Chương 144: Trêu Đùa Phúc Khang An
KeoChuoi
26/09/2022
* Trêu Đùa Phúc Khang An*
Ba Đồ Lỗ vừa hô xong thì bỗng nhiên trung quân Đại Việt, lại đánh chiêng thu quân, Quân Việt như một làn gió kéo trở vào trong doanh trại, Ba Đồ Lỗ và đám tướng sĩ thanh quân ngơ ngơ ngác ngác, nhìn cửa đại doanh quân địch đóng sập lại, bọn này làm gì vậy, dọa nhau à, hắn vội sai thân binh đi bẩm báo Phúc Khang An, một lát sau Phúc Khang An chạy lên đài quan sát nhìn về phía xa, qua ống nhòm lão thấy toàn bộ quân Việt đang đốt lửa nướng thịt, có tên còn cởi trần trùng trục, giáo mác vứt khắp nơi khác hẳn với vẻ chỉnh tề lúc nãy
” Bọn này làm gì vậy”
Ba Đồ Lỗ nói:
“ Hồi bẩm vương gia, ắt hẳn bọn chúng có quỷ kế gì, chúng ta nhất định không được lơ là”
Phúc Khang An gật đầu, nhưng lão chưa nói gì, thì có một toán thám báo trở về nói:
“ Bẩm Vương Gia, bọn chúng dán một tấm biển lớn trước cửa doanh”
“ Trên đó viết cái gì”
Phúc Khang An ngạc nhiên hỏi:
“ Bẩm vương gia, trên đó viết, hẹn chúng ta giời ngọ ngày mai quyết chiến “
Ba Đồ Lỗ nghiêm giọng nói:
“ Nhất định bọn chúng có âm mưu gì đó”
Sau một hồi suy nghĩ Phúc Khang An nói:
“ Các ngươi mau mở rộng tuần tra, bất kỳ gió thổi cỏ lay cũng phải báo cáo ta, rõ chưa”
“ Thuộc hạ tuân mệnh”
Đợi đám binh sĩ chạy đi rồi, Phúc Khang An lại nói:
Ba đồ Lỗ tướng quân, đêm nay hãy tăng gấp đôi canh phòng, và bảo quân sĩ đi ngủ không được cởi giáp, đề phòng bọn chúng có ám chiêu gì, tuân lệnh”
………
Huyện trường bình cách đó vài ba trăm dặm là một huyện nhỏ, nhưng nó lại được thiết lập một kho lương phục vụ hậu cần của Đại Thanh cho trận chiến này, quân trú đóng là 1 vạn quân, cùng với hai vạn dân phu làm nhiệm vụ khuân vác, trong thành không có đủ chỗ, nên một vạn quân phải chia làm ba đóng cách đó vài dặm, nơi này chiến hỏa chưa lan đến, dân tình tuy có lo lắng, nhưng cũng chưa đến nỗi mất ăn mất ngủ, canh gác chính chỉ là hơn ba ngàn lính.
Tại cửa ngõ vào huyện thành, Một gã binh lính trẻ đang ưu tư, tâm tình buồn bực .Một binh sĩ trong lều thấy thế, mắng:” - Thiết Ngưu. Chúng ta là lính hậu cần, có chết cũng là cuối cùng, sao ngươi phải sợ hãi đến như vậy?”
“- Ta không sợ chết. Điều ta lo lắng là A Cẩu nếu chết trận ở Chi Lăng. Thì ai thay hắn trả nợ cho ta?”
“- Cái con mẹ nhà ngươi, thời này ấy mà, bảo trụ tính mệnh mới là quan trọng nhất. Tiền chỉ là vật ngoài thân, mất thì có thể lại kiếm về…”
Một gã lão binh chậm rãi nói.
“- Không thể nói như vậy. thời này mới càng là lúc cần tiền. “
Tên đội trưởng vừa nói ,ánh mắt lại vừa nhìn về phía đường tìm kiếm. Đây là hành động vô ý thức của gã, mấy tháng nay gác ở đây, bọn chúng thu được không ít tiền, lấy cớ đảm bảo kho lương được an toàn, ai muốn đi qua chúng đều thu không ít mãi lộ:
“- Kìa anh em, dê béo, dê béo.”
Trước mắt bọn chúng là một đoàn xe năm chiếc. trên xe, chất đầy hàng hóa được bạt dệt bằng đay phủ kín, mấy con ngựa phải gắng sức lắm mới kéo đi được, dẫn dầu đoàn người là một nam tử khoảng hai mươi tuổi. Đầu đội khăn, thân mặc trường bào. Đây là y phục của thương nhân. Người thanh niên nay chính là một hiệu úy quân Đại Việt, tên là Dương Mạnh
Lúc này, bảy tám gã binh sĩ đi ra. Trong ánh mắt mỗi người tràn ngập hưng phấn cùng khát vọng. Bởi thật lâu rồi bọn họ không nhìn thấy một đoàn thương gia lớn thế, ít nhất là từ trước đại chiến đến giờ mới thấy.
- Dừng lại!
tên đứng đầu vung trường đao, ở xa cất tiếng gọi. đoàn xe ngựa thì chậm rãi dừng lại. Bảy tám gã binh sĩ hành động nhanh chóng, bao vây đám thương nhân lại. Dương Mạnh chắp tay cười nói:
- Mấy quân gia có chuyện gì cần không?
- Chuyện gì à?
Tên cầm đầu trợn to hai mắt, trong lỗ mũi thở ra khí lạnh nói:
- Chúng ta nhận được tình báo, các ngươi là gián điệp của Việt Quân, Chúng ta muốn lục soát.
- Muốn lục soát sao?
Dương Mạnh mỉm, xua tay nói:
“ Chắc quân gia hiểu nhầm, “
Hắn vừa nói vừa nhét vào tay tên cầm đầu một nén bạc. tên cầm đầu ước lượng trọng lượng, rồi lắc đầu,
“ Muốn đút lót ta ư, ngươi đâu khám xét”
Hắn đã có ý cướp món lớn hơn
“- Đi lên tìm!”
Vài tên binh sĩ đều tiến vào nhưng chúng cứ đứng chúi đầu vào xe, mà không nói gì cả.
- Các ngươi, có phát hiện ra hàng cấm không?\
Đội trưởng có chút lo lắng hỏi.
- Đại ca, trong này toàn là châu báu!
Một tên hô lên, nhưng không phải rất vui sướng.
Hai mắt của Đội trưởng sáng lên. Dĩ nhiên có châu báu,. Đầu năm nay, đây là chuyến đáng giá nhất. Đầu của y nóng lên, cũng bất chấp giọng nói của thủ hạ có chút lạ, liền tiến đến
- Để lão tử xem
Hắn vừa vòng ra phía sau, cái miệng đã há rộng ra, không thể nói lên lời. Chỉ tất cả huynh đệ của mình đầu rúc vào thùng xe, với một lưỡi gươm trên cổ. Không đợi y phản ứng, một cây đao đã gác lên cổ. Phía sau truyền đến tiếng cười nhạt của thanh niên kia:
- Ngài thấy số châu báu này được chứ ạ!
Đội trưởng sợ hãi quỳ xuống nói:
- Đại nhân tha mạng!
----
Một lúc lâu sau, một đội năm mươi chiếc xe ngựa nghênh ngang đi vào huyện, mỗi một xe chở mười hai người, cộng thêm đoàn hộ tống, đám thương nhân này đã lên đến gần ngàn người
Dương Mạnh cưỡi ngựa lao nhanh trong đội hình. Khẽ nói:
- Đây là thời khắc vinh quang nhất. Quân nhân Đại Việt cho tới bây giờ đều là bách chiến bách thắng. các ngươi hãy cùng bản tướng bảo vệ vinh dự của quân nhân Đại Việt.
Lúc này, nhờ sự giúp sức của đám lính con tin kia, năm mươi chiếc xe đã lọt vào thành yên ổn, đến một góc chợ một gã quan quân cưỡi ngựa chạy tới, xoay người xuống ngựa, đá tên đội trưởng quân Thanh một cước:
- Bắn Pháo hiệu
Đội trưởng Đại Thanh lắp bắp hỏi:
- Là muốn thông báo bình an sao ạ?
- Thông báo có đột kích.
Đội trưởng có chút hồ đồ. Đã như vậy, còn bắt bọn họ làm cái gì. Chúng mày cứ lao tới, chẳng phải sẽ báo động hay, sao, nhưng rồi y nghĩ lại, có hơn một ngàn quân, 1 vạn người ở đây thừa sức tiêu diệt cần gì báo động/.
Hắn còn đang lơ ngơ, thì lại ăn một cước nữa, quan quân kia lại giục:
“ nhanh lên”
Hắn vội nói với đồng bọn” mau lên,”
, cả đám líu ríu làm theo. Tám quả pháo rít lên lao len nền trời theo nhịp điệu kỳ dị, đây là tin cấp báo có tám vạn quân việt đánh huyện trường bình. Chỉ chốc lát, phía bắc bốn trụ khói đã bốc lên cao. Đây là biểu thị tình hình nguy cấp,. Rất nhanh, cách đó mười dặm cũng xuất hiện bốn cột khói. Từng cột từng cột thay nhau xuất hiện. từ đây cho đến phía xa. Lúc này, huyện Trường Bình đã lọan thành một đoàn.
Dương Mạnh nói:
“ Các huynh đệ, mau làm theo lời đại soái, hẹn gặp các huynh đệ tại đại doanh…hoặc dưới suối vàng,
Vừa dứt lời hắn đã đánh một xe ngựa đi mất, cả đám người cũng lục tục tản ra, lẫn vào huyện, chỉ một lát sau, trong huyện thành vang lên những tiếng nổ rung trời, lần đầu tiên huyện thành này, chứng kiến hỏa dược cực mạnh của đại việt.
Báo hiệu đã đốt đến chỗ mà Đại Doanh của Phúc Khang An có thể thấy, . Đó là biểu tượng của đại quân đội đánh tới. Tiếng cảnh báo chói tai vang lên khắp nơi, bọn lính sợ đến hồn phi phách tán. Một ít binh sĩ rời doanh trại, lén lút chạy trốn. Huyện này với chi quân Thanh này mà nói, thuộc về hậu phương. Nên quân coi giữ toàn loại mới được trung dụng. trang bị yếu kém. Kỳ thực trang bị cũng không phải quá trọng yếu, quan trọng là quân tâm sĩ khí. Đang lúc mùa vụ, rất nhiều binh sĩ đều lo lắng tình hình trong nhà, không có tâm trạng tham dự chiến tranh. Lại càng không muốn chết trên chiến trường. từng tiếng hỏa dược nổ ầm ầm khiến Trong lòng bọn lính sợ hãi vạn phần. Không ngừng có binh sĩ bỏ lại trường mâu, chiến đao, chạy nhanh ra khỏi đội ngũ,. Có một người làm mẫu thì có hai người theo. Có hai người chạy trốn thì có mười người noi theo. Nhất là khi thấy một tòa phủ đệ có hơn ba trăm binh sĩ bị san thành bình địa, Đào binh càng ngày càng nhiều, quan quân liên tục giết mấy người, nhưng cũng không ngăn trở được.
Chủ tướng huyện Trường Bình là Đồng Ngân Tú , là nghĩa tử của Tôn Sỹ Nghị. Y đứng trên đầu thành chăm chú nhìn từng vụ nổ, y không hiểu, bọn chúng làm thế nào mang được từng đó thuốc nổ vào thành
- Tướng quân!
Một gã tướng lĩnh dưới thành cưỡi ngựa vội tới, cao giọng hô to:
- Bọn lính chạy trốn càng ngày càng nhiều, đã không thể khống chế được.
- Ai dám chạy trốn thì làm thịt hắn, không được rối loạn, nhất định phải ổn định cho ta.
Đồng Ngân Tú tàn bạo hạ lệnh.
Tuy rằng y hạ nghiêm lệnh, nhưng y chính mắt thấy các tướng lĩnh căn bản là không ngăn cản được đào binh. Không ngừng có một đám đào binh chạy khỏi đội ngũ,
Lúc này một tên thân binh hoảng hốt chạy tới, gần như là bò trên mặt đất:
“ Tướng quân, tướng quân, kho lương cháy , cháy rồi”
“Cái gì”
Đồng Ngân Tú đã ý thức được bọn chúng đến đây chỉ là giả, chúng muốn hủy kho mới là thực. Y xoay người hét:
- Mệnh lệnh các huynh đệ xếp thành hàng tập trung lại. cứu kho lương.
Đồng Ngân Tú thúc ngựa chạy hướng kho lương. Kho này thiết kế ở bắc thành nơi đó dựa núi dễ thủ khó công. Vốn cho rằng ở đây là an toàn, không ngờ lại trái ngược lại..
Đồng Ngân Tú minh bạch, bọn khốn nạn này, mang quân đến đây, bức mình đốt lửa cầu cứu, đại quân ở mặt bên kia ắt sẽ hốt hoảng mà lùi về, nếu đại quân không về. bọn chúng sẽ lại tiếp tục đi phá nơi khác, bọn chúng ít người lại có thuốc nổ cực mạnh, đây là đã đưa đại quân của Phúc Khang An rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan. Đây là dương mưu, biết nhưng không làm gì được, quá khốn nạn rồi.
Ba Đồ Lỗ vừa hô xong thì bỗng nhiên trung quân Đại Việt, lại đánh chiêng thu quân, Quân Việt như một làn gió kéo trở vào trong doanh trại, Ba Đồ Lỗ và đám tướng sĩ thanh quân ngơ ngơ ngác ngác, nhìn cửa đại doanh quân địch đóng sập lại, bọn này làm gì vậy, dọa nhau à, hắn vội sai thân binh đi bẩm báo Phúc Khang An, một lát sau Phúc Khang An chạy lên đài quan sát nhìn về phía xa, qua ống nhòm lão thấy toàn bộ quân Việt đang đốt lửa nướng thịt, có tên còn cởi trần trùng trục, giáo mác vứt khắp nơi khác hẳn với vẻ chỉnh tề lúc nãy
” Bọn này làm gì vậy”
Ba Đồ Lỗ nói:
“ Hồi bẩm vương gia, ắt hẳn bọn chúng có quỷ kế gì, chúng ta nhất định không được lơ là”
Phúc Khang An gật đầu, nhưng lão chưa nói gì, thì có một toán thám báo trở về nói:
“ Bẩm Vương Gia, bọn chúng dán một tấm biển lớn trước cửa doanh”
“ Trên đó viết cái gì”
Phúc Khang An ngạc nhiên hỏi:
“ Bẩm vương gia, trên đó viết, hẹn chúng ta giời ngọ ngày mai quyết chiến “
Ba Đồ Lỗ nghiêm giọng nói:
“ Nhất định bọn chúng có âm mưu gì đó”
Sau một hồi suy nghĩ Phúc Khang An nói:
“ Các ngươi mau mở rộng tuần tra, bất kỳ gió thổi cỏ lay cũng phải báo cáo ta, rõ chưa”
“ Thuộc hạ tuân mệnh”
Đợi đám binh sĩ chạy đi rồi, Phúc Khang An lại nói:
Ba đồ Lỗ tướng quân, đêm nay hãy tăng gấp đôi canh phòng, và bảo quân sĩ đi ngủ không được cởi giáp, đề phòng bọn chúng có ám chiêu gì, tuân lệnh”
………
Huyện trường bình cách đó vài ba trăm dặm là một huyện nhỏ, nhưng nó lại được thiết lập một kho lương phục vụ hậu cần của Đại Thanh cho trận chiến này, quân trú đóng là 1 vạn quân, cùng với hai vạn dân phu làm nhiệm vụ khuân vác, trong thành không có đủ chỗ, nên một vạn quân phải chia làm ba đóng cách đó vài dặm, nơi này chiến hỏa chưa lan đến, dân tình tuy có lo lắng, nhưng cũng chưa đến nỗi mất ăn mất ngủ, canh gác chính chỉ là hơn ba ngàn lính.
Tại cửa ngõ vào huyện thành, Một gã binh lính trẻ đang ưu tư, tâm tình buồn bực .Một binh sĩ trong lều thấy thế, mắng:” - Thiết Ngưu. Chúng ta là lính hậu cần, có chết cũng là cuối cùng, sao ngươi phải sợ hãi đến như vậy?”
“- Ta không sợ chết. Điều ta lo lắng là A Cẩu nếu chết trận ở Chi Lăng. Thì ai thay hắn trả nợ cho ta?”
“- Cái con mẹ nhà ngươi, thời này ấy mà, bảo trụ tính mệnh mới là quan trọng nhất. Tiền chỉ là vật ngoài thân, mất thì có thể lại kiếm về…”
Một gã lão binh chậm rãi nói.
“- Không thể nói như vậy. thời này mới càng là lúc cần tiền. “
Tên đội trưởng vừa nói ,ánh mắt lại vừa nhìn về phía đường tìm kiếm. Đây là hành động vô ý thức của gã, mấy tháng nay gác ở đây, bọn chúng thu được không ít tiền, lấy cớ đảm bảo kho lương được an toàn, ai muốn đi qua chúng đều thu không ít mãi lộ:
“- Kìa anh em, dê béo, dê béo.”
Trước mắt bọn chúng là một đoàn xe năm chiếc. trên xe, chất đầy hàng hóa được bạt dệt bằng đay phủ kín, mấy con ngựa phải gắng sức lắm mới kéo đi được, dẫn dầu đoàn người là một nam tử khoảng hai mươi tuổi. Đầu đội khăn, thân mặc trường bào. Đây là y phục của thương nhân. Người thanh niên nay chính là một hiệu úy quân Đại Việt, tên là Dương Mạnh
Lúc này, bảy tám gã binh sĩ đi ra. Trong ánh mắt mỗi người tràn ngập hưng phấn cùng khát vọng. Bởi thật lâu rồi bọn họ không nhìn thấy một đoàn thương gia lớn thế, ít nhất là từ trước đại chiến đến giờ mới thấy.
- Dừng lại!
tên đứng đầu vung trường đao, ở xa cất tiếng gọi. đoàn xe ngựa thì chậm rãi dừng lại. Bảy tám gã binh sĩ hành động nhanh chóng, bao vây đám thương nhân lại. Dương Mạnh chắp tay cười nói:
- Mấy quân gia có chuyện gì cần không?
- Chuyện gì à?
Tên cầm đầu trợn to hai mắt, trong lỗ mũi thở ra khí lạnh nói:
- Chúng ta nhận được tình báo, các ngươi là gián điệp của Việt Quân, Chúng ta muốn lục soát.
- Muốn lục soát sao?
Dương Mạnh mỉm, xua tay nói:
“ Chắc quân gia hiểu nhầm, “
Hắn vừa nói vừa nhét vào tay tên cầm đầu một nén bạc. tên cầm đầu ước lượng trọng lượng, rồi lắc đầu,
“ Muốn đút lót ta ư, ngươi đâu khám xét”
Hắn đã có ý cướp món lớn hơn
“- Đi lên tìm!”
Vài tên binh sĩ đều tiến vào nhưng chúng cứ đứng chúi đầu vào xe, mà không nói gì cả.
- Các ngươi, có phát hiện ra hàng cấm không?\
Đội trưởng có chút lo lắng hỏi.
- Đại ca, trong này toàn là châu báu!
Một tên hô lên, nhưng không phải rất vui sướng.
Hai mắt của Đội trưởng sáng lên. Dĩ nhiên có châu báu,. Đầu năm nay, đây là chuyến đáng giá nhất. Đầu của y nóng lên, cũng bất chấp giọng nói của thủ hạ có chút lạ, liền tiến đến
- Để lão tử xem
Hắn vừa vòng ra phía sau, cái miệng đã há rộng ra, không thể nói lên lời. Chỉ tất cả huynh đệ của mình đầu rúc vào thùng xe, với một lưỡi gươm trên cổ. Không đợi y phản ứng, một cây đao đã gác lên cổ. Phía sau truyền đến tiếng cười nhạt của thanh niên kia:
- Ngài thấy số châu báu này được chứ ạ!
Đội trưởng sợ hãi quỳ xuống nói:
- Đại nhân tha mạng!
----
Một lúc lâu sau, một đội năm mươi chiếc xe ngựa nghênh ngang đi vào huyện, mỗi một xe chở mười hai người, cộng thêm đoàn hộ tống, đám thương nhân này đã lên đến gần ngàn người
Dương Mạnh cưỡi ngựa lao nhanh trong đội hình. Khẽ nói:
- Đây là thời khắc vinh quang nhất. Quân nhân Đại Việt cho tới bây giờ đều là bách chiến bách thắng. các ngươi hãy cùng bản tướng bảo vệ vinh dự của quân nhân Đại Việt.
Lúc này, nhờ sự giúp sức của đám lính con tin kia, năm mươi chiếc xe đã lọt vào thành yên ổn, đến một góc chợ một gã quan quân cưỡi ngựa chạy tới, xoay người xuống ngựa, đá tên đội trưởng quân Thanh một cước:
- Bắn Pháo hiệu
Đội trưởng Đại Thanh lắp bắp hỏi:
- Là muốn thông báo bình an sao ạ?
- Thông báo có đột kích.
Đội trưởng có chút hồ đồ. Đã như vậy, còn bắt bọn họ làm cái gì. Chúng mày cứ lao tới, chẳng phải sẽ báo động hay, sao, nhưng rồi y nghĩ lại, có hơn một ngàn quân, 1 vạn người ở đây thừa sức tiêu diệt cần gì báo động/.
Hắn còn đang lơ ngơ, thì lại ăn một cước nữa, quan quân kia lại giục:
“ nhanh lên”
Hắn vội nói với đồng bọn” mau lên,”
, cả đám líu ríu làm theo. Tám quả pháo rít lên lao len nền trời theo nhịp điệu kỳ dị, đây là tin cấp báo có tám vạn quân việt đánh huyện trường bình. Chỉ chốc lát, phía bắc bốn trụ khói đã bốc lên cao. Đây là biểu thị tình hình nguy cấp,. Rất nhanh, cách đó mười dặm cũng xuất hiện bốn cột khói. Từng cột từng cột thay nhau xuất hiện. từ đây cho đến phía xa. Lúc này, huyện Trường Bình đã lọan thành một đoàn.
Dương Mạnh nói:
“ Các huynh đệ, mau làm theo lời đại soái, hẹn gặp các huynh đệ tại đại doanh…hoặc dưới suối vàng,
Vừa dứt lời hắn đã đánh một xe ngựa đi mất, cả đám người cũng lục tục tản ra, lẫn vào huyện, chỉ một lát sau, trong huyện thành vang lên những tiếng nổ rung trời, lần đầu tiên huyện thành này, chứng kiến hỏa dược cực mạnh của đại việt.
Báo hiệu đã đốt đến chỗ mà Đại Doanh của Phúc Khang An có thể thấy, . Đó là biểu tượng của đại quân đội đánh tới. Tiếng cảnh báo chói tai vang lên khắp nơi, bọn lính sợ đến hồn phi phách tán. Một ít binh sĩ rời doanh trại, lén lút chạy trốn. Huyện này với chi quân Thanh này mà nói, thuộc về hậu phương. Nên quân coi giữ toàn loại mới được trung dụng. trang bị yếu kém. Kỳ thực trang bị cũng không phải quá trọng yếu, quan trọng là quân tâm sĩ khí. Đang lúc mùa vụ, rất nhiều binh sĩ đều lo lắng tình hình trong nhà, không có tâm trạng tham dự chiến tranh. Lại càng không muốn chết trên chiến trường. từng tiếng hỏa dược nổ ầm ầm khiến Trong lòng bọn lính sợ hãi vạn phần. Không ngừng có binh sĩ bỏ lại trường mâu, chiến đao, chạy nhanh ra khỏi đội ngũ,. Có một người làm mẫu thì có hai người theo. Có hai người chạy trốn thì có mười người noi theo. Nhất là khi thấy một tòa phủ đệ có hơn ba trăm binh sĩ bị san thành bình địa, Đào binh càng ngày càng nhiều, quan quân liên tục giết mấy người, nhưng cũng không ngăn trở được.
Chủ tướng huyện Trường Bình là Đồng Ngân Tú , là nghĩa tử của Tôn Sỹ Nghị. Y đứng trên đầu thành chăm chú nhìn từng vụ nổ, y không hiểu, bọn chúng làm thế nào mang được từng đó thuốc nổ vào thành
- Tướng quân!
Một gã tướng lĩnh dưới thành cưỡi ngựa vội tới, cao giọng hô to:
- Bọn lính chạy trốn càng ngày càng nhiều, đã không thể khống chế được.
- Ai dám chạy trốn thì làm thịt hắn, không được rối loạn, nhất định phải ổn định cho ta.
Đồng Ngân Tú tàn bạo hạ lệnh.
Tuy rằng y hạ nghiêm lệnh, nhưng y chính mắt thấy các tướng lĩnh căn bản là không ngăn cản được đào binh. Không ngừng có một đám đào binh chạy khỏi đội ngũ,
Lúc này một tên thân binh hoảng hốt chạy tới, gần như là bò trên mặt đất:
“ Tướng quân, tướng quân, kho lương cháy , cháy rồi”
“Cái gì”
Đồng Ngân Tú đã ý thức được bọn chúng đến đây chỉ là giả, chúng muốn hủy kho mới là thực. Y xoay người hét:
- Mệnh lệnh các huynh đệ xếp thành hàng tập trung lại. cứu kho lương.
Đồng Ngân Tú thúc ngựa chạy hướng kho lương. Kho này thiết kế ở bắc thành nơi đó dựa núi dễ thủ khó công. Vốn cho rằng ở đây là an toàn, không ngờ lại trái ngược lại..
Đồng Ngân Tú minh bạch, bọn khốn nạn này, mang quân đến đây, bức mình đốt lửa cầu cứu, đại quân ở mặt bên kia ắt sẽ hốt hoảng mà lùi về, nếu đại quân không về. bọn chúng sẽ lại tiếp tục đi phá nơi khác, bọn chúng ít người lại có thuốc nổ cực mạnh, đây là đã đưa đại quân của Phúc Khang An rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan. Đây là dương mưu, biết nhưng không làm gì được, quá khốn nạn rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.