Trò Chơi Chinh Phục: Ông Xã Kiêu Ngạo Quá Nguy Hiểm
Chương 131: Cố ý khích bác ly gián
Nam Quan Yêu Yêu
12/12/2016
Khóe môi Bùi Tử Ninh chậm rãi nâng lên một chút mỉa mai, ban đầu rời đi quyết tuyệt như vậy, hôm nay lại trở về làm gì?
Còn không bằng cứ sống ở bên nước ngoài không về cho rồi.
Vĩnh viễn không thấy, thì tốt biết bao!
Cũng khiến cô khỏi phải nhớ lại chút chuyện không vui. . . . .
Bùi Tử Ninh cũng không có đưa tay bắt tay với anh ta, chỉ là lạnh lùng đứng ở đó, vẻ mặt đạm mạc như sương, "Anh cứ gọi tôi là bác sĩ Bùi thôi."
Một câu nói đơn giản, kéo ra quan hệ giữa bọn họ, lập tức trở nên lạnh nhạt không dứt.
Bạch Trị Đình nhìn cô gái trước mặt thật sâu một chút, chắc hẳn, cô đối với chuyện năm đó vẫn canh cánh trong lòng như cũ . . . . . .
Cũng được! Là mình có lỗi với cô.
"Bác sĩ Bùi, không biết cô đến tìm tôi có chuyện gì?"
Giọng nói khiêm tốn trước sau như một, nhưng nghe vào trong lỗ tai Bùi Tử Ninh, chỉ cảm thấy cực kỳ dối trá!
"Không sao."
Bỏ lại những lời này, Bùi Tử Ninh xoay người rời đi.
Bây giờ trong đầu cô của một mảnh rối mù, căn bản là quên muốn hỏi điều gì, xoay người rời đi, bước chân cô cũng còn không vững.
Ánh mắt Bạch Trị Đình thâm thúy nhìn bóng lưng cô rời đi, không tiếng động thở dài.
Y tá Tiểu Thiến chợt đi tới bát quái hỏi "Bác sĩ Bạch, trước kia anh và Bác sĩ Bùi quen biết sao?"
Bạch Trị Đình gật đầu, "Ừm, chúng tôi là bạn học."
Tiểu Thiến đảo mắt lòng vòng, "Mà sao tôi lại cảm giác hình như là bác sĩ Bùi không chào đón anh vậy?"
Bạch Trị Đình nhún vai một cái, "Có thể là khi đó tôi không cẩn thận đắc tội cô ấy!"
Tiểu Thiến cái hiểu cái không gật đầu, "Ừ. . . . . ."
. . . . . .
Trở lại phòng làm việc, một lúc lâu Bùi Tử Ninh mới bình tĩnh lại, ngay sau đó lấy điện thoại di động ra gọi cho bạn tốt Tần Lạc.
"Lạc Lạc, cậu biết mình gặp được người nào không?"
"Người nào?"
Tần Lạc tò mò hỏi, mơ hồ cảm thấy cảm xúc của bạn tốt bên kia điện thoại có chút biến hóa, giống như bị cái gì kích thích. . . . . .
Bùi Tử Ninh hít mũi một cái, "Bạch Trị Đình."
Tần Lạc không dám tin kêu lên: "Cái gì? Tên khốn Bạch Trị Đình kia lại xuất hiện?"
Cô và Bùi Tử Ninh là bạn thân nhiều năm, đối với tình yêu của bạn tốt trong thời đại học hiểu rõ, cũng biết người đàn ông kia tổn thương cô rất sâu. . . . . .
Từ đó về sau, Tử Ninh cũng thử lui tới với vài bạn trai, cũng không được bao lâu, hai người lại bởi vì tính tình không hợp liền chia tay.
Nói cho cùng, cũng là tình yêu với bạn trai cũ ảnh hưởng tới cô quá sâu. . . . . .
Khóe môi Bùi Tử Ninh dâng lên vẻ cười khổ, "Còn nhớ là tối hôm qua mình nói với cậu là bệnh viện mình mới có bác sĩ tâm lý mới tới không?"
Tần Lạc ấn chặt ấn đường, "Không phải là anh ta chứ?"
Bùi Tử Ninh không tiếng động gật đầu, "Ừm, hôm nay mình vốn là muốn đi tìm vị bác sĩ Bạch mới tới này, kết quả lại phát hiện. . . . . ."
Tần Lạc thở dài, "Tử Ninh, cậu đối với anh ta. . . . . ."
Bùi Tử Ninh mãnh liệt lắc đầu, "Không! Mình sớm không có cảm giác với anh ta rồi, chỉ là thời gian cách năm năm lại được gặp người kia, khó tránh khỏi hiện lên những chuyện cũ trước, mình. . . . . ."
Tần Lạc sáng tỏ, "Mình hiểu, buổi tối vẫn gặp ở chỗ cũ?"
Trong lòng Bùi Tử Ninh không ngừng phiền muộn, vốn là tâm tình đang tốt lại cứ như vậy bị người đàn ông khốn khiếp bỗng nhiên xuất hiện làm hỏng rồi.
"Ừ."
*****
Cúp điện thoại xong, Tần Lạc liền bị gọi tới phòng họp.
Cô đẩy cửa đi vào liền thấy Cố Nam Châu và mấy đồng nghiệp trong bộ tư pháp ngồiđó thảo luận vụ án, ngay sau đó có chút không hiểu thầm nghĩ: thảo luận vụ án kêu mình tới đây làm gì? Cô lại không hiểu chuyện tình trên luật pháp!
Lương bộ trưởng nhìn thấy cô vội vã chào hỏi, "Phiên dịch Tần, nơi này có phần tài liệu tiếng Pháp, cần cô phiên dịch ra cùng Cố luật sư."
Tần Lạc lửng thững đi tới, nhận lấy tài liệu Lương bộ trưởng đưa tới, "Cố luật sư, phần tài liệu này bao lâu thì cần vậy?"
Cố Nam Châu chậm rãi ngước mắt, "Lúc nào cũng cần."
Tần Lạc không hiểu nhìn anh ta, Lương bộ trưởng cười ha hả giải thích: "Phiên dịch Tần, cô cứ ngồi ở chỗ này phiên dịch, gặp chỗ không hiểu có thể hỏi Cố luật sư, đồng thời cung cấp cho Cố luật sư hồ sơ vụ án phiên dịch mới nhất."
Thấy Tần Lạc có chút không hiểu, lại bổ sung: "Bởi vì vụ án kiện này cần giữ bí mật tuyệt đối, cho nên chúng ta cũng không thể rời phòng hội nghị này, nếu như cần thiết, công ty sẽ cung cấp cho chúng ta một biệt thự riêng biệt để thảo luận vụ án kiện này."
Tần Lạc kinh ngạc há to mồm. . . . . .
Được rồi!
Cô phát hiện, trong lúc Cố Nam Châu làm việc cực kỳ nghiêm túc, đối với mỗi một chữ của hồ sơ vụ án anh ta đều xem rất kỹ, từng câu từng chữ cũng sẽ cân nhắc rõ ràng. . . . . .
Cũng khó trách mỗi vụ án qua tay anh ta cũng chưa bao giờ thua kiện. . . . . .
Thật tình như thế, tỉ mỉ như thế!
Một buổi chiều, bên trong phòng họp an tĩnh như thế, thỉnh thoảng sẽ có tiếng nói thảo luận vụ án.
Chợt, ngoài cửa truyền đến tiếng huyên náo.
"Mấy người cho tôi vào đi! Tôi là trợ lý của Cố luật sư!"
Giọng cô gái ngang ngược càn rỡ, hiển nhiên không để người ngăn cản mình trong mắt.
"Tiểu thư, Cố luật sư cũng không có nói qua anh ta muốn mang trợ lý tới đây, xin thứ cho chúng tôi không thể để cô đi vào."
"Mấy người. . . . . . Mấy ngươi biết tôi là ai không?"
"Cái này. . . . . ."
"Ta là nhị tiểu thư nhà họ Hoắc, tổng giám đốc của mấy ngươi chính chú ba của tôi, các ngươi có tư cách gì ngăn cản tôi?" Hoắc Thái Vi cực kỳ tức giận nói.
Lại nói, tập đoàn Đế An cũng coi như là công ty nhà mình, tại sao cô ta lại không thể tới? Coi như đến tai chú ba cô ta cũng không sợ!
Lại nói, cô ta vốn chính là trợ lý của Cố luật sư!
Nghĩ đến người đàn ông kia, trong lòng cô ta liền ngọt ngào không dứt. . . . . .
Ba nói rồi, nhất định sẽ để mình gả cho anh ấy, nói cách khác, cô ta chính là Cố phu nhân tương lai.
Chỉ tưởng tượng thôi, cô ta liền kích động không thôi.
Đối phương nghe nói cô là nhị tiểu thư nhà họ Hoắc, có chút do dự, "Hoắc tiểu thư, xin cô chờ chốc lát, chúng tôi đi vào xin phép một chút."
Hoắc Thái Vi kiêu ngạo hất cằm lên, "Tôi không muốn phỉa đợi quá lâu! Nếu không, mấy ngươi đều không chịu nổi!"
Khóe môi đối phương co quắp mãnh liệt, đang chuẩn bị đi gõ cửa phòng họp, kết quả cửa mở ra.
Cố Nam Châu ngọc thụ lâm phong đi ra ngoài, nhìn Hoắc Thái Vi trước của có chút không vui cau mày, "Tôi nói rồi, bây giờ cô còn chưa đủ tư cách làm trợ lý của tôi."
Vẻ mặt Hoắc Thái Vi có chút thất bại, "Cố luật sư, tôi. . . . . ."
Dù sao cô ta cũng là con gái, khó tránh khỏi có chút không nhịn được.
Cố Nam Châu lạnh nhạt nhìn cô ta một cái, "Cô đi trở về đi! Tôi còn đang cùng các luật sư làm việc."
Trong lời nói không khỏi có ý uy hiếp.
Hoắc Thái Vi cắn môi, "Cố luật sư, Hoắc tổng là chú ba của tôi, tôi ở lại chỗ này có thể giúp anh."
Cố Nam Châu còn muốn nói điều gì, Giang Ánh Tuyết cũng đã đi qua, cô ta thân mật ôm lấy bả vai của Hoắc Thái Vi, mỉm cười nói: "Cố luật sư, dù sao Thái Vi chỉ là cô gái nhỏ, xem cô ấy chăm chỉ hiếu học như vậy, không bằng cho cô ấy một cơ hội đi!"
Cố Nam Châu chỉ hơi nhướng mày, "Nếu Giang tổ trưởng đã nói như vậy, vậy hãy để cho cô ta ở lại làm trợ lý của cô."
Dứt lời, xoay người vào phòng họp, đến nửa ánh mắt cũng không cho Hoắc Thái Vi.
Nhìn cửa phòng họp đóng lại lần nữa, Hoắc Thái Vi giận đến dậm chân.
Cô ta cảm kích liếc mắt nhìn Giang Ánh Tuyết, "Dì ba tương lai, cám ơn cô nói giúp tôi, chỉ tiếc cái đầu gỗ đó. . . . . ."
Giang Ánh Tuyết nhạy cảm nhận ra cái gì, "Thái Vi, em. . . . . . Thích Cố Nam Châu?"
Trên hai gò má Hoắc Thái Vi hiện ra một chút ngượng ngùng, "Cố học trưởng vẫn luôn là tấm gương học tập của em, em muốn làm luật sư cũng bởi vì anh ấy!"
Trong lòng Giang Ánh Tuyết sáng tỏ, không trách được sau khi Hoắc Thái Vi tốt nghiệp không có lựa chọn bộ tư pháp tập đoàn Đế An, mà là tới sở luật sư Đỉnh Phong của Cố Nam Châu, thì ra là có dụng ý khác!
Ngày hôm qua mình còn muốn tác hợp Cố luật sư và Tần Lạc, xem ra kế hoạch thay đổi khó lường!
Chỉ là, một khi Hoắc Thái Vi gả cho Cố Nam Châu, Kỷ Thành lại có hai đối thủ mạnh.
Cái này không thể được!
Cô ta tuyệt đối không cho phép tình huống như thế xảy ra!
Cho nên, cô ta phải ngăn cản Hoắc Thái Vi gả cho Cố Nam Châu mới được, phải tạo nhiều cơ hội cho Cố Nam Châu và Tần Lạc.
Đồng thời, mình cũng không thể đắc tội Hoắc Thái Vi
Nghĩ tới đây, trong lòng cô ta liền có chủ ý.
"Cố luật sư quả thật không tệ! Là nhân tài rất ưu tú, ngay cả tập đoàn Đế An chúng ta cũng muốn mời nah ta tới làm bộ tư pháp."
"Dì ba tương lai, chị sẽ giúp tôi chứ?"
Hoắc Thái Vi nháy mắt, nhìn chằm chằm Giang Ánh Tuyết.
Dĩ nhiên Giang Ánh Tuyết biết cô ta hỏi là cái gì, ngay sau đó cười nói: "Dĩ nhiên. Chỉ là, hình như Cố luật sư đã có cô gái mình thích."
Còn không bằng cứ sống ở bên nước ngoài không về cho rồi.
Vĩnh viễn không thấy, thì tốt biết bao!
Cũng khiến cô khỏi phải nhớ lại chút chuyện không vui. . . . .
Bùi Tử Ninh cũng không có đưa tay bắt tay với anh ta, chỉ là lạnh lùng đứng ở đó, vẻ mặt đạm mạc như sương, "Anh cứ gọi tôi là bác sĩ Bùi thôi."
Một câu nói đơn giản, kéo ra quan hệ giữa bọn họ, lập tức trở nên lạnh nhạt không dứt.
Bạch Trị Đình nhìn cô gái trước mặt thật sâu một chút, chắc hẳn, cô đối với chuyện năm đó vẫn canh cánh trong lòng như cũ . . . . . .
Cũng được! Là mình có lỗi với cô.
"Bác sĩ Bùi, không biết cô đến tìm tôi có chuyện gì?"
Giọng nói khiêm tốn trước sau như một, nhưng nghe vào trong lỗ tai Bùi Tử Ninh, chỉ cảm thấy cực kỳ dối trá!
"Không sao."
Bỏ lại những lời này, Bùi Tử Ninh xoay người rời đi.
Bây giờ trong đầu cô của một mảnh rối mù, căn bản là quên muốn hỏi điều gì, xoay người rời đi, bước chân cô cũng còn không vững.
Ánh mắt Bạch Trị Đình thâm thúy nhìn bóng lưng cô rời đi, không tiếng động thở dài.
Y tá Tiểu Thiến chợt đi tới bát quái hỏi "Bác sĩ Bạch, trước kia anh và Bác sĩ Bùi quen biết sao?"
Bạch Trị Đình gật đầu, "Ừm, chúng tôi là bạn học."
Tiểu Thiến đảo mắt lòng vòng, "Mà sao tôi lại cảm giác hình như là bác sĩ Bùi không chào đón anh vậy?"
Bạch Trị Đình nhún vai một cái, "Có thể là khi đó tôi không cẩn thận đắc tội cô ấy!"
Tiểu Thiến cái hiểu cái không gật đầu, "Ừ. . . . . ."
. . . . . .
Trở lại phòng làm việc, một lúc lâu Bùi Tử Ninh mới bình tĩnh lại, ngay sau đó lấy điện thoại di động ra gọi cho bạn tốt Tần Lạc.
"Lạc Lạc, cậu biết mình gặp được người nào không?"
"Người nào?"
Tần Lạc tò mò hỏi, mơ hồ cảm thấy cảm xúc của bạn tốt bên kia điện thoại có chút biến hóa, giống như bị cái gì kích thích. . . . . .
Bùi Tử Ninh hít mũi một cái, "Bạch Trị Đình."
Tần Lạc không dám tin kêu lên: "Cái gì? Tên khốn Bạch Trị Đình kia lại xuất hiện?"
Cô và Bùi Tử Ninh là bạn thân nhiều năm, đối với tình yêu của bạn tốt trong thời đại học hiểu rõ, cũng biết người đàn ông kia tổn thương cô rất sâu. . . . . .
Từ đó về sau, Tử Ninh cũng thử lui tới với vài bạn trai, cũng không được bao lâu, hai người lại bởi vì tính tình không hợp liền chia tay.
Nói cho cùng, cũng là tình yêu với bạn trai cũ ảnh hưởng tới cô quá sâu. . . . . .
Khóe môi Bùi Tử Ninh dâng lên vẻ cười khổ, "Còn nhớ là tối hôm qua mình nói với cậu là bệnh viện mình mới có bác sĩ tâm lý mới tới không?"
Tần Lạc ấn chặt ấn đường, "Không phải là anh ta chứ?"
Bùi Tử Ninh không tiếng động gật đầu, "Ừm, hôm nay mình vốn là muốn đi tìm vị bác sĩ Bạch mới tới này, kết quả lại phát hiện. . . . . ."
Tần Lạc thở dài, "Tử Ninh, cậu đối với anh ta. . . . . ."
Bùi Tử Ninh mãnh liệt lắc đầu, "Không! Mình sớm không có cảm giác với anh ta rồi, chỉ là thời gian cách năm năm lại được gặp người kia, khó tránh khỏi hiện lên những chuyện cũ trước, mình. . . . . ."
Tần Lạc sáng tỏ, "Mình hiểu, buổi tối vẫn gặp ở chỗ cũ?"
Trong lòng Bùi Tử Ninh không ngừng phiền muộn, vốn là tâm tình đang tốt lại cứ như vậy bị người đàn ông khốn khiếp bỗng nhiên xuất hiện làm hỏng rồi.
"Ừ."
*****
Cúp điện thoại xong, Tần Lạc liền bị gọi tới phòng họp.
Cô đẩy cửa đi vào liền thấy Cố Nam Châu và mấy đồng nghiệp trong bộ tư pháp ngồiđó thảo luận vụ án, ngay sau đó có chút không hiểu thầm nghĩ: thảo luận vụ án kêu mình tới đây làm gì? Cô lại không hiểu chuyện tình trên luật pháp!
Lương bộ trưởng nhìn thấy cô vội vã chào hỏi, "Phiên dịch Tần, nơi này có phần tài liệu tiếng Pháp, cần cô phiên dịch ra cùng Cố luật sư."
Tần Lạc lửng thững đi tới, nhận lấy tài liệu Lương bộ trưởng đưa tới, "Cố luật sư, phần tài liệu này bao lâu thì cần vậy?"
Cố Nam Châu chậm rãi ngước mắt, "Lúc nào cũng cần."
Tần Lạc không hiểu nhìn anh ta, Lương bộ trưởng cười ha hả giải thích: "Phiên dịch Tần, cô cứ ngồi ở chỗ này phiên dịch, gặp chỗ không hiểu có thể hỏi Cố luật sư, đồng thời cung cấp cho Cố luật sư hồ sơ vụ án phiên dịch mới nhất."
Thấy Tần Lạc có chút không hiểu, lại bổ sung: "Bởi vì vụ án kiện này cần giữ bí mật tuyệt đối, cho nên chúng ta cũng không thể rời phòng hội nghị này, nếu như cần thiết, công ty sẽ cung cấp cho chúng ta một biệt thự riêng biệt để thảo luận vụ án kiện này."
Tần Lạc kinh ngạc há to mồm. . . . . .
Được rồi!
Cô phát hiện, trong lúc Cố Nam Châu làm việc cực kỳ nghiêm túc, đối với mỗi một chữ của hồ sơ vụ án anh ta đều xem rất kỹ, từng câu từng chữ cũng sẽ cân nhắc rõ ràng. . . . . .
Cũng khó trách mỗi vụ án qua tay anh ta cũng chưa bao giờ thua kiện. . . . . .
Thật tình như thế, tỉ mỉ như thế!
Một buổi chiều, bên trong phòng họp an tĩnh như thế, thỉnh thoảng sẽ có tiếng nói thảo luận vụ án.
Chợt, ngoài cửa truyền đến tiếng huyên náo.
"Mấy người cho tôi vào đi! Tôi là trợ lý của Cố luật sư!"
Giọng cô gái ngang ngược càn rỡ, hiển nhiên không để người ngăn cản mình trong mắt.
"Tiểu thư, Cố luật sư cũng không có nói qua anh ta muốn mang trợ lý tới đây, xin thứ cho chúng tôi không thể để cô đi vào."
"Mấy người. . . . . . Mấy ngươi biết tôi là ai không?"
"Cái này. . . . . ."
"Ta là nhị tiểu thư nhà họ Hoắc, tổng giám đốc của mấy ngươi chính chú ba của tôi, các ngươi có tư cách gì ngăn cản tôi?" Hoắc Thái Vi cực kỳ tức giận nói.
Lại nói, tập đoàn Đế An cũng coi như là công ty nhà mình, tại sao cô ta lại không thể tới? Coi như đến tai chú ba cô ta cũng không sợ!
Lại nói, cô ta vốn chính là trợ lý của Cố luật sư!
Nghĩ đến người đàn ông kia, trong lòng cô ta liền ngọt ngào không dứt. . . . . .
Ba nói rồi, nhất định sẽ để mình gả cho anh ấy, nói cách khác, cô ta chính là Cố phu nhân tương lai.
Chỉ tưởng tượng thôi, cô ta liền kích động không thôi.
Đối phương nghe nói cô là nhị tiểu thư nhà họ Hoắc, có chút do dự, "Hoắc tiểu thư, xin cô chờ chốc lát, chúng tôi đi vào xin phép một chút."
Hoắc Thái Vi kiêu ngạo hất cằm lên, "Tôi không muốn phỉa đợi quá lâu! Nếu không, mấy ngươi đều không chịu nổi!"
Khóe môi đối phương co quắp mãnh liệt, đang chuẩn bị đi gõ cửa phòng họp, kết quả cửa mở ra.
Cố Nam Châu ngọc thụ lâm phong đi ra ngoài, nhìn Hoắc Thái Vi trước của có chút không vui cau mày, "Tôi nói rồi, bây giờ cô còn chưa đủ tư cách làm trợ lý của tôi."
Vẻ mặt Hoắc Thái Vi có chút thất bại, "Cố luật sư, tôi. . . . . ."
Dù sao cô ta cũng là con gái, khó tránh khỏi có chút không nhịn được.
Cố Nam Châu lạnh nhạt nhìn cô ta một cái, "Cô đi trở về đi! Tôi còn đang cùng các luật sư làm việc."
Trong lời nói không khỏi có ý uy hiếp.
Hoắc Thái Vi cắn môi, "Cố luật sư, Hoắc tổng là chú ba của tôi, tôi ở lại chỗ này có thể giúp anh."
Cố Nam Châu còn muốn nói điều gì, Giang Ánh Tuyết cũng đã đi qua, cô ta thân mật ôm lấy bả vai của Hoắc Thái Vi, mỉm cười nói: "Cố luật sư, dù sao Thái Vi chỉ là cô gái nhỏ, xem cô ấy chăm chỉ hiếu học như vậy, không bằng cho cô ấy một cơ hội đi!"
Cố Nam Châu chỉ hơi nhướng mày, "Nếu Giang tổ trưởng đã nói như vậy, vậy hãy để cho cô ta ở lại làm trợ lý của cô."
Dứt lời, xoay người vào phòng họp, đến nửa ánh mắt cũng không cho Hoắc Thái Vi.
Nhìn cửa phòng họp đóng lại lần nữa, Hoắc Thái Vi giận đến dậm chân.
Cô ta cảm kích liếc mắt nhìn Giang Ánh Tuyết, "Dì ba tương lai, cám ơn cô nói giúp tôi, chỉ tiếc cái đầu gỗ đó. . . . . ."
Giang Ánh Tuyết nhạy cảm nhận ra cái gì, "Thái Vi, em. . . . . . Thích Cố Nam Châu?"
Trên hai gò má Hoắc Thái Vi hiện ra một chút ngượng ngùng, "Cố học trưởng vẫn luôn là tấm gương học tập của em, em muốn làm luật sư cũng bởi vì anh ấy!"
Trong lòng Giang Ánh Tuyết sáng tỏ, không trách được sau khi Hoắc Thái Vi tốt nghiệp không có lựa chọn bộ tư pháp tập đoàn Đế An, mà là tới sở luật sư Đỉnh Phong của Cố Nam Châu, thì ra là có dụng ý khác!
Ngày hôm qua mình còn muốn tác hợp Cố luật sư và Tần Lạc, xem ra kế hoạch thay đổi khó lường!
Chỉ là, một khi Hoắc Thái Vi gả cho Cố Nam Châu, Kỷ Thành lại có hai đối thủ mạnh.
Cái này không thể được!
Cô ta tuyệt đối không cho phép tình huống như thế xảy ra!
Cho nên, cô ta phải ngăn cản Hoắc Thái Vi gả cho Cố Nam Châu mới được, phải tạo nhiều cơ hội cho Cố Nam Châu và Tần Lạc.
Đồng thời, mình cũng không thể đắc tội Hoắc Thái Vi
Nghĩ tới đây, trong lòng cô ta liền có chủ ý.
"Cố luật sư quả thật không tệ! Là nhân tài rất ưu tú, ngay cả tập đoàn Đế An chúng ta cũng muốn mời nah ta tới làm bộ tư pháp."
"Dì ba tương lai, chị sẽ giúp tôi chứ?"
Hoắc Thái Vi nháy mắt, nhìn chằm chằm Giang Ánh Tuyết.
Dĩ nhiên Giang Ánh Tuyết biết cô ta hỏi là cái gì, ngay sau đó cười nói: "Dĩ nhiên. Chỉ là, hình như Cố luật sư đã có cô gái mình thích."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.