Trò Chơi Bão Táp Trong Phòng Học Nhỏ

Chương 41

Tích Á

01/04/2024

Từ đó về sau rất ít khi tôi có sự tiếp xúc với người khác, tôi tự xem mình là một thứ không may mắn, cho rằng những người có tiếp xúc với tôi đều sẽ không có kết cục tốt.

Nhưng tôi vẫn chăm chỉ tập luyện quyền, rồi đi khắp nơi gây sự, bị cha tôi bắt về nhà, đánh một trận, sau cùng là sử dụng hộp thuốc mà cô bé kia tặng cho tôi để xử lý vết thương.

Suốt cả một thời gian dài từ đó đến nay, làm bạn với tôi chỉ có hộp thuốc đó.

Cho đến khi tôi học cao trung.

Thật ra tôi học tập cũng không tệ, cho nên mới không cần phải nhờ vào quan hệ, cũng có thể vào được trường cao trung quý tộc tư nhân này, còn là xếp hạng 3 dựa theo thành tích.

Ngày đầu tiên khai giảng tôi đã phát hiện một cô gái tên là Tảm Hựu Nhi, cô ấy rất giống cô bé năm xưa, hồn nhiên hay cười, từ cách nói chuyện cho đến tính tình cũng đều vô cùng giống.

Nhưng tôi vẫn chậm chạp không dám xác nhận, bởi vì cô bé trong trí nhớ của tôi đã hóa thành một đống tro tàn.

Trong suốt một năm học tôi và cô ấy cũng không có sự tiếp xúc, chỉ là thỉnh thoảng tôi lại lén nhìn cô ấy, giống như một kẻ si tình.

Không biết vì sao giáo viên đột nhiên lại chuyển tôi vào tổ cô ấy, là vì không có tổ nào chịu nhận tôi sao?

Thực ra tôi rất hợp tác mà...(Chỉ muốn bọn họ viết một chút ý kiến của bản thân trong tổ nhưng bởi vì quá phiền phức cho nên Hàng Tễ Duẫn đã xé nát bài viết của một vị bạn học nào đó, khiến cậu ta đau lòng đến nỗi khóc thút thít: “Cậu hợp tác cái rắm!! Hu hu!! Bài làm tâm đắc của tôi!!”)

Nhưng mà tôi cũng không quan tâm, chỉ là nghĩ đến lần đầu tiên làm việc nhóm mà đã gây ra chuyện như vậy, bọn họ sẽ mách với giáo viên, giáo viên lại nói chuyện với cha tôi.

Trên một ý nghĩa nào đó, tôi vẫn phải dè chừng bọn họ.

Đang lúc vác ba lô đi đến trước cổng trường, một kẻ thù không biết đã chọc phải vào lúc nào của tôi dẫn theo một đám đàn em đột nhiên xuất hiện, tôi mất hết nửa tiếng đồng hồ mới có thể trấn áp được bọn chúng, nhưng bởi vì bọn chúng quá đông cho nên trên mặt tôi cũng gánh lấy một số vết thương nhẹ.

Nếu đã đến muộn, thì thôi không cần đến nữa, tôi nghĩ như vậy, liền dựa vào cổng hút thuốc, lúc đó tôi vẫn còn rất yêu thích loại Hoàng Hạc Lâu đầu lọc vàng.

Sau khi dập tắt một điếu, tôi xoay người chuẩn bị bỏ đi, nhưng lại bị ánh mắt tức giận của Tảm Hựu Nhi khiến cho hơi hốt hoảng, cô ấy giữ chặt cổ tay tôi rồi kéo tôi đến một cửa tiệm thuốc tây, ngồi xuống, lấy ra một hộp thuốc vô cùng quen thuộc, băng bó cho tôi giống y như năm năm trước.

Tôi vốn dĩ cũng không xác định, chỉ nghĩ rằng trên đời này thật sự có người giống người, nhưng Tảm Hựu Nhi nãy giờ vẫn luôn im lặng đột nhiên cất tiếng nói: “Đánh không lại thì bỏ chạy, tại sao cứ cậy mạnh mà đánh!”



Tôi chỉ là không lường trước được một cách chính xác.

“Cậu làm ơn luyện tập thêm đi có được không, gặp phải một đám người như thế, mình không đủ năng lực lại còn cố mà đánh nhau...sao không đi chết luôn đi.”

Nè nè, người giúp tôi thoa thuốc chính là cậu, trù tôi chết cũng là cậu. Sao cậu lại mâu thuẫn như vậy hả?!

“Cơ bắp của cậu còn nhỏ hơn cả tôi nữa!”

Tôi không nói được gì, đành phải im lặng.

Chỉ có thể xốc cổ tay áo lộ ra cơ bắp rắn chắc, rồi không màng trên mặt đã có một số vết thương, sau đó đưa đến sát cánh tay mảnh khảnh của cô ấy: “Cậu.... gấp hai, không, gấp ba.”

Cô ấy chỉ dùng sức đè lên cánh tay tôi, hung tợn dán miếng băng dính vào, khiến cho tôi đau đến nỗi hơi run rẩy.

Sau khi đưa cho tôi hộp thuốc, cô ấy đến quầy tính tiền rồi hùng hổ lôi tôi ra ngoài: “Cậu đi nhanh lên đi, chỉ vì một mình cậu mà tổ chúng ta có tiến độ chậm nhất đấy!”

Tôi rút tay ra bởi vừa rồi chưa lấy ba lô, cô ấy lại hoảng sợ bày ra tư thế phòng vệ, thấy tôi cũng không có ý muốn đánh mình, thì liền xoay người ra vẻ sợ hãi vỗ vỗ lên ngực, tôi nhìn thấy mà rất muốn bật cười... còn tưởng rằng cô ấy không sợ tôi, hóa ra đều là giả vờ.

Tôi thấy mặt trên hộp thuốc có dán hình Doraemon đáng yêu, thì trong lòng đã có đáp án.

Nhưng để xác nhận một cách chính xác, tôi gọi điện thoại cho trợ lý của cha tôi, bảo anh ta giúp tôi điều tra chuyện cửa hàng bị phóng hoả năm đỏ.

Sau khi có kết quả điều tra, tôi không nhịn được bật cười, thật không ngờ mình đã lớn đến như vậy, cũng tự xưng là thiên tài lâu như vậy, nhưng đối diện với chuyện của cô ấy thì lại ngu ngốc đến thế.

Thì ra cửa hàng bị thiêu hủy kia là ở phía đối diện, nhưng mà trước đó một tháng gia đình Hựu Nhi cũng đã dọn đi khỏi đó, bởi vì công việc của ba cô ấy có sự thay đổi.

Vì vậy sau đó tôi rất thường xuyên đến con phố kia, cũng không gặp được cô ấy.

Kha Hoằng Danh nói không sai, tôi và cậu ta rất giống nhau, đều là những kẻ nhát gan.



Tôi vốn nghĩ rằng sau khi mình biết chuyện này, nhất định phải lập tức tấn công cô ấy, nhưng bên cạnh cô ấy lại liên tục xuất hiện những chàng trai khác nhau.

Thằng khốn ngoại tình kia, tuy rằng lúc đó tôi không đánh nó một trận, nhưng sau đó thì nó bị đánh đến nỗi phải xin nghỉ học...ai mà biết là do ai làm...

Sau đó lại đột nhiên lòi ra một nam sinh ở lớp bên cạnh, bọn họ quen nhau thời gian lâu nhất, cho đến giữa học kỳ đầu năm cao nhị thì bọn họ mới chia tay... Hựu Nhi hình như còn vì chuyện đó mà đau lòng suốt mấy ngày, nhờ có Tống Loan mua cho cô ấy mấy thanh socola yêu thích nhất thì mới dần dần bình tĩnh lại.

Tôi cũng đã bắt đầu yêu thích Black Devil, thuốc lá mùi sôcôla, bởi vì nó có thể làm tôi nhớ đến khoảng thời gian có mùi sôcôla ngọt ngào trên người cô ấy.

Khát vọng chiếm hữu là một thứ vô giá trị, chuyện này tôi đã hiểu rõ từ lâu.

Bất cứ một ai cũng có tự do thân thể, tôi chỉ cần quản lý bản thân mình là được.

Bởi vậy tôi vẫn luôn cố gắng khống chế khát vọng muốn chiếm hữu cô ấy, những giấc mơ của tôi đều có hình bóng cô ấy đêm đêm, tôi còn bởi vì như vậy mà quan hệ với một số cô gái bề ngoài tương tự cô ấy...

Nhưng cũng không có giá trị gì, bộ dạng bọn họ ở dưới người tôi, ngoại trừ khiến cho tôi bực bội thì chỉ càng ngày càng làm tôi muốn ôm cô ấy.

Cuối cùng tôi vẫn quyết tâm chiếm lấy cô ấy, Tống Loan là một tên ngốc hy sinh tình yêu, Giang Thái Nhiên nội tâm tha hóa, Kha Hoằng Danh lại có chấp niệm cực kỳ sâu sắc với cô ấy.

Cô gái khiến cho bốn chàng thiếu niên liếc mắt một cái đã phải lòng đó, gần như đã làm xoay chuyển quỹ đạo cuộc sống của tôi, cho dù bao nhiêu năm có trôi qua, thì cũng không thể giảm đi được một phần tình yêu của tôi dành cho cô ấy.

Cô ấy chính là sự cứu rỗi của chúng tôi.

Tôi nhẹ nhàng hôn lên gương mặt cô ấy, rồi lại nhớ tới một chuyện quan trọng khác, tôi đi ra ban công gọi một cuộc điện thoại, trong lúc nhẹ nhàng rít một hơi thuốc lá:

“Sau này không cần tìm tôi nữa, cứ đi đến cửa hàng của Hàng Tễ Hưng mở mà chọn mấy cái túi xách cô thích đi, tôi trả tiền.”

Sau khi cúp máy, tôi cũng kéo luôn cả số điện thoại đó vào danh sách đen, rồi tắt nguồn.

Nhìn ba người đã hưởng thụ Hựu Nhi trong phòng kia, tôi lại ném điếu thuốc vào thùng rác.

Hựu Nhi, có muốn tiếp tục chơi trò chơi không?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trò Chơi Bão Táp Trong Phòng Học Nhỏ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook