Trinh Thám: Âm Thanh Chữa Lành
Chương 4:
Ân Tầm
16/11/2024
Thung lũng chết chóc là điểm cuối của cuộc đua, đi một mạch về cực Đông chính là Yardang kỳ lạ, dị thường. Khi gió nổi lên, những tảng đá bị ăn mòn sẽ phát ra những tiếng rít chói tai. Còn phải vượt qua một bãi đất kiềm rộng lớn, xe đi trên đó còn kích thích hơn cả đi trên những tấm vò quần áo.
Nhưng đáng sợ không phải là tình trạng của con đường mà là những thứ bí ẩn đằng sau bãi đất kiềm cùng với những truyền thuyết kinh dị bị nhấn chìm giữa khu đất hoang vu không có hơi thở sự sống ấy.
Chưa ai từng đi sâu vào trong thung lũng chết chóc, cùng lắm họ chỉ đi tới bãi đất kiềm là đã quay đầu lại.
Có người nói tận sâu trong thung lũng chết chóc có một con đường dẫn xuống âm phủ. Ban ngày chẳng có gì đâu, về đêm nó mới xuất hiện. Dù là ai, một khi đã xâm nhập vào con đường đó thì sẽ không bao giờ quay trở lại được nữa.
Nhưng cũng có người nói, nơi đó là một khu vực cấm, bất luận là ban ngày hay ban đêm, một khi tự ý xông vào là sẽ bị trừng phạt.
Ban ngày, điểm tận cùng của đội đua chỉ là bãi đất kiềm, chưa vào trong thung lũng chết chóc, cũng là vì cung đường không thể đi vòng này.
Các tay đua tuy đều nói mình chẳng biết sợ gì, nhưng trùng hợp thay con đường đó đã đánh bại hơn quá nửa số tay đua, những chiếc xe may mắn thoát được ra ngoài thì cũng đối mặt với khả năng thành phế phẩm.
Chuyện Niên Bách Tiêu thách đấu nhanh chóng lan truyền khắp khu vực. Tới khi họp xong, huấn luyện viên của G4 mới nghe tin lúc này hai người họ đã lái xe tới thung lũng chết chóc, tức đến giậm chân: Cái tính thua không phục của thằng nhỏ này tới khi nào mới có thể kiềm chế được? Cố chấp với một người ở ngoài tới làm gì chứ?
***
Người này quả thật không phải một tay mơ, đây là trực giác càng lúc càng trở nên mãnh liệt sau khi Niên Bách Tiêu tới được thung lũng chết chóc.
Lúc đó ráng chiều đã lan đỏ khắp đường chân trời, sóng mây đùn thành tầng tầng lớp lớp, từ một khoảng rộng lớn chính giữa lan về phía xa xăm, mênh mông mà lại cô độc, dự báo ngày mai sẽ không phải là một ngày đẹp trời.
Khi những viên đá nhỏ và mảnh dưới bánh xe hơi lăn đi, Lục Nam Thâm nói với qua cửa xe với Niên Bách Tiêu: “Cậu chắc chắn có thể lái ra ngoài trước khi bão cát đến chứ?” Lúc nói câu này, gương mặt anh vẫn đầy vẻ vô tội.
Cho dù tiếng Trung của Niên Bách Tiêu có chậm chạp đến mấy cũng có thể nghe ra sự bất ổn từ câu nói này. Thoạt nghe giống như đang nói về cả hai người họ, nhưng nếu ngẫm nghĩ thật kỹ thì há chẳng phải đang nói anh ấy sẽ không lái được ra ngoài sao?
Quả nhiên, thằng nhóc này không lương thiện gì, kế khích tướng á, uổng công đẹp trai như vậy, cũng may anh ấy đã sớm biết rõ thằng nhóc này trong ngoài hai mặt.
Anh ấy cười khẩy: “Nhóc con, đừng có phí lời, cậu có thể nhận thua nếu sợ hãi.”
Lục Nam Thâm một tay giữ vô lăng, nói bằng giọng hờ hững: “Được thôi.” Sau đó anh lại hơi nghiêng mặt, khóe môi nhếch lên một nụ cười mỉm: “Tôi cảm thấy, cậu rất hợp với việc nói hai chữ một.” Dứt lời, anh khởi động xe.
Niên Bách Tiêu không vội đuổi theo, cả một khu vực đất kiềm, một chiếc xe việt dã không phải xe đua dù có nhanh cách mấy thì cũng nhanh được tới đâu? Anh ấy nhìn chiếc xe việt dã phía trước, cười khẩy. Để rồi xem thằng nhóc này rốt cuộc có điểm nào khác biệt hơn người thường.
Không còn các thiết bị livestream, tất cả các hình ảnh thực tế chỉ dựa vào thiết bị camera trên hai chiếc xe việt dã, truyền về thông qua vệ tinh.
Nhưng tín hiệu khi đi qua thung lũng chết chóc đều rất tệ, thế nên khi truyền về tới phòng livestream, “cuộc đua” đã có độ trễ nhất định.
Là một phòng livestream gần với nơi đóng quân, tuy rằng được dựng lên tạm thời, nhưng vẫn đảm nhận hết được tình hình của giải đua lần này.
Lúc này, các tay đua của G4 và AG đang đứng trước màn hình, bên ngoài còn không ít tay đua đang dồn lên, nhìn chăm chú vào màn hình và bàn luận xôn xao.
Một tiếng đồng hồ trước, huấn luyện viên của G4 đã dẫn theo cứu hộ của đội xe vội vàng tới thung lũng chết chóc. Tuy rằng ông ấy giận dữ thật đấy, nhưng vẫn tôn trọng tinh thần cạnh tranh của Niên Bách Tiêu. Với điều kiện không làm ảnh hưởng tới cuộc đua, ông dẫn theo một chiếc xe đi vào thung lũng, để lại hai xe trực bên ngoài bãi đất kiềm tiếp ứng, sợ rằng trời chợp tối họ sẽ đi lạc khỏi đường đua, rồi đánh mất phương hướng.
Cảnh Tử Nghiêu nhìn chằm chằm vào lộ trình của hai chiếc xe trên màn hình, trước mắt họ đều đang ở trong phạm vi có thể nhìn thấy, nhưng cũng không thể bỏ qua chuyện đang có độ trễ.
Hai chiếc xe một trước một sau, đã bước vào con đường khó đi, xe đi trông rất nhọc nhằn.
Cảnh Tử Nghiêu quan sát thấy hết, một luồng hơi xoay tròn nơi lồng ngực, anh ta nói lạnh lùng: “Nếu đó là người hỗ trợ cho anh, chẳng lẽ anh yên tâm để mặc cậu ta một mình đi vào thung lũng chết chóc? Không có bản lĩnh tự tham gia à?”
Người đứng kế bên anh ta chính là Báo săn, câu nói này dĩ nhiên cũng nhắm vào Báo săn. Báo săn phản bác: “Như nhau cả thôi.”
“Khỏi như nhau đi, Bách Tiêu khác biệt, cậu ấy là tay đua chuyên nghiệp, còn cậu bạn của anh thì sao? Không cứng đừng đứng đầu gió, chỉ hại người hại mình thôi.” Cảnh Tử Nghiêu lạnh lùng hừ một tiếng.
Các thành viên khác của AG không hài lòng, cãi lại: “Chính Niên Bách Tiêu đội các anh gây sự thì phải?”
“Vì sao cậu ấy gây sự lẽ nào mấy cậu còn không hiểu ra?” Một ngọn lửa giận dữ bùng lên trong lòng Cảnh Tử Nghiêu.
Hai bên lại chuẩn bị cãi lộn tới nơi, bỗng nghe thấy có người ngập ngừng lên tiếng: “Chiếc xe của Niên Bách Tiêu đi trông có vẻ hơi… kỳ lạ nhỉ?”
Lạ ư?
Mọi người đều dừng việc cãi vã, tập trung quan sát.
Nói thế nào nhỉ?
Quả thực trông có hơi bất thường, nhưng bất thường ở điểm nào nhỉ, mọi người nhất thời vẫn không nói ra được.
Cuối cùng, có một tay đua đứng ở bên ngoài phát hiện ra vấn đề bất thường: “Xe của Niên Bách Tiêu vì sao cứ đi phía sau mãi vậy? Cậu ấy muốn vượt lên rất dễ mà.”
Ý tứ của người đó không thể rõ ràng hơn. Với trình độ của một tay đua chuyên nghiệp như Niên Bách Tiêu, cho dù không lái một chiếc xe đua thì cũng phải cắt đuôi đối phương từ lâu rồi, sao có thể giống như những gì đang hiện lên trên màn ảnh, không thể vượt, ngược lại còn như đang bị đối phương dắt đi vậy.
Đội viên đội G4 kêu lên một tiếng: “Thằng nhóc kia không lẽ biết một chút tà thuật?”
Câu nói này thật ra cũng không phải là vô căn cứ. Những người lăn lộn trong giới này của họ cũng rất nhiều, tuy rằng đa phần đều là các thanh niên nhiệt huyết, nhưng cũng không phải là không có những người tìm đến những phương pháp hiếm gặp thậm chí là đi theo con đường tà đạo.
“Có cần phải nói đến vậy không?” Người của AG không vui, chỉ vào màn hình: “Vả lại, mở to mắt của mấy người ra mà nhìn cho rõ, là Niên Bách Tiêu nhà các người đuổi theo phía chúng tôi, mấy lần định tông xe rồi thì phải? Cậu ta bị điên rồi à? Đây đâu phải là thi đấu, rõ ràng là muốn lấy mạng người ta thì đúng hơn?”
Cảnh Tử Nghiêu đang định phản bác, thì nghe thấy Báo săn im lặng nãy giờ chợt cười khúc khích, từng nhịp từng nhịp rất có tiết tấu.
Cảnh Tử Nghiêu thấy vậy bực dọc: “Cười cái gì?”
Báo săn vờ như không nghe thấy, vẫn cứ cười hì hì, hì hì.
Cảnh Tử Nghiêu đẩy anh ta một cái: “Anh bị bệnh à!”
Báo săn bị đẩy đến loạng choạng, nhưng không đánh lại, ngược lại đồng đội của anh ta thì quát to với Cảnh Tử Nghiêu: “Muốn đánh nhau phải không?”
Những người chơi đua xe đều có tính cách nóng nảy bộc trực, bên này Cảnh Tử Nghiêu đang định xắn tay áo, vốn dĩ bị giật mất chức vô định đã khiến anh ta ôm trong lòng một cục tức rồi.
Nhưng tay vừa chạm vào cổ áo, thì nghe thấy Báo săn lại cười hì hì, hai mắt nhìn chằm chằm hai chiếc xe trong màn hình.
Lúc này ai nấy đều nhận ra sự khác thường, nụ cười của Báo săn không xuất hiện đúng lúc, hơn nữa nghe còn rất đáng sợ, từng tiếng từng tiếng khiến người ta phải lạnh sống lưng.
Bất ngờ tiếng chuông điện thoại vang lên, lại khiến mọi người giật nảy mình, đặc biệt là Cảnh Tử Nghiêu.
Là huấn luyện viên gọi tới, đi thẳng vào vấn đề hỏi ngay Cảnh Tử Nghiêu: Niên Bách Tiêu và cậu kia trở về khu đóng quân chưa?
Nghe mà Cảnh Tử Nghiêu ngẩn ra, vô thức ngước mắt nhìn màn hình. Hai chiếc xe kia vẫn đang đi trên màn hình, một trước một sau. Trời đã tối dần, hai chiếc xe nhúc nhích như hai cái bóng.
Ai ngờ huấn luyện viên nói: “Tôi không tìm thấy hai người họ trên đường đua, cứu hộ cũng không nhìn thấy họ. Cậu chắc hai chiếc xe vẫn hiện ra trên màn hình chứ? Cậu đừng quên có độ trễ.”
Có độ trễ cách mấy cũng đâu đến mức lâu như vậy chứ.
Cảnh Tử Nghiêu thẳng thừng bật camera điện thoại, xoay camera di động về phía màn hình livestream: “Hai người họ quả thực đang trên đường đua mà.”
Vừa dứt lời, thì thấy màn hình phía trước bỗng tối om…
Nhưng đáng sợ không phải là tình trạng của con đường mà là những thứ bí ẩn đằng sau bãi đất kiềm cùng với những truyền thuyết kinh dị bị nhấn chìm giữa khu đất hoang vu không có hơi thở sự sống ấy.
Chưa ai từng đi sâu vào trong thung lũng chết chóc, cùng lắm họ chỉ đi tới bãi đất kiềm là đã quay đầu lại.
Có người nói tận sâu trong thung lũng chết chóc có một con đường dẫn xuống âm phủ. Ban ngày chẳng có gì đâu, về đêm nó mới xuất hiện. Dù là ai, một khi đã xâm nhập vào con đường đó thì sẽ không bao giờ quay trở lại được nữa.
Nhưng cũng có người nói, nơi đó là một khu vực cấm, bất luận là ban ngày hay ban đêm, một khi tự ý xông vào là sẽ bị trừng phạt.
Ban ngày, điểm tận cùng của đội đua chỉ là bãi đất kiềm, chưa vào trong thung lũng chết chóc, cũng là vì cung đường không thể đi vòng này.
Các tay đua tuy đều nói mình chẳng biết sợ gì, nhưng trùng hợp thay con đường đó đã đánh bại hơn quá nửa số tay đua, những chiếc xe may mắn thoát được ra ngoài thì cũng đối mặt với khả năng thành phế phẩm.
Chuyện Niên Bách Tiêu thách đấu nhanh chóng lan truyền khắp khu vực. Tới khi họp xong, huấn luyện viên của G4 mới nghe tin lúc này hai người họ đã lái xe tới thung lũng chết chóc, tức đến giậm chân: Cái tính thua không phục của thằng nhỏ này tới khi nào mới có thể kiềm chế được? Cố chấp với một người ở ngoài tới làm gì chứ?
***
Người này quả thật không phải một tay mơ, đây là trực giác càng lúc càng trở nên mãnh liệt sau khi Niên Bách Tiêu tới được thung lũng chết chóc.
Lúc đó ráng chiều đã lan đỏ khắp đường chân trời, sóng mây đùn thành tầng tầng lớp lớp, từ một khoảng rộng lớn chính giữa lan về phía xa xăm, mênh mông mà lại cô độc, dự báo ngày mai sẽ không phải là một ngày đẹp trời.
Khi những viên đá nhỏ và mảnh dưới bánh xe hơi lăn đi, Lục Nam Thâm nói với qua cửa xe với Niên Bách Tiêu: “Cậu chắc chắn có thể lái ra ngoài trước khi bão cát đến chứ?” Lúc nói câu này, gương mặt anh vẫn đầy vẻ vô tội.
Cho dù tiếng Trung của Niên Bách Tiêu có chậm chạp đến mấy cũng có thể nghe ra sự bất ổn từ câu nói này. Thoạt nghe giống như đang nói về cả hai người họ, nhưng nếu ngẫm nghĩ thật kỹ thì há chẳng phải đang nói anh ấy sẽ không lái được ra ngoài sao?
Quả nhiên, thằng nhóc này không lương thiện gì, kế khích tướng á, uổng công đẹp trai như vậy, cũng may anh ấy đã sớm biết rõ thằng nhóc này trong ngoài hai mặt.
Anh ấy cười khẩy: “Nhóc con, đừng có phí lời, cậu có thể nhận thua nếu sợ hãi.”
Lục Nam Thâm một tay giữ vô lăng, nói bằng giọng hờ hững: “Được thôi.” Sau đó anh lại hơi nghiêng mặt, khóe môi nhếch lên một nụ cười mỉm: “Tôi cảm thấy, cậu rất hợp với việc nói hai chữ một.” Dứt lời, anh khởi động xe.
Niên Bách Tiêu không vội đuổi theo, cả một khu vực đất kiềm, một chiếc xe việt dã không phải xe đua dù có nhanh cách mấy thì cũng nhanh được tới đâu? Anh ấy nhìn chiếc xe việt dã phía trước, cười khẩy. Để rồi xem thằng nhóc này rốt cuộc có điểm nào khác biệt hơn người thường.
Không còn các thiết bị livestream, tất cả các hình ảnh thực tế chỉ dựa vào thiết bị camera trên hai chiếc xe việt dã, truyền về thông qua vệ tinh.
Nhưng tín hiệu khi đi qua thung lũng chết chóc đều rất tệ, thế nên khi truyền về tới phòng livestream, “cuộc đua” đã có độ trễ nhất định.
Là một phòng livestream gần với nơi đóng quân, tuy rằng được dựng lên tạm thời, nhưng vẫn đảm nhận hết được tình hình của giải đua lần này.
Lúc này, các tay đua của G4 và AG đang đứng trước màn hình, bên ngoài còn không ít tay đua đang dồn lên, nhìn chăm chú vào màn hình và bàn luận xôn xao.
Một tiếng đồng hồ trước, huấn luyện viên của G4 đã dẫn theo cứu hộ của đội xe vội vàng tới thung lũng chết chóc. Tuy rằng ông ấy giận dữ thật đấy, nhưng vẫn tôn trọng tinh thần cạnh tranh của Niên Bách Tiêu. Với điều kiện không làm ảnh hưởng tới cuộc đua, ông dẫn theo một chiếc xe đi vào thung lũng, để lại hai xe trực bên ngoài bãi đất kiềm tiếp ứng, sợ rằng trời chợp tối họ sẽ đi lạc khỏi đường đua, rồi đánh mất phương hướng.
Cảnh Tử Nghiêu nhìn chằm chằm vào lộ trình của hai chiếc xe trên màn hình, trước mắt họ đều đang ở trong phạm vi có thể nhìn thấy, nhưng cũng không thể bỏ qua chuyện đang có độ trễ.
Hai chiếc xe một trước một sau, đã bước vào con đường khó đi, xe đi trông rất nhọc nhằn.
Cảnh Tử Nghiêu quan sát thấy hết, một luồng hơi xoay tròn nơi lồng ngực, anh ta nói lạnh lùng: “Nếu đó là người hỗ trợ cho anh, chẳng lẽ anh yên tâm để mặc cậu ta một mình đi vào thung lũng chết chóc? Không có bản lĩnh tự tham gia à?”
Người đứng kế bên anh ta chính là Báo săn, câu nói này dĩ nhiên cũng nhắm vào Báo săn. Báo săn phản bác: “Như nhau cả thôi.”
“Khỏi như nhau đi, Bách Tiêu khác biệt, cậu ấy là tay đua chuyên nghiệp, còn cậu bạn của anh thì sao? Không cứng đừng đứng đầu gió, chỉ hại người hại mình thôi.” Cảnh Tử Nghiêu lạnh lùng hừ một tiếng.
Các thành viên khác của AG không hài lòng, cãi lại: “Chính Niên Bách Tiêu đội các anh gây sự thì phải?”
“Vì sao cậu ấy gây sự lẽ nào mấy cậu còn không hiểu ra?” Một ngọn lửa giận dữ bùng lên trong lòng Cảnh Tử Nghiêu.
Hai bên lại chuẩn bị cãi lộn tới nơi, bỗng nghe thấy có người ngập ngừng lên tiếng: “Chiếc xe của Niên Bách Tiêu đi trông có vẻ hơi… kỳ lạ nhỉ?”
Lạ ư?
Mọi người đều dừng việc cãi vã, tập trung quan sát.
Nói thế nào nhỉ?
Quả thực trông có hơi bất thường, nhưng bất thường ở điểm nào nhỉ, mọi người nhất thời vẫn không nói ra được.
Cuối cùng, có một tay đua đứng ở bên ngoài phát hiện ra vấn đề bất thường: “Xe của Niên Bách Tiêu vì sao cứ đi phía sau mãi vậy? Cậu ấy muốn vượt lên rất dễ mà.”
Ý tứ của người đó không thể rõ ràng hơn. Với trình độ của một tay đua chuyên nghiệp như Niên Bách Tiêu, cho dù không lái một chiếc xe đua thì cũng phải cắt đuôi đối phương từ lâu rồi, sao có thể giống như những gì đang hiện lên trên màn ảnh, không thể vượt, ngược lại còn như đang bị đối phương dắt đi vậy.
Đội viên đội G4 kêu lên một tiếng: “Thằng nhóc kia không lẽ biết một chút tà thuật?”
Câu nói này thật ra cũng không phải là vô căn cứ. Những người lăn lộn trong giới này của họ cũng rất nhiều, tuy rằng đa phần đều là các thanh niên nhiệt huyết, nhưng cũng không phải là không có những người tìm đến những phương pháp hiếm gặp thậm chí là đi theo con đường tà đạo.
“Có cần phải nói đến vậy không?” Người của AG không vui, chỉ vào màn hình: “Vả lại, mở to mắt của mấy người ra mà nhìn cho rõ, là Niên Bách Tiêu nhà các người đuổi theo phía chúng tôi, mấy lần định tông xe rồi thì phải? Cậu ta bị điên rồi à? Đây đâu phải là thi đấu, rõ ràng là muốn lấy mạng người ta thì đúng hơn?”
Cảnh Tử Nghiêu đang định phản bác, thì nghe thấy Báo săn im lặng nãy giờ chợt cười khúc khích, từng nhịp từng nhịp rất có tiết tấu.
Cảnh Tử Nghiêu thấy vậy bực dọc: “Cười cái gì?”
Báo săn vờ như không nghe thấy, vẫn cứ cười hì hì, hì hì.
Cảnh Tử Nghiêu đẩy anh ta một cái: “Anh bị bệnh à!”
Báo săn bị đẩy đến loạng choạng, nhưng không đánh lại, ngược lại đồng đội của anh ta thì quát to với Cảnh Tử Nghiêu: “Muốn đánh nhau phải không?”
Những người chơi đua xe đều có tính cách nóng nảy bộc trực, bên này Cảnh Tử Nghiêu đang định xắn tay áo, vốn dĩ bị giật mất chức vô định đã khiến anh ta ôm trong lòng một cục tức rồi.
Nhưng tay vừa chạm vào cổ áo, thì nghe thấy Báo săn lại cười hì hì, hai mắt nhìn chằm chằm hai chiếc xe trong màn hình.
Lúc này ai nấy đều nhận ra sự khác thường, nụ cười của Báo săn không xuất hiện đúng lúc, hơn nữa nghe còn rất đáng sợ, từng tiếng từng tiếng khiến người ta phải lạnh sống lưng.
Bất ngờ tiếng chuông điện thoại vang lên, lại khiến mọi người giật nảy mình, đặc biệt là Cảnh Tử Nghiêu.
Là huấn luyện viên gọi tới, đi thẳng vào vấn đề hỏi ngay Cảnh Tử Nghiêu: Niên Bách Tiêu và cậu kia trở về khu đóng quân chưa?
Nghe mà Cảnh Tử Nghiêu ngẩn ra, vô thức ngước mắt nhìn màn hình. Hai chiếc xe kia vẫn đang đi trên màn hình, một trước một sau. Trời đã tối dần, hai chiếc xe nhúc nhích như hai cái bóng.
Ai ngờ huấn luyện viên nói: “Tôi không tìm thấy hai người họ trên đường đua, cứu hộ cũng không nhìn thấy họ. Cậu chắc hai chiếc xe vẫn hiện ra trên màn hình chứ? Cậu đừng quên có độ trễ.”
Có độ trễ cách mấy cũng đâu đến mức lâu như vậy chứ.
Cảnh Tử Nghiêu thẳng thừng bật camera điện thoại, xoay camera di động về phía màn hình livestream: “Hai người họ quả thực đang trên đường đua mà.”
Vừa dứt lời, thì thấy màn hình phía trước bỗng tối om…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.