Trò Chơi Chinh Phục: Ông Xã Kiêu Ngạo Quá Nguy Hiểm
Chương 148: Càng ngày càng gay go
Nam Quan Yêu Yêu
30/12/2016
Thuyền vừa cập
vào bờ, thì Tần Lạc nhanh chóng muốn rời thuyền, Hoắc Kỷ Thành giữ chặt
cô: "Cả người em ướt nhẹp rời đi thế nào? Đi tắm nước nóng thay quần áo
sạch sẽ trước."
Tần Lạc liếc xéo anh một cái, tức giận nói: "Anh sẽ không lại muốn đánh chủ ý gì khác chứ?"
Sắc mặt Hoắc Kỷ Thành âm trầm như nước: "Anh ở trong mắt em là người đàn ông như vậy?"
Tần Lạc hừ lạnh một tiếng: "Không! Anh chính là kẻ lừa đảo!"
Sắc mặt Hoắc Kỷ Thành đen như đáy nồi, lại chỉ có thể nhịn.
Tần Lạc chẳng muốn quan tâm đến anh nữa, vọt đến tắm nước nóng qua loa cả người rồi thay đổi quần áo sạch sẽ thì rời đi, nếu không phải đây là mùa đông, cô cũng không muốn trì hoãn nhiều.
Lần này Hoắc Kỷ Thành không tự mình lái xe đưa cô đi, mà là để Đại Vệ làm thay.
Anh cũng không lập tức trở về, mà một mình ngốc ở trên boong tàu hút thuốc, có chút chán nản nhíu mày, rốt cuộc làm thế nào mới có thể khiến Tần Lạc tha thứ cho mình?
...
Trên đường trở về, Tần Lạc vẫn luôn nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, bị Hoắc Kỷ Thành khốn khiếp kia trì hoãn lâu như vậy, hôm nay nhất định là không đi Bắc Kinh được, đáng tiếc phải hủy bỏ vé tàu kia.
Đi được nửa đường, Đại Vệ thật sự không nhịn được: "Tần tiểu thư, ông chủ chúng tôi là thật lòng với cô, cô còn nhớ rõ ngày đến văn phòng tìm ông chủ không? Vốn định buổi chiều tiến hành họp báo tuyên bố thân phận cô là vợ duy nhất của ông chủ..."
Rốt cuộc Tần Lạc nghe không nổi nữa: "Đủ rồi! Không cần nói nữa! Tôi một chút không muốn nghe những thứ này!"
Người bên cạnh anh đương nhiên nói tốt giúp anh, nhưng cô thật sự không cần!
Chuyện sáu năm trước mình bị thôi miên sinh con mặc kệ anh có nỗi khổ gì, mình lại không có cách nào tiếp nhận sự thật này, hành vi của anh với cường bạo có gì khác nhau?
Có trưng cầu sự đồng ý của mình không?
Nghĩ vậy, cô lại cảm thấy uất ức không thôi...
Chuyện lớn như vậy dù trên người ai đều cần một khoảng thời gian tiêu hóa, anh dựa vào cái gì cho rằng mình phải đương nhiên tiếp nhận?
Chân tướng trần trụi này tương đương với phá vỡ nhận thức trước kia của cô đối với bản thân, bây giờ nhớ lại cảm thấy buồn cười!
Đại Vệ cũng không dám nhiều lời, chỉ có thể kìm nén uất ứcở trong lòng đưa Tần Lạc an toàn về đến nhà.
Lúc gần đi, vẫn không nhịn được: "Tần tiểu thư, thật ra ông chủ cũng rất khổ, chuyện năm đó ông chủ chỉ là tình thế bất đắc dĩ..."
Tần Lạc dứt khoát bịt lấy lỗ tai rời đi, thật sự đủ rồi!
Anh có nỗi khổ tâm phải để mình thanh toán sao?
Tại sao bọn họ không nói cô mới là người bị hại vô tội nhất? Nếu không phải trong lúc vô tình mình nghe cuộc nói chuyện giữa Ước Hàn với Mary, chỉ sợ sẽ bị giấu diếm cả đời!
Người đàn ông đáng giận như vậy, dựa vào cái gì cô phải tha thứ?
*****
Về đến nhà Tần Lạc chỉ cảm thấy tức giận khó tan, không ngủ được cô mở máy tính đăng nhập vào QQ, mới xem vài tờ trang web thì nghe QQ truyền đến tin tức nhắc nhở.
Cô mở ra nhìn, lại là Cố Nam Châu.
Trước anh ta đề cập qua chuyện này, nhưng Tần Lạc nghĩ mình muốn đi Bắc Kinh, đoán chừng anh ta cũng không giúp được, nên uyển chuyển trả lời cho qua.
Một lát sau, khung đối thoại mới trả lời hai chữ: Bắc Kinh?
Sau đó, đó là một chuỗi dài: Thật sự quyết định muốn đi Bắc Kinh sao?
Tần Lạc rất khẳng định đáp: Ừ, đúng vậy.
Tạm dừng khoảng hai giây, Cố Nam Châu trả lời: Trước anh với một số công ty ở Bắc Kinh từng hợp tác, đúng lúc ngày kia muốn qua đó một chuyến, muốn đi cùng xem một chút không? Không thích cô có thể lựa chọn những công ty khác.
Nhìn câu hỏi này, Tần Lạc nhíu mày, thôi! Trước từng đồng ý, lúc này lại cự tuyệt thì có vẻ cô làm kiêu.
Lập tức trả lời: Được, nhưng tôi đã đặt vé tàu ngày mai đi Bắc Kinh, chờ sau khi anh đến chúng ta sẽ liên lạc.
Cố Nam Châu rất sảng khoái trả lời một chữ: Được.
Sau khi hẹn xong, thì Tần Lạc lấy cớ đi thu dọn hành lý để thoát ra, thật ra cô chỉ ẩn QQ, vẫn nhàm chán đi dạo Weibo với trang web...
Hành lý đã sớm thu dọn xong cũng không cần thu dọn một lần nữa, bây giờ cô chỉ muốn tìm chút chuyện dời đi lực chú ý, nếu không thì trong đầu luôn luôn sẽ nghĩ lung tung.
****
Hoắc Kỷ Thành ở trên boong tàu một lúc lâu mới trở về, anh cũng không có trực tiếp về nhà, mà đến công ty tăng ca.
Đúng lúc điện thoại của Đường Triều gọi đến: "Mình ra chủ ý cũng không tệ lắm đúng không?"
Hoắc Kỷ Thành tức giận hừ nói: "Cậu chỉ biết ra chút chủ ý ôi thiu!"
Đường Triều sững sờ: "A? Tần Lạc không mua sổ sách? Không nên! Có một số phụ nữ cũng rất thích giả vờ!"
Hoắc Kỷ Thành nâng trán: "Người phụ nữ của tôi giống người phụ nữ khác sao?"
Đường Triều tức cười: "..."
Dừng một chút: "Cho nên, tình hình bây giờ như thế nào?"
Hoắc Kỷ Thành vô cùng thất bại: "Cô ấy càng tức giận hơn, tình nguyện lựa chọn nhảy xuống biển cũng không ở chung một chỗ với mình."
Đường Triều giật mình không thôi: "Nhảy xuống biển? Đây là mùa đông? Mặc dù thành phố A chúng ta không lạnh giống như phí Bắc, nhưng dù gì cũng là mùa đông! Tần Lạc thật sự nhảy?"
Hoắc Kỷ Thành nhíu mày: "Ừ."
Vẻ mặt Đường Triều khoa trương: "Thật đúng là nữ trung hào kiệt! Có can đảm như vậy!"
Giọng Hoắc Kỷ Thành lạnh lung: "Còn không phải chủ ý ôi thiu của cậu mà ra! Lần này chuyện càng ngày càng gay go rồi!"
Đường Triều vội vàng nhận sai: "Đúng đúng đúng! Quả thật là mình sai, mình nhất định sẽ nghĩ biện pháp vẹn toàn đôi bên để đền bù."
Hoắc Kỷ Thành vội vàng ngăn cản anh ta: "Không cần! Trông cậy vào chủ ý của cậu chỉ sợ là càng ngày càng phiền phức!"
Đường Triều bi thương không thôi: "A Thành, cậu không thể tin tưởng mình một lần nữa sao?"
Hoắc Kỷ Thành hừ lạnh: "Không có việc gì mình cúp trước."
Đường triều lại hỏi: "Cậu ở đâu? Mình đi tìm cậu."
Giọng Hoắc Kỷ Thành trầm thấp như nước: "Mình ở văn phòng, cậu đến ngồi một chút cũng được."
Đường Triều vội vàng lắc đầu: "Quyết định như vậy đi, mình không phải là người cuồng công việc, vẫn nên tận hưởng thời gian tan tầm thì tốt hơn."
Sau khi cúp điện thoại, thì Hoắc Kỷ Thành vùi đầu vào công việc, hôn sự Hoắc Cẩm Dương với Giang Ánh Thần gần đến, vớianh mà nói cũng không ảnh hưởng lớn gì, bên phía ông cụ Giang anh đã chuẩn bị đầy đủ xong, mặc dù mình không kết hôn với Giang Ánh Tuyết, cũng sẽ không ảnh hưởng đến hợp tác hai nhà cùng quan hệ cá nhân.
Đến như bên anh hai tranh thủ trợ giúp nhà họ Cố kia, chỉ sợ là giỏ trúc múc chẳng được nước gì.
Hiện trong công ty tất cả mọi người đều biết chuyện Hoắc Thái Vi thích Cố Nam Châu ngũ Thiếu nhà họ Cố, chỉ tiếc nàng hữu ý chàng vô tình, mặc kệ cô ta làm cái gì, dường như Cố Nam Châu cũng không quá quan tâm.
Thậm chí còn, sứt mẻ.
Chỉ cần là người sáng suốt cũng nhìn ra Cố Nam Châu không thích Hoắc Thái Vi, nói vậy chuyện này bên anh cả đã sớm biết.
Bây giờ anh chỉ hy vọng Tần Lạc không nên cuốn vào trong chuyện này.
11 giờ 23 phút tối, Hoắc Kỷ Thành mới đến nhà, anh trước tiên đến phòng con trai nhìn.
Lúc đó Tiểu Tinh đã ngủ say, đến gần nhìn dáng vẻ con trai ngủ say với khuôn mặt Tần Lạc thật có vài phần tương tự, Hoắc Kỷ Thành đưa tay vuốt lên long mày nhỏ con trai đang nhăn lên.
Kết quả Hoắc Gia Tinh từ từ mở to mắt, trong giọng nói trẻ con mang theo khàn khan: "Ba, ba đã về rồi!"
Ánh mắt Hoắc Kỷ Thành nhất thời dịu dàng không ít: "Ừ, ba đánh thức con hả?"
Hoắc Gia Tinh lắc đầu: "Ba, ngày mai là thứ bảy, babiết chị gái mấy giờ quađây không?"
Trong lòng Hoắc Kỷ Thành ngưng đọng, này
Chỉ có thể nóidối thiện ý: "Chị gái trong khoảng thời gian này bận rất nhiều việc, đoán chừng không thời gian đến phụ đạo tiếng anh cho Tiểu Tinh rồi."
Hoắc Gia Tinh buồn ngủ lập tức tỉnh, bé chớp mắt to: "Ba, có phải ba cãi nhau với chị gái phải không?"
Vẻ măt Hoắc Kỷ Thành cương cứng, con của anh rốt cuộc có bao nhiêu thông minh lanh lợi?
Lập tức ra vẻ thoải mái nói: "Không có, là do công việc, chị gái cần đi công tác nơi khác một thời gian."
Hoắc Gia Tinh giống như nửa tin nửa không gật đầu: "Được rồi!"
Không quá hai giây lại bổ sung thêm: "Nếu ba chọc chị gái không vui nhất định phải nói nhiều lời hay, con gái đều phải dụ dỗ."
Vẻ mặt Hoắc Kỷ Thành đầy vạch đen: " "
Tần Lạc liếc xéo anh một cái, tức giận nói: "Anh sẽ không lại muốn đánh chủ ý gì khác chứ?"
Sắc mặt Hoắc Kỷ Thành âm trầm như nước: "Anh ở trong mắt em là người đàn ông như vậy?"
Tần Lạc hừ lạnh một tiếng: "Không! Anh chính là kẻ lừa đảo!"
Sắc mặt Hoắc Kỷ Thành đen như đáy nồi, lại chỉ có thể nhịn.
Tần Lạc chẳng muốn quan tâm đến anh nữa, vọt đến tắm nước nóng qua loa cả người rồi thay đổi quần áo sạch sẽ thì rời đi, nếu không phải đây là mùa đông, cô cũng không muốn trì hoãn nhiều.
Lần này Hoắc Kỷ Thành không tự mình lái xe đưa cô đi, mà là để Đại Vệ làm thay.
Anh cũng không lập tức trở về, mà một mình ngốc ở trên boong tàu hút thuốc, có chút chán nản nhíu mày, rốt cuộc làm thế nào mới có thể khiến Tần Lạc tha thứ cho mình?
...
Trên đường trở về, Tần Lạc vẫn luôn nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, bị Hoắc Kỷ Thành khốn khiếp kia trì hoãn lâu như vậy, hôm nay nhất định là không đi Bắc Kinh được, đáng tiếc phải hủy bỏ vé tàu kia.
Đi được nửa đường, Đại Vệ thật sự không nhịn được: "Tần tiểu thư, ông chủ chúng tôi là thật lòng với cô, cô còn nhớ rõ ngày đến văn phòng tìm ông chủ không? Vốn định buổi chiều tiến hành họp báo tuyên bố thân phận cô là vợ duy nhất của ông chủ..."
Rốt cuộc Tần Lạc nghe không nổi nữa: "Đủ rồi! Không cần nói nữa! Tôi một chút không muốn nghe những thứ này!"
Người bên cạnh anh đương nhiên nói tốt giúp anh, nhưng cô thật sự không cần!
Chuyện sáu năm trước mình bị thôi miên sinh con mặc kệ anh có nỗi khổ gì, mình lại không có cách nào tiếp nhận sự thật này, hành vi của anh với cường bạo có gì khác nhau?
Có trưng cầu sự đồng ý của mình không?
Nghĩ vậy, cô lại cảm thấy uất ức không thôi...
Chuyện lớn như vậy dù trên người ai đều cần một khoảng thời gian tiêu hóa, anh dựa vào cái gì cho rằng mình phải đương nhiên tiếp nhận?
Chân tướng trần trụi này tương đương với phá vỡ nhận thức trước kia của cô đối với bản thân, bây giờ nhớ lại cảm thấy buồn cười!
Đại Vệ cũng không dám nhiều lời, chỉ có thể kìm nén uất ứcở trong lòng đưa Tần Lạc an toàn về đến nhà.
Lúc gần đi, vẫn không nhịn được: "Tần tiểu thư, thật ra ông chủ cũng rất khổ, chuyện năm đó ông chủ chỉ là tình thế bất đắc dĩ..."
Tần Lạc dứt khoát bịt lấy lỗ tai rời đi, thật sự đủ rồi!
Anh có nỗi khổ tâm phải để mình thanh toán sao?
Tại sao bọn họ không nói cô mới là người bị hại vô tội nhất? Nếu không phải trong lúc vô tình mình nghe cuộc nói chuyện giữa Ước Hàn với Mary, chỉ sợ sẽ bị giấu diếm cả đời!
Người đàn ông đáng giận như vậy, dựa vào cái gì cô phải tha thứ?
*****
Về đến nhà Tần Lạc chỉ cảm thấy tức giận khó tan, không ngủ được cô mở máy tính đăng nhập vào QQ, mới xem vài tờ trang web thì nghe QQ truyền đến tin tức nhắc nhở.
Cô mở ra nhìn, lại là Cố Nam Châu.
Trước anh ta đề cập qua chuyện này, nhưng Tần Lạc nghĩ mình muốn đi Bắc Kinh, đoán chừng anh ta cũng không giúp được, nên uyển chuyển trả lời cho qua.
Một lát sau, khung đối thoại mới trả lời hai chữ: Bắc Kinh?
Sau đó, đó là một chuỗi dài: Thật sự quyết định muốn đi Bắc Kinh sao?
Tần Lạc rất khẳng định đáp: Ừ, đúng vậy.
Tạm dừng khoảng hai giây, Cố Nam Châu trả lời: Trước anh với một số công ty ở Bắc Kinh từng hợp tác, đúng lúc ngày kia muốn qua đó một chuyến, muốn đi cùng xem một chút không? Không thích cô có thể lựa chọn những công ty khác.
Nhìn câu hỏi này, Tần Lạc nhíu mày, thôi! Trước từng đồng ý, lúc này lại cự tuyệt thì có vẻ cô làm kiêu.
Lập tức trả lời: Được, nhưng tôi đã đặt vé tàu ngày mai đi Bắc Kinh, chờ sau khi anh đến chúng ta sẽ liên lạc.
Cố Nam Châu rất sảng khoái trả lời một chữ: Được.
Sau khi hẹn xong, thì Tần Lạc lấy cớ đi thu dọn hành lý để thoát ra, thật ra cô chỉ ẩn QQ, vẫn nhàm chán đi dạo Weibo với trang web...
Hành lý đã sớm thu dọn xong cũng không cần thu dọn một lần nữa, bây giờ cô chỉ muốn tìm chút chuyện dời đi lực chú ý, nếu không thì trong đầu luôn luôn sẽ nghĩ lung tung.
****
Hoắc Kỷ Thành ở trên boong tàu một lúc lâu mới trở về, anh cũng không có trực tiếp về nhà, mà đến công ty tăng ca.
Đúng lúc điện thoại của Đường Triều gọi đến: "Mình ra chủ ý cũng không tệ lắm đúng không?"
Hoắc Kỷ Thành tức giận hừ nói: "Cậu chỉ biết ra chút chủ ý ôi thiu!"
Đường Triều sững sờ: "A? Tần Lạc không mua sổ sách? Không nên! Có một số phụ nữ cũng rất thích giả vờ!"
Hoắc Kỷ Thành nâng trán: "Người phụ nữ của tôi giống người phụ nữ khác sao?"
Đường Triều tức cười: "..."
Dừng một chút: "Cho nên, tình hình bây giờ như thế nào?"
Hoắc Kỷ Thành vô cùng thất bại: "Cô ấy càng tức giận hơn, tình nguyện lựa chọn nhảy xuống biển cũng không ở chung một chỗ với mình."
Đường Triều giật mình không thôi: "Nhảy xuống biển? Đây là mùa đông? Mặc dù thành phố A chúng ta không lạnh giống như phí Bắc, nhưng dù gì cũng là mùa đông! Tần Lạc thật sự nhảy?"
Hoắc Kỷ Thành nhíu mày: "Ừ."
Vẻ mặt Đường Triều khoa trương: "Thật đúng là nữ trung hào kiệt! Có can đảm như vậy!"
Giọng Hoắc Kỷ Thành lạnh lung: "Còn không phải chủ ý ôi thiu của cậu mà ra! Lần này chuyện càng ngày càng gay go rồi!"
Đường Triều vội vàng nhận sai: "Đúng đúng đúng! Quả thật là mình sai, mình nhất định sẽ nghĩ biện pháp vẹn toàn đôi bên để đền bù."
Hoắc Kỷ Thành vội vàng ngăn cản anh ta: "Không cần! Trông cậy vào chủ ý của cậu chỉ sợ là càng ngày càng phiền phức!"
Đường Triều bi thương không thôi: "A Thành, cậu không thể tin tưởng mình một lần nữa sao?"
Hoắc Kỷ Thành hừ lạnh: "Không có việc gì mình cúp trước."
Đường triều lại hỏi: "Cậu ở đâu? Mình đi tìm cậu."
Giọng Hoắc Kỷ Thành trầm thấp như nước: "Mình ở văn phòng, cậu đến ngồi một chút cũng được."
Đường Triều vội vàng lắc đầu: "Quyết định như vậy đi, mình không phải là người cuồng công việc, vẫn nên tận hưởng thời gian tan tầm thì tốt hơn."
Sau khi cúp điện thoại, thì Hoắc Kỷ Thành vùi đầu vào công việc, hôn sự Hoắc Cẩm Dương với Giang Ánh Thần gần đến, vớianh mà nói cũng không ảnh hưởng lớn gì, bên phía ông cụ Giang anh đã chuẩn bị đầy đủ xong, mặc dù mình không kết hôn với Giang Ánh Tuyết, cũng sẽ không ảnh hưởng đến hợp tác hai nhà cùng quan hệ cá nhân.
Đến như bên anh hai tranh thủ trợ giúp nhà họ Cố kia, chỉ sợ là giỏ trúc múc chẳng được nước gì.
Hiện trong công ty tất cả mọi người đều biết chuyện Hoắc Thái Vi thích Cố Nam Châu ngũ Thiếu nhà họ Cố, chỉ tiếc nàng hữu ý chàng vô tình, mặc kệ cô ta làm cái gì, dường như Cố Nam Châu cũng không quá quan tâm.
Thậm chí còn, sứt mẻ.
Chỉ cần là người sáng suốt cũng nhìn ra Cố Nam Châu không thích Hoắc Thái Vi, nói vậy chuyện này bên anh cả đã sớm biết.
Bây giờ anh chỉ hy vọng Tần Lạc không nên cuốn vào trong chuyện này.
11 giờ 23 phút tối, Hoắc Kỷ Thành mới đến nhà, anh trước tiên đến phòng con trai nhìn.
Lúc đó Tiểu Tinh đã ngủ say, đến gần nhìn dáng vẻ con trai ngủ say với khuôn mặt Tần Lạc thật có vài phần tương tự, Hoắc Kỷ Thành đưa tay vuốt lên long mày nhỏ con trai đang nhăn lên.
Kết quả Hoắc Gia Tinh từ từ mở to mắt, trong giọng nói trẻ con mang theo khàn khan: "Ba, ba đã về rồi!"
Ánh mắt Hoắc Kỷ Thành nhất thời dịu dàng không ít: "Ừ, ba đánh thức con hả?"
Hoắc Gia Tinh lắc đầu: "Ba, ngày mai là thứ bảy, babiết chị gái mấy giờ quađây không?"
Trong lòng Hoắc Kỷ Thành ngưng đọng, này
Chỉ có thể nóidối thiện ý: "Chị gái trong khoảng thời gian này bận rất nhiều việc, đoán chừng không thời gian đến phụ đạo tiếng anh cho Tiểu Tinh rồi."
Hoắc Gia Tinh buồn ngủ lập tức tỉnh, bé chớp mắt to: "Ba, có phải ba cãi nhau với chị gái phải không?"
Vẻ măt Hoắc Kỷ Thành cương cứng, con của anh rốt cuộc có bao nhiêu thông minh lanh lợi?
Lập tức ra vẻ thoải mái nói: "Không có, là do công việc, chị gái cần đi công tác nơi khác một thời gian."
Hoắc Gia Tinh giống như nửa tin nửa không gật đầu: "Được rồi!"
Không quá hai giây lại bổ sung thêm: "Nếu ba chọc chị gái không vui nhất định phải nói nhiều lời hay, con gái đều phải dụ dỗ."
Vẻ mặt Hoắc Kỷ Thành đầy vạch đen: " "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.