Chương 22: Không Phải Tôi Đang Chơi Trò Chơi, Tôi Đang Chơi Anh
Vô Khả Ngôn Thuyết
07/02/2024
“Tôi chỉ làm thế với em.”
Bùi Hành Trì lại hôn cô, Lâm Thiển muốn quay mặt đi, nhưng lại bị anh ôm chặt nên chỉ có thể bất lực nhắm mắt đón nhận nụ hôn của anh.
Đây là một người đàn ông nguy hiểm, anh không những đẹp trai mà sắc mặt khi dụ dỗ phụ nữ cũng không biến đổi chút nào.
Còn cô thì đã khóc trước mặt anh hết lần này đến lần khác...
Nụ hôn cuối cùng cũng kết thúc, Lâm Thiển còn chưa đẩy được người đàn ông này ra thì anh đã ôm cô đi về phía phòng, sau khi mặc lại quần áo thì chuẩn bị bôi thuốc cho cô.
“Sau này không cho phép tự nhéo mình như thế này nữa, nếu không tôi sẽ trừng phạt em, tôi sẽ đánh em thật đấy.” Người đàn ông nhẹ nhàng vuốt ve những vết xanh tím trên đùi Lâm Thiển, chậm rãi bôi thuốc sát trùng cho cô. Giọng nói của anh rất ấm và trầm, giống như một dòng suối ấm áp chảy bên tai Lâm Thiển, khiến cô ngứa ngáy vô cùng.
Cô lại muốn tự nhéo mình thêm lần nữa!
Bùi Hành Trì không chỉ có gương mặt có thể trở thành minh tinh, mà giọng nói cũng có thể!
“Nghe thấy chưa? Hả?”
Anh kéo dài chữ “Hả”, toát lên một vẻ cám dỗ khó giải thích được, giống như tình nhân thì thầm với nhau.
“Anh có thể nói chuyện bình thường được không?” Lâm Thiển bực bội đẩy Bùi Hành Trì một cái, chiếc tăm bông trên tay anh rơi xuống đất.
“Lâm Thiển, em ở với tôi cảm thấy không được thoải mái à?” Người đàn ông hỏi.
“Đúng vậy.”
Lâm Thiển nhanh chóng kéo váy xuống che đi chân mình rồi đứng dậy khỏi lòng anh. “A...” Người đàn ông nắm lấy tay cô, kéo cô ngã vào lòng mình.
Bùi Hành Trì ôm lấy vòng eo mảnh mai của người phụ nữ, dùng sức ôm chặt cô vào lòng, hai người tiếp xúc gần đến mức có thể nghe thấy nhịp tim của nhau.
Bùi Hành Trì vuốt nhẹ tóc cô, hôn lên trán cô một cái rồi trầm giọng hỏi: “Sau khi về nhà, em có nghĩ đến chuyện tối qua không?”
“Không.” Lâm Thiển nhanh chóng phủ nhận.
“Tôi không tin.”
Lâm Thiển phát cáu trước thái độ kiêu căng không coi ai ra gì của người đàn ông này, nhưng cô còn tức giận hơn vì bản thân không thể cưỡng lại được vẻ đẹp trai của anh.
“Anh có gì khiến tôi phải nghĩ đến cơ chứ? Bùi Hành Trì, tôi không biết anh và Khương Đào đã nói những chuyện gì với nhau, nhưng bây giờ tôi sẽ trả lời cho anh, tôi không đồng ý.”
“Vừa rồi tôi không chơi trò chơi, tôi chơi anh!”
Cô hờ hững nói, dù sao thì cô cũng khá hưởng thụ chuyện đó, chỉ trừ việc bị anh bắn vào trong.
“Em hài lòng với tôi chứ?”
Người đàn ông nhìn chằm chằm gương mặt xinh đẹp ửng hồng của Lâm Thiển, khẽ cười thành tiếng. Anh ngửi được mùi thơm trên cơ thể cô, không nhịn được mà cúi đầu hôn lên môi cô một cái.
“Được, chỉ cần em muốn chơi tôi thì tôi sẽ cho em chơi, được không? Em muốn chơi lúc nào cũng được, chơi cách nào tùy em.”
“Anh bị điên à?” Gương mặt Lâm Thiển càng đỏ hơn, cô trừng mắt nhìn anh, sau đó hét lên: “Trả quần áo lại cho tôi.”
Bùi Hành Trì lấy một bộ đồ bơi mới tinh từ trong phòng đưa cho cô.
“Của ai đây? Tôi không muốn mặc.” Lâm Thiển không muốn gây rắc rối, cứ nghĩ đây là quần áo của Kiều Mộ Ngưng thì cô lại cảm thấy khó chịu.
“Tôi mua riêng cho em, cả bộ đồ hôm qua em mặc nữa, tất cả đều là mới mua.”
“Hôm nay chúng ta sẽ đến đảo Hồ Tâm chơi. Em tin tôi đi, bộ này còn đẹp hơn bộ trước em mặc, hay em có muốn mặc thử luôn không?”
“Anh giữ lại mà mặc đi.” Cô ném bộ quần áo vào người anh.
...
Vừa mở cửa, Khương Đào đã lập tức bật dậy khỏi ghế, bước nhanh tới nắm lấy tay Lâm Thiển.
“Thiển Thiển, em đi đâu thế? Vừa rồi em không mang điện thoại, anh lại sợ em không mang thẻ phòng nên cũng không dám ra ngoài. Lo chết đi được, anh còn đang định báo cảnh sát.”
“Em đi bơi...” Lâm Thiển giơ bộ bikini mới mua lên.
Khương Đào nhìn thấy thì thở phào nhẹ nhõm, anh ta cũng không quan tâm đến chuyện tại sao cô không mặc bộ bikini đó mà chỉ nghĩ do cô vẫn còn giận mình và Kiều Mộ Ngưng.
“Vừa rồi thấy anh ngủ nên em không gọi anh đi cùng.”
“Vừa rồi... em đã gặp Bùi Hành Trì.”
Lâm Thiển không biết phải nói như thế nào, cô không dám nhìn thẳng vào mắt Khương Đào, cảm thấy vô cùng có lỗi với anh ta vì sáng nay mình đã làm tình với Bùi Hành Trì.
Lại còn để anh bắn vào bên trong.
Khương Đào lại hiểu lầm, anh ta cứ nghĩ do vợ mình vẫn còn sợ hãi chuyện trò chơi hẹn hò trên đảo Hồ Tâm lại tình cờ gặp lại Bùi Hành Trì nên càng thêm sợ hãi.
Mặc dù cô đã đồng ý là sẽ tham gia nhưng Khương Đào cũng biết vợ mình không tình nguyện lắm. Anh ta vươn tay ôm lấy cô, cảm giác được thân thể nhỏ bé trong lòng mình cứng nhắc thì khó chịu vô cùng.
Anh ta vô thức siết chặt tay hơn, nhẹ nhàng vỗ về cô.
“Thiển Thiển, em đừng sợ, bây giờ chúng ta đang ở nước ngoài, an toàn và bí mật lắm. Chỉ là trải nghiệm cuộc sống thôi mà, nếu em thực sự không muốn thì chúng ta không đi nữa.”
Tất nhiên là Khương Đào không nói câu sau, anh ta muốn đi, muốn trải nghiệm trò chơi đầy cám dỗ và phấn khích đó.
“Em đi tắm đã.”
Sau khi rời khỏi phòng của Bùi Hành Trì, Lâm Thiển đã đến bể bơi công cộng của khách sạn, mua một bộ đồ bơi mới tinh rồi nghĩ cách đối phó với Khương Đào.
Lâm Thiển xả nước từ đầu xuống, vừa rồi Bùi Hành Trì đã xuất đầy tinh dịch vào trong tiểu huyệt của cô, cô khó chịu vô cùng, cố gắng rửa sạch mọi thứ mà Bùi Hành Trì để lại.
Giống như có một bàn tay vô hình kéo cô đắm chìm vào trong dục vọng này vậy, mặc dù Khương Đào nói hãy cứ coi mọi chuyện là một giấc mơ thôi, nhưng cô thực sự không làm được.
Lâm Thiển bắt đầu băn khoăn không biết có phải mình đã nghe lời chồng quá không?
Bùi Hành Trì lại hôn cô, Lâm Thiển muốn quay mặt đi, nhưng lại bị anh ôm chặt nên chỉ có thể bất lực nhắm mắt đón nhận nụ hôn của anh.
Đây là một người đàn ông nguy hiểm, anh không những đẹp trai mà sắc mặt khi dụ dỗ phụ nữ cũng không biến đổi chút nào.
Còn cô thì đã khóc trước mặt anh hết lần này đến lần khác...
Nụ hôn cuối cùng cũng kết thúc, Lâm Thiển còn chưa đẩy được người đàn ông này ra thì anh đã ôm cô đi về phía phòng, sau khi mặc lại quần áo thì chuẩn bị bôi thuốc cho cô.
“Sau này không cho phép tự nhéo mình như thế này nữa, nếu không tôi sẽ trừng phạt em, tôi sẽ đánh em thật đấy.” Người đàn ông nhẹ nhàng vuốt ve những vết xanh tím trên đùi Lâm Thiển, chậm rãi bôi thuốc sát trùng cho cô. Giọng nói của anh rất ấm và trầm, giống như một dòng suối ấm áp chảy bên tai Lâm Thiển, khiến cô ngứa ngáy vô cùng.
Cô lại muốn tự nhéo mình thêm lần nữa!
Bùi Hành Trì không chỉ có gương mặt có thể trở thành minh tinh, mà giọng nói cũng có thể!
“Nghe thấy chưa? Hả?”
Anh kéo dài chữ “Hả”, toát lên một vẻ cám dỗ khó giải thích được, giống như tình nhân thì thầm với nhau.
“Anh có thể nói chuyện bình thường được không?” Lâm Thiển bực bội đẩy Bùi Hành Trì một cái, chiếc tăm bông trên tay anh rơi xuống đất.
“Lâm Thiển, em ở với tôi cảm thấy không được thoải mái à?” Người đàn ông hỏi.
“Đúng vậy.”
Lâm Thiển nhanh chóng kéo váy xuống che đi chân mình rồi đứng dậy khỏi lòng anh. “A...” Người đàn ông nắm lấy tay cô, kéo cô ngã vào lòng mình.
Bùi Hành Trì ôm lấy vòng eo mảnh mai của người phụ nữ, dùng sức ôm chặt cô vào lòng, hai người tiếp xúc gần đến mức có thể nghe thấy nhịp tim của nhau.
Bùi Hành Trì vuốt nhẹ tóc cô, hôn lên trán cô một cái rồi trầm giọng hỏi: “Sau khi về nhà, em có nghĩ đến chuyện tối qua không?”
“Không.” Lâm Thiển nhanh chóng phủ nhận.
“Tôi không tin.”
Lâm Thiển phát cáu trước thái độ kiêu căng không coi ai ra gì của người đàn ông này, nhưng cô còn tức giận hơn vì bản thân không thể cưỡng lại được vẻ đẹp trai của anh.
“Anh có gì khiến tôi phải nghĩ đến cơ chứ? Bùi Hành Trì, tôi không biết anh và Khương Đào đã nói những chuyện gì với nhau, nhưng bây giờ tôi sẽ trả lời cho anh, tôi không đồng ý.”
“Vừa rồi tôi không chơi trò chơi, tôi chơi anh!”
Cô hờ hững nói, dù sao thì cô cũng khá hưởng thụ chuyện đó, chỉ trừ việc bị anh bắn vào trong.
“Em hài lòng với tôi chứ?”
Người đàn ông nhìn chằm chằm gương mặt xinh đẹp ửng hồng của Lâm Thiển, khẽ cười thành tiếng. Anh ngửi được mùi thơm trên cơ thể cô, không nhịn được mà cúi đầu hôn lên môi cô một cái.
“Được, chỉ cần em muốn chơi tôi thì tôi sẽ cho em chơi, được không? Em muốn chơi lúc nào cũng được, chơi cách nào tùy em.”
“Anh bị điên à?” Gương mặt Lâm Thiển càng đỏ hơn, cô trừng mắt nhìn anh, sau đó hét lên: “Trả quần áo lại cho tôi.”
Bùi Hành Trì lấy một bộ đồ bơi mới tinh từ trong phòng đưa cho cô.
“Của ai đây? Tôi không muốn mặc.” Lâm Thiển không muốn gây rắc rối, cứ nghĩ đây là quần áo của Kiều Mộ Ngưng thì cô lại cảm thấy khó chịu.
“Tôi mua riêng cho em, cả bộ đồ hôm qua em mặc nữa, tất cả đều là mới mua.”
“Hôm nay chúng ta sẽ đến đảo Hồ Tâm chơi. Em tin tôi đi, bộ này còn đẹp hơn bộ trước em mặc, hay em có muốn mặc thử luôn không?”
“Anh giữ lại mà mặc đi.” Cô ném bộ quần áo vào người anh.
...
Vừa mở cửa, Khương Đào đã lập tức bật dậy khỏi ghế, bước nhanh tới nắm lấy tay Lâm Thiển.
“Thiển Thiển, em đi đâu thế? Vừa rồi em không mang điện thoại, anh lại sợ em không mang thẻ phòng nên cũng không dám ra ngoài. Lo chết đi được, anh còn đang định báo cảnh sát.”
“Em đi bơi...” Lâm Thiển giơ bộ bikini mới mua lên.
Khương Đào nhìn thấy thì thở phào nhẹ nhõm, anh ta cũng không quan tâm đến chuyện tại sao cô không mặc bộ bikini đó mà chỉ nghĩ do cô vẫn còn giận mình và Kiều Mộ Ngưng.
“Vừa rồi thấy anh ngủ nên em không gọi anh đi cùng.”
“Vừa rồi... em đã gặp Bùi Hành Trì.”
Lâm Thiển không biết phải nói như thế nào, cô không dám nhìn thẳng vào mắt Khương Đào, cảm thấy vô cùng có lỗi với anh ta vì sáng nay mình đã làm tình với Bùi Hành Trì.
Lại còn để anh bắn vào bên trong.
Khương Đào lại hiểu lầm, anh ta cứ nghĩ do vợ mình vẫn còn sợ hãi chuyện trò chơi hẹn hò trên đảo Hồ Tâm lại tình cờ gặp lại Bùi Hành Trì nên càng thêm sợ hãi.
Mặc dù cô đã đồng ý là sẽ tham gia nhưng Khương Đào cũng biết vợ mình không tình nguyện lắm. Anh ta vươn tay ôm lấy cô, cảm giác được thân thể nhỏ bé trong lòng mình cứng nhắc thì khó chịu vô cùng.
Anh ta vô thức siết chặt tay hơn, nhẹ nhàng vỗ về cô.
“Thiển Thiển, em đừng sợ, bây giờ chúng ta đang ở nước ngoài, an toàn và bí mật lắm. Chỉ là trải nghiệm cuộc sống thôi mà, nếu em thực sự không muốn thì chúng ta không đi nữa.”
Tất nhiên là Khương Đào không nói câu sau, anh ta muốn đi, muốn trải nghiệm trò chơi đầy cám dỗ và phấn khích đó.
“Em đi tắm đã.”
Sau khi rời khỏi phòng của Bùi Hành Trì, Lâm Thiển đã đến bể bơi công cộng của khách sạn, mua một bộ đồ bơi mới tinh rồi nghĩ cách đối phó với Khương Đào.
Lâm Thiển xả nước từ đầu xuống, vừa rồi Bùi Hành Trì đã xuất đầy tinh dịch vào trong tiểu huyệt của cô, cô khó chịu vô cùng, cố gắng rửa sạch mọi thứ mà Bùi Hành Trì để lại.
Giống như có một bàn tay vô hình kéo cô đắm chìm vào trong dục vọng này vậy, mặc dù Khương Đào nói hãy cứ coi mọi chuyện là một giấc mơ thôi, nhưng cô thực sự không làm được.
Lâm Thiển bắt đầu băn khoăn không biết có phải mình đã nghe lời chồng quá không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.