Trò Chơi Chinh Phục: Ông Xã Kiêu Ngạo Quá Nguy Hiểm
Chương 165: Anh có tư cách gì nói ở trước mặt tôi?
Nam Quan Yêu Yêu
22/01/2017
Quán thịt nướng bên đường.
Bên ngoài tuyết rơi linh tinh, Tần Lạc với Bùi Tử Ninh ngồi mặt đối mặt, mới vài ngày không gặp, dường như hai người nói mãi không hết đề tài.
"Hoắc Kỷ Thành thật sự đưa Tiểu Tinh đến chỗ cậu? Lại cònở lại nhà cậuhai ngày?"
"Ừ, nếu không phải bận tâm đến Tiểu Tinh, mình sớm lấy cái chổi đuổi anh ta ra khỏi cửa rồi. "
Nhắc tới người đàn ông kia, thì Tần Lạc một bụng tức giận.
Bùi Tử Ninh che miệng cười nhẹ: "Thật không nghĩ tới Hoắc nam thần luôn luôn khiêm tốn thần bí cũng sẽ có một mặt như vậy, làm cho người ta mở rộng tầm mắt!"
Tần Lạc uống một ngụm bia: "Thôi, nhắc tới anh tamình liền tức giận, trong bữa tiệctối nay lại gặp."
Bùi Tử Ninh ăn một miếng gà nướng: "Để mình nói! Duyên phận hai người quá sâu rồi! Đi chỗ nào đều có thể gặp được."
Tần Lạc phất phất tay: "Đừng! Mình tình nguyện không có duyên phận với anh ta! Cậu không biết anh ta nói chuyện có bao nhiêu đáng giận, giống như nói mình là phụ nữ làm nghề không đứng đắn."
Bùi Tử Ninh nâng quai hàm: "Ngược lại mình cảm thấy là vì ghen mới nói ra như vậy."
Tần Lạc liếc cô một cái: "Cậu từ khi nào thì trở nên hiểu biết đàn ông như vậy?"
Bùi Tử Ninh bưng bia lên chạm cốc với bạn tốt: "Cá nhân mình cảm thấy là như thế này, mặc kệ là phụ nữ hay đàn ông, có đôi khi đều có thể trở nên miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo."
Tần Lạc không nói tiếp, nặng nề uống một ngụm bia, cô không muốn đoán tên khốn nào có miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo không, cũng không muốnđặt cược tuổixuân của mình cho phần tình yêu không có kết quả này.
Ngăn cách giữa bọn họ không phải chỉ một chút, hơn nữa cô ghét nhất bị người khác lừa gạt, bị người ta đùa giỡn như khỉ!
"Mình đã nghĩ xong, nếu anh taép mình quá, mình sẽlại đổi một chỗ khác bắt đầu lần nữa." Nói tới đây, bỗng nhiên Tần Lạc khép mi nở nụ cười: "Dù sao mình đã có con trai, cũng không phải lo lắng chuyện kết hôn sinh con nữa, chuyện này giao cho ông trời quyết định, gặp được hay không đều tùy duyên."
Bùi Tử Ninh liếc mắt nhìn bạn tốt một cái: "Suy nghĩ của cậu thật rộng rãi, mình còn tưởng lại tìm một người đàn ông bình thường gả đi, dù sao đời này cũng không yêu cầu tình yêu oanh oanh liệt liệt xa vời rồi."
Tần Lạc uống một ngụm nhỏ: "Cuộc sống vẫn bình thản một chút, tình yêu quá mức oanh oanh liệt liệt thì không nhất định có thể làm bạn đến già."
Bùi Tử Ninh mím môi: "Quan điểm của chúng ta có phải đã quá bi quan không? Tương lai còn dài mà! Bây giờ đã nghĩ không gặp được tình yêu chân thành rồi?"
Tần Lạc nhíu mày: "Ít nhất trước mắt mìnhnghĩ vậy, có thể gần đây quá mệt mỏi!"
Bùi Tử Ninh không nói tiếp, tình huống của bạn tốt quả thật rất phức tạp, có thể viết thành một quyển tiểu thuyết ngôn tình rồi.
Hai người đang trò chuyện, bỗng nhiên rèm cửa bị vén lên, có hai người đàn ông đi vào, mà một ngườitrong đó Tần Lạc vớiBùi Tử Ninh đều biết.
Bạch Trì Đình với bạn cũ tới đây, thời đại học vẫn thường đếnquán này, đến naythoáng một cái đã bốn năm năm, vẫn bộ dáng ban đầu.
Làm cho anh ta không ngờ, lại gặp được Bùi Tử Ninh với Tần Lạc ở chỗ này.
Trữ Đào bạn thời đại học kiêm cùng phòng quan hệ , hai người vẫn rất tốt.
Trữ Đào nhìn thấyBùi Tử Ninh vội vàng nhiệt tình chào hỏi: "Tiểu học muội, đã lâu không gặp!"
Bùi Tử Ninh cũng biết anh ta, nhưng vốn không muốn chào hỏibọn họ, dù sao chỉ cần đề cập đến người nào đó, sẽ nhớ đến một đoạn ký ức không tốt!
Lập tức tức giận nói: "Thứ lỗi cho trí nhớ tôi vụng về, có thể thời gian đã lâu, tôi không còn nhớ rõ haivị đàn anh."
Sắc mặt Trữ Đào có chút xấu hổ, làm bạn cùng phòng của Bạch Trì Đình, anh ta đương nhiên biết chuyện Bạch Trì Đình với Bùi Tử Ninh, cũng biết về sau cậu ta bỗng nhiên ra nước ngoàidu học.
Dường như Bạch Trì Đình đã quen Bùi Tử Ninhthờ ơ: "A Đào, chúng ta sang bên cạnh ngồi."
Trữ Đào vốn đang muốn nói cái gì, nhưng nhịn xuống, Bạch lão đại đột nhiên rời đi quả thật tạo thành tổn thương rất lớn cho cô gái nhỏ kia, lúc ấy cậu ta ở trường học đều nghe thấy không ít lời đồn nhảm.
Đứng ở góc độcủa tiểu học muội, quả thật là Bạch lão đại tổn thương cô ấy, ài
Bạch Trì Đình với Trữ Đào ngồi ở bên cạnh, Bùi Tử Ninh nhất thời không có tâm tình ăn cùng nói chuyện phiếm, vô ý thức bưng ly rượu lên uống vào một ly lại một ly.
Tần Lạc ngăn không được, ngẩng đầu nhìn tuyết rơi bên ngoài: "Tử Ninh, chúng ta trở về đi!"
Bùi Tử Ninhđã có chút men say, cô cũng biết uống nữa nhất định sẽ say, trước mặt một người đàn ông cặn bã say khướt sẽ bị người ta cười nhạo mà thôi.
"Ừ."
Lập tức đứng dậy chuẩn bị đứng lên, kết quả lúc đứng dậy rời đi áo bành tô bị mắc ởghế, thiếu chút nữa té ngã trên đất.
Mà ngồi tại bên cạnh các côBạch Trì Đình tay mắt lanh lẹ duỗi tay đỡ lấycô, giọng đầy dịu dàng thân thiết: "Cẩn thận một chút."
Bùi Tử Ninhgiống nhưdẫm phải đinh hung hăng hất tay anh ta ra: "Không cần anh quan tâm!"
Bạch Trì Đình có chút bất đắc dĩ buông tay, kết quả Bùi Tử Ninhsay khướt lập tức mất đi điểm chống đỡ, mắt thấy sắp ngã sấp xuống.
Bạch Trì Đình vội vàng đỡ lấy cô, lần này, không đơn giản đỡ tay cô nữa, mà là ôm thắt lưng của cô.
Cũng bởi vậy tư thế hai người càng trở nên thân mật.
Tần Lạc đứng ở một bên đỡ trán, lại không giúp được gì.
Trữ Đào nhìn một màn này, nhất thời cảm thấy bạn tốt với tiểu học muội vẫn còn có khả năng.
Bạch Trì Đình kéo Bùi Tử Ninhlại cho đến đứng vững: "Con gái uống quá nhiều rượu không tốt."
Bùi Tử Ninhtức giận lạnh giọng: "Anh là ai của tôi? Có tư cách gì nói ở trước mặt tôi?"
Sau đó, lôi kéo Tần Lạc bước nhanh rời đi.
Trữ Đào lấy khuỷu tay chọc anh ta: "Vẫn chưa dứt hết tình cảmvới tiểu học muội?"
Bạch Trì Đình đè ép cảm xúc của mình sắp phun trào ra: "Là mình có lỗi với cô ấy."
Nói xong, uống một ngụm bia.
Trữ Đào rót đầy giúp cậu ta: "Nói thật, năm đó sau khi cậu rời đi, cô ấyphải trải quanhiều lời đồn đại nhảm trong một thời gian rất dài, đối với một cô gái mà nói, quả thật có chút dày vò."
Bạch Trì Đình không nói gì, đáy mắt có rất nhiều cảm xúc chảy qua, năm đó
Anh lại buồn bực uống một ngụm rượu, không biết bắt đầu từ đâu, cũng không biết nên làm như thế nào mới có thể khiến Bùi Tử Ninh tha thứ cho mình.
Ra khỏi quán nướng, bước chân của Bùi Tử Ninh có chút lảo đảo, vừa rồi ở trước mặt người đàn ông cặn bã, là côlàm ra vẻ kiên cường, lúc này ở trên đường cái, cô lại không thể dùng lớp giả tạo của mình.
Tần Lạc lo lắng nhìn về phía bạn tốt: "Tử Ninh, cậu không sao chứ?"
Bùi Tử Ninh lắc đầu: "Không sao,cùng làm chung một bệnh viện, ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, mình đã thói quen rồi."
Tần Lạc thở dài, cùng làmmột bệnh viện với bạn trai cặn bã trước, thật đúng là rất giày vò.
Ài
*****
Giang Ánh Tuyết mới vừa về đến nhà thì nhận được điện thoại của thám tử tư: "Chụp được ảnh củathằng bé kia chưa?"
Đối phương nhỏ giọng: "Không có, người của chúng tôi vẫn canh giữ ở bên ngoài ga, nhưng rất kỳ lạ, ra ngoài chỉ có Tần Lạc vớiđồng nghiệp của cô ấy, không thấy thằng bé nữa."
"Cái gì? Anh nói thế là sao? Làm saocó thể tự dưng không thấythằng bé hả? Các anh không chụp ảnh tìm một cái cớ như vậy để lấy lệ với tôi sao?"
Giọng Giang Ánh Tuyết không tốt nói, không có ảnh chụp của thằng bé bảocôlàm thế nào để xác nhận?
"Giang tiểu thư, chúng tôi thật sự cố gắng hết sức rồi."
"Đây là các người lấy cớ cho việc mình làm không có hiệu quả!"
"Giang tiểu thư, mặc dù chúng tôi không chụp được ảnh của thằng bé, nhưng có được một tin tức mà cô cảm thấy rất hứng thú, cũng coi như một chút thành ý của chúng tôi."
"Có chuyện nói mau!" Giang Ánh Tuyết có chút không kiên nhẫn.
Đối phương dừng một chút: "Tối nay Tần tiểu thư ăn cơmở khách sạn Hải Ninh, mà người của chúng tôi rất may mắn chụp đượcxe củaTứ thiếu cũng dừng ở bãi đỗ xekhách sạn Hải Ninh."
Giang Ánh Tuyết không dám tin nâng cao giọng: "Vậy có được ảnh bọn họở chung một chỗ không?
Đối phương lắc đầu: "Không có, người của chúng ta cũng chỉ ngoài ý muốn chụp đượcxeTứ thiếu."
Tay Giang Ánh Tuyết nắm chặt thành quả đấm, chẳng lẽ lần này Tần Lạc trở về là hẹn gặp bí mật với Hoắc Kỷ Thành sao?
"Ngược lại tin tức này rất quan trọng, vậy các người có chụp được ảnh bọn họcùng ra ngoài hoặc là ảnh Tần Lạc ở trên xecủa Hoắc Kỷ Thành không?"
"Không có, Tần Lạc tự mìnhgọi xeđến."
"Thật không?"
"Chính xác trăm phần trăm."
"Anh tiếp tục theo dõi Tần Lạc, có bất kỳ tin tức hữu dụng gì đều phải báo cáo cho tôi trước tiên."
"Bên Tứ thiếu chúng tôi không dám sát chặt được, dễ bị lộ."
"Tôi biết, anh chỉ cần phụ trách theo dõi Tần Lạc là được."
"Tôi hiểu."
Bên ngoài tuyết rơi linh tinh, Tần Lạc với Bùi Tử Ninh ngồi mặt đối mặt, mới vài ngày không gặp, dường như hai người nói mãi không hết đề tài.
"Hoắc Kỷ Thành thật sự đưa Tiểu Tinh đến chỗ cậu? Lại cònở lại nhà cậuhai ngày?"
"Ừ, nếu không phải bận tâm đến Tiểu Tinh, mình sớm lấy cái chổi đuổi anh ta ra khỏi cửa rồi. "
Nhắc tới người đàn ông kia, thì Tần Lạc một bụng tức giận.
Bùi Tử Ninh che miệng cười nhẹ: "Thật không nghĩ tới Hoắc nam thần luôn luôn khiêm tốn thần bí cũng sẽ có một mặt như vậy, làm cho người ta mở rộng tầm mắt!"
Tần Lạc uống một ngụm bia: "Thôi, nhắc tới anh tamình liền tức giận, trong bữa tiệctối nay lại gặp."
Bùi Tử Ninh ăn một miếng gà nướng: "Để mình nói! Duyên phận hai người quá sâu rồi! Đi chỗ nào đều có thể gặp được."
Tần Lạc phất phất tay: "Đừng! Mình tình nguyện không có duyên phận với anh ta! Cậu không biết anh ta nói chuyện có bao nhiêu đáng giận, giống như nói mình là phụ nữ làm nghề không đứng đắn."
Bùi Tử Ninh nâng quai hàm: "Ngược lại mình cảm thấy là vì ghen mới nói ra như vậy."
Tần Lạc liếc cô một cái: "Cậu từ khi nào thì trở nên hiểu biết đàn ông như vậy?"
Bùi Tử Ninh bưng bia lên chạm cốc với bạn tốt: "Cá nhân mình cảm thấy là như thế này, mặc kệ là phụ nữ hay đàn ông, có đôi khi đều có thể trở nên miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo."
Tần Lạc không nói tiếp, nặng nề uống một ngụm bia, cô không muốn đoán tên khốn nào có miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo không, cũng không muốnđặt cược tuổixuân của mình cho phần tình yêu không có kết quả này.
Ngăn cách giữa bọn họ không phải chỉ một chút, hơn nữa cô ghét nhất bị người khác lừa gạt, bị người ta đùa giỡn như khỉ!
"Mình đã nghĩ xong, nếu anh taép mình quá, mình sẽlại đổi một chỗ khác bắt đầu lần nữa." Nói tới đây, bỗng nhiên Tần Lạc khép mi nở nụ cười: "Dù sao mình đã có con trai, cũng không phải lo lắng chuyện kết hôn sinh con nữa, chuyện này giao cho ông trời quyết định, gặp được hay không đều tùy duyên."
Bùi Tử Ninh liếc mắt nhìn bạn tốt một cái: "Suy nghĩ của cậu thật rộng rãi, mình còn tưởng lại tìm một người đàn ông bình thường gả đi, dù sao đời này cũng không yêu cầu tình yêu oanh oanh liệt liệt xa vời rồi."
Tần Lạc uống một ngụm nhỏ: "Cuộc sống vẫn bình thản một chút, tình yêu quá mức oanh oanh liệt liệt thì không nhất định có thể làm bạn đến già."
Bùi Tử Ninh mím môi: "Quan điểm của chúng ta có phải đã quá bi quan không? Tương lai còn dài mà! Bây giờ đã nghĩ không gặp được tình yêu chân thành rồi?"
Tần Lạc nhíu mày: "Ít nhất trước mắt mìnhnghĩ vậy, có thể gần đây quá mệt mỏi!"
Bùi Tử Ninh không nói tiếp, tình huống của bạn tốt quả thật rất phức tạp, có thể viết thành một quyển tiểu thuyết ngôn tình rồi.
Hai người đang trò chuyện, bỗng nhiên rèm cửa bị vén lên, có hai người đàn ông đi vào, mà một ngườitrong đó Tần Lạc vớiBùi Tử Ninh đều biết.
Bạch Trì Đình với bạn cũ tới đây, thời đại học vẫn thường đếnquán này, đến naythoáng một cái đã bốn năm năm, vẫn bộ dáng ban đầu.
Làm cho anh ta không ngờ, lại gặp được Bùi Tử Ninh với Tần Lạc ở chỗ này.
Trữ Đào bạn thời đại học kiêm cùng phòng quan hệ , hai người vẫn rất tốt.
Trữ Đào nhìn thấyBùi Tử Ninh vội vàng nhiệt tình chào hỏi: "Tiểu học muội, đã lâu không gặp!"
Bùi Tử Ninh cũng biết anh ta, nhưng vốn không muốn chào hỏibọn họ, dù sao chỉ cần đề cập đến người nào đó, sẽ nhớ đến một đoạn ký ức không tốt!
Lập tức tức giận nói: "Thứ lỗi cho trí nhớ tôi vụng về, có thể thời gian đã lâu, tôi không còn nhớ rõ haivị đàn anh."
Sắc mặt Trữ Đào có chút xấu hổ, làm bạn cùng phòng của Bạch Trì Đình, anh ta đương nhiên biết chuyện Bạch Trì Đình với Bùi Tử Ninh, cũng biết về sau cậu ta bỗng nhiên ra nước ngoàidu học.
Dường như Bạch Trì Đình đã quen Bùi Tử Ninhthờ ơ: "A Đào, chúng ta sang bên cạnh ngồi."
Trữ Đào vốn đang muốn nói cái gì, nhưng nhịn xuống, Bạch lão đại đột nhiên rời đi quả thật tạo thành tổn thương rất lớn cho cô gái nhỏ kia, lúc ấy cậu ta ở trường học đều nghe thấy không ít lời đồn nhảm.
Đứng ở góc độcủa tiểu học muội, quả thật là Bạch lão đại tổn thương cô ấy, ài
Bạch Trì Đình với Trữ Đào ngồi ở bên cạnh, Bùi Tử Ninh nhất thời không có tâm tình ăn cùng nói chuyện phiếm, vô ý thức bưng ly rượu lên uống vào một ly lại một ly.
Tần Lạc ngăn không được, ngẩng đầu nhìn tuyết rơi bên ngoài: "Tử Ninh, chúng ta trở về đi!"
Bùi Tử Ninhđã có chút men say, cô cũng biết uống nữa nhất định sẽ say, trước mặt một người đàn ông cặn bã say khướt sẽ bị người ta cười nhạo mà thôi.
"Ừ."
Lập tức đứng dậy chuẩn bị đứng lên, kết quả lúc đứng dậy rời đi áo bành tô bị mắc ởghế, thiếu chút nữa té ngã trên đất.
Mà ngồi tại bên cạnh các côBạch Trì Đình tay mắt lanh lẹ duỗi tay đỡ lấycô, giọng đầy dịu dàng thân thiết: "Cẩn thận một chút."
Bùi Tử Ninhgiống nhưdẫm phải đinh hung hăng hất tay anh ta ra: "Không cần anh quan tâm!"
Bạch Trì Đình có chút bất đắc dĩ buông tay, kết quả Bùi Tử Ninhsay khướt lập tức mất đi điểm chống đỡ, mắt thấy sắp ngã sấp xuống.
Bạch Trì Đình vội vàng đỡ lấy cô, lần này, không đơn giản đỡ tay cô nữa, mà là ôm thắt lưng của cô.
Cũng bởi vậy tư thế hai người càng trở nên thân mật.
Tần Lạc đứng ở một bên đỡ trán, lại không giúp được gì.
Trữ Đào nhìn một màn này, nhất thời cảm thấy bạn tốt với tiểu học muội vẫn còn có khả năng.
Bạch Trì Đình kéo Bùi Tử Ninhlại cho đến đứng vững: "Con gái uống quá nhiều rượu không tốt."
Bùi Tử Ninhtức giận lạnh giọng: "Anh là ai của tôi? Có tư cách gì nói ở trước mặt tôi?"
Sau đó, lôi kéo Tần Lạc bước nhanh rời đi.
Trữ Đào lấy khuỷu tay chọc anh ta: "Vẫn chưa dứt hết tình cảmvới tiểu học muội?"
Bạch Trì Đình đè ép cảm xúc của mình sắp phun trào ra: "Là mình có lỗi với cô ấy."
Nói xong, uống một ngụm bia.
Trữ Đào rót đầy giúp cậu ta: "Nói thật, năm đó sau khi cậu rời đi, cô ấyphải trải quanhiều lời đồn đại nhảm trong một thời gian rất dài, đối với một cô gái mà nói, quả thật có chút dày vò."
Bạch Trì Đình không nói gì, đáy mắt có rất nhiều cảm xúc chảy qua, năm đó
Anh lại buồn bực uống một ngụm rượu, không biết bắt đầu từ đâu, cũng không biết nên làm như thế nào mới có thể khiến Bùi Tử Ninh tha thứ cho mình.
Ra khỏi quán nướng, bước chân của Bùi Tử Ninh có chút lảo đảo, vừa rồi ở trước mặt người đàn ông cặn bã, là côlàm ra vẻ kiên cường, lúc này ở trên đường cái, cô lại không thể dùng lớp giả tạo của mình.
Tần Lạc lo lắng nhìn về phía bạn tốt: "Tử Ninh, cậu không sao chứ?"
Bùi Tử Ninh lắc đầu: "Không sao,cùng làm chung một bệnh viện, ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, mình đã thói quen rồi."
Tần Lạc thở dài, cùng làmmột bệnh viện với bạn trai cặn bã trước, thật đúng là rất giày vò.
Ài
*****
Giang Ánh Tuyết mới vừa về đến nhà thì nhận được điện thoại của thám tử tư: "Chụp được ảnh củathằng bé kia chưa?"
Đối phương nhỏ giọng: "Không có, người của chúng tôi vẫn canh giữ ở bên ngoài ga, nhưng rất kỳ lạ, ra ngoài chỉ có Tần Lạc vớiđồng nghiệp của cô ấy, không thấy thằng bé nữa."
"Cái gì? Anh nói thế là sao? Làm saocó thể tự dưng không thấythằng bé hả? Các anh không chụp ảnh tìm một cái cớ như vậy để lấy lệ với tôi sao?"
Giọng Giang Ánh Tuyết không tốt nói, không có ảnh chụp của thằng bé bảocôlàm thế nào để xác nhận?
"Giang tiểu thư, chúng tôi thật sự cố gắng hết sức rồi."
"Đây là các người lấy cớ cho việc mình làm không có hiệu quả!"
"Giang tiểu thư, mặc dù chúng tôi không chụp được ảnh của thằng bé, nhưng có được một tin tức mà cô cảm thấy rất hứng thú, cũng coi như một chút thành ý của chúng tôi."
"Có chuyện nói mau!" Giang Ánh Tuyết có chút không kiên nhẫn.
Đối phương dừng một chút: "Tối nay Tần tiểu thư ăn cơmở khách sạn Hải Ninh, mà người của chúng tôi rất may mắn chụp đượcxe củaTứ thiếu cũng dừng ở bãi đỗ xekhách sạn Hải Ninh."
Giang Ánh Tuyết không dám tin nâng cao giọng: "Vậy có được ảnh bọn họở chung một chỗ không?
Đối phương lắc đầu: "Không có, người của chúng ta cũng chỉ ngoài ý muốn chụp đượcxeTứ thiếu."
Tay Giang Ánh Tuyết nắm chặt thành quả đấm, chẳng lẽ lần này Tần Lạc trở về là hẹn gặp bí mật với Hoắc Kỷ Thành sao?
"Ngược lại tin tức này rất quan trọng, vậy các người có chụp được ảnh bọn họcùng ra ngoài hoặc là ảnh Tần Lạc ở trên xecủa Hoắc Kỷ Thành không?"
"Không có, Tần Lạc tự mìnhgọi xeđến."
"Thật không?"
"Chính xác trăm phần trăm."
"Anh tiếp tục theo dõi Tần Lạc, có bất kỳ tin tức hữu dụng gì đều phải báo cáo cho tôi trước tiên."
"Bên Tứ thiếu chúng tôi không dám sát chặt được, dễ bị lộ."
"Tôi biết, anh chỉ cần phụ trách theo dõi Tần Lạc là được."
"Tôi hiểu."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.