[Trinh Thám] Phá Án Cần Nhân Tài Như Cô Vậy
Chương 8: Cảnh Sát Lăng, Hôm Nay Cô Có Tới Không
Vị Tằng Thiết Tưởng
06/03/2024
Đội trưởng Văn chẳng thèm tin, nhưng ông ta vẫn đáp qua loa cho có: “Rồi rồi rồi, không quen không quen, nhưng tôi nói thật đấy, em phải thể hiện cho tốt vào, tốt nhất là lập được một công thì tôi mới tiện trình đơn lên trên xin điều em đến đội hình sự được.
Em thông minh như thế thì nên đi phá mấy vụ án lớn, tạo phúc cho xã hội chứ. Ôi, nói đến đây là tôi lại thấy tức, cái tính đó của em đúng là…”
Lăng Vô Ưu cúp máy luôn.
Cô lăn trên giường hai vòng, trên trần nhà dần dần hiện ra một gương mặt, đó là gương mặt của Thời Viên.
Thời Viên nói: “Tôi tưởng có thể cùng cậu vào đội hình sự chứ.”
Khi ấy cô đã trả lời anh thế nào nhỉ?
À, nhớ rồi!
Cô đảo trắng mắt với anh rồi quay người bỏ đi.
…
Bắt đầu từ buổi sáng ra khỏi cửa là Triệu An Kỳ đã cảm giác được một đôi mắt cứ nhìn chằm chằm vào mình rồi.
Cô ta đứng ở cửa nhà liếc mắt nhìn hai bên hành lang với vẻ khẩn trương, nhưng trong bóng tối mờ mịt ấy lại không có ai cả. cô ta vuốt ngực mình, nói với bản thân đừng có thần hồn nát thần tính như thế.
Nhưng lúc ngồi lên tàu điện ngầm đi làm, cô ta vẫn gửi tin nhắn cho cô em thực tập sinh hôm qua: “Cảnh sát Lăng, hôm nay cô có tới không?”
Cảnh sát Lăng nhanh chóng trả lời: “Cô có việc gì hả?”
Triệu An Kỳ: “Hình như loại cảm giác bị người theo dõi đó lại tới nữa rồi.”
“Bây giờ luôn?”
Bây giờ mới có tám rưỡi sáng thôi đấy.
Triệu An Kỳ cũng cảm thấy mình thật hoang đường, cô nghĩ đến cô gái trẻ mà mình đã gặp được ngày hôm qua buổi tối phải ngồi tàu điện hai đến ba tiếng để tiễn cô về nhà, bị ép phải tăng ca cũng thôi đi lại còn không thu hoạch được gì.
Cô ta lập tức cảm thấy hơi áy náy: “Cảnh sát Lăng, có khả năng là tôi nghi thần nghi quỷ rồi, tôi thật sự không có bằng chứng gì cả, cũng chưa từng thấy qua kẻ khả nghi nào, đây chỉ là một loại cảm giác khó diễn tả mà thôi… có phải cô cảm thấy tôi bị điên không?”
Khoảng ba phút sau, đối phương mới nhắn lại: “Có phát hiện gì thì tìm tôi.”
Triệu An Kỳ thở dài một tiếng: “Được.”
Vào công ty, loại cảm giác bị theo dõi đó cũng biến mất, Triệu An Kỳ bận rộn hết cả buổi sáng, đến tầm ăn cơm trưa, cô ta nhắc đến chuyện này với các đồng nghiệp.
Cô ta nói với vẻ rất khổ não: “Nữ sinh ở một mình đúng là không được an toàn cho lắm.”
Đồng nghiệp nam ngồi trước mặt cô ta phì cười, cảm thấy cô ta cứ làm quá lên: “Cô vừa không phải là đại mỹ nữ gì cả vừa không phải người có tiền, thật sự có kẻ theo dõi cô sao, anh ta muốn gì ở cô? Tôi thấy toàn là cô tự mình đa tình mà thôi.”
Triệu An Kỳ cảm thấy lời này của anh ta rất khó nghe, chuyện này có liên quan gì đến việc cô ta tự luyến hay không đâu?
Nhưng cô ta không muốn cãi nhau với người khác mà chỉ buồn bực cúi đầu ăn cơm.
Đồng nghiệp nữ ngồi bên cạnh lại an ủi cô ta vài câu, nhưng hai người họ cùng lắm cũng chỉ là quan hệ ăn cơm chung mà thôi, chứ mối quan hệ xã giao tại chốn công sở của cô ta rất lạnh nhạt cho nên cũng chẳng có người nào để tâm đến chuyện của cô ta cả.
Người duy nhất để tâm đến lời cô ta nói chính là cha mẹ của cô ta nhưng hai người họ lại ở tận tỉnh khác, cho dù có lo lắng đến đâu thì cũng có thể làm được gì?
Cô ta đã là một người trưởng thành làm việc được vài năm rồi, không muốn cha mẹ phải lo lắng.
Một ngày trôi qua, Triệu An Kỳ kéo lê cơ thể mệt rã rời về trước cổng tiểu khu, cô ta lớn tiếng gọi vài tiếng ở ven đường: “Meo meo.”
Nhưng con mèo cam xưa nay vừa gọi là trả lời lại không nhảy ra.
Em thông minh như thế thì nên đi phá mấy vụ án lớn, tạo phúc cho xã hội chứ. Ôi, nói đến đây là tôi lại thấy tức, cái tính đó của em đúng là…”
Lăng Vô Ưu cúp máy luôn.
Cô lăn trên giường hai vòng, trên trần nhà dần dần hiện ra một gương mặt, đó là gương mặt của Thời Viên.
Thời Viên nói: “Tôi tưởng có thể cùng cậu vào đội hình sự chứ.”
Khi ấy cô đã trả lời anh thế nào nhỉ?
À, nhớ rồi!
Cô đảo trắng mắt với anh rồi quay người bỏ đi.
…
Bắt đầu từ buổi sáng ra khỏi cửa là Triệu An Kỳ đã cảm giác được một đôi mắt cứ nhìn chằm chằm vào mình rồi.
Cô ta đứng ở cửa nhà liếc mắt nhìn hai bên hành lang với vẻ khẩn trương, nhưng trong bóng tối mờ mịt ấy lại không có ai cả. cô ta vuốt ngực mình, nói với bản thân đừng có thần hồn nát thần tính như thế.
Nhưng lúc ngồi lên tàu điện ngầm đi làm, cô ta vẫn gửi tin nhắn cho cô em thực tập sinh hôm qua: “Cảnh sát Lăng, hôm nay cô có tới không?”
Cảnh sát Lăng nhanh chóng trả lời: “Cô có việc gì hả?”
Triệu An Kỳ: “Hình như loại cảm giác bị người theo dõi đó lại tới nữa rồi.”
“Bây giờ luôn?”
Bây giờ mới có tám rưỡi sáng thôi đấy.
Triệu An Kỳ cũng cảm thấy mình thật hoang đường, cô nghĩ đến cô gái trẻ mà mình đã gặp được ngày hôm qua buổi tối phải ngồi tàu điện hai đến ba tiếng để tiễn cô về nhà, bị ép phải tăng ca cũng thôi đi lại còn không thu hoạch được gì.
Cô ta lập tức cảm thấy hơi áy náy: “Cảnh sát Lăng, có khả năng là tôi nghi thần nghi quỷ rồi, tôi thật sự không có bằng chứng gì cả, cũng chưa từng thấy qua kẻ khả nghi nào, đây chỉ là một loại cảm giác khó diễn tả mà thôi… có phải cô cảm thấy tôi bị điên không?”
Khoảng ba phút sau, đối phương mới nhắn lại: “Có phát hiện gì thì tìm tôi.”
Triệu An Kỳ thở dài một tiếng: “Được.”
Vào công ty, loại cảm giác bị theo dõi đó cũng biến mất, Triệu An Kỳ bận rộn hết cả buổi sáng, đến tầm ăn cơm trưa, cô ta nhắc đến chuyện này với các đồng nghiệp.
Cô ta nói với vẻ rất khổ não: “Nữ sinh ở một mình đúng là không được an toàn cho lắm.”
Đồng nghiệp nam ngồi trước mặt cô ta phì cười, cảm thấy cô ta cứ làm quá lên: “Cô vừa không phải là đại mỹ nữ gì cả vừa không phải người có tiền, thật sự có kẻ theo dõi cô sao, anh ta muốn gì ở cô? Tôi thấy toàn là cô tự mình đa tình mà thôi.”
Triệu An Kỳ cảm thấy lời này của anh ta rất khó nghe, chuyện này có liên quan gì đến việc cô ta tự luyến hay không đâu?
Nhưng cô ta không muốn cãi nhau với người khác mà chỉ buồn bực cúi đầu ăn cơm.
Đồng nghiệp nữ ngồi bên cạnh lại an ủi cô ta vài câu, nhưng hai người họ cùng lắm cũng chỉ là quan hệ ăn cơm chung mà thôi, chứ mối quan hệ xã giao tại chốn công sở của cô ta rất lạnh nhạt cho nên cũng chẳng có người nào để tâm đến chuyện của cô ta cả.
Người duy nhất để tâm đến lời cô ta nói chính là cha mẹ của cô ta nhưng hai người họ lại ở tận tỉnh khác, cho dù có lo lắng đến đâu thì cũng có thể làm được gì?
Cô ta đã là một người trưởng thành làm việc được vài năm rồi, không muốn cha mẹ phải lo lắng.
Một ngày trôi qua, Triệu An Kỳ kéo lê cơ thể mệt rã rời về trước cổng tiểu khu, cô ta lớn tiếng gọi vài tiếng ở ven đường: “Meo meo.”
Nhưng con mèo cam xưa nay vừa gọi là trả lời lại không nhảy ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.