Trịnh Tổng, Chồng Cô Muốn Trèo Tường
Chương 95: Sau đêm nay
Công chúa của những giấc mơ
29/05/2023
"Em...ư ưm!!!" Cô nhét miếng bông ướt vào miệng hắn, lẩm bẩm "Ngoan một chút."
Hai chân cô kẹp chặt lấy hông hắn khiến hắn không thể cử động nổi. Không biết từ lúc nào cô đã luồn được sợi xích thắt chặt lấy tay hắn, siết chặt lấy eo, cô trói chặt hắn lại như cái bánh tét, mặc cho hắn trừng mắt nhìn cô giãy giụa kịch liệt, cô cuộn hắn vào một cái chăn, để thò mỗi cái đầu ra.
"Ay, đang dở mà dừng lại..." Cô thở dài "Kể cũng thấy tiếc thật, nhưng mà để sau cũng được..."
Cô mặc lại áo, chỉnh đốn lại trang phục. Trịnh Hy rót cốc nước, hắn nhìn thấy rõ cô bỏ vào đó mấy viên thuốc lận, hòa tan chúng. Cô nâng người hắn lên dựa vào người mình, lôi tấm bông ra, ngay lập tức bóp chặt lấy cằm hắn đổ hết số nước vào. Phùng Doãn Kha sặc nước, hơn phân nửa số nước ấy trôi thẳng xuống dạ dày, hắn trợn mắt nhìn cô
"Em định làm... ư!!!" Cô lấy một tấm vải trắng quấn quanh miệng hắn, nói "Nhét giẻ vô mồm anh thì anh sẽ mỏi hàm lắm đấy!'
Hắn giãy giụa nhưng không tài nào thoát ra được. Dây thần kinh hắn căng cứng lại, cô ấy định làm gì? Đang toan tính điều gì???
Chết tiệt! Tại sao hắn lại mắc bẫy của cô chứ??? Dám dùng chiêu đó...
"Đừng nhìn em thế, chồng à ~!" Ngón tay cô lướt trên sống mũi hắn, nụ cười mang theo nét ngả ngớn "Em sợ đó!"
Rốt cuộc cô vừa pha thứ gì vào trong đó?/ Thuốc độc sao? Cô muốn giết hắn?
"Chỉ là thuốc ngủ thôi, anh canh tôi ngày đêm như vậy làm sao tôi đào ra thuốc độc được." Khỏi cần hắn nói cô cũng đọc được trong đôi mắt hắn đang nghĩ gì.
"Nó không có hiệu quả ngay, nên tôi sẽ nằm cạnh anh cho đến khi anh ngủ mới thôi!"
Cô tắt điện, cả căn phòng chìm trong bóng tối, hắn cảm nhận rõ cơ thể cô nằm lên giường, đôi mắt sáng quắc nhìn hắn, tựa như muốn đâm thủng hắn vậy.
Cô ấy trói chặt quá, hắn phải làm gì bây giờ đây?
Cô giơ bàn tay mình lên, ngắm nghía cái nhẫn trên ngón tay ánh lên tia sáng trong màn đêm, hắn cựa mình, cô ấy muốn gì?
Cô dùng tay còn lại sờ lên cái nhẫn, nói "Phùng Doãn Kha, tôi cưới anh về chính là định mang anh theo tôi đi đến cuối đời."
Hắn bỗng sững người lại, cơ thể không giãy giụa nữa, nhìn cô chằm chằm.
"Nhưng anh lại có con đường của riêng anh, không cùng đường với tôi."
"Ư!!!"
"Nên tôi chẳng có lí do gì để tiếp tục giữ anh ở lại nữa." Cô nằm sấp lại, chống tay nhìn hắn. Cô tháo chiếc nhẫn ra, đặt trước mặt hắn "Tôi biết anh có lí do của mình, nhưng tôi cũng có cái tôi của bản thân. Con đường anh chọn, không thể có tôi đứng ở đó."
"Ưm! Ưm!!!" Khoan đã, cô nói cái gì vậy? Hắn hoảng lên. Tại sao cô lại tháo nhẫn ra???
Không phải, cô đang nói cái gì vậy?
"Ly hôn đi."
Đoàng! Một âm thanh nổ đùng lên trong đầu hắn, Phùng Doãn Kha như chết lặng, haha, không thể nào... cô ấy đùa đấy à?
Haha, trước kia cô cũng nói với hắn như vậy rất nhiều lần rồi...
"Tôi thực sự nghiêm túc đấy." Cô thở dài, nhìn vào đôi mắt hỗn loạn của hắn "Tôi với anh không thể dung hòa được. Tôi lấy chồng là để mỗi tối ôm người ta đi ngủ trong yên bình chứ không phải căng óc ra đề phòng anh ta có giấu con dao nào trong người không."
Giấu dao? Hắn đau có muốn giết cô... Lần trước, hắn chỉ muốn dọa cô thôi mà... Hắn không muốn làm tổn thương đến cô, một chút cũng không!
"Tôi sẽ về với gia đình tôi, chuyện anh từng làm với tôi tôi không truy cứu, sau hôm nay chúng ta coi như chưa từng quen biết." Mọi ân oán trước kia coi như chưa tồn tại.
Đây là chuyện dù cô không thích cũng phải làm. Rũ bỏ sạch quan hệ, không dây dưa gì nữa.
Đôi mắt hắn đỏ hoe, không ngừng giãy dụa, hắn muốn nói chuyện rõ ràng với cô!
Cô trở về với gia đình? Vậy hắn không phải gia đình của cô sao? Hắn...là chồng cô mà?
Hắn không muốn!
"Đơn ly hôn tôi sẽ gửi cho anh sau, hy vọng anh hợp tác trong hòa bình!"
Cô thở dài, cô cũng chẳng muốn đi tới bước này, là do hắn ép cô.
"Còn nữa, cho dù anh có nhốt được tôi lại như lần nữa thì cũng không có chuyện tôi ngồi xuống tử tế nói chuyện với anh như lúc này đâu. Cho dù là tự cắn lưỡi, tôi cũng sẽ tự sát cho bằng được."
"Tiếp tục với anh như này tôi thà xuống địa ngục còn hơn."
Không... không thể! Cô ấy không được làm như thế!!! Hắn sẽ không cho điều đó xảy ra!!! Cô sẽ sống với hắn, sinh cho hắn một đứa con. Phải rồi, cô ấy đang mang giọt máu của hắn, đứa con của hắn đang dần hình thành trong bụng cô kia mà...
"Ngủ đi nhé! Tạm biệt!" Cô hôn nhẹ lên trán hắn, lần xuống dưới mi mắt đẫm nước. Mắt hắn bỗng nặng trĩu, cơn mệt mỏi ập tới khiến đôi mắt hắn nhắm lại. Trịnh Hy ngồi yên đó, đợi cho đến lúc hơi thở của hắn trở nên đều đặn mới đứng dậy, mở tung cửa ban công.
Đêm nay, trăng rất sáng, ánh trắng chiếu vào vòng, cái bóng cao gầy của cô in nghiêng xuống nền đất, làn gió mát thổi tung tấm rèm cửa, thổi bay mái tóc rối.
Những điều cần nói... đã nói xong rồi.
Cô túm lại tóc, cất con dao cô chôm được ở nhà bếp, giắt vào hông. Trịnh Hy thở một hơi dài, quay lại nhìn cái xác to lớn trên giường, khóe môi cong lên một nụ cười xinh đẹp. Cô siết chặt lấy sợi dây thừng trên tay, nhảy lên, thả mình bay lên không trung.
Phùng Doãn Kha, con đường mà anh chọn, tôi không bao giờ xuất hiện ở đó.
Hai chân cô kẹp chặt lấy hông hắn khiến hắn không thể cử động nổi. Không biết từ lúc nào cô đã luồn được sợi xích thắt chặt lấy tay hắn, siết chặt lấy eo, cô trói chặt hắn lại như cái bánh tét, mặc cho hắn trừng mắt nhìn cô giãy giụa kịch liệt, cô cuộn hắn vào một cái chăn, để thò mỗi cái đầu ra.
"Ay, đang dở mà dừng lại..." Cô thở dài "Kể cũng thấy tiếc thật, nhưng mà để sau cũng được..."
Cô mặc lại áo, chỉnh đốn lại trang phục. Trịnh Hy rót cốc nước, hắn nhìn thấy rõ cô bỏ vào đó mấy viên thuốc lận, hòa tan chúng. Cô nâng người hắn lên dựa vào người mình, lôi tấm bông ra, ngay lập tức bóp chặt lấy cằm hắn đổ hết số nước vào. Phùng Doãn Kha sặc nước, hơn phân nửa số nước ấy trôi thẳng xuống dạ dày, hắn trợn mắt nhìn cô
"Em định làm... ư!!!" Cô lấy một tấm vải trắng quấn quanh miệng hắn, nói "Nhét giẻ vô mồm anh thì anh sẽ mỏi hàm lắm đấy!'
Hắn giãy giụa nhưng không tài nào thoát ra được. Dây thần kinh hắn căng cứng lại, cô ấy định làm gì? Đang toan tính điều gì???
Chết tiệt! Tại sao hắn lại mắc bẫy của cô chứ??? Dám dùng chiêu đó...
"Đừng nhìn em thế, chồng à ~!" Ngón tay cô lướt trên sống mũi hắn, nụ cười mang theo nét ngả ngớn "Em sợ đó!"
Rốt cuộc cô vừa pha thứ gì vào trong đó?/ Thuốc độc sao? Cô muốn giết hắn?
"Chỉ là thuốc ngủ thôi, anh canh tôi ngày đêm như vậy làm sao tôi đào ra thuốc độc được." Khỏi cần hắn nói cô cũng đọc được trong đôi mắt hắn đang nghĩ gì.
"Nó không có hiệu quả ngay, nên tôi sẽ nằm cạnh anh cho đến khi anh ngủ mới thôi!"
Cô tắt điện, cả căn phòng chìm trong bóng tối, hắn cảm nhận rõ cơ thể cô nằm lên giường, đôi mắt sáng quắc nhìn hắn, tựa như muốn đâm thủng hắn vậy.
Cô ấy trói chặt quá, hắn phải làm gì bây giờ đây?
Cô giơ bàn tay mình lên, ngắm nghía cái nhẫn trên ngón tay ánh lên tia sáng trong màn đêm, hắn cựa mình, cô ấy muốn gì?
Cô dùng tay còn lại sờ lên cái nhẫn, nói "Phùng Doãn Kha, tôi cưới anh về chính là định mang anh theo tôi đi đến cuối đời."
Hắn bỗng sững người lại, cơ thể không giãy giụa nữa, nhìn cô chằm chằm.
"Nhưng anh lại có con đường của riêng anh, không cùng đường với tôi."
"Ư!!!"
"Nên tôi chẳng có lí do gì để tiếp tục giữ anh ở lại nữa." Cô nằm sấp lại, chống tay nhìn hắn. Cô tháo chiếc nhẫn ra, đặt trước mặt hắn "Tôi biết anh có lí do của mình, nhưng tôi cũng có cái tôi của bản thân. Con đường anh chọn, không thể có tôi đứng ở đó."
"Ưm! Ưm!!!" Khoan đã, cô nói cái gì vậy? Hắn hoảng lên. Tại sao cô lại tháo nhẫn ra???
Không phải, cô đang nói cái gì vậy?
"Ly hôn đi."
Đoàng! Một âm thanh nổ đùng lên trong đầu hắn, Phùng Doãn Kha như chết lặng, haha, không thể nào... cô ấy đùa đấy à?
Haha, trước kia cô cũng nói với hắn như vậy rất nhiều lần rồi...
"Tôi thực sự nghiêm túc đấy." Cô thở dài, nhìn vào đôi mắt hỗn loạn của hắn "Tôi với anh không thể dung hòa được. Tôi lấy chồng là để mỗi tối ôm người ta đi ngủ trong yên bình chứ không phải căng óc ra đề phòng anh ta có giấu con dao nào trong người không."
Giấu dao? Hắn đau có muốn giết cô... Lần trước, hắn chỉ muốn dọa cô thôi mà... Hắn không muốn làm tổn thương đến cô, một chút cũng không!
"Tôi sẽ về với gia đình tôi, chuyện anh từng làm với tôi tôi không truy cứu, sau hôm nay chúng ta coi như chưa từng quen biết." Mọi ân oán trước kia coi như chưa tồn tại.
Đây là chuyện dù cô không thích cũng phải làm. Rũ bỏ sạch quan hệ, không dây dưa gì nữa.
Đôi mắt hắn đỏ hoe, không ngừng giãy dụa, hắn muốn nói chuyện rõ ràng với cô!
Cô trở về với gia đình? Vậy hắn không phải gia đình của cô sao? Hắn...là chồng cô mà?
Hắn không muốn!
"Đơn ly hôn tôi sẽ gửi cho anh sau, hy vọng anh hợp tác trong hòa bình!"
Cô thở dài, cô cũng chẳng muốn đi tới bước này, là do hắn ép cô.
"Còn nữa, cho dù anh có nhốt được tôi lại như lần nữa thì cũng không có chuyện tôi ngồi xuống tử tế nói chuyện với anh như lúc này đâu. Cho dù là tự cắn lưỡi, tôi cũng sẽ tự sát cho bằng được."
"Tiếp tục với anh như này tôi thà xuống địa ngục còn hơn."
Không... không thể! Cô ấy không được làm như thế!!! Hắn sẽ không cho điều đó xảy ra!!! Cô sẽ sống với hắn, sinh cho hắn một đứa con. Phải rồi, cô ấy đang mang giọt máu của hắn, đứa con của hắn đang dần hình thành trong bụng cô kia mà...
"Ngủ đi nhé! Tạm biệt!" Cô hôn nhẹ lên trán hắn, lần xuống dưới mi mắt đẫm nước. Mắt hắn bỗng nặng trĩu, cơn mệt mỏi ập tới khiến đôi mắt hắn nhắm lại. Trịnh Hy ngồi yên đó, đợi cho đến lúc hơi thở của hắn trở nên đều đặn mới đứng dậy, mở tung cửa ban công.
Đêm nay, trăng rất sáng, ánh trắng chiếu vào vòng, cái bóng cao gầy của cô in nghiêng xuống nền đất, làn gió mát thổi tung tấm rèm cửa, thổi bay mái tóc rối.
Những điều cần nói... đã nói xong rồi.
Cô túm lại tóc, cất con dao cô chôm được ở nhà bếp, giắt vào hông. Trịnh Hy thở một hơi dài, quay lại nhìn cái xác to lớn trên giường, khóe môi cong lên một nụ cười xinh đẹp. Cô siết chặt lấy sợi dây thừng trên tay, nhảy lên, thả mình bay lên không trung.
Phùng Doãn Kha, con đường mà anh chọn, tôi không bao giờ xuất hiện ở đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.