[Trinh Thám] Phá Án Cần Nhân Tài Như Cô Vậy
Chương 25: Sau Khi Kết Án, Tôi Sẽ Thông Báo Cho Cô Biết
Vị Tằng Thiết Tưởng
10/03/2024
Lăng Vô Ưu: “Sau khi kết án, tôi sẽ thông báo cho cô biết.”
“Ồ, được rồi.”
Cúp máy xong, Lăng Vô Ưu và Trì Hề Quan trao đổi camera để kiểm tra, tuy rằng trong hình ảnh đều có rất nhiều người nhưng những người đàn ông đứng xung quanh hai nạn nhân rõ ràng không trùng khớp với nhau.
Quan Tử Bình đang tra xem camera ở thang máy trung tâm thương mại nhưng bởi vì là cầu thang tay vịn cho nên hình ảnh có thể nhìn thấy được trong camera vô cùng ít, anh ta ấn đầu Trì Hề Quan tới để đối phương xem giúp mới miễn cưỡng nhận ra được người bị hại là ai.
Trì Hề Quan bảo: “Mắt của tôi cảm thấy mấy người đàn ông này không phải cùng là một người.”
Mấu chốt nhất là chắc chắn không phải Dương Khởi Nghĩa.
Mắt của Lăng Vô Ưu cũng cảm thấy như vậy đấy.
Nói cách khác là trước mắt, bọn họ không có cách nào chứng minh trường hợp bị quấy rối tình dục của bốn người bị hại này không phải trùng hợp.
Lăng Vô Ưu mím môi nhìn máy tính, không biết là đang nghĩ gì.
Trì Hề Quan thấy cô như vậy mới đi tới an ủi: “Không sao đâu Tiểu Lăng, chúng ta đang tiến hành đối chiếu DNA mà gia đình người bị hại lưu giữ với vật chứng thu thập được tại chỗ ở của Dương Khởi Nghĩa rồi, nói không chừng lại khớp đấy?”
Cũng không biết cô có nghe được hay không mà chỉ gật đầu với vẻ mất hồn mất vía.
Thời Viên đang tra xem camera của Kiều Tuyết, cô ta bị quấy rối tình dục khi đang leo núi cùng đoàn công ty, bởi vì hôm đó là chủ nhật cho nên du khách trên núi vô cùng nhiều, cộng thêm còn là địa điểm ngoài trời thoáng đãng cho nên camera có thể trích được không nhiều, góc độ cũng rất có hạn.
Bạn bè của Kiều Tuyết lại không biết nhiều về chuyện này, không có mốc thời gian và địa điểm chuẩn xác mà chỉ nói đại khái là lúc gần lên đến đỉnh núi.
Thời Viên đã tốn đến hai mươi phút mới tìm được Kiều Tuyết, nhưng còn chưa tìm được vài phút đã phải trơ mắt nhìn cô ta tiến vào góc chết của camera sau khi lên đến đỉnh núi, lúc người xuất hiện trở lại đã là một tiếng sau, cô ta xuống núi cùng các đồng nghiệp của mình.
Thông tin đã biết là Kiều Tuyết bị quấy rối tình dục ở trên đỉnh núi.
Còn bây giờ cô ta đã xuống núi rồi.
Cho nên, tổng kết thành quả của video hơn một tiếng đồng hồ này là: Không có tác dụng.
Lúc này, đến cả người kiên nhẫn như Thời Viên cũng không thể cười nổi nữa.
Anh điều chỉnh tốc độ rồi lại nhìn đi nhìn lại mấy lần chỉ để tìm Dương Khởi Nghĩa nhưng nhìn muốn toét cả mắt mà vẫn không tìm được người đâu, anh cũng nghe được cuộc đối thoại của đám người Trì Hề Quan bên cạnh rồi, họ cũng không thu hoạch được gì cả, lẽ nào suy đoán của Lăng Vô Ưu lại sai sao?
Thời Viên cảm thấy không có khả năng cho lắm.
Tuy rằng anh không thừa nhận Lăng Vô Ưu thông minh hơn mình nhưng trực giác của người này còn khủng khiếp và nhạy bén hơn cả thú hoang, đại khái là trước đây đã từng phải chịu thiệt quá nhiều trong tay cô nên Thời Viên luôn giữ sự tin tưởng lạ thường đối với người nào đó.
Ngay lúc anh đang chần chừ thì trong góc trái của hình ảnh camera, cùng với sự di chuyển của đám đông, bóng lưng của một cô gái xuất hiện bên trong hình ảnh, cô ta mặc áo chống nắng, đội mũ, lưng quay lại với camera, đứng trong đám đông liếc mắt nhìn xung quanh, sau đó thuận theo dòng người đi lên đỉnh núi, rất nhanh đã rời khỏi hình ảnh.
Thời Viên nhìn thật kỹ hai lần rồi ấn nút tạm dừng: “Anh Trì, anh qua đây xem thử, xem có phải là Vương Thanh không?”
Câu này vừa thốt ra, ba người đồng loạt quay đầu nhìn về phía anh.
“Ồ, được rồi.”
Cúp máy xong, Lăng Vô Ưu và Trì Hề Quan trao đổi camera để kiểm tra, tuy rằng trong hình ảnh đều có rất nhiều người nhưng những người đàn ông đứng xung quanh hai nạn nhân rõ ràng không trùng khớp với nhau.
Quan Tử Bình đang tra xem camera ở thang máy trung tâm thương mại nhưng bởi vì là cầu thang tay vịn cho nên hình ảnh có thể nhìn thấy được trong camera vô cùng ít, anh ta ấn đầu Trì Hề Quan tới để đối phương xem giúp mới miễn cưỡng nhận ra được người bị hại là ai.
Trì Hề Quan bảo: “Mắt của tôi cảm thấy mấy người đàn ông này không phải cùng là một người.”
Mấu chốt nhất là chắc chắn không phải Dương Khởi Nghĩa.
Mắt của Lăng Vô Ưu cũng cảm thấy như vậy đấy.
Nói cách khác là trước mắt, bọn họ không có cách nào chứng minh trường hợp bị quấy rối tình dục của bốn người bị hại này không phải trùng hợp.
Lăng Vô Ưu mím môi nhìn máy tính, không biết là đang nghĩ gì.
Trì Hề Quan thấy cô như vậy mới đi tới an ủi: “Không sao đâu Tiểu Lăng, chúng ta đang tiến hành đối chiếu DNA mà gia đình người bị hại lưu giữ với vật chứng thu thập được tại chỗ ở của Dương Khởi Nghĩa rồi, nói không chừng lại khớp đấy?”
Cũng không biết cô có nghe được hay không mà chỉ gật đầu với vẻ mất hồn mất vía.
Thời Viên đang tra xem camera của Kiều Tuyết, cô ta bị quấy rối tình dục khi đang leo núi cùng đoàn công ty, bởi vì hôm đó là chủ nhật cho nên du khách trên núi vô cùng nhiều, cộng thêm còn là địa điểm ngoài trời thoáng đãng cho nên camera có thể trích được không nhiều, góc độ cũng rất có hạn.
Bạn bè của Kiều Tuyết lại không biết nhiều về chuyện này, không có mốc thời gian và địa điểm chuẩn xác mà chỉ nói đại khái là lúc gần lên đến đỉnh núi.
Thời Viên đã tốn đến hai mươi phút mới tìm được Kiều Tuyết, nhưng còn chưa tìm được vài phút đã phải trơ mắt nhìn cô ta tiến vào góc chết của camera sau khi lên đến đỉnh núi, lúc người xuất hiện trở lại đã là một tiếng sau, cô ta xuống núi cùng các đồng nghiệp của mình.
Thông tin đã biết là Kiều Tuyết bị quấy rối tình dục ở trên đỉnh núi.
Còn bây giờ cô ta đã xuống núi rồi.
Cho nên, tổng kết thành quả của video hơn một tiếng đồng hồ này là: Không có tác dụng.
Lúc này, đến cả người kiên nhẫn như Thời Viên cũng không thể cười nổi nữa.
Anh điều chỉnh tốc độ rồi lại nhìn đi nhìn lại mấy lần chỉ để tìm Dương Khởi Nghĩa nhưng nhìn muốn toét cả mắt mà vẫn không tìm được người đâu, anh cũng nghe được cuộc đối thoại của đám người Trì Hề Quan bên cạnh rồi, họ cũng không thu hoạch được gì cả, lẽ nào suy đoán của Lăng Vô Ưu lại sai sao?
Thời Viên cảm thấy không có khả năng cho lắm.
Tuy rằng anh không thừa nhận Lăng Vô Ưu thông minh hơn mình nhưng trực giác của người này còn khủng khiếp và nhạy bén hơn cả thú hoang, đại khái là trước đây đã từng phải chịu thiệt quá nhiều trong tay cô nên Thời Viên luôn giữ sự tin tưởng lạ thường đối với người nào đó.
Ngay lúc anh đang chần chừ thì trong góc trái của hình ảnh camera, cùng với sự di chuyển của đám đông, bóng lưng của một cô gái xuất hiện bên trong hình ảnh, cô ta mặc áo chống nắng, đội mũ, lưng quay lại với camera, đứng trong đám đông liếc mắt nhìn xung quanh, sau đó thuận theo dòng người đi lên đỉnh núi, rất nhanh đã rời khỏi hình ảnh.
Thời Viên nhìn thật kỹ hai lần rồi ấn nút tạm dừng: “Anh Trì, anh qua đây xem thử, xem có phải là Vương Thanh không?”
Câu này vừa thốt ra, ba người đồng loạt quay đầu nhìn về phía anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.