Chương 50: Đã Trải Qua Chuyện Đó Một Lần Lại Muốn Tiếp Tục Trải Qua Chuyện Đó Một Lần Nữa
Vô Khả Ngôn Thuyết
07/02/2024
Không thể phủ nhận, cô có một cảm giác khó tả đối với người đàn ông này. Có lẽ bởi vì anh lớn lên quá đẹp, có lẽ do bọn họ đã nhiều lần triền miên với nhau. Một khi người phụ nữ đã cùng người đàn ông ngủ trên một cái giường, trong lòng ít nhiều sẽ sinh ra cảm giác không muốn rời xa, vừa rồi cô lại nghe anh nói về tiền duyên…
Lâm Thiển nghĩ đến lời nói của Lưu Hân tối hôm qua, phụ nữ tuổi ba mươi như sói, bốn mươi như hổ. Chẳng lẽ cô đã trải qua một lần rồi lại muốn tiếp tục trải qua một lần nữa hay sao? Nếu không tại sao lại không chịu nổi dụ hoặc của hắn?
Nhưng sự việc này xảy ra sai thời gian, dù câu chuyện nghe tốt đẹp đến đâu thì vẫn là một sai lầm. Cô không thể cũng không nên tiếp tục kéo dài sai lầm này.
Không khí đột nhiên yên tĩnh, bàn tay của người đàn ông nắm lấy tay của cô, Lâm Thiển không dám nhìn anh, sợ hãi đôi mắt của anh sẽ hút hồn cô đi, làm cô hoàn toàn rơi vào sự tuyệt vọng…
“Bùi Hành Trì, chúng ta dừng lại ở đây đi. Về sau…”
Cô muốn nói về sau không cần gặp lại, nhưng đột nhiên cô nhận ra hiện tại bọn họ đang ở tầng một, cửa thẳng cửa…
Cô đã trả toàn bộ tiền cho việc thuê nhà, hiện tại cô không có đủ tiền để lại đi thuê nhà cũng không có khả năng thuê được nhà ở thích hợp như vậy, trong lòng của cô lại hỗn loạn không biết phải làm sao.
Người đàn ông không nói lời nào, anh nâng cằm Lâm Thiển lên, ánh mắt ưu thương nhìn chằm chằm cô. Đột nhiên anh ôm cô vào trong lồng ngực, cúi đầu hôn lên môi của cô.
Nụ hôn này không còn sự chiếm hữu như trước kia nữa, thậm chí cũng dán không sát lắm nhưng lại rất triền miên.
Anh cuồng nhiệt dùng miệng từng chút một miêu tả đôi môi của cô. Có vật gì đó nóng bỏng rơi xuống chỗ giao hợp của hai người.
Bùi Hành Trì từ từ buông cô ra, ngón tay anh lau nước mắt ở khóe mắt cô gái sau đó cười nói, “Đừng khóc, trước kia tôi đã nói sẽ không ép em. Em không muốn nhìn thấy tôi, tôi sẽ không quay lại đây nữa, đừng sợ nha.”
Lòng cô chua xót, Lâm Thiển nghẹn ngào hơn, người đàn ông này là con giun ở trong bụng của cô sao? Rõ ràng cô không nói ra những lời đó, làm sao anh lại biết rõ như vậy?
“Đây là nhà của em, em ở lại trong đó là được. Sau này chúng ta gặp lại coi như chưa quen biết nhau.”
Khóe miệng người đàn ông hơi cong lên, tạo thành một độ cung đẹp mắt, anh không có trả lời nữa mà bắt đầu đi vào nhà thu dọn đồ đạc.
Lâm Thiển co người đứng ở nơi đó, cô không biết nên đi hay nên ở lại. Nhìn thấy bóng dáng người đàn ông kia đi từ trong nhà ra, trái tim cô thắt lại. Cô mở cửa chạy nhanh về nhà của mình.
Lưng của cô dựa vào trên cửa, tim đập thình thịch không ngừng. Vừa rồi suýt chút nữa cô đã không nhịn được hỏi Bùi Hành Trì muốn dọn đi đâu? Giá thuê nhà ở thành phố Giang đắt như vậy…
Hôm nay, khi đang đi thang máy mấy người phụ nữ kia nói anh rất có tiền, một cái đồng hồ đeo tay đã hơn trăm vạn, chắc là anh sẽ có chỗ ở đúng không?
Nhưng hiện tại trong lòng cô cảm thấy như mắc nợ anh, thật ra ngoại trừ việc phát sinh quan hệ tình dục với anh khiến cô bất an ra thì cô không chán ghét người đàn ông một chút nào.
m thanh chuông cửa đột nhiên vang lên làm cô giật mình, Lâm Thiển lén lút nhìn qua mắt mèo, quả nhiên là cái người khiến lòng cô vô cùng bối rối, nên cô quyết định giả chết không để ý đến anh.
“Lâm Thiển… Mở cửa ra, đồ của em để ở nhà tôi.”
Giọng nói trầm thấp từ tính của người đàn ông mang theo chút hài hước, “Đây là đồ em mới mua, nếu em không cần tôi sẽ cầm đi đó…”
“Trả lại cho tôi…” Mí mắt của cô đột nhiên nhảy lên, cô nhận ra cái gì đó, vừa mở cửa ra đã bị người đàn ông ôm chặt vào lòng.
Bùi Hành Trì cũng không làm gì khác, ánh mắt của anh nhìn cô đầy dịu dàng và kiên định. “Lâm Thiển, tôi sẽ dọn đi để em không cảm thấy khó xử. Em có thể không để ý đến tôi, nhưng tôi không thể làm như không quen biết em được. Tôi đã hối hận nhiều năm như vậy, tôi không muốn lại hối hận nữa.”
Anh đưa một tờ giấy ghi số điện thoại của anh và một cái thẻ ngân hàng vào trong tay của cô, dặn dò nói. “Em là một cô gái nhỏ ở thành phố Giang vẫn còn nhiều lạ lẫm. Nếu có chuyện gì xảy ra thì tìm tôi, biết chưa?”
Lâm Thiển nhắm mắt lại, bóng dáng người đàn ông dần dần đi xa giống như đúc nhiều năm về trước, cô đơn khiến người khác đau lòng, mắt của cô không chịu được mà nhìn ra chỗ khác.
Cô cắn môi, cô sợ mình nhịn không được mà gọi tên anh khiến anh ở lại.
Đêm nay chắc chắn cô sẽ lăn qua lộn lại không ngủ được.
Lâm Thiển nghĩ đến lời nói của Lưu Hân tối hôm qua, phụ nữ tuổi ba mươi như sói, bốn mươi như hổ. Chẳng lẽ cô đã trải qua một lần rồi lại muốn tiếp tục trải qua một lần nữa hay sao? Nếu không tại sao lại không chịu nổi dụ hoặc của hắn?
Nhưng sự việc này xảy ra sai thời gian, dù câu chuyện nghe tốt đẹp đến đâu thì vẫn là một sai lầm. Cô không thể cũng không nên tiếp tục kéo dài sai lầm này.
Không khí đột nhiên yên tĩnh, bàn tay của người đàn ông nắm lấy tay của cô, Lâm Thiển không dám nhìn anh, sợ hãi đôi mắt của anh sẽ hút hồn cô đi, làm cô hoàn toàn rơi vào sự tuyệt vọng…
“Bùi Hành Trì, chúng ta dừng lại ở đây đi. Về sau…”
Cô muốn nói về sau không cần gặp lại, nhưng đột nhiên cô nhận ra hiện tại bọn họ đang ở tầng một, cửa thẳng cửa…
Cô đã trả toàn bộ tiền cho việc thuê nhà, hiện tại cô không có đủ tiền để lại đi thuê nhà cũng không có khả năng thuê được nhà ở thích hợp như vậy, trong lòng của cô lại hỗn loạn không biết phải làm sao.
Người đàn ông không nói lời nào, anh nâng cằm Lâm Thiển lên, ánh mắt ưu thương nhìn chằm chằm cô. Đột nhiên anh ôm cô vào trong lồng ngực, cúi đầu hôn lên môi của cô.
Nụ hôn này không còn sự chiếm hữu như trước kia nữa, thậm chí cũng dán không sát lắm nhưng lại rất triền miên.
Anh cuồng nhiệt dùng miệng từng chút một miêu tả đôi môi của cô. Có vật gì đó nóng bỏng rơi xuống chỗ giao hợp của hai người.
Bùi Hành Trì từ từ buông cô ra, ngón tay anh lau nước mắt ở khóe mắt cô gái sau đó cười nói, “Đừng khóc, trước kia tôi đã nói sẽ không ép em. Em không muốn nhìn thấy tôi, tôi sẽ không quay lại đây nữa, đừng sợ nha.”
Lòng cô chua xót, Lâm Thiển nghẹn ngào hơn, người đàn ông này là con giun ở trong bụng của cô sao? Rõ ràng cô không nói ra những lời đó, làm sao anh lại biết rõ như vậy?
“Đây là nhà của em, em ở lại trong đó là được. Sau này chúng ta gặp lại coi như chưa quen biết nhau.”
Khóe miệng người đàn ông hơi cong lên, tạo thành một độ cung đẹp mắt, anh không có trả lời nữa mà bắt đầu đi vào nhà thu dọn đồ đạc.
Lâm Thiển co người đứng ở nơi đó, cô không biết nên đi hay nên ở lại. Nhìn thấy bóng dáng người đàn ông kia đi từ trong nhà ra, trái tim cô thắt lại. Cô mở cửa chạy nhanh về nhà của mình.
Lưng của cô dựa vào trên cửa, tim đập thình thịch không ngừng. Vừa rồi suýt chút nữa cô đã không nhịn được hỏi Bùi Hành Trì muốn dọn đi đâu? Giá thuê nhà ở thành phố Giang đắt như vậy…
Hôm nay, khi đang đi thang máy mấy người phụ nữ kia nói anh rất có tiền, một cái đồng hồ đeo tay đã hơn trăm vạn, chắc là anh sẽ có chỗ ở đúng không?
Nhưng hiện tại trong lòng cô cảm thấy như mắc nợ anh, thật ra ngoại trừ việc phát sinh quan hệ tình dục với anh khiến cô bất an ra thì cô không chán ghét người đàn ông một chút nào.
m thanh chuông cửa đột nhiên vang lên làm cô giật mình, Lâm Thiển lén lút nhìn qua mắt mèo, quả nhiên là cái người khiến lòng cô vô cùng bối rối, nên cô quyết định giả chết không để ý đến anh.
“Lâm Thiển… Mở cửa ra, đồ của em để ở nhà tôi.”
Giọng nói trầm thấp từ tính của người đàn ông mang theo chút hài hước, “Đây là đồ em mới mua, nếu em không cần tôi sẽ cầm đi đó…”
“Trả lại cho tôi…” Mí mắt của cô đột nhiên nhảy lên, cô nhận ra cái gì đó, vừa mở cửa ra đã bị người đàn ông ôm chặt vào lòng.
Bùi Hành Trì cũng không làm gì khác, ánh mắt của anh nhìn cô đầy dịu dàng và kiên định. “Lâm Thiển, tôi sẽ dọn đi để em không cảm thấy khó xử. Em có thể không để ý đến tôi, nhưng tôi không thể làm như không quen biết em được. Tôi đã hối hận nhiều năm như vậy, tôi không muốn lại hối hận nữa.”
Anh đưa một tờ giấy ghi số điện thoại của anh và một cái thẻ ngân hàng vào trong tay của cô, dặn dò nói. “Em là một cô gái nhỏ ở thành phố Giang vẫn còn nhiều lạ lẫm. Nếu có chuyện gì xảy ra thì tìm tôi, biết chưa?”
Lâm Thiển nhắm mắt lại, bóng dáng người đàn ông dần dần đi xa giống như đúc nhiều năm về trước, cô đơn khiến người khác đau lòng, mắt của cô không chịu được mà nhìn ra chỗ khác.
Cô cắn môi, cô sợ mình nhịn không được mà gọi tên anh khiến anh ở lại.
Đêm nay chắc chắn cô sẽ lăn qua lộn lại không ngủ được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.