Chương 11
Tấn Yên
06/10/2024
Trong lúc tuyệt vọng né tránh, Liễu Tự cuối cùng cũng đứng dậy. Cô ấy ôm một túi đồ vật lớn, bắt đầu trèo lên giường. Sau khi đứng vững, cô ấy xé toạc túi đồ, đổ xuống
Một thứ gì đó trắng xóa rơi xuống như thể tuyết đang rơi vậy. Tôi đưa tay hứng lấy một ít, ngửi thử.
Đây là... bột mì?
Tìm thấy bột mì ăn được trong phòng ngủ không có gì lạ, điều kỳ lạ là động cơ. Liễu Tự từ trên cao hét lớn: "Chu Thái! Ném bật lửa lên đây! Nhanh lên!"
Con quỷ nghe thấy, bắt đầu bước về phía Liễu Tự. Chu Thái cố gắng ném chiếc bật lửa lên: "Cậu muốn... làm gì?"
Liễu Tự nở một nụ cười nói: "Còn nhớ không? Nồng độ bụi đạt 9,7 gam trên mét khối, gặp lửa sẽ phát nổ. Chu Thái, đây vẫn là kiến thức cậu dạy tôi."
Sắc mặt Chu Thái đột nhiên thay đổi.
Chẳng lẽ...
Tôi có một dự cảm chẳng lành: "Tiểu Tự! Đừng!"
Liễu Tự dùng âm thanh lớn hơn át đi tiếng của tôi: "Trốn vào nhà vệ sinh đi! Đây là cách duy nhất!"
Ánh mắt cô ấy nhìn thẳng vào tôi, đôi mắt sáng như sao trời.
"Đừng sợ, có tôi ở đây."
Tôi đột nhiên nhớ lại câu nói này của Liễu Tự.
Liễu Tự bắt đầu đếm ngược: "Ba."
"Không!"
Theo bản năng, tôi bắt đầu lao về phía chiếc giường. Chu Thái dùng cánh tay còn lại nắm chặt lấy tôi: "Bạch Dương! Cho dù cậu có lên đó, cậu nghĩ còn kịp sao?!"
Tôi cắn chặt môi, cơ thể run lên không ngừng, trong miệng có vị tanh ngọt.
"Chị Dương! Đi mau!" Liễu Tự cũng hét lớn với tôi.
Có thứ gì đó trong lòng tôi vỡ vụn. Nỗi chua xót mãnh liệt trào dâng. Ước gì đây chỉ là một giấc mơ.
Tôi nhìn sâu vào mắt Liễu Tự. Nín thở, dìu Chu Thái, tôi lao nhanh về phía nhà vệ sinh, đạp cửa xông vào. Trong nhà vệ sinh, Diêm Huyên Huyên co rúm ở góc, nhìn tôi với vẻ kinh hãi.
Sau khi sắp xếp cho Chu Thái, tôi túm chặt lấy cánh tay Diêm Huyên Huyên .
"Cô làm gì vậy!" Diêm Huyên Huyên hét lên.
"Lấy mạng cô." Tôi lạnh lùng nói.
Thể lực của tôi hơn cô ta nhiều, tôi dùng sức đá một cái, liền đá cô ta ra khỏi nhà vệ sinh.
Liễu Tự trên kia đếm: "Hai."
Diêm Huyên Huyên bắt đầu đập mạnh vào cửa. Tôi không để ý, dựa vào tường cửa, từ từ trượt xuống.
Liễu Tự lại đếm: "Một."
"Ầm —— ầm —— ầm ——"
Một loạt tiếng nổ lớn vang lên bên tai. Cánh cửa nhà vệ sinh cũng bị chấn vỡ. Tôi dùng thân mình che chắn cho Chu Thái không nhúc nhích.
"Chúc mừng Bạch Dương, Chu Thái, Diêm Huyên Huyên đã vượt qua vở kịch thứ ba của Trăm Quỷ: "Quỷ Tàng Hình."
...
Tôi muốn khóc. Nhưng nhận ra nước mắt đã chảy đầy mặt, không thể khóc thêm được nữa.
Tôi dìu Chu Thái ra khỏi nhà vệ sinh, toàn bộ phòng 612 cháy đen. Diêm Huyên Huyên co quắp trên mặt đất, thoi thóp. Do ở xa trung tâm vụ nổ, cô ta coi như nhặt lại được nửa cái mạng.
Còn ở giữa phòng 612, mảnh vỡ vụn vãi khắp nơi. Tôi nhìn cảnh tượng tan hoang, nước mắt lại trào ra.
...
Đột nhiên, lúc này một luồng ánh sáng xuất hiện từ hư không, bao phủ lấy cánh tay đứt lìa của Chu Thái và nửa người bị cháy đen của Diêm Huyên Huyên. Vết thương lại nhanh chóng lành lại.
"Bốp, bốp, bốp."
Người dẫn chương trình vỗ tay, giọng điệu phấn khích: "Mặc dù lại là một ván game đầy tình cảm, nhưng vẫn rất thú vị, cảm ơn màn trình diễn tuyệt vời của các bạn."
Tôi đột nhiên mất kiểm soát gào lên: "Nếu trước đây có thể hồi sinh chúng tôi, vậy bây giờ cũng có thể làm được chứ! Dùng mạng của tôi, đổi lấy mạng của Liễu Tự! Xin anh..."
Chu Thái nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, ra hiệu cho tôi bình tĩnh lại. Tôi hít một hơi thật sâu: "Cô ấy c.h.ế.t vì chúng tôi... Hơn nữa, nếu không có cô ấy, chúng tôi đã thập tử nhất sinh."
"Nếu tôi có thể thay thế cô ấy... anh cũng có hy vọng rời khỏi đây."
Người dẫn chương trình lạnh lùng cắt ngang: "Sống chết có số, thành bại tại trời, không cần nói nhiều."
Sau đó lại cười nói: "Những người chiến thắng, đã sẵn sàng đón nhận ký ức hoàn chỉnh chưa?"
...
Nó đưa tay quỷ ra, 4 sợi chỉ ký ức từ từ bay lơ lửng.
"Xoẹt!"
Các sợi chỉ chui ra từ điện thoại, mỗi người có một sợi hiện ra trước mặt.
Tôi không biểu cảm nói: "Liễu Tự đã chết, ký ức của cô ấy cũng vô dụng rồi, có thể cho tôi không?"
Người dẫn chương trình không trả lời ngay, dường như đang suy nghĩ. Một lúc lâu sau, anh ta chậm rãi nói: "Được."
Một sợi chỉ khác bay đến trước mặt tôi.
Bàn tay quỷ lại búng một cái, các sợi chỉ rung lên, lần lượt đ.â.m vào giữa trán mọi người. Cơn buồn ngủ lập tức ập đến. Trong cơn mê man, tôi dường như đã có một giấc mơ.
Một thứ gì đó trắng xóa rơi xuống như thể tuyết đang rơi vậy. Tôi đưa tay hứng lấy một ít, ngửi thử.
Đây là... bột mì?
Tìm thấy bột mì ăn được trong phòng ngủ không có gì lạ, điều kỳ lạ là động cơ. Liễu Tự từ trên cao hét lớn: "Chu Thái! Ném bật lửa lên đây! Nhanh lên!"
Con quỷ nghe thấy, bắt đầu bước về phía Liễu Tự. Chu Thái cố gắng ném chiếc bật lửa lên: "Cậu muốn... làm gì?"
Liễu Tự nở một nụ cười nói: "Còn nhớ không? Nồng độ bụi đạt 9,7 gam trên mét khối, gặp lửa sẽ phát nổ. Chu Thái, đây vẫn là kiến thức cậu dạy tôi."
Sắc mặt Chu Thái đột nhiên thay đổi.
Chẳng lẽ...
Tôi có một dự cảm chẳng lành: "Tiểu Tự! Đừng!"
Liễu Tự dùng âm thanh lớn hơn át đi tiếng của tôi: "Trốn vào nhà vệ sinh đi! Đây là cách duy nhất!"
Ánh mắt cô ấy nhìn thẳng vào tôi, đôi mắt sáng như sao trời.
"Đừng sợ, có tôi ở đây."
Tôi đột nhiên nhớ lại câu nói này của Liễu Tự.
Liễu Tự bắt đầu đếm ngược: "Ba."
"Không!"
Theo bản năng, tôi bắt đầu lao về phía chiếc giường. Chu Thái dùng cánh tay còn lại nắm chặt lấy tôi: "Bạch Dương! Cho dù cậu có lên đó, cậu nghĩ còn kịp sao?!"
Tôi cắn chặt môi, cơ thể run lên không ngừng, trong miệng có vị tanh ngọt.
"Chị Dương! Đi mau!" Liễu Tự cũng hét lớn với tôi.
Có thứ gì đó trong lòng tôi vỡ vụn. Nỗi chua xót mãnh liệt trào dâng. Ước gì đây chỉ là một giấc mơ.
Tôi nhìn sâu vào mắt Liễu Tự. Nín thở, dìu Chu Thái, tôi lao nhanh về phía nhà vệ sinh, đạp cửa xông vào. Trong nhà vệ sinh, Diêm Huyên Huyên co rúm ở góc, nhìn tôi với vẻ kinh hãi.
Sau khi sắp xếp cho Chu Thái, tôi túm chặt lấy cánh tay Diêm Huyên Huyên .
"Cô làm gì vậy!" Diêm Huyên Huyên hét lên.
"Lấy mạng cô." Tôi lạnh lùng nói.
Thể lực của tôi hơn cô ta nhiều, tôi dùng sức đá một cái, liền đá cô ta ra khỏi nhà vệ sinh.
Liễu Tự trên kia đếm: "Hai."
Diêm Huyên Huyên bắt đầu đập mạnh vào cửa. Tôi không để ý, dựa vào tường cửa, từ từ trượt xuống.
Liễu Tự lại đếm: "Một."
"Ầm —— ầm —— ầm ——"
Một loạt tiếng nổ lớn vang lên bên tai. Cánh cửa nhà vệ sinh cũng bị chấn vỡ. Tôi dùng thân mình che chắn cho Chu Thái không nhúc nhích.
"Chúc mừng Bạch Dương, Chu Thái, Diêm Huyên Huyên đã vượt qua vở kịch thứ ba của Trăm Quỷ: "Quỷ Tàng Hình."
...
Tôi muốn khóc. Nhưng nhận ra nước mắt đã chảy đầy mặt, không thể khóc thêm được nữa.
Tôi dìu Chu Thái ra khỏi nhà vệ sinh, toàn bộ phòng 612 cháy đen. Diêm Huyên Huyên co quắp trên mặt đất, thoi thóp. Do ở xa trung tâm vụ nổ, cô ta coi như nhặt lại được nửa cái mạng.
Còn ở giữa phòng 612, mảnh vỡ vụn vãi khắp nơi. Tôi nhìn cảnh tượng tan hoang, nước mắt lại trào ra.
...
Đột nhiên, lúc này một luồng ánh sáng xuất hiện từ hư không, bao phủ lấy cánh tay đứt lìa của Chu Thái và nửa người bị cháy đen của Diêm Huyên Huyên. Vết thương lại nhanh chóng lành lại.
"Bốp, bốp, bốp."
Người dẫn chương trình vỗ tay, giọng điệu phấn khích: "Mặc dù lại là một ván game đầy tình cảm, nhưng vẫn rất thú vị, cảm ơn màn trình diễn tuyệt vời của các bạn."
Tôi đột nhiên mất kiểm soát gào lên: "Nếu trước đây có thể hồi sinh chúng tôi, vậy bây giờ cũng có thể làm được chứ! Dùng mạng của tôi, đổi lấy mạng của Liễu Tự! Xin anh..."
Chu Thái nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, ra hiệu cho tôi bình tĩnh lại. Tôi hít một hơi thật sâu: "Cô ấy c.h.ế.t vì chúng tôi... Hơn nữa, nếu không có cô ấy, chúng tôi đã thập tử nhất sinh."
"Nếu tôi có thể thay thế cô ấy... anh cũng có hy vọng rời khỏi đây."
Người dẫn chương trình lạnh lùng cắt ngang: "Sống chết có số, thành bại tại trời, không cần nói nhiều."
Sau đó lại cười nói: "Những người chiến thắng, đã sẵn sàng đón nhận ký ức hoàn chỉnh chưa?"
...
Nó đưa tay quỷ ra, 4 sợi chỉ ký ức từ từ bay lơ lửng.
"Xoẹt!"
Các sợi chỉ chui ra từ điện thoại, mỗi người có một sợi hiện ra trước mặt.
Tôi không biểu cảm nói: "Liễu Tự đã chết, ký ức của cô ấy cũng vô dụng rồi, có thể cho tôi không?"
Người dẫn chương trình không trả lời ngay, dường như đang suy nghĩ. Một lúc lâu sau, anh ta chậm rãi nói: "Được."
Một sợi chỉ khác bay đến trước mặt tôi.
Bàn tay quỷ lại búng một cái, các sợi chỉ rung lên, lần lượt đ.â.m vào giữa trán mọi người. Cơn buồn ngủ lập tức ập đến. Trong cơn mê man, tôi dường như đã có một giấc mơ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.