Trịnh Tổng, Chồng Cô Muốn Trèo Tường
Chương 89: Không Nên Tồn Tại
Công chúa của những giấc mơ
21/05/2023
Trịnh Hy vừa tỉnh lại thì lại khóc đến mức thiếp đi. Hắn chỉnh lại tư
thế của cô, nằm xuống bên cạnh. Khoé mắt hắn đỏ hoe, khẽ vuốt lên đôi
mắt sưng lên của cô, không thể nói gì…
“Chỉ… một thời gian nữa thôi… anh sẽ biến mất khỏi mắt em…”
Nếu đó là những gì cô muốn…
Hắn đặt tay lên bụng cô, lòng quặn thắt… Đứa bé này… có lẽ không nên tồn tại…
Hắn cố nén nỗi xúc động vào lòng, ôm lấy cô. Chỉ cần một thời gian nữa thôi, Phùng Doãn Kiệt bị xử tử, Phùng gia sụp đổ, hắn sẽ trả tự do cho cô.
James và Amir ngay từ đầu đã thấy gai mắt với Phùng Doãn Kiệt, kê thù của kè thù là bạn, hắn đã sớm bắt tay với bọn họ lên kế hoạch trừ khử Phùng Doãn Kiệt, lật đổ Phùng gia. Nỗi hận của hắn đối với Phùng gia chưa bao giờ nguôi xuống mà ngày càng mãnh liệt. Hắn hận cái nhà đó, hận con người đã dồn mẹ hắn vào bước đường cùng khiến bà phải tự sát… khiến hắn trở thành một đứa trẻ mồ côi mẹ, còn người cha thì có cũng như không! Tuổi thơ đẹp đẽ, tương lai tươi sáng hắn từng mong chờ đều tan biến dưới tay Phùng Doãn Lâm. Hắn hận những người đó, hắn đã hứa với linh hồn của mẹ, phải trả thù, giết sạch bọn chúng!
Hắn hận bọn họ là thật, yêu cô cũng là thật. Hắn lỡ yêu cô ngay khi còn nhỏ…
Cô tiểu thư bé nhỏ kiêu ngạo ấy, đã đi tới trước mặt hắn, đưa cho hắn sợi dây chuyền hắn làm rơi…
Phùng Doãn Kha biết cô liên quan trực tiếp đến Phùng Doãn Kiệt, hắn đã cố đè chặt tình cảm của mình xuống, hắn muốn trả thù, không thể để chuyện tình cảm của mình làm lung lay được! Đó cũng là lí do tại sao hắn lại qua lại với Thanh La Kiều, hắn từng hy vọng sự nỗ lực, cố gắng của Thanh La Kiều sẽ khiến hắn rung động với cô ấy. Nhưng không thể. Khoảnh khắc nghe tin mình sẽ phải thế chỗ Phùng Doãn Kiệt kết hôn với tiểu thư Trịnh gia, hắn đã không kiềm chế được mà gật đầu đồng ý, chia tay với Thanh La Kiều. Hắm yêu cô nhiều hơn hắn nghĩ. Tình cảm hắn ngỡ mình đã vùi dập nó, chôn vùi nó vào lãng quên, không, nó vẫn còn tồn tại, sức sống mãnh liệt không thể dập tắt. Hắn chọn ở lại bên cạnh cô, con tim hắn không nghe lời chủ, nó đã bay mất rồi, dính chặt vào Trịnh Hy… Việc báo thù trở nên rất khó khăn, hắn không muốn làm tổn thương cô, nhưng lại phải báo thù Phùng gia, hắn bất đắc dĩ tấn công thuộc hạ của cô. Hợp đồng giữa hắn và James phải thay đổi. Điều kiện thêm hắn đưa ra là không được đụng đến cô, mất một sợi tóc cũng không được, thay vào đó, hắn phải chịu đưa ra một phần quyền lực cho James và Amir. Hắn không do dự đồng ý, chỉ cần cô an toàn, trả được thù, hắn giao toàn bộ tài sản cũng được!
Hắn rất day dứt khi âm thầm giấu cô làm chuyện này, nhiều lúc hắn muốn thú nhận với cô, nhưng lại sợ cô rời bỏ mình, lại ngậm chặt miệng nép dưới chân cô.
Hắn từng nghĩ đến việc mình bị vạch trần, hắn dặn lòng lúc đó sẽ có lí do chính đáng để ép mình ngừng yêu cô, rời xa cô, tiếp tục trả thù. Nhưng khi xảy ra rồi, hắn lại chẳng thể bỏ cô được, bất chấp tổn thương gây ra cho cô, hắn chọn cách giam giữ cô ngay bên mình, cho đến khi cuộc trả thù này kết thúc.
“Tiểu Hy… Anh xin lỗi…” Đôi mắt hắn sáng lên, ngập nước… hàng nước mắt mặn chát chảy xuống thấm ướt gối, hắn cắn môi, nhìn cô không rời mắt…
Hắn biết cô ấy hận mình, càng biết cô không bao giờ quay lại nhìn hắn một lần nào nữa, hai người không thể quay về như trước kia… quay lại quãng thời gian vui vẻ ấy…
Hắn hồi tưởng lại khoảng thời gian qua, nhớ lại từng nụ cười dịu dàng của cô, từng ánh nhìn, cử chỉ ngọt ngào dành cho hắn, hai người vừa mới bước vào lễ đường tháng trước, cô mặc chiếc váy cưới lộng lẫy, đẹp tựa thiên thần… Bọn họ đã có quãng thời gian vui vẻ tuần trăng mật… Cả thái độ mềm mại của cô khi hắn xuất viện nữa… Hắn… chưa cảm nhận thỏa mãn tình cảm của cô mà…
Cảm giác được cô cưng chiều, yêu thương ấy… Có lẽ hắn chẳng còn cơ hội được cảm nhận một lần nào nữa…
Phùng Doãn Kha vẫn nhớ rõ cảm giác vui sướng, lo lắng, hồi hộp đan xen khi nghe tin cô có thai. Hắn sắp được làm bố! Một đứa trẻ là kết tinh tình yêu của hắn sẽ ra đời, đứa trẻ gọi hắn là bố, gọi cô là mẹ, ôi thật thích thú! Hắn sẽ có một gia đình trọn vẹn, như cô từng hứa với hắn…
Trái tim hắn trùng xuống, hắn vẫn nhớ, cô hứa với hắn, chỉ cần hắn một lòng một dạ trung thành với cô, cô sẽ cho hắn một gia đình, sẽ cho hắn một đứa con… Hắn… trái tim hắn luôn hướng về cô, nhưng hành động lại là phản bội… Là hắn đã phá vỡ lời hứa… Trịnh Hy cũng sẽ chẳng giữ lời…
Hắn sợ… sợ cô nghe tin mình mang trong mình đứa con của hắn, cô sẽ phát điên phá bỏ cái thai này… Hắn không muốn mất đứa con, không muốn chính tay cô sát hại đứa con của mình… Nhưng nếu đứa trẻ được sinh ra… Nó hẳn sẽ bất hạnh vô cùng…
Mẹ nó không yêu thương gì nó, ghét bỏ nó, hắn có thể một mình nuôi con, đem đứa bé không bao giờ xuất hiện trước mặt cô, nhưng đứa bé sẽ lớn lên với sự thiếu thốn tình yêu của mẹ, mẹ hận bố đến tận xương tủy… Hắn không muốn con mình sẽ đi theo vết xe đổ của mình… Hắn từng chỉ sống với mẹ, rất yêu mẹ, nhưng không tránh được cảm giác tủi thân khi không có bố… Thiếu bố hay thiếu mẹ, được một người chở che, cũng không đủ… Trẻ con cần được yêu thương, lớn lên từ vòng tay của cả bố và mẹ…
Hắn lau giọt nước mắt trên mặt, cảm giác hối hận bao quanh hắn… Đáng lẽ ra ngay từ đầu, hắn không nên cố chấp ở cạnh cô… Giờ thì hối hận cũng đã muộn rồi.
“Chỉ… một thời gian nữa thôi… anh sẽ biến mất khỏi mắt em…”
Nếu đó là những gì cô muốn…
Hắn đặt tay lên bụng cô, lòng quặn thắt… Đứa bé này… có lẽ không nên tồn tại…
Hắn cố nén nỗi xúc động vào lòng, ôm lấy cô. Chỉ cần một thời gian nữa thôi, Phùng Doãn Kiệt bị xử tử, Phùng gia sụp đổ, hắn sẽ trả tự do cho cô.
James và Amir ngay từ đầu đã thấy gai mắt với Phùng Doãn Kiệt, kê thù của kè thù là bạn, hắn đã sớm bắt tay với bọn họ lên kế hoạch trừ khử Phùng Doãn Kiệt, lật đổ Phùng gia. Nỗi hận của hắn đối với Phùng gia chưa bao giờ nguôi xuống mà ngày càng mãnh liệt. Hắn hận cái nhà đó, hận con người đã dồn mẹ hắn vào bước đường cùng khiến bà phải tự sát… khiến hắn trở thành một đứa trẻ mồ côi mẹ, còn người cha thì có cũng như không! Tuổi thơ đẹp đẽ, tương lai tươi sáng hắn từng mong chờ đều tan biến dưới tay Phùng Doãn Lâm. Hắn hận những người đó, hắn đã hứa với linh hồn của mẹ, phải trả thù, giết sạch bọn chúng!
Hắn hận bọn họ là thật, yêu cô cũng là thật. Hắn lỡ yêu cô ngay khi còn nhỏ…
Cô tiểu thư bé nhỏ kiêu ngạo ấy, đã đi tới trước mặt hắn, đưa cho hắn sợi dây chuyền hắn làm rơi…
Phùng Doãn Kha biết cô liên quan trực tiếp đến Phùng Doãn Kiệt, hắn đã cố đè chặt tình cảm của mình xuống, hắn muốn trả thù, không thể để chuyện tình cảm của mình làm lung lay được! Đó cũng là lí do tại sao hắn lại qua lại với Thanh La Kiều, hắn từng hy vọng sự nỗ lực, cố gắng của Thanh La Kiều sẽ khiến hắn rung động với cô ấy. Nhưng không thể. Khoảnh khắc nghe tin mình sẽ phải thế chỗ Phùng Doãn Kiệt kết hôn với tiểu thư Trịnh gia, hắn đã không kiềm chế được mà gật đầu đồng ý, chia tay với Thanh La Kiều. Hắm yêu cô nhiều hơn hắn nghĩ. Tình cảm hắn ngỡ mình đã vùi dập nó, chôn vùi nó vào lãng quên, không, nó vẫn còn tồn tại, sức sống mãnh liệt không thể dập tắt. Hắn chọn ở lại bên cạnh cô, con tim hắn không nghe lời chủ, nó đã bay mất rồi, dính chặt vào Trịnh Hy… Việc báo thù trở nên rất khó khăn, hắn không muốn làm tổn thương cô, nhưng lại phải báo thù Phùng gia, hắn bất đắc dĩ tấn công thuộc hạ của cô. Hợp đồng giữa hắn và James phải thay đổi. Điều kiện thêm hắn đưa ra là không được đụng đến cô, mất một sợi tóc cũng không được, thay vào đó, hắn phải chịu đưa ra một phần quyền lực cho James và Amir. Hắn không do dự đồng ý, chỉ cần cô an toàn, trả được thù, hắn giao toàn bộ tài sản cũng được!
Hắn rất day dứt khi âm thầm giấu cô làm chuyện này, nhiều lúc hắn muốn thú nhận với cô, nhưng lại sợ cô rời bỏ mình, lại ngậm chặt miệng nép dưới chân cô.
Hắn từng nghĩ đến việc mình bị vạch trần, hắn dặn lòng lúc đó sẽ có lí do chính đáng để ép mình ngừng yêu cô, rời xa cô, tiếp tục trả thù. Nhưng khi xảy ra rồi, hắn lại chẳng thể bỏ cô được, bất chấp tổn thương gây ra cho cô, hắn chọn cách giam giữ cô ngay bên mình, cho đến khi cuộc trả thù này kết thúc.
“Tiểu Hy… Anh xin lỗi…” Đôi mắt hắn sáng lên, ngập nước… hàng nước mắt mặn chát chảy xuống thấm ướt gối, hắn cắn môi, nhìn cô không rời mắt…
Hắn biết cô ấy hận mình, càng biết cô không bao giờ quay lại nhìn hắn một lần nào nữa, hai người không thể quay về như trước kia… quay lại quãng thời gian vui vẻ ấy…
Hắn hồi tưởng lại khoảng thời gian qua, nhớ lại từng nụ cười dịu dàng của cô, từng ánh nhìn, cử chỉ ngọt ngào dành cho hắn, hai người vừa mới bước vào lễ đường tháng trước, cô mặc chiếc váy cưới lộng lẫy, đẹp tựa thiên thần… Bọn họ đã có quãng thời gian vui vẻ tuần trăng mật… Cả thái độ mềm mại của cô khi hắn xuất viện nữa… Hắn… chưa cảm nhận thỏa mãn tình cảm của cô mà…
Cảm giác được cô cưng chiều, yêu thương ấy… Có lẽ hắn chẳng còn cơ hội được cảm nhận một lần nào nữa…
Phùng Doãn Kha vẫn nhớ rõ cảm giác vui sướng, lo lắng, hồi hộp đan xen khi nghe tin cô có thai. Hắn sắp được làm bố! Một đứa trẻ là kết tinh tình yêu của hắn sẽ ra đời, đứa trẻ gọi hắn là bố, gọi cô là mẹ, ôi thật thích thú! Hắn sẽ có một gia đình trọn vẹn, như cô từng hứa với hắn…
Trái tim hắn trùng xuống, hắn vẫn nhớ, cô hứa với hắn, chỉ cần hắn một lòng một dạ trung thành với cô, cô sẽ cho hắn một gia đình, sẽ cho hắn một đứa con… Hắn… trái tim hắn luôn hướng về cô, nhưng hành động lại là phản bội… Là hắn đã phá vỡ lời hứa… Trịnh Hy cũng sẽ chẳng giữ lời…
Hắn sợ… sợ cô nghe tin mình mang trong mình đứa con của hắn, cô sẽ phát điên phá bỏ cái thai này… Hắn không muốn mất đứa con, không muốn chính tay cô sát hại đứa con của mình… Nhưng nếu đứa trẻ được sinh ra… Nó hẳn sẽ bất hạnh vô cùng…
Mẹ nó không yêu thương gì nó, ghét bỏ nó, hắn có thể một mình nuôi con, đem đứa bé không bao giờ xuất hiện trước mặt cô, nhưng đứa bé sẽ lớn lên với sự thiếu thốn tình yêu của mẹ, mẹ hận bố đến tận xương tủy… Hắn không muốn con mình sẽ đi theo vết xe đổ của mình… Hắn từng chỉ sống với mẹ, rất yêu mẹ, nhưng không tránh được cảm giác tủi thân khi không có bố… Thiếu bố hay thiếu mẹ, được một người chở che, cũng không đủ… Trẻ con cần được yêu thương, lớn lên từ vòng tay của cả bố và mẹ…
Hắn lau giọt nước mắt trên mặt, cảm giác hối hận bao quanh hắn… Đáng lẽ ra ngay từ đầu, hắn không nên cố chấp ở cạnh cô… Giờ thì hối hận cũng đã muộn rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.