Trò Chơi Chinh Phục: Ông Xã Kiêu Ngạo Quá Nguy Hiểm
Chương 210: Hiệp thứ nhất, thắng
Nam Quan Yêu Yêu
03/05/2017
Khi Tần Lạc về đến chỗ ngồi, đúng lúc Hoắc Kỷ Thành nắm tay con trai Hoắc Gia Tinh tiến vào, nhìn thấy sắc mặt cô không đúng, không khỏi hỏi: "Sao vậy?"
Tần Lạc bưng cà phê lên uống một ngụm: "Đụng phải một người không muốn gặp mà thôi, không sao!"
Bời có Hoắc Gia Tinh ở đây, Hoắc Kỷ Thành không tiện hỏi nhiều, người Lạc Lạc không muốn gặp cũng có mấy ai, anh rất dễ dàng có thể đoán được.
Hoắc Gia Tinh không hiểu chuyện giữa người lớn này, lòng tràn đang đắm chìm trong vui sướng được nhìn thấy Tần Lạc, luôn líu ríu nói không ngừng với cô.
Khi bé năn nỉ mãi, lúc này Tần Lạc mới đồng ý buổi tối đến biệt thự nhà họ Hoắc.
Ai ngờ, vừa mới vào cửa thì nhìn thấy một người phụ nữ ăn mặc giống như quý bà ngồi ngay ngắn ở trên sofa trong phòng khách, Tần Lạc nhất thời có một dự cảm không tốt...
Ngược lại Hoắc Gia Tinh cười tít mắt nhảy qua đó: "Bà nội, sao bà đến đây!"
Hoắc Kỷ Thành gọi một tiếng, "Mẹ."
Tần Lạc lễ phép gọi: "Chào dì."
Trực giác phụ nữ, mẹ của Hoắc Kỷ Thành rất không thích mình...
Khi Phương Lệ Hoa nhìn thấy Tần Lạc với con trai cháu trai cùng tiến vào, trong lòng đã dâng lên bất mãn thật lớn, nhưng ngại cháu trai bảo bối ở đây, bà lại không nỗi bão được, chỉ có thể không tình nguyện hừ lạnh một tiếng, không lên tiếng cũng không hoàn toàn cự tuyệt.
Hoắc Gia Tinh tung tăng chạy đến trước mặt bà nội: "Bà nội, đây là chị gái cháu thường xuyên nhắc đến với bà, cháu rất thích chị ấy, bà không nên làm chị ấy sợ...!"
Bé nghiêm trang nói, mặc dù trẻ con không hiểu thế giới người lớn, nhưng không phải cái gì cũng không hiểu...
Phương Lệ Hoa nói: "Cháu gọi cô ta là chị gái? Vậy xưng hô giữa cô ta với ba cháu như thế nào?"
Hoắc Gia Tinh chớp chớp mắt: "Ba nói, chị gái cũng chỉ là cách gọi mà thôi, nếu bà nội không thích cháu gọi là 'Chị gái', cháu liền gọi 'Mẹ'."
Đầu Tần Lạc đầy vạch đen...
Phương Lệ Hoa lại càng giận dữ: "Ai dạy cháu gọi 'Mẹ'? 'Mẹ' cũng có thể gọi loạn à?"
Bà ta đột nhiên cất cao âm lượng Hoắc Gia Tinh sợ tới mức lui về sau một bước, ánh mắt nhìn về phía bà ta có chút xa lạ...
"Bà nội..."
Lúc này Phương Lệ Hoa mới ý thức được mình không nên phát giận ở trước mặt cháu trai, vội vàng nhẹ giọng xuống: "Tiểu Tinh ngoan, bà nội chỉ sợ cháu bị lừa mà thôi, hiện ở trong xã hội có một số người như vậy! Cũng không muốn cháu nghĩ đơn giản như thế…."
Sắc mặt Tần Lạc trắng xanh, cô nghe ra được giữa những hàng chữ Hoắc phu nhân đều ngầm nói mình là người đàn bà xấu.
Hoắc Kỷ Thành không kiên nhẫn cắt ngang lời mẹ: "Mẹ, Tiểu Tinh mới năm tuổi, mẹ nói những chuyện này với bé để làm gì? Không có chuyện gì người vẫn nên đi về trước đi!"
Phương Lệ Hoa nhất thời bất mãn nhìn về phía con trai: "A Thành, đây là thái độ con nói chuyện với mẹ sao? Mẹ nhớ con với Tiểu Tinh đến thăm các người, con lại muốn đuổi mẹ đi?"
Hoắc Kỷ Thành có chút bất đắc dĩ: "Mẹ, không phải con có ý đó."
Tần Lạc thấy không khí rất gượng gạo, không khỏi lạnh nhạt mở miệng: "Hay để em rời đi!"
"Không được!"
Dường như Hoắc Kỷ Thành với Hoắc Gia Tinh cùng lúc nói ra, bất ngờ một lớn một nhỏ đều hiểu ngầm.
Phương Lệ Hoa thiếu chút nữa tức chết.
Đây là thế nào?
Con trai bị này con hồ ly tinh mê hoặc, ngay cả cháu trai bảo bối cũng bị cô ta lấy lòng rồi hả?
Rốt cuộc cô ta có sức quyến rũ đặc biệt gì?
Trong lúc này Tần Lạc có chút không biết nên đi hay không nên đi, cứ như vậy đi nhất định sẽ gây ảnh hưởng không tốt cho Tiểu Tinh...
Phương Lệ Hoa cũng cân nhắc đến những nhân tố này, nhìn về phía cháu trai: "Tiểu Tinh ngoan, con với ba con đi lên lầu chơi trước, bà nội tán dóc với Tần tiểu thư một lúc được không?"
Giọng của bà ta cố gắng hết sức dịu dàng, không muốn dọa đến cháu trai.
Hoắc Gia Tinh mếu máo: "Bà nội, nhưng không cho bà hung dữ với chị gái, chị gái là khách cháu mời đến."
Phương Lệ Hoa sờ đầu cháu trai: "Ừ, Tiểu Tinh yên tâm đi!"
Hoắc Gia Tinh lại chạy đến trước mặt Tần Lạc, ngước đầu lên nói: "Chị, thật ra bà nội em là người tốt, chị không phải sợ, nếu bà nội nói nặng lời chọc chị không vui thì chị lớn tiếng gọi em với ba, chúng em sẽ lập tức đến bảo vệ chị."
Dáng vẻ bé như nam tử hán nhỏ, giọng điệu không cần nói ra có bao nhiêu nghiêm túc.
Trong lòng Tần Lạc không khỏi ấm áp, đây là con trai của cô.
Thật sự là một đứa con trai nhỏ ấm áp!
Ánh mắt cô cưng nhiều nhìn về phía Tiểu Tinh: "Ừ, chị biết."
Hoắc Kỷ Thành nhíu mày gọi một tiếng: "Mẹ."
Hiển nhiên là không muốn mẹ một mình nói chuyện với Tần Lạc.
Tần Lạc biết không thể tránh khỏi, dứt khoát chủ động mở miệng: "Không sao."
Cho dù tránh được hôm nay, tránh được ngày mai sao?
Nếu để cho Hoắc Kỷ Thành khó xử, còn không bằng thoải mái nói chuyện với mẹ anh, mặc kệ kết quả sẽ như thế nào, cô cũng sẽ không lùi bước!
Phương Lệ Hoa trừng mắt liếc nhìn con trai một cái, giống như nói: Người ta chưa nói cái gì con kích động cái gì?
Hoắc Kỷ Thành chỉ có thể cho Tần Lạc một ánh mắt "Có anh ở đây, đừng sợ!".
Tần Lạc hiểu trở lại cho anh một ánh mắt.
Nào ngờ, nhìn hình ảnh con trai với Tần Lạc mắt đi mày lại, Phương Lệ Hoa tức giận đến gan cũng đau.
Nhưng trước mặt bọn họ, bà cũng chỉ có thể chịu đựng.
*****
Sau khi Hoắc Kỷ Thành dắt con trai lên lầu, thì Phương Lệ Hoa với Tần Lạc đi ra vườn hoa.
Phương Lệ Hoa đi thẳng vào vấn đề nói: "Tần tiểu thư, tôi tin cô là người thông minh, tôi không thích cô! Cũng không hy vọng cô trở thành con dâu của tôi! Đương nhiên, ý tưởng cô muốn gả đến nhà họ Hoắc chúng tôi cũng không thể thực hiện."
Giọng nói của bà ta khẳng định, không có gì nghi ngờ.
Tần Lạc hít một hơi thật sâu: "Dì, tôi nghĩ là người có thành kiến với tôi, tôi từng đồng ý với A Thành sẽ tin tưởng anh ấy, mặc kệ người nói cái gì, tôi cũng sẽ không dao động."
Phương Lệ Hoa buồn bực trừng mắt về phía cô: "Da mặt cô thật dầy! Cô cho rằng thu phục con tôi thì nhất định có thể gả vào được nhà của chúng tôi sao? Đừng mơ mộng hão huyền!"
Tần Lạc cố gắng thả chậm giọng nói: "Dì, tôi biết mục đích của người, đơn giản muốn nói những lời này để chọc giận tôi, để cho tôi rời khỏi A Thành."
Phương Lệ Hoa không dám tin nhìn chằm chằm vào cô, lòng của phụ nữ này là làm bằng sắt à?
Lại lì lợm như vậy?
"Không sai, nếu Tần tiểu thư là người thông minh, vậy thì không cần tôi nhiều lời, cô muốn gả cho con tôi là không có khả năng, sớm chết tâm này đi!"
Phương Lệ Hoa dương dương đắc ý nói, cho rằng Tần Lạc đã bị bà dọa sợ.
Kết quả - -
Tần Lạc không tức giận chút nào: "Cảm ơn lời khuyên của dì, nhưng tôi vẫn nói câu kia, trừ khi chính miệng A Thành nói chia tay với tôi, nếu không tôi sẽ không bị bất kỳ nhân tố bên ngoài nào dọa lùi bước."
Giọng nói của cô rất kiên định, cô biết, càng là lúc này càng phải giữ vững lập trường của mình.
Phương Lệ Hoa tức giận đến tay phát run lên: "Cô nghe không hiểu tiếng người sao? Tôi nói là không cho phép cô tiến vào cửa nhà chúng tôi."
Tần Lạc mím môi, lạnh nhạt mở miệng: "Tôi nghe hiểu, nhưng tôi không phải nữ chính trong phim tình cảm lúc tám giờ, sau khi bị uy hiếp sẽ bỏ đi cho xong việc, khiến dì thất vọng rồi."
Phương Lệ Hoa nhìn cô giống như nhìn quái vật, làm sao có người phụ nữ như vậy?
Quả thật dầu muối không vào!
Nói cái gì giống như nghe không hiểu!
"Cô"
"Tính cách tôi là như vậy, nếu chọc dì tức giận vẫn xin dì bớt giận, không nên chấp nhặt với tôi."
Giọng Tần Lạc thỏa đáng, có thêm khiêm tốn.
Mặc kệ như thế nào, đối phương cũng là mẹ của Hoắc Kỷ Thành, bà nội của Tiểu Tinh, mình không nhất định phải ầm ĩ không vui với bà ta, còn việc bà rất ghét mình, mình cũng phải mỉm cười chào hỏi với bà.
Phương Lệ Hoa hoàn toàn không biết nói cái gì.
Lúc Hoắc Kỷ Thành xuống lầu thì nhìn thấy mẹ cầm túi xách nổi giận đùng đùng chuẩn bị rời đi, không khỏi nói: "Mẹ, ngàn vạn lần người đừng chọc giận thân thể, để con bảo lái xe đưa mẹ trở về."
Phương Lệ Hoa tức giận trừng mắt nhìn con trai một cái: "Mẹ thấy đó là mưu đồ của con! Mẹ lặp lại lần nữa, muốn người phụ nữ kia tiến vào cửa nhà họ Hoắc chúng ta thì tuyệt đối không thể nào!"
Hoắc Kỷ Thành có chút đau đầu: "Mẹ, người trở về nghỉ ngơi cho khỏe."
Phương Lệ Hoa hừ một tiếng, nổi giận đùng đùng rời đi.
Sau khi chờ bà rời đi, Tần Lạc quay đầu áy náy nhìn về phía Hoắc Kỷ Thành: "Mẹ anh không có việc gì chứ?"
Hoắc Kỷ Thành lắc đầu: "Tính tình mẹ anh là như vậy, em đừng để ở trong lòng là được, bà ấy không làm khó em chứ?"
Tần Lạc nhún vai: "Anh nhìn bà ấy tức giận thành như vậy, em giống người không có việc gì, bà ấy làm thế nào gây khó dễ em?"
Ánh mắt Hoắc Kỷ Thành dịu dàng: "Anh biết mẹ anh nhất định nói rất nhiều lời khó nghe, nhưng em rộng lượng không để ở trong lòng. Lạc Lạc, anh sẽ không phụ lòng tín nhiệm của em đối với anh."
Lòng Tần Lạc lại bị dịu dàng đánh bại rồi.
Tần Lạc bưng cà phê lên uống một ngụm: "Đụng phải một người không muốn gặp mà thôi, không sao!"
Bời có Hoắc Gia Tinh ở đây, Hoắc Kỷ Thành không tiện hỏi nhiều, người Lạc Lạc không muốn gặp cũng có mấy ai, anh rất dễ dàng có thể đoán được.
Hoắc Gia Tinh không hiểu chuyện giữa người lớn này, lòng tràn đang đắm chìm trong vui sướng được nhìn thấy Tần Lạc, luôn líu ríu nói không ngừng với cô.
Khi bé năn nỉ mãi, lúc này Tần Lạc mới đồng ý buổi tối đến biệt thự nhà họ Hoắc.
Ai ngờ, vừa mới vào cửa thì nhìn thấy một người phụ nữ ăn mặc giống như quý bà ngồi ngay ngắn ở trên sofa trong phòng khách, Tần Lạc nhất thời có một dự cảm không tốt...
Ngược lại Hoắc Gia Tinh cười tít mắt nhảy qua đó: "Bà nội, sao bà đến đây!"
Hoắc Kỷ Thành gọi một tiếng, "Mẹ."
Tần Lạc lễ phép gọi: "Chào dì."
Trực giác phụ nữ, mẹ của Hoắc Kỷ Thành rất không thích mình...
Khi Phương Lệ Hoa nhìn thấy Tần Lạc với con trai cháu trai cùng tiến vào, trong lòng đã dâng lên bất mãn thật lớn, nhưng ngại cháu trai bảo bối ở đây, bà lại không nỗi bão được, chỉ có thể không tình nguyện hừ lạnh một tiếng, không lên tiếng cũng không hoàn toàn cự tuyệt.
Hoắc Gia Tinh tung tăng chạy đến trước mặt bà nội: "Bà nội, đây là chị gái cháu thường xuyên nhắc đến với bà, cháu rất thích chị ấy, bà không nên làm chị ấy sợ...!"
Bé nghiêm trang nói, mặc dù trẻ con không hiểu thế giới người lớn, nhưng không phải cái gì cũng không hiểu...
Phương Lệ Hoa nói: "Cháu gọi cô ta là chị gái? Vậy xưng hô giữa cô ta với ba cháu như thế nào?"
Hoắc Gia Tinh chớp chớp mắt: "Ba nói, chị gái cũng chỉ là cách gọi mà thôi, nếu bà nội không thích cháu gọi là 'Chị gái', cháu liền gọi 'Mẹ'."
Đầu Tần Lạc đầy vạch đen...
Phương Lệ Hoa lại càng giận dữ: "Ai dạy cháu gọi 'Mẹ'? 'Mẹ' cũng có thể gọi loạn à?"
Bà ta đột nhiên cất cao âm lượng Hoắc Gia Tinh sợ tới mức lui về sau một bước, ánh mắt nhìn về phía bà ta có chút xa lạ...
"Bà nội..."
Lúc này Phương Lệ Hoa mới ý thức được mình không nên phát giận ở trước mặt cháu trai, vội vàng nhẹ giọng xuống: "Tiểu Tinh ngoan, bà nội chỉ sợ cháu bị lừa mà thôi, hiện ở trong xã hội có một số người như vậy! Cũng không muốn cháu nghĩ đơn giản như thế…."
Sắc mặt Tần Lạc trắng xanh, cô nghe ra được giữa những hàng chữ Hoắc phu nhân đều ngầm nói mình là người đàn bà xấu.
Hoắc Kỷ Thành không kiên nhẫn cắt ngang lời mẹ: "Mẹ, Tiểu Tinh mới năm tuổi, mẹ nói những chuyện này với bé để làm gì? Không có chuyện gì người vẫn nên đi về trước đi!"
Phương Lệ Hoa nhất thời bất mãn nhìn về phía con trai: "A Thành, đây là thái độ con nói chuyện với mẹ sao? Mẹ nhớ con với Tiểu Tinh đến thăm các người, con lại muốn đuổi mẹ đi?"
Hoắc Kỷ Thành có chút bất đắc dĩ: "Mẹ, không phải con có ý đó."
Tần Lạc thấy không khí rất gượng gạo, không khỏi lạnh nhạt mở miệng: "Hay để em rời đi!"
"Không được!"
Dường như Hoắc Kỷ Thành với Hoắc Gia Tinh cùng lúc nói ra, bất ngờ một lớn một nhỏ đều hiểu ngầm.
Phương Lệ Hoa thiếu chút nữa tức chết.
Đây là thế nào?
Con trai bị này con hồ ly tinh mê hoặc, ngay cả cháu trai bảo bối cũng bị cô ta lấy lòng rồi hả?
Rốt cuộc cô ta có sức quyến rũ đặc biệt gì?
Trong lúc này Tần Lạc có chút không biết nên đi hay không nên đi, cứ như vậy đi nhất định sẽ gây ảnh hưởng không tốt cho Tiểu Tinh...
Phương Lệ Hoa cũng cân nhắc đến những nhân tố này, nhìn về phía cháu trai: "Tiểu Tinh ngoan, con với ba con đi lên lầu chơi trước, bà nội tán dóc với Tần tiểu thư một lúc được không?"
Giọng của bà ta cố gắng hết sức dịu dàng, không muốn dọa đến cháu trai.
Hoắc Gia Tinh mếu máo: "Bà nội, nhưng không cho bà hung dữ với chị gái, chị gái là khách cháu mời đến."
Phương Lệ Hoa sờ đầu cháu trai: "Ừ, Tiểu Tinh yên tâm đi!"
Hoắc Gia Tinh lại chạy đến trước mặt Tần Lạc, ngước đầu lên nói: "Chị, thật ra bà nội em là người tốt, chị không phải sợ, nếu bà nội nói nặng lời chọc chị không vui thì chị lớn tiếng gọi em với ba, chúng em sẽ lập tức đến bảo vệ chị."
Dáng vẻ bé như nam tử hán nhỏ, giọng điệu không cần nói ra có bao nhiêu nghiêm túc.
Trong lòng Tần Lạc không khỏi ấm áp, đây là con trai của cô.
Thật sự là một đứa con trai nhỏ ấm áp!
Ánh mắt cô cưng nhiều nhìn về phía Tiểu Tinh: "Ừ, chị biết."
Hoắc Kỷ Thành nhíu mày gọi một tiếng: "Mẹ."
Hiển nhiên là không muốn mẹ một mình nói chuyện với Tần Lạc.
Tần Lạc biết không thể tránh khỏi, dứt khoát chủ động mở miệng: "Không sao."
Cho dù tránh được hôm nay, tránh được ngày mai sao?
Nếu để cho Hoắc Kỷ Thành khó xử, còn không bằng thoải mái nói chuyện với mẹ anh, mặc kệ kết quả sẽ như thế nào, cô cũng sẽ không lùi bước!
Phương Lệ Hoa trừng mắt liếc nhìn con trai một cái, giống như nói: Người ta chưa nói cái gì con kích động cái gì?
Hoắc Kỷ Thành chỉ có thể cho Tần Lạc một ánh mắt "Có anh ở đây, đừng sợ!".
Tần Lạc hiểu trở lại cho anh một ánh mắt.
Nào ngờ, nhìn hình ảnh con trai với Tần Lạc mắt đi mày lại, Phương Lệ Hoa tức giận đến gan cũng đau.
Nhưng trước mặt bọn họ, bà cũng chỉ có thể chịu đựng.
*****
Sau khi Hoắc Kỷ Thành dắt con trai lên lầu, thì Phương Lệ Hoa với Tần Lạc đi ra vườn hoa.
Phương Lệ Hoa đi thẳng vào vấn đề nói: "Tần tiểu thư, tôi tin cô là người thông minh, tôi không thích cô! Cũng không hy vọng cô trở thành con dâu của tôi! Đương nhiên, ý tưởng cô muốn gả đến nhà họ Hoắc chúng tôi cũng không thể thực hiện."
Giọng nói của bà ta khẳng định, không có gì nghi ngờ.
Tần Lạc hít một hơi thật sâu: "Dì, tôi nghĩ là người có thành kiến với tôi, tôi từng đồng ý với A Thành sẽ tin tưởng anh ấy, mặc kệ người nói cái gì, tôi cũng sẽ không dao động."
Phương Lệ Hoa buồn bực trừng mắt về phía cô: "Da mặt cô thật dầy! Cô cho rằng thu phục con tôi thì nhất định có thể gả vào được nhà của chúng tôi sao? Đừng mơ mộng hão huyền!"
Tần Lạc cố gắng thả chậm giọng nói: "Dì, tôi biết mục đích của người, đơn giản muốn nói những lời này để chọc giận tôi, để cho tôi rời khỏi A Thành."
Phương Lệ Hoa không dám tin nhìn chằm chằm vào cô, lòng của phụ nữ này là làm bằng sắt à?
Lại lì lợm như vậy?
"Không sai, nếu Tần tiểu thư là người thông minh, vậy thì không cần tôi nhiều lời, cô muốn gả cho con tôi là không có khả năng, sớm chết tâm này đi!"
Phương Lệ Hoa dương dương đắc ý nói, cho rằng Tần Lạc đã bị bà dọa sợ.
Kết quả - -
Tần Lạc không tức giận chút nào: "Cảm ơn lời khuyên của dì, nhưng tôi vẫn nói câu kia, trừ khi chính miệng A Thành nói chia tay với tôi, nếu không tôi sẽ không bị bất kỳ nhân tố bên ngoài nào dọa lùi bước."
Giọng nói của cô rất kiên định, cô biết, càng là lúc này càng phải giữ vững lập trường của mình.
Phương Lệ Hoa tức giận đến tay phát run lên: "Cô nghe không hiểu tiếng người sao? Tôi nói là không cho phép cô tiến vào cửa nhà chúng tôi."
Tần Lạc mím môi, lạnh nhạt mở miệng: "Tôi nghe hiểu, nhưng tôi không phải nữ chính trong phim tình cảm lúc tám giờ, sau khi bị uy hiếp sẽ bỏ đi cho xong việc, khiến dì thất vọng rồi."
Phương Lệ Hoa nhìn cô giống như nhìn quái vật, làm sao có người phụ nữ như vậy?
Quả thật dầu muối không vào!
Nói cái gì giống như nghe không hiểu!
"Cô"
"Tính cách tôi là như vậy, nếu chọc dì tức giận vẫn xin dì bớt giận, không nên chấp nhặt với tôi."
Giọng Tần Lạc thỏa đáng, có thêm khiêm tốn.
Mặc kệ như thế nào, đối phương cũng là mẹ của Hoắc Kỷ Thành, bà nội của Tiểu Tinh, mình không nhất định phải ầm ĩ không vui với bà ta, còn việc bà rất ghét mình, mình cũng phải mỉm cười chào hỏi với bà.
Phương Lệ Hoa hoàn toàn không biết nói cái gì.
Lúc Hoắc Kỷ Thành xuống lầu thì nhìn thấy mẹ cầm túi xách nổi giận đùng đùng chuẩn bị rời đi, không khỏi nói: "Mẹ, ngàn vạn lần người đừng chọc giận thân thể, để con bảo lái xe đưa mẹ trở về."
Phương Lệ Hoa tức giận trừng mắt nhìn con trai một cái: "Mẹ thấy đó là mưu đồ của con! Mẹ lặp lại lần nữa, muốn người phụ nữ kia tiến vào cửa nhà họ Hoắc chúng ta thì tuyệt đối không thể nào!"
Hoắc Kỷ Thành có chút đau đầu: "Mẹ, người trở về nghỉ ngơi cho khỏe."
Phương Lệ Hoa hừ một tiếng, nổi giận đùng đùng rời đi.
Sau khi chờ bà rời đi, Tần Lạc quay đầu áy náy nhìn về phía Hoắc Kỷ Thành: "Mẹ anh không có việc gì chứ?"
Hoắc Kỷ Thành lắc đầu: "Tính tình mẹ anh là như vậy, em đừng để ở trong lòng là được, bà ấy không làm khó em chứ?"
Tần Lạc nhún vai: "Anh nhìn bà ấy tức giận thành như vậy, em giống người không có việc gì, bà ấy làm thế nào gây khó dễ em?"
Ánh mắt Hoắc Kỷ Thành dịu dàng: "Anh biết mẹ anh nhất định nói rất nhiều lời khó nghe, nhưng em rộng lượng không để ở trong lòng. Lạc Lạc, anh sẽ không phụ lòng tín nhiệm của em đối với anh."
Lòng Tần Lạc lại bị dịu dàng đánh bại rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.