Chương 159
Tòng 0
05/08/2020
Dịch: Hạnh / Ảnh: Jas
Nếu hung thủ có hạn chế giết người, vậy thì người đàn ông lực lưỡng nọ có thể đặt đầu mối giả trước mặt hai kẻ còn lại, để cặp người chơi thường này tưởng rằng người đàn ông trung niên mới chính là hung thủ, còn anh ta thì chỉ cần giả bộ như không biết gì, thậm chí còn tỏ vẻ hơi nông cạn giản đơn.
Bốn người ở đây ai ai cũng có lý do để Dư Tô nghi ngờ.
Cô xuất hiện nhưng lại không ra tay với bất cứ ai, đồng thời còn đứng trước người chơi để khơi mào mâu thuẫn và nghi kỵ giữa họ.
Một khi bắt đầu nghi ngờ, bọn họ sẽ bắt đầu cãi vã. Vì không thể tìm thấy manh mối xác thực nên cô chỉ đành nghe những lời thuật lại từ họ.
Sau khi tay trung niên lên tiếng chất vấn chàng trai trẻ, Dư Tô cũng biến mất trước mặt ông ta, rồi quay lại ngồi trên xà nhà quan sát cuộc tranh cãi của đám người.
Chàng trai trẻ trừng mắt đầy vẻ phẫn nộ: "Người bỏ phiếu là tôi! Vì tôi thấy ông giống hung thủ, sao nào, ông định cắn tôi à?"
Dư Tô thầm nghĩ, không biết người này ngốc thật hay giả vờ ngờ nghệch nữa.
Người đàn ông trung niên nọ tức nổi gân xanh, chỉ trong vài giây ngăn ngủi, ông ta đã có thể khẳng định lời chàng trai kia nói là thật.
Vì khi hồn ma nọ bước đến trước mặt mình, đột nhiên ông ta không tài nào nhúc nhích nổi, chỉ có thể đứng nguyên tại chỗ như một pho tượng.
Còn lúc hồn ma tiến đến chỗ những người khác, họ lại vẫn có thể tự do cử động, vậy là người bị bầu đêm nay thực sự là ông ta rồi.
Nghĩ đến đây, người đàn ông trung niên không nén nổi cơn tức giận, thét lớn: "Cậu bị thiểu năng đấy à?! Tôi không phải hung thủ, sao hai người lại bầu cho tôi? Chắc chắn có người đã cố ý hãm hại tôi, ít nhất một trong số hai người đang giúp đỡ hung thủ! Sao không nói ra mau lên đi! Muốn tất cả cùng đi đời ư?!"
Đây chính là mục đích của Dư Tô, màn chơi này quả đúng như Phong Đình đã nói, không hề khó chút nào.
Chàng trai trẻ cười lạnh, nói: "Ông cũng đã bị bầu rồi, giờ còn quan tâm những người còn lại sống hay chết làm gì? Như vậy không phải là hơi lương thiện quá rồi đấy à?"
Người đàn ông trung niên tức đến độ bật cười, ông ta gật đầu thật mạnh, rồi quay sang nói với tay lực lưỡng: "Chắc chắn một trong hai người này là hung thủ, hôm nay tôi phải chết rồi, mai cậu hãy nghĩ cho kỹ rồi hẵng quyết định tin ai."
Tên đàn ông lực lưỡng quay sang nhìn hai người nọ, cất tiếng hỏi: "Vậy đêm nay ông đã bầu cho ai?"
Người đàn ông trung niên cắn răng: "Dù gì cũng đã thành ra thế này rồi, tôi cũng chẳng sợ cho cậu biết. Hôm nay tôi bầu cho cậu! Đêm qua tôi nói tôi chỉ bừa cậu, vậy sao cậu biết cô gái kia không làm như vậy? Dù hai người bị giết kia bầu cho cậu thật thì vẫn còn tôi và cô gái trẻ bầu cho người khác.
Vậy nếu cô ta cũng đang nói dối thì sao? Vậy có thể sẽ dẫn tới tình huống phiếu hòa. Trước khi hồn ma xuất hiện, cậu không thể chắc chắn người bị bầu là mình. Nhưng cậu cứ nhất nhất đòi giết người, đuổi theo một quãng xa để giết chết kẻ bầu cho mình, như vậy có hai khả năng, thứ nhất, cậu chính là hung thủ, vậy nên mới muốn giết các người chơi khác. Thứ hai, cậu là một tên ngố không biết suy nghĩ, dám thực hiện một hành động ngu xuẩn đó là giúp hung thủ giết chết đồng đội!"
Thoắt cái, gương mặt tay lực lưỡng nọ đã tràn ngập phẫn nộ, nhưng anh ta cũng biết người đàn ông trung niên đã không sợ mình nữa rồi, dù sao bị người hay ma giết thì cũng là chết cả.
Người đàn ông trung niên chỉnh lại cặp kính, nói tiếp: "Còn nữa, manh mối chúng ta phát hiện hôm nay là tài liệu làm chứng cho việc biển thủ tiền bạc của cải của đám trưởng trấn và bí thư! Còn trưởng làng thì mỗi lần đi làm trung gian môi giới đều sẽ thu mất một phần ba số tiền giao dịch, với cái tính tham lam này thì rõ ràng ông ta muốn dùng tài liệu để uy hiếp trưởng trấn chia lời cho mình.
Nếu trưởng trấn nhờ cậy hung thủ giết người diệt khẩu thì chắc chắn sẽ tìm kiểu người lực lưỡng một mình dư sức đấu lại ba người như cậu! Dù suy luận thế này thì cũng hơi gượng ép thật, nhưng theo như đầu mối tìm được hôm nay thì tôi chỉ có thể bầu được cho mình cậu, không phải sao?"
Dù rằng tên lực lưỡng có vẻ đang rất giận dữ, nhưng anh ta không hề ngắt lời người đàn ông trung niên, cứ lẳng lặng đợi ông ta dứt lời mới nói: "Tôi vẫn phải nhắc lại câu này, tôi không phải hung thủ, tôi có thể giết sạch mọi người. Dù sao tôi cũng đã giết người rồi thì giết thêm vài ba kẻ nữa cũng chẳng hề gì."
Người đàn ông trung niên nói: "Tôi nghi ngờ khi ấy cậu cũng đã lường trước chuyện này. Khi đó tôi nghĩ có khi hung thủ bị hạn chế số lượng giết người, sau khi giết hai kẻ thì bắt buộc phải bầu phiếu theo luật chơi để đẩy người khác vào chỗ chết. Nhưng giờ tôi đã không còn nghi ngờ cậu nữa rồi, tôi nghi ngờ hai người này! Đặc biệt là cậu thanh niên kia!"
Cô gái cao giọng: "Rõ ràng chúng tôi thấy chứng cứ rồi nên mới bầu cho ông, ông đừng có cố chống chế vậy nữa! Rốt cuộc ông có phải hung thủ hay không thì đợi đến đêm nay ông chết rồi mọi người sẽ biết cả thôi! Nếu ma không giết ông thì bọn tôi giết chắc cũng được nhỉ?"
Người đàn ông trung niên cười lạnh: "Cô kích động vậy làm gì, chột dạ à?"
"Tôi chột dạ?" Cô gái cúi đầu, vươn tay móc một tờ giấy bị gấp nhỏ dưới vạt áo ra.
Dư Tô nhướn mày, thầm nghĩ, chắc hẳn đây là bằng chứng hướng đền người đàn ông trung niên mà bọn họ đã tìm thấy.
Cô gái mở mẩu giấy ra, lúc này Dư Tô mới thấy thật ra đây là một bức ảnh đen trắng bị gấp lộn mặt sau ra ngoài.
Sau khi mở phẳng tấm ảnh, cô gái vẫy tay với người đàn ông trung niên, nhìn ông ta chằm chằm, cô nói: "Đây là tấm ảnh chụp chung của hai người, trong đó có một người chính là ông, người còn lại thì già hơn, chúng tôi đã cầm tấm ảnh này đi hỏi người khắp làng rồi, có người nói ông ta chính là trưởng trấn! Nếu ông không phải hung thủ thì tại sao ông lại quen trưởng trấn?"
Người đàn ông trung niên ngây ra, ông ta sải bước lớn tiến lại, giật tấm ảnh rồi ngạc nhiên trợn trừng mắt hỏi: "Cô tìm thấy thứ này ở đâu?!"
"Sao, ông hối hận vì đã không giấu kỹ à?" Chàng trai đắc ý cười: "Ông cũng thông minh đấy, đoán trước chúng ta sẽ lục soát người nhau nên mới giấu tấm ảnh này đi, tiếc là chỗ ông giấu có kín đáo thế nào đi chăng nữa thì cũng sẽ có người tìm ra. Mà ông cũng tìm được chỗ hay thật, còn giấu trong kẽ hở của máng giặt quần áo bên ngoài nữa."
Người đàn ông trung niên cố kìm cho hai bên thái dương của mình không giật từng đợt lên, ông ta nến giận, nói: "Cậu bảo đây là màn chơi thứ ba của cậu sao? Tôi không hiểu nổi, cậu ngớ ngẩn thế nào mà sao lại sống nổi tới màn thứ ba vậy? Ban đầu tôi còn tưởng cậu giả ngu, giờ xem ra là cậu ngu thật!"
Dư Tô chỉ muốn bật cười, dù rằng cô cũng cảm thấy chàng trai trẻ này hơi ngố thật.
Đây là một cái làng, không phải vài gian phòng bé xíu người đông nườm nượp như màn chơi thứ hai của cô.
Khi ấy vì có người cố tình giám sát nên Vưu Thiến không tìm được cơ hội phi tang tấm ảnh, để sót một bằng chứng quan trọng.
Nhưng lần này màn chơi diễn ra trong một ngôi làng lớn, số lượng người chơi cũng tương đối ít ỏi, hơn nữa họ còn chia nhóm hai người ra để hành động, nghe lời bọn họ nói đêm qua thì thậm chí hai người trong nhóm cũng chẳng hề kè kè bên nhau cùng tìm manh mối trong một phòng.
Vậy thì sẽ cũng sẽ có rất nhiều cơ hội và địa điểm để giấu manh mối, nếu Ứng dụng không có ràng buộc gì thì thậm chí có thể phi tang được bằng chứng, làm sao chưa chi đã bị các người chơi khác phát hiện được?
Vậy nên bằng chứng này thực sự rất thiếu tin cậy.
Trong số bốn người này thì hiện tại có vẻ người đàn ông trung niên - kẻ đang thực hiện nhiệm vụ thứ tư của mình là thông minh hơn đôi chút.
"Ông ngu ngốc thì có! Sắp chết đến nơi rồi còn già mồm, ông tưởng ma không giết ông thì chúng tôi sẽ tha cho ông sao? Chứng cứ đã rành rành rành ra đây rồi, chắc chắn ông chính là hung thủ!" Chàng trai trẻ nói, giơ tay nện cho người đàn ông nọ một cú.
Sức lực của người đàn ông trung niên sao bì nổi anh ta, ông ta né đòn nhưng cuối cùng vẫn bị ăn một cú đấm vào gò má, rơi cả kính xuống đất.
Cô gái thoáng do dự rồi vươn tay kéo chàng trai trẻ, lưỡng lự cất lời: "Có khi nào ông ta... không phải hung thủ thật đấy chứ? Dù chúng ta cùng tìm ra đầu mối thật nhưng lỡ như có người cố tình đặt nó ở đó để lừa hai ta thì sao?"
Tay lực lưỡng nghe ra ngay hàm ý trong lời cô gái, hàng lông mày đen rậm của anh ta nhíu chặt. Người đàn ông trầm giọng: "Ở đây có tổng cộng bốn người, ý cô là tôi đã đặt manh mối vào đó sao? Nhưng tôi lại nghĩ một trong hai người đã đặt nó vào đấy."
Cô gái lắc đầu lia lịa: "Nhưng dù hôm nay chúng ta có chia thành hai nhóm để tìm kiếm manh mối trong làng thì cũng là nhóm hai người cùng nhau hành động mà. Làm gì có cơ hội mà chia ra riêng lẻ, vậy nên tôi và anh ấy không thể giấu đầu mối tại đó được... Tôi không có ý nhắm vào anh, chỉ muốn đưa ra giả thuyết thôi, dù sao trông chú đeo kính này cũng có vẻ vô tội thật."
Chàng trai trẻ cười: "Ông ta sợ chết nên mới lừa chúng ta thôi! Con ma nhỏ kia đi rồi phải không? Theo như tôi thấy thì nó sẽ không giết người đâu, chúng ta chỉ có thể tự dựa vào bản thân mình thôi! Đừng nói nữa, dù sao còn một cơ hội bỏ phiếu, hôm nay cứ giết người đàn ông này đi rồi tính tiếp!"
Dư Tô ngồi trên xà nhà, cô nghĩ, dựa theo tình hình hiện tại, xác suất người đàn ông trung niên bị oan khá cao, còn chàng trai trẻ thì đúng thực rất giống một tên ngốc tin người bị cho vào tròng.
Nếu người đàn ông trung niên chết thì ngày mai sẽ chỉ còn ba người chơi sót lại, hung thủ lừa được chàng trai trẻ cùng bỏ phiếu cho người chơi còn lại thì tới đêm mai, phe hung thủ sẽ giành được phần thẳng.
Vậy nên người đàn ông trung niên không thể chết.
Vừa nghĩ tới đây thì chàng trai trẻ đã túm lấy cổ áo người đàn ông trung niên, nện nắm đấm xuống mặt ông ta.
Dư Tô vừa định hiện hình nhảy xuống ngăn thì đã thấy tay lực lưỡng xông ra, níu lấy cổ áo chàng trai, ném anh ta sang một bên.
Lúc đánh người đàn ông trung niên, anh chàng phách lối ngang ngược là vậy nhưng cuối cùng cũng bị tay lực lưỡng ném xuống đất như xách một con gà con.
Chàng trai giận mà không dám ho he gì, chỉ có thể hỏi: "Anh muốn làm gì?"
Tay lực lưỡng trầm mặt, liếc mắt nhìn ba người còn lại rồi trỏ người đàn ông trung niên, nói: "Giờ tôi tin ông ta không phải hung thủ, ông ta không thể chết được."
Ba người còn lại ngẩn ra, người đàn ông trung niên cảm động: "Tôi đã bầu cho cậu mà cậu vẫn chịu tin tôi sao?"
Tay lực lưỡng lườm ông, trầm giọng: "Tôi tin những gì mắt tôi thấy, tai tôi nghe được, chắc hẳn hung thủ là một trong số hai người kia."
Nói rồi, anh ta tiến về phía cô gái nọ: "Cô luôn tỏ ra rất chừng mực, đúng đắn, giờ chỉ còn bốn người thôi mà cô vẫn không một lần bị ai nghi ngờ, như vậy không phải lạ lắm sao? Trước đó tôi không nghi cô, nhưng lời cô nói ban nãy có ý ám chỉ, cô rất khôn khéo đấy."
"Giả dụ cô là hung thủ thật, ban nãy cô nói cô và chàng trai kia cùng tìm thấy tấm ảnh, lời này có ý ám chỉ với anh ta rằng cả cô lẫn anh ta đều không đáng nghi. Vậy thì chỉ cần có kẻ tính tình nóng nảy bộp chộp như anh ta giúp cô xử lý người chơi bị bỏ phiếu đêm nay thôi. Nhiệm vụ thì vẫn chưa kết thúc, vậy là có thể phát huy được ẩn ý trong nửa lời sau cô nói...
Cô bảo, có người đã đặt tấm ảnh ở đó từ trước để lừa hai cô cậu. Nhưng đêm nay ông chú này bị người ta giết mất, đến mai chỉ còn lại ba chúng ta, cô bảo có người đặt bằng chứng giả ở đó để lừa hai người, vậy chẳng phải muốn nói tôi chính là hung thủ đó sao? Có khả năng cao tối mai hai người sẽ bầu cho tôi, phải chứ?"
Anh ta chầm chậm tiến về phía cô gái, cất từng bước lại gần, dùng cặp mắt như chuông đồng dữ dằn nhìn cô ta, như thể một con hổ đang tiếp cận miếng mồi.
Nét sợ hãi hiện trên gương mặt cô gái nọ. Người đàn ông lực lưỡng kia tiến đến gần, cô lại lùi về sau, lắc đầu như điên, như thể sắp bật khóc tới nơi: "Không phải, tôi không nghĩ như vậy thật mà! Ban nãy tôi thấy chú đeo kính không giống hung thủ nên mới đặt ra giả thuyết như vậy! Chưa chắc kẻ gài tấm ảnh ở đó đã là người chơi, có khi Ứng dụng cố tình sắp xếp như vậy cũng nên? Không phải tôi, không phải tôi thật mà..."
Nói tới đây, cô ta trào cả nước mắt.
Dư Tô giữ vai trò người quan sát, cô ngồi phía trên đưa mắt nhìn bốn người, thậm chí cũng cảm thấy hơi đau đầu. Người ta vẫn bảo kẻ trong cuộc u mê, người ngoài cuộc tỉnh táo, nhưng người ngoài cuộc như cô đây cũng đang rất mơ màng.
Ai nấy đều đáng ngờ, cô thấy ai cũng giống hung thủ. Trong mắt cô, biểu hiện của người nào cũng kỳ lạ cũng giả tạo, vậy hiện giờ cô nên chọn ai đây?
Mâu thuẫn giữa các người chơi liên tục leo thang, bọn họ đều nghi ngờ lẫn nhau, đêm mai dù cô có tiếp tục không giết người thì chắc chắn họ cũng sẽ ra tay với kẻ bị nghi ngờ, không thể tiếp tục bỏ phiếu thế này.
Vậy nên... phải tìm ra hung thủ thật nhanh mới được.
Trông tình hình hiện tại thì chắc người đàn ông trung niên sẽ sống sót qua đêm nay?
Vậy thì đến mai họ vẫn còn thời gian một ngày để tìm manh mối. Thậm chí đến ba chữ "tìm manh mối" được lặp lại liên tục này cũng khiến cô thấy phản cảm.
Dư Tô khẽ thở dài, nhân lúc còn chưa hết giờ, cô lại tự đi mày mò xem có tìm được thứ gì không.
Lỡ như tìm ra được manh mối quan trọng thì cô có thể gợi ý cho họ, vậy là ngày mai chắc chắn các người chơi sẽ chọn ra hung thủ thật sự.
Nghĩ vậy, cô bèn bay xuyên qua mái nhà, trở lại nhà trưởng làng, bắt đầu lùng sục tìm kiếm.
Nhà trưởng làng đã bị lục tung lên, trông qua đã biết nó đã được kiểm tra vô cùng cẩn thận. Cô tìm hết mấy gian phòng, rồi lại tiến vào hầm đất phía sau nhà, thấy ở đó có vết bùn đất bị xới lên, sâu trong cùng là một cái hố nhỏ, chắc hẳn bọn họ đã đào được manh mối từ đó.
Giấu kỹ thế này mà bọn họ còn tìm được, kể ra cũng khá giỏi.
Nhưng lần này Dư Tô cũng không phát hiện ra gì mới, cô suy nghĩ, định bụng tìm đến ngôi nhà cũ đổ nát của mình.
Đường từ nhà trưởng làng tới mớ hoang tàn nọ phải đi ngang qua căn nhà hoang nơi các người chơi nghỉ ngơi.
Tính từ lúc cô đi tìm manh mối tới giờ là khoảng hơn một tiếng, vậy cũng vừa hay trở lại ngó xong tình hình họ thế nào.
Nghĩ vậy, cô bèn bay trở lại ngôi nhà bỏ hoang, nhảy xuyên qua mái nhà, bắt gặp ba người chơi ngủ dưới đất, người còn lại dựa vào tường, có vẻ đang phụ trách gác đêm, đó chính là người đàn ông lực lưỡng.
Cô liếc nhìn, thầm nghĩ, bọn họ to gan thật, dám để một người gác đêm, nếu đến phiên hung thủ đứng gác mà nổi sát ý, lẳng lặng ra tay với họ thì biết tính sao đây?
Cô bay xuống xà nhà, định quan sát xem liệu có ai đang giả vờ ngủ đợi hung thủ gia tay không, nhưng vừa nhìn cô đã phát hiện...
Người đàn ông trung niên nằm đối mặt với tường đã chết rồi!
Mặt ông ta hướng vào trong, tay lực lưỡng đang gác đêm cũng hoàn toàn không phát hiện ra lúc này khóe môi người đàn ông trung niên vương máu, hai mặt trợn tròn, không hề chớp mắt lấy một lần!
Nếu hung thủ có hạn chế giết người, vậy thì người đàn ông lực lưỡng nọ có thể đặt đầu mối giả trước mặt hai kẻ còn lại, để cặp người chơi thường này tưởng rằng người đàn ông trung niên mới chính là hung thủ, còn anh ta thì chỉ cần giả bộ như không biết gì, thậm chí còn tỏ vẻ hơi nông cạn giản đơn.
Bốn người ở đây ai ai cũng có lý do để Dư Tô nghi ngờ.
Cô xuất hiện nhưng lại không ra tay với bất cứ ai, đồng thời còn đứng trước người chơi để khơi mào mâu thuẫn và nghi kỵ giữa họ.
Một khi bắt đầu nghi ngờ, bọn họ sẽ bắt đầu cãi vã. Vì không thể tìm thấy manh mối xác thực nên cô chỉ đành nghe những lời thuật lại từ họ.
Sau khi tay trung niên lên tiếng chất vấn chàng trai trẻ, Dư Tô cũng biến mất trước mặt ông ta, rồi quay lại ngồi trên xà nhà quan sát cuộc tranh cãi của đám người.
Chàng trai trẻ trừng mắt đầy vẻ phẫn nộ: "Người bỏ phiếu là tôi! Vì tôi thấy ông giống hung thủ, sao nào, ông định cắn tôi à?"
Dư Tô thầm nghĩ, không biết người này ngốc thật hay giả vờ ngờ nghệch nữa.
Người đàn ông trung niên nọ tức nổi gân xanh, chỉ trong vài giây ngăn ngủi, ông ta đã có thể khẳng định lời chàng trai kia nói là thật.
Vì khi hồn ma nọ bước đến trước mặt mình, đột nhiên ông ta không tài nào nhúc nhích nổi, chỉ có thể đứng nguyên tại chỗ như một pho tượng.
Còn lúc hồn ma tiến đến chỗ những người khác, họ lại vẫn có thể tự do cử động, vậy là người bị bầu đêm nay thực sự là ông ta rồi.
Nghĩ đến đây, người đàn ông trung niên không nén nổi cơn tức giận, thét lớn: "Cậu bị thiểu năng đấy à?! Tôi không phải hung thủ, sao hai người lại bầu cho tôi? Chắc chắn có người đã cố ý hãm hại tôi, ít nhất một trong số hai người đang giúp đỡ hung thủ! Sao không nói ra mau lên đi! Muốn tất cả cùng đi đời ư?!"
Đây chính là mục đích của Dư Tô, màn chơi này quả đúng như Phong Đình đã nói, không hề khó chút nào.
Chàng trai trẻ cười lạnh, nói: "Ông cũng đã bị bầu rồi, giờ còn quan tâm những người còn lại sống hay chết làm gì? Như vậy không phải là hơi lương thiện quá rồi đấy à?"
Người đàn ông trung niên tức đến độ bật cười, ông ta gật đầu thật mạnh, rồi quay sang nói với tay lực lưỡng: "Chắc chắn một trong hai người này là hung thủ, hôm nay tôi phải chết rồi, mai cậu hãy nghĩ cho kỹ rồi hẵng quyết định tin ai."
Tên đàn ông lực lưỡng quay sang nhìn hai người nọ, cất tiếng hỏi: "Vậy đêm nay ông đã bầu cho ai?"
Người đàn ông trung niên cắn răng: "Dù gì cũng đã thành ra thế này rồi, tôi cũng chẳng sợ cho cậu biết. Hôm nay tôi bầu cho cậu! Đêm qua tôi nói tôi chỉ bừa cậu, vậy sao cậu biết cô gái kia không làm như vậy? Dù hai người bị giết kia bầu cho cậu thật thì vẫn còn tôi và cô gái trẻ bầu cho người khác.
Vậy nếu cô ta cũng đang nói dối thì sao? Vậy có thể sẽ dẫn tới tình huống phiếu hòa. Trước khi hồn ma xuất hiện, cậu không thể chắc chắn người bị bầu là mình. Nhưng cậu cứ nhất nhất đòi giết người, đuổi theo một quãng xa để giết chết kẻ bầu cho mình, như vậy có hai khả năng, thứ nhất, cậu chính là hung thủ, vậy nên mới muốn giết các người chơi khác. Thứ hai, cậu là một tên ngố không biết suy nghĩ, dám thực hiện một hành động ngu xuẩn đó là giúp hung thủ giết chết đồng đội!"
Thoắt cái, gương mặt tay lực lưỡng nọ đã tràn ngập phẫn nộ, nhưng anh ta cũng biết người đàn ông trung niên đã không sợ mình nữa rồi, dù sao bị người hay ma giết thì cũng là chết cả.
Người đàn ông trung niên chỉnh lại cặp kính, nói tiếp: "Còn nữa, manh mối chúng ta phát hiện hôm nay là tài liệu làm chứng cho việc biển thủ tiền bạc của cải của đám trưởng trấn và bí thư! Còn trưởng làng thì mỗi lần đi làm trung gian môi giới đều sẽ thu mất một phần ba số tiền giao dịch, với cái tính tham lam này thì rõ ràng ông ta muốn dùng tài liệu để uy hiếp trưởng trấn chia lời cho mình.
Nếu trưởng trấn nhờ cậy hung thủ giết người diệt khẩu thì chắc chắn sẽ tìm kiểu người lực lưỡng một mình dư sức đấu lại ba người như cậu! Dù suy luận thế này thì cũng hơi gượng ép thật, nhưng theo như đầu mối tìm được hôm nay thì tôi chỉ có thể bầu được cho mình cậu, không phải sao?"
Dù rằng tên lực lưỡng có vẻ đang rất giận dữ, nhưng anh ta không hề ngắt lời người đàn ông trung niên, cứ lẳng lặng đợi ông ta dứt lời mới nói: "Tôi vẫn phải nhắc lại câu này, tôi không phải hung thủ, tôi có thể giết sạch mọi người. Dù sao tôi cũng đã giết người rồi thì giết thêm vài ba kẻ nữa cũng chẳng hề gì."
Người đàn ông trung niên nói: "Tôi nghi ngờ khi ấy cậu cũng đã lường trước chuyện này. Khi đó tôi nghĩ có khi hung thủ bị hạn chế số lượng giết người, sau khi giết hai kẻ thì bắt buộc phải bầu phiếu theo luật chơi để đẩy người khác vào chỗ chết. Nhưng giờ tôi đã không còn nghi ngờ cậu nữa rồi, tôi nghi ngờ hai người này! Đặc biệt là cậu thanh niên kia!"
Cô gái cao giọng: "Rõ ràng chúng tôi thấy chứng cứ rồi nên mới bầu cho ông, ông đừng có cố chống chế vậy nữa! Rốt cuộc ông có phải hung thủ hay không thì đợi đến đêm nay ông chết rồi mọi người sẽ biết cả thôi! Nếu ma không giết ông thì bọn tôi giết chắc cũng được nhỉ?"
Người đàn ông trung niên cười lạnh: "Cô kích động vậy làm gì, chột dạ à?"
"Tôi chột dạ?" Cô gái cúi đầu, vươn tay móc một tờ giấy bị gấp nhỏ dưới vạt áo ra.
Dư Tô nhướn mày, thầm nghĩ, chắc hẳn đây là bằng chứng hướng đền người đàn ông trung niên mà bọn họ đã tìm thấy.
Cô gái mở mẩu giấy ra, lúc này Dư Tô mới thấy thật ra đây là một bức ảnh đen trắng bị gấp lộn mặt sau ra ngoài.
Sau khi mở phẳng tấm ảnh, cô gái vẫy tay với người đàn ông trung niên, nhìn ông ta chằm chằm, cô nói: "Đây là tấm ảnh chụp chung của hai người, trong đó có một người chính là ông, người còn lại thì già hơn, chúng tôi đã cầm tấm ảnh này đi hỏi người khắp làng rồi, có người nói ông ta chính là trưởng trấn! Nếu ông không phải hung thủ thì tại sao ông lại quen trưởng trấn?"
Người đàn ông trung niên ngây ra, ông ta sải bước lớn tiến lại, giật tấm ảnh rồi ngạc nhiên trợn trừng mắt hỏi: "Cô tìm thấy thứ này ở đâu?!"
"Sao, ông hối hận vì đã không giấu kỹ à?" Chàng trai đắc ý cười: "Ông cũng thông minh đấy, đoán trước chúng ta sẽ lục soát người nhau nên mới giấu tấm ảnh này đi, tiếc là chỗ ông giấu có kín đáo thế nào đi chăng nữa thì cũng sẽ có người tìm ra. Mà ông cũng tìm được chỗ hay thật, còn giấu trong kẽ hở của máng giặt quần áo bên ngoài nữa."
Người đàn ông trung niên cố kìm cho hai bên thái dương của mình không giật từng đợt lên, ông ta nến giận, nói: "Cậu bảo đây là màn chơi thứ ba của cậu sao? Tôi không hiểu nổi, cậu ngớ ngẩn thế nào mà sao lại sống nổi tới màn thứ ba vậy? Ban đầu tôi còn tưởng cậu giả ngu, giờ xem ra là cậu ngu thật!"
Dư Tô chỉ muốn bật cười, dù rằng cô cũng cảm thấy chàng trai trẻ này hơi ngố thật.
Đây là một cái làng, không phải vài gian phòng bé xíu người đông nườm nượp như màn chơi thứ hai của cô.
Khi ấy vì có người cố tình giám sát nên Vưu Thiến không tìm được cơ hội phi tang tấm ảnh, để sót một bằng chứng quan trọng.
Nhưng lần này màn chơi diễn ra trong một ngôi làng lớn, số lượng người chơi cũng tương đối ít ỏi, hơn nữa họ còn chia nhóm hai người ra để hành động, nghe lời bọn họ nói đêm qua thì thậm chí hai người trong nhóm cũng chẳng hề kè kè bên nhau cùng tìm manh mối trong một phòng.
Vậy thì sẽ cũng sẽ có rất nhiều cơ hội và địa điểm để giấu manh mối, nếu Ứng dụng không có ràng buộc gì thì thậm chí có thể phi tang được bằng chứng, làm sao chưa chi đã bị các người chơi khác phát hiện được?
Vậy nên bằng chứng này thực sự rất thiếu tin cậy.
Trong số bốn người này thì hiện tại có vẻ người đàn ông trung niên - kẻ đang thực hiện nhiệm vụ thứ tư của mình là thông minh hơn đôi chút.
"Ông ngu ngốc thì có! Sắp chết đến nơi rồi còn già mồm, ông tưởng ma không giết ông thì chúng tôi sẽ tha cho ông sao? Chứng cứ đã rành rành rành ra đây rồi, chắc chắn ông chính là hung thủ!" Chàng trai trẻ nói, giơ tay nện cho người đàn ông nọ một cú.
Sức lực của người đàn ông trung niên sao bì nổi anh ta, ông ta né đòn nhưng cuối cùng vẫn bị ăn một cú đấm vào gò má, rơi cả kính xuống đất.
Cô gái thoáng do dự rồi vươn tay kéo chàng trai trẻ, lưỡng lự cất lời: "Có khi nào ông ta... không phải hung thủ thật đấy chứ? Dù chúng ta cùng tìm ra đầu mối thật nhưng lỡ như có người cố tình đặt nó ở đó để lừa hai ta thì sao?"
Tay lực lưỡng nghe ra ngay hàm ý trong lời cô gái, hàng lông mày đen rậm của anh ta nhíu chặt. Người đàn ông trầm giọng: "Ở đây có tổng cộng bốn người, ý cô là tôi đã đặt manh mối vào đó sao? Nhưng tôi lại nghĩ một trong hai người đã đặt nó vào đấy."
Cô gái lắc đầu lia lịa: "Nhưng dù hôm nay chúng ta có chia thành hai nhóm để tìm kiếm manh mối trong làng thì cũng là nhóm hai người cùng nhau hành động mà. Làm gì có cơ hội mà chia ra riêng lẻ, vậy nên tôi và anh ấy không thể giấu đầu mối tại đó được... Tôi không có ý nhắm vào anh, chỉ muốn đưa ra giả thuyết thôi, dù sao trông chú đeo kính này cũng có vẻ vô tội thật."
Chàng trai trẻ cười: "Ông ta sợ chết nên mới lừa chúng ta thôi! Con ma nhỏ kia đi rồi phải không? Theo như tôi thấy thì nó sẽ không giết người đâu, chúng ta chỉ có thể tự dựa vào bản thân mình thôi! Đừng nói nữa, dù sao còn một cơ hội bỏ phiếu, hôm nay cứ giết người đàn ông này đi rồi tính tiếp!"
Dư Tô ngồi trên xà nhà, cô nghĩ, dựa theo tình hình hiện tại, xác suất người đàn ông trung niên bị oan khá cao, còn chàng trai trẻ thì đúng thực rất giống một tên ngốc tin người bị cho vào tròng.
Nếu người đàn ông trung niên chết thì ngày mai sẽ chỉ còn ba người chơi sót lại, hung thủ lừa được chàng trai trẻ cùng bỏ phiếu cho người chơi còn lại thì tới đêm mai, phe hung thủ sẽ giành được phần thẳng.
Vậy nên người đàn ông trung niên không thể chết.
Vừa nghĩ tới đây thì chàng trai trẻ đã túm lấy cổ áo người đàn ông trung niên, nện nắm đấm xuống mặt ông ta.
Dư Tô vừa định hiện hình nhảy xuống ngăn thì đã thấy tay lực lưỡng xông ra, níu lấy cổ áo chàng trai, ném anh ta sang một bên.
Lúc đánh người đàn ông trung niên, anh chàng phách lối ngang ngược là vậy nhưng cuối cùng cũng bị tay lực lưỡng ném xuống đất như xách một con gà con.
Chàng trai giận mà không dám ho he gì, chỉ có thể hỏi: "Anh muốn làm gì?"
Tay lực lưỡng trầm mặt, liếc mắt nhìn ba người còn lại rồi trỏ người đàn ông trung niên, nói: "Giờ tôi tin ông ta không phải hung thủ, ông ta không thể chết được."
Ba người còn lại ngẩn ra, người đàn ông trung niên cảm động: "Tôi đã bầu cho cậu mà cậu vẫn chịu tin tôi sao?"
Tay lực lưỡng lườm ông, trầm giọng: "Tôi tin những gì mắt tôi thấy, tai tôi nghe được, chắc hẳn hung thủ là một trong số hai người kia."
Nói rồi, anh ta tiến về phía cô gái nọ: "Cô luôn tỏ ra rất chừng mực, đúng đắn, giờ chỉ còn bốn người thôi mà cô vẫn không một lần bị ai nghi ngờ, như vậy không phải lạ lắm sao? Trước đó tôi không nghi cô, nhưng lời cô nói ban nãy có ý ám chỉ, cô rất khôn khéo đấy."
"Giả dụ cô là hung thủ thật, ban nãy cô nói cô và chàng trai kia cùng tìm thấy tấm ảnh, lời này có ý ám chỉ với anh ta rằng cả cô lẫn anh ta đều không đáng nghi. Vậy thì chỉ cần có kẻ tính tình nóng nảy bộp chộp như anh ta giúp cô xử lý người chơi bị bỏ phiếu đêm nay thôi. Nhiệm vụ thì vẫn chưa kết thúc, vậy là có thể phát huy được ẩn ý trong nửa lời sau cô nói...
Cô bảo, có người đã đặt tấm ảnh ở đó từ trước để lừa hai cô cậu. Nhưng đêm nay ông chú này bị người ta giết mất, đến mai chỉ còn lại ba chúng ta, cô bảo có người đặt bằng chứng giả ở đó để lừa hai người, vậy chẳng phải muốn nói tôi chính là hung thủ đó sao? Có khả năng cao tối mai hai người sẽ bầu cho tôi, phải chứ?"
Anh ta chầm chậm tiến về phía cô gái, cất từng bước lại gần, dùng cặp mắt như chuông đồng dữ dằn nhìn cô ta, như thể một con hổ đang tiếp cận miếng mồi.
Nét sợ hãi hiện trên gương mặt cô gái nọ. Người đàn ông lực lưỡng kia tiến đến gần, cô lại lùi về sau, lắc đầu như điên, như thể sắp bật khóc tới nơi: "Không phải, tôi không nghĩ như vậy thật mà! Ban nãy tôi thấy chú đeo kính không giống hung thủ nên mới đặt ra giả thuyết như vậy! Chưa chắc kẻ gài tấm ảnh ở đó đã là người chơi, có khi Ứng dụng cố tình sắp xếp như vậy cũng nên? Không phải tôi, không phải tôi thật mà..."
Nói tới đây, cô ta trào cả nước mắt.
Dư Tô giữ vai trò người quan sát, cô ngồi phía trên đưa mắt nhìn bốn người, thậm chí cũng cảm thấy hơi đau đầu. Người ta vẫn bảo kẻ trong cuộc u mê, người ngoài cuộc tỉnh táo, nhưng người ngoài cuộc như cô đây cũng đang rất mơ màng.
Ai nấy đều đáng ngờ, cô thấy ai cũng giống hung thủ. Trong mắt cô, biểu hiện của người nào cũng kỳ lạ cũng giả tạo, vậy hiện giờ cô nên chọn ai đây?
Mâu thuẫn giữa các người chơi liên tục leo thang, bọn họ đều nghi ngờ lẫn nhau, đêm mai dù cô có tiếp tục không giết người thì chắc chắn họ cũng sẽ ra tay với kẻ bị nghi ngờ, không thể tiếp tục bỏ phiếu thế này.
Vậy nên... phải tìm ra hung thủ thật nhanh mới được.
Trông tình hình hiện tại thì chắc người đàn ông trung niên sẽ sống sót qua đêm nay?
Vậy thì đến mai họ vẫn còn thời gian một ngày để tìm manh mối. Thậm chí đến ba chữ "tìm manh mối" được lặp lại liên tục này cũng khiến cô thấy phản cảm.
Dư Tô khẽ thở dài, nhân lúc còn chưa hết giờ, cô lại tự đi mày mò xem có tìm được thứ gì không.
Lỡ như tìm ra được manh mối quan trọng thì cô có thể gợi ý cho họ, vậy là ngày mai chắc chắn các người chơi sẽ chọn ra hung thủ thật sự.
Nghĩ vậy, cô bèn bay xuyên qua mái nhà, trở lại nhà trưởng làng, bắt đầu lùng sục tìm kiếm.
Nhà trưởng làng đã bị lục tung lên, trông qua đã biết nó đã được kiểm tra vô cùng cẩn thận. Cô tìm hết mấy gian phòng, rồi lại tiến vào hầm đất phía sau nhà, thấy ở đó có vết bùn đất bị xới lên, sâu trong cùng là một cái hố nhỏ, chắc hẳn bọn họ đã đào được manh mối từ đó.
Giấu kỹ thế này mà bọn họ còn tìm được, kể ra cũng khá giỏi.
Nhưng lần này Dư Tô cũng không phát hiện ra gì mới, cô suy nghĩ, định bụng tìm đến ngôi nhà cũ đổ nát của mình.
Đường từ nhà trưởng làng tới mớ hoang tàn nọ phải đi ngang qua căn nhà hoang nơi các người chơi nghỉ ngơi.
Tính từ lúc cô đi tìm manh mối tới giờ là khoảng hơn một tiếng, vậy cũng vừa hay trở lại ngó xong tình hình họ thế nào.
Nghĩ vậy, cô bèn bay trở lại ngôi nhà bỏ hoang, nhảy xuyên qua mái nhà, bắt gặp ba người chơi ngủ dưới đất, người còn lại dựa vào tường, có vẻ đang phụ trách gác đêm, đó chính là người đàn ông lực lưỡng.
Cô liếc nhìn, thầm nghĩ, bọn họ to gan thật, dám để một người gác đêm, nếu đến phiên hung thủ đứng gác mà nổi sát ý, lẳng lặng ra tay với họ thì biết tính sao đây?
Cô bay xuống xà nhà, định quan sát xem liệu có ai đang giả vờ ngủ đợi hung thủ gia tay không, nhưng vừa nhìn cô đã phát hiện...
Người đàn ông trung niên nằm đối mặt với tường đã chết rồi!
Mặt ông ta hướng vào trong, tay lực lưỡng đang gác đêm cũng hoàn toàn không phát hiện ra lúc này khóe môi người đàn ông trung niên vương máu, hai mặt trợn tròn, không hề chớp mắt lấy một lần!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.