Chương 16: Tĩnh Đô Vương Băng Hà 2
KeoChuoi
02/06/2021
Hoàng Đình Bảo dặn dò đi dặn dò lại đám thuốc hạ cần phải tăng cường canh gác phải nghiêm ngặt bảo vệ bảo vệ, nhưng dù lão có tính toán thế nào thì cũng không dám đuổi hết dân chúng xung quanh đây đi, nếu đuổi đi hết cố nhiên an toàn, nhưng nhà chúa lại mang tiếng, vì đi hành cung mà áp bức dân chúng, cho nên hiện giờ lão chỉ có một cách là mong mấy ngày này mau chóng qua đi, thời kỳ phi thường, có lẽ vẫn nên cẩn thận thêm chút nữa, những ngày vừa rồi lão cũng đã cảm thấy mạch nước ngầm trong kinh đang chuyển động
Lúc này đã là đầu giờ tuất, trời đã tối đen như mực, đám nông dân phía trước không gặt nữa, mà lũ lượt thu nhặt, ôm lúa đã gặt được về nhà, từng tốp một khiêng theo nào bao, nào xe kéo, huyên náo cả một góc hành cung,
Viên chỉ huy thiêm sự kia, há miệng ngáp ngắn ngáp dài rồi nói
“Đám kia không biết mệt hay sao, làm cứ làm, lại còn hò hét làm cái gì không biết.”
Một tên lính gác đứng gần hắn nhất ngập ngừng khẽ nói
“Tướng quân, tiểu nhân cảm thấy đám dân đen này có chỗ không đúng.”
Tên chỉ huy thiêm sự này nhớ lại nghi vấn của mình lúc chiều vội hỏi:
-Ngươi thấy nghi vấn chỗ nào?
Tên lính này liền chỉ về phía tây hành cùng rồi nói:
-Hồi bẩm tướng quân, lúc xa giá trên đường vào đây, cũng có rất đông tá điền gặt lúa, nhưng ở đó có đủ cả nam nữ già trẻ cùng đi làm mà vào đến trong thôn này lại toàn là nam tử. hơn nữa, trông chúng không có mấy điểm giống nông dân, tên nào cũng cao to vạm vỡ, lúc đầu ti chức, cũng không nghi ngờ, nhưng lúc này ti chức lại vô tình phát hiện ra, đám tá điền này không hẹn mà cùng tạo thành hình nan quạt tiến lại phía này,
Trong lòng tên chỉ huy thiên sự giật thót một cái, theo bản năng hắn đã cảm nhận được điểm nguy hiểm, hắn liền nhanh chóng gọi theo một đội mấy chục nhân mã chạy dọc theo đám ruộng gần nhất thăm dò.
Quan Xuân Bá vừa thấy quan quân đốt đuốc đi đến, biết đã bị lộ, hắn liền vứt liềm đi, lôi dưới xe cút kít chở lúa ra một thanh đao rồi hét lớn,
-Ảnh vệ tiến lên
một trăm năm mươi tên cung nỏ thủ liền rút vũ khí giương cung lắp tên, bắn như mưa vào đại môn, đồng thời đốt pháo hiệu báo cho cánh quân mai phục ở sau núi tiến vào, bốn trăm tên gần hành cung nhất, liền từ dưới hố đất chui lên, chen nhau lao đến tường cung.
Lúc này ngự lâm quân cũng đã triển khai phòng ngự, tên đạn từ trong hành cung bay ra như châu chấu.
có rất nhiều tên võ sĩ ảnh vệ không may trúng tên. Có kẻ bị trúng ba bốn mũi tiễn liền. rú lên một tiếng dài thảm thiết rồi nằm im dưới đất, xác của chúng nhanh chóng bị đồng bọn dẫm đạp lên,
- Mau chặn bọn chúng lại.
Hoàng Đình Bảo quần áo còn chưa chỉnh tề lao ra quát lớn, chỉ huy đám cấp dưới kết trận phong ngự, lão quát thét với mấy tên thân binh
-Mau, mang voi chiến và áo giáp của bản tướng lại đây.
Quan Xuân Bá dẫn đầu ba trăm võ sĩ từ mặt trước giết vào. Lúc này, tiếng tù và đã vang lên liên tục
Tu Tu Tu
Cùng với tiếng quát
. “Có thích khách! Có thích khách!” của Lính gác lớn tiếng hô lên, bên trong hành cung trước sự tấn công bất ngờ từ ba mặt nhẫn thời hỗn loạn thành một đoàn.
Hoàng Đình Bảo đã thay xong áo giáp, lão lạnh lùng nhìn đám võ sĩ áo đen kia, người của lão ba bốn người đấu không lại một người bọn chúng. Lão chưa bao giờ phải chịu ấm ức như vậy, cho dù là lúc đi theo cha nuôi đánh trận, hay là lúc còn làm Trấn thủ Nghệ An, phút chốc lão nhanh chóng bình tĩnh lại. ý đồ của đám này rõ ràng là muốn mưu sát Vương thượng cùng nhị điện hạ, dùng đầu gối lão cũng có thể điểm ra vài kẻ tình nghi, nhưng trước hết lão phải bình định được đám tắc này đã, cầm lấy trường thương, lão leo lên lưng voi chiến, quản tượng ngồi phía trước vung roi lên, con voi kêu lên một tiếng rồi đi về phía trước, Theo sau lão là lính ngự lâm quân tầng tầng lớp lớp,
“mau ổn đinh cho bản tướng, hộ giá vương thượng”
-Mau kết trận, còn đứng đó làm gì, mau bắn tên
-Đồ khốn, chặn đại môn lại, ai chạy trốn lão tử chém chết kẻ đó.
Từng tiếng quát thét vang lên trong đêm tối, anh lửa phát ra sáng rực cả một góc trời, đợi khi đám ngự lâm quân đóng sau núi trầm vòng được ra đằng trước thì một bộ phận ảnh vệ đã thành công lọt vào hành cung, đang bắt đầu chạy đến trung tâm vừa đi vừa phóng hỏa.
Quan Xuân Bá vung đại đao hô lớn, các ngươi mau bắn yểm trợ, đám còn lại vượt tường và hành cung
Lệnh hắn vừa ban ra, lập tức số cung nỏ thủ còn lại liền thay nhau xạ tiễn như mưa về phía địch, nỏ liên châu vút vút phóng tên ra, mấy trăm tên còn lại, bằng một tốc độ nhanh nhất, liều chết chạy đến chân tường , lập tức chúng dùng tay làm thang đẩy nhau lên, có kẻ còn có cả dây móc câu, thanh tre thô sơ cũng được sử dụng. vừa thò đầu lên mặt tường thì đám cung tiễn thủ cuả Ngự Lâm quân mai phục từ trước ầm ầm xạ kích, đám ảnh vệ này không ngờ đoạn này còn có phục binh nhất thời trúng tiễn ngã xuống như rạ
đám ngự lâm quân này vũ khí trong tay đều là binh khí cao cấp, độ chính xác có thể nói là bách bộ xuyên dương, trong chớp mắt đã có vài chục tên võ sĩ biến thành con nhím. Thế nhưng vẫn có kẻ lọt được vào tiến hành áp chế cung nỏ thủ tạo điều kiện cho đồng bọn vào theo, Quan Xuân Bá vung đao lên chém bay đầu hai tên lính ngự lâm rồi hạ lệnh:
-Mau đến Nghênh Phong các
Đám áo đen phía sau hắn nhanh chóng phân ra làm ba đội, đội thứ nhất lấy luôn xác đồng bạn làm khiên thịt áp chế ngự lâm quân, đội thứ hai và thư ba lại chia ra làm nhiều toán nhỏ, nhanh chóng vượt tướng trèo nóc, luồn lách theo đường nhỏ mà tiến vào, nhất thời NGự Lâm Quân phải chia nhỏ ra, mưa tên cũng không còn tập trung được nữa. lúc này võ nghệ của đám võ sĩ được dịp thể hiện, chúng xông vào cùng với ngự lâm quân hỗn chiến, rất nhanh chóng cho dù đông người hơn, nhưng do không thể dồn hết vào cùng một lúc cho nên ngự lâm quân tấn công không có mấy hiệu quả. Có khaongr 4 5 tòa nhà trong hành cung đã bị bọn ảnh vệ đốt cháy, lửa chiếu sáng rục trời,Tiếng chém giết truyền đi rất xa, Đến cách đó ngoài vài dặm. đứng trên bình nguyên đó là hai vạn quân túc vệ dẫn đầu cánh quân này là Hà Minh Lôi, ánh mắt của vị chính tứ phẩm nhìn về phía lửa cháy ngập trời
hắn lẩm nhẩm:
-Các người cứ đánh nhau đi, lát nữa ông đây chỉ việc thu dọn tàn cục
Tên thân bình đứng gần hắn nhất lên tiếng:
-Bẩm tướng quân, đám người này không phải quân đội, không biết là của thế lực nào. Nhưng trang bị của chúng rõ là lấy từ kho binh khí của kinh thành
Hà Minh Lôi vung vậy roi ngựa
-Mặc kệ là thế lực nào, chúng ta càng đỡ tốn nhân mã, chỉ cần nắm chuẩn thời cơ tiến vào là được,
-Vâng tướng quân
Một tên thân binh khác lấy lòng
-Hà tướng quân quả nhiên là lão tướng tầm nhìn xa trông rộng.”
Hà Minh Lôi ha hả cười lớn rồi nói: “hừ, các ngươi chỉ biết nịnh bổn tướng, máu truyền lệnh chỉnh đốn hàng ngũ chuẩn bị xuất phát
Nghĩ đến quan cao lộc hậu mà Lê Hiển Tông đã hưa hẹn, sự sợ hãi uy quyền của Trịnh Sâm bị hắn vứt lên 9 tầng mấy. hắn nghiến răng nắm chặt trường thương nhìn gắt gao về phía trước, cơ hội chỉ có một nhất định phải nắm lấy
Lúc này ai làm vua, ai làm chúa, Hà Minh Lôi cũng không còn quan tâm, cái hắn quan tâm chính là vị trí mà hắn khát vọng, cái vị trí mà Lê Hiển Tông hứa hẹn “ Vương thượng, nhị điện hạ các Ngươi không thể trách ta được. có trách chỉ trách ông trời mà thôi”
Hà Minh Lôi lặng lẽ phất mạnh cánh tay
hai vạn đại quân lẳng lặng tiến vào hành cung tử trầm, cả đoàn dài mấy dặm, nhưng không đốt đuốc mò mẫn đi trong bóng tối, va ánh sáng lờ mờ của trăng trên nền trời, rất nhanh, hai vạn quân này đã tiến gần đến Hành cung,
Bên trong hành cung Tử Trầm, các trận đánh đang diễn ra quyết liệt, đám võ sĩ mặc dù thân thủ cao cường, trang bị bậc nhất, nhưng lại thiếu sự linh hoạt, họ quen ra tay theo kiểu giang hồ hơn là kết trận phòng ngự phản công. Lúc mới đầu họ đánh rất hăng, nhưng càng về sau họ càng bị quan quân với ưu thế tuyệt đối về binh lực ép cho yếu thế. Tám trăm võ sĩ mà chỉ có không đầy một trăm tên tiến được đến chân của Nghênh Phong các gần một trăm tên này, chính là cao thủ mạnh nhất của Ảnh vệ, nhưng cũng sắp không thể chịu nổi áp chế của Ngự Lâm quân, Hoàng Đình Bảo giơ thương lên đâm chết một tên hắc y rồi quát lớn:
-Đám phản tặc cả gan, mau đầu hàng, có bổn tướng ở đây, các ngươi đứng mong chạy thoát.
Bẻ gãy cổ một tên lính Quan Xuân Bá văng tục:
-Đầu hàng cai con mẹ ngươi, anh em liều chết.
Nhất thời đám thích khách bị dồn vào đường cùng nhất thời hăng hái cả lên, thì nhau chém giết, ngự lâm quân bị chúng đánh cho dạt ra một góc, tầng hai Trịnh Cán vẫn ngồi điềm nhiên trên giường, sắc mặt của hắn hơi tái, sự việc lần này cũng là do hắn từ lịch sử mà phòng bị, hắn không biến Chính biến năm canh tý xảy ra vào lúc nào, sau khi hắn đến có thay đổi gì hay không, khi nào thì Trịnh Tông định ra tay với hắn, cho nên lần ra ngoài này, hắn đã liệu trước sẽ có chuyện xảy ra khi đi hắn cũng đã phòng bị cẩn thận một phen, phe cánh của mẹ con hắn ở kinh thành đã sẵn sàng dù xảy ra chuyện hơi bất ngờ, nhưng vẫn còn trong dự liệu, vừa lúc đó, Tiểu Thuận Tử đầu đầy mồ hôi tiến vào, hắn vuằ thở vừa nói:
-Vương tử, Trấn Thủ Kinh Bắc và Trấn Thủ Sơn Tây thực sự đã dẫn trọng binh tiến về kinh thành, bồ câu đưa thư của ta vừa mới tới.
-Đến hay lắm. Xem ra các ngươi thực sự đã có dự mưa, chỉ hy vọng Nguyễn Hữu Chỉnh không làm ta thất vọng
Dù hắn và Trịnh Tông có tính hết mọi nhẽ, cũng sẽ không tính ra được vua Lê Hiển Tông đột nhiên mua chuộc được đầu lĩnh của quân đội, và lúc này chi quân đội này đang bao vậy chặt chẽ Hành cung Tử trầm.
Trên tầng ba của Nghênh Phong các, Trịnh Sâm đang tức giận thở phì phò, bên cạnh hắn là Tuyên Phi và gần 50 tên hộ vệ bọn chúng che chắn mọi cửa sổ và lỗ hổng có thể vào được đến một con muỗi cũng khó mà lọt được
-Khốn kiếp, rốt cuộc là thế lực nào, to gan như vậy.
Hắn lo lắng cho mình thì ít mà cho cơ ngiệp tổ tông nhiều hơn, nếu vương bị bị hủy trong tay hắn, làm thế nào còn mặt mũi xuống vàng gặp mặt tổ tiên họ trịnh, trong đầu hắn lướt qua mấy kẻ có khả năng làm chuyện này, có thể là ai đợi sau vụ này từ từ rồi truy cứu, nửa đời chinh chiến khiến cho con mắt Trịnh Sâm rất nhạy bén, nhìn thế cục trước mắt, hắn đã nhận ra nếu không có hậu chiêu, đám võ sĩ áo đen kia rất nhanh sẽ bị đánh bại.
Đám thích khách dưới sân đã bị binh sĩ cản lại, Trịnh Sâm thật sự rất bực mình, Trịnh Tông, Trịnh bồng, Lê Hiển Tổng, hậu duệ của thái tử, hay là đám phản loạn đàng trong. dám dùng thủ đoạn đê hèn như vậy để đối phó hắn. Bọn ngu xuẩn, các ngươi nếu không còn chiêu gì nữa, thì các ngươi chết chắc rồi.
Trịnh Sâm vừa dùng xong bát cháo yến của Cao Nghênh Tường thì có một tên thị vệ vào bẩm báo:
-Hồi bẩm Vương thượng, 2 vạn quân túc vệ kinh thành đến cứu giá
-Vớ vẩn
Trịnh Sâm vừa nghe liền biết không ổn đây không phải một việc nhỏ, không có lệnh bài của ngũ quân đô đốc phủ, hoặc lệnh bài của Hoàng Đình Bảo, cánh quân này làm thế nào lại xuất kinh được, ai cho phép chúng xuất kinh, mà dù có người cho phép, là ai báo tin ở đây có thích khách. Hắn còn đang suy nghĩ thì một cơn đau khủng khiếp truyền từ bụng đi khắp toàn thân. ruột gan hắn như bị ai túm lấy bóp chặt lại. hắn rên len một tiếng.
Hàng loạt tiếng loảng xoảng vang lên. Đống tấu chương và đồ vật trên bàn đều rớt hết xuống đất
cơn đau dữ dội ở bụng khiến Trịnh Sâm co quắp trên mặt đất. mồ hôi trên trán hắn rịn ra to như hạt đậu
Tuyên phi Đặng Thị Huệ và đám thái giám hốt hoảng đỡ lấy hắn – Vương thượng, người làm sao vậy.
Giọng Đặng Thị Huệ lạc đi
“Mau! Mau đi truyền ngự y đến.
Trịnh Sâm chính là sợi dây cứu mạng cua mẹ con nàng, lúc này hắn không thể xảy ra chuyện gì được.
một tên thị vệ nhanh chóng chạy xuống cầu thang
-Mau truyền Ngự y, Vương thượng xảy ra chuyện rồi, mau
“Độc!” Trịnh Sâm đã nhận thấy mình bị trúng độc, Sao hắn lại có thể trúng độc được? Hắn bỗng nghĩ đến bát cháo yến, Cán nhi mới có 4 tuổi rưỡi, làm sao có thể suy tính đến chi tiết nhỏ nhặt như chuyện ăn uống này được, rõ ràng là tên thái giám kia… có vấn đề, Trịnh Sâm một tay ôm bụng , người hắn run cầm cập. một tay vịn vào Đặng Thị Huệ cố gắng ngồi dậy, giọng hắn đứt quãng:
-Mau.. bắt .. lại Cao Nghênh .,.. Tường
Nói xong câu này Trịnh Sâm đã không còn khí lực. hắn gục xuống ngất trên tay đám thái giám
-Vượng thượng
-Vương thượng, người cố chịu đựng
Đặng Thị Huệ gào lên,
-Thái y đâu, sao còn chưa tới,
một tên thái giám khẽ nói:
-Nương nương, bên ngoài loạn lạc, thái y khó mà đến được ngay
-Ta mặc kệ, Vương thượng có mệnh hệ gì, ta sẽ chém đầu cả nhà hắn.
Đặng Thị Huệ như bị sét đánh, cả người vô lực, Trịnh Sâm chắc hẳn lành ít dữ nhiều, tình thế của mẹ con nàng hiện này có thể nói là ngàn cân treo sợi tóc, nhớ đến con mình còn đang ở tầng hai, tuy có trong binh bảo vệ nhưng nàng vẫn không tin tưởng,
-Mau xuống mang vương tử lên đây, nếu con ta rụng một sợi tóc ta sẽ giết ba họ các ngươi.
-Tuân lệnh
Một gã thái giám khom người rồi chạy như bay xuống phía dưới, hắn vừa mới bế được Trịnh Cán lên thì đã thấy Trịnh Sâm trong tay Tuyên Phi nôn ra một ngụm máu đen.
Trịnh cán vội rời khỏi tay tên thái giám phóng lên trước kiểm tra
một tên thị vệ run run đặt tay trước mũi Trịnh Sâm. Một giây sau đó, hắn quỳ xuống nghẹn ngào khóc,
-Vương thượng, vương thượng đã băng hà.
Ngày 23 tháng 9 năm cảnh hưng thứ bốn mươi mốt, vị chúa Trịnh thứ 8 của họ Trịnh. Đại nguyên soái tổng quốc chính, Thượng sư thượng phụ, Duệ đoán văn công võ đức Tĩnh đô vương Trịnh Sâm bị hoạn quan Cao Nghênh Tường hạ độc băng hà tại Hành Cung Tử Trầm, so với lịch sử sớm hơn hẳn mấy năm, từ đây bánh xe lịch sử của thời Cảnh Hưng hoàn toàn thay đổi.
Lúc này đã là đầu giờ tuất, trời đã tối đen như mực, đám nông dân phía trước không gặt nữa, mà lũ lượt thu nhặt, ôm lúa đã gặt được về nhà, từng tốp một khiêng theo nào bao, nào xe kéo, huyên náo cả một góc hành cung,
Viên chỉ huy thiêm sự kia, há miệng ngáp ngắn ngáp dài rồi nói
“Đám kia không biết mệt hay sao, làm cứ làm, lại còn hò hét làm cái gì không biết.”
Một tên lính gác đứng gần hắn nhất ngập ngừng khẽ nói
“Tướng quân, tiểu nhân cảm thấy đám dân đen này có chỗ không đúng.”
Tên chỉ huy thiêm sự này nhớ lại nghi vấn của mình lúc chiều vội hỏi:
-Ngươi thấy nghi vấn chỗ nào?
Tên lính này liền chỉ về phía tây hành cùng rồi nói:
-Hồi bẩm tướng quân, lúc xa giá trên đường vào đây, cũng có rất đông tá điền gặt lúa, nhưng ở đó có đủ cả nam nữ già trẻ cùng đi làm mà vào đến trong thôn này lại toàn là nam tử. hơn nữa, trông chúng không có mấy điểm giống nông dân, tên nào cũng cao to vạm vỡ, lúc đầu ti chức, cũng không nghi ngờ, nhưng lúc này ti chức lại vô tình phát hiện ra, đám tá điền này không hẹn mà cùng tạo thành hình nan quạt tiến lại phía này,
Trong lòng tên chỉ huy thiên sự giật thót một cái, theo bản năng hắn đã cảm nhận được điểm nguy hiểm, hắn liền nhanh chóng gọi theo một đội mấy chục nhân mã chạy dọc theo đám ruộng gần nhất thăm dò.
Quan Xuân Bá vừa thấy quan quân đốt đuốc đi đến, biết đã bị lộ, hắn liền vứt liềm đi, lôi dưới xe cút kít chở lúa ra một thanh đao rồi hét lớn,
-Ảnh vệ tiến lên
một trăm năm mươi tên cung nỏ thủ liền rút vũ khí giương cung lắp tên, bắn như mưa vào đại môn, đồng thời đốt pháo hiệu báo cho cánh quân mai phục ở sau núi tiến vào, bốn trăm tên gần hành cung nhất, liền từ dưới hố đất chui lên, chen nhau lao đến tường cung.
Lúc này ngự lâm quân cũng đã triển khai phòng ngự, tên đạn từ trong hành cung bay ra như châu chấu.
có rất nhiều tên võ sĩ ảnh vệ không may trúng tên. Có kẻ bị trúng ba bốn mũi tiễn liền. rú lên một tiếng dài thảm thiết rồi nằm im dưới đất, xác của chúng nhanh chóng bị đồng bọn dẫm đạp lên,
- Mau chặn bọn chúng lại.
Hoàng Đình Bảo quần áo còn chưa chỉnh tề lao ra quát lớn, chỉ huy đám cấp dưới kết trận phong ngự, lão quát thét với mấy tên thân binh
-Mau, mang voi chiến và áo giáp của bản tướng lại đây.
Quan Xuân Bá dẫn đầu ba trăm võ sĩ từ mặt trước giết vào. Lúc này, tiếng tù và đã vang lên liên tục
Tu Tu Tu
Cùng với tiếng quát
. “Có thích khách! Có thích khách!” của Lính gác lớn tiếng hô lên, bên trong hành cung trước sự tấn công bất ngờ từ ba mặt nhẫn thời hỗn loạn thành một đoàn.
Hoàng Đình Bảo đã thay xong áo giáp, lão lạnh lùng nhìn đám võ sĩ áo đen kia, người của lão ba bốn người đấu không lại một người bọn chúng. Lão chưa bao giờ phải chịu ấm ức như vậy, cho dù là lúc đi theo cha nuôi đánh trận, hay là lúc còn làm Trấn thủ Nghệ An, phút chốc lão nhanh chóng bình tĩnh lại. ý đồ của đám này rõ ràng là muốn mưu sát Vương thượng cùng nhị điện hạ, dùng đầu gối lão cũng có thể điểm ra vài kẻ tình nghi, nhưng trước hết lão phải bình định được đám tắc này đã, cầm lấy trường thương, lão leo lên lưng voi chiến, quản tượng ngồi phía trước vung roi lên, con voi kêu lên một tiếng rồi đi về phía trước, Theo sau lão là lính ngự lâm quân tầng tầng lớp lớp,
“mau ổn đinh cho bản tướng, hộ giá vương thượng”
-Mau kết trận, còn đứng đó làm gì, mau bắn tên
-Đồ khốn, chặn đại môn lại, ai chạy trốn lão tử chém chết kẻ đó.
Từng tiếng quát thét vang lên trong đêm tối, anh lửa phát ra sáng rực cả một góc trời, đợi khi đám ngự lâm quân đóng sau núi trầm vòng được ra đằng trước thì một bộ phận ảnh vệ đã thành công lọt vào hành cung, đang bắt đầu chạy đến trung tâm vừa đi vừa phóng hỏa.
Quan Xuân Bá vung đại đao hô lớn, các ngươi mau bắn yểm trợ, đám còn lại vượt tường và hành cung
Lệnh hắn vừa ban ra, lập tức số cung nỏ thủ còn lại liền thay nhau xạ tiễn như mưa về phía địch, nỏ liên châu vút vút phóng tên ra, mấy trăm tên còn lại, bằng một tốc độ nhanh nhất, liều chết chạy đến chân tường , lập tức chúng dùng tay làm thang đẩy nhau lên, có kẻ còn có cả dây móc câu, thanh tre thô sơ cũng được sử dụng. vừa thò đầu lên mặt tường thì đám cung tiễn thủ cuả Ngự Lâm quân mai phục từ trước ầm ầm xạ kích, đám ảnh vệ này không ngờ đoạn này còn có phục binh nhất thời trúng tiễn ngã xuống như rạ
đám ngự lâm quân này vũ khí trong tay đều là binh khí cao cấp, độ chính xác có thể nói là bách bộ xuyên dương, trong chớp mắt đã có vài chục tên võ sĩ biến thành con nhím. Thế nhưng vẫn có kẻ lọt được vào tiến hành áp chế cung nỏ thủ tạo điều kiện cho đồng bọn vào theo, Quan Xuân Bá vung đao lên chém bay đầu hai tên lính ngự lâm rồi hạ lệnh:
-Mau đến Nghênh Phong các
Đám áo đen phía sau hắn nhanh chóng phân ra làm ba đội, đội thứ nhất lấy luôn xác đồng bạn làm khiên thịt áp chế ngự lâm quân, đội thứ hai và thư ba lại chia ra làm nhiều toán nhỏ, nhanh chóng vượt tướng trèo nóc, luồn lách theo đường nhỏ mà tiến vào, nhất thời NGự Lâm Quân phải chia nhỏ ra, mưa tên cũng không còn tập trung được nữa. lúc này võ nghệ của đám võ sĩ được dịp thể hiện, chúng xông vào cùng với ngự lâm quân hỗn chiến, rất nhanh chóng cho dù đông người hơn, nhưng do không thể dồn hết vào cùng một lúc cho nên ngự lâm quân tấn công không có mấy hiệu quả. Có khaongr 4 5 tòa nhà trong hành cung đã bị bọn ảnh vệ đốt cháy, lửa chiếu sáng rục trời,Tiếng chém giết truyền đi rất xa, Đến cách đó ngoài vài dặm. đứng trên bình nguyên đó là hai vạn quân túc vệ dẫn đầu cánh quân này là Hà Minh Lôi, ánh mắt của vị chính tứ phẩm nhìn về phía lửa cháy ngập trời
hắn lẩm nhẩm:
-Các người cứ đánh nhau đi, lát nữa ông đây chỉ việc thu dọn tàn cục
Tên thân bình đứng gần hắn nhất lên tiếng:
-Bẩm tướng quân, đám người này không phải quân đội, không biết là của thế lực nào. Nhưng trang bị của chúng rõ là lấy từ kho binh khí của kinh thành
Hà Minh Lôi vung vậy roi ngựa
-Mặc kệ là thế lực nào, chúng ta càng đỡ tốn nhân mã, chỉ cần nắm chuẩn thời cơ tiến vào là được,
-Vâng tướng quân
Một tên thân binh khác lấy lòng
-Hà tướng quân quả nhiên là lão tướng tầm nhìn xa trông rộng.”
Hà Minh Lôi ha hả cười lớn rồi nói: “hừ, các ngươi chỉ biết nịnh bổn tướng, máu truyền lệnh chỉnh đốn hàng ngũ chuẩn bị xuất phát
Nghĩ đến quan cao lộc hậu mà Lê Hiển Tông đã hưa hẹn, sự sợ hãi uy quyền của Trịnh Sâm bị hắn vứt lên 9 tầng mấy. hắn nghiến răng nắm chặt trường thương nhìn gắt gao về phía trước, cơ hội chỉ có một nhất định phải nắm lấy
Lúc này ai làm vua, ai làm chúa, Hà Minh Lôi cũng không còn quan tâm, cái hắn quan tâm chính là vị trí mà hắn khát vọng, cái vị trí mà Lê Hiển Tông hứa hẹn “ Vương thượng, nhị điện hạ các Ngươi không thể trách ta được. có trách chỉ trách ông trời mà thôi”
Hà Minh Lôi lặng lẽ phất mạnh cánh tay
hai vạn đại quân lẳng lặng tiến vào hành cung tử trầm, cả đoàn dài mấy dặm, nhưng không đốt đuốc mò mẫn đi trong bóng tối, va ánh sáng lờ mờ của trăng trên nền trời, rất nhanh, hai vạn quân này đã tiến gần đến Hành cung,
Bên trong hành cung Tử Trầm, các trận đánh đang diễn ra quyết liệt, đám võ sĩ mặc dù thân thủ cao cường, trang bị bậc nhất, nhưng lại thiếu sự linh hoạt, họ quen ra tay theo kiểu giang hồ hơn là kết trận phòng ngự phản công. Lúc mới đầu họ đánh rất hăng, nhưng càng về sau họ càng bị quan quân với ưu thế tuyệt đối về binh lực ép cho yếu thế. Tám trăm võ sĩ mà chỉ có không đầy một trăm tên tiến được đến chân của Nghênh Phong các gần một trăm tên này, chính là cao thủ mạnh nhất của Ảnh vệ, nhưng cũng sắp không thể chịu nổi áp chế của Ngự Lâm quân, Hoàng Đình Bảo giơ thương lên đâm chết một tên hắc y rồi quát lớn:
-Đám phản tặc cả gan, mau đầu hàng, có bổn tướng ở đây, các ngươi đứng mong chạy thoát.
Bẻ gãy cổ một tên lính Quan Xuân Bá văng tục:
-Đầu hàng cai con mẹ ngươi, anh em liều chết.
Nhất thời đám thích khách bị dồn vào đường cùng nhất thời hăng hái cả lên, thì nhau chém giết, ngự lâm quân bị chúng đánh cho dạt ra một góc, tầng hai Trịnh Cán vẫn ngồi điềm nhiên trên giường, sắc mặt của hắn hơi tái, sự việc lần này cũng là do hắn từ lịch sử mà phòng bị, hắn không biến Chính biến năm canh tý xảy ra vào lúc nào, sau khi hắn đến có thay đổi gì hay không, khi nào thì Trịnh Tông định ra tay với hắn, cho nên lần ra ngoài này, hắn đã liệu trước sẽ có chuyện xảy ra khi đi hắn cũng đã phòng bị cẩn thận một phen, phe cánh của mẹ con hắn ở kinh thành đã sẵn sàng dù xảy ra chuyện hơi bất ngờ, nhưng vẫn còn trong dự liệu, vừa lúc đó, Tiểu Thuận Tử đầu đầy mồ hôi tiến vào, hắn vuằ thở vừa nói:
-Vương tử, Trấn Thủ Kinh Bắc và Trấn Thủ Sơn Tây thực sự đã dẫn trọng binh tiến về kinh thành, bồ câu đưa thư của ta vừa mới tới.
-Đến hay lắm. Xem ra các ngươi thực sự đã có dự mưa, chỉ hy vọng Nguyễn Hữu Chỉnh không làm ta thất vọng
Dù hắn và Trịnh Tông có tính hết mọi nhẽ, cũng sẽ không tính ra được vua Lê Hiển Tông đột nhiên mua chuộc được đầu lĩnh của quân đội, và lúc này chi quân đội này đang bao vậy chặt chẽ Hành cung Tử trầm.
Trên tầng ba của Nghênh Phong các, Trịnh Sâm đang tức giận thở phì phò, bên cạnh hắn là Tuyên Phi và gần 50 tên hộ vệ bọn chúng che chắn mọi cửa sổ và lỗ hổng có thể vào được đến một con muỗi cũng khó mà lọt được
-Khốn kiếp, rốt cuộc là thế lực nào, to gan như vậy.
Hắn lo lắng cho mình thì ít mà cho cơ ngiệp tổ tông nhiều hơn, nếu vương bị bị hủy trong tay hắn, làm thế nào còn mặt mũi xuống vàng gặp mặt tổ tiên họ trịnh, trong đầu hắn lướt qua mấy kẻ có khả năng làm chuyện này, có thể là ai đợi sau vụ này từ từ rồi truy cứu, nửa đời chinh chiến khiến cho con mắt Trịnh Sâm rất nhạy bén, nhìn thế cục trước mắt, hắn đã nhận ra nếu không có hậu chiêu, đám võ sĩ áo đen kia rất nhanh sẽ bị đánh bại.
Đám thích khách dưới sân đã bị binh sĩ cản lại, Trịnh Sâm thật sự rất bực mình, Trịnh Tông, Trịnh bồng, Lê Hiển Tổng, hậu duệ của thái tử, hay là đám phản loạn đàng trong. dám dùng thủ đoạn đê hèn như vậy để đối phó hắn. Bọn ngu xuẩn, các ngươi nếu không còn chiêu gì nữa, thì các ngươi chết chắc rồi.
Trịnh Sâm vừa dùng xong bát cháo yến của Cao Nghênh Tường thì có một tên thị vệ vào bẩm báo:
-Hồi bẩm Vương thượng, 2 vạn quân túc vệ kinh thành đến cứu giá
-Vớ vẩn
Trịnh Sâm vừa nghe liền biết không ổn đây không phải một việc nhỏ, không có lệnh bài của ngũ quân đô đốc phủ, hoặc lệnh bài của Hoàng Đình Bảo, cánh quân này làm thế nào lại xuất kinh được, ai cho phép chúng xuất kinh, mà dù có người cho phép, là ai báo tin ở đây có thích khách. Hắn còn đang suy nghĩ thì một cơn đau khủng khiếp truyền từ bụng đi khắp toàn thân. ruột gan hắn như bị ai túm lấy bóp chặt lại. hắn rên len một tiếng.
Hàng loạt tiếng loảng xoảng vang lên. Đống tấu chương và đồ vật trên bàn đều rớt hết xuống đất
cơn đau dữ dội ở bụng khiến Trịnh Sâm co quắp trên mặt đất. mồ hôi trên trán hắn rịn ra to như hạt đậu
Tuyên phi Đặng Thị Huệ và đám thái giám hốt hoảng đỡ lấy hắn – Vương thượng, người làm sao vậy.
Giọng Đặng Thị Huệ lạc đi
“Mau! Mau đi truyền ngự y đến.
Trịnh Sâm chính là sợi dây cứu mạng cua mẹ con nàng, lúc này hắn không thể xảy ra chuyện gì được.
một tên thị vệ nhanh chóng chạy xuống cầu thang
-Mau truyền Ngự y, Vương thượng xảy ra chuyện rồi, mau
“Độc!” Trịnh Sâm đã nhận thấy mình bị trúng độc, Sao hắn lại có thể trúng độc được? Hắn bỗng nghĩ đến bát cháo yến, Cán nhi mới có 4 tuổi rưỡi, làm sao có thể suy tính đến chi tiết nhỏ nhặt như chuyện ăn uống này được, rõ ràng là tên thái giám kia… có vấn đề, Trịnh Sâm một tay ôm bụng , người hắn run cầm cập. một tay vịn vào Đặng Thị Huệ cố gắng ngồi dậy, giọng hắn đứt quãng:
-Mau.. bắt .. lại Cao Nghênh .,.. Tường
Nói xong câu này Trịnh Sâm đã không còn khí lực. hắn gục xuống ngất trên tay đám thái giám
-Vượng thượng
-Vương thượng, người cố chịu đựng
Đặng Thị Huệ gào lên,
-Thái y đâu, sao còn chưa tới,
một tên thái giám khẽ nói:
-Nương nương, bên ngoài loạn lạc, thái y khó mà đến được ngay
-Ta mặc kệ, Vương thượng có mệnh hệ gì, ta sẽ chém đầu cả nhà hắn.
Đặng Thị Huệ như bị sét đánh, cả người vô lực, Trịnh Sâm chắc hẳn lành ít dữ nhiều, tình thế của mẹ con nàng hiện này có thể nói là ngàn cân treo sợi tóc, nhớ đến con mình còn đang ở tầng hai, tuy có trong binh bảo vệ nhưng nàng vẫn không tin tưởng,
-Mau xuống mang vương tử lên đây, nếu con ta rụng một sợi tóc ta sẽ giết ba họ các ngươi.
-Tuân lệnh
Một gã thái giám khom người rồi chạy như bay xuống phía dưới, hắn vừa mới bế được Trịnh Cán lên thì đã thấy Trịnh Sâm trong tay Tuyên Phi nôn ra một ngụm máu đen.
Trịnh cán vội rời khỏi tay tên thái giám phóng lên trước kiểm tra
một tên thị vệ run run đặt tay trước mũi Trịnh Sâm. Một giây sau đó, hắn quỳ xuống nghẹn ngào khóc,
-Vương thượng, vương thượng đã băng hà.
Ngày 23 tháng 9 năm cảnh hưng thứ bốn mươi mốt, vị chúa Trịnh thứ 8 của họ Trịnh. Đại nguyên soái tổng quốc chính, Thượng sư thượng phụ, Duệ đoán văn công võ đức Tĩnh đô vương Trịnh Sâm bị hoạn quan Cao Nghênh Tường hạ độc băng hà tại Hành Cung Tử Trầm, so với lịch sử sớm hơn hẳn mấy năm, từ đây bánh xe lịch sử của thời Cảnh Hưng hoàn toàn thay đổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.