[Trinh Thám] Phá Án Cần Nhân Tài Như Cô Vậy
Chương 3: Vụ Án Theo Dõi
Vị Tằng Thiết Tưởng
09/01/2024
Cảnh sát Tiết sửa lại cho đúng: “Không phải là không dẫn dắt cô ấy mà là… phải chia vụ án…”
Về phần chia thế nào thì cũng chỉ có lão Trương biết.
Đến tầm nghỉ trưa, Lăng Vô Ưu vốn định về ký túc xá ngủ, cô đã làm phiên dịch online cả buổi sáng rồi, hai con mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính nên có hơi mỏi, nhưng vừa mới nằm chưa được một lúc thì có người gõ cửa phòng, gọi cô ra ngoài.
Lăng Vô Ưu ngáp một cái, nhìn về phía người kia: “Cảnh sát Trần?”
Cảnh sát Trần bảo: “Vô Ưu này, buổi chiều nếu cô không có việc gì làm, bên chỗ tôi đang có một vụ án muốn tìm cô giúp đỡ đây, cô không cần lo về phía thầy cô đâu, tôi sẽ nói với anh ta.”
Lăng Vô Ưu vốn định buổi chiều sẽ dịch thêm hai bài văn nữa nhưng cô vẫn phải phân biệt rõ ràng giữa việc chính và nghề phụ: “Được, vụ án gì vậy?”
Cảnh sát Trần giới thiệu vắn tắt với cô: “Có một cô gái trạc tầm tuổi cô, tuần trước cô ta báo cảnh sát nói có người bám theo mình, chúng tôi đã đi theo cô ta chai ngày rồi và cũng đã tra cả camera nhưng không tìm được nhân vật khả nghi, bản thân cô gái cũng không lấy ra được bằng chứng gì.”
“Vốn chuyện này sẽ cho qua như vậy nhưng sáng nay cô ta lại gọi điện cho tôi, nói là vẫn cảm thấy có người đang theo dõi mình, tôi muốn cô đi xem giúp tôi, cô cũng là đồng chí nữ, tỉ mỉ hơn, cũng có thể đứng ở góc độ của người báo án để cân nhắc vấn đề.”
Nói như vậy xong, cảnh sát Trần vẫn còn hơi thấp thỏm trong lòng, nụ cười ôn hòa trên gương mặt còn hơi cứng ngắc.
Dù sao thì vụ án cũng chẳng có một manh mối nào hết và rất có khả năng là nữ sinh kia đang nghi thần nghi quỷ. Anh ta không muốn lãng phí cảnh lực, nhưng cũng không thể bỏ qua lời cầu cứu của người báo án, cho nên mới tìm đến Lăng Vô Ưu bị thầy mình “bỏ rơi” và “không có việc gì để làm.”
Lăng Vô Ưu nghe xong tình hình, ngược lại cũng dứt khoát gật đầu: “Được, người ở đâu?”
Cô cũng rất dễ nói chuyện đấy chứ.
Cảnh sát Trần hơi sững sờ, sau đó lấy di động ra: “Người ta vẫn còn đang đi làm, tôi cho cô phương thức liên hệ với cô ta nhé.”
Sau khi Lăng Vô Ưu lấy được phương thức liên lạc đã hẹn Triệu An Kỳ gặp mặt vào giờ tan làm của đối phương.
Công ty của cô ta và đồn cảnh sát cách nhau hơn một tiếng đi đường lận. Hơn năm giờ chiều là Lăng Vô Ưu đã dọn đồ và rời đi, vừa vặn gặp được thầy mình là cảnh sát Trương và Lâm Dĩnh trở về, đại khái là đã xử lý xong vụ án nên trên gương mặt hai người lộ vẻ vui sướng, vừa nói vừa cười.
Cảnh sát Trương và Lăng Vô Ưu chào hỏi nhau một tiếng rồi đi làm việc, Lâm Dĩnh thì ngồi lên ghế thở dài một tiếng: “Ôi trời, ngày nào cũng bận muốn chết, làm cảnh sát đúng là vất vả ghê.”
Lăng Vô Ưu cất máy tính vào trong túi, làm như không nghe thấy.
Lâm Dĩnh dừng khoảng chừng là hai giây rồi không nhịn được mà bảo: “Lăng Vô Ưu, tôi cũng ngưỡng mộ cô lắm đó, ngày nào cũng ngồi trong văn phòng, sướng phải biết.”
Động tác trong tay Lăng Vô Ưu không dừng, cô nhếch miệng cười: “Cô cũng bận thật đó, còn chưa đến một tháng mà tôi thấy cô đen đi hẳn hai tông rồi đấy.”
Lâm Dĩnh: …
Đúng là biết chọc ngoáy.
Cô ta để ý đến dung mạo, cho dù mỗi ngày đều ra khỏi đồn làm việc thì cũng phải dậy sớm trang điểm, vì sợ đen nên mỗi lần trước khi ra ngoài, nếu như kịp thì sẽ bôi kem chống nắng, nhưng hiệu quả cũng không đáng kể, chỉ mới thực tập còn chưa đầy nửa tháng mà đúng là đã đen đi không ít.
Về phần chia thế nào thì cũng chỉ có lão Trương biết.
Đến tầm nghỉ trưa, Lăng Vô Ưu vốn định về ký túc xá ngủ, cô đã làm phiên dịch online cả buổi sáng rồi, hai con mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính nên có hơi mỏi, nhưng vừa mới nằm chưa được một lúc thì có người gõ cửa phòng, gọi cô ra ngoài.
Lăng Vô Ưu ngáp một cái, nhìn về phía người kia: “Cảnh sát Trần?”
Cảnh sát Trần bảo: “Vô Ưu này, buổi chiều nếu cô không có việc gì làm, bên chỗ tôi đang có một vụ án muốn tìm cô giúp đỡ đây, cô không cần lo về phía thầy cô đâu, tôi sẽ nói với anh ta.”
Lăng Vô Ưu vốn định buổi chiều sẽ dịch thêm hai bài văn nữa nhưng cô vẫn phải phân biệt rõ ràng giữa việc chính và nghề phụ: “Được, vụ án gì vậy?”
Cảnh sát Trần giới thiệu vắn tắt với cô: “Có một cô gái trạc tầm tuổi cô, tuần trước cô ta báo cảnh sát nói có người bám theo mình, chúng tôi đã đi theo cô ta chai ngày rồi và cũng đã tra cả camera nhưng không tìm được nhân vật khả nghi, bản thân cô gái cũng không lấy ra được bằng chứng gì.”
“Vốn chuyện này sẽ cho qua như vậy nhưng sáng nay cô ta lại gọi điện cho tôi, nói là vẫn cảm thấy có người đang theo dõi mình, tôi muốn cô đi xem giúp tôi, cô cũng là đồng chí nữ, tỉ mỉ hơn, cũng có thể đứng ở góc độ của người báo án để cân nhắc vấn đề.”
Nói như vậy xong, cảnh sát Trần vẫn còn hơi thấp thỏm trong lòng, nụ cười ôn hòa trên gương mặt còn hơi cứng ngắc.
Dù sao thì vụ án cũng chẳng có một manh mối nào hết và rất có khả năng là nữ sinh kia đang nghi thần nghi quỷ. Anh ta không muốn lãng phí cảnh lực, nhưng cũng không thể bỏ qua lời cầu cứu của người báo án, cho nên mới tìm đến Lăng Vô Ưu bị thầy mình “bỏ rơi” và “không có việc gì để làm.”
Lăng Vô Ưu nghe xong tình hình, ngược lại cũng dứt khoát gật đầu: “Được, người ở đâu?”
Cô cũng rất dễ nói chuyện đấy chứ.
Cảnh sát Trần hơi sững sờ, sau đó lấy di động ra: “Người ta vẫn còn đang đi làm, tôi cho cô phương thức liên hệ với cô ta nhé.”
Sau khi Lăng Vô Ưu lấy được phương thức liên lạc đã hẹn Triệu An Kỳ gặp mặt vào giờ tan làm của đối phương.
Công ty của cô ta và đồn cảnh sát cách nhau hơn một tiếng đi đường lận. Hơn năm giờ chiều là Lăng Vô Ưu đã dọn đồ và rời đi, vừa vặn gặp được thầy mình là cảnh sát Trương và Lâm Dĩnh trở về, đại khái là đã xử lý xong vụ án nên trên gương mặt hai người lộ vẻ vui sướng, vừa nói vừa cười.
Cảnh sát Trương và Lăng Vô Ưu chào hỏi nhau một tiếng rồi đi làm việc, Lâm Dĩnh thì ngồi lên ghế thở dài một tiếng: “Ôi trời, ngày nào cũng bận muốn chết, làm cảnh sát đúng là vất vả ghê.”
Lăng Vô Ưu cất máy tính vào trong túi, làm như không nghe thấy.
Lâm Dĩnh dừng khoảng chừng là hai giây rồi không nhịn được mà bảo: “Lăng Vô Ưu, tôi cũng ngưỡng mộ cô lắm đó, ngày nào cũng ngồi trong văn phòng, sướng phải biết.”
Động tác trong tay Lăng Vô Ưu không dừng, cô nhếch miệng cười: “Cô cũng bận thật đó, còn chưa đến một tháng mà tôi thấy cô đen đi hẳn hai tông rồi đấy.”
Lâm Dĩnh: …
Đúng là biết chọc ngoáy.
Cô ta để ý đến dung mạo, cho dù mỗi ngày đều ra khỏi đồn làm việc thì cũng phải dậy sớm trang điểm, vì sợ đen nên mỗi lần trước khi ra ngoài, nếu như kịp thì sẽ bôi kem chống nắng, nhưng hiệu quả cũng không đáng kể, chỉ mới thực tập còn chưa đầy nửa tháng mà đúng là đã đen đi không ít.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.