Trò Chơi Chinh Phục: Ông Xã Kiêu Ngạo Quá Nguy Hiểm

Chương 134: cố ý dò ý tứ

Nam Quan Yêu Yêu

17/12/2016

Chủ nhật.

Sáng sớm, Hoắc Kỷ Thành liền đưa con trai đến chỗ ở của Tần Lạc, "Lần này anh phải đi 2 ngày, Tiểu Tinh sẽ ở đây cùng em, chờ anh trở lại sẽ đón nó trở về."

Không đợi Tần Lạc mở miệng, Hoắc Gia Tinh đã non nớt nói: "Cha, cha không phải lo lắng cho con...con rất thích ở chỗ chị gái. Hì"

Tần Lạc yêu thương xoa cái đầu nhỏ của nó, mắt nhìn Hoắc Kỷ Thành, "Yên tâm đi! Em sẽ chăm sóc Tiểu Tinh thật tốt."

Hoắc Kỷ Thành liếc mắt nhìn Tần Lạc, chợt ho nhẹ một tiếng, "Tiểu Tinh, cha và chị gái có lời muốn nói, con đi ra phòng khách xem ti vi trước đi?"

Hoắc Gia Tinh cong môi, "Được rồi! Xét thấy hai ngày này chị gái sẽ đều ở cùng con, con miễn cưỡng đồng ý."

Nghe được lời của con, khóe môi Hoắc Kỷ Thành co quắp đến mấy lần.

Bây giờ đã bắt đầu giành bà xã với anh?

Sau này thì sao được?

Hoắc Gia Tinh hấp ta hấp tấp xoay người đi ra phòng khách xem ti vi, Tần Lạc khép cửa lại, nhỏ giọng, "Còn cái gì cần dặn dò em sao?"

Tròng mắt đen thâm thúy của Hoắc Kỷ Thành nhìn chằm chằm cô, "Sẽ phải lập tức chia tay, chẳng lẽ một chút bày tỏ em cũng không có?"

Tần Lạc phản ứng một hồi mới biết anh nói ý gì, ngay sau đó nhỏ giọng nói một câu, "Cũng không phải là tách ra thật lâu. . . . . ."

Giọng Hoắc Kỷ Thành trầm thấp hơi chút không vui, "Hả?"

Tần Lạc chu mỏ, "Đi ra khỏi nhà, phải nhớ ăn cơm đúng giờ, chăm sóc mình thật tốt."

Hình như Hoắc Kỷ Thành cũng không hài lòng mấy với câu giải thích, "Còn gì nữa không?"

Vẻ mặt Tần Lạc vô cùng nghi hoặc, "Còn có cái gì?"

Sắc mặt Hoắc Kỷ Thành đen vài phần, "Chẳng lẽ không có hôn tạm biệt sao?"

Nhất thời sắc mặt Tần Lạc quẫn thành màu gan heo. . . . . .

Người này!

Ngay sau đó nhón chân hôn nhẹ một cái lên mặt anh.

Dĩ nhiên Hoắc Kỷ Thành không hài lòng, "Miệng."

Tần Lạc đỏ mặt đến mang tai, "Em đi ra trước đây! Tiểu Tinh một mình ở bên trong xem ti vi rất nhàm chán."

Cô vừa mới di chuyển thân thể liền bị Hoắc Kỷ Thành kéo lại, đôi môi cũng bị đóng cực kỳ chặt.

"Ưmh. . . . . ."

Tần Lạc gấp đến độ liều mạng muốn đẩy anh ra, cái này nhỡ bị Tiểu Tinh thấy không tốt lắm! Sẽ dạy hư đứa bé!

Hoắc Kỷ Thành vốn không quan tâm những chuyện đó, hai ngày không thể nhìn thấy cô gái nhỏ này, đương nhiên là muốn hôn đủ mới được. . . . . .

Mắt thấy hai người hôn đến không phân thời gian, chợt nghe trong nhà truyền đến tiếng bước chân, Tần Lạc gấp đến độ đưa tay đẩy Hoắc Kỷ Thành.



Sau đó, nghe được tiếng trẻ mềm dẻo của Hoắc Gia Tinh, "Cha, cha và chị gái đang làm gì vậy?"

Mặt Tần Lạc đỏ tới mang tai, đứng ở một bên, hoàn toàn không biết giải thích với đứa bé như thế nào.

Hoắc Kỷ Thành ho nhẹ một tiếng, lạnh nhạt nói: "Không phải là con vẫn rất hi vọng cha theo đuổi chị gái sao? Cha đang cố gắng."

Tần Lạc đỏ mặt hoàn toàn không dám ngẩng đầu, người này!

Lại có thể mặt không đỏ không thở mạnh nói láo với đứa bé. . . . . .

Hoắc Gia Tinh cái hiểu cái không mở trừng hai mắt, lông mi thật dài chớp chớp, "À? Theo đuổi chị gái muốn hôn hôn sao?"

Hoắc Kỷ Thành cũng không định giải thích quá nhiều cùng con trai, "Không phải ở phòng khách xem ti vi sao?"

Trong nháy mắt Hoắc Gia Tinh bị dời đi đề tài, "Con nghe thấy điện thoại di động của chị gái đang vang lên."

Tần Lạc vội vàng lắc mình vào nhà, "Em đi nhận điện thoại."

Sau đó liền chạy ra ngoài cửa hít thở.

Sau khi cô rời đi, Hoắc Gia Tinh cười híp mắt hỏi: "Cha, có phải cha đã theo đuổi được chị gái hay không?"

Hoắc Kỷ Thành cưng chìu vuốt vuốt đầu nhỏ của con trai, "Tiểu quỷ! Đây không phải là con hy vọng sao?"

Hoắc Gia Tinh bĩu môi, "Vậy lúc nào thì cha lấy chị gái về nhà đây? Như vậy con có thể ngày ngày thấy chị gái."

Hoắc Kỷ Thành ngẫm nghĩ hai giây, "Cũng nhanh."

Hoắc Gia Tinh miễn cưỡng hài lòng, "Ưmh. . . . . ."

****

Điện thoại là Bùi Tử Ninh gọi tới, cô đang ở siêu thị mua thức ăn, muốn hỏi bạn nhỏ Hoắc Gia Tinh thích ăn cái gì, cô mang chút lương thực tới.

Sau khi Hoắc Kỷ Thành rời đi, Tần Lạc và Hoắc Gia Tinh vùi mình ở trên ghế sa lon chơi trò chơi, nghe được chuông cửa vang, Hoắc Gia Tinh đứng dậy "Bình bịch" đi mở cửa.

Nhìn thấy là Bùi Tử Ninh, còn cười híp mắt chào hỏi với cô, "Dì xinh đẹp, chị gái nói dì nấu ăn đặc biệt ngon, là thật sao?"

Lại nhìn thấy đứa bé trai giống bạn tốt lần nữa, trong lòng Bùi Tử Ninh xúc động thật lâu, vểnh môi cười nói: "Ngon hay không, con đợi hưởng qua rồi biết."

Hoắc Gia Tinh nghiêm trang nói: "Con tin tưởng chị gái nói, chắc chắn chị sẽ không gạt con."

Bùi Tử Ninh không nhịn được đưa tay sờ sờ cái đầu nhỏ của nó, mặc dù còn không có đi giám định, nhưng cô đã cảm thấy đứa bé trai này có khả năng là bạn tốt sinh. . . . . .

Là giác quan thứ sáu của phụ nữ, có lúc đúng. . . . . .

Tần Lạc đứng dậy mang nguyên liệu bạn tốt mang tới vào phòng bếp, sau đó dặn dò Hoắc Gia Tinh, "Tiểu Tinh, chị gái phải giúp dì xinh đẹp nấu cơm, một mình con ở phòng khách xem ti vi chơi trò chơi được không?"

Hoắc Gia Tinh hiểu chuyện gật đầu, "Vâng."

Bùi Tử Ninh nghe đến đó không nhịn được hỏi: "Tiểu Tinh, tại sao con gọi ta là‘dì xinh đẹp’, gọi cô ấy lại là ‘chị gái’, cái này chẳng phải là kém bối phận sao?"

Hoắc Gia Tinh nghiêng đầu suy nghĩ một chút, "Nhưng con chỉ muốn có một chị gái!"



Bùi Tử Ninh dứt khoát không bắt nó sửa nữa, ý nghĩ của đứa bé người lớn luôn không thể giải thích được.

"Được rồi! Chỉ là một cách gọi mà thôi."

. . . . . .

Bên trong phòng bếp.

Tần Lạc giúp đỡ bạn tốt, rửa rau bóc tỏi.

Bùi Tử Ninh liên tục cân nhắc, vẫn quyết định nói chuyện với bạn tốt một chút, "Lạc Lạc, hai ngày nay cậu còn mơ thấy cô gái trong tòa biệt thự không?"

Tần Lạc lắc đầu, "Hai ngày nay cũng mơ thấy, mình nghĩ, có lẽ cũng chỉ là mộng mà thôi, có thể là tự mình suy nghĩ nhiều."

Giọng nói của cô nhẹ nhõm, thật giống như đã không thèm để ý đối với chuyện này rồi.

Bùi Tử Ninh đang thái thức ăn dừng lại, "Lạc Lạc, cậu có cảm thấy cảnh tượng trong mơ giống như đã từng quen biết hay không, giống như đã từng xảy ra trên người cậu ý?"

Tần Lạc khẽ cười, "Mới vừa tỉnh dậy sẽ có loại cảm giác, nhưng qua đi cũng biết chỉ là mơ."

Bùi Tử Ninh cố tỏ ra thoải mái nói: "Có lẽ cậu đã đi tới cái biệt thự bờ biển đó cũng không chừng, bằng không làm sao cảnh tượng trong mơ lại chân thật như vậy?"

Tần Lạc nghiêng đầu suy nghĩ một chút, "Nói tới việc này, chính là trước đây không lâu Hoắc Kỷ Thành dẫn mình và Tiểu Tinh đi qua một lần, chỉ là tất cả phòng trong biệt thự, vẫn còn có chút khác với cảnh tượng trong mơ."

Dừng một chút, lại nói: "Nhưng nhắc tới cũng kỳ lạ, cho dù phòng ốc rộng lớn như vậy, lúc mình ở một mình bên trong vẫn cảm thấy khó chịu, so sánh mà nói thì mình thích hơn ở trên bờ cát hơn."

Lời của cô khiến Bùi Tử Ninh càng thêm xác định suy đoán của mình, nếu như bạn bị thôi miên quên mất trí nhớ 3 năm đại học, như vậy trong tiềm thức của cô ấy sẽ rất bài xích biệt thự đã vây nhốt mình.

Đây là sau này cô còn cố ý tra thử trên mạng phương diện lý học.

"Lạc Lạc, cậu có quên qua một đoạn trí nhớ nào hay không?"

"Làm sao có thể! Chỉ có ít chuyện khi còn bé là không nhớ rõ ràng lắm thôi, căn bản mỗi đoạn thời gian xảy ra cái gì mình đều nhớ rõ!"

Tần Lạc trả lời ngay không thèm để ý.

Bùi Tử Ninh lại không dám hỏi tiếp, hỏi được càng nhiều chỉ khiến bạn tốt càng thấy kỳ lạ, cũng không hỏi nữa, nếu như mình đoán đều là thật, vậy thì Lạc Lạc phải tiếp nhận sự thật này như thế nào đây?

Nghĩ tới nghĩ lui, cô vẫn quyết định tạo cho bạn tốt phòng hờ thì tốt hơn, "Lạc Lạc, cậu thật sự nhớ rõ ĐH chuyện đã xảy ra 3 năm đại học sao?"

Tần Lạc không chút suy nghĩ nói: "Dĩ nhiên! Lúc đó mình đang du học ở La Mã! Mỗi ngày khóa trình sắp xếp chật kín, gần như không có bất kỳ cuộc sống thảnh thơi nào, dù sao rất buồn tẻ vô vị ."

Bùi Tử Ninh hỏi dò: "Còn gì nữa không?"

Tần Lạc không hiểu nháy mắt, "Còn có cái gì?"

Bùi Tử Ninh cười nói, "Mình cũng chỉ tiện hỏi một chút! Dù sao nghe rất nhiều người nói du học sinh được sống muôn màu muôn vẻ, cho nên mình chỉ có chút ngạc nhiên mà thôi."

Tần Lạc cũng không coi là quan trọng, đánh trống lảng nói: "Đoán chừng mình chính là cái loại tập trung tinh thần đâm vào học tập! Căn bản cũng không có bất kỳ giải trí cuộc sống nào, bây giờ nghĩ lại, trừ học tập vẫn là học tập"

Nếu là lúc trước, Bùi Tử Ninh cũng không cảm thấy lời này có vấn đề gì, nhưng bây giờ nghe tới, lại có rất nhiều sơ hở.

Cô rất hiểu rõ cá tính Lạc Lạc, mặc dù là một người chăm học điển hình, nhưng cũng rất ưa thích du lịch, vẫn còn nhớ trước ây cô từng nói qua nếu ra nước ngoài du học, tất nhiên phải thừa dịp ngày nghỉ nhiều đi tham quan một chút, nhiều thêm một chút, lúc này mới không uổng công ra khỏi nước một chuyến

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Trò Chơi Chinh Phục: Ông Xã Kiêu Ngạo Quá Nguy Hiểm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook