Trịnh Tổng, Chồng Cô Muốn Trèo Tường
Chương 81: Để em làm nốt cho
Công chúa của những giấc mơ
07/05/2023
“Haizzzz.” Suốt ngày thứ hai, hắn toàn thở dài. Trở về Phùng gia chẳng
thoải mái gì, căn nhà đó toàn gợi lại những kí ức chán ghét, nhìn thấy
bản mặt họ Phùng đã buồn nôn rồi. Nếu không phải vì vợ hắn, Phùng Doãn
Kha có đánh chết cũng không thèm quay về cái nơi chết tiệt này!
“Xong rồi mà, chán cái gì?” Cô chống tay nhìn hắn thở ngắn thở dài dựa vào kính xe. Hừm, càng ngày cô nhìn hắn càng thấy thuận mắt, tên này chỉ thở thôi cô cũng thấy muốn chạm vào hắn rồi.
Họ chỉ ở lại Phùng gia nửa ngày.
Hắn lơ đãng nhìn ra bên ngoài, thở dài thườn thượt “Nhìn thấy Phùng gia là muốn nôn rồi.”
“Doãn Kha, tối nay em có việc nên không về nhà.” Cô chậm rãi nói “Sáng mai em về sớm đưa anh đi.”
“Ừm.” Hắn xị mặt. Tâm trạng đang không tốt mà vợ lại bỏ mình đi. Cô vuốt mũi hắn, cười nhẹ “Đền bù cho anh sau.”
[…]
“Albus, sao rồi?” Trái với vẻ bình thản khi ở cạnh hắn, vừa đến công ty, sát khí quanh người cô toả ra nồng đậm, đôi mắt ánh lên tia sắc lạnh. Albus ngồi trong phòng máy chủ, ra chiều đăm chiêu “Cứ bình tĩnh. Sắp xong rồi.”
“Trịnh tổng.” Cánh cửa bật mở, Nhan Lịch tức tốc chạy vào, thay vì xuất hiện với vẻ ngoài thanh lịch, nghiêm trang thường ngày, nay cô xuất hiện với quần áo xộc xệch, nhăn nheo, mái tóc rối bù cùng quầng thâm trên mắt “Đối phương đã cắn lưỡi tự sát. Nhưng có một người khác chịu cung cấp thông tin cho chúng ta.”
Cùng lúc đó, Hoắc Thương liền đi vào “Phó tư lệnh, tôi cầm báo cáo gấp.”
Nhan Lịch tránh sang một bên nhường đường, Hoắc Thương đặt một chiếc máy tính bảng và một đống tấm ảnh xuống “Suy đoán của tiểu thư là thật, phía bên Tổng tư lệnh đã xác nhận.”
“Trịnh tổng! Không hay rồi!” Một người khác lại chạy vào “Bên phía Alex bị tấn công, cậu ta bị bắt mất rồi, sống chết chưa rõ.”
Điện thoại cô đổ chuông, nhìn tên người gọi, cô cắn môi dưới, nhấc máy
"Trịnh Hy, con cáo già Amir đã lôi được bằng chứng tố cáo chúng ta tội phản!!!’
“Trốn nhanh lên!!! Tôi đang bị chúng đuổi theo… C - tútttttt…”
Màn hình đen sì.
Cô để điện thoại xuống, đi ra phía cửa sổ, vén rèm lên, bầu trời mây đen kéo đến mù mịt. Cô nhìn xuống dưới, đã có mấy chiếu xe đậu ở đó.
“Trịnh Hy.” Giọng Albus khẽ vang lên. Cô quay lại nhìn cậu ta, đôi mắt vụt qua tia sáng. Albus nhìn cô đầy thương cảm “Rất tiếc phải nói với cô là chúng biến mất rồi.”
Cô nhìn màn hình máy tính trước mặt Albus là một màu đỏ rực, sắc đỏ hắt lên khuôn mặt ảm đạm của cậu “Bà ổn không?”
“Chẳng phải chúng ta đã tính trước rồi sao?” Trịnh Hy cười khẩy, phẩy tay “Albus, Nhan Lịch, Hoắc Thương, xe bố mẹ tôi cho người đến đón, hai người trốn dưới trướng bố mẹ tôi một thời gian. Đừng để lộ mặt.”
“Không thể được!” Nhan Lịch lo lắng nói “Trịnh tổng, chúng tôi phải đặt an nguy của người lên hàng đầu!”
Hoắc Thương đồng tình, đứng trước mặt cô “Xin lỗi phó tư lệnh, cho dù chúng tôi phải chết dưới tay chúng thì người phải sống.”
“Nghe lời ta đi, ta không chết dễ như thế đâu.” Cô mỉm cười “Còn hơn cả một lũ chết ở đây, về với bố mẹ ta, họ sẽ có cách che giấu các người…”
“Còn về phần ta, ta tự biết lo liệu…”
Cô khoác áo khoác lên, sải bước đi ra khỏi phòng “Đây là mệnh lệnh, đừng để tôi phải nói nhiều nghe không?”
“…”
[…]
“Phùng Doãn Kha!!! Em đang làm cái gì vậy hả???” Tư Dật gào lên với hắn qua điện thoại. Phùng Doãn Kha đưa điện thoại ra xa, xoa lỗ tai “Khiếp! Thủng tai em rồi!”
“Chú biết chú đang làm cái gì không?”
“Em biết.” Hắn ậm ừ, chăm chú nhìn vào màn hình máy tính trước mặt, những dòng số con chữ thi nhau nhảy nhót trên màn hình.
“Giờ vợ chú đang ở đâu?” Tư Dật thở dài, giọng nói gấp gáp “Chú có lo cho vợ mình không thế!!!”
“Chết tiệt! Không thành công rồi!” Hắn văng câu chửi thề, màn hình máy tính tắt phụt, hắn lẩm bẩm “Lại phải làm lại rồi.”
“Đ** Phùng Doãn Kha!!! Chú có nghe anh nói gì không!!???”
“Có có, em vẫn nghe.” Hắn chán nản bật lại máy tính, ngón tay lướt trên bàn phím. Hắn cảm nhận được sự giận dữ qua hơi thở của Tư Dật, hạ giọng “Cô ấy không sao đâu, em tin tưởng vợ em mà.”
“RÕ RÀNG LÀ CHÚ ĐANG MẶC KỆ SỐNG CHẾT CỦA TRỊNH HY THÌ CÓ!!!”
“…”
“EM CÒN KHÔNG ĐỀ PHÒNG TRƯỜNG HỢP ĐỐI PHƯƠNG THẤT HỨA CƠ MÀ!!! TRỊNH HY ĐANG Ở ĐÂU???”
Hắn nhìn sang màn hình máy tính bên cạnh, thờ ơ đáp “Em không biết. Anh đừng có hét nữa, cũng không giải quyết được gì đâu.”
“Vợ em hay vợ anh mà anh còn lo cho cô ấy hơn cả em vậy?”
“Cô ấy không sao đâu.”
“…” Tư Dật bên kia chỉ muốn đập nát điện thoại, sao lại trở thành như thế này???
“Anh đang lo sợ điều gì à?” Thanh La Kiều ngồi trong phòng nhẹ nhàng nâng tách cà phê lên uống, nói vọng vào. Tư Dật đứng bật dậy, thấp thỏm “Liên lụy tới cả chúng ta đấy!”
“Vì giúp sức cho Phùng Doãn Kha à?”
“Còn sao nữa!”
“Chẳng phải mọi thứ vẫn diễn ra rất êm đẹp sao?”
“Nhưng anh thấy lo lắm.” Tư Dật siết chặt tay lại, linh cảm của anh ta là một dự cảm rất xấu.
“Lo gì chứ?” Hắn cười “Đây là do anh tình nguyện giúp em mà.”
“Thằng ranh này!” Tư Dật thở nặng nề, mồ hôi không biết từ khi nào ướt đẫm lưng anh “Tìm tung tích của Trịnh Hy đi! Trịnh Hy!”
“Em không biết, cô ấy không sao đâu.”
“Em đang muốn chõ vào tổ kiến lửa hả?”
“Anh, em không có đường lui.” Hắn mím môi, trên mặt xuất hiện lớp mồ hôi mỏng “Em biết cô ấy sẽ tức giận, nhưng em không thể dừng lại được.”
Hắn nhìn màn hình nhảy múa trước mặt, nỗi bất an lo lắng dâng lên. Hắn biết, Trịnh Hy tuyệt đối không chấp nhận chuyện này, nhưng hắn không còn cách nào cả. Hắn phải trả thù!
Quá khứ nó đã đeo bám hắn dai dẳng, trở thành nỗi ám ảnh của hắn, nếu không dập tắt chúng, hắn không thể sống một cuộc đời hạnh phúc được! Với hắn, cô là hiện tại, cũng là tương lai, tương lai thì có thể thay đổi, còn quá khứ thì không. Nếu cần thiết, hắn sẽ tìm cách nhốt cô lại! Giữ cô ở bên cạnh mình! Chỉ cần cô xuất hiện trước mặt hắn, như vậy là đủ rồi…
“Chuyện gì cũng có thể xảy ra, lỡ cố ấy có mệnh hệ gì…”
Pặc.
“A tiếc quá, tôi vẫn sống, cảm ơn Đại thiếu gia đã quan tâm.”
“Chỗ này sai rồi, tránh ra em làm nốt cho.”
Tư Dật đánh rơi điện thoại, vẻ kinh hoàng hiện lên gương mặt anh ta…
Tútttttt.
Cuộc gọi kết thúc.
Hắn giật mình quay ngoắt người lại, tim như ngừng đập, trong đầu hắn nổ ầm một tiếng.
Là… Trịnh Hy!
Từ lúc nào mà…
Cô cầm điện thoại của hắn trên tay, Trịnh Hy nở nụ cười đầy ngọt ngào “Để em làm nốt cho, chồng yêu à`”
“Xong rồi mà, chán cái gì?” Cô chống tay nhìn hắn thở ngắn thở dài dựa vào kính xe. Hừm, càng ngày cô nhìn hắn càng thấy thuận mắt, tên này chỉ thở thôi cô cũng thấy muốn chạm vào hắn rồi.
Họ chỉ ở lại Phùng gia nửa ngày.
Hắn lơ đãng nhìn ra bên ngoài, thở dài thườn thượt “Nhìn thấy Phùng gia là muốn nôn rồi.”
“Doãn Kha, tối nay em có việc nên không về nhà.” Cô chậm rãi nói “Sáng mai em về sớm đưa anh đi.”
“Ừm.” Hắn xị mặt. Tâm trạng đang không tốt mà vợ lại bỏ mình đi. Cô vuốt mũi hắn, cười nhẹ “Đền bù cho anh sau.”
[…]
“Albus, sao rồi?” Trái với vẻ bình thản khi ở cạnh hắn, vừa đến công ty, sát khí quanh người cô toả ra nồng đậm, đôi mắt ánh lên tia sắc lạnh. Albus ngồi trong phòng máy chủ, ra chiều đăm chiêu “Cứ bình tĩnh. Sắp xong rồi.”
“Trịnh tổng.” Cánh cửa bật mở, Nhan Lịch tức tốc chạy vào, thay vì xuất hiện với vẻ ngoài thanh lịch, nghiêm trang thường ngày, nay cô xuất hiện với quần áo xộc xệch, nhăn nheo, mái tóc rối bù cùng quầng thâm trên mắt “Đối phương đã cắn lưỡi tự sát. Nhưng có một người khác chịu cung cấp thông tin cho chúng ta.”
Cùng lúc đó, Hoắc Thương liền đi vào “Phó tư lệnh, tôi cầm báo cáo gấp.”
Nhan Lịch tránh sang một bên nhường đường, Hoắc Thương đặt một chiếc máy tính bảng và một đống tấm ảnh xuống “Suy đoán của tiểu thư là thật, phía bên Tổng tư lệnh đã xác nhận.”
“Trịnh tổng! Không hay rồi!” Một người khác lại chạy vào “Bên phía Alex bị tấn công, cậu ta bị bắt mất rồi, sống chết chưa rõ.”
Điện thoại cô đổ chuông, nhìn tên người gọi, cô cắn môi dưới, nhấc máy
"Trịnh Hy, con cáo già Amir đã lôi được bằng chứng tố cáo chúng ta tội phản!!!’
“Trốn nhanh lên!!! Tôi đang bị chúng đuổi theo… C - tútttttt…”
Màn hình đen sì.
Cô để điện thoại xuống, đi ra phía cửa sổ, vén rèm lên, bầu trời mây đen kéo đến mù mịt. Cô nhìn xuống dưới, đã có mấy chiếu xe đậu ở đó.
“Trịnh Hy.” Giọng Albus khẽ vang lên. Cô quay lại nhìn cậu ta, đôi mắt vụt qua tia sáng. Albus nhìn cô đầy thương cảm “Rất tiếc phải nói với cô là chúng biến mất rồi.”
Cô nhìn màn hình máy tính trước mặt Albus là một màu đỏ rực, sắc đỏ hắt lên khuôn mặt ảm đạm của cậu “Bà ổn không?”
“Chẳng phải chúng ta đã tính trước rồi sao?” Trịnh Hy cười khẩy, phẩy tay “Albus, Nhan Lịch, Hoắc Thương, xe bố mẹ tôi cho người đến đón, hai người trốn dưới trướng bố mẹ tôi một thời gian. Đừng để lộ mặt.”
“Không thể được!” Nhan Lịch lo lắng nói “Trịnh tổng, chúng tôi phải đặt an nguy của người lên hàng đầu!”
Hoắc Thương đồng tình, đứng trước mặt cô “Xin lỗi phó tư lệnh, cho dù chúng tôi phải chết dưới tay chúng thì người phải sống.”
“Nghe lời ta đi, ta không chết dễ như thế đâu.” Cô mỉm cười “Còn hơn cả một lũ chết ở đây, về với bố mẹ ta, họ sẽ có cách che giấu các người…”
“Còn về phần ta, ta tự biết lo liệu…”
Cô khoác áo khoác lên, sải bước đi ra khỏi phòng “Đây là mệnh lệnh, đừng để tôi phải nói nhiều nghe không?”
“…”
[…]
“Phùng Doãn Kha!!! Em đang làm cái gì vậy hả???” Tư Dật gào lên với hắn qua điện thoại. Phùng Doãn Kha đưa điện thoại ra xa, xoa lỗ tai “Khiếp! Thủng tai em rồi!”
“Chú biết chú đang làm cái gì không?”
“Em biết.” Hắn ậm ừ, chăm chú nhìn vào màn hình máy tính trước mặt, những dòng số con chữ thi nhau nhảy nhót trên màn hình.
“Giờ vợ chú đang ở đâu?” Tư Dật thở dài, giọng nói gấp gáp “Chú có lo cho vợ mình không thế!!!”
“Chết tiệt! Không thành công rồi!” Hắn văng câu chửi thề, màn hình máy tính tắt phụt, hắn lẩm bẩm “Lại phải làm lại rồi.”
“Đ** Phùng Doãn Kha!!! Chú có nghe anh nói gì không!!???”
“Có có, em vẫn nghe.” Hắn chán nản bật lại máy tính, ngón tay lướt trên bàn phím. Hắn cảm nhận được sự giận dữ qua hơi thở của Tư Dật, hạ giọng “Cô ấy không sao đâu, em tin tưởng vợ em mà.”
“RÕ RÀNG LÀ CHÚ ĐANG MẶC KỆ SỐNG CHẾT CỦA TRỊNH HY THÌ CÓ!!!”
“…”
“EM CÒN KHÔNG ĐỀ PHÒNG TRƯỜNG HỢP ĐỐI PHƯƠNG THẤT HỨA CƠ MÀ!!! TRỊNH HY ĐANG Ở ĐÂU???”
Hắn nhìn sang màn hình máy tính bên cạnh, thờ ơ đáp “Em không biết. Anh đừng có hét nữa, cũng không giải quyết được gì đâu.”
“Vợ em hay vợ anh mà anh còn lo cho cô ấy hơn cả em vậy?”
“Cô ấy không sao đâu.”
“…” Tư Dật bên kia chỉ muốn đập nát điện thoại, sao lại trở thành như thế này???
“Anh đang lo sợ điều gì à?” Thanh La Kiều ngồi trong phòng nhẹ nhàng nâng tách cà phê lên uống, nói vọng vào. Tư Dật đứng bật dậy, thấp thỏm “Liên lụy tới cả chúng ta đấy!”
“Vì giúp sức cho Phùng Doãn Kha à?”
“Còn sao nữa!”
“Chẳng phải mọi thứ vẫn diễn ra rất êm đẹp sao?”
“Nhưng anh thấy lo lắm.” Tư Dật siết chặt tay lại, linh cảm của anh ta là một dự cảm rất xấu.
“Lo gì chứ?” Hắn cười “Đây là do anh tình nguyện giúp em mà.”
“Thằng ranh này!” Tư Dật thở nặng nề, mồ hôi không biết từ khi nào ướt đẫm lưng anh “Tìm tung tích của Trịnh Hy đi! Trịnh Hy!”
“Em không biết, cô ấy không sao đâu.”
“Em đang muốn chõ vào tổ kiến lửa hả?”
“Anh, em không có đường lui.” Hắn mím môi, trên mặt xuất hiện lớp mồ hôi mỏng “Em biết cô ấy sẽ tức giận, nhưng em không thể dừng lại được.”
Hắn nhìn màn hình nhảy múa trước mặt, nỗi bất an lo lắng dâng lên. Hắn biết, Trịnh Hy tuyệt đối không chấp nhận chuyện này, nhưng hắn không còn cách nào cả. Hắn phải trả thù!
Quá khứ nó đã đeo bám hắn dai dẳng, trở thành nỗi ám ảnh của hắn, nếu không dập tắt chúng, hắn không thể sống một cuộc đời hạnh phúc được! Với hắn, cô là hiện tại, cũng là tương lai, tương lai thì có thể thay đổi, còn quá khứ thì không. Nếu cần thiết, hắn sẽ tìm cách nhốt cô lại! Giữ cô ở bên cạnh mình! Chỉ cần cô xuất hiện trước mặt hắn, như vậy là đủ rồi…
“Chuyện gì cũng có thể xảy ra, lỡ cố ấy có mệnh hệ gì…”
Pặc.
“A tiếc quá, tôi vẫn sống, cảm ơn Đại thiếu gia đã quan tâm.”
“Chỗ này sai rồi, tránh ra em làm nốt cho.”
Tư Dật đánh rơi điện thoại, vẻ kinh hoàng hiện lên gương mặt anh ta…
Tútttttt.
Cuộc gọi kết thúc.
Hắn giật mình quay ngoắt người lại, tim như ngừng đập, trong đầu hắn nổ ầm một tiếng.
Là… Trịnh Hy!
Từ lúc nào mà…
Cô cầm điện thoại của hắn trên tay, Trịnh Hy nở nụ cười đầy ngọt ngào “Để em làm nốt cho, chồng yêu à`”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.