chỉ huy cung kỵ của Bảo Lạc, Vũ Trần Long chỉ huy thương binh, Chu Xuân Nghĩa con trai của Chu Xuân Hán
Đang là mùa hè, khí nóng, oi bức không chịu nổi, đi không đến mười dặm, thời tiết lại thay đổi thất thường, sáng sớm vẫn là mặt trời rực rỡ trên cao, nhưng lúc giữa trưa mây đen như mực, bao phủ phía trên, bên trong hạp cốc tối mò, chỉ một thoáng sấm sét vang dội, mưa to như trút nước, quân Thanh không kịp đề phòng, bọn họ đều dẫn ngựa đi tới chỗ cao, quân Thanh có kinh nghiệm, nếu mưa to kéo dài một chút, rất có thể sẽ dẫn tới lũ bất ngờ, nuốt lấy toàn bộ bọn họ.
Rất nhanh bọn họ tìm được một khe núi, mọi người nấp vào, khe núi này phảng phất như ngọn núi bị một kiếm bổ ra, hình thành một địa cung thật lớn, có thể chứa được mấy vạn người, cho dù quân Thanh có mấy ngàn người, nhưng bọn họ cũng chỉ chiếm được lấy một góc nhỏ, một góc khác buộc chiến mã của bọn họ, lúc này, trong địa cung tràn đầy tiếng ồn ào, mấy đống lửa trại thiêu đốt hừng hực, người Thanh tụ tập bên đống lửa hong quần áo, lớn tiếng đàm luận, uống rượu, mà thủ lĩnh của bọn họ gọi Nữu Hỗ Lộc Hòa Thanh người tộc Nữu Hỗ Lộc (Niohuru) thuộc Chính Hồng kỳ Mãn Châu. hắn hơi lộ ra một chút bất an, thỉnh thoảng nhảy lên một tảng đá lớn nhìn tình hình mưa lớn bên ngoài, lòng hắn nóng như lửa, nếu thành Kỳ Nam bị quân Việt chiếm trước, tính mạng của hắn sẽ khó có thể bảo toàn.
Hòa Thanh ngồi xuống uống mấy ngụm rượu, lại không kìm nổi đứng lên tảng đá lớn xem tình huống bên ngoài, mưa to đã rơi thật lâu nhưng không hề ngừng lại.
Đúng lúc này, hắn bỗng nhiên thấy được một số ánh sáng kim loại, dường như ánh sao chợt lóe trên bầu trời đen tối, trong chớp mắt ánh sáng này đi đến trước mắt, Hòa Thanh thấy rõ ràng, đúng là một mũi tên hình giọt nước, thế tới rất mạnh, ánh sáng trên mũi tên giống như tử thần nhe răng cười độc ác, hắn chỉ cảm thấy trán đau đớn một hồi, mắt tối đen lại.
Hòa Thanh kêu thảm một tiếng, ngã xuống từ trên tảng đá lớn, một mũi lang nha tiễn bắn thủng đầu hắn,
Biến cố đột nhiên khiến địa cung lặng ngắt như tờ, đám lính Thanh ngơ ngác nhìn thi thể thủ lĩnh, trong giây lát bọn họ đều nhảy lên, nhưng hơi chậm, đột nhiên rất nhiều quân Việt nhảy vào từ trong mưa to, bọn họ cầm cung tên trong tay, nhất thời tên bắn như mưa, một lát quân Thanh đã bị bắn một mảng lớn, tiếng kêu rên khắp, vài tên lính Thanh trúng tên ngã vào trong lửa, ngọn lửa nháy mắt thiêu đốt toàn thân, bọn họ giãy dụa bò lên, khóc hô chạy vài bước, lại nặng nề ngã xuống cuộn mình lại.
Quân Việt gào thét mà vào, , giết quân Thanh không có bất luận phòng bị gì tới máu thịt bay tứ tung, đầu người liên tục rơi xuống đất, tiếng khóc, tiếng la, tiếng kêu thảm thiết, trong địa cung lập tức biến thành địa ngục.
Đây chính là Cung Kỵ Bảo Lạc của La Thiên Tường, hắn cưỡi ngựa phi nhanh trong địa cung, kéo cung như trăng tròn, từng mũi tên đoạt mệnh, một lát hắn liền bắn chết ba mươi mấy tên lính Thanh.
Lúc này, một gã có vẻ là đô úy thân cao như gấu hung hãn khác thường, thân hắn mặc giáp không sợ đao kiếm, ác chiến một chỗ với mười mấy tên lính việt mà không hề rơi vào thế hạ phong, hắn cuồng bạo khác thường, liên tục giết ba, bốn gã lính Việt, bỗng nhiên trên lưng hắn trúng một đao, hoành đao sắc bén cắt đứt giáp trụ, lập tức máu đổ như rót, Điên tiết hắn đột nhiên xoay người bắt được tên lính Việt này, hét lên điên cuồng, há miệng cắn vào cổ tên lính việt, máu tanh xông vào mũi, vô cùng thê thảm, tên đô úy nhà Thanh ngửa đầu cười ha ha.
Từ xa thấy cảnh này La Thiên Tường giận dữ, hắn rút một mũi tên sắt ra, hai mắt híp lại, nhìn cái mồm máu to cười loạn kia, dần kéo căng cung, dây cung buông lỏng, tên sắt bắn ra như tia chớp, tên hung hãn này bị một tên bắn vào trong miệng, tên sắt xuyên đầu mà ra, máu phun tung tóe, lực tên mạnh mẽ khác thường, đóng đinh hắn trên mặt đất. Theo tên đô úy Thanh này bị La Thiên Tường bắn chết, khí thế quân Thanh tiêu hao gần như không còn, bị quân Việt giết tới máu chảy thành sông, toàn bộ quân Thanh cuối cùng bị giết sạch, không còn một người sống.
Chiếu đấu dần dần kết thúc, địa cung thật lớn nằm đầy thi thể, mùi máu tanh tràn ngập mũi, dòng máu sền sệt thành suối nhỏ chảy vào chỗ lỏm ở giữa, rất nhanh tụ thành một ao máu, mấy chục tên lính Việt chết trận bị hỏa táng ngay tại chỗ, di cốt cất vào trong hũ, tương lai mang về quê hương. Chôn trong nghĩa trang Liệt sỹ, đây là chế độ do Trịnh cán lập ra sau khi hắn thoát nạn ở hành cung tử trầm, Nguyễn Khắc Tuân đã theo Trịnh Cán cố nhiên lão cũng phải làm như vậy.
La Thiên Tường mang theo mấy chục tên binh sĩ trở lại. Nguyễn Khắc Tuân hỏi
“- Thế nào, có cá lọt lưới không?”
- Hồi bẩm đại đô hộ, chúng ta phục kích kín kẽ, Bốn ngàn một trăm tám mươi ba quân thanh toàn bộ bị giết, không một tên lọt lưới, nơi dừng chân của Thanh binh cũng không có một bóng người. chúng ta chỉ thiệt hại Hơn hai trăm anh em, còn lại lác đác bị thương nhẹ”
“- Làm tốt lắm!”
Nguyễn Khắc Tuân gật gù rồi cau mày lập tức hạ lệnh:
- Chặt đầu bọn họ mang đi, thi thể thiêu hủy.
La Thiên Tương ngạc nhiên hỏi:
“ Để làm gì ạ”
Nhưng thấy ánh mắt như điện của Nguyễn Khắc Tuân hắn lại không dám nói gì nữa,
Mùi xác tanh hôi tràn ngập trong địa cung, quân Việt đã rời đi, mang theo mấy ngàn cái đầu người trong mưa to mịt mờ.
Mưa đã dần ngừng, lũ bất ngờ cũng không xảy ra, nhưng nước sông Dòng nước ở các con khe, con suối tăng tăng vọt, ở nơi hẹp hòi giống như vạn mã phi nhanh, tiếng giống như sấm. không cẩn thận có thể bi cuốn trôi.
Quân Việt dần đến gần Thành Kỳ Nam, phía trên đầu thành như gặp đại địch, Thái Thú Kỳ Nam Trương Đức Hải, gần như triệu tập quân đội toàn thành tới vảo vệ, thật ra cũng chỉ có hơn một ngàn người, bọn họ đứng đầy hai bên bình đài, trong lòng lo lắng mà nhìn Quân Việt đến từ phía nam.
“- Đại đô hộ, Thuộc hạ đoán chừng bọn chúng chỉ có hơn một ngàn người”
Vũ Trần Long thấp giọng bẩm báo
Nguyễn Khắc Tuân nhìn đám lính thanh đang run rẩy trên thành rồi nói.
“ Đối phó loại nhược binh này không cần Quân Việt ta thương vong.”
lão quay đầu lại ra lệnh:
“ Mang đầu người lại đây”
Cách cổng thành một đoạn, Quân Việt bắt đầu lấy đầu người Thanh dựng thành núi đầu người, Mấy ngàn cái đầu, vẫn mang theo mũ giáp, có tóc tai bù xù, có trợn mặt lên, có vẻ mặt thống khổ, thậm chí có đầu người cháy sạch thay đổi hoàn toàn.
Rất nhanh núi đầu người liền dựng xong, hình thành một bức tranh tanh máu rung động lòng người, khiến người ta đặc biệt sợ hãi, rất nhiều binh lính trong thành Kỳ Nam bắt đầu nôn mửa, phần lớn hai chân sợ tới mức lạnh run, Trương Đức Hải sắc mặt trắng bệnh, La Thiên Tường từ trong quân đi ra, nói một câu:
- Đầu hàng Đại Việt ta, dân chúng của ngươi tiếp tục sống, Nếu không đầu hàng, Chúng ta sẽ đồ thành.
“- Đại nhân, làm sao bây giờ?”
Trương Đức Hải thở dài một tiếng:
“Còn có thể làm gì bây giờ, đầu hàng!”
Tháng 7 năm 1794 tức năm Cảnh Hưng thứ năm mươi tư. Binh biến Cao Bình nổ ra giữa Cẩm Y Vệ và Kim Ngô vệ đã là giọt nước tràn ly, với cái chết của Hoàng Quán Hùng cậu của Trịnh Dương và Hầu Tứ con trai của Hầu Triều Tông, chính thức làm rạn vỡ mối quan hệ giữa hai nhà Lê, Trịnh, mặc dù Lê Hiển Tông đã cố gắng cứu vãn bằng một đạo thánh chỉ dĩ hòa vi quý, nhưng trong cơn điên loạn, Hầu Triều Tông đã dẫn Cẩm Y Vệ làm loạn, đánh vào tận Cấm Thành, đồng thời lão cũng cho người thông báo với thiên hạ rằng Lê Hiển Tông chính là người đã ra lệnh hạ sát Trịnh Tông và chính lão cũng có mặt ở đó vào đêm Trịnh Tông chết, khi Hầu Triều Tông vứt thánh chỉ xuống đất ở Kinh Thành Cao Bình thì Trịnh Cán cũng đã nhận được tin từ Ảnh vệ, nhận thấy đây là một cơ hội tốt vô cùng để có thể danh chính ngôn thuận khắc thừa đại thống, Trịnh Cán ngay lập tức ra lệnh cho các tướng dưới quyền tiến quân vào kinh thành, với chiêu bài, báo thù cho cha và anh, dưới sức ép của quân đội Trịnh Cán, quân triều đình liền không thể nào đánh nổi, cực chẳng đã, trong đêm đó, Lê Hiển Tông mang theo gia quyến chạy về phía Quảng Tây, ý đồ cầu cứu Phúc Khang An đang làm Tổng đốc lưỡng Quảng.
Tại kinh thành Cao Bình của nhà Lê , quân đội Trịnh Cán đã làm chủ hoàn toàn tình thế, Dương Thị Ngọc Hoan vì lo sợ cho mạng sống của bà cháu nàng, nên đã bảo Trịnh Dương nhường ngôi cho Trịnh Cán, đồng thời xin về quê cũ ở Thanh Hóa cả đời sẽ không trở lại kinh thành một bước. Sau này sử cũ gọi đây là Cao Bình chi loạn, đánh dấu sự tan ra của nhà Lê , mở đầu cho họ Trịnh cầm quyền sau này,
Ngày hai mươi ba tháng sáu năm Cảnh Hưng thứ năm mươi tư, tức tháng 7 năm 1794. Dưới sự chủ trì của Thái Phi Dương Thị Ngọc Hoan, Trịnh Dương trên lý thuyết là người thừa kế hợp pháp của họ Trịnh, đã nhường lại vương vị cho Trịnh Cán tại kinh thành Cao Bình, Lễ lên ngôi đơn giản mà long trọng, Trịnh Cán lên ngôi chúa, xưng là Đô Nguyên Soái, Tổng Quốc Chính, Thiên Hạ Binh Mã Đại Nguyên soái, vương vị là Kinh Thân Vương, do một số vấn đề về chính trị, hắn vẫn để niên hiệu của Lê Hiển Tông để tính thời gian mà không có gì thay đổi, với sức mạnh quân sự tuyệt đối của mình, hắn nhanh chóng ra lệnh bại bỏ toàn bộ Lục phiên của Cao bình, mọi công tác đều chờ Nội các tại thăng long họp, ra lệnh chọn kinh thành Thăng Long là kinh đô mới, Giáng Trịnh Dương xuống làm Thọ Xuân Công, ban cho đất phong ở Thọ Xuân, Thanh Hóa. đồng thời ra lệnh, toàn dân Bắc Đại việt nhập hộ khẩu toàn dân, tên nước từ nay là đại việt, đồng thời người dân sẽ phải chấp hành luật cư trú, luật thương mại mới của hắn,
Chưa dừng lại ở đó qua ngày hôm sau, Tĩnh Tây đại đô hộ, Nguyễn Khắc Tuân có biểu ủng hộ gửi về triều, trong biểu Nguyễn Khắc Tuân bày tỏ lòng trung thành với họ Trịnh, đồng thời cũng báo cáo rằng, gia quyến Lê Hiển Tông đã chạy thoát khỏi biên giới nước ta, hiện giờ có tin rằng bọn chúng đã ở Kỳ Nam Thành, một thành biên giới ở Quảng Tây, nghe nói Lê Hiển Tông tuổi cao nên đến đó bị ốm, đồng thời tờ biểu cũng nói rằng, nếu không nhân cơ hội này, thì sẽ không còn cơ hội nào bắt được Lê Hiển Tông nữa, hơn nữa trong tay Lê Hiển Tông có công thức làm thuốc nổ,.
Sau khi nhận đươc tin của Nguyễn Khắc Tuân, Trịnh cán lập tức ra lệnh Nguyễn Khắc Tuân toàn lực đuổi giết, quyết không cho bọn chúng gặp được Phúc Khang An,
*
*
Sáng sớm mồng một tháng 8 năm Cảnh Hưng thứ năm mươi tư, tức ba ngày sau binh biến Cao Bình, Thái thú Kỳ Nam, Trương Đức Hải đạt được tin tức, một đội quân Việt gần vạn người, hiện đang ở trong hạp cốc phía tây Kỳ Nam Thành mấy trăm dặm, hắn vô cùng khẩn trương, , liền lập tức pháp người cầu viện quân Thanh ở gần đó, trong thành của hắn chỉ có dân binh e rằng chiến đấu không nổi, hắn cũng hỏa tốc báo với Tổng Đốc Lưỡng Quảng rằng Lê Hiển Tông đến đây thì bị ốm nặng không đi được nữa, đồng thời Phúc Khang An cũng ra lệnh cho hắn cầm cự, rất nhanh quân đội bát kỳ sẽ đến "
Nhận được tin của trương đức hải, , thủ lĩnh quân Thanh ở gần đó nhất lập tức quyết định tới thành Kỳ Nam tiếp viện, đồng thời dời địa điểm đóng quân của quân Thanh tới nơi hiểm yếu hơn gần Kỳ Nam thành, chỉ cần giữ vững nơi đó, cho dù quân Việt tới mấy vạn người, cũng không sợ bọn họ.
Bốn ngàn quân quân Thanh vứt bỏ chỗ dừng chân cũ dọc theo quan đạo xuất phát tới thành Kỳ Nam, đồng thời, một tiểu đội quân Thanh theo mật đạo tiến tới phía Đại Việt, bọn họ muốn tới thám thính động tĩnh của quân Việt. lần này vì là lần đầu ra sức dưới trướng Trịnh Cán nên Nguyễn Khắc Tuân trực tiếp dẫn binh, dưới trướng hắn là ba đại tướng, La Thiên Tường, chỉ huy cung kỵ của Bảo Lạc, Vũ Trần Long chỉ huy thương binh, Chu Xuân Nghĩa con trai của Chu Xuân Hán
Đang là mùa hè, khí nóng, oi bức không chịu nổi, đi không đến mười dặm, thời tiết lại thay đổi thất thường, sáng sớm vẫn là mặt trời rực rỡ trên cao, nhưng lúc giữa trưa mây đen như mực, bao phủ phía trên, bên trong hạp cốc tối mò, chỉ một thoáng sấm sét vang dội, mưa to như trút nước, quân Thanh không kịp đề phòng, bọn họ đều dẫn ngựa đi tới chỗ cao, quân Thanh có kinh nghiệm, nếu mưa to kéo dài một chút, rất có thể sẽ dẫn tới lũ bất ngờ, nuốt lấy toàn bộ bọn họ.
Rất nhanh bọn họ tìm được một khe núi, mọi người nấp vào, khe núi này phảng phất như ngọn núi bị một kiếm bổ ra, hình thành một địa cung thật lớn, có thể chứa được mấy vạn người, cho dù quân Thanh có mấy ngàn người, nhưng bọn họ cũng chỉ chiếm được lấy một góc nhỏ, một góc khác buộc chiến mã của bọn họ, lúc này, trong địa cung tràn đầy tiếng ồn ào, mấy đống lửa trại thiêu đốt hừng hực, người Thanh tụ tập bên đống lửa hong quần áo, lớn tiếng đàm luận, uống rượu, mà thủ lĩnh của bọn họ gọi Nữu Hỗ Lộc Hòa Thanh người tộc Nữu Hỗ Lộc (Niohuru) thuộc Chính Hồng kỳ Mãn Châu. hắn hơi lộ ra một chút bất an, thỉnh thoảng nhảy lên một tảng đá lớn nhìn tình hình mưa lớn bên ngoài, lòng hắn nóng như lửa, nếu thành Kỳ Nam bị quân Việt chiếm trước, tính mạng của hắn sẽ khó có thể bảo toàn.
Hòa Thanh ngồi xuống uống mấy ngụm rượu, lại không kìm nổi đứng lên tảng đá lớn xem tình huống bên ngoài, mưa to đã rơi thật lâu nhưng không hề ngừng lại.
Đúng lúc này, hắn bỗng nhiên thấy được một số ánh sáng kim loại, dường như ánh sao chợt lóe trên bầu trời đen tối, trong chớp mắt ánh sáng này đi đến trước mắt, Hòa Thanh thấy rõ ràng, đúng là một mũi tên hình giọt nước, thế tới rất mạnh, ánh sáng trên mũi tên giống như tử thần nhe răng cười độc ác, hắn chỉ cảm thấy trán đau đớn một hồi, mắt tối đen lại.
Hòa Thanh kêu thảm một tiếng, ngã xuống từ trên tảng đá lớn, một mũi lang nha tiễn bắn thủng đầu hắn,
Biến cố đột nhiên khiến địa cung lặng ngắt như tờ, đám lính Thanh ngơ ngác nhìn thi thể thủ lĩnh, trong giây lát bọn họ đều nhảy lên, nhưng hơi chậm, đột nhiên rất nhiều quân Việt nhảy vào từ trong mưa to, bọn họ cầm cung tên trong tay, nhất thời tên bắn như mưa, một lát quân Thanh đã bị bắn một mảng lớn, tiếng kêu rên khắp, vài tên lính Thanh trúng tên ngã vào trong lửa, ngọn lửa nháy mắt thiêu đốt toàn thân, bọn họ giãy dụa bò lên, khóc hô chạy vài bước, lại nặng nề ngã xuống cuộn mình lại.
Quân Việt gào thét mà vào, , giết quân Thanh không có bất luận phòng bị gì tới máu thịt bay tứ tung, đầu người liên tục rơi xuống đất, tiếng khóc, tiếng la, tiếng kêu thảm thiết, trong địa cung lập tức biến thành địa ngục.
Đây chính là Cung Kỵ Bảo Lạc của La Thiên Tường, hắn cưỡi ngựa phi nhanh trong địa cung, kéo cung như trăng tròn, từng mũi tên đoạt mệnh, một lát hắn liền bắn chết ba mươi mấy tên lính Thanh.
Lúc này, một gã có vẻ là đô úy thân cao như gấu hung hãn khác thường, thân hắn mặc giáp không sợ đao kiếm, ác chiến một chỗ với mười mấy tên lính việt mà không hề rơi vào thế hạ phong, hắn cuồng bạo khác thường, liên tục giết ba, bốn gã lính Việt, bỗng nhiên trên lưng hắn trúng một đao, hoành đao sắc bén cắt đứt giáp trụ, lập tức máu đổ như rót, Điên tiết hắn đột nhiên xoay người bắt được tên lính Việt này, hét lên điên cuồng, há miệng cắn vào cổ tên lính việt, máu tanh xông vào mũi, vô cùng thê thảm, tên đô úy nhà Thanh ngửa đầu cười ha ha.
Từ xa thấy cảnh này La Thiên Tường giận dữ, hắn rút một mũi tên sắt ra, hai mắt híp lại, nhìn cái mồm máu to cười loạn kia, dần kéo căng cung, dây cung buông lỏng, tên sắt bắn ra như tia chớp, tên hung hãn này bị một tên bắn vào trong miệng, tên sắt xuyên đầu mà ra, máu phun tung tóe, lực tên mạnh mẽ khác thường, đóng đinh hắn trên mặt đất. Theo tên đô úy Thanh này bị La Thiên Tường bắn chết, khí thế quân Thanh tiêu hao gần như không còn, bị quân Việt giết tới máu chảy thành sông, toàn bộ quân Thanh cuối cùng bị giết sạch, không còn một người sống.
Chiếu đấu dần dần kết thúc, địa cung thật lớn nằm đầy thi thể, mùi máu tanh tràn ngập mũi, dòng máu sền sệt thành suối nhỏ chảy vào chỗ lỏm ở giữa, rất nhanh tụ thành một ao máu, mấy chục tên lính Việt chết trận bị hỏa táng ngay tại chỗ, di cốt cất vào trong hũ, tương lai mang về quê hương. Chôn trong nghĩa trang Liệt sỹ, đây là chế độ do Trịnh cán lập ra sau khi hắn thoát nạn ở hành cung tử trầm, Nguyễn Khắc Tuân đã theo Trịnh Cán cố nhiên lão cũng phải làm như vậy.
La Thiên Tường mang theo mấy chục tên binh sĩ trở lại. Nguyễn Khắc Tuân hỏi
“- Thế nào, có cá lọt lưới không?”
- Hồi bẩm đại đô hộ, chúng ta phục kích kín kẽ, Bốn ngàn một trăm tám mươi ba quân thanh toàn bộ bị giết, không một tên lọt lưới, nơi dừng chân của Thanh binh cũng không có một bóng người. chúng ta chỉ thiệt hại Hơn hai trăm anh em, còn lại lác đác bị thương nhẹ”
“- Làm tốt lắm!”
Nguyễn Khắc Tuân gật gù rồi cau mày lập tức hạ lệnh:
- Chặt đầu bọn họ mang đi, thi thể thiêu hủy.
La Thiên Tương ngạc nhiên hỏi:
“ Để làm gì ạ”
Nhưng thấy ánh mắt như điện của Nguyễn Khắc Tuân hắn lại không dám nói gì nữa,
Mùi xác tanh hôi tràn ngập trong địa cung, quân Việt đã rời đi, mang theo mấy ngàn cái đầu người trong mưa to mịt mờ.
Mưa đã dần ngừng, lũ bất ngờ cũng không xảy ra, nhưng nước sông Dòng nước ở các con khe, con suối tăng tăng vọt, ở nơi hẹp hòi giống như vạn mã phi nhanh, tiếng giống như sấm. không cẩn thận có thể bi cuốn trôi.
Quân Việt dần đến gần Thành Kỳ Nam, phía trên đầu thành như gặp đại địch, Thái Thú Kỳ Nam Trương Đức Hải, gần như triệu tập quân đội toàn thành tới vảo vệ, thật ra cũng chỉ có hơn một ngàn người, bọn họ đứng đầy hai bên bình đài, trong lòng lo lắng mà nhìn Quân Việt đến từ phía nam.
“- Đại đô hộ, Thuộc hạ đoán chừng bọn chúng chỉ có hơn một ngàn người”
Vũ Trần Long thấp giọng bẩm báo
Nguyễn Khắc Tuân nhìn đám lính thanh đang run rẩy trên thành rồi nói.
“ Đối phó loại nhược binh này không cần Quân Việt ta thương vong.”
lão quay đầu lại ra lệnh:
“ Mang đầu người lại đây”
Cách cổng thành một đoạn, Quân Việt bắt đầu lấy đầu người Thanh dựng thành núi đầu người, Mấy ngàn cái đầu, vẫn mang theo mũ giáp, có tóc tai bù xù, có trợn mặt lên, có vẻ mặt thống khổ, thậm chí có đầu người cháy sạch thay đổi hoàn toàn.
Rất nhanh núi đầu người liền dựng xong, hình thành một bức tranh tanh máu rung động lòng người, khiến người ta đặc biệt sợ hãi, rất nhiều binh lính trong thành Kỳ Nam bắt đầu nôn mửa, phần lớn hai chân sợ tới mức lạnh run, Trương Đức Hải sắc mặt trắng bệnh, La Thiên Tường từ trong quân đi ra, nói một câu:
- Đầu hàng Đại Việt ta, dân chúng của ngươi tiếp tục sống, Nếu không đầu hàng, Chúng ta sẽ đồ thành.
“- Đại nhân, làm sao bây giờ?”
Trương Đức Hải thở dài một tiếng:
“Còn có thể làm gì bây giờ, đầu hàng!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.